Bên trong cửa hàng lờ mờ sáng, một mùi thối rữa trôi nổi trong không trung, sự im lặng bí bách đang lan rộng.
Tất cả mọi người đều bị đề nghị của Ôn Giản Ngôn làm cho chấn động.
Toàn bộ logic của hắn đều được thành lập, toàn bộ quá trình suy luận cũng rất trôi chảy trơn tru, hầu như không thể tìm ra lỗ hổng.
Nhưng mà… cuối cùng hắn lại đưa ra kết luận đáng sợ như vậy.
[Thông qua gương đồng đặt trong nhà kho để xâm lấn ngược vào thế giới của nữ quỷ].
Phải biết rằng, tất cả nỗ lực của họ cho đến bây giờ là để nhốt nữ thi trong tivi và ngăn không cho nó xâm nhập vào thế giới thực.
Nhưng hiện tại bọn họ phải chủ động bước vào thế giới nữ thi… điều này chẳng khác nào tự sát cả.
Tại sao có thể đưa ra đề xuất điên rồ như vậy?
Nghĩ đến hình ảnh bên trong TV, bàn trang điểm được sơn đỏ loang lổ, bóng lưng cứng đờ lạnh lẽo của nữ thi váy đỏ, mọi người bất giác thấy lạnh sống lưng.
Bọn họ liều mạng để trốn cũng trốn không được, thế mà đối phương lại muốn chủ động đến gần…
Không ai biết kết quả sẽ ra sao.
Nghĩ đến đây, bọn họ không khỏi nhìn về phía người đưa ra ý kiến.
Thiếu nữ váy trắng đứng trước mặt mọi người, ngón tay mảnh khảnh đan vào nhau, đôi mắt hổ phách cụp xuống tựa hồ đang chờ mọi người trả lời.
Cô vẫn mang dáng vẻ không nhiễm bụi trần, nhu nhược yếu đuối, nhưng trong mắt người khác lúc này, dáng vẻ vô hại kia không hiểu sao mang cho người ta cảm giác ớn lạnh.
Con nhỏ này điên thật rồi.
Trong sự tĩnh lặng, đột nhiên có tiếng “xì xèo” rất nhỏ vang lên.
Mọi người giật mình nhìn về phía thanh âm truyền đến, chỉ thấy bấc đèn trong chao đèn bị hun đen cháy mạnh hơn một chút.
Đáy lòng tất cả chùng xuống.
Họ biết điều đó có nghĩa là gì trong phó bản này.
Dưới ánh đèn chiếu rọi, cửa kính hơi mờ trước mặt dần dần trở nên rõ ràng, một bóng lưng đỏ tươi đang tiến lại gần dần hiện ra.
Hiển nhiên việc đánh mắt sang chỗ khác đã không còn nhiều tác dụng.
Nó bắt đầu không chỉ xuất hiện trong tivi mà còn xuất hiện trong cả những mặt kính bị nhìn chằm chằm.
Trừ khi tất cả streamer luôn đứng co ro trong khu vực nhỏ được ánh đèn dầu bao phủ, bằng không cho dù nhắm chặt hai mắt thì quá trình xâm nhập hiện thực kia vẫn không thể bị ngăn chặn.
Đã vậy dầu đèn lại có hạn.
An Tân và những người khác quay đầu nhìn Kỳ Tiềm, chờ đợi đội trưởng đưa ra quyết định.
Kỳ Tiềm cắn răng, nét mặt như đang đấu tranh vật lộn.
Trước hết mặc kệ đề nghị kia có điên rồ và ngớ ngẩn đến mức nào, nhưng nếu chỉ dùng lý trí để nghĩ thì có lẽ đề nghị hiện tại của Ôn Ôn là hữu hiệu nhất.
Kỳ Tiềm quay đầu, tầm mắt rơi vào tờ tiền Âm Phủ đặt trên mặt quầy được ánh đèn dầu bao phủ.
Đó là tờ tiền do khách hàng vừa đến để lại.
