“Rầm!”
Cánh cửa bị đẩy mạnh từ bên ngoài, nhân viên mặc bộ quần áo Ộp Ộp xông vào.
Căn phòng tối tăm trống trải không có lấy một bóng người.
“Tích tích tích…”
Thiết bị dò tìm vẫn đang phát ra âm thanh tích tích chói tai, hơn nữa còn có xu hướng gia tăng âm lượng.
Ộp Ộp cầm dụng cụ cổ quái tiến lên, dừng chân trước ghế.
Âm thanh “tích tích” đã tập trung thành tiếng ồn sắc nét rõ ràng, giống như con dao sắc nhọn đâm thẳng vào não.
Nó cúi đầu nhìn chiếc ghế trống không.
Trên bề mặt ghế là một tấm bảng công tác bị gỡ khỏi áo được đặt chỉnh tề.
Ộp Ộp vươn tay cầm thẻ công tác rồi bấm nút tắt thiết bị phát ra âm thanh tích tích bén nhọn, đoạn nó quay đầu nhìn những người khác, chậm rãi lắc đầu.
Đã chạy.
Mà trong góc tối, cùng với đạo cụ tàng hình có hiệu lực, Ôn Giản Ngôn nín thở dựa lưng lên vách tường.
Hắn đã đoán đúng.
Sở dĩ nhóm Ộp Ộp kia có thể tìm được hắn, e rằng là nhờ tấm thẻ công tác trên người.
Bởi vậy ngay khi đối phương chuẩn bị phá cửa xông vào hắn đã tháo thẻ công tác và đặt lên ghế, đồng thời kích hoạt đạo cụ tàng hình rồi đứng ở trong góc phòng, nơi hắn sẽ không bị chúng chạm vào.
Ôn Giản Ngôn thầm liếc cánh cửa mở toang sau lưng Ộp Ộp.
Hành lang trống trải không người vô cùng thích hợp để chạy trốn.
Nhưng hắn không làm điều đó mà chỉ đứng im bên cửa lặng lẽ chờ đợi, bởi vì Ôn Giản Ngôn nhận ra lý do mình ở căn phòng này hơn mười phút mới bị phát hiện.
Kết hợp tin nhắn cầu cứu Văn Nhã vừa gửi cùng với nội dung “ở đây chúng ta sẽ được phân loại” trong giấy, một phỏng đoán mơ hồ dần hiện lên trong đầu.
“Phân loại” đã bắt đầu.
Chắc hẳn việc phân loại này được thẻ công tác trợ giúp, dù sao thì đây cũng là đạo cụ duy nhất mà họ nhận được sau khi vào tàu cướp biển.
Mà “phân loại” đồng thời cũng là “sàng lọc”.
Vậy nên sau khi “phân loại” xong chúng nó sẽ thông qua phương pháp loại trừ tìm thấy Ôn Giản Ngôn, kẻ duy nhất rời khỏi vị trí làm việc.
Kế đó xác minh công việc cũng như số hiệu làm việc của hắn, tiến hành định vị truy tìm.
Vì thế tin nhắn Văn Nhã cầu cứu vừa qua máy hắn thì nhân viên theo dõi cũng đến luôn.
Tiếng máy theo dõi bén nhọn đột nhiên dừng lại.
Các nhân viên không tìm thấy gì xoay người rời khỏi căn phòng trống rỗng.
Ôn Giản Ngôn ẩn hình lặng lẽ đi theo.
… Nói cách khác, chỉ cần đuổi theo chúng nó thì hắn nhất định có thể tìm được mấy người Văn Nhã.
*
Ôn Giản Ngôn theo đám Ộp Ộp tiến về phía trước.
Giữa bầu không khí yên ắng, hành lang uốn lượn kéo dài về phía xa xa giống như con đường vô tận không có điểm dừng.
Có lẽ là vì mặt đất nghiêng ngả nên tạo cho người ta cảm giác choáng váng lạ thường.
Giữa các lối đi, có thể mơ hồ nhìn thấy những chiếc ống đồng càng lúc càng gần, càng lúc càng lớn.
Càng đi về trước, âm thanh gầm rú của máy móc càng trở nên bén nhọn, nhiệt độ không khí càng cao, mặt đất dường như cũng đang rung chuyển.
