“!”
Trong tích tắc, đồng tử cô gái đột nhiên co lại.
Sâu trong con ngươi hổ phách phản chiếu hình ảnh con nhện khổng lồ đột nhiên nhào qua, khuôn mặt tái nhợt đột nhiên biến sắc.
Hắn há to miệng nhưng trong cổ họng chỉ phát ra tiếng thở dốc khàn khàn mỏng manh.
Một giây sau, tất cả âm thanh đều bị chặt đứt ở trong cổ họng.
Xúc tu màu đỏ như máu găm sâu vào gáy tuyết trắng, gần như biến mất tức thì.
Giống như con rối bị cắt đứt dây, cô gái cúi đầu, tay chân mất hết sức lực.
Mái tóc mềm mại xõa xuống che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ chiếc cằm gầy cùng với đôi môi tái nhợt.
Cơ thể mất sức tựa như dải ruy băng trắng mềm mại nhẹ nhàng ngả về phía sau, trông thật mong manh và dễ vỡ.
Một thành viên đứng sau lưng hắn nhanh chóng vươn tay đỡ lấy…
Sau đó bị đè loạng choạng.
Thành viên trong đội: “?”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Ha ha ha ha ha ha!”
“Ha ha ha ha ha ha ha! Không thể ngờ nổi người anh đỡ được lại là người đàn ông cao 1m8 nhà chúng tôi phải không!”
“…”
Đội viên ổn định thăng bằng, cúi đầu không dám tin nhìn thiếu nữ mảnh mai mềm mại nằm trong ngực nhác trông có vẻ rất nhẹ mà nặng chẳng khác khối sắt, dường như có chút hoài nghi nhân sinh.
Cùng lúc đó, thần sắc của Quất Tử Đường không thay đổi, trên mặt mang theo một nụ cười nhẹ, quay đầu nhìn sang Mộc Sâm cách đó không xa:
“Mộc Sâm, anh làm gì vậy?”
“Anh không tin vào đạo cụ của mình hay là không tin tưởng tôi?”
Quất Tử Đường nghiêng đầu cười hỏi.
Phút chốc, bên trong cửa hàng tối tăm tĩnh lặng.
Những người quen thuộc với Quất Tử Đường đều biết vẻ ngoài nhìn như điềm tĩnh của đội trưởng nhà mình thật ra là khúc mở đầu cho cơn bão ập tới.
“Không không không… Tôi không có ý nghi ngờ năng lực của cô.”
Mộc Sâm ho khan vài tiếng, sắc mặt vốn đã xám xịt nay càng khó coi.
Vừa rồi bị cơn phẫn nộ làm cho váng đầu khiến gã suýt chút quên mất vị đội trưởng hợp tác lần này không dễ đối phó như trước.
Tuy rằng thực lực của cô rất mạnh nhưng tính khí thất thường, thường xuyên hành động thiếu lý trí, hiện tại ở trong phó bản nguy cơ trùng điệp gã có sống nổi hay không đều dựa cả vào tâm trạng của bà cô tổ này, thế nên gã càng phải cẩn trọng lời ăn tiếng nói, tránh cho chạm vào bãi mìn của đối phương.
Gã hít một hơi thật sâu, ép mình phải kìm nén cơn sợ hãi, chán ghét và thiếu kiên nhẫn với Quất Tử Đường, sau đó giải thích bằng ngữ điệu rất cung kính:
“Lý do chính của tôi là, chẳng phải chúng ta đã gặp người này ở trên tầng hai phải không? Tôi cảm thấy với tư cách là nhà tiên tri, lẽ ra cô ấy không nên dùng thân phận thật tiếp cận chúng ta mới phải.
Hơn nữa thứ vừa rồi không phải đạo cụ của tôi, cho nên tôi mới sinh lòng nghi ngờ… do đó tôi chỉ có thể dựa vào cách này để xác nhận.”
“Ồ, hoá ra là thế…”
Quất Tử Đường hơi kéo dài giọng, cũng không biết cô có chấp nhận lời giải thích kia không.
Cô nhìn về phía Mộc Sâm, vẻ mặt mang theo một chút tò mò ngây thơ:
“Cách này? Nói rõ cho tôi xem nào?”
Đáy lòng Mộc Sâm giật thót.
Gã quay đầu nhìn xung quanh, đột nhiên nhận ra mình đã để lộ bài tẩy hơi nhiều dưới sự chi phối của cảm xúc.
Nhưng…
Gã nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cho dù thấy thì như thế nào, cho dù có bày sự thật trước mặt những con người này thì họ cũng không thể hiểu nguyên do trong đó.
Tuy rằng không tình nguyện lắm, nhưng vì để cho đối phương bình tĩnh Mộc Sâm vẫn có thể tránh né trọng điểm, thoáng tiết lộ một chút bí mật của mình cho Quất Tử Đường hòng mưu cầu lợi ích dài lâu: “Tôi từng giao đấu với nhà tiên tri, cho nên có thể nhớ rõ mùi máu trên cơ thể hắn.”
