“Ồ, không muốn nói cho tôi biết sao?”
Đối phương tựa lưng vào quầy, không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, trên mặt nở nụ cười nhẹ, dịu dàng mang theo một chút e thẹn, đôi mắt hổ phách có vẻ sâu hút hồn người dưới ánh đèn mờ, bất ngờ mang cho người ta cảm giác không thể nhìn thấu.
“Chẳng lẽ kết quả không tốt lắm ư?”
Giờ phút này, thông tin do ký sinh trùng lấy được từ máu đối phương truyền vào trong đầu Mộc Sâm.
Streamer trước mặt hoàn toàn xa lạ với gã.
Hay nói cách khác, người bị Quất Tử Đường mang về không phải là streamer gã từng tiếp xúc trước đây.
Không biết đối phương đã dùng cách gì lừa gạt đạo cụ và tai mắt của Quất Tử Đường, bị Quất Tử Đường xem là nhà tiên tri rồi mang về.
Bị lừa rồi.
Sau khi nhận ra điều này, mặt của Mộc Sâm xanh lét, biểu cảm dần dần trở nên vặn vẹo.
Thiếu nữ khẽ nghiêng người, dùng cặp mắt tưởng chừng như có thể nhìn thấu hết thảy nhìn gã.
Giọng điệu của cô thong dong không có điểm nào đặc biệt, như đang chân thành an ủi gã, nhưng bay vào tai Mộc Sâm thì chẳng hiểu sao lại lỗ ra tia giễu cợt trịch thượng.
Ôn Giản Ngôn cười tủm tỉm nói:
“Đừng lo, chưa chắc nó đã đúng mà phải không?”
Như thể….
Đối phương đã biết rõ chuyện gã bói bài thất bại, thậm chí còn tự làm mất cánh tay của mình.
Trong khoảnh khắc nào đấy, sự thất vọng và nỗi sợ hãi vừa rồi đều bị thay thế bằng sự xấu hổ và cơn thịnh nộ khi ăn cú lừa.
Thù mới hận cũ chất chồng lên nhau khiến gã như trúng đả kích nghiêm trọng.
Mộc Sâm đứng phắt dậy, thô bạo túm lấy cổ áo đối phương kéo về phía mình, đoạn gào giọng lên: “Câm miệng, con khốn nạn…”
Ôn Giản Ngôn bất động, chỉ khẽ ngước mắt lên lặng lẳng nhìn gã.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“???”
“Đậu má, thẹn quá hóa giận, thượng đội hạ đạp! Dám ra tay với người đẹp cơ à?!”
“Nhưng phải công nhận thái độ trào phúng của streamer khiến tôi cũng muốn đánh hắn ấy chứ, ha ha ha ha ha ha ha.”
Ôn Giản Ngôn nhẹ nhàng giơ tay, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn quấn quanh cổ tay bị băng bó chặt của đối phương, tựa như một dải ruy băng mềm mại chậm rãi xoắn chặt.
“…!”
Mộc Sâm không tự chủ được buông ngón tay đang túm chặt váy đối phương, tính lập tức thu tay về nhưng bị đối phương nắm ngược trở lại, không thể nhúc nhích, cưỡng ép gã giữ nguyên tư thế nhìn như đang tấn công này.
Cách đó không xa, Quất Tử Đường nghe được động tĩnh phía sau lưng mình.
Cô cau mày quay đầu, hắt cằm với một người đồng đội khác: “Đi, tách bọn họ ra.”
Khoảnh khắc cô vừa dứt lời, một đội viên cao lớn vạm vỡ lập tức tiến lên.
Hắn vốn đã ngứa mắt với hành động của Mộc Sâm kể từ khi tiến vào phó bản, giờ phút này lại càng không thèm nể nang khống chế lực.
Ôn Giản Ngôn thuận thế buông cổ tay đối phương ra.
“!”
Mộc Sâm lảo đảo lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt nhăn nhó vì đau, cổ tay truyền đến cơn đau nhức nhối như muốn nói cho gã rằng, chuyện vừa xảy ra không phải ảo giác.
Thiếu nữ thoạt nhìn có vẻ mảnh mai yếu ớt trước mặt sở hữu sức lực mạnh đến đáng gờm, lực nắm tựa như đồng tưới sắt đúc, gần như suýt chút bóp nát cổ tay gã luôn.
