Vài phút trước khi đội ngũ Tóc Vàng bước vào hạng mục.
“Nào, chúng ta hãy cùng sắp xếp thông tin đã biết một chút.”
Ôn Giản Ngôn nói.
“Đến nay mọi người đã trải qua ba hạng mục, hai hạng mục còn lại dùng để hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính, nếu suy đoán trước đó của tôi là chính xác, vậy thì phó bản sẽ càng ngày càng khó.
Do đó nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta vẫn là tham gia hạng mục trước khi bắt cóc Tóc Vàng.”
Ôn Giản Ngôn ngước mắt nhìn Văn Nhã, cất giọng nhẹ nhàng ấm áp:
“Tôi hiểu cô muốn giải cứu Lilith càng sớm càng tốt, nhưng việc ưu tiên hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính vẫn xếp lên trên.”
Văn Nhã hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu:
“Yên tâm, tôi hiểu ý cậu.”
Cô hiểu rất rõ những gì Ôn Giản Ngôn vừa nói.
Đội ngũ của họ không chỉ có một mình cô, và giữa bọn họ cũng không có bất kỳ mối ràng buộc sâu sắc nào.
Đối với các thành viên khác, giải cứu Lilith không phải vấn đề ưu tiên hàng đầu, nhất thiết phải được hoàn thành mà không ảnh hưởng đến nhiệm vụ tuyến chính… Bọn họ không có nghĩa vụ vô tư cống hiến, không có nghĩa vụ vượt qua núi đao biển lửa để cứu một người không quen.
Ôn Giản Ngôn nhếch môi.
Được đấy, nói chuyện với người thông minh đúng là tiết kiệm sức lực.
Hắn rời tầm mắt, sau đó nhìn sang mấy người Vân Bích Lam.
“Tiểu đội streamer kia gồm bốn người, dựa theo mức độ hợp tác của chúng thì khả năng cao không có chuyện nhân sự bị suy giảm, tuổi tác cũng không có dấu hiệu bị thu nhỏ, hẳn là bọn chúng mới trải qua một hạng mục.”
Hiển nhiên, bởi vì mục tiêu nhiệm vụ vẫn chưa xuất hiện nên dẫn đến việc hoàn thành nhiệm vụ của đội ngũ bị trễ nải.
Điều này có ưu có khuyết.
Khuyết điểm là, thực lực của phe đối diện chưa tiêu hao hết, bất luận tích phân hay đạo cụ ẩn dự trữ đều vẫn còn nhiều.
Đối đầu trực tiếp với bốn streamer kỳ cựu dày dặn kinh nghiệm chiến đấu và sức mạnh chưa bị suy giảm là một quyết định không hề khôn ngoan.
Về ưu điểm, số lượng hạng mục trải qua quá ít đồng nghĩa là đội kia chưa đủ hiểu biết về các hệ thống quy tắc cơ bản của Công viên giải trí, cũng như những cạm bẫy và nguy hiểm có thể xảy ra trong hạng mục.
“Dựa vào kinh nghiệm trước đây của tôi, thời gian hoàn thành mỗi hạng mục nằm trong khoảng từ bốn mươi phút đến một giờ, mà thời hạn của Lilith là ba giờ.”
Hắn ngừng một chút, thong thả chêm lời:
“Cho nên tôi đề nghị, chúng ta sẽ tiến vào hạng mục tiếp theo cùng họ, sau đó tìm cơ hội xuống tay trong hạng mục.”
“Tôi đồng ý.”
Vân Bích Lam gật đầu.
Thiếu niên híp mắt nở nụ cười nhạt: “Rất tốt, vậy thì chúng ta đạt thành nhất trí.”
Hắn nhìn về phía Văn Nhã, đôi mắt hổ phách hàm chứa ý cười lóe lên ánh sáng ấm áp:
“Đừng lo, Lilith sẽ ổn thôi.”
Văn Nhã không tự chủ được hơi ngừng thở.