Khác với hai tờ tiền Âm Phủ trước đó, tờ tiền Âm Phủ lần này bày ra sắc đỏ chói mắt, dưới bốn chữ Ngân Hàng Địa Phủ in một khuôn mặt trắng bệch, thoạt nhìn vô cùng quái dị.
Các tờ tiền Âm Phủ khác nhau có lẽ đại biểu cho việc khách hàng mua những món đồ khác nhau.
Trước đó là tiền Âm Phủ bình thường, cho nên thứ được mua là hàng hoá bình thường.
Còn đồng tiền Âm Phủ xuất hiện trước mặt họ bây giờ có thể nói rõ, món hàng khách mua lần này nhất định phải sử dụng loại tiền tệ đặc biệt để mua chúng chăng?
Nếu đúng là thế, vậy thì điều này khớp với suy đoán vừa rồi của Ôn Giản Ngôn.
Những thứ được “khách hàng” mua tồn tại trong TV.
Kỳ Tiềm hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi như thể đã hạ quyết tâm: “Được, vậy chúng ta thử xem sao.”
Mặc dù trong lòng đã có phỏng đoán lờ mờ, nhưng sau khi nghe được câu trả lời chắc chắn của Kỳ Tiềm, mấy người còn lại vẫn không khỏi thấy kinh ngạc.
Cho dù còn chưa có hành động đã có linh cảm tóc gáy dựng đứng.
Tiếp theo bọn họ sẽ tiến vào trong thế giới quỷ quái.
“Thị lực của cô khôi phục thế nào rồi?” Kỳ Tiềm hỏi.
“Để tôi thử xem.” Đồng Dao cố gắng mở mắt, màu đỏ tươi dưới mí mắt còn chưa phai, song nhãn cầu đã có thể chuyển động: “Vẫn còn ảnh hưởng đôi chút nhưng đã có thể loáng thoáng nhìn thấy đồ vật, chỉ là thiên phú vẫn chưa sử dụng được ngay.”
“Vẫn chưa ổn lắm, nhưng cũng đành vậy chứ biết làm thế nào.” Kỳ Tiềm thở dài: “Tuy rằng lần này sẽ rất nguy hiểm, nhưng cô và Trương Vũ phải đi theo mọi người.”
Trong phó bản này, bóng tối đồng nghĩa với cái chết.
Bởi vì đèn dầu trên tầng hai hàn vào mặt bàn nên họ phải dùng đèn dầu dự phòng mang từ tầng một để tiến vào nhà kho.
Nếu để Trương Vũ và Đồng Dao ở trước quầy thì có nghĩa là hai ngọn đèn dầu cùng được sử dụng, dầu đèn tiếp tục tiêu hao với số lượng gấp đôi.
Trải qua vài lần tập kích trước đó, hiện tại trong tay bọn họ không còn nhiều dầu đèn lắm.
Không biết sau khi tiến vào thế giới quỷ quái sẽ gặp thứ gì, cho nên bọn họ nhất định phải dùng tiết kiệm, không thể lãng phí chút nào.
Do đó, mặc dù tình trạng sức khoẻ hiện tại của Trương Vũ và Đồng Dao rất kém nhưng vẫn buộc phải tham gia hành động lần này.
Hai người gật đầu không dị nghị gì.
Sau khi thắp đèn dầu dự phòng mang tới từ tầng một, mọi người nhanh chóng thổi tắt đèn dầu trên quầy, Trương Vũ thò tay vào trong, dùng tay không lấy đĩa dầu đèn bị cháy chỉ còn một lớp dầu mỏng.
Dưới ảnh hưởng của lời nguyền tầng một, bàn tay của hắn đã hiện sắc xanh trắng hệt như người chết, làn da cũng trở nên lạnh lẽo như băng.
Trương Vũ hiểu rõ mọi người đều biết tình trạng của mình, cho nên cũng từ bỏ kế hoạch giữ bí mật.
Chẳng bao lâu sau, dầu đèn đông lại ở nhiệt độ thấp.
