Trong phòng Lưu trữ.
Ánh sáng lạnh lẽo chiếu trên đỉnh đầu, những kệ sắt chất đầy tài liệu kéo dài về phía xa xa, không khí nồng nặc bụi bẩn và mùi giấy cũ.
Ôn Giản Ngôn chạy một mạch về phía Tóc Vàng.
Rất nhanh, quả đầu màu vàng chói mắt của gã xuất hiện giữa những khe hở kệ sắt.
“Anh đã tìm thấy hồ sơ thí nghiệm?” Ôn Giản Ngôn vội vàng hỏi.
“Đúng đúng.”
Tóc Vàng ra sức gật đầu, dúi tập tài liệu trên tay vào lòng Ôn Giản Ngôn, sau đó chỉ chỉ kệ sách trước mặt: “Tôi tìm thấy nó ở đây.”
Ôn Giản Ngôn cúi đầu nhìn tệp tài liệu Tóc Vàng đưa cho mình.
Một loạt thí nghiệm được ghi bên trong, phần lớn là phương pháp phẫu thuật “cắt bỏ thuỳ trán”, và hiển nhiên những bệnh nhân “tự nguyện” tham gia thí nghiệm đều là bệnh nhân của Viện điều dưỡng Bình An.
Tuy nhiên, những hồ sơ thí nghiệm này vẫn chỉ giới hạn trong phạm vi phẫu thuật “thông thường”.
Mặc dù phương pháp lạc hậu và tàn nhẫn, nhưng theo một khía cạnh nào đó thì chúng cũng là sản phẩm của thời đại, và chúng rất khác “màng thịt” mà họ đã thấy trong phòng thí nghiệm trước đây.
Đúng lúc này, Luce cùng từ gần đó chạy qua: “Các cậu tìm thấy thông tin liên quan đến phòng thí nghiệm?”
Ôn Giản Ngôn gật đầu: “Sơ sơ.”
Hắn chỉ toàn bộ kệ tài liệu trước mặt: “Dựa theo khuôn mẫu phân loại của phần lớn phòng Lưu trữ, ắt hẳn tài liệu ở khu vực lân cận cũng có liên quan đến hồ sơ thí nghiệm.
Tôi sẽ bắt đầu lục soát từ đây, còn các anh bắt đầu từ bên đó, thế nào?”
“Được.”
Luce không phản đối.
Bên này đã đủ người làm nên Tô Thành và mấy người khác trong tiểu đội Luce không đi qua.
Bọn họ vẫn chia nhau ra hòng tìm kiếm nhiều manh mối, dù sao làm vậy mới đạt hiệu suất cao nhất.
Ôn Giản Ngôn quay đầu, bớt chút thời gian vỗ vai Tóc Vàng: “Làm tốt lắm.”
Quả nhiên nếu muốn tìm người hoặc lấy thăm dò giải mã làm mục tiêu trọng tâm, việc mang theo một đồng đội có thiên phú thị giác vào phó bản quả đúng là có ưu thế rất lớn.
Tóc Vàng cười he he hai tiếng, vô thức đưa tay xoa gáy, vẻ mặt ngượng ngùng.
Dù ở trong đội ngũ nào thì nhiệm vụ của gã vẫn luôn là “tìm kiếm”.
Bất kể là tìm kiếm khuôn mặt mục tiêu nhiệm vụ hay là tìm kiếm manh mối có thể xuất hiện cũng đều có thao tác cụ thể giống nhau.
Đây là sở trường của gã và cũng là con bài lợi thế để gã sinh tồn.
Nhờ thiên phú hữu dụng này gã mới có thể miễn cưỡng sống đến bây giờ.
Nhưng không hiểu vì sao…
Dáng vẻ hiện tại của bản thân khiến gã cảm thấy vui vẻ hơn trước rất nhiều.
Dẫu trước đây ở đội ngũ nào thì Tóc Vàng đều cố gắng hết sức để chứng minh mình hữu dụng… Vô dụng sẽ bị bỏ lại phía sau, mà gã lại không muốn chết.
Tuy nhiên chẳng biết bắt đầu từ khi nào, lý do sử dụng thiên phú của gã đã thay đổi.
