Khoảnh khắc lấy được đạo cụ, Đồng Dao cảm thấy bóng tối kinh khủng và sự lạnh lẽo xung quanh nhanh chóng biến mất.
Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng bước chân chạy về phía mình.
Đồng Dao ngập ngừng chốc lát, đoạn giơ tay lên, cẩn thận kéo tấm vải đen phủ trên mặt xuống.
Chỉ thấy Tô Thành và Trương Vũ đang bước nhanh về hướng này, tất cả đầu người trên các kệ hàng xung quanh đều chìm vào yên lặng.
Trên khuôn mặt xanh xao là hàng mi nhắm chặt, cho dù hai người kia đã tiến vào lối đi thì chúng cũng không có bất kỳ động tĩnh gì, an phận hệt như những xác chết thật.
Trong lúc Đồng Dao ngẩn người, Trương Vũ và Tô Thành đã đến gần.
“Thành công rồi.” Dưới ánh đèn dầu tù mù, nét mặt mọi người tràn ngập niềm vui như vừa sống sót qua qua cơn đại nạn.
Ngay cả Trương Vũ đang trong trạng thái vô cùng tồi tệ thì trên khuôn mặt trắng bệch xanh xao tựa hồ cũng đã khôi phục được chút sắc máu: “Chúng ta thành công rồi.”
Lúc này, cuối cùng Đồng Dao cũng có cảm giác “kết thúc” thực sự.
Cô siết chặt miếng vải bịt mắt trong tay, nhất thời có chút hốt hoảng: “Không ngờ… lại thành công thật…”
Vừa rồi Đồng Dao còn rơi vào trong tuyệt vọng…
Cô tự nhận rằng bản thân đã trải qua nhiều phó bản, số lần gặp nạn cũng không hề thiếu, nhưng đây là lần đầu đầu tiên cô trải qua tuyệt cảnh như vậy.
Hai mắt không thể mở ra, nữ thi từng bước tới gần, đầu người phát tán nguyền rủa…
Mà phía bọn họ thì lại hao binh tổn tướng, không có biện pháp ứng đối.
Đồng Dao nghĩ, có lẽ lần này kết thúc thật rồi.
Nhưng không ngờ là, ngay khi cả nhóm chỉ cách kết cục toàn đoàn bị diệt gần trong gang tấc lại có thể lật ngược thế cờ.
Hy vọng ập đến, bọn họ không chỉ thành công giải trừ nguy hiểm, hơn nữa còn dưới độ khó kinh khủng như vậy bảo toàn tính mạng toàn bộ thành viên!
“May có Ôn Ôn.” Trương Vũ lắc đầu, có chút cảm khái mở lời: “Nếu như không nhờ cô ấy kịp thời nghĩ ra biện pháp, e là hiện tại chúng ta đều bỏ mạng ở đây…”
Sau khi An Tân và Ôn Giản Ngôn rời đi, Trương Vũ thấy tiếng đầu người lăn bên cạnh giảm bớt.
Khi đó hắn ta liền hiểu đối phương rốt cuộc đang có ý gì.
Số lượng đầu người lan truyền lời nguyền có liên quan mật thiết tới số lượng “người xem”.
Trước khi lời nguyền có hiệu lực Đồng Dao đã bịt mắt, cho nên cô không bị tính vào số người “xem”, cho nên mặc dù có năm người tiến vào thế giới trong gương, thế nhưng xung quanh bọn họ chỉ có bốn cái đầu người.
Ngay cả khi đã nhắm mắt, nhưng miễn là họ không chết thì số lượng “người giám thị” sẽ không giảm, vì vậy những cái đầu người sẽ luôn lượn lờ quanh họ, chờ đợi, thậm chí là tạo ra khoảnh khắc để nhìn vào mắt họ.
Ôn Giản Ngôn và An Tân rời khỏi thế giới trong gương và quay lại thế giới thực, cho nên đối với lời nguyền trong gương mà nói, họ đã “biến mất”.
