Sau khi nhận ra điều này, Ôn Giản Ngôn lập tức cảm thấy sống lưng lạnh toát, tóc gáy dựng ngược.
Hắn quay đầu nhìn đồng đội phía sau.
Kỳ Tiềm, An Tân, Tô Thành… và chính hắn.
Ánh sáng tù mù từ ngọn đèn dầu toả ra miễn cưỡng soi sáng toàn bộ căn phòng.
Ôn Giản Ngôn dựa vào ánh sáng nhìn quanh một vòng, nhưng không thấy bóng dáng của người thứ năm ở đâu.
Nói cách khác…
Đáy lòng Ôn Giản Ngôn cứ có dự cảm chẳng lành.
Hắn chậm rãi quay đầu, tiếp tục nhìn về phía bàn trang điểm đối diện.
Không biết có phải là ảo giác không, nhưng hắn luôn cảm thấy trong thời gian này, dường như gương đồng đã sáng hơn trước chứ không mờ căm như vừa rồi.
Ôn Giản Ngôn cẩn thận nhìn vào gương.
Đằng sau bóng bốn người bọn họ là một bóng người mơ hồ đi theo.
Đột nhiên, dưới ánh nhìn của Ôn Giản Ngôn, cái bóng thình lình tiến thêm một bước và cách họ ngày càng gần.
“!”
Trong phó bản cũ, thời gian Ôn Giản Ngôn tiếp xúc với gương nhiều hơn các streamer bình thường, khi gặp phải chuyện khủng khiếp như vậy, hắn lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, nhanh chóng đề cao tông giọng nhắc nhở:
“Cái xác trong phòng nằm ở trong gương!”
Nghe thấy tiếng hô, mọi người đều bị dọa sợ, bất giác quay đầu nhìn vào chiếc gương đồng kia.
Lúc này, mặt gương mờ căm ban đầu đã trở nên rõ ràng hơn trước.
Dưới ánh đèn mờ, bọn họ có thể thấy rõ đằng sau lưng mình có thêm một người thứ năm.
Một bóng đen đang chậm rãi lê từng bước chân nặng nhọc tiến về phía họ, nhác thấy sắp đi tới cạnh An Tân đứng cuối đội.
“Đjt mẹ!!!” An Tân nhìn chằm chằm hình ảnh khiến mình sởn gai ốc trong gương, đột nhiên nhảy dựng quay đầu nhìn về phía sau.
Phía sau trống rỗng không có gì cả.
Tuy nhiên bóng người trong gương vẫn tiếp tục bước từng bước về phía trước.
An Tân dựng cả tóc gáy, vội vàng rời xa nơi này: “Cái quái gì vậy!”
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bóng người nọ đã tiến vào khu vực chiếu sáng của đèn dầu.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy rõ, bóng đen kia kỳ thật là một người phụ nữ quay lưng về phía họ.
Cô ta mặc một chiếc váy dài màu đỏ tươi, mái tóc đen dài xõa xuống tận eo, hai tay xanh trắng buông thõng bên hông dường như đã bị thối rữa, lộ ra màu sắc đặc hữu thuộc về thi thể, chỉ có mười đầu ngón tay được sơn là vẫn tươi sáng chói mắt.
Ôn Giản Ngôn sửng sốt.
Đây… chính là bàn tay đặt chìa khoá lên kệ!
Trong gương, thi thể phụ nữ quay lưng về họ cũng không đuổi theo An Tân mà tiếp tục nâng đôi chân cứng đờ lùi về phía sau.
Phút chốc, vô số manh mối liên kết thành một đường thẳng hiện lên trong đầu.
Thò ra từ trong bóng tối, bàn tay không tồn tại trong hiện thực, chìa khoá đặt trên kệ, khoá cửa chỉ được mở bằng chìa khoá, bàn trang điểm đỏ tươi và gương đồng, bóng người chỉ tồn tại trong gương, quay lưng về phía họ, không tấn công streamer, thi thể phụ nữ đi lùi…
Ôn Giản Ngôn hít hà:
“Nó chuẩn bị đi từ trong gương ra ngoài!”
