Bên trong cửa hàng.
“Mấy, mấy người tránh xa tôi ra.”
Sau khi khóc nhọc gằn từng chữ một để nói xong câu, cơ thể Ngô Á như bị rút cạn sức lực, đầu chậm rãi gục hẳn xuống, giọng nói tắt hẳn.
“Này, Ngô Á, Ngô Á!” Đồng đội bên cạnh nhận thấy có điều gì đó không ổn sốt sắng hô to tên y.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh không sao chứ?”
Ngô Á không đáp.
Hai tay của y giang rộng hai bên, mỗi bên nắm một bàn tay xanh xao nhỏ bé lốm đốm vết hoen tử thi.
Bên trong cửa hàng rơi vào khoảng lặng.
Ngô Á cúi đầu, hơn nửa khuôn mặt chìm sâu trong tối, cơ thể cứng đờ đứng thẳng, bất động tựa như đang chìm vào giấc ngủ say.
“Xèo xèo!”
Trong ngọn đèn dầu hàn chặt trên quầy, bấc đèn đang cháy bình thường bỗng lắc lư, sau đó bắt đầu bùng cháy dữ dội!
Bên trong cửa hàng u ám, nhiệt độ xung quanh dường như đang nhanh chóng giảm, không khí lạnh lẽo xâm nhập vào da khiến người ta cảm thấy lạnh toát.
Ngô Á cúi đầu chậm rãi tiến về phía trước một bước.
“Chuẩn bị sẵn sàng, nhanh chóng rút lui!”
Các đội viên đứng cạnh Ngô Á nhanh chóng kéo dài khoảng cách, vừa cảnh giác nhìn chằm chằm y vừa sẵn sàng ứng phó bất cứ lúc nào.
Lại một bước nhỏ.
Ngô Á duy trì tư thế cứng đờ giang rộng hai tay, bước từng bước nhỏ về trước, hệt như đang bị một loại tồn tại kinh khủng nó đó kéo đi, đờ đẫn tiến thẳng về trước.
Mỗi một bước đi về trước là ánh đèn dầu lại dần yếu hơn một phần, cho dù tốc độ thiêu cháy hay mức độ bùng lên của ánh lửa đều tăng gấp đội, thế nhưng toàn bộ cửa hàng lại dần dần tối.
Không ổn.
Vẻ mặt của các đội viên đanh lại, vô thức lùi từng bước về phía sau.
Diện tích bên trong cửa hàng có hạn, bọn họ vốn không thể hoàn toàn tránh xa Ngô Á mang theo lời nguyền.
Giờ đây, theo ánh đèn dần ảm đạm, phạm vi hoạt động hiển nhiên sẽ bị thu hẹp, và cuối cùng, chắc chắn họ sẽ buộc phải lùi đến gần khu vực thu ngân được ánh đèn dầu bao phủ.
… Ngõ cụt.
“Cộp… Cộp…”
Ngô Á cúi gằm đầu, hai tay bất động mặc người lôi kéo, bước chân cứng ngắc đẫn đờ tiến về phía trước, dù rằng chậm chạp song không cách nào ngăn cản lại được.
*
Cùng lúc đó, trong căn phòng phía Bắc tứ hợp viện.
Ngay khi nắp cỗ quan tài rơi ầm xuống đất, một thi thể cứng đờ ngồi bật dậy từ trong quan tài đỏ tươi, trên mặt phủ lớp vải bạt màu trắng vẽ mặt Ngô Á.
Quất Tử Đường nhìn thi thể đang ngồi, lại cúi đầu nhìn chằm chằm con búp bê vải cũ nát đang cầm trong tay, đoạn chớp chớp mắt lộ vẻ bừng tỉnh:
“Đạo cụ ẩn không nhất định phải có một sao…?”
Gần như chẳng cần đắn đo quá nhiều, cô lại mua và kích hoạt bàn tay chỉ dẫn thứ hai.
Một giây sau, một mũi tên đỏ nhấp nháy xuất hiện giữa không trung, chỉ thẳng về phía quan tài.
