Bên trong cửa hàng nhỏ hẹp chỉ thắp một ngọn đèn dầu tù mù.
Ánh đèn yếu ớt chập chờn, vừa vặn bao phủ mất người bên trong, bên ngoài quầng sáng là bóng tối vô biên không có điểm dừng.
Thiếu nữ váy trắng đứng im tại chỗ, nét mặt bình thản, ánh đèn màu vàng hắt lên khuôn mặt trắng nõn, mặc dù cô không lên tiếng, song không hiểu sao lại khiến người ta không thể khinh thường.
Thành viên tiểu đội Ám Hỏa đanh mặt, Kỳ Tiềm chau mày như đang suy ngẫm gì đó.
Không khí im lặng, bầu không khí ngột ngạt đến độ khiến người ta khó thở.
Vài giây sau, Kỳ Tiềm cắn răng, như thể đã hạ quyết tâm, gã ngước mắt lên nhìn Ôn Giản Ngôn rồi nói: “Được, tôi tin cô.”
Bởi vì ngay từ ban đầu, gã đã chọn thuê nhà tiên tri của số 34 tiến vào phó bản, điều đó đồng nghĩa với việc gã đã lường trước được những rủi ro có thể xảy ra.
Trong phó bản đoàn đội, tất cả bọn họ đều bị ràng buộc chặt chẽ với nhau, trở thành cộng đồng có cùng vận mệnh, dù muốn đổi ý cũng đã muộn.
Nếu như trong lòng vẫn còn nghi kỵ lẫn nhau, kể cả sống được đến giai đoạn cuối thì cũng rơi vào kết cục toàn đoàn bị diệt.
Thay vì do dự đắn đo, chi bằng buông tay đánh cược một lần.
“Đội trưởng?!”
Đồng Dao kinh ngạc nhìn Kỳ Tiềm, tựa hồ không hiểu vì sao gã lại đưa ra phán đoán như vậy.
Cô vội vàng nói: “Nhưng mà…”
Tuy nhiên cô còn chưa kịp dứt lời đã bị Kỳ Tiềm cắt ngang:
“Tôi quyết định rồi.”
Gã kiên quyết lắc đầu, ngăn cản không cho Đồng Dao nói những lời tiếp.
“…”
Nếu đội trưởng đã quyết định, Đồng Dao cũng đành im lặng, dằn hết những điều nghi hoặc bất an xuống dưới bụng.
Kỳ Tiềm nhìn Ôn Giản Ngôn chằm chặp, đoạn gã hít sâu một hơi, trịnh trọng thăm hỏi:
“Chúng ta phải làm gì?”
Ánh mắt của Ôn Giản Ngôn dừng trên người Kỳ Tiềm một lúc, sau đó hắn híp mắt lại.
Không hổ là kẻ có thể trở thành Phó hội trưởng công hội lớn thứ hai Ác Mộng, ít nhiều cũng có chút bản lĩnh.
Con người là loài sinh vật ham an nhàn, trừ khi tính mạng cận kề nguy hiểm, còn bình thường họ không muốn đối mặt với hiểm nguy.
Hơn nữa đề nghị của Tô Thành còn hung hiểm như vậy, dựa theo kinh nghiệm trước đây mà nói, nó gần như chẳng khác gì tìm đường chết.
Có thể nói rằng, dưới tình huống không biết ngọn đèn dầu sớm muộn gì cũng cạn dầu, Kỳ Tiềm đã rất can đảm khi đưa ra quyết định này.
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn Trương Vũ: “Lúc tiến vào trong, anh lấy ngọn đèn dầu ở đâu?”
Sắc mặt Trương Vũ hiện tại bợt bạt y như người chết, đã vậy còn hơi tái xanh, thế nhưng hắn vẫn lưu loát trả lời câu hỏi của Ôn Giản Ngôn: “Ở bên cạnh quầy có một cái giá đèn nhỏ bằng đồng.”
Dựa theo chỉ dẫn của Trương Vũ, Ôn Giản Ngôn đi đến chỗ quầy, nhanh chóng tìm được giá đèn mà hắn nói.