Từ nỗi sợ hãi bị bỏ lại…
Biến thành thật tâm muốn giúp đỡ.
Gã cứ luôn cảm thấy rằng, dường như thiên phú của mình được trao nhiều giá trị hơn.
Tóc Vàng ngước mắt nhìn gò má Ôn Giản Ngôn.
Chàng trai đối diện cụp mắt, nghiêm túc cúi đầu lục lọi gì đó phía trên kệ sắt, nửa mặt hắn giấu trong bóng tối dưới kệ, thoạt nhìn vô cùng tập trung.
“…”
Tóc Vàng có chút hoảng hồn.
Trước phó bản này gã vẫn do dự bởi vì nhát gan, không dám chủ động đề nghị rời đi tổ chức hiện tại của mình.
Thế nhưng dưới đáy lòng gã vẫn luôn khao khát hướng tới công hội chưa được thành lập mà Ôn Giản Ngôn nhắc đến.
Và hiện tại…
Tóc Vàng đột nhiên cảm thấy, cho dù phải đắc tội với tổ chức cũng chẳng sao.
Ắt hẳn người kia cũng sẽ giống như vừa rồi, cho dù bàn tay bị rạch chảy be bét máu cũng sẽ túm chặt cơ thể đang hôn mê sâu của đồng đội, đưa đồng đội mình đến nơi an toàn.
Dường như nhận thấy ánh mắt Tóc Vàng, Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn sang.
“Hết chuyện làm rồi đúng không?”
Ôn Giản Ngôn tàn nhẫn nói: “Thế qua bên kia tìm kiếm manh mối, tìm được gọi tôi.”
Tóc Vàng: “…”
Mi trả cảm động cho ta!
Gã ủ rũ gật đầu, xoay người tiến về phía chiếc kệ khác.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Ha ha ha ha ha ha, cười chết đi mất, là ảo giác sao? Tôi dường như thấy trái tim tan nát của một chàng trai.”
“Cố lên Tóc Vàng! Phải nhận ra bản chất của tên này càng sớm càng tốt!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha, Tóc Vàng: Từ hôm nay trở đi ta chính là kính viễn vọng vô tình.”
Tiếng lật sách sột soạt quanh quẩn trong phòng Lưu trữ tĩnh mịch.
Ôn Giản Ngôn cúi đầu nhìn lướt qua tài liệu thí nghiệm.
Mặc dù những tài liệu thí nghiệm này không được đánh dấu ngày tháng, nhưng thoạt nhìn có vẻ chúng được sắp xếp theo thứ tự thời gian.
Bên trong có một vài số liệu thí nghiệm nhiều nguy hiểm và ít nguy hiểm, có tên bệnh nhân xuất hiện nhiều lần, một vài cái tên đặt trong thí nghiệm có độ nguy hiểm rất cao hoặc là thí nghiệm vừa đọc tên lên đã thấy nguy hiểm chết người.
Tên của bệnh nhân sẽ biến mất và không bao giờ xuất hiện trong bất kỳ tư liệu tiếp theo nào.
Hầu hết các thí nghiệm này đều rất tàn nhẫn và vô nhân đạo.
Ngoại trừ phẫu thuật cắt thùy trán não thì còn có thuỷ liệu pháp, sốc điện cùng với một vài phương pháp tàn nhẫn mà trước đây hắn chỉ nhìn thấy trong phim ảnh hoặc sách vở.
Thậm chí có những phương pháp cực đoan như cấy ghép não.
Vậy nhưng không có thí nghiệm nào trong số này vượt khỏi phạm vi “thực tế”.
Theo quan điểm của người hiện đại, đây là những thí nghiệm nguy hiểm và vô nhân tính, song không thể phủ nhận rằng tất cả các phương pháp ấy đã từng xuất hiện trong lịch sử loài người.
Nó khiến Ôn Giản Ngôn cảm giác vô cùng cực đoan.
Chung quy không thể liên hệ đám “màng thịt” hắn nhìn thấy trong phòng thí nghiệm trước đây với “thực tế”.
Thay vì nói rằng chúng do con người tàn nhẫn tạo ra thì chúng càng giống một sinh vật lạ xuất hiện trong phim kinh dị.