Ôn Giản Ngôn cảm thấy hơi thở của mình như bốc hỏa, cơ thể liên tục vã mồ hôi, quả thực cứ như muốn bốc hơi tất cả nước trong cơ thể.
Hắn nhận ra rằng mình đang đi về trung tâm con tàu cướp biển.
Không khí nồng nặc thứ mùi ngọt ngấy buồn nôn, mùi tanh từ đống trứng ếch trộn lẫn với mùi siro bán thành phẩm khiến người ta mắc ói cực kỳ.
Chẳng bao lâu sau bọn họ đi đến một hành lang.
Phía trước có một căn phòng nho nhỏ đóng chặt, một vài nhân viên mặc những bộ đồ linh thú khác nhau xếp thành một hàng.
Có gấu nâu, cừu trắng, mèo nhị thể và chú hề tóc xanh.
Cả đội dềnh dàng tiến về phía trước.
Tim Ôn Giản Ngôn không khống chế được đập thình thịch, cũng chẳng biết vì kích động hay bồn chồn mà sống hắn lưng liên tục toát mồ hôi lạnh ra ngoài.
Hắn lại kích hoạt một đạo cụ tàng hình cho bản thân, nép mình vào trong góc lẳng lặng nhìn.
Một con gấu nâu bước vào căn phòng, sau đó cánh cửa đóng sập lại.
Tiếp theo là sự im ắng đáng sợ.
Đội ngũ vô cùng yên lặng, không ai nói gì không ai nhúc nhích, bọn họ chỉ đứng im chờ, như là thuần phục chờ lên máy chém.
Chẳng biết đã qua bao lâu, cánh cửa lại cọt kẹt mở ra.
Nhưng thứ đi ra lần này không phải gấu nâu mà là nhân viên dọn dẹp mặc bộ đồng phục màu xanh.
Mặt nó đeo chiếc mặt nạ dày cộp che khuất 80% khuôn mặt, song vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt sưng tấy nổi bật cùng với làn da tái nhợt nhớp nháp.
Ôn Giản Ngôn giật mình.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Hả?? Cho nên đây chính là phân loại sao!”
“Mặc dù xem không hiểu gì nhưng tôi vẫn sốc.”
“A a a a, có ai đi ra giải thích giúp tôi chuyện gì vậy không! Tôi cảm thấy mình mất não rồi hu hu hu hu!”
“Mọi người đã quên đoạn đầu quy tắc dành cho nhân viên dọn dẹp rồi hả!.
Để công việc của bạn diễn ra bình thường trong công viên, vui lòng quên hết nội dung trong bộ quy tắc trước đó của bạn, tất cả hành vi đều tuân thủ theo bộ quy tắc này, có nghĩa đây không phải là bộ quy tắc đầu tiên của họ.”
“Mẹ kiếp, vậy nên tất cả nhân viên dọn dẹp đều từng là nhân viên bên ngoài của Công viên giải trí sao!”
“A a a a, mọi người còn nhớ nội dung trong tờ giấy chứ! Tôi nhớ có nhắc tới ô nhiễm gì đó phải không?”
“‘Tất cả nhân viên đều bị ô nhiễm.
Nhân viên có mức độ ô nhiễm thấp sẽ bắt đầu diễu hành xe hoa, nhân viên có mức độ ô nhiễm cao sẽ đến tàu cướp biển.
Ở đây chúng tôi sẽ được phân loại.’, là đoạn này à?”
“Ồ!! Do đó nhân viên có mức độ ô nhiễm cao sẽ được gọi lên tàu cướp biển, người có mức độ cao hơn sẽ trở thành nhân viên dọn dẹp!”
“Bảo sao thời gian làm việc của nhân viên dọn dẹp lại dài hơn nhân viên bên ngoài.
Những nhân viên khác có thể rời khỏi công viên, nhưng bọn họ tan tầm cũng chỉ có thể trở lại khu nghỉ ngơi dành cho nhân viên dọn dẹp.
Nếu vậy, phỏng chừng bọn họ vĩnh viễn không thể rời khỏi Công viên giải trí Mộng Ảo.”
“Lũ tư bản bóc lột lao động.”
“Còn đám Ộp Ộp thì sao? Chẳng lẽ chúng là nhân viên bị ô nhiễm ở mức độ cao hơn nữa?”
“Tôi cũng thấy giống như vậy!!”