Nó được làm bằng chất liệu tương tự đèn dầu, đế được đúc bằng đồng cũ, bị hàn chặt lên mặt quầy.
Ôn Giản Ngôn nhận ngọn đèn dầu từ tay Kỳ Tiềm, đặt nó lên trên giá đèn.
Qua lớp chao đèn đã bị hun đen, có thể nhìn thấy ánh đèn đung đưa bên trong đang cháy đều đặn.
Sau khi làm xong tất cả, Ôn Giản Ngôn quay đầu chỉ vào con ma nơ canh ban nãy mình nhìn chăm chú.
“Con ma nơ canh kia.” Hắn nói: “Di chuyển nó lên phía trước, càng gần cửa kính càng tốt, nhưng đừng vượt quá mặt quầy, nhất định phải hành động cẩn thận.”
Trương Vũ bị thương không tham gia, Kỳ Tiềm và An Tân cùng nhau nâng ma nơ canh đến chỗ Ôn Giản Ngôn chỉ định.
Sau khi hoàn thành xong xuôi, Kỳ Tiềm buông tay lùi về phía sau một bước, nhìn ma nơ canh trước mặt.
Trông nó vẫn giống như trước, cứng ngắc lạnh lẽo và bất động.
“Sau đó thì sao?”
Kỳ Tiềm quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn, gặng hỏi.
Ôn Giản Ngôn chỉ đống quần áo chắn cửa kính, hạ lệnh: “Tháo xuống.”
Mệnh lệnh không có điềm báo, thình lình giáng xuống, khiến cho tất cả mọi người cảm thấy căng thẳng.
“Chờ chút, chẳng lẽ đây là tất cả những gì chúng ta phải chuẩn bị?”
Đồng Dao nhịn không được hỏi.
Phải biết rằng, từ đầu đến cuối họ chỉ làm đúng hai việc: đặt ngọn đèn dầu và di chuyển ma nơ canh.
Thoạt nhìn hai chuyện chẳng hề liên quan đến nhau, và dường như cũng chẳng có tác dụng răn đe lớn gì… thế là đủ sao?
Ôn Giản Ngôn đáp: “Ừm.”
Ngay cả Kỳ Tiềm ban đầu đưa ra quyết định cũng cảm thấy hơi lo lắng.
“Sau khi tháo xuống hãy nhanh chóng chạy ra sau quầy.”
Thiếu nữ đứng ở sau quầy, đường nét ngũ quan mềm mại được ánh đèn chiếu rọi, mái tóc đen dài được vén sau tai, để lộ vành tai nhỏ nhắn trắng nõn.
Vẻ mặt của cô cực kỳ bình tĩnh, gần như không lộ quá nhiều cảm xúc.
Dáng vẻ nhu nhược sợ hãi khi trước đều biến mất sạch, chỉ còn lại sự trầm tĩnh lắng đọng.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Có phải tôi sinh ảo giác không? Hình như chỉ trong chốc lát, streamer đã kiểm soát được toàn bộ tình hình…”
“Thật sự rất có khí thế…”
“Streamer hiểu quá rõ việc phải thể hiện dáng vẻ nào trong tình huống này.
Tình cảnh hiện tại tương đương với việc mọi người đều bị bịt mắt mò mẫm tiến về phía trước, không ai biết được tiếp theo có phải vực sâu vạn trượng hay không, thế nên cách thức nói chuyện của streamer đã thay đổi, mệnh lệnh đưa ra ngắn gọn dứt khoát, không thể nghi ngờ, tất cả đều là những câu yêu cầu và không chấp nhận bất kỳ lời phản bác nào.”
“Trong tình huống này, tôi không tin có người không bị hắn dắt mũi.”
Mặc dù đáy lòng vẫn còn hoài nghi, thế nhưng mọi chuyện đã phát triển đến bước này, mấy streamer Ám Hoả chỉ đánh cắn răng xông pha.
Bọn họ hít sâu một hơi, duỗi tay kéo đống quần áo vừa được ghép lại với nhau xuống.
