Mấy người đi vào cửa hàng, cánh cửa bằng kính hơi mờ khép lại phía sau, che khuất hành lang cùng với khoảng sân phủ đầy sương mù bên ngoài.
Đèn dầu bằng đồng được hàn chết trên mặt bàn, bấc đèn thắp sáng khẽ đung đưa trong chao đèn.
Ánh sáng mờ nhạt miễn cưỡng chiếu sáng mặt tiền cửa hàng.
Đây là một cửa hàng thiết bị điện tử vô cùng tiêu chuẩn trong khu bách hoá, hầu như không có sự khác biệt gì so với thế giới thực, những chiếc kệ sắt kiểu cũ được xếp ngay ngắn trong cửa hàng, chừa ra một lối đi ở giữa đủ một người đi, phía trên bày rất nhiều đồ như radio, TV…
Kiểu dáng của chúng rất cổ, rất có cảm giác lâu năm.
Ôn Giản Giản tiến lên, băng qua lối đi chật hẹp.
Hình bóng lờ mờ của thiếu nữ váy trắng lướt qua màn hình Trương Vũ, nom có vẻ hơi quái dị trong ánh đèn tù mù trước mặt tiền cửa hàng.
Ôn Giản Ngôn đảo mắt nhìn những sản phẩm này, ánh mắt hơi trầm xuống.
Cho dù còn chưa bắt đầu kinh doanh chính thức, song Ôn Giản Ngôn có thể cảm nhận được rõ ràng rằng, tầng hai khó hơn tầng một rất nhiều.
Theo kinh nghiệm ở tầng một, miễn là đèn dầu còn sáng thì “khách hàng” ghé thăm cửa hàng sẽ không gây ra bất cứ mối nguy hiểm nào cho nhân viên bán hàng, nguy hiểm thực sự đến từ “hàng hoá”, hoặc một thứ gì đó liên quan đến hàng hoá… chẳng hạn như ma nơ canh ở tầng một.
Nói cách khác, nguy hiểm chủ yếu đến từ hai hướng:
Bóng tối.
Và bản thân cửa hàng.
Trong phó bản [Cao ốc Xương Thịnh], chỉ cần là được tờ tiền Âm Phủ từ tay khách hàng là hoàn thành xong doanh thu.
Ôn Giản Ngôn nhận thấy rằng, điện thoại không hề đổ chuông sau khi khách hàng để lại tờ tiền và rời đi, nhưng sau khi họ đá ma nơ canh ra ngoài và đảm bảo rằng nó không thể bước vào trong, cuối cùng điện thoại cũng đổ máy.
Điều này có nghĩa, phương thức phó bản xác định doanh thu không chỉ dựa vào việc bán hàng hoá cho “khách”, mà họ còn phải loại trừ mọi mối nguy hiểm sau khi bán xong hàng hoá, từ đó mới được tính là hoàn thành đơn hàng.
Cũng chính vì Ôn Giản Ngôn đã tìm thấy nguồn nguy hiểm chân chính trước khi “khách hàng” đến thăm, đồng thời còn chuẩn bị trước, di chuyển nó đến gần vị trí cửa, cho nên cuối cùng nhóm họ mới vượt qua được nguy hiểm nhanh vậy, trở thành đội ngũ đầu tiên tiến vào tầng hai.
Ôn Giản Ngôn dừng chân trước một chiếc TV, quan sát khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ của mình được phản chiếu trên màn hình.
So với tầng hai, tầng một giống như một kỳ nghỉ mát.
Bộ quần áo bằng da người được mặc trên ma nơ canh – hình ảnh này mang tính định hướng rất cao và đễ dàng được streamer chú ý.
Tốc độ đốt cháy của ngọn đèn dầu có thể chịu được bốn lần công kích, bọn họ chỉ cần tiếp một khách hàng là sẽ vượt ải, tỷ lệ chịu lỗi thật sự khá cao.
Nói cách khác, nếu muốn sống sót ở tầng một, việc duy nhất họ cần làm là tìm ra cơ chế phó bản.
Chỉ cần làm rõ quy tắc, streamer gần như có thể an toàn lên tầng hai.
Nhưng tầng hai thì khác.
