“Xoẹt… xoẹt xoẹt…”
Ngay khi hỏi xong câu hỏi, giọng nói kỳ lạ lập tức biến mất, chỉ còn lại tiếng dòng điện rì rì vọng ra từ mic, như thể đang kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Kỳ Tiềm.
Bên cạnh, ánh lửa trong ngọn đèn dầu trở nên yếu hơn.
Ánh sáng yếu ớt gần như không thể xuyên qua chao đèn bị khói hun đen.
Dầu đèn sắp cạn, bọn họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận lời mời trong điện thoại.
Ánh mắt Kỳ Tiềm thoáng dừng trên ngọn đèn dầu sắp tắt, gã cắn chặt răng, dứt khoát trả lời:
“Có.”
Ngay khi gã vừa dứt lời, chỉ nghe thấy “tút” một tiếng, điện thoại bị ngắt kết nối.
Kỳ Tiềm sửng sốt, cúi đầu nhìn chiếc điện thoại trong tay, đầu micro bên kia truyền đến âm thanh “tút tút” bận rộn.
“…”
Không có phản hồi.
Sau đó thì sao?
Cùng với việc thu hẹp khu vực chiếu sáng, mùi hôi thối thoang thoảng trong không trung như lại trở nên nồng nặc hơn.
Bóng tối bủa vây từ mọi hướng.
Chẳng biết có phải ảo giác hay không, dường như nhiệt độ xung quanh cũng bắt đầu giảm.
Không khí lạnh lẽo như lưỡi dao băng cứa vào da thịt, mang đến cảm giác bất an rùng rợn.
“Cạch, cạch…”
Đúng lúc này, cánh cửa thuỷ tinh khoá chặt bỗng có tiếng vang, đạo cụ bọn họ sử dụng trước đó lập tức mất hiệu quả, cánh cửa chậm rãi mở sang hai bên.
Không ổn!!
Mọi người nín thở, cơ thể căng cứng theo bản năng, hai mắt nhìn đăm đăm ra phía cửa.
Nhưng bất ngờ là, con ma nơ canh bằng nhựa đã biến mất, ngay cả đại sảnh bao trùm trong bóng tối cũng biến mất theo, thay vào đó là một chiếc cầu thang dẫn thẳng lên trên.
Cầu thang lặng lẽ uốn khúc lên trên, phần đầu cầu thang chìm trong bóng tối, như thể dẫn tới một cõi vô định đáng sợ.
Tuy nhiên trong mắt những kẻ “hết gạo sạch đạn”, nó chẳng khác gì một bước ngoặt hay một tia hy vọng, như thể họ đã bắt được một chiếc phao cứu sinh.
Đó là đường lên tầng hai!!!
“Lên tầng, mau lên!”
Kỳ Tiềm nói vội.
Những người còn lại đi sát sau gã, dưới ánh đèn dầu lờ mờ, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía cầu thang ngoài cửa.
Khoảnh khắc bước lên cầu thang, một cảm giác lành lạnh lan khắp người.
“Tiêu rồi, đạo cụ không dùng được!”
An Tân vội vàng nói.
Ôn Giản Ngôn mau chóng mở giao diện livestream của mình.
Quả nhiên, ngoại trừ mấy đạo cụ cấp sử thi bị ràng buộc, những đạo cụ khác đều biến thành màu xám tro, bao gồm tất cả đạo cụ có thể tăng tốc.
Nói cách khác, điều duy nhất họ có thể dựa vào lúc này chính là bản thân bọn họ.
Kỳ Tiềm: “Chạy đi!”
Bấy giờ, trong mắt tất cả chỉ có duy nhất một chuyện:
Nhanh hơn, nhanh hơn chút nữa!
Nhân lúc ánh đèn còn chưa vụt tắt, bọn họ phải mau chóng chạy lên tầng hai!
Tiếng bước chân dồn dập vang vọng khắp cầu thang.
Tuy rằng mới chỉ trôi qua vài chục giây ngắn ngủi, nhưng ánh lửa lại trở nên yếu hơn trước, như thể giây sau sẽ lụi tàn.
Dưới sự bao phủ của bóng tối, cầu thang chật hẹp như thể không có điểm dừng.
Bên trong ngọn đèn dầu, một lớp mỡ mỏng đã cháy đến tận đáy, ngọn lửa nhỏ chập chờn lúc sáng lúc tối.