Cánh cửa bằng kính lộ ra.
Sau đó, theo sự chỉ dẫn của Ôn Giản Ngôn, mọi người vội vàng lui về sau quầy.
Không gian lặng thinh.
Ánh lửa trong ngọn đèn dầu vẫn còn đang cháy, liên tục tản ra ánh sáng yếu ớt.
Mọi người đều dán chặt mắt vào cánh cửa kính.
Đằng sau cánh cửa là khoảng tối sâu không đáy.
Khi lớp vải mỏng bị họ kéo xuống, phương tiện phòng thủ duy nhất giữa họ và mối nguy hiểm đã bị chính tay bọn họ phá huỷ.
Cảm giác bất an mãnh liệt lập tức ập qua, khiến trái tim họ bắt đầu đập loạn xạ.
Bọn họ biết rằng, ngay thời khắc này, cửa hàng của mình bắt mắt và nổi bật thế nào trong mắt “thứ” đang lảng vảng ngoài sảnh.
Như là tia sáng duy nhất giữa đêm đen.
Lực hấp dẫn đáng sợ không ngừng phóng thích ra bên ngoài, khiến những tồn tại đáng sợ vượt quá sức tưởng tượng của con người từng bước từng bước tiếp cận hướng này.
Thời gian chờ đợi bỗng hoá thành sự dày vò.
Từng phút từng giây trôi qua như đang nhảy múa trên đầu mũi dao.
“Cộp, cộp, cộp…”
Giữa không gian tĩnh mịch, tiếng bước chân cứng ngắc, nặng nề, chầm chậm tiến về hướng này.
Phút chốc, mọi người đồng loạt nín thở.
Nó đang đến gần!
Tiếng bước chân kia giống hệt như trong ký ức, khoảng cách giữa từng bước chân như được đo đạc tỉ mỉ, từ từ nện vào lòng người, khiến cơ thể họ căng cứng theo phản xạ.
Tuy nhiên không giống lần trước.
Mặc dù bọn họ biết cách ngăn chặn tiếng bước đang đến gần, thế nhưng bọn họ lại không thể làm gì cả, chỉ đành chờ đợi thời khắc cuối cùng ập đến.
“Cộp, cộp, cộp.”
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…
Đột nhiên, nó dừng lại trước cửa kính.
Giây tiếp theo.
“Leng keng.”
Chiếc chuông đồng nhỏ treo trên ván cửa đong đưa, phát ra âm thanh trong trẻo vui tai, song lại nghe như hồi chuông báo tử.
Cánh cửa đã bị đẩy ra.
“Vù…”
Một trận gió lạnh thấu xương ập tới, mùi xác thối rữa xộc vào.
Ngọn lửa trên chân đèn đồng chợt bùng lên một cái, bắt đầu lay chuyển dữ dội.
Không gian sau quầy không tính là lớn, mọi người chỉ có thể chen trong đó bằng một tư thế không được tự nhiên.
Tay kề sát tay, người kề sát người, tiếng nhịp tim đập loạn xạ trộn lẫn vào nhau, gần như không thể phân biệt được tiếng tim đập của ai với ai.
Bọn họ chỉ đành nhìn chằm chằm vào hướng phát ra âm thanh.
“Cộp, cộp, cộp.”
Tiếng bước chân lại vang lên.
Một thứ gì đó bước vào nhưng họ không thấy gì cả.
Cùng với đó, bóng tối bên ngoài cửa hàng đột nhiên tràn vào.
“Phù phù!”
Ánh sáng trong ngọn đèn dầu nhảy múa dữ dội, tựa như đang bị một luồng sức mạnh kỳ lạ nào đó thiêu đốt đến cực hạn, song ánh sáng nhảy nhót ấy lại không thể xua tan màu đen thăm thẳm.
Trái lại, mặc dù ban nãy mờ nhạt, nhưng ánh sáng vẫn có thể lấp đầy căn phòng, mà giờ phút này, khu vực chiếu sáng càng ngày càng ít, càng ngày càng bị thu hẹp.