Bàn tay đã đặt chìa khoá lên kệ chính là bàn tay nữ thi, Ôn Giản Ngôn không thể nhìn nhầm màu đỏ đặc trưng của móng.
Sở dĩ nó đưa chìa khoá cho họ chính là vì để dụ họ mở cửa nhà kho, giải phóng bản thân ra khỏi vùng tăm tối không tồn tại ngoài thế giới thực.
Đám người Kỳ Tiềm sửng sốt, lập tức hiểu được lời Ôn Giản Ngôn.
Vậy nên vừa rồi thi thể trong gương mới không công kích bọn họ, thay vào đó chỉ lùi từng bước cứng đờ về sau.
Chắc hẳn đến khi lùi tới cạnh gương, nó có thể bò qua gương sang thế giới thực.
An Tân quay đầu nhìn Kỳ Tiềm, trưng cầu ý kiến:
“Đội trưởng, bây giờ phải làm sao đây?”
Dựa theo kinh nghiệm ở tầng một, có thể thấy rằng tiền thừa được xác chết nắm chặt trong tay.
Hay nói cách khác, muốn có được tớ tiền Âm Phủ thừa này thì họ phải thả xác chết từ trong gương ra, nếu không sẽ không lấy được thứ mình mong muốn.
Nhưng…
Rõ ràng xác chết tầng hai còn hung ác hơn xác chết tầng một, bằng không nó cũng chẳng bị nhốt vào trong gương,
Kỳ Tiềm quay đầu liếc nhìn mọi người trước mắt, cắn răng hạ lệnh:
“Rút lui.”
Lần này tiến vào, Kỳ Tiềm vốn mang tâm thế nếu lấy được tiền thì tốt, không được thì rút lui.
Đội ngũ hiện tại của họ vốn đã ít người, thực lực bị cắt giảm nhiều, nếu cứ liều lĩnh chiến đầu e là hậu quả khó lường.
“…”
Mọi người sửng sốt nhìn nhau, sau đó gật đầu: “Rõ.”
Kỳ Tiềm cẩn thận che ngọn đèn dầu trong tay, mau chóng rút lui khỏi kho hàng.
Chẳng mấy chốc, cả đám đã lùi đến cửa.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Hả? Gì vậy? Sao nhát gan thế?”
“Ngay cả dũng khí đương đầu cũng không có? Tên đội trưởng này nhát gan thật, cụt cả hứng.”
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua nhà kho đằng sau.
Khi Kỳ Tiềm tuyên bố rút lui, mặc dù suốt cả quá trình hắn không lên tiếng nhưng thực ra trong lòng cũng đồng ý với quyết định rút lui của Kỳ Tiềm.
Móng tay màu đỏ, bàn trang điểm đỏ, chìa khóa màu đỏ, những thứ này tựa hồ có mối liên kết mờ nhạt vô hình, tất cả gộp lại khiến Ôn Giản Ngôn sinh ra cảm giác bất an.
Như thể… mọi thứ đều được tính toán sẵn cả rồi.
Càng tệ hơn là, vừa rồi hắn tận mắt nhìn thấy bàn tay nữ thi hoạt động trong khu vực tối mà ngọn đèn dầu không thể chiếu sáng.
Nói cách khác, nếu nữ thi thật sự thoát khỏi gương, chỉ e bọn họ không thể làm theo cách giống tầng một, dựa vào việc cắt nguồn sáng để ngăn cản nó hành động.
Trong căn phòng tối tăm trống trải, lọ sơn đỏ tươi, bàn trang điểm loang lổ nằm giữa bóng tối, trên tấm gương đồng phía trên mơ hồ có thể nhìn thấy bóng lưng nữ thi đứng yên không nhích, lạnh lẽo quỷ dị, mang ho người ta cảm giác chẳng lành không xua tan được.
“Két…”
Bản lề hoen gỉ xoay qua.
Cửa phòng khép lại, ngăn cách tia sáng sáng cuối cùng của ngọn đèn dầu, sau đó nặng nề đóng lại.