“Xin lỗi…”
Thiếu nữ lùi về phía sau vài bước trốn ở sau lưng đội viên, hàng lông mi dài mềm mại chớp chớp, vành mắt ửng hồng, vạt áo nhăn nhúm, thoạt nhìn như bị người ta bắt nạt, cực kỳ khơi gợi dục vọng muốn bảo vệ người khác.
Thiếu nữ thỏ thẻ: “Có lẽ tôi nói gì đó sai rồi.”
Nhìn dáng vẻ vô tội của đối phương, Mộc Sâm lập tức điên tiết: “Con mẹ nhà mày…”
“Thôi ngay.”
Giọng Quất Tử Đường chùng xuống.
Bình thường cô toàn nói chuyện kiểu bất cần đời, giọng nói luôn mang theo ý cười nhẹ, lúc này đột nhiên rũ bỏ mọi loại cảm xúc, trở nên lạnh lùng xa cách tới mức đáng sợ:
“Mộc Sâm, tôi còn tưởng rằng trong số các streamer kỳ cựu sẽ không có loại ngu xuẩn lên cơn vào những thời điểm then chốt… Hay là anh không muốn sống rời khỏi phó bản?”
“Nếu như muốn chết tới vậy…” Cô gái nhỏ nghiêng đầu, khuôn mặt lạnh tanh ban nãy bỗng nở nụ cười ngọt ngào: “Tôi có thể tiễn anh lên đường trước.”
Đáy lòng Mộc Sâm run rẩy, lập tức thoát khỏi trạng thái mất lý trí.
Một mặt gã gặp phải “bài cục” kinh khủng, trừ khi tự chặt cánh tay của mình nếu không muốn toàn quân bị diệt.
Mặt khác gã lại biết được nhà tiên tri vất vả lắm mới bắt được là hàng giả, liên tục hứng phải đả kích khiến Mộc Sâm giận điên người.
Bây giờ lại bị đối phương làm trò khiêu khích chọc vào nỗi đau, đến ngay cả Mộc Sâm cũng không ngờ rằng mình đột nhiên mất lý trí, bị tình cảm chi phối quên mất hoàn cảnh xung quanh, thế mà làm ra hành vi ngu xuẩn như vậy.
Trong loại phó bản chiến đấu đoàn đội cấp cao, “ngu xuẩn” tương đương với “kéo chân”, là phẩm chất tồi tệ không thể dung thứ nhất.
Nếu Mộc Sâm không thể hiện giá trị không thể thay thế ở hai tầng trước, hơn nữa còn là thành viên của Thần Dụ, bằng không ngay cả lời uy hiếp Quất Tử Đường cũng chẳng thèm nói, thay vào đó sẽ coi gã là rác rưởi rồi thanh lý.
Mộc Sâm dằn những cảm xúc tiêu cực cuộn trào trong mắt, đoạn cúi đầu nói:
“… Xin lỗi vì đã bốc đồng.”
Quất Tử Đường thôi không nhìn nữa: “Theo tôi.”
Cô suy nghĩ chốc lát, sau đó vẫy tay với Ôn Giản Ngôn: “Cô cũng vậy.”
Đội trưởng tiểu đội không chịu trách nhiệm hoà giải xung đột, cũng không chịu trách nhiệm quan tâm sức khỏe tinh thần đội viên, hơn nữa nguy hiểm họ phải đối mặt lúc này là chưa từng có.
Ba vị “khách hàng” lần lượt tiến vào cửa hàng, cũng đồng nghĩa là đợt tập kích tiếp theo họ gặp phải có thể là ba đợt liên tiếp.
Một đợt đã làm người ta trở tay không kịp huống chi là ba…
Thậm chí chỉ ngẫm lại thôi cũng khiến sống lưng người ta ớn lạnh.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Quất Tử Đường, Ôn Giản Ngôn vừa nâng chân cất bước đuổi theo vừa quay đầu nở nụ cười thẹn thùng với Mộc Sâm.
Mộc Sâm: “…”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Ha ha ha ha ha!”
“Đúng là thằng câm ăn Hoàng Liên rồi.”
Đoàn người tiến sâu vào trong cửa hàng.
Ngô Á đứng ở tận sâu bên trong đợi họ.
Mặc dù gạo nếp dưới đất đã biến mất hoàn toàn, song y cũng xác định được điểm dừng chân cuối cùng của những dấu chân đen xì trước khi chúng biến mất.
“Đội trưởng!”
Thấy bóng dáng Quất Tử Đường, hai mắt y sáng ngời, vẫy tay gọi cô.