Cộp, cộp, cộp.
Giữa bóng tối vô biên vô tận, thứ duy nhất có thể nghe thấy là tiếng bước chân đều đặn không ngừng, chậm rãi tiến tới gần họ.
Càng ngày càng rõ, càng ngày càng to.
Cuối cùng, quả thực cứ như văng vẳng bên tai.
Tiếng bước chân dừng lại.
Dừng lại ở trước cửa hàng, vị trí cách quầy gần nhất.
Mùi hôi thối đã nồng đến mức không thể thở được.
Quá tối.
Giống như giọt mực sền sệt nhỏ xuống dưới nước, dù cho đèn dầu vẫn đang thắp sáng thì tầm nhìn dường như đã mất tác dụng.
Dẫu cho không nhìn thấy gì, song đáy lòng họ vẫn hiểu rất rõ… “nó” đang đứng ở trước quầy, chỉ cách bọn họ vài bước chân thôi.
“…”
Tim đập nhanh hơn, đồng tử giãn nở, mồ hôi túa ra.
Nỗi sợ nguyên thủy khuếch tán trong không khí.
Xột xoạt.
Có tiếng cọ sát khe khẽ vang bên tai họ.
Não bộ con người lúc này đã bị kích thích đến cực hạn, vô số hình ảnh quỷ dị đáng sợ được phác hoạ ra.
Xột xoạt.
Đối với những streamer mà nói, chưa khoảnh khắc nào giày vò họ hơn lúc này.
Tất cả giác quan như đều mất đi ý nghĩa tồn tại, bọn họ như đang trải qua một cú ngã dài vô biên, một tảng đá lớn đè trên lồng ngực, nặng trịch đến độ không thể hô hấp.
Bỗng dưng, tiếng bước chân lại vang lên lần nữa, tất cả mọi người đều kinh ngạc!
Tiếng chuông báo động trong lòng reo lên inh ỏi, thế nhưng cơ thể lại bị lý trí khống chế đứng yên tại chỗ, chỉ có thể dùng thính giác phán đoán tình huống hiện tại…
Tiếng bước chân… hình như… đang đi ra ngoài.
Cứng ngắc, đờ đẫn, chậm chạp, từng bước đi ra ngoài cửa.
“Leng keng.”
Tiếng chuông lanh lảnh lại vang lên.
Có vẻ cửa kính đã được mở ra lần nữa.
Ánh sáng nhảy nhót điên cuồng trong ngọn đèn dầu cũng dần ổn định, bóng tối như mực trong tiệm cũng dần tản đi, mùi hôi thối quanh quẩn bên chóp mũi cũng dần phai nhạt…
Chẳng mấy chốc, ánh đèn lờ mờ tràn ngập khắp phòng, thị giác của cả đám người cũng được khôi phục.
Cánh cửa bằng kính khép lại, chuông đồng trên cửa vẫn còn đung đưa.
Không có ai trong cửa hàng.
Không ai chết cả.
Giờ phút này, cuối cùng tiếng hít thở dồn dập cũng phát ra, mọi người ngây ngốc đứng tại chỗ thở hồng hộc, cơ hồ sinh ra ảo giác như sống sót sau đại nạn.
…Kết thúc rồi sao?
Trán của Kỳ Tiềm mướt mát mồ hôi.
Gã ngước mắt lên, chậm rãi nhìn quanh một vòng.
Cửa hàng trước mặt tựa hồ vẫn giống như cũ, khác biệt duy nhất chính là… Kỳ Tiềm khẽ giật mình, ánh mắt dừng trên người con ma nơ canh vừa được chuyển đến phía trước cửa hàng.
Ma nơ canh trần truồng.
Không biết bộ quần áo kia đã bị người nào lấy đi, chỉ còn lại cơ thể nhựa tái nhợt cứng đờ.
Mà trên nền nhà phía trước ma nơ canh, một chuỗi dấu chân đen xì in lại, hệt như vừa có thi thể thối rữa ngoài cửa bước vào, toát ra thứ mùi hôi thối nhàn nhạt.
