Đồng Dao nhắm mắt, mò mẫm trong tối tiến về phía trước.
Việc đi lại trở nên vô cùng khó khăn khi không thể nhìn thấy gì, đặc biệt là khi cô biết mình đang ở đâu.
Hơi thở trở nên đục ngầu và gấp rút, từng bước nện xuống đều là run sợ, trí tưởng tượng của con người được khuếch đại đến mức tối đa, cho dù hai mắt có bị che kín thì trong đầu cô vẫn có thể phác họa rõ ràng vị trí hiện tại của mình.
Bên trong cửa hàng tối tăm chỉ còn một ngọn đèn dầu cũ kỹ thắp sáng, cửa quán được thay thế bằng bức tường kiên cố, trên những kệ hàng lạnh lẽo là vô số đầu người chết trắng xanh.
Theo tiến độ di chuyển của Đồng Dao, mí mắt người chết chuyển động.
Chúng nó từ từ mở mắt, nhìn bằng đôi mắt xám xịt vô hồn.
“…”
Chỉ mới đi được vài bước ngắn ngủi, sau lưng Đồng Dao đã túa mồ hôi lạnh.
Hành động kiểu này mang đến áp lực quá lớn.
Ngay cả với streamer kỳ cựu, rất khó để nói rằng họ sẽ không bị ảnh hưởng gì cả.
Tuy nhiên tất cả những gì cô có thể làm là cắn răng chịu đựng, máy móc bước từng bước một tiến về phía trước.
Một bước, hai bước, ba bước …
Tấm vải đen che trước mắt cọ xát vào da, mang tới cảm giác hơi châm chích, ánh đèn mờ nhạt xuyên qua lớp vải giúp cô mơ hồ biết được mình đang đi theo hướng nào.
Quẩn quanh chóp mũi là mùi thối rữa ngày càng nồng đậm, nhiệt độ không khí cũng ngày càng thấp, tựa như dao băng cứa vào da thịt làm cô nổi da gà.
Càng tiến về phía trước, ánh sáng xuyên qua lớp vải bịt mắt ngày càng ít.
Đồng Dao có thể nhận ra mình đang quay lưng lại với ánh sáng, bước từng bước vào bóng tối.
Càng ngày càng tối, càng ngày càng tối.
Đồng Dao không khống chế nổi mà dừng bước chân.
Cô chợt nhận ra rằng, ánh sáng xuyên qua bịt mắt đã hoàn toàn biến mất, xung quanh cô chỉ còn lại bóng tối lạnh lẽo vô biên.
Và trong phó bản này, bóng tối đồng nghĩa với tử vong.
“Tại sao cô ấy không đi nữa?” An Tân nhíu mày, nghi hoặc nhìn bóng lưng Đồng Dao cách đó không xa.
Khi còn cách vật phẩm nguyền rủa nửa đường, Đồng Dao đột nhiên dừng bước đứng yên tại chỗ, cứ như không thể tiến thêm một bước nào nữa.
“Vẫn chưa đến đâu.” Anh ta hét lên: “Cứ bước tiếp đi.”
Sau lưng truyền đến giọng nói của đồng đội, thúc giục cô tiếp tục tiến về trước.
Giọng nói nghe rất xa xăm và lạ lẫm, như thể ma âm đòi mệnh dẫn cô đến trước vực thẳm vạn kiếp bất phục.
Bản năng đang điên cuồng cảnh báo rít gào:
Xoay người! Bỏ trốn!
Đồng Dao nghiến răng, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, mặt cắt không còn hột máu.
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn kệ hàng.
Hắn biết vì sao Đồng Dao dừng lại lúc này: điều này chứng tỏ tác động của đám đầu người đang gia tăng.
Giống như ở thế giới ngoài tấm gương, bịt tai bịt mắt không thể cách ly hoàn toàn lời nguyền, loại nguyền rủa này sẽ tác động trực tiếp lên tâm trí con người.
Ngay cả khi đã được dặn dò phải “tin vào hướng dẫn của đồng đội” thì kết quả vẫn vậy.
Hiểu cách làm trên lý thuyết và tự mình đặt chân vào thế giới kinh khủng bị quấy nhiễu là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Kể cả đổi người cũng vậy.
Lựa chọn để Đồng Dao trở thành người bịt mắt tiến về phía trước có mặt ưu và khuyết điểm.
Cô là một nhà ngoại cảm, độ nhạy bén trước các vấn đề tâm linh rất mạnh.
Vậy nên so với những người khác, ngay cả khi cô bị bịt mắt thì cũng có thể đối phó với những nguy hiểm có thể xảy ra giữa đường.
Đồng thời, thiên phú của cô cũng là con dao hai lưỡi, thể chất của nhà ngoại cảm cũng sẽ dẫn đến việc Đồng Dao bị quấy nhiễu mạnh hơn.
