Cửa hàng vốn dĩ tĩnh lặng giờ đây đầy rẫy những mối nguy hiểm đáng sợ.
Thiếu nữ đứng thẳng phía xa, bởi vì cách xa ánh đèn nên thân hình bị bóng tối bao phủ, có vẻ mờ ảo mà cứng đờ.
Tay cô duy trì tư thế kỳ lạ như thể đang ôm thứ gì không thể nhìn thấy bằng mắt, chỉ có tiếng khóc oe oe máy móc ác ý vang khắp cửa hàng phóng thích lời nguyền chết chóc.
Như bị sức mạnh vô hình nào đó khống chế, cô cất từng bước tiến về phía trước, chiếc váy màu trắng trên người bởi thế mà trông cực kỳ quỷ dị, hệt như hình tượng ma nữ trong phim kinh dị truyền thống.
—
Đồng thời.
Ở một hướng khác.
“Tí tách, tí tách.”
Trong cửa hàng lờ mờ sáng, tiếng máu nhỏ giọt vang rõ mồn một bên tai ngày càng dồn dập.
Chỉ mới qua vài chục giây ngắn ngủi, phía dưới mặt đất xuất hiện một vũng máu nhỏ.
Bề mặt vũng máu dao động, mùi máu tanh tưởi hôi thối trở nên nồng nặc.
Một lời nguyền chết chóc khác hoàn toàn song cũng không kém phần nguy hiểm đang được giải phóng từ máu.
Dưới ảnh hưởng của lời nguyền nhân đôi, đèn dầu bốc cháy dữ dội, ngọn lửa bùng to lên gấp mấy lần phát ra tiếng cháy xèo xèo, chỉ có thể miễn cưỡng soi sáng một khu vực nhỏ trong quầy thu ngân.
Ba người Ngô Á, Vệ Thành và Mộc Sâm đứng nép trong khu vực ánh đèn bao phủ, mắt nhìn chòng chọc ra ngoài quan sát phương hướng hành động của thiếu nữ gần đó.
“…”
Giữa bầu không khí tĩnh mịch, sắc mặt ba người trắng bệch, vẻ mặt đanh lại dưới áp lực mạnh, trên trán và mũi đều đổ mồ hôi.
Tệ quá.
Tình hình không thể tệ hơn được nữa!
“Mẹ kiếp…” Ngô Á cắn răng trầm giọng nói: “Có lẽ tình huống chúng ta sợ nhất đã xảy ra.”
Hai streamer Quất Tử Đường mang đi đều là những streamer chơi hệ tấn công trong đội.
Cô tập trung toàn bộ lực lượng tinh nhuệ nhất hòng tốc chiến tốc thắng, tránh cho phải đối mặt cùng lúc với hai đợt nguyền rủa.
Đây là quyết định vô cùng đúng đắn, song cũng sẽ phải chịu rủi ro cao.
Đây là một canh bạc có độ nguy hiểm cực cao và cực kỳ điên rồ.
Nếu đánh cược thắng, tất nhiên vạn sự đại cát.
Hành động này tương đương với việc hoá giải mối nguy hiểm chồng chéo thành từng đợt tấn công đơn lẻ, nguy hiểm mà họ phải gặp ở tầng này sẽ giảm xuống rất nhiều, lấy một địch trăm, rủi ro sẽ được thành công chia sẻ.
Nhưng nếu cược thua, trước khi lời nguyền thứ hai còn chưa giải quyết mà lời nguyền thứ ba đã bùng nổ…
Mà lúc này, đội viên của bọn họ đã phân tán, bốn người duy nhất còn lại ở trong cửa hàng sẽ phải đối mặt với đợt tấn công kinh khủng.
Trong bốn người, một người là thành viên chủ lực vừa bị dính chiêu, tạm thời chưa hoàn toàn khôi phục, một người là nhà ngoại cảm có thể dự đoán tử vong nhưng không thể nào chủ động phát huy thiên phú, một người là nhà tiên tri bị cụt tay và có động cơ thầm kín, cùng với một người là streamer đến từ đội ngũ đối thủ không biết nông sâu, không rõ thực lực.
Chỉ cần sơ sẩy chút thôi, thứ chờ đợi họ chính là kết cục toàn đoàn bị diệt thảm khốc.