Quất Tử Đường dõi mắt theo hướng chỉ của mũi tên, hai mắt dại ra.
Quả nhiên!
Trong quan tài đó còn đạo cụ ẩn thứ hai!
Quất Tử Đường thở dài: “Không còn cách nào khác, xem ra chỉ có thể lục soát thi thể kia một lần nữa!”
Cô xoay khớp cổ, dường như chuẩn bị tiếp tục xuất kích.
Cho dù quan tài và thi thể bên trong thoạt nhìn vô cùng quỷ dị đáng sợ, thế nhưng biểu cảm trên khuôn mặt cô vẫn không thay đổi quá nhiều, như thể không có thứ gì dọa sợ được Quất Tử Đường.
“Hai người đứng đây chờ tôi.”
“Chờ chút!”
Ôn Giản Ngôn vội vàng mở miệng ngăn cảm cô gái.
Quất Tử Đường dừng bước, quay đầu nhìn sang: “Hửm?”
“Cô không chú ý tới những dấu tay xung quanh sao?” Ôn Giản Ngôn giải thích: “Chúng không chủ động tấn công chúng ta mà chỉ loanh quanh trong phạm vi được ánh đèn dầu bao phủ.”
Hai người nhìn theo hướng Ôn Giản Ngôn chỉ vào.
“Bộp bộp bộp bộp…”
Dấu tay xanh đen chằng chịt lởn vởn quanh ánh đèn.
Những dấu tay khiến người ta run sợ in dưới mặt đất, trên vách tường, trên trần nhà, hệt như có vô số tồn tại đáng sợ đang lượn lờ gần ngọn đèn dầu, rục rịch trong bóng tối xung quanh.
Tuy nhiên ngược với dấu tay, phạm vi chiếu sáng của ngọn đèn dầu dần bị thu hẹp.
Cho dù bấc đèn đang cháy “xèo xèo”, ánh lửa bập bùng dữ dội toả ra mùi mỡ thi thể bị thiêu đốt mãnh liệt, song nơi duy nhất thực sự được ánh sáng chiếu chỉ có chỗ đứng hiện tại của ba người họ.
“Tôi đoán những dấu tay kia không thể tiến vào phạm vi ánh sáng bao phủ.” Ôn Giản Ngôn chêm lời: “Do đó nếu cô rời khỏi phạm vi bao phủ của ngọn đèn dầu, cô chắc chắn sẽ bị đám bàn tay tấn công.”
Bọn họ hiện tại cách quan tài không quá xa, nương theo ánh sáng yếu ớt phát ra từ đèn dầu có thể nhìn thấy mép quan tài đỏ tươi trong bóng tối, cho nên kể cả Quất Tử Đường có bước sang bên kia cũng chưa chắc tiến vào hắc ám.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ không chết.
Nếu như thế giới bên trong bức tranh tầng ba tương tự thế giới trong gương tầng hai, vậy thì dấu tay tưởng chừng như vô hại này cũng đáng sợ chẳng kém gì đám đầu người thối rữa.
Trong phó bản [Cao ốc Xương Thịnh] tồn tại lời nguyền tất chết, và lời nguyền này kinh khủng đến độ gần như chẳng có một đạo cụ nào ngăn cản được nó.
Khi ở tầng hai bọn họ đã được trải nghiệm.
Vậy nên ở tầng ba này, Ôn Giản Ngôn không sẵn sàng chấp nhận bất kỳ rủi ro nào để chứng minh sự kinh khủng mà lời nguyền này có thể mang đến.
“Đừng hành động một mình, ba chúng ta cầm theo đèn cùng đi.”
Hắn khẽ nheo mắt, cẩn thận quan sát dấu tay lảng vảng bên ngoài ánh đèn, khuôn mặt hiếm khi đanh lại, giọng nói dịu dàng song lại tràn đầy chắc chắn: “Không được rời khỏi phạm vi đèn dầu bao phủ dù chỉ một bước.”