Cô chớp mắt, dằn xuống cảm giác chua xót đang dâng lên từ đáy lòng, đáp bằng chất giọng kìm nén: “… Cảm ơn.”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Hu hu hu hu, chó lừa đảo dịu dàng quá, thật sự quá dịu dàng!!”
“Hu hu hu chuẩn đấy, rõ ràng tính mạng bản thân luôn gặp nguy hiểm, vậy mà hắn còn chuẩn bị cứu người… Chúa ơi, đây có phải là thiên sứ không!”
“Mặc dù tôi thừa nhận việc lục đục và giết lẫn nhau trong Ác Mộng có thể giúp streamer đi xa hơn, nhưng mỗi lần nhìn thấy streamer có nhân tính sáng chói thế này tôi vẫn bị thanh lọc!”
“Thôi đi.
Tôi thấy streamer là tên cực kỳ ngu xuẩn mới đúng.
Đã chơi qua ba hạng mục rồi mà đến giờ vẫn chưa hiểu rõ khái niệm độ khó của phó bản sao? Đừng đi cứu người xong tự ném mình vào đó.”
“?? Có phải đây là lần đầu mấy người vào phòng livestream này không? Đừng đùa đấy chứ, mấy người thật sự tin tưởng khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội của streamer sao? Tên đó hư lắm, đừng để bị lừa!”
“Đúng vậy! Nếu streamer thật sự thiện lương vô tư, hào quang chiếu rọi thì cớ gì lại đề nghị cả đám chạy vào hạng mục trói người.
Cho dù thời gian có đủ hay không cũng gia tăng rất nhiều biến số.”
Mắt Ôn Giản Ngôn dừng trên đám người Tóc Vàng cách đó không xa.
Bọn họ đang đi vào trong hạng mục.
Ôn Giản Ngôn nhìn sang mấy người bên cạnh.
“Các cô chờ tôi một chút.”
Vân Bích Lam ngơ ngác: “Cậu muốn làm gì?”
Thiếu niên ra vẻ bí ẩn nháy mắt: “Chiến thuật tâm lý.”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Xùy! Rõ ràng mi lại muốn hù người ta!”
“Xùy! Rõ ràng mi lại muốn hù người ta!”
“Tóc Vàng: Tao chọc mày à?”
“Ha ha ha ha ha ha ha cười chết mất, sao ngày nào mi cũng kiếm người dọa nạt thế! Thất đức lắm đấy!”
Năm phút sau.
Sau khi bóng người Tóc Vàng khuất mắt, Ôn Giản Ngôn đóng đạo cụ ẩn giấu trên người, thân hình mảnh khảnh thon dài lại xuất hiện giữa thanh thiên bạch nhật.
Hắn khẽ nheo mắt lộ ra vẻ mặt trầm ngâm.
Đúng lúc này, bên tai vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống, kéo Ôn Giản Ngôn trở về thực tại:
[Cảnh báo.
Hệ thống phát hiện thời gian sinh tồn của streamer sắp dưới mười phút, phòng livestream của bạn sắp đóng cửa! Vì người hâm mộ trung thành của bạn trong phòng livestream, vui lòng kịp thời thay đổi thời gian sinh tồn]
Ôn Giản Ngôn hồi hồn.
Sau khi tiến vào phó bản, chỉ thời gian đầu hắn có mua thêm một lần thời gian sinh tồn, không ngờ dùng nhanh như vậy.
Hắn cúi đầu mở giao diện livestream, quen tay quen chân mua thời gian sinh tồn ba tiếng.
Sau khi đổi xong, hắn tiện tay mở màn hình bình luận.
Khu vực màn hình phòng livestream [Thành Tín tối thượng] nổ tung trong nháy mắt:
“A a a a a a a a!”
“A a a a a a a, a, streamer mở bình luận a a a a!”
“Vợ lừa đảo mau nhìn tui! [thưởng 50 tích phân]”
“Ta ra lệnh cho mi gọi ta là chị Thanh ngay bây giờ! Đừng ép ta phải quỳ xuống cầu xin mi! [thưởng 50 tích phân]”
Ôn Giản Ngôn lướt mắt đọc nhanh màn hình bình luận trước mặt, khóe môi thản nhiên khẽ nhếch: “Đã lâu không gặp, mọi người vẫn nhiệt tình như cũ nhỉ.”