“Đội, đội trưởng…”
Sắc mặt Đồng Dao trắng bệch, cô theo bản năng tiến đến gần chỗ đèn dầu, đôi mắt lóe ra ánh sáng khác thường khi nhìn chằm chằm vào bóng tối xung quanh, giọng nói khẽ run rẩy, mang theo vẻ hoảng sợ không che đậy được.
Thân là nhà ngoại cảm, cô thường là người đầu tiên nhận ra nguy hiểm.
Mà giờ đây…
Cô cảm thấy vô cùng tồi tệ.
Toàn thân cô lạnh toát, tóc gáy dựng thẳng, hai chân như bị đeo chì.
Trực giác mách bảo cô rằng, có thứ gì đó khủng khiếp đang ẩn náu trong bóng tối, và một khi ánh sáng lụi tàn, mạng sống của tất cả họ sẽ bị đe dọa nghiêm trọng.
Kinh khủng, quá đỗi kinh khủng.
Thậm chí còn tệ hơn nhiều so với cái chết.
“Nhanh hơn!”
Kỳ Tiềm nghiến răng, hơi thở bất ổn, giọng nói như rít ra khỏi kẽ răng.
Tiếng bước chân lộn xộn đan xen vào nhau, vội vã quanh quẩn trong bóng tối.
Cho dù mấy người liên tục bước đi, thế nhưng một luồng cảm giác tuyệt vọng mãnh liệt vẫn chậm rãi hiện lên trong lòng.
Đúng lúc này, ở giữa bóng tối phía trước đột nhiên xuất hiện tia sáng yếu ớt.
“!! Ngay phía trước rồi! Mau lên!”
Hệt như kẻ sắp đuối nước với được khúc gỗ trôi dạt, như sợi tơ nhện rủ xuống địa ngục, đáy lòng mọi người nhen nhóm một tia hy vọng.
Kỳ Tiềm và Đồng Dao là những người đầu tiên lao vào trong ánh sáng, ngay sau đó là Tô Thành và An Tân.
Trương Vũ – kẻ vẫn luôn cầm ngọn đèn dầu bỗng tụt xuống cuối lúc nào không hay.
Sắc mặt hắn ta vốn đã trắng bệch như giấy, hiện tại lại càng thê thảm hơn.
Ngón tay cầm ngọn đèn dầu đã chuyển sang màu xanh tím tự bao giờ, lạnh lẽo cứng đờ như xác chết.
Hắn nhìn chằm chằm ánh đèn cách đó không xa, nhưng hai chân hắn lại như đang ngừng chuyển động, dần dần trở nên nặng nề cứng ngắc.
Chết tiệt.
Trương Vũ vẫn luôn che giấu tính trạng thể chất đang dần sa sút của mình với đồng đội, không ai biết rằng chặng đường nước rút vừa rồi đã gần như vắt kiệt toàn bộ thể lực của hắn.
Giờ đây…
Đèn dầu gần như cạn sạch, chưa chắc hắn rời được khỏi bóng tối trước khi đèn tắt, nhưng, ít nhất hắn có thể đưa đồng đội mình đến nơi này…
Trương Vũ nghĩ, dẫu sao cái chết của mình cũng không hoàn toàn uổng phí.
Đúng lúc này, một bàn tay ấm áp bỗng đặt lên lưng hắn, cánh tay mảnh khảnh vòng qua thắt lưng, nâng đỡ thân thể nặng nề của hắn dậy.
“??”
Trương Vũ kinh ngạc nhìn Ôn Giản Ngôn bên cạnh.
Thiếu nữ mảnh mai yếu đuối, phảng phất như một nhành liễu lay động mỗi khi có gió thổi qua lại ẩn chứa sức mạnh dị thường, dễ dàng chống đỡ cơ thể nặng nề của hắn.
“Đi nhanh lên nào.”
Ôn Giản Ngôn không nhiều lời, chỉ đưa ra mệnh lệnh ngắn gọn.
Với sự trợ giúp của hắn, cả hai mau chóng tăng tốc và lao thẳng vào ánh đèn trước khi ngọn đèn dầu vụt tắt!
Trận nguy hiểm đã qua.