Quất Tử Đường ngước mắt lên, có chút kinh ngạc nhìn Ôn Giản Ngôn, tuy nhiên vẫn gật đầu đồng ý với đề nghị của hắn:
“Được, tôi nghe theo cô.”
Nghe lời thì mới được no[1].
Streamer có thể sống đến bây giờ trong loại phó bản cao cấp này không có mấy ai là đơn giản.
Dù rằng Quất Tử Đường không biết nguyên nhân cụ thể và cũng không biết rốt cuộc Ôn Giản Ngôn đang nắm giữ bao nhiêu manh mối mà mình chưa biết, nhưng cô biết rõ một điều, thứ có thể khiến một người thận trọng lộ ra vẻ mặt như vậy nhất định không hề đơn giản.
Mặc dù bình thường Quất Tử Đường vô cùng tùy hứng, nhưng vào những lúc quan trọng cô biết phải trái thế nào.
Mang theo ngọn đèn bập bùng dữ đội, ba người rảo bước về phía quan tài.
“Bộp bộp bộp bộp…”
Âm thanh bàn tay đập xuống mặt đất càng thêm dồn dập, ánh đèn dần bị thu hẹp phạm vi chiếu sáng, tầm nhìn cũng càng trở nên thấp hơn.
Không biết có phải là ảo giác không, song Ôn Giản Ngôn cứ luôn cảm thấy cách đó không xa, chiếc đầu của bộ thi thể ngồi trong quan tài tựa hồ đang chậm rãi di chuyển theo bước chân họ, dường như là đang “quan sát” hành động của đám người.
Bọn họ đang tiến gần hơn.
Ôn Giản Ngôn nghe thấy tiếng nhịp tim đập gia tốc của mình, tim đập thình thình vào ngực, trong lòng bàn tay cũng chảy mồ hôi.
Ánh sáng leo lét của ngọn đèn dầu lắc lư, hắt lên tấm vải che mặt xác chết.
Đúng là khuôn mặt Ngô Á, nhưng biểu cảm kia lại không thuộc về nhân loại.
Khóe miệng của y nhếch lên để lộ nụ cười quái dị, Ôn Giản Ngôn cực kỳ quen thuộc với độ cong này, gần như giống hệt nữ thi váy đỏ tầng hai, không khác chút nào.
Nhìn nụ cười vô cảm, thuần khiết và kinh khủng kia, sống lưng Ôn Giản Ngôn lạnh toát, lông tự lập tức dựng thẳng!
“Rắc rắc rắc rắc.”
Thi thể cứng ngắc vẫn ngồi bất động trong quan tài đột nhiên chậm rãi cử động
Giữa âm thanh xương cốt ma sát vào nhau, nó thế mà lại từ từ đứng lên, hơn nữa bước ra quan tài, bước từng bước nghênh đón họ!
Mũi tên màu đỏ của bàn tay chỉ dẫn nhảy nhót trên đầu thi thể, chỉ thẳng xuống dưới rồi di chuyển theo cái xác.
Hiển nhiên đạo cụ nguồn gốc nguyền rủa đang nằm trên người xác chết.
Muốn có được nó nhất định phải tiếp xúc gần cái xác.
Da đầu của Ôn Giản Ngôn không khỏi run lên bần bật, thế nhưng hắn vẫn ép buộc tầm mắt của mình dừng trên thi thể đối diện cùng với quan tài cách đó không xa, hòng cố tìm ra một ít dấu vết nào đấy.
Đột nhiên, tầm mắt của hắn dừng lại bên cạnh quan tài.
Ôn Giản Ngôn giật mình.
Vừa rồi hắn đứng ở xa chỉ có thể thấy phần đuôi quan tài, bởi vì tới gần nên góc độ nhìn đã bị thay đổi, cũng là lần đầu hắn thấy rõ ràng mặt bên quan tài.
Bên cạnh quan tài bằng gỗ đỏ tươi như máu in một dấu tay màu xanh đen.
Trên thực tế, sau khi Quất Tử Đường rời khỏi khu vực phụ cận quan tài, những dấu tay chi chít in trên quan tài liền dần dần biến mất.