*
Cùng lúc đó, tại cửa hàng số 06.
Không khí nồng nặc mùi xác chết thối rữa, các kệ hàng bị bao phủ bởi lớp chất nhầy sền sệt màu vàng, niêm phong tất cả hàng hoá bên dưới.
Trên mặt cửa kính, hai sợi xích sắt nặng trịch phong tỏa chặt chẽ cánh cửa, trên xích dán bùa giấy vàng, mặt bùa dùng chu sa đỏ vẽ những kí tự xiêu vẹo.
Ngoài cửa, trên khoảng đất trống gần đó là một xác chết nằm yên.
Thi thể đang độ thối rữa, làn da trắng xanh không còn sức sống, từ bộ quần áo trên người có thể nhìn ra nó là một thành viên trong tiểu đội Quất Tử Đường.
“Cạch, cạch…”
Tiếng xương cọ sát vào nhau vang lên.
Cái xác chết kia dùng động tác cứng đờ đứng dậy, sau đó loạng choạng rời xa cửa hàng, đi về phía bóng tối, nháy mắt đã biến mất dạng giữa màn đêm.
Bên trong cửa hàng tĩnh mịch, chỉ có ngọn đèn dầu bị hàn chết trên mặt quầy vẫn đang thắp sáng và tỏa ra ánh sáng nhạt.
Nơi này tựa hồ vừa mới xảy ra một trận chiến đấu kịch liệt, rất nhiều kệ hàng đổ xuống, mặt đất bừa bộn, máu đen vương vãi, chi chít dấu chân lớn nhỏ.
Rất hiển nhiên ở tầng này, tiểu đội Quất Tử Đường không còn ứng phó dễ dàng như tầng trước.
Không chỉ mất một thành viên trong đội mà các thành viên còn lại cũng bị thương ít nhiều.
Quất Tử Đường ngồi trên quầy, hai chân mảnh khảnh khẽ đung đưa, tay thì lật qua lật lại tờ tiền Âm Phủ.
Điều kì lạ là, tờ tiền Âm Phủ tầng này không giống với tờ lấy được ở tầng trước.
Mặt tiền hơi phiếm sắc đỏ, tựa hồ có thể ngửi thấy mùi máu thối rữa.
Phía dưới bốn chữ Ngân Hàng Địa Phủ là một khuôn mặt trắng bệch tươi cười, bất kể di chuyển đến góc độ nào đều có cảm giác bị nhìn chằm chặp, mang theo khí tức ma quái khiến người ta lạnh sống lưng.
“Ê, Mộc Sâm, chi bằng lát nữa chúng ta động thủ đi.”
Quất Tử Đường nhét tờ tiền Âm Phủ vào túi, ngẩng đầu nhìn Mộc Sâm bên cạnh, nghiêng đầu cười cợt, như đang đùa giỡn đưa ra đề nghị.
“Trước khi rời khỏi tầng hai giết sạch bọn chúng không phải là tốt hơn sao?”
Tuy nhiên các thành viên trong đội quen biết cô ta đều biết, trước nay cô ấy chưa bao giờ nói đùa về điều này.
Hơn nữa… Đề nghị của Quất Tử Đường nghe qua có vẻ bộp chộp hấp tấp, nhưng cũng không phải vô lý hoàn toàn.
Không ai có thể ngờ rằng trong phó bản [Cao ốc Xương Thịnh], chênh lệch độ khó giữa tầng một và tầng hai lại lớn đến vậy.
Ngay cả tiểu đội dày dặn kinh nghiệm như Quất Tử Đường cũng có chút không chịu nổi.
Phải biết rằng trong phó bản Ác Mộng, độ khó sẽ dần tăng theo thời gian.
Mới chỉ tầng hai đã khó thế này, vậy thì tầng ba tầng bốn… sẽ đáng sợ tới mức nào đây?
Cứ theo tình hình, càng leo lên cao họ sẽ càng khó bảo vệ chính mình.