Nói cách khác, ngoài những điều này thì còn rất nhiều hồ sơ thí nghiệm chưa được tìm thấy.
Ôn Giản Ngôn đăm chiêu cúp mắt, nhét tư liệu mình vừa đọc qua trở lại kệ.
Đúng lúc Luce đứng đầu bên kia kệ sắt bỗng lên tiếng: “Ê, cậu xem, đây có phải tên bác sĩ dẫn cậu đi khi trước không?”
Ôn Giản Ngôn đi qua nhìn tập tài liệu trong tay đối phương.
Trong danh sách bác sĩ tham dự phẫu thuật có một cái tên quen thuộc.
Dr.A.Reiss
Ôn Giản Ngôn gật đầu: “Đúng vậy.”
Trên tấm thẻ hắn trộm được cũng ghi tên này.
Bao gồm cả một khoảng phòng giải phẫu hắn từng lục soát trước đây cũng đã nhìn thấy chữ ký có tên đối phương… Thoạt nhìn, mặc dù bác sĩ Reiss rất trẻ nhưng y lại là một tay lão làng trong Viện điều dưỡng Bình An.
Bắt đầu từ chỗ Ôn Giản Ngôn cho đến chỗ Luce tìm kiếm, tất cả đều không tìm thấy họ tên đầy đủ của đối phương.
Luce thở dài: “Xui quá, tôi hy vọng tên đầy đủ của hắn ta có trong đống hồ sơ này.”
Hắn ta vừa nói vừa nhét tập tài liệu trong tay về kệ.
“Mà ngẫm lại cũng phải, nếu nhiệm vụ hoàn thành dễ dàng như vậy thì độ khó đã không nâng cao.”
Ôn Giản Ngôn gật đầu đồng ý.
Rõ ràng Reiss là họ và A là tên viết tắt của y.
Đột nhiên Ôn Giản Ngôn như nghĩ ra gì đó, bất giác sững người, động tác cũng khựng lại giữa không trung.
Nhắc tới điều này, trước đây mỗi lần làm nhiệm vụ liên quan đến tên thật của bệnh nhân có độ nguy hiểm cao, hệ thống chỉ phán định hoàn thành nhiệm vụ khi hắn biết được “tên” của đối phương chứ không phải “họ”.
Và trong tất cả các hồ sơ thử nghiệm, tên của tất cả bệnh nhân đều được viết tắt, chỉ có mỗi họ là không…
Ôn Giản Ngôn trợn tròn mắt.
Dường như nhận ra điều gì, hắn xoay phắt người, mau chóng lật qua tư liệu sau lưng mình vừa tìm kiếm.
Edward, chữ E đầu tiên.
Niall Lorer, chữ cái đầu tiên là N và L.
Mars, chữ M đầu tiên.
Thông qua những chữ cái này cùng các cuộc giao tranh trước đó, hắn đã hiểu rõ hơn về bọn họ…
Edward mắc chứng tâm thần phân liệt và hoang tưởng.
Niall Lore là đa nhân cách.
Mars có xu hướng phản xã hội và bạo lực.
Dựa trên những điều ấy, Ôn Giản Ngôn nhanh chóng thu hẹp phạm vi khu vực tìm kiếm tài liệu trước đó của mình, chọn các hồ sơ thí nghiệm liên quan đến những bệnh nhân nguy hiểm cao kia.
Nhìn đống tài liệu thí nghiệm chất chồng dày cộp dưới đất khiến người ra giật mình, Ôn Giản Ngôn trầm mặc.
Hiển nhiên giống như Dr.A.
Reiss, những cái tên ấy đã được sử dụng trong suốt lịch sử điều trị của Viện điều dưỡng Bình An.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Đờ mờ…”
“Mặc dù có khá nhiều streamer tìm được tư liệu trong phòng thí nghiệm, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy một người có thể sắp xếp hồ sơ thí nghiệm phẫu thuật của những bệnh nhân có độ nguy hiểm cao kia một cách hệ thống như vậy…”
“Dù sao những bệnh nhân nguy hiểm cao kia quá nguy hiểm.