Trương Vũ nhét khay dầu đèn vào nắp đậy, nhét vào trong túi.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, đoàn người cất bước, mau chóng đi về phía sâu trong cửa hàng
“Cạch.”
Chìa khóa bằng đồng rỉ sét tra vào ổ khóa, vặn nhẹ một cái phát ra âm thanh va chạm kim loại rất nhỏ.
Khóa cửa của nhà kho lại được mở.
Cửa lớn chậm rãi mở ra, để lộ gian phòng tối đen như mực, một mùi tanh ngọt thối rữa ập tới khiến người ta suýt chút buồn nôn.
Ánh đèn lập loè chậm rãi khuếch tán, một tia sáng vàng mờ nhạt hệt như ngón tay thăm dò bóng tối.
Xuyên qua bả vai Kỳ Tiềm, Ôn Giản Ngôn nhìn vào trong.
Cách đó không xa, mơ hồ có thể nhìn thấy chiếc bàn trang điểm màu đỏ toát ra khí tức chẳng lành.
Dù rằng không nhìn thấy rõ, song Ôn Giản Ngôn biết được trên bàn trang điểm có bày một chiếc gương đồng không lớn, thông qua mặt gương, bọn họ có thể tiến vào một thế giới khác càng thêm nguy hiểm quỷ dị.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, đè nén nhịp tim đang đập loạn xạ vì lo lắng của mình.
Mặc dù người đưa ra đề nghị là chính hắn, nhưng nếu bảo không sợ… thì không thể nào.
Huống chi hắn còn biết rõ mức độ nguy hiểm của hành động này hơn bất cứ ai.
Không phải ngẫu nhiên mà bàn tay sơn móng đỏ lại đưa chìa khoá cho họ, khéo thay bên trong nhà kho cũng có một bàn trang điểm giống hệt tivi và một chiếc gương đồng có thể nối thông hai thế giới.
Tất cả mọi thứ đều được liên kết.
Một suy đoán mơ hồ hiện lên trong đầu Ôn Giản Ngôn.
Có lẽ nguy hiểm họ phải đối mặt hiện giờ đã được chính họ “chọn” trong vô thức.
Trong đợt tập kích đầu tiên họ đã chứng minh được khả năng thăm dò quy tắc của mình, vậy nên bàn tay người chết sơn móng đỏ đã trao cho họ “chìa khoá” để khiêu chiến thử thách khốc liệt hơn.
Nếu tiến vào nhà kho đánh thức nữ thi trong gương đồng, vậy thì sau lần tiếp theo “khách hàng” ghé thăm, độ khó của đợt tập kích cũng sẽ tăng lên.
Không, còn hơn thế nữa.
Phải biết rằng, dựa theo kinh nghiệm tầng trước, ắt hẳn trong tay nữ thi cũng chỉ có một tờ tiền Âm Phủ.
Theo nghĩa nào đó, bản thân tờ tiền Âm Phủ có liên quan đến độ khó.
Nếu hành động lần này của họ thành công, trong tay họ sẽ có hai tờ tiền Âm Phủ, một tờ của khách hàng và một tờ của nữ thi.
Đồng nghĩa…
Mối nguy hiểm mà họ phải đối mặt lần này sẽ tăng gấp đôi.
Không phải gấp đôi mà là gấp ba lần!
Tuy Ôn Giản Ngôn không nói, song hắn biết rằng mặc dù bọn họ đang ở tầng hai, thế nhưng cấp bậc nguy hiểm bọn họ gặp phải lần này chắc chắn không phải độ khó trung bình của tầng hai.
Về phần tỷ lệ thành công của hành động, Ôn Giản Ngôn cũng không biết.
Xem ra chỉ đành đi đến đâu tính đến đấy.
Ôn Giản Ngôn thu hồi những suy nghĩ tán loạn của mình, đi theo mấy người Kỳ Tiềm tiến đến chỗ bàn trang điểm.
Chiếc bàn trang điểm đang cách họ ngày càng gần.
Lớp sơn đỏ tươi loang lổ phía trên trông như vết máu chưa khô, một chiếc gương đồng không lớn đặt trên mặt bàn trang điểm.
