Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“?!”
“Đây là??”
“A, tôi nhớ ra rồi! Sau khi bị tế bào thần kinh đụng phải, “căn bệnh” trên thẻ thân phận sẽ phát tác.
Nhắc đến mới nhớ, bệnh của streamer là gì vậy?”
“Tôi nhớ ban đầu hình như là thiểu năng trí tuệ.
A đúng rồi, sau đó thẻ thân phận còn phán định thành công một căn bệnh khác – sai lệch giới tính.”
“Vãi chưởng…! Thật vậy luôn à?”
Ôn Giản Ngôn lảo đảo tiến về phía trước, đụng thẳng vào quan tài đá.
Chỉ nghe thấy “rầm” một tiếng, nắp quan tài vốn nằm chơi vơi trên thành quan tài bị hất tung, lăn dọc xuống dưới theo mép quan tài, phát ra tiếng động đinh tai nhức óc.
Dường như xung quanh có ai đó đang vươn tay về phía hắn và nói điều gì.
Tầm nhìn lộn xộn.
Hắn có thể nghe thấy giọng của người kia một cách rõ ràng và những cảm xúc ẩn chứa bên trong: ngạc nhiên, sợ hãi, hoảng loạn… Thế nhưng về phần nội dung lời nói, hắn lại chẳng thể nghe ra.
Tay Ôn Giản Ngôn đặt trên phiến đá, hình như ngón tay hắn mò mẫm được thứ gì.
Trên bề mặt đá lạnh lẽo tựa hồ có một vết lõm kỳ lạ, đầu ngón tay cảm giác được sự gồ ghề, thô ráp và hơi đau.
Cái gì vậy?
Không rõ ràng lắm.
Cánh tay chàng trai căng thẳng, dưới làn da tái nhợt là mạch màu xanh, bởi vì dùng sức quá mạnh mà các mạch máu đua nhau nổi lên, sợi tóc tán loạn rủ xuống che khuất làn da ẩm ướt cùng đôi đồng tử vô hồn.
Hắn cau mày, nhịp thở có chút không đều, vẻ mặt ẩn nhẫn chịu đựng.
Trước đây Ôn Giản Ngôn chưa từng cảm thấy kỳ lạ như vậy.
Hắn biết mình là ai, cho dù là ký ức hay nhận thức về bản thân thì tất cả đều không biến mất.
Hắn như quay về thuở nhỏ, những ký ức ngổn ngang giống như một chiếc tủ quá tải đối với hắn.
Tất cả mọi thứ đều bị nhồi nhét ở trong, song hắn lại không có khả năng lấy chúng ra ngoài.
Giống như là có thứ gì đó dài nhỏ xâm nhập vào trí não hắn, chầm chậm khuấy đảo bên trong, biến nó thành một chất nhầy sền sệt.
Tư duy dần dần trở nên chậm chạp, tin tức chảy vào bị cuốn trôi luôn, hắn như đang cầm một một cái sàng thủng lỗ chỗ quá cỡ, tốn công vô ích trục vớt ở bên trong.
Vô luận vắt óc suy nghĩ cỡ nào thì lòng bàn tay vẫn luôn trống rỗng.
Sau thoáng sững sờ, Tô Thành nhanh chóng phản ứng lại:
Anh bước nhanh chân về trước đỡ Ôn Giản Ngôn, nín thở nghiêng tai, kề sát vành tai bên môi hắn: “Cậu nói gì hả? Nói lại thử xem?”
Môi Ôn Giản Ngôn mấp máy, nửa hoang mang nửa cố chấp đọc những từ xẹt qua tâm trí trước khi hôn mê.
Bản thân hắn đã rất khó để nhớ nguyên do, chỉ biết lặp đi lặp lại một cách máy móc dưới sự thúc đẩy của tiềm thức.
Tuy rằng chỉ là vài câu lộn xộn, thế nhưng Tô Thành vẫn chắp vá được ý muốn của đối phương.
Anh vội vàng lục túi Ôn Giản Ngôn, nhanh chóng móc ra một ống thuốc giải.
Là người duy nhất lúc ấy không bị nhiễm bệnh và gần như bất tỉnh suốt toàn bộ quá trình, Tô Thành sửng sốt hai giây, vẻ mặt nghệt ra nhìn ống thuốc.