Cửa hàng trên tầng hai đã xoá bỏ hoàn toàn định hướng ban đầu, tất cả hàng hoá giống như như đúc, bọn họ gần như không thể dựa vào kinh nghiệm trước đó để tìm ra mối nguy hiểm thực sự.
Hơn nữa, chỉ có duy nhất một sản phẩm trong cửa hàng tầng một, nhưng trên tầng hai lại có hai loại hàng hoá.
Cho dù nguy hiểm còn chưa chính thức ập đến, song Ôn Giản Ngôn gần như có thể khẳng định, số lượng “khách hàng” bọn họ cần tiếp nhận trên tầng hai sẽ tăng gấp đôi.
Lượng dầu thắp đèn có sẵn không tăng.
Mặc dù có thêm một đĩa dầu đèn, thế nhưng trong hoàn cảnh nguy hiểm này, điều đó không mang lại cho Ôn Giản Ngôn quá nhiều cảm giác an toàn.
Tầng này rất nguy hiểm.
Ôn Giản Ngôn kết luận.
“Bên ngoài không có ai hết.”
An Tân thò đầu nhìn ra ngoài cửa.
Bên ngoài yên tĩnh không có tiếng động, cũng không có lấy nửa bóng người nào.
Anh ta cẩn trọng dò hỏi:
“Xem ra chúng ta vẫn còn một khoảng thời gian chuẩn bị trước khi bắt đầu đợt kinh doanh tiếp theo?”
“Có lẽ là vậy.”
Kỳ Tiềm gật đầu đáp.
Là đội đầu tiên tiến vào tầng hai, bọn họ sẽ có nhiều thời gian hơn để chuẩn bị, làm quen với cửa hàng và môi trường xung quanh cửa hàng…
Tuy nhiên khoảng thời gian an toàn này rất ngắn.
Theo gương bọn họ, các đội ở dưới tầng một sẽ nhận ra cách qua màn chân chính, lần lượt tiến vào tầng hai.
“Chẳng qua, có lẽ phó bản sẽ không chờ lâu.”
Kỳ Tiềm ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên quầy, khẽ nheo mắt lại: “Tôi nhớ trước khi chúng ta tiến vào cửa hàng tầng một, đồng hồ cũng điểm 5 giờ 45 phút chiều.”
Trương Vũ ngẩng đầu, tuy rằng sắc mặt của hắn vẫn còn trắng bệch nhưng đầu óc đã minh mẫn hơn: “Đội trưởng, ý của anh là, thời điểm chúng ta bật đèn phó bản mới bắt đầu đếm sao?”
Dựa theo kinh nghiệm lúc trước suy luận, ắt hẳn tầng này cũng sẽ tiến vào giai đoạn “đêm đen” lúc 6 giờ tròn, toàn bộ tầng hai đều giống như vậy.
“Có lẽ.”
Kỳ Tiềm thôi không nhìn nữa, hồi đáp.
“Vậy nếu như không có ai tiến vào tầng hai trong vòng 15 phút nữa thì sao?” Đồng Dao hỏi.
Kỳ Tiềm: “Tôi đoán, chắc là bị loại.”
Tuy rằng tất cả mọi người đã sớm đoán được đáp án, song đáy lòng họ vẫn không khỏi trầm xuống.
Cùng với quy tắc dần được hé lộ, bọn họ nhận ra độ khó của phó bản [Cao ốc Xương Thịnh] cũng phải đứng số một số hai trong tất cả các phó bản đoàn đội.
Nếu suy đoán của Kỳ Tiềm về cơ chế này là chính xác, vậy thì các streamer sẽ phải tranh nhanh để tiến vào tầng tiếp theo.
Ai là người đầu tiên tiến vào tầng mới, ai sẽ là người bắt đầu thời gian đếm ngược.
Nói cách khác, chỉ đội hoàn thành “doanh thu” đầu tiên mới có tư cách được hưởng 15 phút thời gian chuẩn bị, trong khi thời gian chuẩn bị của các đội khác sẽ lần lượt giảm bớt.
Nếu như có người ở dưới giành được vị trí đầu tiên, trong vòng 15 phút sau vẫn còn đội ngũ chưa kịp hoàn thành doanh thu…
Vậy thì số phận có họ được định sẵn rồi.
Nếu phó bản này tiếp tục phát triển, chắc chắn nó sẽ trở thành cuộc đua tốc độ ngày càng khốc liệt.