“Chí phải, không chừng chúng là nhân viên dọn dẹp bị ô nhiễm nặng hơn một chút nên biến thành Ộp Ộp ha ha ha ha ha!”
“Thật sự đơn giản vậy sao? Tôi cảm thấy mọi chuyện không đơn giản đâu…”
Trong lúc bình luận thảo luận sôi nổi thì ánh mắt Ôn Giản Ngôn lại rơi vào giữa hàng nhân viên chờ đợi.
Hắn thấy Văn Nhã.
Và… Tóc Vàng?
Vị trí của Tóc Vàng bây giờ đã vượt xa Văn Nhã rất nhiều, chuẩn bị tiến vào căn phòng.
Ôn Giản Ngôn di chuyển.
Hắn thuần thục thêm cho mình một lớp đạo cụ ẩn thân, sau đó tiến về phía trước bằng sự linh hoạt khác thường.
Dưới tình huống không chạm phải bất cứ người xếp hàng nào, hắn thành công đi theo người kế tiếp vào phòng.
Khác với bên ngoài, diện tích căn phòng lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng.
Phòng được chia thành hai phần và được ngăn cách bởi một cửa kính.
Một chiếc ghế nằm trơ trọi giữa phòng, khung ghế loang lổ rỉ sét, tay ghế chân ghế đều có dây thừng dùng để trói buộc.
Mép dây bị quăn, bề mặt đã hơi phai màu, nom như đã được sử dụng trong thời gian dài.
Ở phía trên ghế là một thiết bị bằng đồng khổng lồ giống như chiếc phễu, thoạt nhìn vô cùng phức tạp, mặt ngoài trơn nhẵn như gương, bóng loáng đến độ có thể soi thấy mặt người.
Thiết bị nhỏ giọt nhắm thẳng vào chiếc ghế phía dưới.
Không khí nồng nặc mùi hương ngọt ngào.
Hai con Ộp Ộp đứng bên cạnh ghế.
Ôn Giản Ngôn nhìn vách tường, nơi đó đang treo một chiếc chuông đồng rất lớn, nhưng bề mặt chuông lại phủ một lớp tro bụi dày đặc, một tấm biển sắt được dán bên cạnh nó.
[Xin đừng chạm vào]
Hắn hơi nheo mắt.
Điều 2 [Quy tắc tàu cướp biển]:
Thời gian và khối lượng công việc của bạn trên tàu cướp biển không cố định, vui lòng sử dụng âm thanh chuông đồng như một dấu hiệu bàn giao công việc, vui lòng không giao tiếp bằng lời nói với các thủy thủ khác.
Nhưng…
Dựa theo hiện trạng của chuông đồng thì nó vĩnh viễn không thể vang lên được nữa.
Hay nói cách khác, “nhân viên làm việc” lên tàu cướp biển sẽ không bao giờ có thể bàn giao công việc, không bao giờ có thể rời khỏi tàu cướp biển, chỉ có thể làm việc không ngừng nghỉ cho đến khi bị ô nhiễm, sau đó vào căn phòng này chuyển hoá, trừ cách này ra không còn con đường thoát nào.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Vãi chưởng, cuối cùng tôi cũng biết vì sao tất cả streamer tiến vào tàu cướp biển lúc trước không đi ra ngoài rồi…”
“Đúng vậy, chỉ cần tiến vào thì chỗ quái quỷ này sẽ phát thẻ cho mi, thế chẳng phải là tỷ lệ tử vong lên tới 100% sao!”
“Đúng đúng, cho dù nhân viên có muốn chạy trốn nhưng đường ra ngoài đã bị phong tỏa, trên người có thẻ đeo công tác gắn định vị.
Streamer nào may mắn thì nén thẻ đeo công tác trước khi bị bắt, bằng không, cho dù sử dụng đạo cụ ẩn hình và khí tức cũng thoát không nổi thuyền cướp biển này…”
“Quá tàn nhẫn, thật sự quá tàn nhẫn.
Đây thực sự là phó bản cấp A sao??? Tôi cảm thấy nên xếp nó vào cấp S mới chuẩn!”
Ôn Giản Ngôn lặng lẽ đi về phía cửa kính.
Cửa đã bị khóa.
Không có lỗ khóa, hẳn là phải có thiết bị quẹt thẻ.