Mặt gương hơi mờ, cho dù đến gần cũng không nhìn thấy bóng mình phản chiếu bên trong.
Không thấy nữ thi váy đó luôn lùi về sau khi trước đâu.
Hiển nhiên đây là chuyện tốt.
Nếu bóng dáng nữ thi không xuất hiện dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, điều đó chứng tỏ con đường xâm lấn của nó đã thay đổi, vậy chiếc gương trong nhà kho này có ích lợi gì đây? Đáp án không nói ra cũng hiểu.
Kỳ Tiềm quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn:
“Chúng ta vào kiểu nào?”
Ôn Giản Ngôn lắc đầu: “Xin lỗi, tôi cũng không biết đáp án.”
Mặc dù hắn là người đưa ra đề nghị, nhưng đó chỉ là suy luận tổng hợp dựa trên tất cả manh mối, là suy đoán có khả năng chính xác cao nhất mà thôi.
Kỳ Tiềm không mấy kinh ngạc trước câu trả lời của Ôn Giản Ngôn, gã gật đầu: “Tôi hiểu rồi, xem ra tiếp theo chúng ta chỉ đành thử sai.”
Trương Vũ đứng bên cạnh nói: “Tôi sẽ thử trước.”
Kỳ Tiềm nhìn hắn ta thật sâu, sau đó gật đầu đáp: “Nhớ cẩn thận.”
“Tôi biết rồi.” Trương Vũ dẫn đầu tiến lên phía trước, cẩn thận vươn tay dùng đầu ngón tay chạm vào mặt gương.
Bất kể thành công hay không thì hành động này vô cùng nguy hiểm.
Chưa kể khả năng dính phải lời nguyền không rõ nguồn gốc, nếu như thật sự thành công thì Trương Vũ sẽ trở thành người đầu tiên tiến vào trong gương.
Quy tắc và rủi ro bên trong đều không rõ ràng, mà đèn dầu lại không ở trong tay hắn, nếu như tiến vào trong gương sẽ bị cắt đứt nguồn sáng, mất đi ánh đèn che chở, Trương Vũ rất có khả năng sẽ biến thành kẻ đầu tiên vong mạng.
Tuy nhiên hành động này là cần thiết.
Streamer kỳ cựu ít nhiều cũng có một vài đạo cụ cấp sử thi bảo mệnh, đa số đều chờ thời điểm sinh tử mới lấy ra dùng.
Nếu như bất kỳ người nào vì an toàn của bản thân mà mang theo đèn dầu tiến hành thử nghiệm, một khi thực sự thành công người đó sẽ tiến vào thế giới gương một mình, còn đồng đội ngoài gương sẽ bị bỏ lại trong bóng tối và chết chắc.
Cho dù bản thân kẻ đó còn sống thì cũng tương đương với diệt toàn đoàn.
Một người nếu đi vào trong thì cũng không thể đánh cược tính mạng cả nhóm.
Nói cách khác…
Những gì đội ngũ có thể làm lúc này là dùng mạng người để thử sai phạm.
Về phần có thể sống sót hay không, tất cả đều phụ thuộc vào thủ đoạn của streamer.
Là streamer đầu tiên tiến lên tiếp xúc với sinh vật nguyền rủa, đáy lòng Trương Vũ đã đón chờ sẵn cái chết.
Tất cả mọi người hơi nín thở, cùng chăm chú nhìn động tác của Trương Vũ.
Trương Vũ cẩn thận dùng đầu ngón tay chạm vào mặt gương bóng loáng lạnh lẽo, thế nhưng không có chuyện gì xảy ra.
Có vẻ chạm vào gương đồng không thể đi vào trong gương.
Tuy nhiên tin tức tốt là, việc tiếp xúc trực tiếp với mặt gương không gây nguy hiểm cho streamer.
Sau khi thăm dò ra điểm này, động tác của Trương Vũ lớn mật hơn không ít.
Đầu tiên hắn ta cố nhặt chiếc gương trên bàn nhưng thất bại, nó như bị hàn chặt vào mặt bàn, hoàn toàn không thể di chuyển dù chỉ một chút.
