Trong bóng tối, Ôn Giản Ngôn ngồi thẳng trên chiếc giường gỗ đỏ tươi, hai tay buông thõng.
Hắn biết hiện tại mình đã không còn ở trong cửa hàng.
Mặc dù đèn dầu bên trong cửa hàng cách hắn một khoảng rất xa, nom rất u ám dưới tác dụng của lời nguyền, nhưng vẫn sẽ có một vài tia sáng yếu ớt từ quầy thu ngân xa xa chiếu lên người hắn.
Không giống bây giờ, xung quanh chỉ toàn bóng tối lạnh lẽo không có lấy nổi tia sáng.
Lạnh quá, lạnh quá rồi.
Thi thể đứa trẻ hắn ôm trong ngực vẫn khóc ré lên, cảm giác lạnh buốt từ nơi tiếp xúc với nó lan ra khắp người.
Khớp xương cứng ngắc, da thịt lạnh băng, vết hoen tử thi xanh tím dần dần xuất hiện, bàn tay và cánh tay Ôn Giản Ngôn giờ phút này đã mất đi nhiệt độ và đặc tính của con người, gần như giống hệt một cỗ xác chết.
Không chỉ thế vậy.
Sau khi mất sự bảo vệ của ngọn đèn dầu, Ôn Giản Ngôn lần thứ hai cảm nhận được rõ sức mạnh đến từ “bóng tối” trong [Cao ốc Xương Thịnh].
Không khí lạnh lẽo cắt da cắt thịt tựa như con dao sắc bén, như thể đang cố đóng băng linh hồn của hắn.
Có thể nói rằng, nếu bây giờ Ôn Giản Ngôn không ở trong trạng thái “thi thể”, có lẽ chỉ cần đứng vài giây ngắn ngủi trong bóng tối cũng đủ để hắn đi dạo qua Quỷ Môn Quan.
“Oe oe…”
Xác chết trong ngực gào khóc.
Tuy nhiên, có lẽ là vì nơi này ngoài Ôn Giản Ngôn thì không còn người nào sống, cũng có thể là vì tiến vào vùng đất nguyền rủa thứ ba, lần này, cảm giác bị thao túng trước đây bỗng yếu lại.
Ôn Giản Ngôn không còn bị sức mạnh kia không chế tiến về hướng những người khác như vừa rồi, thay vào đó là giữ nguyên tư thế ngồi yên trên giường.
Ôn Giản Ngôn cố gắng di chuyển hai chân của mình.
“!”
Có thể di chuyển!
Hai mắt Ôn Giản Ngôn tỏa sáng.
Trong bóng tối, thiếu nữ váy trắng chậm rãi đứng dậy, động tác cực kỳ mất tự nhiên, cơ thể phát ra tiếng xương cọ xát răng rắc.
Khuôn mặt của cô không có cảm xúc, hai mắt vô hồn, sắc mặt tái xanh, mơ hồ có thể nhìn thấy vết hoen tử thi trên cổ tay, thoạt nhìn chẳng khác gì một cỗ xác chết kinh khủng.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“… Sợ vãi đái luôn.”
“… Tôi cũng sợ vãi đái luôn.”
“Streamer đã đạt đến cảnh giới dung hợp liền mạch với phó bản [Cao ốc Xương Thịnh] rồi.
Bây giờ có ném vào một cửa hàng bất kỳ mà đội đối thủ rút được thì streamer cũng bị coi thành Boss ấy chứ.”
****
Ôn Giản Ngôn ngước mắt lên nhìn xung quanh.
Tuy rằng tầm nhìn rất hẹp, nhưng hắn vẫn có thể biết bản thân đang ở trong một căn phòng tân hôn.
Rèm đỏ, nến cưới vốn nên được thắp lại ảm đạm, cùng với chữ hỉ đỏ tươi dán trên cửa sổ.
Toàn bộ gian phòng, bất kể giường gỗ, bàn gỗ hay là tủ gỗ, tất cả đều được sơn màu đỏ tươi chói mắt, có vẻ cực kỳ rợn người giữa không gian tối tăm.
Không khí hôi thối vẩn đục xen lẫn với mùi máu tươi nồng nặc, nếu như chỉ dùng khứu giác để đoán thì đây không giống như phòng tân hôn, trái lại càng giống lò mổ.
Sau khi quan sát toàn cảnh căn phòng, đáy lòng Ôn Giản Ngôn chùng xuống.
Hiển nhiên “màu đỏ” bên trong phó bản [Cao ốc Xương Thịnh] mang một ý nghĩa khác thường.
Cho dù là hộp rút thăm màu đỏ, bàn trang điểm đỏ, băng ghế đỏ hay giường gỗ… tất cả sản phẩm bằng gỗ sơn đỏ đều là đạo cụ đáng sợ kết nối với thế giới khác.