Mà mất đi nhà tiên tri và phụ trợ, chỉ e những người còn lại khó mà sống nổi qua phó bản này.
“Làm sao bây giờ?” Vệ Thành nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, mắt không dám chớp một lần, chỉ sợ bỏ lỡ nguy hiểm phát sinh xảy ra, đè thấp giọng hỏi.
“Chỉ có thể câu giờ.”
Sắc mặt Ngô Á trắng bệch, chậm rãi hít sâu một hơi.
Tuy nhiên chỉ trong vài giây ngắn ngủi, lòng bàn tay y đã túa đầy mồ hôi lạnh: “Chỉ cần chống đỡ đến khi đội trưởng lấy được đạo cụ ở trong bức tranh thứ hai, một lời nguyền sẽ biến mất, áp lực bên phía chúng ta có thể giảm hơn phân nửa.”
“Tóm lại, chúng ta phải dùng hết mọi cách để kéo dài thời gian giữ mạng!”
Tuy nói thì dễ nhưng nhớ tới độ khó của việc thực hiện thì đáy lòng mọi người đều trầm xuống, dần dần sinh ra cảm giác tuyệt vọng không thể xua tan.
Trước đây đối phó với một lời nguyền đã khó tới vậy, bây giờ lại gặp hai đợt cùng chồng lên nhau…
Một đợt trong đó còn đến từ bức thứ ba nguy hiểm nhất.
Đối mặt với tình éo le này, bọn họ thật sự có thể thành công sống sót, chống đỡ đến khi đám Quất Tử Đường về sao?
Trong lúc mấy người thảo luận, rất nhiều nơi trên trần nhà bắt đầu rỉ máu xuống dưới, tụ thành những vũng máu đặc lớn nhỏ dưới đất.
Bắt đầu từ vị trí đầu tiên, những vũng máu xuất hiện sau đó lại cách quầy thu ngân gần hơn một chút.
“Tí tách, tí tách.”
Vũng máu chỉ cách lối vào vài bước, khe hở phía trên trần nhà dần dần biến thành một màu đỏ tươi ẩm ướt, sau đó bắt đầu rỉ máu xuống dưới.
Tốc độ nhỏ giọt dần dần tăng nhanh, chỉ trong vài giây ngắn ngủi một vũng máu nhỏ đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Dưới ánh đèn dầu yếu ớt, vũng máu sền sệt tựa như tấm gương phản chiếu rõ nét một không gian nhỏ ở trong cửa hàng.
Đồng tử Ngô Á co rụt.
Y nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của một đôi chân bên trong vũng máu.
Trên chân xỏ một đôi giày thêu hoa đỏ chót, đứng giữa vũng máu cứng đờ bất động, tuy nhiên trong thế giới thực, phía trên vũng máu lại chẳng có gì.
Lông tơ trên người Ngô Á dựng thẳng, hạ thấp giọng nói:
“Cẩn thận, lùi về phía sau!”
Y vừa nói vừa kéo hai người khác cẩn thận lùi về sau, hai mắt dán chặt vào vũng máu dần lan rộng.
Tuy rằng hiện tại bọn họ tạm thời chưa biết hình thái nguyền rủa của đợt công kích thứ ba là gì, cách thức giết người ra sao, nhưng bất kể thế nào, cả đám phải kịp thời tránh xa và không chạm vào nó, tránh cho đụng trúng sai phạm.
“Tí tách.”
Trong lúc mọi người không để ý tới, một giọt máu sền sệt tanh hôi từ đằng sau họ nhỏ xuống rồi đáp trên mặt quầy.
Chỉ có một giọt.
Giọt máu đỏ tươi hình bán nguyệt kia lặng lẽ xâm chiếm khu vực được ánh đèn dầu bao phủ.
“Xèo xèo!” Ngọn đèn điên cuồng bốc cháy, mùi mỡ thi thể đục ngầu thối rữa toả ra trộn lẫn cùng mùi máu tanh khiến người ta phải nghẹt thở.
Dưới sức căng của về mặt chất lỏng, giọt máu hình bán nguyệt có tác dụng như thấu kính.
Nếu có người cẩn thận quan sát sẽ thấy rằng, một bóng người mơ hồ phản chiếu trên bề giọt máu.