Đây giống như cuộc thí nghiệm của Schrödinger, không ai biết được con mèo bên trong còn sống hay chết trước khi chiếc hộp mở ra.
Hiện tại bọn họ đều đứng ở ngoài sân đấu, ngoại trừ nhắc nhở và hỗ trợ bằng âm thanh thì không làm được gì cả.
Tựu chung phụ thuộc vào việc Đồng Dao có vượt qua được hay không.
Tuy nhiên ngay cả khi Đồng Dao thất bại, bọn họ vẫn có thể thay một người khác lên thử.
Bọn họ đứng ở khu vực không bị đầu người quấy nhiễu, đủ sức để kéo cô trở về an toàn, chỉ cần thời gian dư dả là có thể nghĩ phương án dự phòng.
Ôn Giản Ngôn rời mắt, nhìn về phía cánh cửa sắt đóng chặt một lần nữa.
Giữa không gian tối tăm mơ hồ, cửa sắt đóng chặt, xích sắt phía trên không hề nhúc nhích, vô cùng tĩnh mịch.
Theo Ôn Giản Ngôn suy đoán, biến cố sẽ sớm xảy ra.
Nhưng mà không hề có tiếng bước chân hay tiếng đập cửa…
Không có chuyện gì xảy ra.
Chẳng lẽ nữ thi thật sự bị cánh cửa sắt ngăn cản? Nó không thể rời nhà kho nếu không có người mở cửa…?
Dễ dàng vậy sao?
Ôn Giản Ngôn cau mày.
Bên này, dưới tiếng hò hét và cổ vũ của mấy người An Tân, tiếng bước chân trì trệ hồi lâu cuối cùng cũng khó nhọc vang lên.
Đồng Dao như đã hạ được quyết tâm, bước chân nặng nề thong thả, song cũng đầy sự kiên định tiến về phía trước.
May quá, có vẻ cô ấy đã khắc phục được ảnh hưởng do tầm mắt người chết gây ra.
Thấy vậy, An Tân và những người khác đều thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên Ôn Giản Ngôn đứng cuối hàng lại không cảm thấy thoải mái chút nào.
Một dự cảm chẳng lành dâng lên từ dưới đáy lòng, khiến hắn có chút bất an.
Cứ luôn cảm thấy… dường như bản thân đã bỏ qua manh mối quan trọng nào đó.
“Cộp!”
Đột nhiên, mơ hồ có tiếng vật gì rơi xuống cách đó không xa.
Ôn Giản Ngôn giật mình, bất giác ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh truyền đến.
Không phải là tiếng Đồng Dao bước giữa lối đi, mà là từ hướng cách họ càng gần, nơi ánh đèn dầu không thể chiếu sáng và bị chìm trong bóng tối sâu thẳm.
“Cộp!” Lại thêm một tiếng.
“Cái quái gì vậy?”
An Tân nghiến răng nghiến lợi chửi thầm một câu.
Đây là phó bản tra tấn nhất từ trước tới giờ anh ta từng trải qua, gần như đã đẩy anh ta đến cơn bực tức:
“Có phải nó lại chuẩn bị ngăn cản chúng ta tiếp cận nguồn gốc lời nguyền?”
Trương Vũ nhíu mày tiến về phía âm thanh vài bước, cầm ngọn đèn dầu chiếu về phía tối.
“Cẩn thận một chút, tôi đi xem thế nào.”
Nhìn bóng lưng của Trương Vũ, đáy lòng Ôn Giản Ngôn dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt.
“Lục cục…”
Giây tiếp theo, có thứ gì đó lăn dưới mặt đất, dùng tốc độ cực kỳ kinh khủng lao thẳng về hướng này!
Chờ đã, lăn?
Chẳng lẽ là đầu người?
Phút chốc, giống như tia chớp xẹt ngang bầu trời đen kịt, một ý tưởng nhanh chóng hiện lên trong đầu.
Từ lần tập kích của radio có thể nhìn ra, mỗi lần nguy cơ ập đến sẽ có hai tầng nguy hiểm.
Tầng thứ nhất đến từ việc chỉ cần nghe thấy âm thanh nguyền rủa cơ thể sẽ thối rữa, tầng thứ hai thì ẩn sâu hơn, chỉ khi tiếp cận nguồn gốc nguyền rủa mới kích hoạt, ngăn cản không cho streamer giải trừ lời nguyền.
Trong trường hợp đó, với tư cách là hình ảnh phản chiếu của thế giới thực, thế giới trong gương cũng nên có hai tầng nguy hiểm:
Tầng thứ nhất mang tính khái quát, trong khi tầng hai sẽ chỉ xuất hiện khi tiếp cận nguồn gốc lời nguyền.
Nhưng cho đến hiện tại, điều duy nhất họ trải qua là tầng một.