Thậm chí ngay cả tờ tiền Âm Phủ cũng vậy, một khi nhận được tờ tiền Âm Phủ màu đỏ liền có nghĩa, độ khó lần đó sẽ cao hơn.
Và dầu đèn đỏ ngoài tác dụng mạnh hơn thì cũng càng thêm nguy hiểm.
Giờ đây…
Nhìn căn phòng màu đỏ rực trước mặt, Ôn Giản Ngôn cảm thấy hơi rén.
Hy vọng linh cảm của hắn là sai!
Tuy nhiên bây giờ không phải là lúc để nghĩ về những điều này.
Sau khi đứng dậy, Ôn Giản Ngôn nhanh chóng kích hoạt đạo cụ [Bàn tay chỉ dẫn].
Dưới sự chỉ dẫn của mũi tên, hắn bước những bước cứng đờ tập tễnh về phía cửa gỗ.
Hắn không có thời gian để lãng phí ở đây.
Đối với hắn mà nói, thi thể đứa nhỏ trong ngực gieo rắc lời nguyền tử vong giờ đã trở thành một kiểu bảo vệ.
Chỉ cần nó còn tồn tại, Ôn Giản Ngôn sẽ bị phó bản phán định là “tử vong” và sẽ không gặp nguy hiểm trong bức tranh thứ ba.
Tuy nhiên trạng thái này chỉ là tạm thời, chỉ cần đám Quất Tử Đường lấy được đạo cụ then chốt trong bức tranh thứ hai, trạng thái của hắn sẽ biến mất.
Khi đó Ôn Giản Ngôn sẽ bị kẹt trong bóng tối, không có bảo vệ chắc chắn sẽ chết.
Cho nên hiện tại hắn nhất định phải lợi dụng loại trạng thái vô địch tạm thời này để nhanh chóng tìm được đạo cụ then chốt và rời đi.
… Đó là một cuộc chạy đua với thời gian.
Bên tai là sự tĩnh lặng chết chóc, hệt như bị mắc kẹt trong ngôi mộ.
Tuy nhiên trong sự tĩnh lặng lại tựa hồ có thể nghe thấy vô số tiếng thì thầm đến từ thế giới khác, mơ hồ trùng điệp, tràn ngập ác ý lạnh lẽo vô biên.
Rõ ràng là một mình nhưng Ôn Giản Ngôn cứ luôn cảm thấy xung quanh có vô số tồn tại đáng sợ khác lặng lẽ lang thang quanh mình, cơn run rẩy dâng lên từ dưới lòng bàn chân.
Tuy rằng hiện tại Ôn Giản Ngôn sẽ không chết, song hắn vẫn cảm nhận được cảm giác kinh khủng mãnh liệt này, từ cơ thể đến linh hồn đều run lên.
Hắn cắn chặt răng, cố gắng đẩy nhanh tốc độ.
Cửa gỗ phát ra tiếng kêu “cót két” rồi mở sang hai bên.
Bên ngoài là bóng tối quen thuộc, nhưng có lẽ bởi vì Ôn Giản Ngôn giờ đã chết nên bóng tối đặc quánh đến đâu cũng không thể ngăn cản tầm nhìn của hắn.
Xuất hiện trước mặt vẫn là tứ hợp viện cũ kỹ, tuy nhiên tứ hợp viện này lại khác hoàn toàn bức tranh trước đó.
Khắp nơi đều treo đèn lồng đỏ tươi, trên ô cửa sổ dán chữ “hỷ” đỏ thẫm, phảng phất như đây thật sự là một ngôi nhà định tổ chức hôn lễ, khắp nơi đều lộ ra vẻ cổ quái cực kỳ.
Mũi tên của [Bàn tay chỉ dẫn] nhảy nhót trên không trung hướng về phía sảnh chính.
Dưới tình huống ôm thi thể, cơ bắp và khớp xương của Ôn Giản Ngôn đều cứng đờ như người chết.
Cho dù được Quỷ Anh trợ giúp thì bước chân của hắn vẫn không thể tăng nhanh bao nhiêu, bất kể trong lòng sốt ruột cỡ nào thì hắn cũng chỉ có thể nhích từng bước một tiến về phía trước.
Chẳng bao sau nhà chính đã xuất hiện trước mặt hắn.
Cửa phòng mở toang, phía trên treo hai ngọn đèn lồng một đỏ một trắng.
Màu đỏ viết chữ “hỉ” màu trắng viết chữ “điện”[1], cả hai đèn lồng đều không thắp sáng, tự động phất phơ ở trong bóng tối không có gió thổi.
Nhà chính được trang trí theo khuôn mẫu của một sảnh cưới truyền thống.
