Bên trong cửa kính bẩn thỉu tối đen như mực.
Đó là một loại tối tăm cực kỳ kinh khủng không thể xuyên qua, mùi hôi thối như có như không từ bên trong xộc ra ngoài.
Kỳ Tiềm dẫn đầu mở đèn pin lên, rọi vào trong cửa hàng.
So với bóng tối, chùm sáng phát ra từ đèn pin có vẻ đặc biệt mờ nhạt và gần như không đáng kể.
Ôn Giản Ngôn cụp mắt, tầm mắt liếc nhìn mép cửa kính.
Ở đó có một ranh giới rõ ràng và khác biệt.
Bên ngoài cửa kính là sảnh chính của tòa nhà phủ đầy sương mù, bên trong cửa kính là bóng đen duỗi tay không thấy năm ngón… Nó không giống như hiệu ứng đơn thuần có thể đạt được vì thiếu ánh sáng.
Bên cạnh, một đội viên nữ đanh mặt nói:
“Bên trong có chỗ không ổn.”
Mùi hôi thối trong không trung càng nồng nặc, như thể có một xác chết bị giấu tại không gian kín bên trong.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng thét thê lương thảm thiết.
“A a a a a…”
Tiếng gào bén nhọn chói tai khiến người ta sởn tóc gáy.
Tức thì, mọi người theo bản năng quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền đến… Cách đó không xa, trước một gian hàng mở cửa, một đội ngũ nhỏ đã trở nên hỗn loạn.
“Nắm lấy tay tôi!”
“Mau lên, kích hoạt đạo cụ!”
Giây tiếp theo, tiếng gào đột nhiên ngưng bặt.
Phút chốc, sự tĩnh mịch bao trùm cả tòa nhà.
Cửa kính của cửa hàng vẫn mở toang, bên trong tối đen như mực, tiểu đội nọ đứng ngây ra như chưa kịp hiểu chuyện gì…
Tuy nhiên, nhân số trong đội ngũ họ đã bị sụt giảm.
Gần đó, tất cả những người vừa mới chứng kiến cảnh này đều giật thót tim.
Bọn họ không ngờ chỉ trong vài giây ngắn ngủi, một người lớn sống sờ sờ như vậy cứ thế biến mất…
Sống không thấy người, chết không thấy xác.
Đám streamer nháo nhào cảnh giác lùi về phía sau, tránh xa cửa hàng thoạt nhìn yên bình trước mặt, sợ mình cũng sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo.
“…”
Ôn Giản Ngôn thầm liếc hộp diêm dúm dó trong tay Kỳ Tiềm.
Vài giây sau, Kỳ Tiềm chợt ngẩn ra, như thể nghĩ tới gì đó, gã cúi đầu nhìn hộp diêm trong tay mình.
“Buổi tối không tắt đèn sao…?”
Vừa rồi sau khi rút chìa khóa xong, bảo vệ bỗng không đầu không đuôi nói câu này.
Ban đầu gã cho rằng, vấn đề được nhắc ở đây có thể là mối nguy hiểm từ ngoài cửa hàng, chỉ cần bật đèn là có thể giảm bớt nguy hiểm trở thành mục tiêu.
Không ngờ…
Bản thân cửa hàng tối om đã có một mối đe dọa.
Kỳ Tiềm cúi đầu mở hộp diêm phẳng trong tay.
Bên trong hộp diêm có hơn chục que diêm màu nâu đen rời rạc, và tựa hồ có chút ẩm ướt.
Gã lấy một que diêm ra rồi quẹt mạnh lên mặt giấy nhám của hộp diêm.
Chỉ nghe thấy “phụt” một tiếng, một ngọn lửa nhỏ bập bùng.
Gã chìa tay, cẩn thận đưa que diêm đang cháy vào trong cửa hàng.
Bóng tối không bị đèn pin xua tan, vậy mà lại tản ra một chút sau khi đụng phải ánh diêm yếu ớt này.
Một khoảng không gian nhỏ trong cửa hàng miễn cưỡng được chiếu sáng.
Kỳ Tiềm thử tiến vào trong cửa hàng.
Không bị tấn công.
Quả nhiên.
Tất cả đều vực dậy tinh thần:
“Ánh sáng này dùng được.”
Xem ra hộp diêm là chìa khoá để cả đội ngũ tồn tại trong phó bản.
Kỳ Tiềm cúi đầu liếc nhìn hộp diêm trong tay.
Chỉ có hơn chục cây, chắc chắn không đủ để tất cả họ chống đỡ qua mười hai giờ, trừ khi…
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, ngọn lửa đã cháy đến gốc, trước khi que diêm vụt tắt, Kỳ Tiềm kịp thời rút lui khỏi bóng tối.