Dường như nó đang lẳng lặng đứng trước quầy, chậm rãi vươn bàn tay cứng đờ nhợt nhạt về phía ba người ở trong…
Đột nhiên, đồng tử Vệ Thành chợt phóng đại, tóc gáy dựng đứng và phát ra tiếng gào xé họng:
“Mau lên! Nằm xuống!!”
Dứt lời, anh vội vàng nhào qua đẩy ngã Ngô Á, ấn y xuống phía dưới quầy.
“…!!”
Ngô Á không kịp phòng bị, bị Vệ Thành nhào qua ấn ngã xuống đất.
Rất nhanh sau đó y đã kịp phản ứng lại.
Thiên phú của Vệ Thành là cảm nhận tử vong một cách thu động, hay nói cách khác… vừa rồi y suýt chút nữa đã đối mặt với Tử Thần.
Sau khi ý thức được điểm này, sau lưng Ngô Á lập tức đổ mồ hôi lạnh.
“Này, Vệ Thành, ban nãy anh cảm nhận được cái gì?”
Vệ Thành giữ nguyên tư thế thở hổn hển, kinh hồn bạt vía ngẩng đầu nhìn quầy thu ngân: “Tôi, tôi cảm nhận được trong một giọt máu phản chiếu một đôi tay phụ nữ… Khi anh quay lưng với nó, bàn tay bắt được cái bóng của anh trong giọt máu.”
Nghe Vệ Thành miêu tả, Ngô Á cảm thấy da đầu tê dại.
Giờ phút này, diện tích vũng máu cách quầy vài bước chân lại lan rộng, đôi chân đi giày thêu kia lại chậm rãi cất từng bước một, sau đó lại dừng, dường như đang chờ đợi điều gì.
Dù sao cũng là streamer kỳ cựu trải qua nhiều phó bản, sau khi trải qua lần tập kích khiến người ta kinh hồn bạt hồn vừa rồi, Ngô Á ít nhiều cũng tổng kết được quy luật của lời nguyền rủa thứ ba.
Y bình tĩnh lại, chậm rãi mở miệng:
“Xem ra những vết máu này là cách lời nguyền trong bức tranh thứ ba xâm nhập vào thế giới thực, có thể giết người bằng cách chạm vào bóng streamer phản chiếu trên vũng máu.”
Đối với cả ba, đây vừa là tin tốt vừa là tin xấu.
Tin tốt là, lời nguyền lần này không thông qua streamer để xâm lấn.
Hay nói cách khác, ba người còn lại không có nguy cơ trở thành xác sống thứ hai.
Sau Ôn Giản Ngôn, nếu trong số họ lại xuất hiện một kẻ trở thành cỗ máy khuếch tán lời nguyền không thể hành động, vậy thì hai người còn lại chắc chắn sẽ không có cơ hội sống sót.
Mà tin xấu…
Cũng đáng sợ chẳng kém phần.
Những gì họ đã phỏng đoán trước đây đều chính xác.
Trong ba bức tranh thì đợt nguyền rủa thứ ba là nguy hiểm nhất, hai đợt còn lại chỉ ăn mòn sinh mệnh của streamer mà thôi, hơn nữa có thể bị chặn bởi ánh đèn dầu.
Nhưng đợt nguyền rủa này chẳng những có thể trực tiếp xâm nhập vào khu vực quầy thu ngân được ánh đèn dầu bao phủ… hơn nữa còn là thẳng tay giết chết!
Chỉ cần bị tồn tại trong vũng máu chạm bóng người, streamer chắc chắn sẽ bỏ mạng.
Điều này quá kinh khủng.
Nếu chỉ có lời nguyền này thì thôi, bởi vì mặc dù diện tích vũng máu đang dần mở rộng, nhưng nếu muốn bao trùm hết cửa hàng vẫn cần một khoảng thời gian.
Chỉ cần kịp thời thay đổi vị trí là có thể tránh bóng mình xuất hiện trong vũng máu.
Song…
Điều đáng sợ là, nguyền rủa đến từ tiếng khóc của trẻ sơ sinh vẫn tiếp tục.
Chỉ cần rời khỏi khu vực quanh quầy thu ngân họ sẽ bị tấn công.