Quất Tử Đường: “Có kết quả không?”
“Có.”
Ngô Á gật đầu chỉ vào bức tranh trước mặt: “Một cặp dấu chân dừng ở trước bức tranh này, còn một cặp khác dừng ở bên kia.”
Y chỉ về hướng ngược lại sau lưng.
Ở đó, trong góc tối tăm của cửa hàng, loáng thoáng có thể nhìn thấy một bức chân dung mờ ảo đặt trong khung tranh gỗ gụ.
“Cặp thứ ba đâu?”
“Cặp thứ ba…”
Ngô Á đanh mặt, đoạn chậm rãi lắc đầu đáp: “Tiếc là cặp dấu chân thứ ba biến mất ở nơi này, tôi chỉ biết đại khái nó đi về phía sau, nhưng cụ thể dừng ở nơi nào thì không rõ lắm.”
Mặc dù gạo nếp có thể in lại dấu chân ma quỷ, song nó lại có hạn chế về thời gian nên y mới phải xác nhận “khách hàng” sắp đến rồi mới sử dụng.
Nhưng chính vì vậy nên y không thể trải đầy gạo toàn bộ cửa hàng, do đó không thể xác nhận rốt cuộc dấu chân cuối cùng tiến đến đâu.
“Không sao, chuyện gì giải quyết được trước thì giải quyết.”
Quất Tử Đường ngẩng đầu nhìn bức tranh cách mình gần nhất.
Khung tranh màu đỏ bong tróc sơn, giữa tấm vải bạt vẽ một căn phòng chìm trong bóng tối.
Trong phòng bày đồ nội thất bằng gỗ cổ xưa sơn màu đỏ sẫm, ở trong có ba bóng người đen xì đứng giữa khung tranh, một lớn hai nhỏ, tất cả đều không rõ mặt mũi, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch.
Toàn bộ bức tranh trông rất kỳ lạ và khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Quất Tử Đường dẫn đầu tiến lên, dùng ngón tay cẩn thận chạm vào khung tranh và bức hoạ, tuy nhiên bên tai lại không xuất hiện âm thanh nhắc nhở quen thuộc của hệ thống.
“Nó không phải đạo cụ.”
Có nhíu mày lên tiếng.
“Sao có thể chứ?” Ngô Á sửng sốt: “Chẳng lẽ quy tắc tầng ba thay đổi?”
“Kết quả bói toán của anh đâu?” Quất Tử Đường quay đầu nhìn Mộc Sâm, không kiên nhẫn trợn trừng mắt: “Đến bây giờ anh vẫn chưa trả lời tôi.
”
“…”
Sắc mặt Mộc Sâm tức thì xanh mét.
Bình thường mà nói gã có thể thông qua “bài cục” từ “bài trận” cảm nhận vận mệnh, từ đó suy đoán phương hướng nước đi tiếp theo.
Nhưng loại “bài cục” song tử này là ngoại lệ duy nhất, nó không chỉ là tiên tri mà còn là lời nguyền rủa, ép buộc chủ nhân sở hữu bài gỗ phải phá nát thẻ bài.
Chỉ có loại “bài cục” này là không nhận được bất kỳ hướng dẫn nào.
Bởi vì số phận không đứng về phía họ.
Thật sự không phải Mộc Sâm không muốn nói mà là gã không thể nói.
Bằng không Quất Tử Đường nhất định sẽ ép gã phá bài, cho dù bọn họ sống sót trong phó bản này thì gã cũng phải chết chắc, thậm chí là sống không bằng chết.
Do đó cuối cùng gã chỉ đành gượng đáp:
“Tần suất sử dụng lúc trước quá cao cho nên tạm thời… không có chỉ điểm.”
Tình huống này thật sự rất phổ biến đối với streamer.
“Vậy được rồi.”
Quất Tử Đường cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ nhún vai rồi nhìn sang chỗ khác.
Ôn Giản Ngôn đứng cạnh vẫn luôn theo dõi hành động của tiểu đội này.
Căn cứ vào những gì hắn quan sát được, gần như đã có thể xác nhận lịch phân chia công việc cũng như vai trò của các thành viên trong đội.
Ngoại trừ Quất Tử Đường và Mộc Sâm là đội trưởng thì còn một thành viên gần giống như nhà ngoại cảm, ba thành viên chiến đấu, tổ chức tổng thể có xu hướng tấn công hơn là kiểu cân bằng như tiểu đội Ám Hoả.