Gã quay đầu nhìn một thành viên trong đội:
“Trương Vũ.”
“Có chuyện gì vậy đội trưởng?”
Thành viên tên Trương Vũ quay đầu nhìn sang.
Hắn ta sở hữu vóc dáng rất cao, bờ vai rộng lớn, một vết sẹo dài chạy từ sau vành tai đến xương quai xanh, con ngươi lập loè ánh sáng tràn đầy năng lượng.
“Cậu phụ trách đi vào tìm nguồn sáng.”
Kỳ Tiềm ném hộp diêm cho hắn ta.
Nếu bảo vệ nói “buổi tối không tắt đèn”, vậy thì xác suất rất cao là trong cửa hàng có đèn, và hộp diêm có tác dụng thắp sáng để tìm chiếc đèn kia.
Gã nói: “Cố gắng kiểm soát số lượng diêm dùng trong khoảng hai cây, một khi đụng trúng nguy hiểm phải rút lui ngay lập tức, không được tham chiến.”
“Được.”
Trương Vũ nhận hộp diêm, gật đầu.
Thành viên nữ bên kia nheo mắt nói:
“Cố tìm kiếm kỹ một chút, ắt hẳn nơi đặt ngọn đèn không ở xa đâu.”
Dù sao phó bản chỉ mới bắt đầu, nếu giấu ngọn đèn quá kỹ thì streamer không tìm thấy được, như vậy phó bản sẽ thành tử cục không thể giải quyết.
Trương Vũ quẹt diêm, dưới sự che chở của luồng sáng yếu ớt, hắn ta cất bước vào trong bóng tối.
Ôn Giản Ngôn khiêm tốn đứng sau lưng Tô Thành, từ đầu đến cuối không nói năng gì, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú mấy người Kỳ Tiềm.
Hắn không phải đội trưởng của đội ngũ này, hắn gia nhập đội với tư cách kẻ làm thuê, đương nhiên không có quyền ra mệnh lệnh cho người khác.
Hơn nữa hắn thật sự muốn quan sát đối tượng hợp tác lần này của mình từ một phía.
Bọn họ không hổ là streamer tinh nhuệ đến từ Ám Hỏa, so với bất kỳ đội ngũ nào Ôn Giản Ngôn từng tiếp xúc trước đây, bọn họ càng thêm cẩn thận nhạy bén, phân công hành động rõ ràng và hiệu quả.
Nhóm người này rất thành thạo trong việc xử lý nguy cơ, gần như không cần hắn nhúng tay vào.
Chẳng mấy chốc, Trương Vũ lao ra khỏi cửa hàng tối đen.
Sắc mặt hắn ta tái nhợt, rõ ràng chỉ biến mất chưa đến ba phút nhưng lúc đi ra lại thở hồng hộc.
“Thế nào rồi?”
Kỳ Tiềm đứng thẳng lưng hỏi.
“Tìm, tìm thấy rồi.”
Trương Vũ hít sâu một hơi, chìa tay ra, cho Kỳ Tiềm thấy thứ mình đang cầm.
Đó là một chiếc đèn dầu bằng đồng kiểu cũ, tựa hồ đã có niên đại, tay cầm bị mài đến độ sáng bóng có thể soi gương, chao đen bị hun đen xì, thế nhưng vẫn có thể sử dụng bình thường.
Kỳ Tiềm mở chao đèn ra, nhận que diêm từ tay Trương Vũ rồi châm bấc đèn dầu.
Dưới ánh mắt hồi hộp của mọi người, ngọn đèn dầu chậm rãi sáng lên.
Cách lớp chao đèn màu xám, ánh sáng mờ nhạt có vẻ vô cùng ảm đạm, thế nhưng vẫn sáng liên tục và ổn định.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ như họ đã đoán đúng.
“Đi thôi, chúng ta đi vào.”
Kỳ Tiềm cầm ngọn đèn dầu, dẫn đầu cất bước vào trong cửa hàng tối đen.
Đám người rối rít theo đuôi.
Quái lạ là, rõ ánh đèn bên ngoài cửa hàng cực kỳ mờ nhạt, phảng phất không thể soi sáng thứ gì, nhưng khi vừa tiến vào trong cửa hàng, hắc ám hỗn độn lập tức bị xua tan.
Chỉ nghe thấy “cộp” một tiếng, Kỳ Tiềm đặt ngọn đèn dầu lên quầy.
Rất nhanh, căn phòng nhỏ hẹp bị bao phủ bởi ánh đèn mờ, phần lớn khung cảnh đều được nhìn thấy rõ ràng.
Ôn Giản Ngôn thầm liếc xung quanh một vòng.