Đến bây giờ, bề mặt quan tài đã khôi phục vẻ nhẵn nhụi nguyên bản, hệt như máu tươi sền sệt không hề tỳ vết, chính bởi vậy mà dấu tay xanh đen trên ván quan tài càng thêm chói mắt.
“Sắp tới rồi.” Quất Tử Đường đột nhiên mở miệng, kéo sự chú ý của Ôn Giản Ngôn trở về.
Cô quan sát khoảng cách giữa thi thể và ba người họ, đoạn trầm giọng nói: “Cứ tiếp tục giữ vững tốc độ này, đếm ngược năm giây tôi sẽ động thủ.”
Năm, bốn.
Bọn họ chỉ cách thi thể đúng vài bước chân.
Ba.
Quất Tử Đường hơi khom lưng, mắt nhìn chòng chọc thi thể gần đó, ánh mắt lóe lên.
Hai.
Thi thể cất bước nặng nề, bức tranh phủ trên khuôn mặt lắc lư theo từng chuyển động, ngay giây tiếp theo sẽ tiến vào khu đèn dầu bao phủ.
Một!
Quất Tử Đường dậm mạnh lấy đà, sau đó lao thẳng về trước.
Dáng người nhỏ bé nhanh nhẹn linh hoạt mang theo một trận gió vút.
Bàn tay xung quanh đập bồm bộp, gần như là đang điên cuồng vòng quanh bọn họ, tựa hồ chuẩn bị ngăn cản nhưng lại sợ hãi ánh đèn, chỉ đành nóng nảy bò quanh bên ngoài.
Không biết Quất Tử Đường dùng cách gì, xác chết vậy mà không công kích cô, thay vào đó là đứng yên tại chỗ, mặc cô lục soát người mình.
Được rồi!
Có lẽ lần này họ sẽ thành công!
Ôn Giản Ngôn vô thức nín thở nhìn chăm chú cảnh tượng trước mặt, sống lưng bất giác đổ đầy mồ hôi.
“Không được, đội trưởng!” Vệ Thành đứng cạnh dường như đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, lo lắng hô to: “Mau trở về đi!”
Khoảnh khắc anh dứt lời, động tác của Quất Tử Đường khựng lại.
Cô ngẩng đầu nhìn thi thể trước mặt, như thể nhìn thấy hình ảnh cực kỳ kinh dị, đồng tử bỗng co rút lại.
Trên bức tranh sơn dầu che mặt xác chết, khuôn mặt vốn thuộc về Ngô Á đang chậm rãi thay đổi, ngũ quan dần dần vặn vẹo biến hóa, càng ngày càng giống…
Chính cô.
Quất Tử Đường hít hà một hơi, dứt khoát lùi về phía sau: “Rút!!!”
Ba người xoay lưng bỏ chạy không chút do dự, kéo dài khoảng cách với thi thể kia, cách xa mấy mét mới dừng lại.
Trán Quất Tử Đường lấm tấm mồ hôi, mắt nhìn chòng chọc thi thể gần đó.
Khi khoảng cách được kéo dài, gương mặt trên lớp vải bạt tạm dừng thay đổi.
Trên mặt của nó vẫn nở nụ cười, ngũ quan như dùng AI ghép mặt một người đàn ông trưởng thành và một cô nhóc vào nhau, nom càng kinh khủng dưới ánh đèn mờ.
“Vệ Thành, vừa nãy anh cảm nhận được điều gì?” Quất Tử Đường hỏi.
Sắc mặt Vệ Thành cũng tái nhợt: “Tôi cảm nhận được mặt cô bị nó cướp đi, sau đó ngã xuống đất chết.”
Ôn Giản Ngôn liếc mắt nhìn Vệ Thành một cái.
Người này chắc hẳn là nhà ngoại cảm trong đội, về mặt bản chất giống với Đồng Dao nhưng thiên phú lại có sự khác biệt.