Ai tiến vào tầng tiếp theo trước sẽ có ưu thế, ai bị tụt lại phía sau sẽ bị đào thải.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Hơn nữa đừng quên, leo càng nhanh tầng càng cao, độ khó cũng tâng cao theo, về cơ bản, phó bản này tương đương với việc ép streamer vào chỗ chết.”
“…Mẹ ơi, quy tắc của phó bản thực sự quá ác độc.”
“Đờ mờ, đây là phó bản đoàn đội độ khó cấp A+ sao, mấy giờ tiếp theo sẽ trôi qua như thế nào? Vừa nghĩ đã thấy ớn lạnh.”
“Chẳng qua đây đều là chuyện cần suy nghĩ của sau này.”
Kỳ Tiềm đánh mắt nhìn sang chỗ khác, dùng cặp mắt hơi âm u nhìn mấy người đứng trước mặt, trịnh trọng nói: “Điều quan trọng tiếp theo chính là tận dụng 15 phút này.”
Bọn họ không còn nhiều thời gia, cho nên cần phải tận dụng tối đa lợi thế của mình.
“An Tân, cậu và Trương Vũ ra ngoài xem tình hình của các cửa hàng khác.”
Kỳ Tiềm ra lệnh theo thói quen.
Trong phó bản này, sớm hay muộn gì họ cũng sẽ nảy sinh xung đột với tiểu đội streamer khác.
Thiên phú hệ công kích của An Tân có thể đảm bảo an toàn ở một trình độ nhất định, trong khi Trương Vũ lại rất cẩn trọng tỉ mỉ, đủ để kiềm chế sự lơ là và hành động theo cảm tính của An Tân.
Thân là nhà ngoại cảm, Đồng Dao cùng nhà tiên tri Tô Thành, phụ trợ Ôn Ôn ở lại điều tra cửa hàng, và Kỳ Tiềm – với tư cách là đội trưởng sở hữu thực lực mạnh nhất trong đội ngũ, cho dù xảy ra chuyện bất ngờ gì gã cũng có thể bảo vệ mấy đội viên phụ trợ này.
Theo lẽ thường mà nói, đây hẳn là giải pháp tối ưu.
Ánh mắt Kỳ Tiềm thoáng dừng trên khuôn mặt trắng bệch của Trương Vũ, gã nuốt những lời còn lại về.
Tình trạng hiện của Trương Vũ thực sự không thích hợp để rời khỏi cửa hàng, hơn nữa còn dưới tiền đề xung đội với đội ngũ khác rất cao…
Đúng lúc này, một giọng nói mềm mại vang lên:
“Ừm, đội trưởng ơi…”
Kỳ Tiềm giật mình quay đầu nhìn về phía thanh âm truyền đến.
Thiếu nữ mảnh mai trong bộ váy trắng thanh lịch, giờ phút này đang bước ra khỏi lối đi nhỏ hẹp.
Cô nhìn Kỳ Tiềm, nhẹ giọng nói:
“Chi bằng để tôi đi cùng An Tân.”
Chuyện này …
Kỳ Tiềm khẽ cau mày, ánh mắt đảo quanh người Ôn Giản Ngôn, tựa hồ có chút do dự.
Trái lại hai mắt An Tân bên cạnh sáng rực như đèn pha, gật đầu lia lịa:
“Được, được quá ấy chứ.”
“Đội trưởng, xin anh yên tâm, tôi không phải người không tự bảo vệ được mình.” Ôn Giản Ngôn lên tiếng.
Thế nhưng giọng nói của hắn mềm mại, nghe qua không có tẹo sức thuyết phục nào.
An Tân đứng cạnh liên tục phụ hoạ, vỗ ngực cam đoan:
“Tin tôi đi, đội trưởng, tôi nhất định sẽ bảo vệ Ôn Ôn an toàn quay về!”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Ha ha ha ha ha ha ha buồn cười chết mất, tin mi?”
“Tin mi?”
“Tin mi?”
“Tôi thấy có mà Ôn Ôn bảo vệ anh đó.”
Kỳ Tiềm trầm ngâm chốc lát, cuối cùng vẫn thở dài gật đầu đồng ý.
Dù sao, có lẽ không còn cách nào khác.