Có streamer trả lời, mọi người bình luận càng hăng hái hơn.
Có bình luận hét hò vô bổ như “a a a” “vợ ơi” “cục cưng”, cũng có bình luận thắc mắc tò mò về cơ chế phó bản, đương nhiên trong đó cũng xen lẫn một vài câu hỏi về quyết định lúc trước của hắn.
Rất nhanh, Ôn Giản Ngôn dừng mắt trên một bình vài giây, lặp lại câu hỏi:
“Vì sao cứu Lilith?”
“Thế nào, mọi người không tin tôi là người tốt hả?”
Hắn khẽ nhíu mày, giơ tay che ngược, bày ra vẻ mặt bi thương:
“Tôi buồn lắm đấy.”
Khu vực màn hình:
“!!”
“!!!!”
“Cứu mạng! Hắn dễ thương quá!!!”
“Tôi ra lệnh cho mấy lầu trên rút lại lời! Vợ tôi mà tốt bụng sao?”
“Đúng vậy!!”
Nhìn bình luận nhanh chóng lướt qua mắt mình, Ôn Giản Ngôn nhướng mày: “Thế nào? Mọi người thật sự rất muốn biết ư?”
“Hu hu hu hu rất muốn! [thưởng 50 tích phân]”
“Nói cho tui biết đi mà!!! [thưởng 50 tích phân]”
“Tôi vốn tưởng rằng mình đã biết rồi, nhưng bây giờ tôi lại không dám chắc chắn… A a a a a đừng úp úp mở mở như thế chứ!! [thưởng 100 tích phân]”
Nhìn số tích phân đánh thưởng trong hậu trường tăng nhanh, Ôn Giản Ngôn vui vẻ nhếch môi, cuối cùng thong thả lên tiếng:
“Tất nhiên cứu người là thật lòng rồi.”
Nếu không hắn đã không để con gấu bông mèo lại cho Lilith.
“Chẳng qua…”
Thiếu niên nheo hai mắt lại, con ngươi dưới ánh mặt trời hiện lên màu sắc tựa như mật đường hòa tan, giọng nói ngây ngô hơi khàn đè thấp: “Tôi đây cũng không lãng phí thời gian làm việc vô bổ.”
“!”
“?!”
“???”
Ôn Giản Ngôn ngả ngớn nháy mắt với khu bình luận, nhẹ nhàng đóng giao diện livestream trước mặt, rề rà xoay người nhìn đồng đội đang đi về phía mình.
Một loạt thao tác của hắn tựa như nước chảy mây trôi, nắm bắt thời cơ chuẩn xác:
“Đi thôi.”
Hắn nói.
“Chúng ta phải tranh thủ thời gian hoàn thành hạng mục càng nhanh càng tốt.”
Văn Nhã gật đầu: “Được.
”
Mấy người cùng nhau tiến về phía cổng hạng mục.
Ôn Giản Ngôn không nói dối bất kỳ ai, những phân tích trước đây đều là sự thật.
Mà hắn chỉ kết hợp những dữ kiện ấy để tối đa hóa lợi ích của bản thân.
Sau khi xem xong quy tắc nhân viên của hạng mục trước, hắn nhanh chóng nhận ra phía Đông khu Ẩm thực chính là khu nghỉ ngơi của nhân viên, từ đó trong đầu nảy sinh ý định muốn tới khu vực này để tìm hiểu.
Nói gì thì nói, trên người hắn vẫn còn nhiệm vụ tìm kiếm mảnh vụn linh hồn Vu Chúc.
Tỷ lệ thất bại khi bước vào khu vực cấm quá cao.
Cho dù là để hoàn thành nhiệm vụ, tìm kiếm mảnh vỡ hay cứu Lilith thì hắn không thể không có đồng đội đồng hành.