Gã dừng ở đó, không giải thích thêm:
“Hãy tin tôi đi, kết quả sẽ sớm có thôi.”
Cũng may Quất Tử Đường chỉ nhún vai, không thèm để ý nói:
“Được rồi, vậy chờ thêm một chút vậy.”
Mộc Sâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù vị đội trưởng này tính khí thất thường, rất khó đối phó, nhưng dù sao vẫn chỉ là một đứa nhỏ, cũng không nắm bắt cơ hội tiếp tục truy hỏi gã.
Sau khi vất vả xoa dịu được Quất Tử Đường, Mộc Sâm quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn.
Đối phương được đỡ ngồi xuống, lưng dựa vào quầy mới không ngã nhoài, chiếc đầu cúi gằm, bóng tối che khuất gần hết khuôn mặt, ánh sáng mờ nhạt trong ngọn đèn dầu nhảy nhót phủ lên cơ thể.
Có vẻ vẫn còn hôn mê.
“…”
Mộc Sâm nhíu mày.
Tuy rằng mặt ngoài vẫn rất bình tĩnh nhưng đáy lòng gã bắt đầu nổi lên nghi ngờ.
Việc này… mất thời gian cũng hơi lâu rồi.
Tuy rằng trong lời giải thích với Quất Tử Đường ban nãy gã không tiết lộ thông tin trọng yếu chính thức ra ngoài, nhưng gã cũng không nói dối.
Gã thực sự có thể thông qua mùi máu để xác nhận đối phương có phải nhà tiên tri mình từng giao thủ, sau đó thành công chạy trốn hay không.
Bình thường thời gian kiểm nghiệm không dài như vậy, hẳn là đã có kết luận, nhưng mà…
Mộc Sâm cúi đầu nhìn ngón cái của mình.
Ở trên ngón tay có một sợi tơ đỏ máu quấn quanh thoắt ẩn thoắt hiện, ngoại trừ gã ra không ai có thể nhìn thấy.
Sợi tơ vốn nên rung động lúc này lại im như tờ, hệt như ném đá xuống biển, không có chút phản ứng nào.
Thật kỳ lạ…
Lẽ ra không có chuyện này mới đúng.
Mộc Sâm cau mày chặt hơn.
Cùng lúc đó.
Ôn Giản Ngôn cúi đầu, hai mắt nhắm chặt, ẩn giấu phần lớn khuôn mặt ở trong bóng tối.
Khi trong phó bản [Viện điều dưỡng Bình An] hắn và Tô Thành đã từng lĩnh giáo thủ đoạn của đối phương.
Dưới tình huống không phòng bị, bọn họ suýt chút bị lừa đến chết, do đó trước khi tiến vào phó bản Cao ốc Xương Thịnh Ôn Giản Ngôn đã thông qua nhiều kênh khác nhau điều tra tỉ mỉ kẻ điều khiển bí ẩn này.
Đáng tiếc, có lẽ bởi vì Thần Dụ che giấu quá tốt, cho nên dù là kẻ mạnh vì gạo bạo vì tiền, sở hữu trình độ bắt chuyện số một như Ôn Giản Ngôn cũng khó có thể tìm ra tình báo chi tiết liên quan đến gã… Hoặc là nói, tất cả tình báo liên quan đến Thần Dụ dường như đều bị cố ý phong tỏa, tất cả tiểu đội từng hợp tác với họ hoặc là giữ kín miệng, hoặc là chẳng biết gì hết.
Ôn Giản Ngôn chỉ có thể thu thập được một số thông tin tương đối rời rạc vụn vặt.
Tuy hắn dựa theo chút vụn vặt đó đưa ra một ít suy đoán mơ hồ, nhưng bởi vì không có chứng cứ xác thực nên tất cả suy đoán đều dừng ở giai đoạn ý tưởng.
Sở dĩ Ôn Giản Ngôn sử dụng ngoại hình tiến vào phó bản cũng vì chuyện này.
Nếu như hắn tự mình đi theo Tô Thành tiến vào trong, lấy sự cẩn thận và thần bí của Thần Dụ khả năng cao là bọn chúng sẽ trực tiếp buông tha, chờ đợi cơ hội ra tay tiếp theo.
Tuy nhiên cũng có khả năng bọn chúng thay đổi thành viên ra tay, lựa chọn một đối thủ bọn họ không quen thuộc và không có thiên phú thuận tiện như Mộc Sâm.
Đây mới là điều Ôn Giản Ngôn lo lắng nhất.
Cho nên hắn mới hạ vốn.
Không chỉ tiêu một lượng lớn tích phân để mua ngoại hình tiến vào phó bản mà còn cố tình tạo ra dấu vết hành động có thể bị theo dõi, sau đó lại đập tích phân mua cho Quý Quan ngoại hình hắn thường sử dụng.
Hơn nữa trước khi tiến vào phó bản còn chuyển khoản một lượng lớn tích phân cho Quý Quan để Quý Quan thay mình tiến vào đại sảnh streamer, giả dạng bản thân chưa từng tiến vào phó bản.