Điều này không phải dùng để ngăn chặn lời nguyền lây lan bằng cách nhắm mắt, mà là lợi dụng cơ chế ấy để đạt thành trạng thái nào đó tương tự như “phán định tử vong”.
Do đó số lượng đầu người trong thế giới gương giảm xuống còn hai.
Nếu lúc này, hai người bên ngoài lại nhìn tivi thì một cơ chế phán đoán sẽ được kích hoạt… “kế thừa tiến độ”.
Kết quả là, lời nguyền duy nhất được kích hoạt sẽ được chuyển giao và xâm nhập vào thế giới thực.
Lợi dụng sự khác biệt về thời gian ấy, thế giới trong gương sẽ bước vào khoảng thời gian an toàn ngắn ngủi.
Sau khi hiểu ra điều này, đáy lòng Trương Vũ không khỏi ớn lạnh.
Thật khó để tưởng tượng nổi… Một người rốt cuộc phải hiểu triệt để những quy tắc này thế nào, ánh mắt phải chuẩn ra sao thì mới có thể nghĩ ra phương pháp phá cục như vậy.
Nếu như giữa đường xảy ra một chút sai phạm, nếu bất kỳ quy tắc nào bị bỏ qua và để lọt thì cũng không có khả năng đạt được kết quả như bây giờ.
Đây không phải là hành vi tìm bug ngẫu nhiên, trái lại, đó là một sự tính toán từng bước tỉ mẩn, pha chút điên rồ và kiêu ngạo không thể thiếu.
Đây không phải là ván cược vào một tỷ lệ thành công cực nhỏ, đây là sức mạnh ứng phó khủng hoảng chân chính.
Giờ phút này, Trương Vũ dám khẳng định rằng cảm giác ban đầu của mình không sai.
Thiếu nữ thoạt nhìn có vẻ yếu ớt mong manh, dường như không hề có sức uy hiếp mới là người nhạy bén nhất trong số họ.
Trương Vũ quay đầu nhìn Tô Thành, nửa đùa nửa thật nói:
“Cậu là nhà tiên tri mà, cho dù cậu muốn rời đi thì chưa chắc hội trưởng nhà cậu đã muốn thả người.
Nhưng Ôn Ôn lại khác, nếu cô ấy muốn thay đổi đội ngũ, thay đổi môi trường hay bất cứ điều gì thì bên tôi luôn sẵn lòng hoan nghênh.”
Tô Thành sửng sốt, lập tức hiểu ý trong lời Trương Vũ.
Vãi chưởng, đối phương muốn đào người à!
Khóe miệng của anh giật nhẹ một cái: “Tôi cảm thấy cô ấy tạm thời chưa nghĩ đến đâu…”
“Chậc, đừng nói sớm thế.” Trương Vũ vỗ vai Tô Thành: “Không chừng người ta có ý thật đấy, cậu nói phải không?”
Nếu như trước đây hắn ta cực lực phản đối An Tân tiếp cận Ôn Ôn bao nhiêu thì bây giờ lại ủng hộ hết mình bấy nhiêu.
Tô Thành: “…”
Vấn đề không phải hội trưởng nhà tôi có thả người hay không, mà đó là hội trưởng nhà chúng tôi!
Là tên có một đống suy nghĩ ma quỷ trong đầu đấy!
Trong phòng livestream của Tô Thành:
“Ha ha ha ha ha ha ha buồn cười chết mất.
Mặt Tô Tiểu Thành vặn vẹo vãi chưởng, chắc là đang nín một đống lời chửi rủa trong bụng phải không.”
“Ha ha ha ha ha ha, không ngờ người bọn mi muốn đào đi lại là hội trưởng nhà bọn này!”
Mặc dù đáy lòng từng người đều mang toan tính nhưng bầu không khí lại thoải mái rất nhiều.