Ngay sau đó, Trương Vũ lại thử kéo ngăn kéo trên bàn trang điểm, nhưng ngăn kéo cũng không xê dịch chút nào, như thể nó chỉ là vật trang trí mà thôi.
Nỗ lực của Trương Vũ đã thất bại.
Hắn ta lắc đầu rút lui.
Kỳ Tiềm không nói gì, chỉ vỗ vai hắn an ủi.
“Nếu đi giật lùi thì sao? Có thể được không?” An Tân nghĩ tới gì đó, mở miệng hỏi.
Dù sao khi trước nữ thi cũng đi giật lùi để ra khỏi gương, vậy thì nếu họ cũng đi giật lùi ở bên ngoài gương thì có thể vào trong gương hay không.
“Cậu làm thử xem.” Trương Vũ từ móc đĩa dầu nhỏ từ trong túi ra: “Cầm lấy.”
Mặc dù đĩa dầu đèn này đã cháy gần hết, nhưng nếu An Tân thật sự thành công tiến vào bên trong, chí ít đĩa dầu đèn nhỏ này cũng có thể tạm thời bảo vệ anh ta khi anh ta thử ra đúng quy tắc.
Như vậy, các đồng đội khác cũng sẽ nhanh chóng chạy vào, hội hợp cùng anh ta ở trong gương, và lúc đó An Tân sẽ an toàn.
“Cảm ơn.”
An Tân cũng không từ chối.
Anh ta nhận đĩa dầu đèn, cầm nó trong tay, sau đó bước thêm vài bước cách xa bàn trang điểm.
Chuẩn bị xong xuôi, An Tân hít sâu một hơi quay lưng với mọi người, nâng chân chậm rãi lùi về phía gương.
Nhìn động tác của An Tân, trái tim mọi người đều thắt lại.
Một bước, hai bước, ba bước.
An Tân tiếp tục lùi lại trong tình huống không nhìn thấy gì.
Chỉ nghe “rầm” một tiếng, bắp chân anh ta đụng phải ghế gỗ trước bàn trang điểm, An Tân chúi người suýt thì ngã xuống.
Anh ta vội giữ thang băng, quay lưng về phía ghế gỗ, nhưng còn chưa đi được thêm vài bước thì eo anh ta đã chạm vào cạnh bàn trang điểm, vậy nên bất kể thế nào, An Tân cũng không thể lùi tiếp nữa.
“Sao rồi, hữu dụng không?” An Tân tràn đầy mong chờ nhìn Kỳ Tiềm bên cạnh: “Trong gương có xuất hiện biến hóa gì không?”
Kỳ Tiềm lắc đầu.
“…” An Tân thở dài rồi rời khỏi bàn trang điểm: “Ok, tôi xin nhận thua, xem ra mấy việc động não kiểu này thật sự không phù hợp với tôi.”
“Tiếp theo để tôi thử xem.”
Ôn Giản Ngôn bỗng mở miệng nói.
Mọi người nháo nhác quay đầu nhìn hắn.
Trong căn phòng lờ mờ sáng, thoạt nhìn thiếu nữ váy trắng có vẻ lạc lõng với cảnh xung quanh, nhưng đến lúc này đã không còn ai dám xem thường thiếu nữ.
Rõ ràng chỉ tiến vào đây để trợ giúp nhà tiên tri, song theo thời gian trôi qua, thiếu nữ mơ hồ lộ ra một ít mũi nhọn cùng tiềm lực vượt xa nhà tiên tri, kết hợp với dáng người mảnh mai, thậm chí còn khiến người ta thấy hơi ớn lạnh.
“Được.” Kỳ Tiềm gật đầu.
An Tân lấy đĩa dầu trong túi ra rồi ném cho Ôn Giản Ngôn.
Ôn Giản Ngôn cũng không từ chối, cầm đĩa dầu đèn trong tay.
Hắn hít một hơi thật sâu, bước về phía bàn trang điểm.