Đó là lý do tại sao, mặc dù bao gồm cả Quất Tử Đường cũng chỉ có ba người chặn họ trên cầu thang nhưng đối phương lại có thể chặn đứng bọn bọn họ.
Tuy nhiên, mặc dù nội bộ tổ chức không đủ cân bằng song chất lượng tổng thể và nền tảng của toàn đội vẫn có.
Ví dụ như đồng đội tên Ngô Á vừa rồi, dùng gạo nếp để theo dõi bước chân quỷ quái cũng không phải thiên phú mà là một loại đạo cụ có độ hiếm cao.
Ấy thế mà y có thể lấy ra sử dụng một cách tuỳ tiện như vậy, từ đó có thể thấy rằng Ngô Á giàu đến mức nào.
Không hổ danh là tiểu đội chuyên môn đánh phó bản đoàn, bất kể tích phân hay là đạo cụ đều rất hào phóng.
Cùng lúc đó, Ôn Giản Ngôn cũng nhanh chóng tìm hiểu mức độ nắm giữ quy tắc trong phó bản của tiểu đội Quất Tử Đường.
Hiển nhiên đội ngũ này không gặp phải đợt tấn công tivi như họ ở tầng hai.
Điều này cũng chứng minh suy đoán ban đầu của Ôn Giản Ngôn.
Chắc chắn đợt tập kích họ trải qua ở tầng hai có độ khó vượt xa độ khó ở tầng lầu đó.
Nguyên do ắt hẳn là vì họ đã kích hoạt cơ chế nội bộ cửa hàng dẫn đến phản ứng dây chuyền.
Nếu đã như vậy, những kinh nghiệm hắn đạt được ở tầng hai có lẽ sẽ được áp dụng vào lúc này.
“Quy tắc không thay đổi.”
Ngay khi mọi người hết đường xoay xở, một giọng nói dịu dàng mang theo chút dè dặt vang lên, thu hút sự chú ý của tất cả.
Ôn Giản Ngôn chớp mắt thỏ thẻ:
“Đôi khi những thứ khách hàng đã mua không nhất thiết phải nằm trong cửa hàng.”
Ngô Á sửng sốt vội vàng truy hỏi: “Ý cô là sao?”
“Ý của tôi là, thật ra món hàng khách hàng đã mua tồn tại trong bức tranh này.” Ôn Giản Ngôn đáp: “Nếu muốn hoá giải lời nguyền, mọi người phải đi vào tranh và tìm nguồn gốc.”
“Tiến vào trong tranh?!”
Trên mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không biết có nên tin tưởng lời của tù binh hay không.
“Đừng nghe cô ta.” Mộc Sâm nheo mắt nghiến răng nghiến lợi: “Cô ta không phải tiên tri, cô ta đã dùng đạo cụ lừa tôi để cố ý vào đội ngũ.
Trong lời đề nghị của cô ta ẩn giấu cạm bẫy, nhất định là muốn hại chết chúng ta…”
“Hại chết mấy người có chỗ tốt gì?”
Thiếu nữ sợ hãi biện minh: “Nếu một mình tôi ở lại cửa hàng sẽ nhất định chết dưới tác dụng lời nguyền x3 nha.”
“…”
“Hay là…”
Ôn Giản Ngôn nghiêng đầu, để lộ nụ cười nho nhỏ mà chỉ riêng mình Mộc Sâm mới có thể thấy: “Anh còn đề nghị nào khác?”
Theo thời gian trôi.
Bên trong khung tranh màu máu, không biết từ lúc nào bức tranh dần dần trở nên tăm tối u ám, khuôn mặt một người bên trong cũng dần trở nên rõ ràng, hơn nữa càng ngày càng giống một người trong đội ngũ họ.
… Ngô Á.
“Chờ chút!”
Nhìn gương mặt có bốn năm phần giống mình, Ngô Á chợt ý thức được điểm này.
Y hít một hơi, mặt cắt không còn hột máu: “Đây, đây là mặt của tôi!”
Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người bên ngoài, khóe miệng người trong bức họa vén lên, chậm rãi lộ một nụ cười cực kỳ quái gở.
“Nếu như có cách thì anh tốt nhất nên nhanh chóng nói ra.”
Nhìn sắc mặt Mộc Sâm từ từ xanh mét, Ôn Giản Ngôn chớp mắt vô tội: “Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.”
Hết chương 232
------oOo------.