Nếu muốn tìm thấy món hàng nguy hiểm ẩn giấu giữa những kệ hàng thì không thể thiếu Đồng Dao, địa vị nhà tiên tri của Tô Thành quá quan trọng, Kỳ Tiềm cũng không yên tâm để anh rời khỏi bên mình, mặc dù trình độ giữ mạng của An Tân đủ cao, nhưng anh ra luôn bất cẩn trong việc tìm kiếm manh mối, để cho An Tân ra ngoài một mình gần như chẳng có ý nghĩa gì.
Mặc dù gã không quá yên lòng về Ôn Ôn, nhưng…
Dựa theo biểu hiện của đối phương ở tầng một, Kỳ Tiềm cũng hiểu cô gái thoạt nhìn văn nhã yếu ớt, liễu yếu đào tơ này không đơn giản như vẻ ngoài.
Bất kể sự trấn tĩnh khi đối phó với nguy cơ hay là sự sắc bén quyết đoán khi kéo Trương Vũ ra khỏi bóng tối, tất cả đều chứng minh rằng, việc cô có thể trở thành streamer kỳ cựu sống đến bây giờ chắc chắn không chỉ dựa vào khuôn mặt xinh đẹp của mình.
“Hai người có mười phút.” Kỳ Tiềm dặn dò: “Cho dù phát hiện manh mối hay gặp người nào, nhất định phải cố gắng quay lại trong vòng mười phút.”
“Đã rõ.” An Tân vừa gật đầu vừa ân cần mở cửa giúp Ôn Giản Ngôn, bày vẻ ga-lăng lịch sự.
Rất nhanh, bóng dáng hai người biến mất ngoài khung cửa kính xám xịt.
Kỳ Tiềm thu liễm cảm xúc, quay đầu nhìn mấy người còn lại trong cửa hàng:
“Đồng Dao, cô và nhà tiên tri chia nhau đi quanh cửa hàng một vòng, xem xem có thể phát hiện chỗ bất ẩn không, cố gắng không dùng thiên phú, phát hiện cái gì lập tức gọi tôi.”
“Trương Vũ, cậu và tôi đi ra phía sau cửa hàng quan sát.”
Tuy biết hệ số rủi ro khá cao, song Kỳ Tiềm vẫn muốn thử xem, liệu mình có thể kiếm thêm tờ tiền Âm Phủ như ở tầng một hay không.
Gã vừa nói vừa nhìn Trương Vũ, ánh mắt thoáng dừng lại trên khuôn mặt xanh xao của hắn.
Trương Vũ vẫn sống, mọi thứ nhất định sẽ có biến chuyển.
Trạng thái tiêu cực hiện tại của hắn không thể chữa khỏi bằng đạo cụ hệ thống, vậy thì, đây nhất định là một phần cơ chế của phó bản, thứ có thể cải thiện tình trạng của hắn ắt hẳn nên được giấu trong phó bản, có lẽ…
Liệu nó có cần trao đổi như đèn dầu bổ sung?
Kỳ Tiềm hít sâu một hơi, nâng chân cất bước:
“Đi thôi, thời gian của chúng ta không còn nhiều.”
*
Hành lang xám xịt.
Ôn Giản Ngôn chậm rãi bước về phía trước, ngước mắt nhìn khoảng sân không mấy sáng sủa nhưng cũng không bị bóng đen bao phủ trước mặt, con ngươi phản chiếu một màn sương mù yên tĩnh.
Một loạt cửa hàng đóng cửa xẹt qua bên cạnh, cửa kính đóng chặt bên trong đen xì.
Từng cánh cửa hàng đóng chặt xẹt qua bên cạnh, cửa thủy tinh đóng chặt, bên trong một mảnh đen kịt.
Tuy nhiên Ôn Giản Ngôn không có ý định tiến lại gần xem bên trong những cửa hàng kia đang bán cái gì.
Dù sao bóng tối trong phó bản này không phải là bóng tối bình thường, không có đèn dầu soi sáng, tất cả hành vi soi mói đều vô nghĩa.
“Ôn Ôn, em có lạnh không?”
Mặt khác, An Tân đi bên cạnh hắn ân cần hỏi han, có vẻ vô cùng ồn ào:
“Ôn Ôn, em có mệt không?”
