Sau khi nghe Ôn Giản Ngôn giới thiệu, Tô Thành ngu luôn.
Anh đứng nghệt mặt tại chỗ, chậm chạp chớp mắt, có chút trì độn thẫn thờ: “Hả?”
Tên này đang nói cái quái gì vậy?
…Làm việc thuê cho Ám Hoả?
Công hội đứng thứ hai trên bảng xếp hạng, là Ám Hoả bọn từng gây thù chuốc oán sao?
Tiếc là kẻ ngồi đối diện Tô Thành không quan tâm đến tâm trạng của anh ta mà nói tiếp: “…Bất kể thế nào, cái danh nhà tiên tri mạnh nhất của anh cũng phải quảng bá rộng rãi, đây là vì tương lai sự nghiệp… của công hội chúng ta.”
Hắn dừng một chút, đổi giọng bổ sung:
“Kiếm tiền suôn sẻ.”
Tô Thành: “…”
Vừa nãy mi định nói là bịp bợm phải không? Chắc chắn mi định nói là bịp bợm phải không?
Mí mắt anh ta giật giật, chậm rãi hít vào một hơi, cuối cùng cũng dằn mấy câu tục tĩu trong lòng xuống: “Chờ chút, tôi có câu hỏi… nhà tiên tri mạnh nhất cậu vừa nói là sao?”
“Hiểu theo nghĩa đen.”
Ôn Giản bình tĩnh cầm tách trà lên nhấp một ngụm nhỏ.
“Nhưng anh đừng lo, tôi sẽ giúp anh, tin tôi đi.”
Hắn nháy mắt với Tô Thành:
“Anh chỉ cần bớt nói là được.”
Tô Thành: “…”
Đây là điều tôi lo lắng à?!
Nhìn Ôn Giản Ngôn bình tĩnh trước mặt, Tô Thành nhịn không được nghiến răng ken két, lâu rồi anh không có cảm giác muốn đánh người.
Thế nhưng Tô Thành còn chưa kịp hỏi thêm gì nữa, chỉ nghe thấy một loạt tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, có vẻ như những người kia đang tiến thẳng về phía họ.
Tô Thành tắt tiếng, quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt.
Chỉ nghe thấy “cạch” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra.
Trần Mặc dẫn theo một người xa lạ đi vào, ánh mắt người nọ rất trầm tĩnh, mang theo một loại u ám của phó bản.
Chỉ những kẻ nào quen với sinh tử mới sinh ra loại cảm giác lãnh đạm độc đáo này, vừa nhìn đã biết không phải người mới, đây là kẻ có kinh nghiệm trải qua ít nhất ba phó bản trở lên.
Tô Thành bất giác hơi căng cứng lưng.
Anh ta biết rằng, kẻ này sẽ là “chủ thuê” trong phó bản tiếp theo của mình.
Khả năng cao đây là lãnh đạo cấp cao nào đó trong Ám Hoả.
Tuy rằng hiện tại anh ta có “cái mã ngoài”, nhưng khi đối mặt với thực tế… vẫn nhịn không được có chút thấp thỏm.
Ôn Giản Ngôn như đã quá quen với trường hợp này, thoạt nhìn như cá gặp nước.
Hắn cười đứng lên nghênh đón: “Không ngờ lại gặp anh sớm như vậy, đúng là niềm vui bất ngờ.”
“Không không.”
Kỳ Tiềm nở nụ cười, nắm lấy bàn tay duỗi ra của Ôn Giản Ngôn:
“Chúng tôi mới là người vinh hạng khi được hợp tác với cậu.”
Khác với lần trước, thái độ của Kỳ Tiềm trong lần gặp mặt này đã có chút thay đổi nhỏ vi diệu.
Cảm giác xa cách cùng thù địch ẩn giấu trước đó đã biến mất, hoặc là bị gã giấu sâu hơn, chỉ còn một loại khí chất ôn hoà.