Hai bên gộp lại gần như là tử cục nan giải.
Mộc Sâm đứng ở bên cạnh, sắc mặt tái trắng, không ngừng gặm bàn tay còn sót lại của mình, tròng mắt đỏ ngầu trông có chút căng thẳng.
Gã biết rõ rằng, thẻ bài của mình đã linh nghiệm.
Gã cũng là streamer kỳ cựu, cũng có thể thấy rõ tình hình hiện tại đáng sợ cỡ nào… Nếu hai người kia vẫn đứng mong chờ Quất Tử Đường kịp thời hoàn thành bức tranh thứ hai, vậy thì Mộc Sâm đã từ bỏ mọi hy vọng về điều này.
Dựa theo quẻ bài, đây là cục diện tất tử có thể dồn cả đám họ xuống địa ngục.
Xác xuất cao là Quất Tử Đường cũng gặp nguy hiểm khủng khiếp ở trong bức tranh thứ hai, cho dù không chết thì cũng bị kìm kẹp, không thể kịp thời lấy được đạo cụ trở lại cửa hàng.
Phải làm sao đây, phải làm sao đây… gã phải làm sao đây hả!
Mộc Sâm biết rằng bản thân tạm thời không gặp nguy hiểm, nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi.
Vừa rồi bóng gã cũng phản chiếu trong giọt máu, tuy nhiên Mộc Sâm lại không bị tập kích.
Điều này không phải vì gã may mắn mà bởi vì ở trên người Mộc Sâm mang theo đạo cụ, có thể giúp gã giảm bớt ưu tiên bị công kích.
Chẳng qua…
Nếu như người trong cửa hàng chết hết và chỉ còn mình gã, vậy thì đạo cụ chống đỡ sẽ mất tác dụng.
Chẳng lẽ… gã buộc phải chủ động phá nát ba tấm thẻ bài để phá giải cục diện hiện tại?
Thế nhưng nếu gã làm thật, vậy thì tương lai của gã nát bét.
Mộc Sâm nghiến răng, khuôn mặt vặn vẹo, dường như đang rơi vào rối rắm và đau khổ giằng xé.
Trong cơn tuyệt vọng cùng cực, gã ngẩng đầu nhìn Ôn Giản Ngôn cách đó không xa.
Vốn tưởng rằng streamer phe đối địch kia sẽ trở thành điểm mấu chốt phá cục, không ngờ lại dính tập kích của lời nguyền hai, trở thành phương tiện trung gian lan truyền nguyền rủa.
Mặc dù đối phương sẽ không tử vong trước khi nguyền rủa hoàn toàn xâm lấn vào thế giới thực, nhưng cũng chỉ có thể duy trì trạng thái mất ý thức, không thể hành động di chuyển, cũng không thể nhờ vả được gì!
Tròng mắt Mộc Sâm như muốn nứt ra, gần như cắn rách ngón tay dưới lớp vải băng bó.
Cách đó không xa, thiếu nữ vẫn duy trì tư thế cứng đờ, hai tay ôm lấy hư không, chân bước từng bước về trước, tựa hồ đã trở thành một cái xác không hồn…
Tí tách, tí tách…
Máu tươi nhỏ giọt phía trước cách Ôn Giản Ngôn không xa, dần dần tụ thành một vũng máu nhỏ.
Đột nhiên, Mộc Sâm sửng sốt nhìn Ôn Giản Ngôn.
Chẳng biết có phải ảo giác hay không… gã cứ cảm thấy dường như vừa rồi đối phương đã thoáng khựng lại.
Nhưng khi gã nhìn lại lần nữa thì phát hiện đối phương vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, hệt như một con rối dây đứng thẳng bước từng bước nặng nề về phía trước.
Chờ đã! Không đúng!
Tuy rằng thiếu nữ vẫn đang đi về phía trước, song… hướng đi đã thay đổi.
Ban đầu đối phương bước về phía quầy, nhưng sau thời gian tạm dừng ngắn ngủi, con đường của Ôn Giản Ngôn lại thay đổi một cách vi diệu, như thể đang tiến về hướng nào đó trong cửa hàng.
Hơn nữa, kỳ lạ ở chỗ…
Mỗi lần bước đi là mái tóc trên đầu cô lại bạc một phần.