Khoảnh khắc nhìn thấy thuốc giải, hai mắt Tóc Vàng trợn tròn, hét lên đầy kinh hãi:
“Đây, đây là… trong phòng thí nghiệm trước đó?”
“Đây là thuốc giải loại bỏ tình trạng ô nhiễm.” Nghe vậy, Thược Dược cũng nhanh chóng phản ứng lại, hô lên với Tô Thành: “Tiêm vào cổ cậu ta!”
“Oke.”
Tô Thành vội vã gật đầu, một tay cầm ống kim tiêm, một tay ấn đầu Ôn Giản Ngôn xuống.
Đột nhiên đối phương quay phắt đầu lại, bên trong con ngươi hổ phách phản chiếu hình ảnh kim tiêm bén nhọn phóng đại.
Mắt hắn sáng ngời lộ vẻ sợ hãi thuần khiết: “Không!”
Hắn thét lên, đột ngột vùng vẫy.
Khung cảnh lập tức trở nên hỗn loạn.
“Giúp tôi đè cậu ta xuống!”
Một mình Tô Thành không giữ nổi Ôn Giản Ngôn giãy giụa, vội vàng cầu viện hai đồng đội khác của mình.
Tóc Vàng và Thược Dược mau chóng lao qua, mỗi người một bên đè bả vai và cánh tay Ôn Giản Ngôn, cố định hắn ta tại chỗ.
Tô Thành nhanh chóng cắm kim tiêm xuống.
Kim tiêm sáng loáng, lạnh lẽo, bén nhọn đâm vào da thịt.
Cơ thể chàng trai đang bị đè ép run lên, cổ họng phát ra âm thanh thút thít.
Dưới mái tóc rối bù, con ngươi hổ phách trong veo hệt như trẻ nhỏ dần bị bao phủ bởi một tầng hơi nước.
Hắn đáng thương nức nở: “Đau…”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Chết tiệt, sau khi IQ giảm xuống lại khóc vì bị tiêm sao! Má ơi, thật sự đáng yêu chết mất!”
Chẳng mấy chốc ống tiêm đã cạn sạch.
Ba người thở hổn hển buông tay ra đứng dậy.
Chàng trai dựa vào quan tài ngồi co ro, vừa che cổ vừa thỉnh thoảng nức nở nghẹn ngào, thoạt nhìn vô cùng tủi thân.
“Vậy tiếp theo chúng ta cần làm gì nữa?” Tô Thành hỏi.
Tóc Vàng lắc lắc cổ tay đau mỏi của mình… mặc dù chỉ số thông minh của Ôn Giản Ngôn sụt giảm, nhưng thể lực của hắn chẳng giảm tẹo nào, giữ được tên này đúng là quá khó.
Hắn ta cẩn thận hồi tưởng lại: “Không cần làm gì, chỉ cần đứng đợi là được.”
Tô Thành thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi…”
Tiếc là, giây phút thoải mái chỉ diễn ra vỏn vẹn vài giây ngắn ngủi trước khi bị phá vỡ dễ dàng.
Ngay khi mọi người đổ dồn sự chú ý vào Ôn Giản Ngôn, đột nhiên thông đạo hắc ám dẫn tới hầm mộ cách đó không xa truyền đến tiếng động kỳ lạ.
Giống như tiếng cào, lại giống như tiếng lê chân kéo dài, từng tiếng từng tiếng chồng chéo lên nhau vô cùng hỗn loạn, tựa hồ đang tiến tới gần.
“!”
Mọi người giật mình, theo bản năng nhìn về phía thanh âm truyền đến.
Nguy rồi.
Mỗi lần chuông reo phó bản sẽ phát sinh thay đổi không thể vãn hồi, dị biến xảy ra bằng một loại tốc độ đáng lo ngại.
Có lẽ đó chỉ đơn giản là tác động tiêu cực của tiếng chuông, hoặc có lẽ bởi vì bọn họ vừa mới phát ra tiếng động quá ồn, khiến những xác chết đang say ngủ trong hành lang bắt đầu thức tỉnh và tiến về hướng này.
“Bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Mặt mày Tóc Vàng tái mét, hoang mang lo sợ nhìn hai người bên cạnh.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, thi thể trắng bệch đã xuất hiện ở cuối hành lang tối tăm.