Thay vì chờ nước đến chân mới nhảy, chi bằng nhân lúc hiện tại vẫn có khả năng xoay xở đôi đường mà xuống tay trước, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Tuy rằng tiểu đội Ám Hoả vừa mới biểu lộ ra chút thực lực bất ngờ, song theo tình báo bọn họ nhận được, tiểu đội này trước giờ chưa từng tham gia bất cứ phó bản đoàn đội nào, trong đội cũng chỉ có một streamer sở hữu thiên phú công kích, nếu liều mạng đánh thì họ vẫn chiếm ưu thế.
So với việc cạnh tranh trong phó bản cao cấp, việc chiến đấu với streamer sẽ dễ dàng hơn một chút.
“…”
Mặt khác, người đàn ông gầy gò sở hữu làn da tái nhợt ngồi dưới đất, băng gạc không có quần áo che khuất lộ ra bên ngoài.
Gã nhắm mắt lại, không trả lời câu hỏi của Quất Tử Đường mà chỉ chắp tay lắc qua lắc lại.
“Lạch cạch.”
Gã buông tay ra, mấy tấm thẻ gỗ trắng bệch bị ném xuống đất, lạch cạch tản ra xung quanh.
Có tổng cộng mười tấm thẻ, một mặt đỏ một mặt đen, phía trên từng mặt khác những ký hiệu quái dị.
Giờ phút này, thẻ gỗ dưới đất có hai màu đỏ và đen, sáu tấm màu đỏ bốn tấm màu đen.
Mộc Sâm cúi xuống, tỉ mỉ quan sát những tấm thẻ gỗ nằm rải rác dưới đất, sống lưng gầy gò cong thành hình gù biến dạng.
“Thế nào rồi? Quyết định được chưa?” Giọng nói hờ hững của cô bé vang trên đỉnh đầu.
Mộc Sâm gom những tấm thẻ dưới đất đặt vào trong tay, nhắm mắt lắc lắc.
“Lạch cạch.”
Thẻ gỗ lại nằm rải rác dưới đất.
Mà lúc này đây, mười tấm thẻ gỗ thì có tám thẻ lật sang mặt đen nằm rải rác dưới đất.
Các tấm thẻ nằm tán loạn, thế nhưng dường như lại ẩn chứa một quy luật kỳ dị, mặt thẻ đen xì hô ứng lẫn nhau, mang đến cảm giác quái dị khác thường.
Sau khi cẩn thận đọc xong thẻ bài lần này, Mộc Sâm ngẩng đầu, dùng đôi mắt xám xịt nhìn Quất Tử Đường: “Đội trưởng, không cần lo lắng.”
Quất Tử Đường nghiêng đầu.
“Kể cả chúng ta không cần làm gì,” Mộc Sâm bổ sung: “thì lần này bọn chúng cũng chết chắc.”
“Ồ? Sao anh lại nói vậy?”
Dường như đây là lần đầu tiên Quất Tử Đường sinh ra hứng thú với trò bói bài của Mộc Sâm.
Cô nhảy xuống khỏi quầy, ghé sát mặt vào Mộc Sâm, cười hì hì hỏi: “Anh có thể nhìn thấy nó sao?”
“Mặt đen chiếm nhiều, vận đạo đi vào mạt lộ.
Ván này là tử cục, cửa sinh bị chặn kín.”
Mộc Sâm vươn bàn tay gầy gò tái nhợt, chậm rãi nhặt tấm thẻ gỗ dưới đất lên nhét vào trong túi bên hông, thẳng cho đến khi…
Ánh mắt gã dừng lại ở tấm thẻ cuối cùng và hơi chững lại.
Quất Tử Đường tinh ý nhận ra sự khác thường của Mộc Sâm, cô nhìn ánh mắt gã và dừng ở tấm thẻ bài cuối cùng.
Tấm thẻ gỗ nho nhỏ tạo thành góc 90 độ so với mặt đất, không phải mặt đỏ cũng chẳng phải mặt đen.
Quất Tử Đường nhặt tấm thẻ gỗ lên, tò mò đánh giá: “Cái này đại biểu cho gì?”