Chỉ có như vậy mới hạ thấp được tâm lý cảnh giác của Thần Dụ.
Lại thêm danh tiếng “nhà tiên tri mạnh nhất” của Tô Thành cùng hành vi cướp bóc làm mối làm ăn của công hội họ… Ôn Giản Ngôn rất giỏi trong việc khống chế tốc độ, hắn sẽ không hành động quá mức trắng trợn dẫn đến hoài nghi, và cũng sẽ không hoàn toàn khiêm tốn đến độ Thần Dụ không thể thăm dò.
Bằng việc kết hợp hành động từ nhiều phía đã góp phần vào tình hình hiện tại.
Dẫu vậy Ôn Giản Ngôn cũng chuẩn bị tinh thần cho việc đối thủ án binh bất động và hắn sẽ cần trải qua ít nhất mấy phó bản mới câu được cá lớn.
May thay về phương diện này hắn khá may mắn.
Hiển nhiên Thần Dụ cũng không cẩn thận như hắn lo lắng… hoặc nên nói là, ở trên ngai vàng quá lâu sớm muộn gì cũng mụ mị đầu óc.
Thần Dụ không thể ngờ rằng tân binh vừa mới quật khởi chỉ là một streamer vừa trải qua vài phó bản, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã có tư cách thương lượng giá cả cùng với Ác Mộng ngang họ.
Thậm chí nhờ vậy mà nhận được đãi ngộ miễn nhiễm khống chế, nếu không Ôn Giản Ngôn cũng không mạo hiểm thay thế thân phận tiên tri khi chưa biết rõ năng lực của đối thủ, sau đó tiến vào trong tiểu đội này, mặc cho bọn họ có thể sẽ không chế bọ chui vào người mình.
Điều này có lẽ còn phải cảm ơn cái BUG mang tên Vu Chúc.
Tuy nhiên…
Ôn Giản Ngôn cúi đầu, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Để không đánh rắn động cỏ, thiên phú của phương vẫn có “hiệu quả” lên hắn, chẳng qua hắn có thể chiếm quyền kiểm soát cơ thể bất cứ lúc nào mà thôi.
Nhưng bây giờ… Tình huống lại hơi khác biệt so với tưởng tượng.
Đáng lẽ hắn nên hôn mê bất tỉnh nhưng lại không hôn mê hẳn, giọng nói trao đổi của đám người xung quanh vẫn truyền vào lỗ tai rõ ràng, song cơ thể hắn lại không di chuyển nổi.
Giống như… Một giấc mơ tỉnh không thể thức dậy.
Đột nhiên, Ôn Giản Ngôn sửng sốt.
Hắn chợt thấy mình di chuyển.
Thân thể khôi phục năng lực di chuyển, mí mắt mỏng manh khẽ nhấc mở ra một khe hở hẹp.
Bên trong cửa hàng tối om rộng lớn chỉ có một ngọn đèn dầu được thắp, miễn cưỡng soi sáng một khu vực nhỏ trước mặt, nhưng ngoài nó ra thì mọi thứ đều tối tăm và tĩnh lặng.
Ôn Giản Ngôn ngẩn người, sau đó mở bừng hai mắt.
Hắn nhận ra rằng không biết từ lúc nào trong cửa chỉ còn mình hắn, bất kể Mộc Sâm hay là tiểu đội của Quất Tử Đường, tất cả đều biến mất tăm mất tích.
Một cảm giác quen thuộc mạnh mẽ ập tới, đáy lòng Ôn Giản Ngôn dâng lên cảm giác đáng ngại.
Chờ chút…
“Đây là cái gì?”
Một giọng nói trầm thấp vang lên từ bên cạnh.
“?!”
Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co rụt, quay phắt đầu nhìn về hướng âm thanh truyền đến.
Vu Chúc đứng trước quầy, ánh đèn mờ nhạt hắt lên mặt y rồi chìm vào trong đáy mắt vàng kim.
Y cúi đầu xuống, lông mày khẽ chau, giữa ngón trỏ và ngón cái kẹp một con nhện.
Tám chân nhọn hoắt ra sức vùng vẫy giữa không trung.
Mặc dù không thể phát ra âm thanh nhưng từ cử động của nó lại toát lên sự hoảng sợ mãnh liệt, tuy muốn chạy trốn song lại không thể thoát khỏi kìm kẹp tựa như gông cùm.
“Quá xấu.”
Y thờ ơ nhận xét.
Một giây sau, đầu ngón tay y hơi chụm lại, cơ thể con nhện đột nhiên vặn vẹo.
“Xin chờ chút đã!!” Ôn Giản Ngôn hít hà một hơi, đoạn hét thất thanh: “Đừng bóp chết nó!!!”
Mặc dù Vu Chúc thực sự đang “giúp đỡ” hắn theo nghĩa nào đó, nhưng…
Vào những lúc này Ngài đừng khiến cho mọi chuyện càng rối tung thêm được không!!!
Có biết hắn phí biết bao công sức mới trà trộn được vào trong không hả!!!
Hết chương 229
------oOo------.