Ôn Giản Ngôn: “…”
Bỏ qua giới tính thực sự của hắn, nhưng có nhân loại bình thường nào rời khỏi cửa hàng chưa nổi hai phút đã thấy lạnh thấy mệt à?
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Ha ha ha cười ha ha buồn cười chết mất.
Mặc dù ngoài mặt streamer vẫn cười tủm tỉm dịu dàng, nhưng hình như tôi đã thấy gân xanh nảy thình thịch trên huyệt thái dương của hắn rồi.”
“Ha ha ha ha ha Ôn Ôn kiểu: ngậm mẹ mõm vào.”
“Tôi cảm thấy streamer bắt đầu hối hận khi hợp tác với tên này.”
“Ha ha ha ha ha ha, tôi cảm thấy hắn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc vạch váy lên dọa thằng ngốc kia rồi.”
Ôn Giản Ngôn vừa nghe An Tân lải nhải vừa quay đàu nhìn lướt qua cửa hàng bên cạnh, trong lòng âm thầm tính toán.
Đúng như những gì hắn đoán, số lượng cửa hàng trên tầng hai ít hơn tầng một.
Diện tích cửa hàng trở nên rộng hơn, khoảng cách giữa các cửa hàng xa hơn, vậy nên số lượng chỉ bằng một nửa tầng một.
Tuy nhiên theo Ôn Giản Ngôn tính toán, cho đến lúc này, số lượng cửa hàng như vậy là đủ.
Dù sao ngay từ ban đầu, số lượng tiểu đội streamer đã ít hơn số lượng cửa hàng tầng một, hơn nữa có mấy tiểu đội chậm trễ trong việc tìm ra quy tắc phó bản, vừa mới bắt đầu không lâu đã bị diệt sạch, cho dù tất cả tiểu đội sau họ đều thành công sống sót thì số lượng cửa hàng trên tầng hai vẫn sung túc.
Nhưng…
Nếu như số lượng cửa hàng tiếp tục giảm theo số tầng, tương lai còn đủ hay không sẽ rất khó nói.
Ôn Giản Ngôn nheo mắt lại.
Dù so đây cũng là phó bản đoàn đội, mọi người thường tránh xung đột trong giai đoạn đầu để giữ đủ người tìm hiểu quy luật phó bản, nhưng một khi đến giai đoạn cuối, xung đột giữa các đoàn đội là điều không thể tránh.
Nói cách khác…
Một khi tỷ lệ sống sót của mỗi tầng tăng cao, các cửa hàng ở tầng kế tiếp có thể sẽ không đủ.
Lúc đó chỉ e sẽ có đánh nhau kịch liệt.
An Tân bên cạnh vẫn lải nhải không ngừng:
“…Nhắc mới nhớ, Ôn Ôn, em thích kiểu đàn ông nào? Dịu dàng? Mạnh mẽ? Có dáng người đẹp?”
Ôn Giản Ngôn: “…”
Suy nghĩ bị gián đoạn.
Đột nhiên, thiếu nữ váy trắng dừng bước, ngoảnh đầu nghiêm túc nhìn người đàn ông bên cạnh:
“An Tân.”
“Đừng lo, Trương Vũ nhất định sẽ không sao hết.”
Dưới ánh sáng ảm đạm, đôi mắt màu hổ phách của đối phương sáng ngời, tròng mắt loé sáng mang theo vẻ dịu dàng quan tâm.
“…?!”
An Tân giật mình.
Vẻ mặt bất cần trên khuôn mặt chợt cứng đờ, giống như một chiếc mặt nạ bị giật phăng xuống, thoạt nhìn có chút chật vật xấu hổ.
Giây sau, một bàn tay mềm mại mảnh khảnh phủ lên mu bàn tay anh ta.
Thiếu nữ đối diện mỉm cười trấn an:
“Nếu anh không muốn nói chuyện, chúng ta có thể tiếp tục yên lặng đi về phía trước, em không ngại ạ.”
“…”
An Tân nhìn đối phương chăm chú, nhất thời có chút sững sờ.
Anh ta thừa nhận rằng tính nói nhiều và ngả ngớn hiện tại của mình gần như xuất phát từ những lo lắng thầm kín, do đó mới càng phải bày dáng vẻ công tử bột để che giấu những lo lắng và thấp thỏm của mình.