“Không gì cả.” Mộc Sâm lắc đầu nhận tấm thẻ gỗ từ trong tay Quất Tử Đường, nhét vào túi nhỏ bên hông.
Mỗi lần hai mặt thẻ bài xuất hiện đều tượng trưng cho cửu tử nhất sinh, mà thẻ bài hai mặt xuất hiện, mặt xấu đã được định sẵn, cho dù xảy ra biến số cũng không thể nào đảo ngược.
Mộc Sâm cúi đầu buộc túi nhỏ bên hông.
Ngay cả khi lá bài duy nhất tượng trưng cho biến số nằm ở ngay trên con mắt lá bài thì thế nào, tuyệt đối không có khả năng có người sống sót từ trong hai loại hung bài xuất hiện cùng lúc.
*
Sau khi rời khỏi phòng nhỏ phía sau cửa hàng, mấy người Kỳ Tiềm trở lại trước quầy.
Hiển nhiên sắc mặt Đồng Dao đã khôi phục chút ít sau khi nghỉ ngơi, ngay cả Trương Vũ cũng không uể oải như vừa rồi.
“Thế nào?”
Đồng Dao nhắm mắt, quay đầu về phía thanh âm truyền đến: “Mọi người có thu hoạch gì không?”
“Tiếc là không thu hoạch được nhiều.” Kỳ Tiềm kể vắn tắt những gì xảy ra trong nhà kho cho họ nghe, cuối cùng nói ra quyết định của mình:
“Tóm lại tôi quyết định không đối đầu trực diện với nó, rút lui trước rồi tính sau.”
Kỳ Tiềm nhìn Trương Vũ, áy náy mở lời: “Xin lỗi.”
Mỗi tầng tăng lên đại biểu độ khó gia tăng, e là nguồn thu thập thêm trong nhà kho tầng tới sẽ khó hơn nữa, trạng thái của Trương Vũ lại ngày càng xấu đi.
Nói cách khác…
Quyết định của gã thực tế là vì bảo toàn tính mạng cho nhiều đồng đội và lựa chọn hy sinh một tia hy vọng cuối cùng để cứu Trương Vũ.
“Không.” Trương Vũ lắc đầu, ho khan hai tiếng rồi bình tĩnh đáp: “Đội trưởng, mọi người làm không sai.”
Phải biết rằng “doanh thu” của bọn họ ở tầng hai còn chưa hoàn thành, điều này có nghĩa, tiếp theo bọn họ còn phải chào đón ít nhất một vị khách hàng.
Nếu trong thời điểm then chốt này thả nữ thi trong gương ra, không ai dám chắc chuyện gì có thể xảy ra cả.
Thân là đội trưởng, Kỳ Tiềm vốn dĩ không nên đưa ra những quyết định cảm tính và mạo hiểm có nguy cơ hủy diệt toàn đội.
Trong phó bản đoàn đội, tất nhiên đội ngũ luôn quan trọng hơn.
Rất nhanh những người còn lại đã chỉnh đốn xong.
Ôn Giản Ngôn chia sẻ cho mọi người phương thức phá cục vừa rồi, cả đội dựa trên điều đó tiến hành tổng kết.
“Nói cách khác, sau khi khách hàng tiến vào cửa hàng và lấy hàng hoá cửa hàng sẽ tự động bổ sung một mặt hàng tương tự ở cùng một vị trí.
Món hàng hoá này sẽ lan truyền lời nguyền ra bên ngoài, tất cả hàng hoá bình thường khác chỉ là phương tiện truyền thông, chỉ khi tìm được nguồn gốc nguyền rủa thì nguy hiểm mới biến mất.”
Kỳ Tiềm trầm ngâm một hồi rồi kết luận.
Thiếu nữ váy trắng Ôn Ôn khẽ gật đầu: “Chắc là như vậy.”
“Vậy… chẳng phải đám radio có nguy cơ tiềm ẩn tôi tìm khi trước là vô dụng sao?” Đồng Dao sầm mặt hỏi.