Nhanh chóng lan đến ngọn tóc.
Chỉ trong vòng vài chục giây, mái tóc đen tuyền của thiếu nữ biến thành màu tuyết trắng, gần như hoà làm một màu cùng chiếc váy dài.
3 phút trước.
Mặc dù cơ thể của Ôn Giản Ngôn bị mất không chế nhưng khác Ngô Á trước đây, thần trí của hắn lại cực kỳ minh mẫn, không chỉ có thể nhìn thấy hết thảy phát sinh xung quanh mà còn có thể nghe được đối thoại của ba người gần đó.
Vũng máu, bàn tay phụ nữ, đợt công kích nguyền rủa thứ ba…
Chờ đã.
Ôn Giản Ngôn cúi đầu lắng nghe không nói một lời, mau chóng vắt óc nghĩ ra đối sách.
Theo từng bước chân nặng nề di chuyển về trước, ánh mắt của hắn đột nhiên rơi vào vũng máu cách gần mình.
Trong vũng máu phản chiếu hình ảnh một đôi giày thêu đỏ tươi bất động.
… Giày thêu.
Ôn Giản Ngôn sửng sốt
Hắn chợt nhớ lại nữ thi váy đỏ gặp ở tầng hai cũng đi đôi giày thêu hoa màu đỏ giống hệt như vậy.
Lúc trước khi khách hàng tầng ba ghé thăm hắn đang ngồi dựa lưng vào quầy thu ngân, cho nên không nhìn thấy được bàn tay đặt tiền Âm Phủ của vị khách thứ ba.
Nhưng ngay khoảnh khắc trông thấy đôi giày thêu hoa này, hắn lại nhớ đến “bàn tay phụ nữ” Vệ Thành nói trước đây.
Ôn Giản Ngôn gần như lập tức liên kết đợt tập kích thứ ba này và nữ thi váy đỏ lại với nhau.
Thế nên chỉ trong nháy mắt, một ý tưởng bỗng loé lên trong đầu Ôn Giản Ngôn.
… Hắn biết rồi.
Hắn biết đợt sóng nguyền rủa thứ ba rốt cuộc đến từ bức tranh nào rồi!
Lúc nãy khi Ôn Giản Ngôn đi quanh cửa hàng một vòng cũng đã cẩn thận quan sát nội dung trong từng bức tranh.
Mỗi một bức tranh đều rất âm u kinh dị, khiến cho người nhìn khó chịu.
Mỗi một bức tranh đều có khả năng phóng thích nguyền rủa, không có bất kỳ một manh mối nào nên Ôn Giản Ngôn cũng không dám chắc rốt cuộc khách hàng thứ ba ghé thăm đã mua thứ gì.
Sau khi liên hệ đợt nguyền rủa thứ ba với nữ thi váy đỏ tầng hai, Ôn Giản Ngôn gần như lập tức xác định được vị trí của bức tranh thứ ba…
Gần quầy, bức thứ hai bên phải.
Khung cảnh trong tranh giống như một căn phòng cưới, một người phụ nữ mặc hỉ phục ngồi trên giường gỗ, khuôn mặt bị khăn trùm đầu màu đỏ che khuất, có vẻ kỳ lạ và cứng đờ.
Nếu đợt nguyền rủa thứ ba thật sự có liên quan đến nữ thi váy đỏ tầng hai, vậy thì nó chắc chắn đến từ bức hoạ này!
[Hài cốt Thánh Anh: Đã thức tỉnh, vui lòng lựa chọn hình thái kích hoạt]
[Thân phận Nữ thần sáng thế 30 giây (phát hiện streamer đã đeo danh hiệu có liên quan, hiệu quả hình thái sẽ được cải thiện ở một mức độ nhất định)]
[Triệu hồi một Quỷ Anh trong 5 phút (phát hiện streamer đã đeo danh hiệu có liên quan, hiệu quả hình thái sẽ được cải thiện ở một mức độ nhất định)]
Hình thái kiểu hai.
Ôn Giản Ngôn nhủ thầm.
Rất nhanh sau đó, một con Quỷ Anh toàn thân xanh đen xuất hiện trước mặt.