“Đội trưởng, anh mau nhìn xem!”
Đồng Dao đứng cạnh hô lên.
Kỳ Tiềm quay đầu nhìn lại.
Cùng lúc đó, Đồng Dao vươn tay nhặt thứ gì đó từ quầy rồi đưa cho Kỳ Tiềm.
Đó là một tờ tiền Âm Phủ thiêu cho người chết, hoàn toàn giống với tờ tiền Âm Phủ lấy từ trong tay một thi thể khác, phía trên vẫn còn vệt nước màu đen thối rữa.
Ôn Giản Ngôn đứng ở bên cạnh chậm rãi thở hắt một hơi, ngón tay buông thõng bên hông hơi thả lỏng, lòng bàn tay lạnh lẽo ẩm ướt.
Suy đoán của hắn là đúng.
Cơ chế càng đơn giản càng dễ bị bỏ qua.
Đây là một tòa nhà bách hóa với rất nhiều cửa hàng.
Dựa theo những lời nhân viên bảo vệ từng nói, tất cả đám streamer bọn họ đều là nhân viên mới vào làm việc, do đó, với tư cách là nhân viên, tất nhiên bọn họ phải điều hành cửa hàng hoạt động.
Thắp đèn tức là mở cửa làm ăn, sau đó “khách hàng” sẽ tìm đến cửa, để lại tờ tiền Âm Phủ rồi lấy hàng hóa.
Nếu như từ chối, bọn họ sẽ chết.
Tuân theo quy tắc, bọn họ sẽ sống.
Mà việc che khuất ánh sáng chỉ để trì hoãn những việc thực sự cần phải làm.
Khoảnh khắc nhìn thấy tờ tiền Âm Phủ, Kỳ Tiềm ngẩn ra, hai mắt trợn tròn.
Ngay khoảnh khắc đó, gã liên kết các manh mối lại với nhau, tìm ra logic trong đó.
…Thì ra là vậy.
Thân là streamer, bọn họ đã quá quen thuộc với từng đợt tấn công của ma quỷ, bất kể sử dụng đạo cụ hay thiên phú, chỉ cần đẩy lùi các cuộc tấn công là họ có thể sống sót.
Chính định hướng trải nghiệm ấy khiến họ rơi vào trạng thái mù mờ.
Đáy mắt Kỳ Tiềm lóe lên tia sáng khác thường, quay đầu nhìn Tô Thành và Ôn Giản Ngôn đứng một bên.
May mà có người nhanh chóng đánh thức bọn họ khỏi trạng thái mù quáng, nếu không hậu quả sẽ rất khó lường.
“…”
Sau khi tự mình trải qua một lần, Kỳ Tiềm như đã ngộ ra lý do vì sao số 34 lại gọi đồng đội của mình là “nhà tiên tri mạnh nhất”.
Ôn Giản Ngôn cảm nhận được ánh mắt của Kỳ Tiềm, song hắn vẫn không quay đầu lại.
Mặc dù gợi ý NPC đưa ra rất ít, nhưng có rất nhiều tin tức được cung cấp qua cơ chế trong toàn phó bản [Cao ốc Xương Thịnh].
Cho dù là chìa khóa mở cửa hàng, ngọn đèn dầu đặt trên quầy hay bộ quần áo làm từ da người được giấu trong vô số bộ quần áo bình thường, tất cả đều đưa ra cùng một thông điệp.
Bọn họ sẽ gặp tử vong ngay khi bóng tối buông xuống, tuy nhiên ngọn đèn dầu duy nhất có thể xua tan bóng tối lại có hạn và không thể bổ sung dầu.
Thực tế, phó bản đang muốn nói cho họ biết bằng một thứ ngôn ngữ khác:
Không làm điều gì mà ngồi chờ chết sẽ không có đường sống nào.
Chuỗi logic này vô cùng đơn giản và rõ ràng, thành thật mà nói, nó không khó đoán.
Trái lại, chính nhận thức theo thói quen của streamer kỳ cựu đã ngăn cản họ suy nghĩ theo hướng này.