Trông thấy sắc mặt khó coi của Trương Vũ, An Tân và Kỳ Tiềm đều giật mình.
Hai người vội vàng xông lên đỡ cơ thể cứng đỡ lạnh lẽo của Trương Vũ từ tay Ôn Giản Ngôn:
“Này, anh vẫn ổn chứ?”
Trương Vũ gật đầu, đáp bằng chất giọng hơi thều thào: “Còn chống đỡ được.”
Hắn theo bản năng quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn bên cạnh, đoạn nói: “May có Ôn Ôn…”
Kỳ Tiềm và An Tân nhìn Ôn Giản Ngôn, trên mặt cả hai đều lộ vẻ bất ngờ.
Dù sao Trương Vũ cũng là một người đàn ông trưởng thành có khung xương nặng, còn Ôn Giản Ngôn là người có váng dáng nhỏ nhắn trong team, ấy vậy mà lại đủ sức dìu dắt Trương Vũ tiến vào chỗ sáng, điều này thực sự khá bất ngờ.
Thiếu nữ thở hổn hển không ra hơi, suy yếu dựa cả người vào Tô Thành:
“Thật, thật tốt quá, được cứu rồi.”
So với phần lớn đàn ông, thể lực của Ôn Giản Ngôn cũng không tính là yếu, cộng thêm việc hắn thường xuyên rèn luyện thể hình, thú thật, nếu như không phải sợ mình quá mức lộ liễu, hắn thậm chí còn có thể ôm Trương Vũ theo kiểu công chúa rồi chạy như điên.
Trọng lượng thình lình đổ dồn lên vai khiến Tô Thành loạng choạng suýt chút ngã nhoài:
“…”
Bạn à, bạn biết gì không? Mặc dù ngoại hình của bạn thay đổi nhưng bạn vẫn nặng vãi chưởng.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Ha ha ha ha ha ha ha buồn cười chết mất, thiếu nữ yếu đuối có thể dùng một tay nâng một người đàn ông trưởng thành chạy như bay!”
“Nhưng khả năng quan sát của streamer đỉnh thật sự.
Đến ngay cả tôi cũng không phát hiện tình trạng hiện tại của Trương Vũ không ổn.
Hơn nữa mức độ bất ổn gia tăng quá nhanh, bây giờ mới chỉ là tầng một, về sau thì sao đây?”
Nguy cơ tạm thời giải trừ, đám người đứng tại chỗ thở hổn hển, bắt đầu đánh giá vị trí hiện tại của mình.
Cầu thang sau lưng đã biến mất, chỉ còn một mảnh bóng tối vô tận, hiển nhiên bọn họ không thể quay về tầng một mà chỉ có thể tiếp tục đi lên.
Ở phía bên kia có cầu thang dẫn lên đỉnh.
Bên kia cũng không tối lắm mà mang một màu xám xịt, hơi để lộ ra ánh sáng, giống như lúc mới bắt đầu ở tầng một, cho dù không cần ánh đèn cũng có thể sống sót.
Và nơi bọn họ đang đứng bây giờ giống như khu vực chuyển tiếp giữa hai cầu thang.
Mặt đất bằng phẳng, phía trên đỉnh đầu thắp một bóng đèn cũ kỹ, bóng đèn tỏa ra ánh sáng mờ nhạt chiếu sáng không gian nhỏ hẹp này.
Phía dưới bóng đèn là một chiếc bàn trơ trọi và một chiếc hộp gỗ sơn đỏ tươi.
Hiển nhiên đây chính là chiếc hộp ở dưới tầng một được bảo vệ ôm trong ngực.
Xem ra chìa khóa cửa hàng tầng hai sẽ được rút từ chỗ này.
Kỳ Tiềm tiến lên phía trước, vừa định cho tay vào trong hộp gỗ thì Đồng Dao bỗng ngăn gã lại: “Chờ chút.”
“Sao vậy?”
Kỳ Tiềm khựng lại.
“Cái hộp gỗ này khiến tôi cảm thấy có chỗ không ổn.” Đồng Dao đanh mặt, ngăn cản động tác của Kỳ Tiềm: “Không giống lúc ở tầng một.”
Cô nhìn chằm chằm hộp gỗ trước mắt, nhịp thở bỗng trở nên gấp gáp.