“Cũng không hẳn đâu.” Ôn Giản Ngôn đáp: “Những thứ đó là phương tiện lan truyền lời nguyền đầu tiên, và chúng sẽ trở nên nguy hiểm nhất sau khi khách hàng rời khỏi cửa hàng.
Vệc xác định trước vị trí của chúng sẽ có lợi cho chúng ta.”
Nếu không nhờ chúng Ôn Giản Ngôn cũng không đi đến kết luận “dọn trống kệ hàng” là hữu ích.
Hơn nữa điều này cũng có nghĩa là, sự lây lan của lời nguyền được phân cấp độ.
Ban chỉ có một vài sản phẩm cốt lõi xảy ra vấn đề, khi lời nguyền dần mạnh lên, các mặt hàng bình thường khác cũng bị ảnh hưởng.
Đây là tin tốt cho họ.
Nói cách khác, thời điểm khách hàng vừa mới rời khỏi cửa hàng, trước khi lời nguyền kịp lây lan ra tất cả hàng hóa thì bọn họ vẫn khá an toàn.
Chỉ cần bọn họ có thể mau chóng tìm ra nguồn gốc lời nguyền trong thời gian này, xác suất gặp phải nguy hiểm sẽ giảm rất nhiều.
“Còn một điều nữa,” Ôn Giản Ngôn lên tiếng: “Ban nãy, chiếc radio chứa nguồn gốc lời nguyền là một trong những đạo cụ ẩn.”
“!”
Mọi người sửng sốt, tựa hồ đồng thời ý thức được điều gì đó, hai mắt lập tức sáng ngời.
“Chờ chút, ý của cô là…” Kỳ Tiềm hơi rướn người, có chút gấp gáp hỏi: “Nếu như sau khi khách hàng rời đi, chúng ta sử dụng đạo cụ bàn tay chỉ dẫn là có thể tìm được nguồn gốc lời nguyền?”
“Đúng vậy.” Ôn Giản Ngôn gật đầu.
Vẻ mặt ai nấy đều phấn chấn hẳn.
Tuy rằng trong đợt tập kích đầu tiên vừa rồi bọn họ phản ứng vội vàng và suýt chút lật xe, nhưng kinh nghiệm đúc kết từ đợt trước thực sự quá quan trọng, có ý nghĩa không thể thay thế đối với đợt hành động tiếp theo của nhóm.
Bọn họ không chỉ biết phương thức hoạt động của phó bản mà còn có thể dựa vào phương thức hoạt động tính ra phương án đối phó đơn giản nhất, quả thực có thể xem như đường tắt.
Bằng cách này, tỷ lệ thành công của họ đã được cải thiện thêm lần nữa.
Sau khi vạch ra kế hoạch, tiểu đội bắt đầu hành động.
Đạo cụ che chắn ánh sáng trên cửa bị gỡ.
Xuyên qua lớp cửa kính mờ có thể nhìn thấy ánh sáng yếu ớt phát ra từ ngọn đèn dầu, giống như ngọn đèn hải đăng trong đêm âm thầm phát tín hiệu ra bên ngoài.
Rõ ràng và dễ thấy, hướng dẫn khách hàng tiếp theo đến cửa.
Mấy thành viên tiểu đội Ám Hỏa sóng vai đứng sau quầy, cùng nhìn chằm chằm cánh cửa kính khép hờ, bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Giữa sự tĩnh lặng, thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Cho đến khi…
“Cộp, cộp, cộp.”
Tiếng bước chân quen thuộc phát ra từ bóng tối.
Đang đến.
Mọi người xốc lại tinh thần và hơi nín thở.
“Leng keng.” Tiếng chuông đồng lanh lảnh vang lên giữa cửa hàng rộng lớn, cửa kính bị người từ bên ngoài đẩy vào, gió lạnh tanh hôi tràn vào trong.
Bấc đèn giật giật, phạm vi chiếu sáng dần thu nhỏ lại.
Không có gì khác so với hai lần trước đó.