Chúng đã mất đi sự sống, khuôn mặt mục nát ngửa lên, xương cổ dường như đã bị bẻ gãy, treo ở trên cổ bằng một góc nghiêng khó tưởng.
Mái tóc của chúng bết máu, hộp sọ thủng một lỗ to lộ ra khoảng trống bên trong đen xì.
“Chúng ta không thể vội vàng ra ngoài.” Là người duy nhất có kinh nghiệm ứng phó với đống xác, Thược Dược dứt khoát quyết định: “Ngăn bọn chúng lại!”
Cô đã tiến vào đây cùng đồng đội, hiểu rõ những xác sống kia sau khi thức tỉnh đáng sợ cỡ nào.
Ngay cả lúc họ mạnh nhất cũng khó khăn lắm mới giữ được tính mạng để lao vào hầm mộ, mà hiện tại, sức chiến đấu của họ cùng lắm chỉ có hai rưỡi.
Tóc Vàng được tính là một nửa.
Còn Ôn Giản Ngôn thì bất tỉnh nhân sự, người được hắn kéo ra ngoài sinh tử không rõ, thậm chí Thược Dược còn chưa có thời gian để xác nhận xem đối phương là ai.
Trong hoàn cảnh này, muốn xông ra ngoài chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày.
Trái lại, việc ngăn cản xác chết sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Lối đi dẫn tới hầm mộ vừa dài vừa hẹp, điều này hạn chế rất nhiều số lượng xác sống có thể đi qua cùng lúc… nói cách khác, chỉ cần lối này bị chặn thì cơ hội sống sót sẽ rất cao.
Nhưng nếu làm vậy cũng tương đương với việc họ tự giam mình ở trong ngõ cụt, rất khó rời khỏi hầm mộ… Và nếu họ cược sai, trong hầm mộ không còn nhiệm vụ nào nữa, bọn họ sẽ không thể mở ra hoặc hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng.
Như vậy, hành động của họ chẳng khác nào tự chôn sống mình.
Mấy người nhìn nhau, ăn ý lao về phía trước.
Bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
Dù sao so với trực tiếp chịu chết, cái chết từ từ nghe có vẻ hy vọng hơn.
*
Xa xa dường như có âm thanh mơ hồ và hỗn loạn.
Tiếng bước chân, tiếng la hét, tiếng kích hoạt đạo cụ.
“…”
Ôn Giản Ngôn nhíu mày chậm rãi mở mắt.
Cảm giác đầu óc choáng váng chậm chạp như bị sương mù che phủ trước đó đã biến mất, hắn cảm thấy năng lực tư duy của mình đang hồi phục, nhanh chóng trở nên rõ ràng một lần nữa.
Cổ hơi nhoi nhói.
Ôn Giản Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra đồng đội đã hiểu được ám chỉ, kịp thời tiêm thuốc giải vào người hắn.
Chỉ có điều…
Hắn đưa tay sờ gò má lạnh lẽo của mình, toát vẻ nghi hoặc.
Sao lại ướt nhỉ?
Tuy nhiên giờ không phải lúc tập trung vào điều này.
Ôn Giản Ngôn chống quan tài đá bên cạnh đứng dậy, quay đầu nhìn về phía thanh âm truyền đến.
Hai người Tô Thành và Thược Dược đang cố gắng chặn lối đi hẹp lại, Tóc Vàng đứng một bên thỉnh thoảng giúp chút ít, song phần lớn thời gian của hắn vẫn là quan sát chuyển động của đám xác sống trong lối đi, sau đó cảnh báo cho hai người còn lại.
Có vẻ như hắn không cần giúp đỡ mọi người, và hắn cũng còn những việc khác cần phải làm.
Ôn Giản Ngôn rời mắt, quay đầu nhìn quan tài đá sau lưng.
Khi hắn vừa từ trong Xưng Tội lao ra, mặc dù đã bị lây nhiễm nhưng hiệu quả tiêu cực còn chưa phát huy hoàn toàn.
Khi đứng bên rìa bờ vực hỗn loạn, hắn còn miễn cưỡng bảo tồn một chút thần trí.
Ôn Giản Ngôn nhớ rõ khi ấy, dường như mình đã chạm vào thứ gì trên quan tài.
Gồ ghề như được khắc lên, tuy nhiên lúc đó đầu óc hắn không tỉnh táo nên cũng không biết bên trên viết gì.