Từ góc nhìn của Đồng Dao, màu sắc của chiếc hộp này sáng hơn so với chiếc hộp tầng một, phảng phất như được phủ lớp máu tươi chưa khô, tản ra luồng khí cực kỳ lạnh lẽo, khiến người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Kỳ Tiềm nghiêng người: “Cô qua xem sao.”
Đồng Dao bước lên phía trước, chậm rãi hít vào một hơi, sau đó nhắm hai mắt lại.
Khi mở mắt ra, đồng tử của cô đã biến thành màu trắng nhợt, mống mắt màu đen trở nên cùng màu với lòng trắng, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị đáng sợ.
Cô nhìn chăm chú vào chiếc hộp gỗ trước mặt, ánh mắt như xuyên thấu qua ván gỗ sơn đỏ, không lệch một ly.
Sắc mặt Đồng Dao tái nhợt:
“Bên trong… không có gì cả”.
Theo những gì cô nhìn thấy, phía dưới hộp gỗ là một mảnh hư vô không xác định, đừng nói là chìa khoá, bên trong không có một cái gì cả.
“Cái gì? Trống không?”
Kỳ Tiềm nhíu mày tiến lên phía trước, cẩn thận quan sát hộp gỗ trước mặt.
“Hiện tại chúng ta không có chìa khóa hay dầu đèn, chẳng lẽ chúng ta cứ phải ở đây mãi sao?” An Tân hỏi.
“Không đúng.”
Kỳ Tiềm như chợt nhận ra gì đó:
“Cái hộp ở đây không giống cái hộp dưới tầng.”
Gã là người duy nhất lên bục lấy chìa khoá từ chiếc hộp, cũng chỉ có gã quan sát cận cảnh chiếc hộp trong tay bảo vệ, còn những người khác chỉ nhìn từ xa.
Kỳ Tiềm chỉ vào miệng lỗ trên hộp:
“Cái hộp ở dưới tầng một có lỗ tròn, nhưng ở đây lại là hình chữ nhật.”
Tuy rằng cũng đủ để một người thò tay vào, tuy nhiên lỗ hở có hình dạng khác nhau đại biểu cho những thứ khác nhau.
Hình tròn thường là các hộp rút thăm trúng thưởng, trong khi hình chữ nhật nằm ngang chủ yếu xuất hiện ở hộp gây quỹ.
Nói cách khác, có lẽ chiếc hộp này không phải để họ thò tay vào, mà là muốn bỏ một thứ gì đó vào trong.
Ví dụ như…
Tiền Âm Phủ?
“Thử xem.”
Kỳ Tiềm thôi không nhìn nữa.
Gã móc một tờ tiền Âm Phu nhăn nhúm từ trong túi mình, mép giấy còn dính nước xác thối rữa, sau đó chậm rãi đến gần hòm gỗ.
Ngay khi mép tiền Âm Phủ chạm vào khe hở tối om… Đột nhiên, một luồng sức mạnh khổng lồ từ trong truyền đến, giật mạnh tờ tiền Âm Phủ khỏi bàn tay gã.
Mấy người đều giật cả mình.
Kỳ Tiềm vô thức lùi về phía sau cách xa chiếc hộp.
Bên trong truyền đến tiếng vang quỷ dị, giống như tiếng móng tay cào.
“Xột xoạt…”
Dưới ánh mắt căng thẳng của mọi người, một bàn tay cứng đờ xanh tím chậm rãi vươn ra từ trong hộp, sau đó đặt thứ gì đó lên hộp.
Không ai dám tưởng, nếu vừa rồi cứ thò thẳng tay vào hộp thì điều khủng khiếp gì sẽ xảy ra.
Sau khi bàn tay biến mất, Kỳ Tiềm cẩn thận bước lên phía trước, cụp mắt nhìn xuống.
Đó là một chiếc chìa khóa hoen gỉ, trông cũ hơn cả cái dưới tầng một, phía trên viết hai con số:
“03”.
Trái tim Kỳ Tiềm hơi chùng xuống.
Ở dưới tầng một, “khách hàng” ghé thăm theo số thứ tự.
Nói cách khác, con số càng nhỏ nguy hiểm càng cao, mặc dù khi thay đổi tầng những quy tắc ấy không nhất thiết phải tuân theo, tuy nhiên không thể khinh thường một vài nguy hiểm tiềm ẩn trong đó.