Kết hợp với biểu hiện trước đó của Vệ Thành trong cửa hàng cùng với biểu hiện tiến vào thế giới trong tranh có thể thấy rằng, không có quá nhiều khác biệt giữa Vệ Thành và các streamer thông thường khác.
Tuy nhiên vừa rồi khi Quất Tử Đường sắp gặp nguy hiểm liên quan đến tính mạng, Vệ Thành lại có thể kịp thời phát hiện và lên tiếng ngăn cản.
Cho nên Ôn Giản Ngôn đoán thiên phú của Vệ Thành rất có thể là “cảm nhận cái chết”.
Tuy nhiên loại thiên phú này không thể chủ động kích hoạt, mà là khoảnh khắc đối phương cận kề Tử Thần mới cảm ứng được.
Nhưng…
Ôn Giản Ngôn nghĩ đến câu nói vừa rồi của Vệ Thành.
Khuôn mặt bị cướp?
“Vậy thì,” Ôn Giản Ngôn chớp mắt lên tiếng: “Nguồn gốc lời nguyền rất có thể là bức tranh phủ trên khuôn mặt xác chết.”
“Có thể lắm.” Quất Tử Đường tán thành gật đầu: “Tôi tìm trên người nó khắp một lượt nhưng không có bất kỳ đạo cụ ẩn nào, thứ duy nhất tôi chưa từng đụng qua chính là khuôn mặt của nó.”
“Đội trưởng, để tôi lên cho.” Vệ Thành mở lời: “Nếu quá trình cướp mặt có thể kế thừa, vậy thì đội trưởng sẽ rất nguy hiểm.
Nếu như tôi lên, ắt hẳn có thể tranh thủ được chút thời gian.”
Suy luận này khá hợp lý, song Quất Tử Đường lại nhíu mày.
Vệ Thành: “Đội trưởng, xin hãy yên tâm, tôi có đủ sức chống đỡ hai ba giây rồi lấy bức tranh khỏi mặt nó.”
Sau khi rối rắm vài giây, Quất Tử Đường vò đầu bứt tóc chán nản đáp:
“Ok.”
Thảo luận xong xuôi kế hoạch tác chiến tiếp theo, Quất Tử Đường quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn đang thất thần.
Thiếu nữ rướn người về trước, mắt nhìn đăm đăm quan tài chẳng biết là đang nghĩ gì, sườn mặt trắng nõn được ánh đèn dầu nhảy nhót chiếu sáng hiện vẻ thâm sâu khó lường.
Quất Tử Đường: “Này, cô đang nhìn cái gì vậy?”
Ôn Giản Ngôn hoàn hồn: “Không, không có gì hết.”
“Đừng có mà ngẩn tò te ra đấy.” Quất Tử Đường quay đầu, tiếp tục nhìn thi thể cứng đờ cách đó không xa, đoạn hít một hơi thật sâu: “Chuẩn bị cho tốt, chúng ta xuất phát.”
“Rắc rắc rắc rắc.”
Theo tiếng xương cốt ma sát quỷ dị, thi thể phủ lớp vải vẽ bước từng bước khó nhọc về phía họ.
Dưới ánh sáng mờ, bóng dáng của nó trông áp lực lạ thường.
Mùi xác thối rữa trong không trung ngày càng nồng nặc, sặc sụa đến mức khiến người ta buồn nôn.
“Đi!”
Quất Tử Đường hạ lệnh, ba người tiếp tục nâng chân lao thẳng về hướng thi thể.
Lần này Vệ Thành xông lên phía trước, vươn tay vồ lấy bức tranh sơn dầu trên mặt thi thể!
Lòng bàn tay lơ lửng giữa không trung mơ hồ hiện một vầng sáng nhạt, hiển nhiên Vệ Thành đã kích hoạt đạo cụ nào đó nhằm đảm bảo bản thân không chết bất đắc kỳ tử trong khoảng thời gian tiếp xúc gần này.
Chỉ cần năm giây, không, cùng lắm là ba giây, toàn bộ quá trình sẽ được hoàn tất.