Nhưng… anh ta không ngờ Ôn Ôn lại nhạy bén vậy, liếc mắt một cái đã nhìn thấu được nội tâm lo lắng của mình, trực tiếp xuyên thủng lớp nguỵ trang ấy.
…Quả thực cứ như biết đọc thuật đọc tâm, khiến cho người ta không chống đỡ nổi.
An Tân cúi đầu, nhất thời cảm thấy hơi thấy bại:
“Ừm.”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Phải thú nhận rằng streamer nhìn người rất chuẩn.
Trước kia An Tân rất hiếm khi ghẹo gái bất chấp hoàn cảnh, lần này phòng chừng ít nhất có khoảng 50% là để che đậy cảm xúc.”
“Ha ha ha ha, nhưng tôi dám cá, mục đích những lời streamer vừa nói là làm An Tân câm miệng chứ không phải an ủi hắn.”
“Ngoài mặt: Em hiểu anh, anh không cần gượng cười đâu.
Trong lòng: Câm mẹ mồm mày vào.”
“Tôi cười chết mất, Ôn Giản Ngôn ý chí sắt đá quá.”
Rốt cuộc bên tai cũng thanh tịnh, Ôn Giản Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng có thể chuyên tâm suy nghĩ.
Hắn quay đầu đánh giá hành lang trống trải tĩnh mịch trước mặt, sau đó cúi đầu nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại di động của mình.
Còn mười phút nữa là hết 15 phút.
Sẽ sớm thôi.
Đột nhiên, An Tân bỗng dừng bước, giơ tay chắn trước người Ôn Giản Ngôn:
“Chờ chút.”
Vẻ mặt bất cần vừa rồi đã biến mất sạch, đáy mắt An Tân trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Chúng ta tạm thời không tiến lên trước nữa.”
An Tân nhìn chằm chằm khoảng không cách đó không xa.
Giữa khoảng trống ngăn cách hai cửa hàng từ từ xuất hiện một hàng lang đen xì, cầu thang quanh co uốn lượn xuống dưới, giữa không gian tĩnh mịch, tiếng bước chân của một nhóm người đang chậm rãi tiến lại gần.
Một nhóm đang đi lên tầng.
Hơn nữa số lượng khá nhiều.
Dù rằng không biểu hiện ngoài mặt, song thần kinh của Ôn Giản Ngôn cũng hơi căng thẳng, đáy mắt loé sáng nhìn chằm chằm cầu thang cách đó không xa.
Đang đến rồi.
Sở dĩ hắn lựa chọn rời cửa hàng đi ra bên ngoài thăm dò là có nguyên do của nó.
Trước khi Kỳ Tiềm phân công nhiệm vụ, Ôn Giản Ngôn đã đi dạo một vòng quanh cửa hàng.
Hắn nhanh chóng nhận ra, hàng hóa đặc thù trên tầng hai không dễ dàng phân biệt như tầng một.
Mặc dù áo da người ở tầng một giống quần áo bình thường như đúc, nhưng xúc cảm khi sờ lên lại là da người, trong khi đó hàng hoá tại cửa hàng tầng hai lại không dễ phân biệt như vậy.
Tất cả các thiết bị điện có cùng khung và vỏ kim loại, cho dù có điểm đặc biệt thì chắc chắn nó cũng sẽ được giấu kín dưới vỏ.
Đối với streamer không có khả năng ngoại cảm như hắn, nếu chỉ dựa vào quan sát cùng suy luận logic mà nói, e là ở lại cửa hàng dò xét cũng vô dụng, chuyện này nên giao cho nhà ngoại cảm chuyên nghiệp thì hơn.
Quan trọng hơn là…
So với streamer Ám Hoả không biết gì, Ôn Giản Ngôn biết rõ tình cảnh hiện tại của mình… Chỉ sợ bây giờ đang có một đội người nho ẩn núp trong tối lặng lẽ theo dõi bọn họ, tìm kiếm cơ hội xuống tay.
Đối phương có thể là streamer Thần Dụ, cũng có thể là đội ngũ được Thần Dụ thuê, bất kể là trường hợp nào, chắc chắn bọn họ đều là những kẻ dày dặn kinh nghiệm và cẩn trọng.