“Vậy…”
Sau khi hàn huyên đôi lời, cuối cùng ánh mắt Kỳ Tiềm cũng thuận lý thành chương dừng trên người Tô Thành:
“Cậu đây chính là…”
Tô Thành ngồi trên ghế chết lặng, không biết nên nói hay cứ ngồi im, rốt cuộc chỉ đành dựa theo lời dặn của Ôn Giản Ngôn, giữ nguyên vẻ mặt nghiêm nghị bất động.
“Đúng thế.”
Ôn Giản Ngôn thuận thế tiếp lời, cười khẽ rồi đáp: “Có điều bạn tôi không thích tiếp xúc với người khác, cho nên nếu có vấn đề anh cứ hỏi thẳng tôi là được.”
Kỳ Tiềm như hiểu ra gì đó:
“Đã hiểu.”
“…”
Sau khi nghe xong cuộc đối thoại giữa cả hai, Tô Thành đã hiểu đại khái nhiệm vụ của mình…
Mình đây chẳng phải là loại diễn viên chuyên nghiệp giả làm thế ngoại cao nhân sao?!
Và Ôn Giản Ngôn chính là kẻ chủ mưu đứng sau, dùng cái miệng dẻo quẹo của hắn bán mình ra ngoài.
Lần này Tô Thành càng đứng ngồi không yên, anh ta ngồi cứng đờ tại chỗ, phảng phất dưới mông không phải sô pha cao cấp mềm mại mà là bàn chông.
May thay Ôn Giản Ngôn thừa biết anh ta không giỏi diễn trò, vậy nên đắp nặn cho anh một dáng vẻ thô kệch tầm thường.
Cho dù biểu cảm của anh có gì khác lạ, nhưng với vẻ mặt cứng ngắc này cũng không lộ được gì.
Tô Thành cúi đầu, thấp thỏm nghe Ôn Giản Ngôn nói năng hùng hồn, mày tới tao lui với đối phương.
Xem ra hầu hết thủ tục đã được hoàn thành… Nhờ Trần Mặc có kinh nghiệm quản lý công hội, hiện tại chỉ còn lại một vài vấn đề mấu chốt cần bàn bạc.
Chẳng mấy mà Kỳ Tiềm đã đi thẳng vào vấn đề chính.
“Phó bản tiếp theo sẽ diễn ra trong khoảng bốn ngày nữa, là phó bản đoàn đội.”
“Tôi cũng đi.”
Gã cụp đôi mắt mang theo lệ khí xuống, dùng khớp ngón tay gõ lên mặt bàn, lạnh lùng bổ sung.
Trong Ác Mộng, đoàn đội vốn là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt, được phân cho các công hội khác nhau dưới hình thức nhiệm vụ treo thưởng.
Công hội có thể lựa chọn nhận hoặc không nhận, độ khó và tỷ lệ tử vong của phó bản đoàn đội rất cao, hầu hết đều là có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
Tuy nhiên lợi nhuận của nó cũng cao không kém, thậm chí gấp mười lần phó bản bình thường.
Phần lớn công hội cấp thấp đều sáng suốt lựa chọn bỏ cuộc, nhưng đối với công hội xếp hạng cực cao như Ám Hoả, dĩ nhiên bọn họ sẽ không để cơ hội này vụt khỏi tầm tay… Đây không chỉ là cơ hội kiếm tích phân, đôi khi nó cũng trở thành cơ hội loại bỏ thành viên dư thừa trong công hội.
Mục đích của cuộc họp mặt nội bộ Ám Hoả lần trước là để quyết định ai sẽ tham gia đoàn đội.
Khi nhận được danh sách đoàn đội, Kỳ Tiềm lập tức hiểu ra vì sao mình lại là kẻ duy nhất không được mời, xem ra danh ngạch đã được quyết định trước khi họp nội bộ.
Là thành viên mắc lỗi nhiều lần và tư lịch còn non trẻ, Kỳ Tiềm trở thành kẻ xui xẻo được chỉ định.