Hắn xoay người, ánh mắt tìm kiếm manh mối tinh tường quét qua hai con Ộp Ộp… trên người chúng nó không có thứ gì giống thẻ quẹt cửa, chỉ trừ…
Hắn nhìn tấm thẻ công tác đeo trước ngực chúng, khẽ nheo mắt lại.
*
Đội ngũ xếp hàng không dài, chẳng mấy chốc đã đến phiên Tóc Vàng.
Cửa phòng chậm rãi mở ra trước mặt, để lộ thiết bị kỳ lạ và chiếc ghế dựa phía dưới.
Hai nhân viên mặc đồng phục Ộp Ộp đứng hai bên trái phải ghế dựa, chiếc mũ trùm đầu màu xanh luôn nở nụ cười hài hước đối diện Tóc Vàng, cảm giác ớn lạnh vọt lên đỉnh đầu gã.
Dưới mũ trùm đầu, khuôn mặt Tóc Vàng trắng bệch túa mồ hôi lạnh ròng ròng khiến cơ thể gã lắc lư.
Không, không, không thể…
Gã sẽ chết như thế này sao?
Đây chắc chắn không phải là kết cục…
Tóc Vàng run rẩy lùi về phía sau một bước.
Dường như nhận thấy tiến độ hàng ngũ bị trì trệ, hai con Ộp Ộp canh giữ ngoài cửa chậm rãi xoay đầu, dùng ánh mắt sởn tóc gáy nhìn Tóc Vàng.
Tóc Vàng giật thót.
Linh tính động vật ăn cỏ mách bảo gã rằng, nếu gã tiếp tục nấn ná trước cửa thì cái kết đang chờ đợi gã còn đáng sợ hơn.
“…”
Dưới cơn sợ hãi tột cùng, Tóc Vàng rơm rớm nước mắt.
Gã kìm nén tiếng thét trong cổ họng, cắn răng run rẩy bước vào phòng.
Thể xác và linh hồn như bị tách ra, Tóc Vàng cảm thấy cơ thể của mình giống như con rối di chuyển từng bước về phía trước, chầm chậm ngồi xuống mặt ghế.
Gã trơ mắt nhìn hai con Ộp Ộp trói chặt tay chân gã rồi từ từ lùi lại về sau.
Đồng tử Tóc Vàng giãn ra vì kinh sợ, khuôn mặt hoảng hồn biến sắc, toàn thân không khống chế được run rẩy, âm thanh máu chảy dồn dập đập vào màng nhĩ, tiếng luồng điện bén nhọn rít bên tai.
Không, không, không…
Không, không, không, không!!!
Đột nhiên có thứ gì đó chạm nhẹ lên mũ trùm đầu… “bịch bịch”.
Tóc Vàng sửng sốt, gần như hoài nghi chính mình sinh ra ảo giác.
Sau khoảng thời gian ngơ ngác ngỡ ngàng ngắn ngủi, gã chợt ý thức được tính chân thực của âm thanh này…
Tiếng gõ nhẹ nhàng có quy luật vang lên, dường như đang muốn truyền đạt… thông tin gì đó.
Mã Morse?!
“Bịch bịch…”
Âm thanh vận hành máy móc kỳ lạ vang trên đỉnh đầu.
Đối phương đang nói…
[Chạy]
Gã giật mình.
Chạy sao?
Nhưng làm thế nào để chạy?
Một giây sau, tiếng “xoạt” nhẹ nhàng vang lên, dường như dây buộc cổ tay cổ cổ chân đã được nới lỏng, như thể… có người dùng vật sắc nhọn rạch một đường nhỏ lên dây!
“!!!”
Có người đã đến cứu gã!
Đồng đội của gã đến cứu gã!!!
Nếu như đối phương đã bảo gã chạy thì chắc chắn có chuẩn bị đằng sau!!
Gã chạy được rồi!
Gã đã được cứu!!
Bất ngờ, hoảng loạn, phấn khích, tất cả cảm xúc mãnh liệt trộn lẫn vào nhau khiến sâu trong cơ thể Tóc Vàng bộc phát sức mạnh phi thường!
“Ù ù…”
Âm thanh máy móc trên đầu càng ngày càng lớn.
Tóc Vàng dùng hết sức giãy dụa!
Dường như hai con Ộp Ộp hai bên cũng bất ngờ trước hành động của gã.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chúng đứng trố mắt, vài tiếng “xoạt xoạt” vang lên, dây thừng mài mòn do sử dụng lâu bị đứt, Tóc Vàng loạng choạng giãy thoát khỏi ghế rồi lao vọt về phía cửa…!