Mọi người đứng ở sau quầy, chuyên chú lắng nghe tiếng bước chân khách hàng đi sâu vào trong, đáy lòng âm thầm tính toán khoảng cách.
Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân dừng lại.
Có vẻ… như nó dừng lại ở giữa lối đi bên phải?
Mọi người tiếp tục chờ đợi không nói một lời.
Sau khoảng thời gian ngắn ngủi, tiếng bước chân lại vang lên, lần này là đi về phía quầy.
Trong bóng tối dày đặc không thể nhìn rõ, một bàn tay người chết trắng bệch chậm rãi thò ra đặt một tờ tiền Âm Phủ lên quầy.
“Cộp, côp…”
Tiếng bước chân lại vang lên rồi đi thẳng ra ngoài.
“Leng keng.”
Chuông đồng vang lên.
Theo tiếng bước chân rời xa, cửa kính đóng lại, khu vực đèn dầu chiếu sáng lại trở nên rộng rãi, ánh sáng mờ nhạt nhanh chóng tràn ngập cửa hàng, chiếu sáng nơi ẩn giấu nguy hiểm này.
Ôn Giản Ngôn theo thói quen liếc nhìn mặt quầy.
Hắn hơi sửng sốt.
Tờ tiền Âm Phủ lần này… dường như không giống hai tờ lần trước?
Mặt giấy đỏ tươi, phía dưới bốn chữ Ngân Hàng Địa Phủ không còn là bức chân dung Diêm Vương khi trước mà biến thành một khuôn mặt tươi cười trắng bệch, tựa như đang nhìn chằm chằm bọn họ từ trong tờ tiền.
Tuy nhiên đây không phải lúc tập trung vào vấn đề này.
Ôn Giản Ngôn nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
Trước khi đợt nguyền rủa đầu tiên xuất hiện, bọn họ sẽ có một khoảng thời gian an toàn cực kỳ ngắn ngủi.
Nếu như trong khoảng thời gian này tìm được hàng hóa trọng yếu, bọn họ có thể an toàn tức thì, thậm chí có thể trực tiếp rời khỏi tầng hai tiến vào tầng ba.
Dùng chi phí tối thiểu để thu được lợi ích tối đa, kiếm được lời mà không thua lỗ.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là họ có thể làm được.
“Hành động.” Kỳ Tiềm hạ lệnh.
Ngoại trừ Đồng Dao và Trương Vũ không thể hành động ra thì mọi người mau chóng rời khỏi quầy bằng tốc độ nhanh nhất.
Dựa theo kế hoạch, Kỳ Tiềm mau chóng kích hoạt đạo cụ [Bàn tay chỉ dẫn].
Lợi dụng đạo cụ này, bọn họ có thể ngẫu nhiên biết được vị trí của một đạo cụ ẩn giấu.
Nếu như nguồn gốc của lời nguyền lần này cũng là một đạo cụ ẩn cấp khó, vậy thì nhờ vào đạo cụ chỉ dẫn, bọn họ có thể tìm ra vị trí của nó một cách nhanh nhất và bóp chết nguy hiểm từ trong nôi.
Rất nhanh, một mũi tên xuất hiện giữa không trung, nhảy lên nhảy xuống rồi chỉ về một hướng.
Kỳ Tiềm: “Bên kia!”
Gã theo mũi tên của bàn tay chỉ dẫn chạy về phía sau cửa hàng.
Những người còn lại lập tức theo sát.
Dù sao trong cửa hàng chưa chắc chỉ có một đạo cụ ẩn, vì vậy để phòng ngừa việc kích hoạt nhiều bàn tay chỉ dẫn cùng lúc dẫn đến tình huống lãng phí [Bàn tay chỉ dẫn], tiểu đội quyết định tách ra kích hoạt từng đợt.
Bốn người không ngừng bước chân, men theo lối đi tiến về phía sau.
Thế nhưng mũi tên lại không dừng ở đoạn giữa lối đi, trái lại chỉ về phía sâu trong cửa hàng.
Nhìn cánh cửa khép kín, Kỳ Tiềm bất giác dừng chân cau mày.