Tuy nhiên, trong Ác Mộng, mọi mối nguy đều là cơ hội.
Nhiệm vụ đoàn đội lần này cũng không ngoại lệ.
Nếu Kỳ Tiềm thất bại trong phó bản, vậy thì chứng minh năng lực của gã không đủ.
Cái chết của gã và thủ hạ mình sẽ tạo một vài ghế trống cho Ám Hoả, giúp cho những kẻ có năng lực hơn hoặc mối quan hệ rộng hơn đứng lên thay thế.
Còn nếu gã đủ bản lĩnh, lợi ích đoàn đội mang lại cũng cực kỳ to, cơ hồ có thể giúp cho địa vị của gã và đoàn đội mình tăng rất cao trong Ám Hoả.
Kỳ Tiềm nhận ra điểm ấy.
Bởi thế gã không định lãng phí cơ hội này một cách vô ích.
Chính vì đủ loại nguyên nhân cộng lại, cuối cùng mới khiến Kỳ Tiềm quyết tâm, đồng ý đề nghị của Ôn Giản Ngôn, trở thành khách hàng đầu tiên của họ.
Tô Thành ngồi cạnh vẫn luôn trầm mặc, thế nhưng đáy lòng đã giật thon thót.
Đoàn đội?
Từ khi tiến vào phòng livestream Ác Mộng đến nay, trong số các phó bản họ từng trải qua, mặc dù cũng từng phân chia trận doanh trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hoặc là xuất hiện tình huống tổ đội tạm thời, nhưng đoàn đội chân chính lại chưa từng trải qua.
Anh theo bản năng liếc mắt nhìn Ôn Giản Ngôn.
Ngồi bên, vẻ mặt của Ôn Giản Ngôn vẫn không thay đổi, dường như không hề cảm thấy bất ngờ trước sự xuất hiện của đoàn đội và việc gia nhập của Kỳ Tiềm.
Cứ như… hắn đã liệu trước được hướng đi của mọi chuyện.
Không, chắc chắn tên này đã biết từ lâu.
Đáy lòng Tô Thành nhanh chóng đưa ra kết luận.
Suy cho cùng, có cách nào kiếm tích phân nhanh hơn so với đoàn đội?
Không có!
Nghĩ tới “mục tiêu nhỏ” mà đối phương nhắc trong cuộc họp công hội, Tô Thành lại nghiến răng ken két.
Đội ngũ hiện tại của họ còn chưa thành hình hoàn chỉnh, đẳng cấp giữa các thành viên chênh lệch quá nhiều, thế nên bây giờ không phải thời điểm tốt nhất để nhận phó bản đoàn đội.
Vừa muốn kiếm tích phân, lại vừa muốn tránh tỷ lệ hy sinh của các thành viên, vậy cách tốt nhất là gì…
Tất nhiên là bám vào đoàn đội của công hội khác.
Đây chính là phong cách làm việc của Ôn Giản Ngôn.
Hắn luôn có khả năng khiến mọi thứ phát triển theo hướng mình muốn, làm cho người ta bị hắn thao túng trong vô thức, thậm chí còn cảm thấy mọi quyết định mình đưa ra không bị bên ngoài tác động quấy nhiễu, mà không biết rằng, bản thân đã sớm trở thành con rối cho tên lừa đảo xảo quyệt kia rồi.
“Về phần hoa hồng,” Kỳ Tiềm nói: “Tôi đã nói chuyện với phó hội trưởng nhà cậu, phần trăm sẽ được tăng theo mức độ hoàn thành.”
“Ok.”
Ôn Giản Ngôn nheo mắt, nhoẻn cười đáp.
“Khi nào phó bản bắt đầu?” Hắn hỏi.
Kỳ Tiềm: “Ba ngày sau.”
“Ba ngày…”
Ôn Giản Ngôn chớp mắt: “Vậy có lẽ tôi không đi theo được.”