Nó bám trên tay Ôn Giản Ngôn, nâng chiếc đầu dị dạng khổng lồ lên, dùng cặp mắt đen xì không có tròng trắng nhìn hắn chăm chú, đoạn cười khúc khích:
“Mẹ ơi, mẹ ơi!”
Trông thấy bóng hình nhỏ bé quen thuộc, Ôn Giản Ngôn gần như cảm thấy có chút vui sướng.
Không biết có phải là vì ở trong Ác Mộng quá lâu hay không mà gu thẩm mỹ của hắn đã bị vặn vẹo ở một mức độ nhất định.
Cứ cảm thấy… so với đứa nhỏ không có mặt mũi nằm trong lòng thì Quỷ Anh nhà mình trông vẫn dễ thương hơn nhiều!
“Nó là ai vậy?” Quỷ Anh nhìn thi thể trong lòng Ôn Giản Ngôn, vẻ mặt ghen tuông vặn vẹo: “Mẹ ơi, tại sao mẹ lại ôm nó?”
“Không cần phải xử lý nó.” Ôn Giản Ngôn lên tiếng: “Thay đổi hướng đi của ta, đi về hướng đó.”
Quỷ Anh là đạo cụ được triệu hồi, khả năng áp chế thành công thi thể kinh khủng không cao.
Hơn nữa thi thể trong ngực Ôn Giản Ngôn chỉ là một loại biểu hiện cụ thể của lời nguyền, chỉ khi giành được đạo cụ mấu chốt trong bức tranh thứ hai thì lời nguyền mới được giải trừ.
Thời gian triệu hồi Quỷ Anh quá ngắn, số lần cũng quá quý giá, không nên tiêu hao nó vào việc ấy.
Quan trọng nhất là…
Ôn Giản Ngôn đã có kế hoạch khác.
Quỷ Anh không cam lòng buông tha việc tranh sủng, men theo cánh tay của Ôn Giản Ngôn bò xuống dưới, ráng sức dùng đôi tay bé nhỏ màu xanh đẩy hai chân hắn, thay đổi hướng đi của Ôn Giản Ngôn.
*
Bên trong quầy tính tiền, ngoài Mộc Sâm ra thì hai người khác ngoài cũng ý thức được dị thường.
Ba người đứng ở nơi mà vũng máu không phản chiếu được bóng hình, khuôn mặt lộ vẻ kinh hãi nhìn Ôn Giản Ngôn cách đó không xa.
Động tác của đối phương cứng ngắc, hai chân di chuyển từng bước về trước, màu tóc đã thay đổi hoàn toàn trở thành màu bạc lạnh lẽo thuần khiết, gần như phát sáng dưới ánh đèn dầu mở ảo, mang theo một loại mỹ cảm kỳ lạ khó hiểu.
Ngô Á thì thầm hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ cách thức hoạt động của lời nguyền thay đổi?”
“Không biết.”
Vệ Thành mờ mịt lắc đầu, khuôn mặt lộ vẻ ngu ngơ.
Cùng lúc đó, Ôn Giản Ngôn đi đến một góc trong cửa hàng, nơi đặt một chiếc giường gỗ màu đỏ tươi.
Một giây sau, cả đám tận mắt chứng kiến đầu gối của Ôn Giản Ngôn uốn cong dưới lực tác động vô hình nào đó, sau đó cứng ngắc ngồi xuống giữa giường.
“!!”
Vệ Thành lắp bắp kinh hãi: “Chờ đã, lúc anh bị lời nguyền quấn thân có ý thức không?”
Ngô Á lắc đầu, đồng dạng cảm thấy kinh hãi và khó hiểu: “Không có, tôi cảm giác mình như tiến vào trạng thái chết giả, không nghe, không thấy và không cảm nhận được gì.”
Đột nhiên, Mộc Sâm nghe thấy có tiếng gì đó, rất nhỏ mà rõ ràng, nếu không căng tai lắng nghe thì gần như không thể phát hiện, song lại cực kỳ quen thuộc.
“Rắc… rắc…”
Gã sửng sốt, như thể ý thức được điều gì đó liền vội vã cúi đầu, mở chiếc túi bên hông ra rồi lấy một tấm thẻ gỗ.
Những vết nứt mỏng manh hệt như tơ nhện lan ra khắp thẻ bài, tấm thẻ dần dần vỡ nát và phát ra tiếng “rắc rắc” rất nhỏ.