“Chẳng qua…”
Trương Vũ vừa chuyển chủ đề vừa nhíu mày: “Vì sao lâu vậy mà bọn họ còn chưa vào?”
Sau khi Đồng Dao lấy được đạo cụ nguồn gốc nguyền rủa, tất cả lời nguyền liên quan sẽ biến mất và trong cửa hàng cũng sẽ an toàn mới phải.
Nhưng mà đã qua vài phút, Ôn Ôn và An Tân mãi chưa quay lại thế giới trong gương, sử dụng chiếc lược dẫn họ ra ngoài…
Đã lâu như vậy mà chưa có động tĩnh gì, quả thực không ổn cho lắm.
Tô Thành cũng nhận ra được điểm ấy.
Anh cúi đầu nhắn tin cho Ôn Giản Ngôn, tuy nhiên bên kia không có người nào trả lời.
Bầu không khí dần trở nên ngột ngạt.
“Đi, chúng ta đi qua chỗ gương xem thế nào.”
Sau khi quyết định xong xuôi, mọi người băng qua kệ hàng chất đầy đầu người tiến về phía nhà kho đằng sau cửa hàng.
Đèn dầu trong tay lắc lư, ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng đường đi.
Bọn họ cẩn thận vòng qua nữ thi bất động, nhưng đúng lúc này, bấc đèn trong ngọn đèn dầu bỗng lập loè.
Nháy mắt, mọi người lập tức đề cao cảnh giác.
Thế giới trong gương được bốn vách tường bao quanh, cho nên không thể có gió thổi được.
Chẳng lẽ…
Ba người đồng loạt quay đầu nhìn nữ thi váy đỏ.
Nó vẫn đứng yên tại chỗ, vị trí khuôn mặt bị bóng tối che phủ, toàn thân tỏa ra luồng khí lạnh lẽo mục nát, móng tay của bàn tay buông thõng bên hông được sơn màu đỏ tươi, có vẻ cực kỳ bắt mắt dưới ánh đèn dầu.
Nhiệt độ dường như lại bị giảm xuống.
Chết tiệt.
Đồng tử Tô Thành co rút, dường như nghĩ tới điều gì.
Tuy rằng nữ thi váy đỏ có quan hệ mật thiết với thế giới trong gương, thế nhưng nó cũng không hẳn là một phần của lời nguyền này.
Nói chính xác hơn, bọn họ đã kích hoạt nữ thi này trước khi tiến vào cửa hàng.
Điều này cũng có nghĩa là, ngay cả khi họ đạt được đạo cụ nguyền rủa và tất cả tivi đều dừng hoạt động thì bản thân nữ thi cũng không dừng lại theo sự biến mất của lời nguyền.
Bởi vì nó đang ở trong nhà kho.
Mà hiện tại, thời gian cooldown của nữ thi sẽ sớm chấm dứt, chỉ e nó sẽ bắt đầu hoạt động trở lại.
“Rắc rắc, rắc rắc…”
Tiếng xương ma sát rất nhỏ vang lên.
Nữ thi váy đỏ đứng yên nãy giờ đột nhiên chậm rãi ngoảnh đầu “nhìn” về phía ba người họ!
“!” Ba người hít hà một hơi: “Đừng nhìn vào nó! Chạy đi!”
Mọi người xoay lưng chạy thục mạng về phía trước.
Trước khi Ôn Giản Ngôn mang theo lược đỏ xuất hiện, bọn họ không thể tiến vào nhà kho không có lối thoát, bằng không chính họ sẽ tự cắt đứt đường lui của mình.
Mặc dù bên trong cửa hàng cũng không có lối thoát, tuy nhiên những lối đi giữa các kệ hàng sẽ cho họ có không gian xoay sở với nữ thi.
Dù rằng nguyền rủa trên người nó cực kỳ đáng sợ, nhưng nếu nó muốn phát động công kích cũng cần khoảng cách, hơn nữa tốc độ hành động của nó rất chậm, chỉ cần có thể kéo dài thời gian thì họ vẫn có đường sống!