Chết tiệt.
Dựa theo kế hoạch ban đầu của họ, cho dù bàn tay chỉ dẫn đầu tiên chỉ sai phương hướng cũng không sao.
Sau khi nhanh chóng lấy được vật phẩm, bọn họ sẽ lập tức kích hoạt bàn tay chỉ dẫn tiếp theo.
Nhưng…
Đâu ai ngờ rằng, đạo cụ ẩn giấu đầu tiên lại nằm trong căn nhà kho ẩn chứa muôn vàn nguy hiểm.
Điều này cũng có nghĩa là, muốn có được nó thì họ nhất định vào nhà kho thêm lần nữa.
Rõ ràng bây giờ họ không có đủ điều kiện.
Nói cách khác, bọn họ hiện tại chỉ có thể mạo hiểm lãng phí tiền bạc và kích hoạt [Bàn tay chỉ dẫn] thứ hai mà không lấy được đạo cụ ẩn giấu đầu tiên.
Hơn nữa vận may của họ nhìn chung cũng không đến nỗi tệ, chi bằng đánh cược một phen.
Kỳ Tiềm cắn răng nói: “An Tân, kích hoạt đi.”
An Tân gật đầu: “Được.”
Anh ta kích hoạt đạo cụ.
Mũi tên màu đỏ thứ hai bật lên.
Lại lần nữa chỉ vào cánh cửa sắt.
Mọi người: “…”
Xui như vậy sao?!
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Lại bị Nữ thần May Mắn vứt bỏ rồi!”
“Hừm, cái này trùng khớp với nội dung của nhà tiên tri bên kia ghê, quả nhiên vận đạo đi vào ngõ cụt.”
Đúng lúc này, một tiếng “rè” bỗng vang lên, có vẻ đặc biệt rõ ràng giữa cửa hàng tĩnh mịch.
Đáy lòng mọi người chìm xuống.
Toi rồi.
Đợt nguyệt rủa đầu tiên đang đến.
“Xoạt!”
Màn hình một chiếc tivi tự động bật lên mà không có ai chạm vào.
“Rè rè…”
Âm thanh dòng điện vang vọng, từng dải đen trắng nhiễu sóng hiện trên màn hình, hình ảnh mơ hồ dần dần hiện ra.
Trong bóng tối vô tận, một người phụ nữ mặc váy đỏ đang ngồi ở đó.
Cô ta quay lưng với màn hình, ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm đỏ tươi như thể đang soi gương.
“!!!”
Cả đám giật mình, đồng tử co rút.
Đây chẳng phải là bóng dáng nữ thi bị nhốt trong gương mà bọn họ vừa nhìn thấy trong nhà kho sao?
Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, nữ thi quay lưng với họ chậm rãi nâng bàn tay trắng bệch lên, móng tay phủ một lớp sơn đỏ tươi đang chầm chầm chải mái tóc đen dài của mình.
“Rè rè…”
Giữa tiếng nhiễu sóng chói tai, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh tinh tế của răng lược lướt qua mái tóc.
“Rè!”
Lại thêm một tiếng.
Một chiếc tivi khác cũng tự động mở.
Màn hình cũng hiện hình ảnh giống hệt như kia.
Trước bàn trang điểm đỏ tươi, một người phụ nữ ngồi xoay lưng màn hình, dùng ngón tay sơn đỏ nắm chiếc lược đỏ, chầm chậm chải đầu, động tác cứng ngắc thong thả, nơi nơi lộ vẻ quỷ dị âm trầm.
“Rè!”
Ngay sau đó là tiếng thứ ba, thứ tư…
Từng chiếc tivi cũ kỹ lần lượt bật lên, bên trong ngồi cùng một bóng lưng phụ nữ.
Đột nhiên, cô ta dừng lại.
Người phụ nữ quay lưng với họ chậm rãi đứng lên, không hề xoay người mà chỉ lùi về phía sau, từng bước từng bước tiến về phía màn hình.
Giống hệt hình ảnh trong căn nhà kho ban nãy.
Hết chương 217
------oOo------.