Mục tiêu rõ ràng, động tác dứt khoát, phối hợp ăn ý, chỉ cần không xảy ra chuyện bất ngờ nào thì bức tranh sơn dầu phủ trên khuôn mặt thi thể sẽ bị Vệ Thành lấy xuống!
Cuộc truy tìm nguồn gốc lời nguyền và tất cả mọi thứ sẽ chấm dứt!
Thế nhưng ngay khi ngón tay Vệ Thành sắp chạm vào tranh sơn dầu trên mặt thi thể lại bỗng dừng lại cách đó vài milimet.
“…!”
Đồng tử Vệ Thành đột nhiên co rút.
Anh hít hà một hơi.
Trên cổ tay đang lơ lửng giữa không trung của anh thình lình xuất hiện dấu tay xanh đen, như thể có một tồn tại nào đó đang nắm chặt lấy cổ tay Vệ Thành.
Ngay sau đó, bàn tay thứ hai xuất hiện, một trái một phải giữa chặt cánh tay Vệ Thành.
Và rồi…
Chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng, cánh tay dừng giữa không trung vặn vẹo theo một tư thế lạ thường, hệt như bị kẻ nào đó bẻ gãy.
“A a a a a…”
Vệ Thành phát ra tiếng gào thảm thiết.
Không ổn!
Quất Tử Đường ngừng thở, định tiến lên theo bản năng nhưng lại bị tiếng gào bén nhọn của Vệ Thành ngăn cản:
“Đội trưởng, cô không thể qua đây!”
Dưới tác dụng của thiên phú, anh ta có thể cảm nhận được Quất Tử Đường đã bị cướp mất một phần khuôn mặt, chỉ cần cô lại xông lên lần hai hòng muốn đoạt lấy tấm vải, vậy thì cô sẽ nhất định chết chắc.
“!”
Quất Tử Đường kìm bước chân.
Nháy mắt, vết hoen tử thi lạnh lẽo xuất hiện trên da Vệ Thành, màu sắc và nhiệt độ da vốn nên thuộc về nhân loại đang dần xói mòn từ đầu ngón tay.
“Nếu đã như vậy thì để tôi lên.”
Giọng của thiếu nữ vang bên tai.
Quất Tử Đường sửng sốt, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc, vô thức quay đầu nhìn sang.
“Không, nói đúng hơn thì tôi cần cả cô nữa.”
Ôn Giản Ngôn cúi đầu nhìn Quất Tử Đường, nói bằng tốc độ cực nhanh:
“Hãy tin tôi một lần.”
“Hai chúng ta cùng nắm tay xác chết, nhanh lên!”
Thi thể trước mặt cứng đờ lạnh lẽo toả ra mùi xác thối rữa nồng nặc, trên mặt phủ một lớp vải không rõ có vẻ cực kỳ đáng sợ.
Điều này khiến cho đề nghị của Ôn Giản Ngôn càng thêm điên cuồng, quả thực chẳng khác gì tự sát!
Dưới ánh đèn dầu yếu ớt, đôi mắt hổ phách đã dỡ bỏ lớp ngụy trang dịu dàng, trở nên sáng ngời, sắc bén và kiên định, như là ẩn chứa lòng tin mãnh liệt và sự chắc chắn không thể nghi ngờ.
“…”
Quất Tử Đường cắn chặt răng: “Cô tốt nhất nên chắc chắn điều mình làm! Nếu không tôi sẽ khiến cho cô biết thế nào là hối hận!”
“Đương nhiên rồi.”
Rõ ràng đang trong tình huống cam go ngập tràn nguy hiểm, thế nhưng Ôn Giản Ngôn lại đột nhiên nhoẻn cười, để lộ nụ cười tươi tắn:
“Bằng không sao tôi dám chứ.”
“Nghe lệnh của tôi: 3, 2, 1!”
Ngay tại thời điểm chữ “một” giáng xuống, Ôn Giản Ngôn vào Quất Tử Đường đồng thời lao lên, một trái một phải nắm chặt hai tay thi thể.