“?!”
Tô Thành giật mình.
Chờ đã, gì cơ?
“Tôi đã trải qua mấy phó bản liên tục, dù sao cũng phải nghỉ ngơi hồi phục.”
Chàng trai chuyển đề tài: “Tuy nhiên, tôi sẽ cử vài thành viên đáng tin cậy của mình đi theo.”
Lần này Ôn Giản Ngôn khoác trên mình dáng vẻ con cháu nhà giàu, vừa nói vừa cười nhìn Tô Thành, đôi mắt đào hoa tràn đầy ý cười, không hiểu sao mang cho người ta ảo giác dịu dàng thắm thiết:
“Dù sao nhà tiên tri của chúng tôi cũng không thể xảy ra chuyện gì được.”
Tô Thành: “…”
Tiêu rồi, sao linh tính điềm gở càng mạnh vậy?
Sau khi hoàn thành một vài vấn đề hợp tác, cuộc đàm phán kết thúc.
Kỳ Tiềm rời đi, Trần Mặc cũng đứng dậy tạm biệt và đi xử lý một ít thủ tục tiếp theo.
Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại Ôn Giản Ngôn và Tô Thành.
“Lần này cậu không định đi sao?” Tô Thành nhìn Ôn Giản Ngôn, có chút bất an hỏi.
Không phải anh sợ một mình vào phó bản, chỉ là… Lần này anh phải vào phó bản đoàn đội chưa từng trải qua, hơn nữa Ôn Giản Ngôn còn phong cho anh chức danh nhà tiên tri mạnh nhất, điều đó thật sự khiến Tô Thành cảm thấy bất an.
“Tất nhiên tôi không thể đi.”
Ôn Giản Ngôn ngước mắt cười, mặt không đổi sắc nói: “Nếu như tôi đi, phỏng chừng Thần Dụ bên kia sẽ sinh cảnh giác, phó bản tiếp theo bọn họ có thể sẽ không xuống tay với anh.”
Nếu như cái danh tân binh mạnh nhất trước đây không được Thần Dụ coi trọng, thậm chí bọn họ còn không xem Ôn Giản Ngôn là một thành phần có thể quấy nhiễu toàn bộ kế hoạch, vậy thì…
E là bây giờ bọn họ phải nghĩ về nó.
Dù sao hắn cũng thình lình cướp được một người từ tay Tử Thần, hơn nữa sau khi kết thúc phó bản hắn còn nhảy thẳng lên top 50, trở thành streamer tân binh thăng cấp nhanh nhất trong lịch sử Ác Mộng.
Dựa theo tính thận trọng của Thần Dụ, nếu Ôn Giản Ngôn tiến vào phó bản cùng Tô Thành, e rằng bọn họ sẽ kiềm chế lại, ít nhất tạm thời án binh bất động, chờ đợi thời cơ tiếp theo.
Tô Thành: “?”
…Sao tôi cảm thấy cậu đang mong chờ Thần Dụ tấn công tôi vậy?
Tuy nhiên, anh ta lập tức nhận ra có điều không đúng:
“Ý của cậu là, Thần Dụ biết rằng phó bản tiếp theo chúng ta sẽ hợp tác với Ám Hỏa?” Vẻ mặt Tô Thành hơi đanh lại: “Là bên Ám Hoả tiết lộ sao?”
“Không không không, anh đừng hiểu lầm họ.”
Bất ngờ là, Ôn Giản Ngôn lắc đầu đáp: “Bên phía Kỳ Tiềm thật lòng muốn hợp tác cùng chúng ta.
Đoàn đội lần này của họ vốn chỉ có thể thành công không thể thất bại, cho nên hắn ta càng không muốn Thần Dụ biết tin tức này hơn ai hết.”
“Hả?” Tô Thành sửng sốt hai giây: “Vậy đó là…”
Ôn Giản Ngôn bình thản nhấp một ngụm trà: “Là tôi tiết lộ.”