“Cộp, cộp, cộp…”
Tiếng bước chân nặng nề theo sát như hình với bóng.
Mọi người cẩn thận duy trì khoảng cách với nữ thi, đảm bảo mình luôn nằm ngoài phạm vi “tầm ngắm” của nó.
Không biết có phải là ảo giác không… Theo thời gian trôi qua, bóng tối bao phủ trên mặt nữ thi dường như đã phai nhạt rất nhiều, loáng thoáng, tựa hồ có thể nhìn thấy đường nét ngũ quan của nó.
Sau khi nhận ra điều ấy, đáy lòng mọi người bỗng chùng xuống hẳn.
Phải biết rằng điều này chỉ có thể đại biểu cho một chuyện… Đó là phạm vi nữ thi nhìn thấy ngày càng rộng hơn.
“Này, cậu xem…” Giọng của Đồng Dao có chút kinh hãi vang lên.
Cô chìa tay ra để những người khác cùng nhìn dưới ngọn đèn dầu… Trên làn da trắng nõn, vết hoen tử thi xám xanh dần dần hiện lên.
Trông nó rất giống với lời nguyền radio lần trước, song cũng không hẳn là giống hoàn toàn… Phải biết, vết hoen tử thi lần đó có thể đảo ngược, chỉ cần đứng trong phạm vi đèn dầu bao phủ thì sẽ biến mất.
Nhưng lần này lại khác, cho dù đèn dầu có chiếu sáng vào cánh tay vết hoen tử thi cũng không biến mất chút nào.
“Chờ chút, loại cảm giác ấy…”
Trương Vũ sững người một chập, sau đó cúi đầu nhìn cánh tay mình, nơi đó có một dấu tay màu xanh đen luôn phóng thích lời nguyền khiến cơ thể hắn suy kiệt.
Mà hiện tại, cảm giác nữ thi mang đến cho hắn rất giống với dấu tay này.
Khi bóng tối trên mặt nữ thi dần giảm bớt, phạm vi tầm nhìn sẽ được mở rộng, tốc độ di chuyển của Tô Thành và những người khác ngày càng chậm, đặc biệt là Trương Vũ.
Sắc mặt hắn ta vừa mới khôi phục chút ít, hiện tại nhìn qua chẳng khác người chết là bao.
Quả nhiên mức độ nguy hiểm của nữ thi vượt xa thi thể mục nát trước đó.
Cho dù bọn họ đạt được đạo cụ và giải quyết mối nguy vừa rồi thì cảm giác áp lực kinh khủng từ người nữ thi toả ra vẫn không hề giảm, thậm chí còn tăng mạnh theo thời gian!
“Phịch.”
Trương Vũ cầm cự hết nổi, cơ thể ngã thẳng xuống đất, làn da hiện màu tái nhợt xám xịt, vẻ mặt cứng đờ thống khổ, hít vào thì ít thở ra thì nhiều.
Phía sau lưng họ, tiếng bước chân của nữ thi theo sát như hình với bóng, không nhanh không chậm, vô cùng vững vàng bước từng bước về phía trước.
Tô Thành thoáng ngoảnh đầu nhìn ra sau, tóc gáy lập tức dựng đứng!
So với vừa rồi, bóng tối trên mặt nữ thi đã tản đi nhiều, hiện tại có thể loáng thoáng nhìn thấy khuôn mặt đối phương như được phủ một lớp phấn dày cộp, làn da trắng bệch cùng với đôi môi đỏ tươi như máu, khóe miệng nhếch lên thành một vòng cung quái dị, độ cong chẳng hề thay đổi.
Thay vì nói đó là một nụ cười mang theo cảm xúc thì nó càng giống như một biểu tình vô nghĩa, không có ác ý cũng không có thiện ý, mang cho người ta cảm giác kinh sợ vô hạn.
Sắp, sắp tiêu đời rồi!