Ôn Giản Ngôn đoán, đối phương rất có thể là đội ngũ thứ hai tiến vào tầng hai.
Bởi vì nếu hắn là họ, hắn cũng sẽ làm như vậy.
Chẳng những có thể đánh giá thực lực, hạ thấp sự cảnh giác của đối phương, đồng thời còn không bị tụt quá xa ở sâu, có thể để lại cho mình một khoảng thời gian thích ứng.
Nếu đối phương là số một, vậy thì cứ bọn họ đứng đầu, nếu làm đúng cách, có thể khiến họ trở thành mục tiêu bắt mắt.
Nếu như không phải, vậy chứng tỏ đối phương quá yếu, hoàn toàn có thể xuống tay tiêu diệt ở tầng tiếp theo, không cần băn khoăn quá nhiều.
An Tân nheo mắt, cảnh giác nhìn chằm chằm cầu thang đột nhiên xuất hiện cách đó không xa.
Bởi vì thiên phú đặc dù nên An Tân không lo lắng cho an nguy của bản thân lắm, nhưng vấn đề là, lần này anh ta không đi một mình ra ngoài, bởi vì bên cạnh vẫn còn một người đồng đội không có kinh nghiệm chiến đấu, cho nên anh ta phải kiềm chế hành động của mình.
An Tân nhìn Ôn Giản Ngôn bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:
“Đi thôi, tạm thời đừng xung đột với họ…”
“Không cần.”
Không ngờ Ôn Giản Ngôn lại lắc đầu, vô cùng bình tĩnh nhìn anh ta: “Bây giờ rời đi mất nhiều hơn được.”
An Tân sửng sốt chưa kịp hiểu gì.
“Chúng ta cách cửa hàng quá xa, không thể lập tức biến mất trước khi bọn họ đi tới, đối phương cũng là tiểu đội có kinh nghiệm phong phú, ắt hẳn trong đội sẽ có nhà tiên tri hoặc nhà ngoại cảm, không chừng hiện tại bọn họ đã cảm ứng được sự tồn tại của chúng ta.” Thiếu nữ ngầng đầu, nghiêng khuôn mặt trắng nõn sang bên, đường nét mềm mại, đáy mắt ôn hoà, tựa hồ không mang theo chút công kích nào.
Cô nói:
“Trong mắt bọn họ, hành đồng rút lui của chúng ta sẽ biến thành sự yếu thế.”
Ôn Giản Ngôn nghiêng đầu, ánh mắt mang theo vài phần ngây thơ.
“Anh đoán xem, nếu đến lúc chiến đấu thật, đội ngũ bọn họ nhận ra điểm này sẽ làm thế nào?”
…Sẽ làm thịt họ.
Theo lời tường thuật nhẹ nhàng của đối phương, vẻ mặt An Tân dần dần đanh lại, âm trầm như có thể vắt ra nước.
Anh ta hiểu ý Ôn Ôn.
Trong phó bản đoàn đội, những trận chiến đẫm máu là điều khó tránh khỏi, tài nguyên ở giai đoạn sau chắc chắn sẽ ngày càng ít, xung đột giữa streamer sẽ chỉ tăng cường chứ không giảm bớt.
Chờ đến khi buộc phải đào thải đối thủ, đội ngũ đã thể hiện tốt ở giai đoạn đầu và nhận được quá nhiều tài nguyên sẽ trở thành mục tiêu bắt mắt, nếu như bọn họ lại biểu hiện sự yếu thế, vậy rất có thể sẽ trở thành đội ngũ đầu tiên bị cả đám liên hợp xoá sổ.
Ngay cả khi không hề yếu, bọn họ vẫn có thể trở thành con cừu béo bị mần thịt.
Đó là luật rừng.
“Thế nên chúng ta không thể đi.”
Thiếu nữ đột nhiên nhoẻn miệng cười, trong đôi mắt sâu thẳm dịu dàng kia ẩn chứa ánh sáng hung tàn mà không ai phát giác.
Con thú khoác lớp da cừu để lộ nanh vuốt sắc nhọn.
…Hay nói chính xác, ngay từ ban đầu Ôn Giản Ngôn đã mang chủ đích tương phùng cùng đối phương trong ngõ hẹp.
“Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Hắn dịu dàng cười nói.
Hết chương 210
------oOo------.