Ôn Giản Ngôn cúi người xuống, cẩn thận tìm kiếm trong quan tài đá.
Cuối cùng hắn tìm thấy một vết khắc xiêu xiêu vẹo vẹo trên nắp quan tài.
“Adam.”
Một… cái tên?
Ôn Giản Ngôn giật mình chốc lát, lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Đúng lúc này, âm thanh hệ thống quen thuộc vang bên tai hắn: [Ting! Chúc mừng streamer đã hoàn thành nhiệm vụ: Biết được tên thật của ???]
[Thưởng tích phân: 1000]
Ôn Giản Ngôn sửng sốt.
Chờ đã, nhiệm vụ này xảy ra khi nào?
Hơn nữa… Thưởng 1000 tích? Nhiều thế?!
Đây có phải tên số 05?
Không phải.
Phương án này lập tức bị Ôn Giản Ngôn bác bỏ.
Sau khi gặp mặt số 05 sở hữu diện mạo “Vu Chúc”, thanh nhiệm vụ vẫn không thay đổi nhiều, cũng không ban bố nhiệm vụ như lúc hắn gặp những người khác, nhiệm vụ hắn đã hoàn thành bây giờ ắt hẳn là của trước đó…
Nói ra thì… Chữ cái đầu tiên của ADAM là “A”.
Mà tên viết tắt của bác sĩ Reiss là Dr.A.Reiss.
Chỉ có nhiệm vụ tên thật của y là mang độ khó cao cấp, những người còn lại đều là trung cấp.
Nói cách khác, ADAM thực sự là tên của bác sĩ Reiss?
Ôn Giản Ngôn cụp mắt, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ vết khắc gồ ghề, khuôn mặt lộ vẻ trầm tư.
Một vài manh mối bị hỏng được xâu chuỗi trong tâm trí.
Đầu tiên, theo Kinh Thánh, Adam là người đầu tiên Đức Chúa Trời tạo ra.
Thứ hai, trong nhận định của hệ thống, bác sĩ Reiss luôn giống một bệnh nhân nguy hiểm cao hơn là một nhân viên y tế – Hắn có nhiệm vụ phát hiện tên thật của y, và y cũng có thể tiến vào thế giới tinh thần.
Cuối cùng, trong cảnh đặc biệt vừa rồi, bác sĩ Reiss từng nói “tự mình trải qua đâu phải mới một hai lần” về buổi lễ trừ tà – Phải biết rằng, trong quá trình hoàn thành nghi lễ trừ tà, tất cả các nhân viên y tế sẽ rời khỏi phòng, chỉ có linh mục và bệnh nhân ở bên trong.
Nếu chỉ có một trong số chúng, Ôn Giản Ngôn sẽ rất khó để đưa ra kết luận, nhưng khi cả ba manh mối cùng bày trước mặt, kết quả cuối cùng không thể rõ ràng hơn nữa.
Bác sĩ Reiss đứng trước số 01, là bệnh nhân số 00 ban đầu.
Nhưng bằng một cách nào đó nên y đã thoát khỏi danh tinh bệnh nhân, trở thành một nhân viên chủ chốt hỗ trợ hoàn thành “kế hoạch”.
Vấn đề thứ hai nảy sinh.
“Kế hoạch” là gì?
Theo cuốn sách Ôn Giản Ngôn tìm thấy ở phòng bệnh số 03, tức là phòng bệnh của Niall Lore, có thể thấy rõ bọn họ không mắc chứng bệnh tâm thần nào cả, thế nhưng cả hai linh hồn lại bị nhét vào trong một cơ thể.
Nói cách khác, “nhân cách kép” là “nhân tạo”.
Và “ô nhiễm” của tế bào thần kinh cũng tạo ra một hiệu ứng rất tương tự – đó là, biến người bình thường thành một kẻ điên.
Chúng biến những người vốn khỏe mạnh về thể chất và tinh thần thành bệnh nhân tâm thần.
Mà số 05 cuối cùng, gần như đã hoàn toàn thoát khỏi phạm trù nhân loại.
Y là một bộ não ngâm trong chất lỏng cụ thể.
Nếu cứ thế mà suy ra, thì, có phải tất cả bệnh nhân nguy hiểm cao được tạo ra theo cách này?