Ngay đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc từ cách đó không xa truyền đến, hệt như tia sáng chiếu xuống giữa cảnh nguy khốn: “Mau lên, qua đây!”
“!”
Mọi người sửng sốt quay phắt đầu nhìn về phía âm thanh.
Chỉ thấy cánh cửa nhà kho mở rộng, trước bàn trang điểm đỏ tươi là Ôn Giản Ngôn đang ngồi trên chiếc ghế đẩu, trong tay An Tân bưng khay dầu đèn chưa cháy hết, sốt ruột vẫy tay gọi họ.
Sau khi nhìn thấy hai người, đáy mắt cả đám Tô Thành rực sáng.
Đó là hai người Ôn Giản Ngôn.
“Mau, mau đứng dậy nào!”
Tô Thành và Đồng Dao mỗi người đứng một bên, xốc Trương Vũ nằm xụi lơ bất động dưới đất dậy, khó nhọc tiến về phía nhà kho.
Mặc dù vẫn có thể cử động nhưng tình trạng của Tô Thành và Đồng Dao cũng không tốt hơn là bao.
Cơ thể của họ dần trở nên cứng đờ lạnh lẽo, động tác cũng dần chậm lại, vết hoen tử thi hiện lên, từ từ trở nên rõ ràng hơn trước.
Mười mét, năm mét, ba mét…
Khi bọn họ cách nhà kho càng gần, nữ thi đằng sau cũng cách bọn họ ngày càng sát nút.
Nhác thấy mấy người đã tiến vào trong phạm vi nhà kho, Ôn Giản Ngôn biết rằng bản thân không thể chờ thêm được nữa.
Tuy nhiên khoảng cách này chắc đủ rồi!
Hắn nghiến răng, nâng tay lên và bắt đầu chải tóc.
Một nhát, hai nhát, ba nhát…
Tô Thành và Đồng Dao cắn răng khiêng cơ thể nặng nề của Trương Vũ lao thẳng về phía trước…
Một giât sau, nữ thi sau lưng biến mất.
Tiếng bước chân như hình với bóng cũng biến mất theo.
Bên trong kho hàng tối tăm rộng lớn chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của vài người.
Đã, đã ra ngoài chưa?
Tô Thành sợ hãi nhìn quanh một vòng.
Đúng lúc này…
Một tiếng “rắc…” rất khẽ vang lên, phảng phất như tiếng vật cứng vỡ vụn, có vẻ cực kỳ rõ ràng ở trong không gian khép kín.
Mọi người rùng mình cùng quay đầu nhìn về hướng âm thanh truyền đến.
Mặt gương hiện ra vết nứt rậm rạp.
“Rắc, rắc!”
Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, chiếc gương vỡ tan tành.
Khoảnh khắc mặt gương vỡ vụn, ảnh hưởng từ việc gương vỡ cũng được thể hiện rõ ràng.
Đó là một khuôn mặt.
Các đường nét mờ nhoà trên khuôn mặt bị bóng tối bao phủ, thứ duy nhất có thể nhìn thấy rõ ràng là làn da trắng bệch và đôi môi đỏ tươi cứng ngắc vểnh lên.
Tiêu rồi!!!
Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co rụt.
Có lẽ là vì bọn họ “nhìn chăm chú” quá lâu, hoặc cũng có thể là khoảng cách nữ thi sử dụng sức mạnh quá gần, bất kể thế nào thì “mặt gương” vốn được dùng để giam cầm đối phương đã bị hư tổn.
Điều này cũng có nghĩa là nữ thi không cần lùi lại và vẫn có thể xâm lược ngược vào trong thế giới thực!!
Không ngờ sau khi tưởng chừng mọi thứ đã chấm dứt thì phó bản lại xuất hiện dị biến…
Như thể không muốn tha mạng cho họ!
Hệ thống nguyền rủa của nữ thi không liên quan gì đến chuyến ghé thăm của “khách hàng”, ngay cả khi đạo cụ ẩn bị lấy mất cũng không thể ngăn cản hành động của nó.