Hầu hết những người sau khi đụng phải bọn chúng đều chết sạch, rất ít ai có thể tiếp xúc với từng người trong số chúng giống streamer, đã thế còn biết được tên thật từ miệng chúng.”
“Đúng vậy, nếu không tiếp xúc với những bệnh nhân nguy hiểm cao, hiểu rõ triệu chứng cũng như tên thật của họ thì không thể nào tìm thấy thông tin điều trị của họ giữa biển sách mênh mông này.
Cho dù tìm thấy phòng Lưu trữ cũng vô dụng.”
“Wow, bây giờ tôi rất phấn kích! Cứ luôn cảm thấy streamer cách tuyến chính không còn bao xa! Thật đáng mong chờ! [Thưởng 100 tích phân]”
Luce ghé đầu nhìn chồng hồ sơ Ôn Giản Ngôn xếp dưới đất, khuôn lộ rõ vẻ kinh ngạc.
“Quá… quá nhiều, rồi nhỉ?”
Ôn Giản Ngôn im lặng gật đầu.
Hắn lật qua từng hồ sơ, một hồ sơ đều đại biểu cho một thí nghiệm mang danh nghĩa “trị liệu”.
Mỗi hạng mục đều tàn nhẫn đến cực cùng, cho dù là người bình thường tiến vào Viện điều dưỡng Bình An thì sau khi trải qua nhiều đợt “trị liệu”, phòng chừng người đó cũng cách cái điên rất gần.
Hắn khẽ nheo mắt, dùng tay gõ nhẹ lên đầu gối hơi cong lên vì dáng ngồi xổm của mình, khuôn mặt lộ vẻ trầm tư.
Đúng lúc này, từ phía xa xa có tiếng Tô Thành: “Bên đây có thứ gì đó, tôi nghĩ mọi người nên qua đây xem!”
Ôn Giản Ngôn giật mình nhìn Luce, sau đó cả hai đồng loạt đứng dậy đi về phía Tô Thành.
Kệ chỗ Tô Thành được đặt ở phía trong cùng phòng Lưu trữ.
Anh ta nhìn hai người tiến về phía mình, nâng ngón tay chỉ chiếc kệ trước mặt, nói: “Hai người đến đây xem đi.”
Luce rút bừa một tập tài liệu trên kệ, vẻ mặt kinh ngạc:
“Đây là…”
Tô Thành gật đầu: “Đúng vậy, đây đều là những ghi chép trừ tà.”
Anh ta gãi đầu, khuôn mặt lộ vẻ do dự: “Mặc dù tôi cũng không rõ những thứ này tượng trưng cho cái gì, nhưng cứ cảm thấy chúng không phù hợp với nơi đây.
Không chừng mọi người xem xong… sẽ tìm được manh mối gì đó.”
Ôn Giản Ngôn ngước mắt nhìn chiếc kệ đối diện, nói:
“Nó không lạc quẻ ở nơi này.”
“Ý cậu là sao?” Luce quay đầu nhìn hắn.
“Có phải Viện điều dưỡng Bình An chúng ta đang ở bây giờ có mối liên hệ chặt chẽ với Công giáo, đúng không?”
Từ phong cách kiến trúc của Viện điều dưỡng, giá chữ thập bày trí trong các toà nhà và sự ghê tởm của đám nhân viên chăm sóc đối với căn bệnh “sai lệch giới tính”, có thể thấy rằng bầu không khí chung của Viện điều dưỡng Bình An có mối tương quan mạnh mẽ với Công giáo của thế kỷ trước.
“Xưa kia con người cho rằng, bản chất của bệnh tâm thần là do ma quỷ ám, vậy nên việc thực hiện lễ trừ tà cho bệnh nhân cũng là điều hiển nhiên…”
Trong thời đại bị chi phối bởi thần học và y học, con người vẫn mang trong mình trạng thái hỗn loạn và có hiểu biết rất ít về não bộ.
Từ đó, phẫu thuật y tế và trừ tà có xu hướng đi liền nhau.
Hai cách thức có vẻ trái ngược nhưng thực chất lại cùng tồn tại ở một thời điểm.