Những gì xảy ra tiếp theo trở nên mơ hồ trong tầm nhìn và tâm trí Tóc Vàng.
Bỏ chạy, giãy thoát, bắt giữ, kéo về.
Tiếng va chạm kịch liệt vang vọng khắp phòng nhưng không ai lên tiếng.
Hết thảy dường như vô cùng hỗn loạn, trận chiến không tiếng động, hình ảnh đảo ngược, ngay cả ký ức cũng như vỡ vụn.
Có lẽ là vài phút, có lẽ chỉ kéo dài vài chục giây.
Tóc Vàng còn chưa chạy được bao xa đã bị đè lại, sau đó giống như con chó nằm chờ làm thịt bị kéo ngược về, bị trói vào ghế một lần nữa.
Hy vọng vụt qua như thể chưa từng xuất hiện.
“…”
Tóc Vàng khóc như mưa nhìn cỗ máy bằng đồng trên đỉnh đầu.
Kẻ lừa đảo!
Kẻ bịp bợm!!!!
Chạy con mẹ mày!!!!
Chạy cái cứt ấy!!!!
*
Nhân lúc hỗn loạn, Ôn Giản Ngôn tiến lên một bước, giống như con mèo chạm đất không có tiếng động, nhẹ nhàng mà linh hoạt.
Đợi đến khi hắn lùi ra, trong lòng bàn tay đã có thêm một chiếc thẻ nhân viên công tác.
Thừa dịp Tóc Vàng đánh nhau với Ộp Ộp, hắn bước nhanh qua chỗ cửa kính thuỷ tinh đóng chặt.
“Tích.”
Tấm thẻ quét nhẹ trên bảng cảm biến.
Cánh cửa lặng lẽ mở ra.
Mọi sự chú ý của Ộp Ộp đều đổ dồn lên Tóc Vàng, hoàn toàn không biết căn cứ của mình đã bị người khác đột nhập.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“A a a a a mau mau mau!”
“A a a a a a tui hồi hộp quá, cứu tui!!!”
“Buồn cười chết mất, tại sao mọi người không để ý tới Tóc Vàng vừa chạy hai giây đã bị túm về!! Đúng chuẩn công cụ hình người, khổ quá thể luôn ha ha ha ha ha ha!”
“Ù ù…”
Chiếc máy bắt đầu hoạt động trở lại.
Cơ thể Tóc Vàng mềm nhũn, gã ngơ ngác nhìn dụng cụ bằng đồng phía trên đỉnh đầu, vẻ mặt đờ đẫn im lặng chảy nước mắt, ý chí chiến đấu sục sôi trong mắt đã biến mất sạch, chỉ còn dáng vẻ buông xuôi chờ chết.
Ngay giây tiếng theo…
“Reng reng reng…”
Tiếng chuông bằng đồng chói tai vang lên.
Âm thanh vang đội bén nhọn như thể truyền đến từ mọi nẻo đường, nháy mắt bao trùm cả con thuyền cướp biển.
“???”
Tóc Vàng sửng sốt.
Có chuyện gì vậy???
Cùng với tiếng chuông đồng chói tai, tất cả nhân viên trong thuyền cướp biển dù trên boong tàu hay trong khoang tàu đều dừng động tác, sau đó như nhận được lệnh gì đó xoay người ra ngoài.
… Theo quy tắc.
Chuông reo tức là đến lúc bàn giao công việc.
Phút chốc, toàn bộ con thuyền cướp biển rơi vào hỗn loạn.
Một giây sau, cổ tay cổ chân truyền đến cảm giác nới lỏng quen thuộc.
Tóc Vàng ngơ ngác ngồi im trên ghế, mãi cho đến khi một lực mạnh túm lấy tay gã kéo gã đứng dậy chạy ra ngoài.
Khi đến thời gian đạo cụ tàng hình hết hạn, một chàng trai mặt hề xuất hiện bên cạnh gã.
Tóc Vàng loạng choạng chạy theo đối phương, khuôn mặt giá lạnh bởi hàng nước mắt chưa khô cạn.
Thăng trầm, đại hỷ đại bi, vô số cảm xúc đan xen khiến vẻ mặt gã hốt hoảng.