Gã hít một hơi thật sâu, nâng chân bước qua lấy chìa khoá.
“Vậy… Còn tờ tiền Âm Phủ khác thì sao?” An Tân nghĩ tới gì đó, cất lời hỏi: “Không phải chúng ta còn một tờ à?”
Kỳ Tiềm nhìn tờ tiền Âm Phủ khác trong tay, lâm vào trầm mặc.
Bất kể thế nào, hiện tại bọn họ đã lấy được chìa khóa mới, điều này có nghĩ bọn họ có đủ điều kiện để vào cửa hàng tầng hai.
Không ai biết được, nếu như đút một tờ tiền Âm Phủ khác vào sẽ xảy ra chuyện gì? Lỡ như không có chuyện gì xảy ra, không chỉ doanh thu của họ bị nuốt hết sạch mà còn lỗ nặng hay sao?
Nhưng ngược lại, hiện tại bọn họ đã lấy được chìa khoá để vào cửa hàng tầng hai, đồng nghĩa cả đám đã lấy được đảm bảo cơ bản.
Tuy hơi mạo hiểm một chút, song cũng đủ để thăm dò quy tắc hoạt động của phó bản.
Kỳ Tiềm quay đầu nhìn Tô Thành:
“Nhà tiên tri, cậu nghĩ thế nào?”
Tô Thành: “Cần tôi…”
Kỳ Tiềm lắc đầu: “Tạm thời không cần, cậu chỉ cần nêu quan điểm của mình là được.”
Đây là một dấu hiệu tốt.
Điều này chứng tỏ hành động của Ôn Giản Ngôn ở tầng một có hiệu quả.
Bất tri bất giác, tiểu đội streamer Ám Hoả đã dần tín nhiệm năng lực của Tô Thành, cho nên khi gặp phải chuyện khó quyết định, bọn họ sẽ trưng cầu ý kiến của anh.
Từ điểm này mà nói, bọn họ không chỉ coi anh là một công cụ tiên tri được thuê mà càng giống như một người đồng đội chính thức có quyền nói chuyện.
Ôn Giản Ngôn thầm gật đầu.
Động tác của hắn rất bí mật, ngoại trừ Tô Thành cách hắn gần nhất thì không một ai phát hiện ra động tác nhỏ của hắn.
“Tôi nghĩ anh có thể thử.”
Tô Thành cẩn thận trả lời.
Câu trả lời này đã được Ôn Giản Ngôn xem xét kỹ lưỡng.
Hắn không cảm thấy xác chết trong nhà kho và tờ tiền Âm Phủ trong tay nó chỉ tình cờ xuất hiện ở đó.
Hết thảy đều phù hợp với cơ chế và kế hoạch của phó bản.
Ôn Giản Ngôn để ý thấy, trước bọn họ, không có bất kỳ tiếng chuông nào xuất hiện, nghĩa là, đội của bọn họ là đội đầu tiên trong toàn phó bản nhận ra quy tắc và hành động sớm nhất.
Cho dù tốc độ của họ đã nhanh như vậy, nhưng trong quá trình tiến vào lầu hai, suýt chút thì họ đã bị tổn thất vì không đủ dầu đèn.
Vậy những đội khác sau họ chẳng phải sẽ bị xóa sổ toàn bộ mà không có ai sống sót?
Ôn Giản Ngôn không nghĩ tỷ lệ sống sót của phó bản này sẽ thấp như thế, mới tầng đầu tiên đã diệt hơn 90% đội ngũ.
Nói cách khác, đèn dầu của họ bị tiêu hao nhanh hơn các đội khác.
Mỗi khi có hiện tượng siêu nhiên xảy ra trọng phạm vi chiếu sáng, tốc độ đốt cháy của ngọn đèn dầu sẽ tăng nhanh một cách bất thường, và bọn họ đã trải qua loại chuyện này bốn lần.
Đầu tiên là khi chặn cửa bằng quần áo.
Đối mặt với xác chết trong nhà kho được tính là lần hai.
Mở cửa chào đón “khách hàng” là lần ba.
Sau khi khách hàng rời đi, ma nơ canh không mặc áo khoác da người bắt đầu hành động là lần bốn.
Để hoàn thành doanh thu tầng một, lần thứ ba và thứ tư là điều không thể tránh, do đó những lần còn lại là “tỷ lệ chịu lỗi”.