Trừ khi bọn họ bỏ mạng tại đây.
“Mau lên, đi thôi, tránh xa cái gương ra!”
Ai đó hét lên.
Bọn họ vội vàng đỡ cơ thể cứng đờ của Trương Vũ, kéo hắn ta ra bên ngoài nhà kho.
Khoảnh khắc đặt chân vào trong cửa hàng…
“Reng reng reng!”
Tiếng chuông điện thoại lanh lảnh vang lên phá vỡ không gian tĩnh mịch.
Hai mắt của Ôn Giản Ngôn rực sáng, lập tức dấy lên một tia hy vọng.
Hắn vội vàng lao qua, dùng tốc độ nhanh nhất bắt điện thoại.
“Rè… rè rè…”
Tiếng dòng điện rè rè kỳ lạ vang lên từ đầu micro bên kia, một giây sau, một giọng người cứng đờ mở lời:
“Chúc mừng bạn đã đạt đủ doanh thu, có muốn mở cửa đi lên tầng ba hay không…”
Trước khi người kia nói xong, Ôn Giản Ngôn đã dứt khoát trả lời bằng tốc độ nhanh nhất:
“Có! Có!”
Sau một tiếng “cạch”, điện thoại bị ngắt kết nối, đầu dây bên kia vang lên những tiếng “tút tút” báo bận.
Hiển nhiên quá trình xâm lược đã thành công.
Gương đồng bị làm vỡ nát không thể giam cầm nữ thi vô cùng đáng sợ.
Nó đã thành công rời khỏi thế giới trong gương bị phong ấn, tiến vào thế giới hiện thực.
Ôn Giản Ngôn cúp máy, cùng tất cả đồng đội còn lại lui dần về phía cửa kính.
Hắn nhìn chằm chặp phương hướng nhà kho, tim đập loạn xạ, từng giây trôi qua đặc biệt giày vò.
Hắn cắn chặt răng, tim đập thình thịch.
Nhanh lên! Đã hoàn xong doanh thu còn lề mà lề mề! Tính chờ bọn họ họ chết hả!
“Cộp cộp cộp.”
Tiếng bước chân quen thuộc tựa như tiếng chuông báo tử từ xa đến gần, tiến về phía trước, vạt váy đỏ tươi dần dần trở nên rõ ràng…
Nữ thi sắp đi ra ngoài.
Ngay đúng thời điểm then chốt, cánh cửa bằng kính sau lưng cuối cùng cũng chậm rãi mở.
Một chiếc cầu thang hướng thẳng lên trên hiện ra, đỉnh thang kéo dài vào trong bóng tối, hệt như đang dẫn họ đến một nơi càng thêm nguy hiểm.
Đó là đường lên tầng ba!
Giống như tảng đá đè nén trong lòng rơi xuống, Ôn Giản Ngôn đỡ Trương Vũ loạng choạng sắp ngã bên cạnh, vội vàng nói mọi người:
“Đi lên tầng mau.”
Mọi người cùng lao về phía cầu thang như đang bỏ chạy, phi thẳng một mạch về trước, chỉ sợ xác chết kinh khủng đuổi theo sau mình.
Tiếng bước chân lộn xộn vang vọng khắp không gian nhỏ hẹp, vừa nhanh vừa gấp gáp như tiếng trống.
Một tia sáng yếu ớt xuất hiện trong bóng tối đằng trước.
Rất nhanh, cảnh tượng quen thuộc xuất hiện trước mặt mọi người… Bóng đèn tỏa ánh sáng nhạt, chiếc bàn lẻ loi cùng với rương gỗ sơn màu đỏ chót.
Bấy giờ mọi người mới dám thả chậm bước chân và dừng lại.
Cả đám vừa thở hổn hển vừa sợ hãi nhìn chiếc cầu thang sau lưng.