Nơi này tựa hồ chỉ là một cửa hàng nhỏ nằm trong cửa hàng bách hóa bình thường, sau khi bị đèn dầu chiếu sáng, thoạt nhìn toàn bộ cửa hàng đều rất bình thường, dường như không có chỗ quái lạ nào.
Đây là một cửa hàng quần áo nam.
Có quầy thu ngân, có hàng hóa, có từng dãy móc áo được đặt bên trong cửa hàng, bên trên treo quần áo nam.
Ma-nơ-canh mặc đồ đứng trong cửa hàng, bày đủ các loại kiểu dáng.
Nét mặt của chúng vô hồn, vị trí đại biểu cho ngũ quan lõm xuống, bị bóng tối bao phủ nuốt trọn.
Mùi thối rữa trong không khí như nhạt dần.
Ngoài cửa, dường như cũng có rất nhiều đội ngũ học theo bọn họ, bắt đầu hành động.
“Đội trưởng, nơi này không có gì đặc biệt hết.”
Một thành viên nữ của nhóm đi khắp xung quanh, sau đó quay về cửa chính, báo cáo với Kỳ Tiềm.
“Theo nguyên tắc thông thường, ắt hẳn bây giờ là khoảng thời gian an toàn ngắn ngủi.”
Kỳ Tiềm gật đầu, quay sang nhìn Tô Thành và Ôn Giản Ngôn:
“Nhân cơ hội này, chúng ta cũng nên làm quen với nhau nhỉ.”
Dù sao đây là phó bản đoàn đội, người trong một đội không quen biết nhau sẽ rất khó hợp tác trôi chảy trong phó bản, cho nên chi bằng thừa dịp bây giờ còn chưa xảy ra chuyện gì quá tệ, bọn họ nên nhanh chóng làm quen một chút.
“Không cần tôi tự giới thiệu, ắt hẳn hội trưởng hai người đã giới thiệu tôi cho hai người phải không?”
Kỳ Tiềm nói.
Gã không biết hội trưởng mình nhắc tới giờ phút này đang đứng trước mặt mình, tỏ vẻ sợ hãi gật đầu.
Kỳ Tiềm, đội trưởng của tiểu đội Ám Hỏa lần này, cũng giống như Ôn Giản Ngôn, thiên phú của gã là loại đặc thù.
Cụ thể thì chưa rõ.
“Tôi là Đồng Dao.”
Thành viên nữ bên cạnh mở miệng.
Cô có chiều cao thuộc dạng trung bình, tóc để cực ngắn, thoạt nhìn anh khí bừng bừng, thế nhưng dung mạo lại hơi lạnh lùng, mang theo đôi chút cảm giác xa cách không có tình người.
“Nhà ngoại cảm.”
Ánh mắt Ôn Giản Ngôn dừng trên người Đồng Dao chốc lát.
Hắn đoán được điều này.
Dù sao khi mở cửa, cô ấy là người nhận thấy bóng tối bên trong cửa hàng có điều bất ổn.
Sau khi vào phòng, cô cũng chính là người kiểm tra toàn bộ cửa hàng, xác nhận không có nguy hiểm rồi báo cáo.
“Tôi là Trương Vũ.”
Đội viên vừa tìm đèn kia tự giới thiệu.
Sắc mặt hắn ta đã dịu đi phần nào, không còn tái nhợt như lúc trước.
Hắn ta xoa đầu, nhoẻn cười với hai người trước mắt: “Có lẽ thuộc loại streamer kháng thương tổn.”
Dứt lời, Trương Vũ tò mò nhìn Tô Thành: “Thế nên anh chính là nhà tiên tri đội trưởng thuê à?”
Tô Thành cắn răng gật đầu.
“Tôi còn tưởng rằng anh ấy thuê người Thần Dụ, không ngờ lần này lại chuyển đối tượng làm ăn.” Trương Vũ cười nói: “Nhất định trình độ của anh cao lắm, bằng không đội trưởng chúng tôi cũng không đưa ra quyết định hợp tác.”
Tô Thành: “…”
Mặc dù anh có thiên phú tiên tri, nhưng mà…
Trình độ của anh không cao, tất cả là nhờ tên đội trưởng không đáng tin cậy của anh thổi phồng.
Đang lúc Tô Thành bày vẻ mặt cứng ngắc không biết đáp gì, Ôn Giản Ngôn đứng cạnh bỗng lên tiếng.
“Vậy, vậy nên… bây giờ chúng ta phải giới thiệu bản thân sao?”
Giọng của thiếu nữ thỏ thẻ, mang theo một chút dịu dàng yếu đuối, không hợp với hoàn cảnh xung quanh chút nào.
Vừa mở miệng, ánh mắt mọi người đều đổ dồn qua.
Như cảm nhận được tầm mắt của mọi người, thiếu nữ bất giác cúi đầu, gương mặt trắng nõn chìm trong ánh đèn màu vàng ấm áp, cánh môi mềm mại mím lại, tựa hồ có chút dè dặt.