Dựa theo logic trên, có thể rút ra kết luận:
Nếu chìa khóa tầng hai cần một tờ tiền Âm Phủ để mua, vậy thì doanh thu tầng một có lẽ chỉ cần một tờ tiền Âm Phủ là đạt tiêu chuẩn.
Mà thứ xác chết ở nhà kho nắm trong tay không phải thứ họ thu được từ việc bán hàng, cho nên không thể tính vào doanh số, đó là nguồn thu nhập phụ của họ.
Bây giờ có thêm nguồn thu nhập phụ…
Vậy khả năng cao phó bản sẽ tặng thêm phần thưởng.
Do đó Ôn Giản Ngôn nghiêng về phương án sử dụng tờ tiền Âm Phủ.
Theo số tầng tăng lên, độ khó chỉ có gia tăng, số lần để họ thử nghiệm không nhiều, có một vài chuyện biết rõ càng sớm càng tốt.
Sau khi nghe Tô Thành đáp, Kỳ Tiềm gật đầu đưa tờ tiền Âm Phủ thứ hai qua.
Tờ tiền Âm Phủ biến mất trong hộp đỏ.
Tiếng “xột xoạt” lại vang lên.
Rất nhanh, bàn tay người chết màu xanh đen kia lại chậm rãi thò ra từ trong bóng tối, đặt một chiếc đĩa nhỏ bằng đồng lên nắp hộp.
Kỳ Tiềm đi qua cầm chiếc đĩa.
Gã mở nắp, thấy bên trong có mỡ màu xám trắng.
Gã cúi đầu ngửi thử, một mùi hôi thối nồng nặc quen thuộc tràn vào khoang mũi.
Hai mắt Kỳ Tiềm sáng ngời.
Gã quay đầu nhìn mấy người khác, nói bằng giọng điệu chắc nịch:
“Là dầu đèn.”
Tức thì, mọi người cảm thấy tinh thần phấn chấn.
Một đĩa dầu đèn bổ sung!
Điều này sẽ giúp gia tăng tỷ lệ chịu lỗi của họ trên tầng hai.
Chẳng bao lâu sau, dầu đèn mới được thêm vào đèn dầu, nhưng để tiết kiệm, bọn họ vẫn không thắp sáng đèn dầu.
Sau khi làm xong tất cả, mọi người rời khỏi trạm trung chuyển giữa tầng một và tầng hai, tiến bước về phía tầng hai xám xịt.
*
Tầng 1, bên trong cửa hàng số 02.
Ánh nến yếu ớt lặng lẽ nhảy nhót, chiếu sáng không gian nhỏ hẹp, đám streamer đang dựa vào quầy một cách chán chướng, tựa hồ đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một người đàn ông có khuôn mặt gầy gò tái nhợt ngồi xếp bằng, hai mắt quan sát đống bài gỗ trải trước mặt mình.
Rất nhanh, chuông reo.
Tất cả streamer đều ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn hướng âm thanh phát ra, không biết đang chờ điều gì.
“Leng keng.”
Một tiếng chuông khác vang lên.
Tuy nhiên từ đầu đến cuối, tiếng gào thảm thiết quen thuộc không hề vang lên.
“Xem ra tiểu đội của họ đã thành công.”
Người đàn ông có khuôn mặt dài gầy gò ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa, dùng giọng điệu kỳ lạ nói.
Thoạt nhìn gã ta vô cùng quái gở, từ cổ trở xuống quấn băng kín mít không chừa một khe hở nào, đôi mắt âm u tựa như người chết, làn da ẩm ướt tái nhợt như bị ngâm nước.
“Không ngờ trình độ của nhà tiên tri kia khá cao.”
Một cô bé nhẹ nhàng nhảy từ trên quầy xuống, nhoẻn miệng cười hì hì nhìn gã đàn ông mặt dài gầy gò kia, nói bằng giọng điệu trào phúng khiến người ta khó chịu:
“Nhỉ?”
“Là tôi đã đánh giá hắn hơi thấp.”
Mặt dài gầy gò không bị kích thích bởi giọng điệu của cô bé: “Nhưng cũng không vượt quá mong đợi.”
Tiểu đội này ở cửa hàng số 02, số rút được còn đứng trước tiểu đội Ám Hoả.