Trong một khoảnh khắc, không khí dường như ngừng chảy.
Một luồng cảm giác lạnh căm lan ra từ vị trí tiếp xúc với thi thể trải rộng ra khắp cánh tay, gần như tạo cho người ta ảo giác rơi vào hầm băng.
Sau khi bị hai người giữ chặt, một giây sau, thi thể vốn đang tiến về phía trước đột nhiên dừng lại, hệt như khúc gỗ đứng yên tại chỗ.
Cùng lúc đó, bên trong cửa hàng.
Ánh đèn đã bị áp chế đến cực hạn, các đội viên bị ép đến cạnh rìa quầy thu ngân, phía sau là không gian chật hẹp và bọn họ gần như đã không còn đường để lùi.
Dưới sự lôi kéo của hai bóng đen một trái một phải, Ngô Á vẫn chậm rãi tiến về phía trước.
Đột nhiên, không hề báo trước, bước chân của y dừng lại.
Ngô Á cúi đầu đứng bất động tại chỗ, duy trì tư thế cứ ngắc này, không hiểu vì sao lại không tiếp tục tiến về phía trước.
Đồng đội vừa kinh ngạc vừa lo lắng nhìn Ngô Á có hai bóng đen kinh khủng đứng cạnh y cách đó không xa.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao đột nhiên dừng lại?
Dưới ánh đèn tù mù, trong lòng bàn tay trước mặt, Ngô Á kiên định dắt hai bàn tay nhỏ màu xanh đen, bàn tay nối liền với hai bóng đen dần dần trở nên rõ ràng.
Ba người đứng ở nơi đó, nhìn từ đằng xa…
Cơ hồ giống y như đúc cảnh tượng trong tranh.
*
Khoảnh khắc xác chết dừng lại, Ôn Giản Ngôn biết mình đã cược đúng.
Đầu tiên, trong phó bản [Cao ốc Xương Thịnh], “tư thế” có ý nghĩa.
Thực hiện động tác chải đầu giống như nữ thi váy đỏ, sau đó thông qua phương tiện trung gian bọn họ có thể tiến vào thế giới trong gương.
Vậy thì suy ra, nếu họ cũng làm động tác giống hệt bóng người trong tranh thì cũng có thể thông qua phương tiện trung gian tiến vào một thế giới khác.
Nữ thi váy đỏ quay lưng với gương, nếu không sẽ bị đứng hình bởi vì ảnh hưởng thị giác.
Như vậy, vì sao ba bóng người kia lại vẫn duy trì động tác cầm tay?
Và rồi cấu trúc của tứ hợp viện đã truyền cảm hứng cho Ôn Giản Ngôn.
Vuông vuông vắn vắn, trong có cây khô.
“Vây”.
Dựa theo kinh nghiệm trước đây, Ôn Giản Ngôn gần như có thể kết luận rằng, bất kể là gương hay tranh thì mục đích tồn tại của chúng đều giống nhau.
Phong ấn, hay nói đúng hơn là giam cầm.
“Vây.”
Không phải là vây những người lạc vào nơi đây ở trong, ngược lại, nó dùng để giam cầm một thứ gì đó kinh khủng trong thế giới này.
Điều thứ hai truyền cảm hứng cho Ôn Giản Ngôn là dấu tay in trên thành quan tài.
Một trái một phải, tất cả đều có kích thước cỡ lòng bàn tay đứa đứa trẻ.
Hay nói cách khác, khi xác chết nằm trong quan tài cũng chính là đang nắm tay hai cái bóng nọ.
Cũng giống hệt như trong tranh.
Ba bóng người đứng nắm tay nhau bất động, duy trì yên tĩnh.
Cho đến khi sự cân bằng bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của “khách hàng”.
Do đó, sau khi cân bằng bị phá huỷ, hai cái bóng nhỏ bị dẫn dắt vào thế giới thực, xác chết mất đi cái bóng nắm tay bắt đầu lộng hành.