Tô Thành: “…”
Sau một hồi im bặt, anh ta hít sâu một hơi, đập bộp một phát vào lưng ghế sô pha.
Hợp tác cùng Ôn Giản Ngôn anh sẽ bị giảm ít nhất mười năm tuổi thọ.
Tức chết mất!
*
Thời gian ba ngày nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.
Rất nhanh đã đến thời gian tiến vào phó bản.
Tô Thành cắng răn tiến vào đại sảnh streamer.
[Buổi livestream tiếp theo sẽ tiến hành sau năm phút]
Trong sảnh livestream trắng xám rộng lớn, xung quanh là những phòng nhỏ lơ lưng trên không, bốn phương tám hướng đều là camera đủ kích cỡ, y hệt như những cặp mắt vô cảm.
Tô Thành nhìn chăm chú đồng hồ đếm ngược đỏ như máu trôi nổi trước mặt, lòng bàn tay toát mồ hôi.
Nói không căng thẳng… thì là nói dối.
Anh kiểm tra đi kiểm tra lại ba lô hệ thống của mình, bên trong có điện thoại di động của mình cùng với đủ loại đạo cụ Ôn Giản Ngôn tìm thấy trong khoảng thời gian này.
Hầu hết đạo cụ đều trông rất quái lạ, công dụng khá ba chấm, nhưng hạn chế cũng rất cao, giữa chúng cũng không có mối liên quan gì nhiều.Tô Thành nghĩ nát óc vẫn không hiểu vì sao Ôn Giản Ngôn lại bỏ tích phân mua đống này, thậm chí còn hoài nghi Ôn Giản Ngôn vì nhiều tiền quá không có chỗ tiêu, cho nên mới tìm cớ này để thoả mãn cơn nghiện mua sắm của mình.
Tô Thành hít sâu một hơi đóng ba lô lại, nhìn đồng hồ đếm ngược trước mặt.
Còn chưa đầy 10 giây nữa.
Tô Thành biết Ôn Giản Ngôn đang lên kế hoạch gì đó, nhưng anh ta không biết nội dung cụ thể… Bất kể thế nào, điều anh có thể làm lúc này cũng chỉ là tin tưởng đối phương và tin tưởng chính mình.
5, 4, 3, 2, 1…
Đếm ngược về 0.
[Chào mừng bạn đến với phòng livestream Ác Mộng, buổi livestream tiếp theo sẽ bắt đầu ngay lập tức!]
[Tôn chỉ của chúng tôi là – giải trí đến chết!]
*
Đại sảnh phó bản [Cao ốc Xương Thịnh] mở cửa.
Độ khó phó bản: cấp A +
Giá trị xem: cấp A-
“A a a, chất lượng đợt livestream này được phết, thế mà có cả đoàn đội.”
“Phó bản đoàn đội à, vậy thì độ khó cũng bình thường thôi, nhưng hình như giá trị xem hơi cao quá nhỉ?”
Nhìn chung, độ khó của đại sảnh sẽ không thay đổi, trừ khi đáp ứng điều kiện cực đoan nào đó, bằng không bắt đầu bằng gì thì kết thúc cũng như y vậy.
Nhưng giá trị xem lại vô cùng nổi bật.
Nó là số liệu mà sau khi livestream, hệ thống sẽ dựa trên hiệu suất của streamer trong phó bản cũng như đường cong tăng trưởng khán giả, xác suất phần thưởng, mức độ hoạt động và các dữ liệu khác để đưa ra đánh giá toàn diện về cấp bậc xem phó bản.
Sau đó dựa vào dữ liệu để tiến hành giới thiệu trên trang chủ và tuyên truyền.
Nói chung, hầu hết những đánh giá ban đầu về phó bản rất thấp, bởi vì streamer chưa có thời gian làm gì, thường thì giá trị xem sẽ dao động sau khi phó bản mở màn.
Tuy nhiên giá trị xem của phó bản này lại đạt tới A-!