Không chỉ là bệnh tâm thần, có lẽ…
Cơ thể bọn họ cũng là sản phẩm được tạo ra?
Ý nghĩ này vừa hiện ra đã khiến Ôn Giản Ngôn lập tức rùng mình.
Nếu suy đoán này của hắn là thật, vậy thì những bệnh nhân nguy hiểm cao kia đều là chuột bạch được nhân giống trong phòng thí nghiệm, tất cả đều vì hoàn thành thứ gọi là “kế hoạch”.
Trong trường hợp đó, tên của bọn họ cũng là được ban.
Theo một cái tên nào đó.
Ngay từ đầu Ôn Giản Ngôn rất tò mò, vì sao một trong những nhiệm vụ ở phó bản này lại là tìm ra tên thật của bệnh nhân nguy hiểm cao, nếu vậy tên họ hẳn là phải có ý nghĩa.
Trong tài liệu phòng Lưu trữ, tất cả tên của bọn họ đều bị thay bằng chữ cái.
Edward, chữ cái đầu tiên “E”
Mars, chữ cái đầu tiên “M”
Niall, Lore, chữ cái đầu tiên “N” và “L”
Uris, chữ cái đầu tiên “U”
Bác sĩ Adam Reiss, chữ cái đầu tiên “A”
Ôn Giản Ngôn giơ tay nhéo sống mũi, khuôn mặt lộ vẻ khó xử
“E”“M”“N”“U”“L”“A”…
Dựa theo đánh giá từ đầu phó bản đến giờ, mọi thứ đều có liên quan rất nhiều tới Công giáo.
Đột nhiên, một tia sáng vụt qua trong đầu, giống như tia chớp chiếu sáng trời đêm đen kịt.
“!”
Ôn Giản Ngôn như chợt nhận ra gì đó, hắn lẩm bẩm:
“Emmanuel…?”
Emmanuel.
Bắt nguồn từ tiếng Do Thái, nó là một biến thể của “Immanuel” [Emmanuel], tức là “Thiên Chúa ở cùng chúng ta.”
[Ting! Chúc mừng streamer đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn và có được tên thật của bệnh nhân nguy hiểm cao số 05!]
[Thưởng tích phân: 5000]
[Ting! Chúc mừng streamer đã kích hoạt nhiệm vụ chính cuối cùng của Viện điều dưỡng Bình An: ???]
[Giới hạn thời gian hoàn thành: một giờ]
[Lưu ý: Nhiệm vụ thất bại sẽ trừ tất cả thời gian sinh tồn và tích phân, phòng livestream của streamer lập tức đóng cửa]
Tim Ôn Giản Ngôn bỗng thắt lại.
Nhiệm vụ chính cuối cùng?!
Âm báo hệ thống còn chưa chấm dứt, tiếng chuông đột nhiên vang lên.
“Coong… coong… coong…”
Không biết có phải ảo giác hay không, thế nhưng tiếng chuông lần này đặc biệt vang dội, vang vọng trong hầm mộ khổng lồ dưới lòng đất, mang theo tầng tầng sóng âm hỗn loạn.
Cùng với tiếng chuông, làn sóng xác sống tấn công hầm mộ dường như dịu lại.
Những tiếng bước chân dày đặc và tiếng cọ sát dần dần biến mất, thẳng cho đến khi chúng bị bóng tối nuốt chửng rồi quay về sự yên bình.
“…”
Ba người đứng ở cuối lối đi thở hổn hển, trên trán lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên vô cùng mệt mỏi.
Dù thế nào đi chăng nữa, cuộc khủng hoảng cấp bách nhất hiện nay cuối cùng cũng được giải trừ.
Bọn họ quay đầu và nhìn về phía sau.
Chỉ thấy chàng trai tóc bạc cúi đầu, chăm chú nhìn cỗ quan tài bằng đá mở toang, như thể hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ riêng.
Trạng thái tinh thần hỗn loạn vừa rồi dường như biến mất khỏi người hắn, có vẻ hắn đã hoàn toàn khôi phục trạng thái bình thường, thoạt nhìn bình tĩnh và lý trí.
“Cậu tỉnh rồi sao?”
Tô Thành vừa mừng vừa sợ, vội vàng đi qua nghênh đón: “Cảm giác thế nào?”