Tô Thành có chút uể oải gật đầu: “Hoá ra là vậy.”
Rất nhanh đoàn người đã lục soát xong toàn bộ phòng tư liệu.
Bởi vì không có thời gian nên rất khó để sắp xếp hết các thông tin có giá trị, giống như chuỗi ngọc đứt dây khiến hạt ngọc nằm rải rác khắp nơi, rất khó tìm được chuỗi logic thích hợp để xâu chuỗi chúng lại.
Một vài suy đoán lờ mờ xuất hiện dưới đáy lòng Ôn Giản Ngôn, nhưng phần lớn những suy đoán ấy không đủ bằng chứng đáng tin cậy, cũng không có cách nào giải thích rõ ràng mọi nghi ngờ.
Hắn trầm ngâm vài giây rồi nói: “Đi thôi, chúng ta vào phòng Viện trưởng xem thế nào.”
Mọi người rời khỏi phòng Lưu trữ, đến phòng Viện trưởng.
Đúng như tưởng tượng, trong phòng Viện trưởng không có người nào.
Căn phòng rộng lớn bày bàn làm việc và tủ sách, một nửa số sách bên trong liên quan đến điều trị bệnh thâm thần, một nửa còn lại liên quan đến thần học, trên bức tường rộng có treo một cây thánh giá.
Hiển nhiên Viện trưởng Viện điều dưỡng Bình An là một người vô cùng sùng đạo.
Ôn Giản Ngôn và Luce lần lượt kích hoạt [Bàn tay chỉ dẫn].
Dưới sự chỉ dẫn của đạo cụ, hắn tìm thấy một hộc ngầm trong tủ sách, hộc ngầm mở ra, một cây thánh giá xuất hiện trước mặt mọi người.
Luce tìm thấy một cuốn Kinh Thánh trong ngăn kéo bàn làm việc.
Chúng đều là đạo cụ ẩn cấp bình thường, không thể mang đến phó bản tiếp theo để làm đạo cụ, chỉ có thể nâng cao tiến độ thu thập và thăm dò, không có giá trị phân chia.
“…”
Hai người quay mặt nhìn nhau.
Bọn họ không ngờ trong phòng Viện trưởng – cốt lõi chính của toàn bộ Viện điều dưỡng Bình An lại không có một đạo cụ cấp khó nào, uổng công bọn họ vừa rồi còn nghiêm túc thảo luận “phân chia đạo cụ như thế nào”.
“Có còn hơn không.”
Ôn Giản Ngôn nhún vai, cất cây thánh giá vào trong túi.
Luce cười khổ: “Cũng phải.”
Đúng lúc này, tiếng chuông quen thuộc lại vang lên: “Coong… coong… coong…”
Tiếng chuông kéo dài văng vẳng bên tai mọi người.
Mặc dù hiện tại chưa rời khỏi tầng lầu này, song tất cả đều bất giác thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng thoáng thả lỏng.
Bất kể thế nào, tiếng chuông báo hiệu cho sự luân phiên xen kẽ giữa thế giới bên trong và thế giới bên ngoài.
Tuy nhiên điều này không có nghĩa là thế giới xuất hiện sẽ không có nguy hiểm mới, nhưng ít ra nó cũng có nghĩa, bọn họ không cần lo lắng về việc sẽ bị kéo vào thế giới tinh thần của một bệnh nhân có độ nguy hiểm cao bất cứ lúc nào.
“Phù…”
Luce thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn: “May ghê, chứng tỏ chúng ta có thể rời khỏi…”
Những lời tiếp theo của hắn bỗng kẹt cứng trong cổ họng.
Chỉ thấy chàng trai trước mặt hít sâu một hơi như bị sét đánh, hắn đứng ngẩn người tại chỗ, đôi mắt hổ phách khẽ trợn trừng, thoạt nhìn có chút hoảng hốt.
“Này.” Tô Thành đứng cạnh cũng chú ý thấy sự khác thường của Ôn Giản Ngôn, anh ta nhíu mày quơ tay trước mặt hắn: “Cậu làm sao vậy?”
Hắn bỗng quay sang Tô Thành: “Tôi biết rồi!”
Tô Thành: “???”
Hả?