Phút chốc, như có tiếng sấm nổ đoàng bên tai, cuối cùng trong đầu cũng hiện ra manh mối rõ ràng…
Sau khi thông suốt điểm này, Ôn Giản Ngôn trợn trừng mắt, đồng tử bỗng co rụt lại!
Không ổn!
“Mọi người mau nhắm mắt vào!”
Giọng nói của hắn biến điệu bởi vì sợ hãi, sắc bén đến độ chói tai, mang theo sự cấp bách không gì sánh nổi: “Mau!!”
Lời nguyền của radio là cái chết dần chết mòn sau khi nghe tiếng.
Lời nguyền của tivi là nhìn nhau sẽ chết.
Về mặt lý thuyết, thế giới hiện thực và thế giới trong gương là hình ảnh phản chiếu của nhau.
Có bao nhiêu người “xem” thì sẽ có bấy nhiêu tivi được bật.
Lời nguyền dùng chính tivi làm vật môi giới, mà trong thế giới gương, tất cả tivi đều đã biến thành đầu người.
Nếu logic này được thay thế tương đương…
Những cái đầu kia có thể giải phóng lời nguyền đầu tiên và khái quát nhất.
Hơn nữa bởi vì hiện tại họ đã tiến vào trong gương, cho nên tình huống càng tồi tệ hơn xuất hiện.
Là phương tiện giải phóng lời nguyền, đám đầu người kia không cần phải chờ nữ thi lùi lại xâm nhập vào thế giới thực.
Bởi vì bản thân nó đang ở trong thế giới của chính mình.
Cho nên nữ thi váy đỏ không cần rời khỏi nhà kho.
Bởi vì những thứ thực sự đáng sợ đều nằm trên kệ của cửa hàng này!!!
Hơn nữa…
Nhìn nhau là chết.
Nếu như là streamer chưa được rửa tội bằng cái chết, hoặc là streamer chưa trải qua nhiều phó bản, nhất định họ sẽ cảm thấy bối rối khi nghe thấy một yêu cầu đột nhiên và không rõ ràng như vậy, thường là xác nhận được ra nguyên nhân thì họ mới làm.
Nhưng với tư cách là streamer kỳ cựu, bọn họ đều có kinh nghiệm phong phú và cũng hiểu rõ năng lực của đồng đội bên cạnh mình.
Hơn nữa ở trong bóng tối cách đó không xa truyền đến âm thanh đồ vật lăn dưới mặt đất, cả đám lập tức ý thực được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Xuất phát từ trực giác bản năng, mọi người đều nhắm chặt mắt.
Bóng tối giáng xuống.
Lục cục, lục cục.
Tiếng đầu người lăn dưới đất lần lượt xuất hiện, như thể vang từ bốn phương tám hướng, hơn nữa càng ngày càng gần.
Nếu đoán không sai, ắt hẳn nên có bốn cái đầu người.
Bởi vì trước khi biến cố xảy ra, số người có thị lực là “4”.
Bây giờ những cái đầu kia đang vây quanh họ lăn qua lăn lại, nhìn họ chòng chòng bằng đôi mắt màu xám trắng, chúng nhìn trộm từ nhiều góc độ khác nhau, chờ đợi thời điểm nhân loại mở mắt.
Cái chết sẽ ập đến.
Trương Vũ nghe tiếng vang quỷ dị bên tai, cố gắng kìm nén ham muốn mở mắt, hắn trầm giọng hỏi:
“Chuyện này… rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, cố gắng dùng chất giọng bình tĩnh nhất nói ra suy đoán của mình.
Sau khi nghe hắn giải thích, tất cả mọi người cùng há hốc mồm, từ đầu đến chân lạnh toát.
Không ai có thể ngờ rằng bọn họ vừa cách cái chết gần như vậy.
Nếu chỉ do dự một chút, hoặc …
Động tác chỉ chậm một giây.
Bây giờ bọn họ sẽ giống hệt như Kỳ Tiềm vừa rồi, sắc mặt xanh tím, toàn thân cứng đờ nằm dưới đất, trở thành cái xác không hồn.
Quá nguy hiểm.
Mức độ hung hiểm của phó bản đã vượt xa tưởng tượng…
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, sống lưng Ôn Giản Ngôn cũng toát mồ hôi lạnh, gần như ướt đẫm quần áo.
Giọng nói dù rằng vẫn rất bình tĩnh, nhưng bất đồng với giọng nói là, tay chân của hắn lạnh lẽo tê dại bởi vì sợ hãi, cơ thể cứng đờ đứng yên tại chỗ, một lần nữa muốn nôn ra.
Mặc dù bọn họ miễn cưỡng tránh được kiếp này, nhưng tình thế cũng không bởi vậy mà hòa hoãn.
Bây giờ mọi người buộc phải nhắm mắt.