Ôn Giản Ngôn sửng sốt, tựa hồ lúc này mới bừng tỉnh từ cơn trầm tư, quay đầu nhìn lại: “Không có việc gì.”
Hắn mỉm cười: “Cảm ơn anh đã phản ứng rất nhanh.”
Không chỉ có thể nhanh chóng nhận ra hắn đang ở trong tình trạng ô nhiễm, mà còn có thể lấy thuốc giải độc từ trong quần áo ra tiêm cho hắn.
Toàn bộ quá trình vô cùng ăn ý, tiết kiệm rất nhiều thời gian,
“Đáng tiếc còn chưa đủ nhanh.” Xác sống bị đẩy lùi, Ôn Giản Ngôn cũng khôi phục bình thường.
Dù rằng nguy hiểm còn chưa hoàn toàn giải quyết, nhưng cuối cùng Tô Thành cũng có tâm tư nói đùa.
Anh ta đùa bỡn nhìn Ôn Giản Ngôn: “Ít nhất còn chưa nhanh đến độ quay lại cảnh cậu khóc nhè vì tiêm.”
Ôn Giản Ngôn: “?”
Hắn chớp mắt mấy cái, phớt lờ những gì vừa nhận ra, cơ thể hơi cứng lại.
Chờ đã… lúc mới tỉnh lại, cái thứ ươn ướt hắn sờ được chẳng lẽ là…
Ôn Giản Ngôn: “…”
Đờ mờ.
Là một người đàn ông trưởng thành đáng tin cậy, ít nhiều hắn cũng thấy hơi xấu hổ khi khóc nước mắt giàn giụa vì mũi tiêm.
Giờ phút này, Thược Dược đang kiểm tra vị đồng đội được Ôn Giản Ngôn xách ra.
Cô cẩn thận nâng đầu của đối phương lên và nhận ra khuôn mặt của Luce.
Dường như hắn vẫn còn sống, thế nhưng hơi thở yếu ớt và cơ thể lạnh băng, như thể ngay giây sau thôi sẽ bỏ mạng.
Hơn nữa hắn mãi vẫn không tỉnh, nhưng dù thế nào thì Ôn Giản Ngôn đã hoàn thành đúng lời hứa của mình.
… Giải cứu đồng đội của cô trong khả năng của hắn.
Thược Dược thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn cách đó không xa:
“Nhắc mới nhớ, hiện tại nhiệm vụ đạo cụ cấp sử thi đã hoàn thành, cậu lấy được đạo cụ chưa?”
Giọng cô cứu Ôn Giản Ngôn khỏi vực thẳm xấu hổ.
“Chắc là được rồi.”
Nói xong, Ôn Giản Ngôn mở ba lô của mình ra, lấy đạo cụ ẩn cấp sử thi được hệ thống tự động bỏ vào trước đó.
Một hộp sắt nhỏ xuất hiện trong tay hắn.
Màu xám trơn nhẵn không có điểm gì nổi bật, bề mặt trạm trổ hình rắn ngậm đuôi.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“A a a đạo cụ cấp sử thi!”
“Thật đáng mong chờ thật đáng mong chờ, nó sẽ là cái gì đây!”
Mấy người đều tò mò tiến đến gần.
Ôn Giản Ngôn nhíu mày, lật qua lật lại quan sát chiếc hộp sắt trong tay… Rất nhanh hắn đã tìm thấy một khe hở nhỏ ở giữa, tựa hồ có thể mở được song lại không có lỗ khoá nào để cắm chìa.
“… Đùa nhau đấy à?” Khóe miệng Tô Thành giật giật: “Hoàn thành biết bao nhiệm vụ, cuối cùng lấy được không phải đạo cụ cấp sử thi mà là hộp chứa đạo cụ cấp sử thi?! Bây giờ chúng ta đang mắc kẹt trong hầm mộ, làm thế nào để tìm chìa khóa hả?”
Ôn Giản Ngôn bình tĩnh nhìn chiếc hộp sắt trong lòng bàn tay: “…”
Mẹ kiếp, lại bị hệ thống chơi vố đau.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng] rơi vào trầm mặc:
“…”
“… Đệt, phòng livestream này đúng khốn nạn, sao lại cho đạo cụ bán thành phẩm hả!”
“Buồn cười chết mất, sợ là phải dùng đạo cụ khác để cạy khóa thứ này ấy chứ!”