Vì thế, việc hắn cần phải làm nhất lúc này chính là dung hợp lòng người, hay nói một cách đơn giản là dung hòa tốt mối quan hệ trong đội, để cho mọi người sẵn lòng nghe hắn chỉ huy.
Văn Nhã không cần hắn phải tốn nhiều nước bọt.
Cảm giác tội lỗi kết nối với tình cảm sẽ làm con người bị chi phối bởi cảm xúc, không chút đắn đo lựa chọn con đường nguy hiểm.
Có lẽ, cô sẽ nghĩ rằng hắn là một người vô tư cống hiến.
Mà về phần những người khác, hắn cần giảm bớt cảm giác nguy hiểm của nhiệm vụ tuyến chính.
Chỉ có như vậy mọi người mới sẵn lòng trở thành con rối của hắn.
Đúng là hắn rất muốn cứu Lilith, nhưng hắn sẽ không bởi vậy mà đưa ra quyết định có hại cho lợi ích của bản thân.
Hắn là người đứng sau màn điều khiển con rối, là người dẫn dắt lạnh lùng, là người có thể khiến mọi chuyện phát triển theo ý mình.
Bất kể hợp tác hoặc làm giao dịch với ai, hắn phải là người chiến thắng cuối cùng.
Ôn Giản Ngôn móc tấm phiếu thưởng từ trong túi ra, đưa cho con cừu đang đứng trước cửa, sau đó nhận vé mỉm cười: “Cảm ơn.”
Hắn rời tầm mắt, cất bước về phía [Vòng quay Halloween].
Đáy mắt thiếu niên luôn ẩn chứa nụ cười nhẹ, tựa như được lớp mặt nạ mỏng manh bao trùm.
Hắn vẫn luôn như vậy.
*
[Chào mừng các bạn đến với Công viên Giải trí Mộng Ảo!]
[Để đáp lại sự ủng hộ lâu dài của quý khách, công viên đã đặc biệt chuẩn bị một phúc lợi cho mọi người, Vòng quay Halloween khổng lồ]
Vừa bước vào cửa hạng mục đã có giọng nói ngọt ngào vang trên đỉnh đầu: [Hạng mục sẽ không đóng cửa, giải thưởng phong phú và không giới hạn thời gian hoàn thành.
Bạn có thể chọn các tuyến đường khác nhau để qua ải]
Ôn Giản Ngôn ngước mắt.
Diện tích hạng mục lớn hơn hắn tưởng.
Đây là một mê cung khổng lồ hình lập thể nhấp nhô phức tạp, dường như các hành lang và cầu thang sẽ thỉnh thoảng thay đổi theo một quy luật nào đó, nối thông với những căn phòng khác nhau và quảng trường khổng lồ.
Có thể nhìn thấy một cánh cửa vàng khổng lồ viết hàng chữ [Lối ra] ở cuối mê cung.
Trong lúc hắn nhìn chăm chú vào cánh cửa lớn, vừa khéo có vài streamer thoát khỏi lối ra đi ngang qua hắn.
Giống y như lời giới thiệu, sau khi streamer cũ rời đi hạng mục cũng không đóng cửa.
Và dường như nó không có lối vào cố định.
Ôn Giản Ngôn nhìn xung quanh, tầm mắt rời vào căn phòng xa xa cách mấy tầng lầu.
Có thể nhìn thấy vài streamer tiến vào hạng mục trước họ đang đứng ở đó, cùng với quả đầu tóc vàng bắt mắt ở tầng năm bên phải.
Hiển nhiên đối phương cũng nhìn thấy hắn, mặt gã tái xanh hai mắt trợn tròn.
Ôn Giản Ngôn mỉm cười, thân mật vẫy tay chào gã:
“Hi.”
Sắc mặt Tóc Vàng càng kém.
Gã vội vàng đánh mắt sang chỗ khác, tăng nhanh tốc độ dưới chân, chui vào căn phòng cách đó không xa như đang bỏ chạy.
Gã không hoảng sợ gọi đồng đội, không có hành vi mang tính đối kháng.
Thay vì yêu cầu giúp đỡ gã lại lựa chọn bỏ chạy.