Phía cuối cầu thang chìm trong bóng tối, hoàn toàn tĩnh lặng.
Không có bóng dáng nữ thi cũng không có tiếng bước chân đuổi theo.
Có vẻ…
Bọn họ đã thoát nạn?
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Má ơi nguy hiểm thật đấy… Ai mà ngờ nổi, rõ ràng đã lấy được đạo cụ, doanh thu cũng đạt chỉ tiêu song lại suýt chút nữa thì lật xe.”
“Là do Mộc Sâm dở trò chứ sao! Nếu không phải hắn thì bọn Tô Thành đâu ở trong gương lâu như vậy, cuối cùng bị kéo thành tình trạng này, sau đó nữ thi trong gương còn được thả ra.
Vừa rồi suýt doạ chết tôi, tôi còn tưởng rằng mình sẽ ngất xỉu vào phút cuối cùng trước khi bọn họ được an toàn.”
“Mà nhắc đến thì, nữ thi đó là thứ gì vậy?”
“Không biết, độ mở khoá của phó bản [Cao ốc Xương Thịnh] không cao, vì vậy tôi không có ấn tượng gì về nó cả.”
Ôn Giản Ngôn đứng tại chỗ nhìn chằm chằm cầu thang tĩnh mịch.
Hắn cứ cảm thấy…
Vô cùng bất an.
Nếu tivi trong thế giới thực tương ứng với đầu người chết trong thế giới gương, như vậy về mặt bản chất chúng đều giống nhau, cũng tức là phương tiện lan truyền lời nguyền.
Nói cách khác…
Bóng lưng nữ thi trong tivi về mặt cơ bản giống như cái nhìn của đầu người chết, tương đương với một loại lời nguyền được hiện thực hoá mà thôi, cho nên nó mới có thể biến hoá theo số lượng người thay đổi.
Kể cả nữ thi bên trong tivi có tiến được vào trong thế giới thực thì vấn đề cũng không lớn lắm, chỉ cần nhanh chóng lấy được đạo cụ mấu chốt là nó có thể biến mất.
Chỉ có bản thể nữ thi là xâm lược qua tấm gương đồng, hơn nữa sau khi đạt được đạo cụ cũng không biến mất.
Và điều khiến Ôn Giản Ngôn cảm thấy bất an nhất là…
Chiếc chìa khóa đồng mở cửa nhà kho là do nữ thi đưa cho bọn họ.
Nó hy vọng sẽ được thả ra.
…
Và nó đã thành công.
Chỉ nghĩ tới điểm này thôi đã khiến Ôn Giản Ngôn cảm thấy rùng mình.
Đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng “rầm” kéo Ôn Giản Ngôn thoát khỏi trầm tư.
Hắn giật mình quay đầu nhìn về phía tiếng động.
Chỉ thấy Trương Vũ mất hết sức lực ngã gục dưới đất.
“Trương Vũ… Trương Vũ?!” Đồng đội vội vàng xúm lại lo lắng gọi tên hắn ta: “Anh không sao chứ?”
Làn da của hắn xanh trắng bợt bạt, vết hoen tử thi trải rộng khắp người, hai mắt khép hờ, thoạt nhìn như một ngọn đèn đã cạn, cận kề cái chết.
Trương Vũ vốn là người đầu tiên bị dính nguyền rủa, mặc dù sau đó hắn ta đã cố gắng tránh hành động, thế nhưng tình trạng cơ thể vẫn càng ngày càng tệ, thêm cả lời nguyền lan truyền từ người nữ thi vừa rồi, quả thực chẳng khác gì cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.
Nếu không lập tức tìm ra biện pháp, có lẽ chỉ trong nháy mắt một người lớn sống sờ sờ sẽ tử vong trước mặt họ.
Ánh mắt Ôn Giản Ngôn dừng trên mu bàn tay của Đồng Dao và Tô Thành.
Có thể lờ mờ nhìn thấy một vài vết hoen tử thi xanh đen ở đó, như thể chúng lấy nơi này làm điểm khởi đầu rồi dần thối rữa.