… Nếu không có chiếc quan tài đặt ở bên trong.
Một chiếc quan tài đỏ tươi được đặt chính giữa lễ đường.
Một tân nương mặc hỉ phục truyền thống đứng thẳng cạnh quan tài, trên đầu đội khăn voan đỏ, chân xỏ đôi giày thêu hoa đỏ tươi, dưới ống tay áo dài thòng là hai bàn tay trắng bệch, móng sơn màu đỏ như máu.
Phía sau quan tài vốn là chỗ ngồi của mẹ cha, giờ phút này lại bày trí hệt như linh đường.
Trên bàn gỗ dài có đĩa hoa quả thối rữa, lư hương đầy tro, hai bên đặt hai ngọn nến màu trắng vẫn chưa được thắp.
“…”
Nhìn cảnh tượng kỳ dị trước mặt, toàn thân Ôn Giản Ngôn bắt đầu run rẩy.
Không hổ là bức tranh thứ ba, so với bức tranh thứ nhất thì chỉ số kinh dị đã tăng lên gấp mấy lần.
Thoạt nhìn mọi thứ ở đây như đều được gắn lời nguyền trí mạng, chờ đợi streamer chui đầu vào trong.
Chẳng qua, bởi vì cơ thể “tử vong” nên cho dù rất sợ, tốc độ tim đập của Ôn Giản Ngôn cũng không thể tăng nhanh, mặc dù dạ dày co thắt cũng không cách nào nôn mửa, da cũng sẽ không chảy mồ hôi lạnh.
Chính bởi điều này đã giúp cho Ôn Giản Ngôn thuận lợi vượt qua áp lực tâm lý, dưới sự dẫn dắt của [Bàn tay chỉ dẫn], hắn bước từng bước vào trong linh đường.
Giữa không gian tĩnh mịch, tân nương đứng tại chỗ, dường như vẫn chưa nhận ra nơi đây còn kẻ thứ hai tồn tại.
[Bàn tay chỉ dẫn] chỉ vào bàn thờ.
Ôn Giản Ngôn vừa nhìn chằm chằm thi thể tân nương bên kia sợ nó đột nhiên cử động, vừa nâng đôi chân cứng đờ bước từng bước về phía bàn thờ sau nó.
Cho dù Ôn Giản Ngôn cách xác chết càng ngày càng gần thì nó vẫn đứng tại chỗ, hệt như bức tượng được đắp bằng bùn.
Hai bên lướt qua.
Tân nương không nhúc nhích.
Ôn Giản Ngôn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra suy đoán lúc trước của hắn không sai, chỉ cần bản thân không phải “người sống” là sẽ không bị tập kích.
Ôn Giản Ngôn dám cá chắc rằng, nếu như hắn lấy trạng thái bình thường tiến vào nơi đây chỉ e đã sớm được gặp Tử Thần mấy hồi.
Bàn tay chỉ dẫn hướng về phía một giá nến.
Bởi vì đang ôm thi thể nên Ôn Giản Ngôn không thể lấy giá nến, do đó chỉ đành ra lệnh bảo Quỷ Anh lấy hộ mình.
Rất nhanh sau đó, giá nến lạnh lẽo rơi vào trong tay, bên tai truyền đến âm thanh hệ thống quen thuộc:
[Ting! Chúc mừng streamer đã nhận được đạo cụ ẩn (cấp khó) trong phó bản!]
[Tiến độ thu thập: 1/?]
Ôn Giản Ngôn không rút lui mà kích hoạt [Bàn tay chỉ dẫn] thứ hai một cách trôi chảy.
Hắn đã có kinh nghiệm trong phó bản Cao ốc Xương Thịnh.
Bàn tay chỉ dẫn đầu tiên thường sẽ không chỉ vào đạo cụ then chốt nhất, nếu chỉ dựa vào hệ thống nhắc nhở phán đoán vị trí đạo cụ, e là hắn đã sớm chết không có chỗ chôn.
Mũi tên bàn tay chỉ dẫn thứ hai xuất hiện.
Lần này nó không chỉ vào bàn thờ mà là hướng về bên trong quan tai.
Quả nhiên.
Ôn Giản Ngôn cứng ngắc xoay người đi về phía quan tài.
Quan tài bằng gỗ đỏ tươi vẫn chưa đóng lại, nắp quan tài mở toang, may mắn thay quan tài không chứa thi thể thứ hai như Ôn Giản Ngôn tưởng tượng.
Dưới đáy quan tài trống không đặt một khung ảnh hình hộp, mơ hồ có thể nhìn thấy di ảnh đen trắng bên trong,
Hẳn là cái này.
Dưới sự chỉ huy của Ôn Giản Ngôn, Quỷ Anh chui vào quan tài lấy khung ảnh ra cho hắn.