Thật sự rất đáng kinh ngạc.
“Trời đất, vì sao lại đánh giá cao như vậy? Tôi khá tò mò! Là vì phó bản hay vì streamer bên trong?”
“Để tôi đi coi xem nào.”
Buổi livestream vẫn đang trong quá trình chuẩn bị.
Không bất ngờ gì, [Cao ốc Xương Thịnh] với tư cách là phó bản đoàn đội đã thu hút lượng truy cập cao nhất.
Khán giả đổ xô đến phòng livestream và nhanh chóng nhìn thấy vài cái tên quen thuộc.
“Á đù, lần này công hội tham gia đoàn đội đều có tiếng cả, tôi thấy vài streamer mình thích cũng có mặt.”
“Hạnh phúc vãi chưởng! Tôi muốn nói rằng tôi sẽ đóng cọc ở buổi livestream này!”
Chẳng mấy chốc đã có người thấy một cái tên bất ngờ trong danh sách.
“Đù? Vì sao hắn lại ở đây?”
“Hả? Ai cơ? Người mới à, trước giờ tôi chưa từng thấy.”
“Có phải lâu rồi lầu trên chưa cập nhật thông tin không? Tân binh nổi tiếng dạo này mà chưa nghe qua à? Vừa mới hoàn thành… để tôi nghĩ lại nào, năm buổi livestream? Sau đó nhảy thẳng lên bảng xếp hạng chung, bảng nhan sắc và đứng đầu bảng phổ biến, rất mạnh.”
“Có thấy chỗ đông người xem nhất kia không, chính là phòng livestream của hắn.”
“Cũng không biết streamer này làm thế nào, hầu như chỉ cần hắn livestream thì số lượng người xem trực tuyến nhất định sẽ cao nhất trong toàn bộ quảng trường livestream, fan đánh thưởng hăng như bơm máu gà, năng lực hút fan đúng là đỉnh vãi.”
“Đúng vậy, hơn nữa hắn còn hoàn thành được mấy thành tựu Bạch Kim phải không? Phó bản trước còn gặp sự cố ngắt kết nối livestream chưa từng có, lúc ấy tôi đang xem livestream của hắn, đúng là mở mang tầm mắt.”
“Thật hay giả đó, mọi người nói vậy làm tôi cũng hứng thú phết, để tôi đi xem thế nào.”
Tâm lý tò mò luôn là điểm chung của đám đông.
Trong số lượng lớn khán giả tràn vào [Cao ốc Xương Thịnh], một bộ phận lớn đều tiến vào phòng livestream mang tên “Thành Tín tối thượng”.
Có người là khán giả từng xem mấy buổi livestream cũ, cũng có người bởi vì lần ngắt kết nối livestream trước mà cảm thấy vô cùng tò mò, muốn xem buổi livestream tiếp theo, còn lại là khán giả mới bị thu hút.
Rất nhanh, sau khi đếm ngược kết thúc, phòng livestream [Thành Tín tối thượng] bắt đầu mở livestream, màn hình khổng lồ nhấp nháy vài lần, chẳng mấy mà đã có hình ảnh xuất hiện.
“Đờ mờ, mặt streamer đẹp vãi… thật sự đẹp muốn điên luôn, có lẽ tôi hiểu lý do mọi người thích streamer tân binh này rồi…”
Thế nhưng lạ là, ngoại trừ vài khán giả mới khen ngợi streamer thì những khán giả cũ lại rơi vào sự trầm mặc thần bí.
“…”
“…”
“? Sao không ai nói gì nữa thế?”
“Tôi nói sai chỗ nào à?”
*
Tô Thành mở mắt ra.
Anh ta phát hiện mình đang đứng ở một khoảng đất trống, bên trong khoảng đất tụ tập đủ kiểu người, tựa hồ bọn họ đang chờ gì đó.
Anh ngước mắt lên và hít hà.