Ngay cả đèn dầu cũng không thể khiến quá trình thối rữa chậm lại.
Lời nguyền mang theo trên người không thể đảo ngược… Trương Vũ đã được trải qua điều này, và những người khác sẽ sớm nối gót theo hắn trong tương lai.
Chỉ có thể được ăn cả ngã về không, đem hy vọng ký thác vào đạo cụ trước mặt họ.
Ôn Giản Ngôn cắn răng, tầm mắt thoáng dừng ở trên hộp gỗ đỏ tươi.
Lớp sơn trên hộp sền sệt chói mắt tựa như máu tươi, lỗ đen phía trên sâu không thấy đáy, phảng phất như nối liền tới một thế giới không thể khám phá.
“Tiền Âm Phủ đâu? Đưa nó cho tôi.”
Chẳng mấy chốc, ba tờ tiền Âm Phủ được đưa cho Ôn Giản Ngôn.
Một tờ là của Tô Thành, hai tờ còn lại vốn được đặt ở trên người Kỳ Tiềm.
Tuy nhiên sau khi Kỳ Tiềm tử vong, thiên phú của gã lập tức phát động, đạo cụ mấu chốt mang theo trên người sẽ tự động chuyển cho người cầm người giấy, cũng chính là ở trên người Đồng Dao… Với tư cách là streamer kỳ cựu, hiển nhiên Kỳ Tiềm sẽ không bỏ qua vấn đề đánh mất đạo cụ then chốt mà mình có thể gây ra.
Sỡ dĩ gã lấy tánh mạng đánh cuộc, xông lên cướp đoạt tờ tiền Âm Phủ cũng bởi vì đã thủ sẵn hậu chiêu.
Cho dù lúc ấy Tô Thành không lấy được tiền Âm Phủ trong tay gã thì tờ tiền cũng không bởi vậy mà biến mất.
Ôn Giản Ngôn nhìn lướt qua tờ tiền Âm Phủ trong lòng bàn tay.
Một tờ là tiền Âm Phủ bình thường, hiển nhiên có thể dùng để đối lấy chìa khoá cửa hàng ở tầng tiếp theo.
Hai tờ còn lại đều màu đỏ tươi, mặt người phía trên vô cùng quái dị.
Hắn hít một hơi thật sâu, đặt một tờ tiền Âm Phủ đỏ tươi vào trong hộp gỗ.
Nương theo một lực hút mạnh đánh úp, tờ tiền Âm Phủ giữa ngón tay hắn rơi ra, sau đó biến mất ở trong bóng tối.
Giây tiếp theo, tiếng gãi móng tay “sột soạt” khiến da đầu người tê dại vang lên.
Rất nhanh, một bàn tay người chết màu xanh đen chậm rãi thò ra từ phía dưới.
Chỉ nghe thấy “cạch” một tiếng, có thứ gì đó được đặt lên hộp gỗ.
Ôn Giản Ngôn hoàn hồn, tiến lên phía trước rồi cúi đầu nhìn thứ kia.
Một đĩa kim loại nhỏ.
Hình dạng này vô cùng quen thuộc với mọi người.
“Là… dầu đèn sao?” Đồng Dao giật mình, nửa thả lỏng nửa thất vọng nói.
Không phải có nhiều dầu đèn không tốt, chỉ là… Có nhiều dầu đèn hơn nữa cũng chẳng giải quyết được vấn đề cấp bách trước mắt.
Ôn Giản Ngôn không đáp, chỉ cầm chiếc đĩa nhỏ kia, mở nắp phía trên, sau đó thoáng giật mình.
Quả nhiên là một loại mỡ đông đặc nào đó.
Nhưng…
Màu sắc của đĩa dầu đèn này không phải màu xám trắng mà là một màu đỏ tươi kỳ dị như thấm đẫm máu.
Hết chương 226
------oOo------.