Bóng lưng chàng trai cao ngất thon dài, cái chạm cổ tay ấm áp vững trãi giống như sợi rơm cứu mạng duy nhất nâng gã lên khỏi vực sâu tuyệt vọng.
Khung cảnh trước mặt quá đỗi quen thuộc…
Trong thế giới gương bị bóng tối bao trùm đã từng có chuyện tương tự, điều này gần như khiến cho Tóc Vàng có cảm giác quay lại quá khứ.
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn gã một cái, lặng lẽ làm khẩu hình:
“Nhìn cái gì?”
“Chạy đi.”
Có thể nhận ra đường nét khuôn mặt thanh thoát của chàng trai dưới lớp trang điểm sặc sỡ dày cộp, đôi mắt hổ phách giống như ánh lửa vĩnh viễn không tàn, vừa chính vừa tà, vừa bồng bột vừa nhiệt huyết.
Trên người hắn có một loại ma lực khiến người ta cam tâm vứt bỏ mọi thứ để mù quáng đuổi theo.
Vào giờ khắc này, Tóc Vàng đang trong trạng thái ngơ ngác như chợt hiểu ra điều gì.
Đó là, vì sao khi tên nhãi ấy đứng dậy đi vào hàng ngũ nhân viên mà tất cả mọi người lại dứt khoát hùa theo tham dự trò chơi điên rồ này.
Chưa từng có ai khiến gã cảm nhận được mị lực của hai từ “tồn tại”.
Nhiệt độ nóng bỏng xuất phát từ trong sâu thẳm linh hồn gần như là sức sống mãnh liệt và thuần tuý nhất, nó mang sức mạnh huỷ diệt sự khô héo và mục nát, gần như có thể quấn lấy bất cứ kẻ nào, khiến cho kẻ đó khuynh đảo vì mình.
Đối với những kẻ giãy giụa trong bóng tối và chết lặng để tồn tại, nó giống như ánh lửa soi rọi đêm đen, bởi vì thưa thớt mà khát cầu, khuyết thiếu mà hướng đến.
Thời điểm nhìn chăm chú vào đối phương, Tóc Vàng bất chợt sinh ra ảo giác tròng mắt bị phỏng.
… Quá đẹp.
*
Bên ngoài hành lang cũng rơi vào trạng thái hỗn loạn.
Văn Nhã nhìn Ôn Giản Ngôn và Tóc Vàng chạy như bay đến, hai mắt lập tức sáng lên.
Thật ra ngay khi Tóc Vàng được đưa vào phòng cô đã sẵn sàng liều lĩnh để xông vào cứu gã.
Nhưng trước khi cô kịp hành động, điện thoại di động bỗng nhận được tin nhắn của Ôn Giản Ngôn.
[Chờ chuông]
Mặc dù không biết nó có ý gì nhưng Văn Nhã vẫn nhịn xuống, tiếp tục đứng im chờ đợi.
Tuy nhiên, chẳng mấy chốc cô đã hiểu ra hàm ý tin nhắn.
Tiếng chuông bén nhọn chói tai vang vọng trên hành lang, tất cả nhân viên dừng hành động theo bản năng.
Số lượng nhân viên mặc đồng phục Ộp Ộp vốn đã ít, cho dù chúng có xuất động khẩn cấp hòng duy trì trật tự thì những tác động ấy cũng quá nhỏ, toàn bộ khoang thuyền cướp biển sụp đổ trong nháy mắt.
Ôn Giản Ngôn túm Văn Nhã ý bảo cô đuổi theo, sau đó lấy điện thoại di động ra hiệu cho cô…
Văn Nhã mở điện thoại di động ra, phát hiện bên trong có tin nhắn Ôn Giản Ngôn vừa gửi.
“Tháo thẻ trên ngực, thông báo cho những người khác, đến phòng thay đồ hội họp.”
Văn Nhã hiểu ý.
Cô biết đẳng cấp streamer của Ôn Giản Ngôn không đủ nên không thể nhắn tin cho các đồng đội ở các đội khác.
Nhưng cô không giống như hắn, cấp bậc của cô cao hơn, có thể liên lạc với mấy người Vân Bích Lam.
Dựa theo chỉ thị của Ôn Giản Ngôn, cô nhanh chóng gửi tin nhắn cho Vân Bích Lam và Elise, sau đó giựt tấm biển đeo trước ngực mình và Tóc Vàng đang thất thần xuống.