“Nhưng mà điều này cũng chứng tỏ đạo cụ trên không tầm thường, tôi đoán nó rất đặc biệt, bằng không hệ thống cũng chẳng gia tăng nhiều hạn chế như vậy.”
Giá như hắn không dùng đạo cụ mở khóa khi trước thì tốt biết bao…
Ôn Giản Ngôn lộ vẻ tiếc hận.
Nhưng đó cũng không phải vấn đề, chờ hắn rời khỏi phó bản là có thể tiến vào khu giao dịch tự do mua đạo cụ tương tự.
Bất kể thế nào thì xác suất mở khoá cũng rất cao.
“Đúng rồi, nói ra…”
Ôn Giản Ngôn cất chiếc hộp nhỏ vào túi, nhìn những người đứng trước mặt, đột nhiên lên tiếng:
“Tôi mở nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng.”
Tên thật của số 05 lại là chìa khoá kích hoạt, đây thật sự là điều hắn không ngờ tới.
Mọi người sửng sốt, nét mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
Nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng…
Nếu hoàn thành nó, tất nhiên sẽ nhận được phần thưởng kếch xù và cúp bạch kim.
Tuy nhiên điều đó đó cũng có nghĩa là, nếu không hoàn thành nhiệm vụ trong khung thời gian quy định, ngay cả khi streamer đã đáp ứng yêu cầu qua màn thì phòng livestream vẫn sẽ đóng cửa.
Đúng là dùng mạng để chơi.
Đột nhiên, Thược Dược như nghĩ đến điều gì: “Đúng rồi, bây giờ cậu đã sưu tập được bao nhiêu đạo cụ?”
Ôn Giản Ngôn chớp mắt đáp: “Còn thiếu một cái.”
Thược Dược hít sâu một hơi, móc từ túi ra thứ gì đó đưa cho Ôn Giản Ngôn:
“Thử cái này xem.”
Nháy mắt khi chạm vào nó, bên tai vang lên âm thanh hệ thống quen thuộc:
“Chúc mừng streamer đã nhận được đạo cụ ẩn (cấp bình thường) trong phó bản!”
“Tiến độ thu thập 10/10”
Ôn Giản Ngôn sửng sốt chốc lát, theo bản năng cúi đầu nhìn lòng bàn tay.
Đó là một chiếc bình thủy tinh bụi bặm to bằng bàn tay, thoạt nhìn không có gì nổi bật.
Đây thực sự là… Đạo cụ ẩn cuối cùng?!
Hắn nhìn Thược Dược đứng đối diện, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Nó chỉ là đạo cụ ẩn cấp bình thường, không có hiệu quả nhiều với tôi.” Thược Dược nhún vai: “Nhưng đối với cậu thì khác, sau khi thu thập tất cả đạo cụ, nó sẽ cung cấp cho cậu lời nhắc về nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng.
Hơn nữa hiện giờ tất cả chúng ta đều bị nhốt trong hầm mộ, muốn hoàn thành nhiệm vụ tích lũy trong thời gian ngắn là rất khó khăn, chi bằng để lại cho mình thêm một con đường.”
“Lỡ như tôi không gom đủ tích phân tích luỹ, nói không chừng phải dựa vào cậu hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng để cứu chúng tôi ra ngoài.”
Thược Dược dừng lại một chút.
Cô ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn chàng trai đứng trước mặt, hít sâu một hơi rồi nói:
“Hơn nữa, hình như tôi còn chưa kịp nói lời cảm ơn cậu.”
“Cảm ơn cậu lúc trước đã kéo tôi ra ngoài phòng thí nghiệm.”
Lúc ấy tuy cả người cô đã chìm trong màng thịt đỏ tươi, nhưng cô vẫn còn một chút ký ức mơ hồ vụn vỡ.
Hơn nữa theo thời gian trôi qua, những ký ức đó dần dần rõ ràng… Cho dù bàn tay đối phương đã bị dây câu rạch đứt, cho dù phía sau có đồng đội mê sảng tấn công, song hắn vẫn nhất quyết không buông tay…
Cũng chính vì lý do này mà Thược Dược mới dám tin tưởng đối phương sẽ cứu đồng đội mình trong Ác Mộng đầy rấy mưu ma chước quỷ.