Ôn Giản Ngôn dám khẳng định, nếu như vừa rồi hắn cũng giơ tay chộp tấm vải bạt trên mặt xác chết thì cũng sẽ chịu chung số phận với Vệ Thành.
Đây là điều không thể tránh.
Miễn là tiếp cận nguồn gốc lời nguyền, bọn họ sẽ gặp phải sự phản kháng mạnh mẽ.
Sự phản kháng ấy không nhằm vào bất kỳ ai mà nó trải dài trên diện rộng.
Nếu lúc ấy Ôn Giản Ngôn ra tay, hắn sẽ tự đưa cổ mình vào tròng.
Chỉ có một cách để đưa cái xác đang dần thức tỉnh trở về cõi chết.
Đó là tái tạo sự cân bằng.
Điều Ôn Giản Ngôn và Quất Tử Đường đang làm chính xác là vậy.
Vệ Thành cúi đầu, kinh ngạc phát hiện dấu tay xanh đen trên cánh tay mình đang chậm rãi rút đi, màu da cũng dần khôi phục bình thường.
“Mau lên, đứng ngẩn tò te ra đấy làm gì?”
Sắc mặt Ôn Giản Ngôn rất kém, trắng bệch như mất hết máu.
Hắn cắn răng quát: “Lấy bức tranh đi!”
Dù sao con người cũng không phải xác chết, không có cách nào chịu đựng lời nguyền này mãi.
Nắm tay như vậy có thể tạm thời ngăn cảm xác chết hành động, tuy nhiên bọn họ cũng sẽ bị nguyền rủa ăn mòn, cái giá phải trả rất lớn.
Mới chỉ vài giây ngắn ngủi, Ôn Giản Ngôn có ảo giác nửa người mình đã đóng băng, như thể đã bước nửa chân vào trong quan tài, giống hệt cảm giác vi diệu khi hắn suýt bị đống radio giết chết ở tầng dưới.
Vệ Thành hoàn hồn.
Sức mạnh ngăn cản động tác của anh đã biến mất.
Vệ Thành nhịn đau vươn tay giật mạnh tấm vải phủ trên khuôn mặt xác chết!
[Ting! Chúc mừng streamer đã nhận được đạo cụ ẩn (cấp khó) trong phó bản!]
[Tiến độ thu thập: 1/?]
Sau khi tấm vải bị kéo xuống, mọi thứ chìm vào khoảng lặng.
Đèn dầu cuối cùng cũng ngừng bập bùng kịch liệt, khôi phục tốc độ thiêu đốt ban đầu, toả ánh sáng vàng mờ ảo chiếu sáng căn phòng trống rỗng phía Bắc.
Tiếng đập tay lộp bộp xung quanh biến mất, thi thể tựa như con rối đứt dây ngã phịch xuống đất.
“…”
Tiếng thở dốc của ba người vang vọng trong đêm.
“… Thành công.”
Vệ Thành sửng sốt mở lời.
Anh ta thật sự không ngờ kế hoạch điên cuồng như vậy lại thành công.
Anh ta quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và tìm tòi: “Cô thật sự là nhà tiên tri sao? ”
“Đương nhiên.” Ôn Giản Ngôn đáp.
Dưới ánh đèn dầu leo lét, vóc người cô gái mảnh mai yếu ớt, vầng trán lấm tấm mồ hôi.
Đoạn, cô ngước cặp mắt long lanh, bỗng nhiên mỉm cười:
“Bằng không sao tôi dám để mọi người làm vậy?”
Đương nhiên.
Là hắn nói dối.
Là loại nói dối không thèm đổi sắc luôn.
Hết chương 235
[1] 听人劝, 吃饱饭 (Thính nhân khuyến, cật bão phạn): câu này có nghĩa đừng đặt cái tôi cao quá vì đôi khi nghe lời khuyên từ người khác cũng có lợi cho mình.
Phía trên là mình edit ngựa ngựa theo ý hiểu của bản thân, nếu mọi người có ý kiến khác thì cứ bình luận dưới cmt nha, mình sẽ tiếp thu và điều chỉnh cho phù hợp ạ.