Tuy nhiên cho dù là vậy, Ôn Giản Ngôn cũng tin chắc rằng chẳng bao lâu nữa, các tiểu đội streamer khác sẽ suy nghĩ được theo hướng này…
Đương nhiên, có lẽ sẽ phải hy sinh thêm vài đội ngũ hoặc là tiêu sạch thiên phú của streamer.
Thừa dịp tiểu đội Ám Hoả tạm thời chưa rảnh phân tâm suy nghĩ, Ôn Giản Ngôn nhanh chóng đưa ra kết luận, hơn nữa hắn còn đi trước mọi người một bước, bỏ qua tất cả các bước giải thích ở giữa, trói chặt nó cùng một chỗ với “lời tiên tri”.
Bằng cách này, sau khi mọi chuyện kết thúc, bọn họ sẽ dựa theo quán tính tư duy của con người mà tin rằng…
Tất cả công lao đều dựa vào lời tiên tri.
Sau khi nguy hiểm giải trừ, ngoại trừ Tô Thành và Ôn Giản Ngôn, những người còn lại lần lượt rời khỏi quầy hàng chật hẹp quá mức.
Ôn Giản Ngôn quay đầu, ngoắc tay với Tô Thành.
Sắc mặt Tô Thành trắng bệch, mặc dù vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng anh vẫn chưa hồi phục tinh thần từ trong trạng thái áp lực vừa rồi.
“Cái, cái gì?”
Ôn Giản Ngôn ghé sát tai anh thì thầm vài câu.
“Hả?”
Tô Thành sửng sốt chốc lát: “Vì sao?”
“Để đề phòng thôi.” Ôn Giản Ngôn giơ tay vỗ vai Tô Thành: “Tóm lại anh cứ làm theo lời tôi.”
Tô Thành: “…”
Hầy, quên đi, cứ coi đồng đội của mình là kẻ chuyên đánh đố vậy, quen là tốt rồi.
Hai người lần lượt bước ra quầy.
“Vậy mà thật sự có thể…”
Đồng Dao còn chưa tỉnh hồn nhìn ra bên ngoài, trên mặt vẫn còn sót vẻ kinh ngạc.
Cô quay đầu nhìn Tô Thành, thành khẩn lên tiếng: “Xin lỗi, vừa rồi tôi không nên nghi ngờ lời tiên tri của anh.”
Đúng lúc này, An Tân lại đi tới bên cạnh Ôn Giản Ngôn, khoa trương nói:
“Mà này, Ôn Ôn, em giỏi thật đấy.”
Thiếu nữ váy trắng hơi cúi đầu, khí thế tỉnh táo đến độ chấn nhiếp toàn trường vừa rồi lập tức biến mất.
Cô có chút xấu hổ mím môi, bẽn lẽn đáp:
“Không giỏi đâu ạ…”
“Không không không, không cần khiêm tốn.”
Đáy mắt An Tân loé lên tia sáng khác thường.
Anh ta cứ tưởng đối phương chỉ là một người xinh đẹp khiến người ta sinh lòng thương tiếc mà thôi, cho dù trước đó Trương Vũ đã nói với anh thế nào thì An Tân vẫn chẳng hề bận tâm.
Xét cho cùng, với tư cách là streamer sở hữu thiên phú công kích mạnh mẽ hiếm có, An Tân vẫn có vài phần kiên ngạo.
Cho dù có mạnh thì mạnh được đến mức nào?
Nhưng mà vừa rồi, khi nhìn thấy đối phương thực sự phát động thiên phú, không chế hết thảy, lần đầu tiên An Tân sinh ra cảm giác hai mắt sáng ngời.
Cảm giác ấy rất vi diệu, có lẽ là…
Wow, quá đỉnh!!
Vì vậy, sau khi tất cả mọi chuyện lắng xuống, An Tân tiếp tục công cuộc ghẹo gái.
Mặt khác, trong lúc mấy người anh một câu tôi một câu, Trương Vũ đứng ở trước quầy, cúi đầu quan sát ngọn đèn dầu đối diện.