Vì lý do này, cô thậm chí nguyện ký kết hiệp ước bất bình đẳng, đem nhiệm vụ đạo cụ cấp sử thi chuyển cho hắn.
[Ting! Phát hiện streamer đã tập hợp đủ đạo cụ ẩn, bây giờ đưa ra gợi ý cốt lõi của nhánh ẩn:
Bảy tiếng chuông vang, đầu nối liền cuối
Bộ não trong thùng, có thế giới riêng]
“…”
Ôn Giản Ngôn sửng sốt hai giây.
… 7?
7!!!
Cẩn thận tính toán, có tổng cộng bảy bệnh nhân nguy hiểm cao được nêu tên.
Số 00 Adam Reiss, số 01 Edward, số 02 Uris, số 03 có hai người, Niall và Lore, số 04 Mars, số 05 Emmanuel.
Toàn bộ Viện điều dưỡng Bình An có tổng cộng sáu tầng.
Dưới lòng đất hai tầng, trên mặt đất bốn tầng, mà ở trên tầng thứ tư còn có tầng thứ bảy bị ẩn giấu.
Bảy hồi chuông, bây giờ bọn họ trải qua chính xác sáu hồi, còn thiếu một hồi cuối cùng…
Nói đi cũng phải nói lại, trong Công giáo, con số “7” thực sự rất đặc biệt.
Thượng Đế sáng tạo thế giới mất bảy ngày, Thượng Đế chỉ định ngày thứ bảy là ngày Thánh, cũng tức là ngày lễ, ngay cả trận đại hồng thuỷ huỷ diệt thế giới trong truyền thuyết cũng không thể tách rời khỏi “7”.
“Phàm là loài gia súc, ngươi sẽ đưa vào tàu mỗi loại bảy đôi, loài thú vật, ngươi sẽ đưa vào tàu mỗi loại một đôi.
Chim bay trên trời cũng phải mang bảy đôi lên tàu.
Vì bảy ngày nữa Ta sẽ đổ mưa xuống đất trong vòng bốn mươi ngày bốn mươi đêm, và Ta sẽ xóa bỏ khỏi mặt đất mọi loài Ta đã làm ra.[1]”
Điều đó có nghĩa, trong Công giáo, 7 là chu kỳ của sự sáng tạo và hủy diệt, cho dù đó là sáng tạo hay diệt vong thì đều có sự liên quan chặt chẽ đến điều này.
“…”
Như vậy, cái gọi là “kế hoạch” trong Viện điều dưỡng Bình An có thể…
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi.
Đột nhiên, nội dung trên tấm biển bên ngoài Phòng thí nghiệm bỗng xuất hiện trong đầu hắn.
Trong dòng chữ mờ nhạt ngắt quãng có thể nhận hai từ “spiritual” và “uroborus”…
“Uroborus” là một con rắn ngậm đuôi và không còn gì phải lăn tăn nghi ngờ.
Nhưng từ còn lại thì khác.
Nếu phòng thí nghiệm của họ đang nghiên cứu về bệnh tâm thần, vậy thì lẽ ra phải dùng từ “mental”.
Thuật ngữ “spiritual” thường được sử dụng nhiều hơn cho “tôn giáo” và “linh hồn siêu nhiên”, rất hiếm khi được sử dụng cho bệnh tâm thần.
Ôn Giản Ngôn nghiến răng.
Mặc dù hắn có thể nói tiếng Anh, nhưng suy cho cùng thì hắn không lớn lên trong nền văn hoá ngôn ngữ đó, cho nên hắn đã bỏ qua một gợi ý dễ thấy như vậy!
Bảy vật thử nghiệm được sản xuất.
Cuối cùng là bộ não khổng lồ trôi nổi trong chất lỏng.
Bảy tiếng chuông.
Cộng với cái tên tượng trưng cho “Đức Chúa Trời ở cùng chúng ta”…
Ôn Giản Ngôn đứng sững người tại chỗ, một suy đoán chậm rãi hiện lên trong đầu khiến hắn lạnh cả sống lưng, cả người rét run.
Cái gọi là “kế hoạch” này …
Tại sao bây giờ trông nó giống như đang tạo ra Thần và sáng thế?
Hết chương 183
[1] Đoạn này mình không biết tác giả viết sai không, vì theo tài liệu mình tra trên mạng thì Thượng Đế bảo mang mỗi loài 1 đôi thôi ý.