Giống hệt trước đây.
Nhìn thấy cảnh này Mộc Sâm lại không điên tiết chút nào, trái lại chỉ cảm thấy mừng như điên!
Nếu phá cục bị động, gã chỉ cần hy sinh một tấm thẻ gỗ thay vì chủ động phá vỡ ba tấm khiến toàn bộ thẻ bài bị phế bỏ!
Đồng thời khi tấm thẻ gỗ dần dần vỡ nát, tử cục lần trước nơi lỏng, cuối cùng linh cảm của gã cũng thông suốt trở lại, do đó rất nhanh gã đã đoán ra tình huống hiện tại.
“Mọi người nhìn xem, vừa rồi cô ấy đi qua vũng máu nhưng lời nguyền trong vũng máu không tấn công cô ấy.”
Mộc Sâm mở miệng nói.
Ngô Á và Vệ Thành sửng sốt, bất giác nhìn về con đường mà Ôn Giản Ngôn vừa đi.
Quả thật trên đường đối phương đi qua có vài vũng máu lớn nhỏ, bất kể thiếu nữ bước qua hay giẫm thẳng lên thì đều không bị nguyền rủa tập kích.
“Tôi hiểu rồi!”
Ngô Á giật mình, như thể nhận ra gì đó:
“Trước kia khi bị nguyền rủa bám thân không phải tôi cũng rơi vào trạng thái giả chết sao?”
Hai người còn lại gật đầu.
Ngô Á chậm rãi giải thích: “Hiện tại cô ấy ở trong trạng thái giống hệt như tôi.
Ở trạng thái này, phó bản sẽ phán định cô ấy là phương tiện trung gian lan truyền nguyền rủa, hay cũng chính là xác chết mà không phải là nhân loại.”
“… A.” Vệ Thành sửng sốt: “Cho nên lời nguyền ở trong vũng máu mới không tấn công cô ấy! Bởi vì đối với đợt sóng nguyền rủa thứ ba mà nói cô ấy đã là thi thể!”
“Lợi dụng trạng thái này, cô ấy thậm chí có thể chống lại bóng tối chết chóc trong [Cao ốc Xương Thịnh]… Bởi vì một người chết rồi không thể chết thêm lần nữa.” Ngô Á hít hà một hơi, giọng nói phập phồng, chậm rãi lên tiếng.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“… Đờ mờ.”
“… Đờ mờ.”
“… Đờ mờ!!!”
“Đây là loại thiên tài tìm bug gì thế!!!”
—
“Đúng vậy.”
Ngô Á gật đầu, hai mắt dán chặt vào bóng hình thiếu nữ cách đó không xa, đáy mắt lóe ánh sáng lạ, gằn từng chữ nói:
“Mặc dù tôi không biết cô ấy làm thế nào nhưng chắc chắn cô ấy đã tìm được cách duy trì tỉnh táo ở trạng thái này.
Hơn nữa còn định lợi dụng trạng thái tiến vào bức tranh thứ ba, tìm ra nguồn gốc nguyền rủa!”
“Vả lại, chỉ cần cô ấy tiến vào bức tranh thứ ba tiếng khóc kinh khủng kia sẽ biến mất, chúng ta có thể tự do hành động.”
Nhịp thở của Ngô Á hơi dồn dập, trên mặt ửng hồng vì kích động.
Nói cách khác, cái chết kinh khủng khiến họ gần như sinh ra tuyệt vọng, cứ vậy bị một người mà họ tưởng rằng mất đi khả năng hành động và biến thành xác sống, dùng một cách bọn họ không tưởng tượng được, cứ vậy…
Phá rồi.
Sau khi ý thức được điểm này, hai người ngơ ngác nhìn nơi Ôn Giản Ngôn biến mất, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ kinh dị giống nhau.
Quá mạnh.
Thực sự quá mạnh.
Bất kể đạo cụ dự phòng nghịch chuyển tình thế hay là khả năng tư duy tìm ra sơ hở, thậm chí là cách thoát khỏi khuôn khổ phá cục vốn có…
Đây là thật sự trình độ mà streamer bình thường có thể đạt được sao?
Hết chương 237
------oOo------.