So với những người khác, Ôn Giản Ngôn vô cùng quen thuộc với kiểu phương tiện kết nối như gương.
Dù sao trong phó bản cũ số lần hắn phải tiếp xúc với gương thật sự quá nhiều.
Thời điểm Trương Vũ và An Tân tìm cách thử, Ôn Giản Ngôn vẫn luôn cẩn thận quan sát hình ảnh trong gương.
Hắn phát hiện ra rằng, bất kể Trương Vũ chạm vào mặt gương hay An Tân đi giật lùi thì chiếc gương đồng không hề phản chiếu hình ảnh nào cả trong suốt quá trình.
Chỉ trừ…
Khoảnh khắc ngắn ngủi đó.
Khi An Tân vấp phải chiếc ghế sau lưng suýt chút ngã xuống, tấm lưng rõ ràng của An Tân bỗng xuất hiện mặt gương vẫn luôn mờ ảo không hề phản chiếu một cái bóng nào.
Tuy nhiên sau khi An Tân đứng dậy, gương đồng lại khôi phục như cũ.
Hết thảy phát sinh quá nhanh, gần như chỉ là thoảng qua, chỉ mình Ôn Giản Ngôn đứng gần gương đồng nhất mới chú ý tới khoảnh khắc ngắn ngủi này.
Nói cách khác…
Ôn Giản Ngôn chậm rãi thở ra một hơi, nhấc chân bước đến chiếc ghế sơn màu đỏ tươi, ưu nhã ngồi xuống mặt ghế.
Gần như cùng lúc.
Khuôn mặt của Ôn Giản Ngôn phản chiếu trong chiếc gương đồng mờ ảo.
“!!”
Ôn Giản Ngôn không quan tâm.
Hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm khuôn mặt của mình trong gương.
Bên trong chiếc gương cũ kỹ hơi sờn, làn da trên khuôn mặt hắn được lồng vào lớp ánh sáng màu đồng thau, bị độ cong của gương hơi bóp méo, có vẻ quen thuộc mà xa lạ.
“…”
Ôn Giản Ngôn nhìn chính mình trong gương, nháy mắt hắn chợt hiểu ra, trong đầu hồi tưởng động tác nữ thi từng làm.
Còn thiếu gì nữa?
Ôn Giản Ngôn cụp mắt, thản nhiên vươn tay về phía ngăn kéo của bàn trang điểm.
Chỉ nghe thấy “cạch” một tiếng, ngăn kéo vừa rồi Trương Vũ dùng toàn sức kéo vẫn không xê dịch, giờ phút này lại bị hắn kéo ra một cách dễ dàng.
Trong ngăn kéo có một chiếc lược gỗ màu đỏ tươi.
Ôn Giản Ngôn vươn tay cầm lược gỗ.
Âm thanh thông báo của hệ thống vang bên tai.
[Ting! Chúc mừng streamer đã nhận được đạo cụ ẩn (cấp bình thường) trong phó bản.]
[Tiến độ thu thập: 1/?]
Ắt hẳn bàn tay chỉ dẫn vừa được kích hoạt hai lần liên tiếp đều chỉ về hướng chiếc lược.
Tuy nhiên chiếc lược gỗ này chỉ thuộc cấp độ bình thường.
Vậy nên nó không phải nguồn gốc lây lan lời nguyền.
Ôn Giản Ngôn ngước mắt lên, nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
Hắn lẳng lặng ngồi ngay ngắn trên ghế đỏ trước bàn trang điểm, mọi người sau lưng không có bóng hình phản chiếu trong gương, tay hắn cầm chiếc lược đỏ.
Tiếp theo cần làm là bước cuối cùng.
Ôn Giản Ngôn giơ tay lên, dùng đầu ngón tay mảnh khảnh tái nhợt cầm chiếc lược đỏ, màu sắc tương phản có vẻ vô cùng chói mắt, ngay sau đó, ngón tay hắn hạ xuống, dùng lược chậm rãi chải mái tóc đen của mình.
Từng chút từng chút.