Sở dĩ bọn họ vẫn luôn án binh bất động là vì muốn chờ thời cơ, nhân cơ hội thăm dò thực lực của đối thủ.
Cô bé bĩu môi tỏ vẻ khó chịu, dường như dáng vẻ dửng dưng của đối phương khiến cô hơi thất vọng.
Cô nhún vai, vẫy tay với đồng đội mình:
“Đi thôi, chúng ta cũng nên lên trên lầu rồi.”
Nhận được mệnh lệnh, các đội viên lập tức đứng dậy bắt đầu hành động, thoạt nhìn vô cùng thuần thục, ấy nhưng lại nghe theo lời một cô bé cao chưa bằng nửa người mình.
Trong tầng một, tất cả không gian đều được thông nhau, vậy nên tiếng chuông bên trong cửa hàng 04 đã truyền khắp cả tầng một.
Những người còn sống đều là những streamer kỳ cựu trải qua biết bao phó bản, do đó bọn họ không thể bỏ qua thông tin này.
Chắc rằng hầu hết các đội sẽ sớm nhận ra, việc họ cần làm là tiếp khách hàng để hoàn thành xong doanh thu, thay vì cố thủ ở đây chờ đợi dầu đèn cạn kiệt.
Có lẽ chẳng bao lâu nữa, tầng một sẽ hoàn toàn trống rỗng.
“Thế nào?” Cô bé cười hì hì nhìn gã: “Sau khi lên tầng hai có muốn động thủ không?”
Gã đàn ông mặt dài gầy gò tái nhợt dùng đầu ngón tay quấn đầy băng gạc dọn dẹp các mảnh gỗ nằm rải rác dưới đất, cất chúng vào chiếc túi vải nhỏ mang theo bên người, từ tốn đáp:
“Ừ, thử xem.”
*
Sau khi rời khỏi cầu thang, cả đội bước lên tầng hai.
Bố cục nơi này rất giống tầng một, nhưng hình như số lượng của hàng ít hơn vừa rồi rất nhiều.
Trung tâm của sân ngập tràn sương mù, mặc dù về mặt lý thuyết nó khá giống tầng một, song lại không thể nhìn thấy toàn cảnh như tầng một.
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn sau lưng.
Cầu thang đã biến mất.
Nói cách khác, không thể quay lại và cũng không còn nơi nào để quay lại.
“…” Mọi người nhìn nhau, không ai cảm thấy quá bất ngờ.
Kỳ Tiềm: “Đi thôi, đi tới cửa hàng số 03.”
Đoàn người men theo hành lang đi về phía trước, rất nhanh đã tìm thấy cửa hàng ghi trên thẻ khoá của họ.
Bọn họ thuần thục mở khóa cửa.
Bởi vì lấy được dầu đèn dự phòng cho nên không cần dùng diêm để soi đường như lần trước, dù sao số lượng diêm cũng có hạn, không ai đủ sức chịu cảnh một lần tiêu hao hai ba cây diêm.
Bọn họ thắp sáng đèn dầu, bước vào cửa hàng và nhanh chóng tìm thấy một chiếc đèn dầu bằng đồng giống hệt trên quầy.
Tuy nhiên không giống tầng một, đèn dầu ở trên tầng hai hàn chắc vào bàn, tức là bọn họ không thể mang đi mà chỉ có thể sử dụng trong cửa hàng này.
Sau khi thắp sáng ngọn đèn trong tầng hai, Kỳ Tiềm lập tức dập tắt đèn dầu dự phòng, ngăn nó tiếp tục đốt cháy… Thứ này quá quý, không chừng sau này sẽ có tác dụng, bọn họ không thể lãng phí nó được.
Ánh đèn nhảy nhót vài cái, chậm rãi sáng lên.
Bóng tối bị xua tan, cửa hàng hiện ra trước mặt mọi người.
Cả đám sửng sốt.
Diện tích cửa hàng tầng hai lớn gấp đôi cửa hàng tầng một, và quan trọng hơn là…
Đây không còn là cửa hàng quần áo nam nữa.
Những chiếc đài phát thanh cũ và TV cồng kềnh được xếp trên các kệ hàng, bên cạnh ghi mã giảm giá.
…Cửa hàng thiết bị điện?!
Hết chương 209
------oOo------.