Khác với tivi, những cái đầu này có thể tự do di chuyển, đồng nghĩa với chuyện bọn họ gần như không thể mở mắt và hướng dẫn Đồng Dao mà không chạm mắt với đám đầu người.
Không có người chỉ phương hướng, Đồng Dao không thể tìm được nguồn gốc nguyền rủa dưới tình huống nhắm chặt mắt.
Bất kể Đồng Dao bị bịt kín mắt đi giữa kệ hàng đầy đầu người chết hay là những người còn lại cách xa khu vực lời nguyền quấy nhiễu nhưng bị nguyền rủa quấn thân, tất cả đều bị ép buộc dừng hết thảy hành động.
Năm người tuyệt vọng dừng lại.
Và chờ đợi không phải là một lựa chọn.
Bởi vì dầu đèn bị có hạn.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Cứu tui, tui thở không nổi nữa rồi…”
“Dù cho cách cả màn hình tôi cũng cảm thấy tuyệt vọng, làm sao có thể sống sót tiếp đây.”
“Phải thừa nhận rằng, cửa hàng được phân cho streamer lần này khó nhất trong cả tầng lầu.
Nói thật, tôi chưa thấy đội ngũ nào có thể chống đỡ được lâu như vậy ở trong, hầu như đều bị diệt sạch ngay từ đợt tấn công đầu bằng radio.
Kỳ thật với năng lực của bọn họ, chống đỡ qua đợt công kích lần hai ắt hẳn không thành vấn đề, nhưng đợt đầu tiên bọn họ giải quyết quá hoàn hảo, cho nên nhận được “chìa khoá” thăng cấp độ khó, độ khó của hai cửa tử chồng lên nhau xuất hiện.
Tuy rằng bây giờ bọn họ còn ở tầng hai, nhưng những gì trải qua đã sánh ngang với độ khó tầng bốn của Cao ốc Xương Thịnh.”
“Tầng bốn?! Có người đã leo lên tầng cao như vậy sao?”
“Có, nhưng đó đã là cực hạn rồi, số tầng mở khóa cao nhất của Cao ốc Xương Thịnh là 4, không có cao hơn.”
“Quả nhiên tên Mộc Sâm kia cũng có chút năng lực về tiên tri… hầy.”
Bên trong cửa hàng bị phong kín tứ phía, ánh đèn mờ nhạt khẽ lay động, dưới chao đèn bị hun đen là bấc đèn đang cháy hừng hực, toả ra mùi hôi của mỡ xác chết.
Năm người đứng yên tại chỗ, không thể di chuyển cũng không thể mở mắt.
Xung quanh bọn họ là những cái đầu thối rữa lăn lộn, tròng mắt dán chặt vào đám người sống trước mặt, chờ đợi khoảnh khắc bọn họ mở mắt ra.
Cách đó không xa, Đồng Dao đứng bất động giữa các kệ hàng.
Gần đó, chưa đầy hai mét là mũi tên đỏ nhảy nhót hướng xuống dưới.
Nơi đặt khởi nguồn của mọi nguyền rủa.
Rất gần, gần như trong tầm với vậy.
Thế nhưng nó lại cũng quá xa xôi, cho dù có cố hết sức cũng không đạt được.
Ngọn núi trĩu nặng đè lên lồng ngực con người, mang đến cảm giác nặng nề bất lực.
Và đúng lúc này…
“Loảng xoảng!”
Tiếng xích sắt rơi xuống đất.
Mọi người bị dọa giật mình, vô thức quay đầu về hướng âm thanh phát ra.
Chờ chút, xích sắt rơi xuống cũng đồng nghĩa là…
Giây sau, chỉ nghe thấy “két” một tiếng, dường như cánh cửa bằng sắt được đẩy ra từ bên trong.
Khoảnh khắc cánh cửa được mở, trong đầu mọi người hiện lên hai chữ.
Tiêu rồi.
Số phận luôn thích đùa giỡn con người.
Như thể lo họ chưa đủ tuyệt vọng, nó lại đẩy họ về phía vực sâu một phen.
Vốn tưởng rằng tình huống đã tệ lắm rồi, nhưng phó bản này luôn có cách chứng minh cho họ thấy: các người đoán sai rồi.
Có lẽ vì đầu người chết quá lâu không tìm được mục tiêu, có lẽ vì thời gian cooldown sau khi giết chết Kỳ Tiềm đã hết, nữ thi luôn đứng bất động từ lúc bọn họ rời khỏi kho hàng đã lấy lại được khả năng di chuyển.
“Cộp, cộp, cộp.”
Bước chân nặng nề buồn tẻ vang lên từ bóng tối.
Mùi thối rữa lạnh lẽo đang đến gần, dường như có thứ gì đó cực kỳ đáng sợ bước từng bước về trước.
Hết chương 221
------oOo------.