Đứng trước mặt họ là một toà nhà xám đen sừng sững, nóc nhà chìm trong mây đen, từ dưới nhìn lên không thể biết được nó bao nhiêu tầng.
Vách tường lạnh lẽo âm trầm, từng ô cửa sổ hình vuông nhỏ hẹp được bố trí ngay ngắn trên tường, mặt kính dính đầy tro bụi, mang cho người ta cảm giác áp lực cực lớn.
Trên tường treo một tấm bảng kim loại rỉ sét, trên đó viết bốn chữ to:
[Cao ốc Xương Thịnh]
Xem ra đây là phó bản lần này.
Đáy lòng Tô Thành có chút bất an, bất giác quay đầu nhìn quanh một vòng.
Với tư cách là phó bản đoàn đội, số người tham gia phó bản lần này cũng không ít.
Hiển nhiên phần lớn bọn họ đã tìm được đồng đội của mình, tụ tập thành từng nhóm nhỏ, thì thầm với nhau về điều gì đó.
Tô Thành hít sâu một hơi, thò tay vào trong túi mình.
Đầu ngón tay chạm vào chiếc điện thoại quen thuộc.
Anh trấn tĩnh lại.
Mở màn phó bản [Viện điều dưỡng Bình An] mang đến cho họ cảm giác bất lực vô cùng mạnh mẽ, nguyên nhân chính là thẻ thân phận không được cấp bằng điện thoại di động mà nó ở dạng dây đeo tay.
Điều này hạn chế rất nhiều trong việc liên lạc và truyền tin giữa streamer.
Anh hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra rồi mở màn hình.
[Thẻ thân phận]
Tên: Tô Thành
Tuổi: 25
Nghề nghiệp: chưa được mở khóa
Cốt truyện liên quan: Chưa được mở khóa
[Thời gian sinh tồn ban đầu đang được phân bổ…]
Ngoài ra, phía dưới còn có thêm một dòng chữ.
[Phó bản lần này là phó bản đoàn đội, mong bạn dựa theo huy hiệu nhận dạng của mình để hội ngộ cùng đồng đội càng nhanh càng tốt.]
Tô Thành cất máy, cúi đầu nhìn huy hiệu đeo trước ngực.
Viền kim loại mỏng, giống một ngọn lửa màu đen đang cháy.
Đây là cơ chế độc quyền của đoàn đội, cho phép các streamer nhanh chóng đoàn tụ cùng nhau trước khi phó bản bắt đầu, sau khi phó bản bắt đầu sẽ biến mất.
Chẳng bao lâu sau, một bàn tay vỗ vai anh.
“Này.”
Tô Thành bị doạ giật mình, quay đầu lại nhìn.
Một người đàn ông đứng phía sau anh, ánh mắt bình tĩnh quen thuộc mang theo một chút hung ác, trước ngực đeo huy hiệu giống hệt anh ta… Hiển nhiên trong đại sảnh streamer gã không sử dụng đạo cụ thay đổi ngoại hình, cho nên dù không cần huy hiệu thì Tô Thành cũng lập tức nhận ra gã.
Kỳ Tiềm, phó hội trưởng Ám Hỏa thuê bọn họ.
Nói cách khác…
Ắt hẳn những người phía sau Kỳ Tiềm là đồng đội trong phó bản này của anh.
Tô Thành âm thầm nhìn qua, đáy lòng hơi trầm xuống.
…Không có khuôn mặt quen thuộc trong đó.
“Nói vậy, cậu chính là nhà tiên tri?” Ánh mắt Kỳ Tiềm dừng trên khuôn mặt Tô Thành, đáy mắt sắc bén xẹt qua ngũ quan thư sinh tuấn tú của đối phương, nhướng mày hỏi.
“…”
Bởi vì Ôn Giản Ngôn không có ở đây nên Tô Thành cũng không biết đáp sao cho phải, thế nên anh đành giữ vững thiết lập thế ngoại cao nhân của mình, bày khuôn mặt đơ, trầm mặc gật đầu, nhận lấy danh hiệu Ôn Giản Ngôn gán cho mình.