Không biết có phải ảo giác hay không…
So với lúc đầu, hắn ta cứ luôn cảm thấy ánh sáng đã tối hơn nhiều.
Hắn cúi đầu, cẩn thận mở chao đèn và nhìn vào bên trong.
Một giây sau, Trương Vũ nín thở.
Trong phần thân đèn chứa dầu, không biết dầu đèn đã cạn đến đáy từ khi nào.
Nhớ lại cảnh ngọn đèn dầu bốc cháy ngùn ngụt khi “khách” vào cửa…
Trái tim Trương Vũ lập tức thắt lại.
Chẳng lẽ tiếp khách cũng tốn dầu đèn?!
Ngay khi hắn đang trầm tư, ánh lửa trước mặt đột nhiên bốc lên!!!
Ánh lửa bập bùng lay huyển dữ dội trước mặt Trương Vũ, quả thực giống hệt như hai lần trước, nói cách khác…
Kít, kít.
Âm thanh quỷ dị vang lên trong sự tĩnh lặng.
Trương Vũ như nhận thấy điều gì đó, ngẩng phắt đầu lên nhìn phía trước mặt…
Kít, kít.
Con ma nơ canh trắng bệch chậm rãi xoay đầu, hốc mắt trũng sâu “nhìn” Kỳ Tiềm cách mình gần nhất.
Mất bộ quần áo che thân, điều này với nó mà nói như thể mất đi trói buộc.
Hình nộm “sống” lại mà không có điềm báo trước.
Nó chậm rãi vươn tay về phía Kỳ Tiềm chẳng hay biết gì…
“Đội trưởng, cẩn thận!!” Trương Vũ hét thất thanh.
Lúc này, Kỳ Tiềm đang cúi đầu nhìn tờ tiền Âm Phủ trong tay, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.
Nghe thấy giọng Trương Vũ, gã giật mình ngẩng đầu lên theo bản năng.
“?”
Giây tiếp theo, dị biến thình lình xảy ra.
Không biết Tô Thành đã đi tới chỗ cửa kính từ lúc nào, nhanh tay mở cửa: “Bây giờ!”
Gió lạnh đột nhiên ùa vào.
Sau lưng vang lên tiếng nói nhẹ nhàng nhưng đầy dứt khoát của thiếu nữ:
“Tránh ra!”
Kỳ Tiềm vô thức nghiêng người sang bên theo bản năng được rèn luyện qua nhiều phó bản…
Một giây sau, con ma nơ canh đứng bên cạnh gã bị đá văng ra ngoài!
Tô Thành mau chóng khép cửa lại.
Gió lạnh biến mất.
Dưới ánh mắt trố ra vì kinh ngạc của mọi người, thiếu nữ nhẹ nhàng thu hồi chiếc chân trắng nõn, thậm chí còn chỉnh vạt váy, quay về với vẻ nhu nhược vô hại ban đầu.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng] lúc này cũng bị một loạt thao tác của hắn dọa ngu:
“…”
“???”
“Tôi đệt, thì ra đó là lý do streamer muốn mấy người kia khiêng ma nơ canh đến gần cửa!”
“Thảo nào, tôi vừa mới nói sao lại làm mấy việc dư thừa kia, cứ để khách hàng đi vào lấy đồ là được rồi mà…”
“Mẹ kiếp, chắc chắn hắn đã phát hiện con ma nơ canh có vấn đề, đoán được sau khi chiếc áo da người bị khách lấy đi sẽ xảy ra chuyện.
Hoá ra hắn vẫn luôn chờ lúc này.”
“Buồn cười chết mất, vừa rồi có streamer còn rảnh đến độ kích hoạt một đạo cụ, mọi người không để ý thấy hắn đá hình nộm bay rất xa sao?”
“Mẹ kiếp! Còn dùng đạo cụ… đúng là lãng phí!”
Ngoài cửa.
Cơ thể con ma nơ canh bằng nhựa uốn éo chậm rãi đứng dậy.