Những chiếc răng gỗ len qua hàng tóc phát ra âm thanh “sột soạt” rất nhẹ, song lại vô cùng rõ ràng giữa mảnh không gian tĩnh mịch.
Mấy người đứng sau lưng Ôn Giản Ngôn trầm mặc nhìn chằm chằm cảnh tượng quái dị trước mắt, bên tai yên tĩnh không có tiếng động, nhưng hình ảnh này lại khiến người ta phát run, một cảm giác sợ hãi không tên trào dâng từ dưới đáy lòng.
Đúng lúc này, ánh mắt Kỳ Tiềm rơi vào cánh cửa phía sau, tựa hồ phát hiện ra cái gì đấy, lông mày của gã chau lại.
“Chờ chút, ai đã đóng cửa?”
Thân là một streamer kỳ cựu, gã sẽ không bao giờ đóng cánh cửa sau lưng mình, phòng khi những lúc nguy hiểm còn đường thoát thân.
Mọi người nhìn nhau nháo nhác lắc đầu.
Bọn họ cũng có thói quen tương tự, không thể làm ra loại chuyện tự cắt đường sống như thế.
Hơn nữa… Vừa rồi không ai nghe thấy tiếng đóng cửa cả.
Kỳ Tiềm nhíu mày càng chặt.
Đúng lúc này, Ôn Giản Ngôn ngồi trước gương đồng bỗng dừng động tác, đồng tử co rụt.
Hắn thấy…
Hình ảnh phản chiếu của mình trong gương đột nhiên nhếch miệng mỉm cười.
Trong gương, khuôn mặt trắng bệch của Ôn Giản Ngôn giống như sáp chảy, khóe miệng nhếch lên chậm rãi nở một nụ cười quái dị với hắn ngoài gương.
“!!”
Ôn Giản Ngôn dựng tóc gáy, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, dựa vào nghị lực, hắn cố gắng kìm nén tiếng kêu sợ hãi trong cổ.
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến giọng của Đồng Dao:
“Không ổn.”
Giọng cô vô cùng nghiêm túc.
Cho dù tạm thời không thể kích hoạt thiên phú nhưng sự nhạy bén của nhà ngoại cảm vẫn còn.
Mọi người lập tức đề cao cảnh giác.
Cánh cửa thình lình đóng lại, lời nhắc của nhà ngoại cảm… Tất cả manh mối gộp vào mang cho bọn họ linh cảm chẳng lành.
Không lẽ…
“Cộp cộp cộp.”
Tiếng bước chân nặng nề vang lên từ trong bóng tối.
Bên trong chao đèn, ánh lửa nhảy nhót dữ dội, mơ hồ chiếu sáng bóng người cách đó không xa.
“Mẹ kiếp! Nữ thi kia đã xâm nhập vào thế giới thực!” Đồng tử An Tân co rụt, vội nói: “Mau lên, chuẩn bị chiến…”
“Không.”
Sắc mặt của Ôn Giản Ngôn tái nhợt.
Hắn đứng dậy khỏi ghế, quay đầu nhìn về phía tiếng bước chân, chậm rãi mở lời: “Là chúng ta tiến vào.”
Cánh cửa ngoài thế giới thực đang mở vì họ phải mở cửa ra để bước từ ngoài vào trong.
Thế giới trong gương đóng cửa, bởi vì nữ thi bị nhốt bên trong nhà kho, không ai bảo nó được thả ra cả.
Và…
“Cộp cộp cộp.”
Theo tiếng bước chân truyền đến, bọn họ tận mắt thấy một nữ thi váy đỏ bước ra từ trong bóng tối, bước chân y hệt như trong ký ức, chậm rãi tiến về phía trước.
Trông nó thật quỷ dị và đáng sợ, mang theo cảm giác áp lực kinh hồn khiến người ta sởn tóc gáy.
Khuôn mặt của nó bị bóng tối bao phủ nên không thể nhìn rõ, nhưng từ bàn tay bên cạnh có thể thấy rằng…
Nữ thi đang đối mặt trực diện với họ.
Hết chương 219
------oOo------.