Cô nắm góc váy, cúi đầu nói:
“Xin chào mọi người, mọi người có thể gọi tôi là Ôn Ôn.”
“Tôi, tôi là phụ trợ.”
“…”
Khoảnh khắc Ôn Giản Ngôn mở miệng nói chuyện, sắc mặt Tô Thành không hề thay đổi.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Phụ trợ… mi tự vỗ ngực hỏi xem mi là loại phụ trợ nào???”
“Thành thật mà nói, streamer đúng là có chút thú vị, dù cách màn hình nhưng biểu cảm trên mặt tôi cũng bắt đầu vặn vẹo rồi.”
“Đờ mờ… Lại còn Ôn Ôn, anh giai, anh giả làm em gái yếu đuối cũng giỏi quá.”
“Ha ha ha ha ha Tô Thành kiểu: Ta sẽ yên lặng xem mi biểu diễn.”
“Hửm, tôi là người duy nhất chú ý thời điểm streamer lên tiếng à?”
“Tôi đã xem Trương Vũ livestream vài lần rồi.
Thoạt nhìn hắn ta có vẻ bất cần vô tâm, nhưng thực tế tâm tư lại rất kín đáo, hơn nữa lại còn cực kỳ đa nghi.
Chắc chắn vừa rồi hắn định thăm dò Tô Thành, kết quả không ngờ lại bị streamer chen ngang.
Nói thế nào nhỉ, hai bên đều rất tâm cơ.”
Ôn Giản Ngôn ngẩng mặt lên, nở nụ cười vô hại với mấy người trước mặt:
“Tôi hy vọng tương lai có thể ở chung hòa thuận với mọi người.”
“Cái gì? Mấy người nhân lúc tôi không có mặt giới thiệu bản thân à?”
Đồng đội bị bỏ lại ngoài cửa để quan sát hành động của các đội ngũ khác tiến vào, vừa lúc nghe được câu nói cuối cùng của Ôn Giản Ngôn, anh ta khẽ trừng mắt, giương cao giọng nói:
“Không công bằng không công bằng, tôi còn chưa được nghe tên người đẹp.”
Vóc người của anh ta rất cao, thế nhưng dáng vẻ lại ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười, mang theo cảm giác không khiến người ta chán ghét.
Người lúc trước trêu chọc Kỳ Tiềm đen đủi cũng chính là anh ta.
“Tôi là An Tân, hệ công kích.”
An Tân[1] nháy mắt với Ôn Giản Ngôn, làm hành động cúi chào đẹp mắt: “Nghĩa là chỉ cần có tôi ở đây, mọi người sẽ cảm thấy vô cùng an lòng.”
Ánh mắt thiếu nữ né tránh, khuôn mặt đỏ bừng: “Anh, chào anh.”
“…”
Biểu cảm trên mặt Tô Thành càng ít hơn.
Hai mắt của anh vô hồn.
Ha… Tôi muốn rời khỏi thế giới tươi đẹp này.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Ha ha ha ha ha buồn cười chết mất, tôi rất muốn biết An Tân sẽ bày vẻ mặt gì khi biết chân tướng á á cứu mạng!”
“Không ngờ người đẹp lại là thằng đực rựa.”
“Không ngờ người đẹp lại là thằng con giai thân cao thước tám.”
Mấy người người tới ta lui, han huyên một hồi, bầu không khí thoải mái hiếm thấy.
Một chiếc đồng hồ kiểu cũ treo phía trên quầy, kim giây trên mặt đồng hồ đang chậm rãi di chuyển.
Sắp đến 6 giờ.
Ôn Giản Ngôn mím môi cười, ngước mắt lên âm thầm nhìn đồng hồ.
Tích tắc.
Tích tắc.
Thời gian trôi qua.
Tích tắc.
Ngay khi kim giây chỉ vào con số 12 La Mã.
Tức thì, bên ngoài cửa hàng bỗng nhiên tối sầm lại.
Sương mù ban đầu trong sân lập tức bị hắc ám ăn mòn, như thể bắt đầu từ ngưỡng cửa, hết thảy bên ngoài đều bị một dao chém đứt, biến mất không thấy tăm hơi.
Bên trong cửa hàng, thứ duy nhất có thể nghe thấy chính là tiếng gào thê lương thảm thiết.
“A a a a a…”
Tiếng gào chỉ kéo dài hai giây.
Sau đó mọi âm thanh đều biến mất.
Chỉ còn lại sự im lặng chết chóc bao trùm.
Hết chương 204
[1] 安心 (an tâm) 安辛 (An Tân), hai từ này đồng âm và phát âm là /ān xīn/
------oOo------.