Nó quay đầu lại trong tiếng kêu kin kít, dùng khuôn mặt trống rỗng nhìn thẳng về phía mọi người trong cửa, dáng vẻ quỷ dị khiến người ta rùng mình kinh hãi.
Dường như bóng tối ngoài cửa không gây trở ngại cho nó.
Nó di chuyển đôi chân cứng đờ, đụng từng cái một vào cửa.
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Cửa kính bị đụng trượt vào bên trong, Tô Thành miễn cưỡng chặn được, suýt chút bị lực đẩy mạnh làm cho ngã nhào: “Qua giúp tôi mau!”
“Mau lên! Sử dụng đạo cụ! Chặn cửa lại!” Kỳ Tiềm nhanh chóng phản ứng.
Đối với “khách hàng” muốn vào cửa hàng, quy tắc [Cao ốc Xương Thịnh] khiến họ không thể cản chúng, nhưng ma nơ canh thì khác! Có thể chặn nó ở ngoài bằng đạo cụ và sức người!
Chẳng mấy chốc, cửa kính bị phong bế bằng đủ loại đạo cụ khác nhau.
Mặc dù tiếng đập cửa vẫn còn, song lại không thể phá vỡ phòng ngự của cánh cửa kính.
Tiếng va chạm nặng nề vang lên từ bên ngoài.
Thế nhưng chí ít đợt nguy hiểm này đã kết thúc.
Tuy nhiên mọi người còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên sau lưng truyền đến giọng nói đặc biệt cứng đờ của Trương Vũ: “Này…”
Mấy người quay đầu nhìn về phía sau.
Một tay Trương Vũ cầm ngọn đèn dầu, sắc mặt cực kỳ khó coi:
“Mọi người nhìn xem…”
Hắn cho mọi người xem bên trong ngọn đèn dầu.
Sau khi “khách hàng” đến thăm, lượng dầu vốn không còn nhiều lại càng giảm mạnh, giờ chỉ còn lại đúng một lớp mỏng.
Nói cách khác, bọn họ cùng lắm chỉ chống chọi được thêm vài phút nữa, sau đó ánh sáng sẽ tắt.
Mà bóng tối cũng đồng nghĩa, không có bất kỳ điều kiện tiên quyết, không có cách nào thay đổi… cái chết.
Sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên vô cùng khó coi.
Sao lại thế này?
Thứ họ phải đối mặt trong [Cao ốc Xương Thịnh] là con đường chết chắc sao?
Ngay khi trái tim mọi người chìm xuống đáy cốc.
Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại lanh lảnh phá vỡ sự tĩnh mịch.
“Reng reng reng reng!”
Âm thanh có vẻ vô cùng đột ngột trong bóng tối khiến đáy lòng mọi người run rẩy, vô thức nhìn qua.
Đó là…
Chiếc điện thoại bàn đặt trên quầy hàng trông rất cũ kỹ và phủ đầy bụi, không ai nghĩ rằng nó sẽ thực sự đổ chuông.
Tuy nhiên… Bây giờ không phải là lúc do dự.
Kỳ Tiềm sải bước về trước, duỗi tay nhận điện thoại.
“Xoẹt… xoẹt…”
Tiếng dòng điện quỷ dị phát ra từ micro.
Giọng nói cứng ngắc quái lạ, bị dòng điện bóp méo của một người vang lên, nói từng chữ một:
“Chúc mừng thành tích của bạn.”
Thành tích…?
Ôn Giản Ngôn hơi giật mình.
Một hình ảnh bỗng loé lên trong đầu hắn.
Giữa đại sảnh và giếng trời tối tăm, chiều cao toà nhà mà họ nhìn thấy không quá rõ ràng, như thể kéo dài vô tận lên trên.
Và hắn chợt nhận ra rằng… chìa khoá tất cả các đội streamer rút… đều nằm ở tầng một.
Nhưng tòa cao ốc Xương Thịnh lại có nhiều hơn một tầng.
Giọng nói cứng ngắc kia tiếp tục:
“Bạn có muốn mở đường lên tầng hai không?”
Hết chương 208
------oOo------.