Ôn Giản Ngôn nhếch khóe môi.
Có vẻ các đồng đội khác của gã không còn tin tưởng gã nữa.
Cảm giác tin tưởng vốn đã mỏng manh lại bị vắt cạn bởi những vấn đề nhỏ nhặt nhạy cảm đa nghi, cùng với sự lên men và bành trường của định kiến ấy, hiển nhiên bản thân Tóc Vàng cũng ý thức được điểm này.
Vì vậy, ngay cả khi gặp đe dọa, phản ứng đầu tiên của gã không còn là yêu cầu đồng đội giúp đỡ.
Bởi gã biết rằng yêu cầu của mình sẽ không được ai đáp lại, thậm chí có thể gây tác dụng ngược.
Trong quá trình quan sát hạng mục, Ôn Giản Ngôn nhanh chóng nhận ra đội ngũ kia không có mối liên kết tình cảm và cơ sở tín nhiệm nào.
Tóc Vàng không phải là người ra lệnh, địa vị trong đội không cao, gần như không có quyền hành lên tiếng, là kẻ nhát gan, dễ bị hoảng sợ, song gã lại là “con mắt” quan trọng nhất của toàn đội.
Do đó, bắt đầu từ hạng [Tàu nhỏ điên cuồng] Ôn Giản Ngôn đã dốc hết sức…
Dù cho là cuộc trò chuyện thân thiết lúc đầu, thỉnh thoảng chú ý dọa dẫm hay là âm thầm thả ra lượng lớn nấm gây sợ hãi đều vì quấy nhiễu “đôi mắt” của đội, từng chút từng chút cấy ghép sự ngờ vực này vào trong đội ngũ.
Nói thật, nếu như không bởi Vu Chúc quấy rối ở hạng mục trước thì Ôn Giản Ngôn đã chuẩn bị thu lưới.
Mặc dù phải đi đường vòng một chút nhưng bây giờ vẫn chưa muộn.
Vân Bích Lam đứng một bên nhìn bảng quy tắc dán trên vách tường trước mặt, thốt lời cảm thám: “Chẳng phải cái này khá giống trò cờ tỷ phú sao?”
“Hửm?”
Ôn Giản Ngôn sửng sốt quay đầu nhìn lại.
“Cậu chưa chơi cờ tỷ phú bao giờ à?”
Vân Bích Lam chỉ vào bàn xoay trước mặt.
Bàn xoay bao gồm hai tầng, một tầng là số lượng chìa khóa, một tầng là hiệu ứng đặc biệt.
“Số lượng chìa khóa quyết định chúng ta có thể mở mấy cánh cửa phòng, mở mấy rương bảo vật bên trong, theo ý nghĩa nào đó nó cũng tương đương với số bước đi.
Hiệu ứng đặc biệt là các loại buff hoặc debuff.”
Mỗi phòng đều có số lượng rương bảo vật khác nhau, để mở rương bảo vật hay cửa phòng đều cần chìa khóa.
Streamer cần quyết định chìa khóa trong tay là dùng để mở của phòng đi tiếp hay là dùng để mở rương bảo vật tìm kiếm bảo bối.
Cho dù là chọn loại nào, hiển nhiên chúng đều được các quy tắc cho phép.
Mà trong rương bảo vật kia, thứ được mở ra rốt cuộc là phần thưởng hậu hĩnh hay là Halloween kinh hoàng cũng chưa biết trước.
Sau khi hết chìa khóa, bọn họ cần ở lại trong căn phòng hoàn thành nhiệm vụ mới có thể rút thăm tiếp.
Tuy nhiên, độ khó và nội dung nhiệm vụ hoàn toàn khác nhau.
Có thể chỉ là nhảy ba cái tại chỗ, song cũng có thể là cược cả tính mạng.
“Đúng là hạng mục phúc lợi có khác.”
Vân Bích Lam kết luận: “Nhưng cũng phải xem vận may.”
Ôn Giản Ngôn: “…”
???
… Xem cái gì cơ???
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ thần may mắn: Ờ hớ?.