Hai tấm thẻ ngực rơi xuống dưới đất bị chân giẫm mạnh, phát ra tiếng cạch.
Âm thanh chuông đồng vẫn vang vọng trên không trung, phối với tiếng gầm rú của máy móc khiến người ta cảm thấy chóng mặt.
Bên trong khoang thuyền cướp biển là một mớ bòng bong, tất cả nhân viên đều đang di chuyển, vô số bộ đồ linh thú sặc sỡ hoà lẫn vào nhau giống như một dòng sông nhiều màu sắc.
Ba người kích hoạt đạo cụ ẩn thân rồi chạy như điên về hướng ban đầu, cho dù đụng phải người khác cũng không quan trọng, bởi vì trong tình huống này sẽ chẳng ai để ý tới bọn họ hết.
Rất nhanh bọn họ đã đến phòng thay đồ.
Đằng kia!
Hai mắt Tóc Vàng sáng rực, gã túm tay Ôn Giản Ngôn chỉ về phía Vân Bích Lam và Elise nơi xa.
Cuối cùng năm người cũng hội họp.
Mặc dù cách một chiếc mũ trùm đầu không thể trao đổi, nhưng trong lòng họ hiểu rõ điều tiếp theo cần phải làm là gì…
Thoát khỏi tàu cướp biển càng nhanh càng tốt.
Vân Bích Lam và Elise cùng tháo thẻ đeo dưới sự chỉ dẫn của Ôn Giản Ngôn, tất cả vực dậy tinh thần kích hoạt đạo cụ tàng hình, sau đó chạy nhanh về phía phòng thay đồ.
Tất cả nhân viên đang được thúc đẩy bởi các quy tắc.
[Lấy tiếng chuông đồng làm dấu hiệu bàn giao công việc] nếu tin vào quy tắc này, chờ khi chuông đồng vang lên lần nữa thì không ai được rời đi.
[Không giao tiếp bằng lời với các thuỷ thủ khác] Cho nên giữa các nhân viên với nhau không thể giao tiếp, tương đương với việc chặt đứt đường chính thu thập thông tin, chỉ có thể giống như búp bê im lặng bị khống chế và phân loại.
Những quy tắc ấy gần như hạn chế việc streamer trà trộn vào trong, nhưng nếu gộp cùng một chỗ thì nó lại biến thành cửa sinh duy nhất trong toàn bộ thuyền cướp biển.
Dòng người hỗn loạn, số lượng Ộp Ộp ít ỏi gần như không thể ngăn chặn nhân viên đổ xô ra ngoài.
Lúc này, quy tắc vốn có lợi cho chúng bỗng biến thành trở ngại, chúng nó không có cách nào để thông báo cho nhân viên rằng…
Chuông reo sai.
Bọn chúng không thể lên tiếng, không thể hét lên để dừng lại, không thể ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn các nhân viên tiến vào phòng thay đồ tháo thẻ đeo ngực, tiến hành “thay ca”.
Trong lúc hỗn loạn, mấy người Ôn Giản Ngôn chạy như điên.
Sau khi băng qua dãy hành lang dài tối tăm, bầu trời tươi xanh xuất hiện trước mặt, gần như khiến trái tim họ quặn thắt và đập nhanh hơn.
Vào khoảnh khắc đó, bọn họ như được tái sinh.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]
“A a a a a a lên nào!!! [Thưởng 50 tích phân]”
“Đù đù đù!!! Đây là lần đầu tôi thấy có streamer sống sót thoát khỏi thuyền cướp biển nha! Kích thích vãi! [Thưởng 50 tích phân]”
“Đây không phải một người lập kỷ lục mà là năm người cùng lập kỷ lục luôn!!! Trực tiếp dẫn cả đội ngũ đột phá vòng vây, an toàn rút lui là đây chứ còn gì nữa!!!”
“Mạnh vãi mạnh vãi mạnh vãi!! Tôi phải hét to cho mọi người biết!!! [Thưởng 100 tích phân]”
“Streamer trâu bò!!!! [Thưởng 100 tích phân]”
Tác giả có lời muốn nói:
Tóc Vàng: Hu hu, mi đúng là tên bịp bợm!!!
Ba phút sau…
Tóc Vàng: À thì, bây giờ gia nhập hiệp hội nạn nhân nhà mấy người… có được giảm phí không? (ngượng ngùng).