Không hiểu vì sao, mặc dù trình độ đặt tên của tên kia rất chi là ba chấm, nhưng ở phương diện đặt biệt danh lại “kêu” đến đáng ngờ.
Nhà tiên tri.
Vừa nghe đã biết trâu bò.
Đang lúc Tô Thành ngơ ngác, một bóng hình cao gầy bước ra từ toà nhà xám xịt cách đó không xa.
Chậm chạp, hơi loạng choạng, nhưng không hiểu sao mang cho người ta cảm giác vô cùng quái gở.
Cộp cộp cộp.
Tiếng bước chân đều đều có quy luật vang vọng trong không gian trộng lớn, từng bước từng bước đến gần đám streamer.
Tiếng bàn tán dưới quảng trưởng nhỏ dần, ánh mắt moi người đều bị thu hút, hội trường bao phủ trong sự im lặng quỷ dị.
Rất nhanh, người nọ xuyên qua đám sương mù xám, tiến tới trước mặt mọi người, chậm rãi dừng bước.
Đó là một người đàn ông mặc bộ quần áo bảo vệ nhăn nhúm màu xám nhàu nát, thoạt nhìn có chút tiều tuỵ, tay chân giống như thân cây vừa gầy vừa khô, trên chiếc cổ gầy guộc là khuôn mặt gầy guộc không kém.
Càng thêm quái dị là màu da của gã.
Xỉn màu không có ánh sáng, lộ màu trắng xanh cứng ngắc dưới sáng u ám, hệt như là người đã chết từ lâu.
Hai gò má mất độ đàn hồi lõm xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy một ít đốm đen trên xương gò má.
Hệt như những vết hoen tử thi.
Bầu không khí vô cùng nặng nề.
Ánh mắt của tất cả streamer đều dán chặt vào người đàn ông gầy gò nọ, cảnh giác được nâng lên mức cao nhất… Bọn họ biết rằng, đây là tín hiệu phó bản sắp bắt đầu.
Người nọ há miệng, phát ra thanh âm thô kệch cứng ngắc:
“Đi thôi, hãy vào đi.”
Âm lượng không lớn, nhưng không hiểu sao lại như kề sát bên tai mỗi người, khiến cho sống lưng người ta lạnh toát.
Dứt lời, gã đàn ông cao gầy xoay lưng, bước thấp bước cao tiến vào tòa nhà màu xám tro.
“…”
Trên sân hoàn toàn tĩnh lặng.
Mọi người rối rít nhìn nhau, trầm mặc đi theo.
Kỳ Tiềm bình tĩnh nhìn bóng lưng cao gầy cách đó không xa, sau đó hạ giọng nói: “Đi thôi, chúng ta đi vào.”
Mấy người còn lại gật đầu đi theo sau gã.
Chỉ có Tô Thành đứng sững sờ.
Hả? Mọi người đông đủ rồi sao? Nhưng đồng đội của anh vẫn chưa đến!
Anh ta há miệng, đang chuẩn bị nói gì đó: “Chờ…”
Thế nhưng Tô Thành còn chưa dứt lời đã cảm giác được có một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay áo mình.
Anh ta bất giác quay đầu, giọng nói bị kẹt cứng trong cổ họng.
Thiếu nữ nho nhã điềm đạm lẳng lặng đứng sau lưng anh, ngón tay trắng nõn mềm mại nắm ống tay áo, gò má bên trái có một lúm đồng tiền nhỏ, cặp mắt màu hổ phách mở to, thoạt nhìn có vài phần ngây thơ vô tội khiến người ta phải thương hại.
Cô nhẹ nhàng nói:
“Chúng ta đi nhé?”
“…”
Mặt Tô Thành không có chút cảm xúc nào.
“…”
Ôn Giản Ngôn, cậu bị dở hơi à?
Hết chương 202