Cậu biết gì?
“Tôi biết vì sao không tìm thấy đạo cụ cấp khó trong phòng Viện trưởng rồi.” Ánh mắt Ôn Giản Ngôn tỏa sáng, nói thẳng một hơi không ngừng nghỉ: “Chúng ta vẫn luôn tưởng rằng đây là cốt lõi của toàn bộ phó bản, bởi dù sao nó cũng có cả phòng Viện trưởng và Lưu trữ.
Theo lý mà nói, ắt hẳn đây chính là nơi gần bí mật cốt lõi của phó bản nhất đúng không?”
“…Đúng đúng.” Mọi người nhìn nhau gật đầu.
Tất nhiên là vậy.
Giống như bệnh viện tâm thần, giá trị thăm dò của các khu vực khác nhau trong những phó bản kiểu này hoàn toàn khác nhau.
Khu vực mà chỉ những người có thẩm quyền cao mới được tiến vào như phòng Lưu trữ và phòng Viện trưởng là những khu vực quý giá nhất, giá trị thăm dò cao nhất và xác suất chúng là khu vực trung tâm của toàn bộ phó bản cũng lớn nhất.
Ban đầu Ôn Giản Ngôn cũng nghĩ vậy.
Dẫu sao hắn vừa trải qua phó bản Công viên giải trí Mộng Ảo, trong phó bản kia, phòng Giám đốc là thông đạo nối liền hai thế giới, quy tắc dành cho Giám đốc cũng là mắt xích mấu chốt tạo nên bí mật cốt lõi của toàn phó bản.
Tuy nhiên điều này lại trái ngược hẳn với Viện điều dưỡng Bình An.
Ôn Giản Ngôn chỉ lên trời: “Tất cả chúng ta đều biết tiếng chuông vang lên đánh dấu sự luân phiên giữa hai thế giới, nhưng có bao giờ mọi người tự hỏi tiếng chuông đến từ đâu không?”
Đám người sửng sốt.
Từ khi tiến vào phó bản đến nay thì tiếng chuông vẫn tồn tại, bọn họ cũng luôn coi nó như một cơ chế phó bản, giống như tiếng chuông báo hiệu giờ vào học và tan học, song chưa bao giờ bọn họ suy nghĩ kỹ về vấn đề vừa nêu ra.
…Nó đến từ đâu?
Nhưng mọi người còn chưa kịp suy nghĩ thì Ôn Giản Ngôn đã quay nhìn Luce:
“Tôi nhớ lúc trước anh từng nói, người chết ở thế giới bên trong cũng đồng nghĩa là tử vong ở thế giới bên ngoài, và các hộ lý sẽ vận chuyển thi thể của họ đến chỗ giếng trời.”
“Mọi người còn nhớ giếng trời có cái gì không?”
Giống hệt như Ôn Giản Ngôn ban nãy, Tô Thành hít sâu một hơi: “Nhà thờ nhỏ!!!”
Trên bản đồ, toàn bộ Viện điều dưỡng Bình An có hình bán nguyệt, hai toà Đông Tây như hai chiếc cánh bao quang giếng trời… mà ở giữa giếng trời có một nhà thờ nhỏ.
“Tiếng chuông truyền đến từ đó!” Anh ta thốt lên.
Ôn Giản Ngôn búng tay một cái, nháy mắt tán thưởng anh ta:
“Bingo.”
Thân là một kẻ vô thần không có tín ngưỡng, bọn họ rất dễ bỏ qua bầu không khí tôn giáo mãnh liệt trong từng chi tiết của Viện điều dưỡng Bình An.
Phòng viện trưởng không có đạo cụ trên cấp bình thường, trong phòng Lưu trữ thiếu các manh mối then chốt.
Tất cả đều được giải thích.
Nói cách khác, yếu tố cốt lõi trong phó bản này không phải “thí nghiệm trên cơ thể người” thông thường, vì vậy nơi gần cốt lõi phó bản nhất không phải nơi đây.
Nó ở ngay chỗ giếng trời.
Nhà thờ nhỏ.
“Cũng chính là nơi chúng ta sắp đến.” Ôn Giản Ngôn trịnh trọng nói..