[Ting! Chúc mừng streamer đã nhận được đạo cụ ẩn (cấp khó) trong phó bản!]
[Tiến độ thu thập: 1/?]
Lấy được rồi.
Ôn Giản Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
Hắn xoay người bước từng bước ra ngoài linh đường.
Đột nhiên, trước khi sắp lướt qua thi thể tân nương Ôn Giản Ngôn bỗng dừng bước.
Hắn chậm chạp quay đầu nhìn thi thể đứng bất động bên cạnh.
Tân nương vẫn giữ nguyên tư thế đứng thẳng tắp ban đầu, không có bất kỳ một động tĩnh nào.
“…”
Có… Có phải hắn nhầm rồi không?
Ôn Giản Ngôn kinh ngạc nhìn chằm chằm tân nương trước mắt.
Không biết có phải là ảo giác không, hắn luôn cảm thấy lúc mình vừa đi ngang qua thi thể này thì…
Hình như khăn voan của đối phương hơi động đậy.
“Mẹ ơi.” Quỷ Anh ôm Ôn Giản Ngôn, cúi đầu dùng cặp mắt đen xì không có lòng trắng, nửa ngây thơ nửa tò mò nhìn di ảnh trong tay hắn: “Người bên trong giống hệt mẹ luôn ấy.”
“…?!”
Ôn Giản Ngôn giật nảy mình, chậm rãi cúi đầu nhìn bức di ảnh trong tay.
Bên trong khung ảnh bằng gỗ đỏ tươi là một bức ảnh đen trắng.
Rõ ràng bên trong bức ảnh là người phụ nữ sở hữu khuôn mặt mờ căm, nhưng theo thời gian, khuôn mặt của người phụ nữ dần dần trở nên rõ ràng và ngày càng giống…
Như Ôn Giản Ngôn.
“Ôn Giản Ngôn” bên trong bức ảnh nhếch miệng, nở một nụ cười quái dị với bản thân bên ngoài.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“!!!”
“!!!!! A a a, cứu với, tôi toát cả mồ hôi lạnh rồi!”
“Tôi không dám xem tiếp nữa!!!”
“Chờ một chút! Đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải bây giờ streamer đang bị mắc kẹt trong bug trạng thái xác chết sao? Tại sao hắn lại bị xác tân nương trong bức tranh thứ ba theo dõi?”
“Mọi người đã quên rồi à? Bức tranh thứ ba là tiền Âm Phủ màu đỏ, bức tranh thứ hai là tiền Âm Phủ bình thường, cho nên mức độ nguy hiểm của lời nguyền trong bức tranh thứ hai còn kém xa bức thứ ba.
Kỳ thật bây giờ streamer đang lợi dụng lời nguyền trong bức tranh thứ hai để đánh lừa phán định của phó bản, tuy nhiên về mặt bản chất thì hắn vẫn là người sống.
Trong tình huống không tiếp xúc trực diện với lời nguyền ở bức tranh thứ ba, trạng thái xác chết của hắn vô cùng hoàn hảo, thi thể trong bức tranh thứ ba cũng sẽ không công kích hắn.
Nhưng một khi tiếp xúc trực diện… lời nguyền ở trong bức tranh thứ hai khó mà bảo vệ được hắn như vừa rồi.”
“Tuy nhiên tôi nghĩ là do nữ thi váy đỏ ở tầng hai kia.
Trong các cửa hàng tầng ba của Cao ốc Xương Thịnh, mặc dù tranh mà khách hàng lựa chọn mỗi lần mỗi khác, nhưng tôi có thể đảm bảo rằng bức tranh này đã được kích hoạt lần đầu tiên.
”
“Không, nói đúng hơn là, trước đây trong cửa hàng hình như không có bức tranh này…”
“Tôi đệt.
Thứ này quá kinh khủng, chẳng khác gì tăng độ khó lên một cách tàn nhẫn.”
***
Ôn Giản Ngôn kinh hãi nhìn ngón tay chạm vào khung ảnh, vết hoen tử thi xanh tím phía trên đang nhanh chóng biến mất, làn da cũng dần khôi phục độ ấm và màu sắc bình thường của con người.
Hiển nhiên dưới sự va chạm của hai lời nguyền, lời nguyền trong bức tranh thứ ba đã chiếm ưu thế khiến ảnh hưởng từ lời nguyền trong bức tranh thứ hai giảm dần.
Nếu là trước đây, nhìn thấy cơ thể của mình trở lại bình thường sẽ là chuyện tốt, nhưng bây giờ thì không!!!
Quả nhiên linh cảm chẳng lành đã ứng nghiệm.
Trước mắt của Ôn Giản Ngôn tối sầm.
Rõ ràng…
Đối với hắn, số lần linh cảm chẳng lành ứng nghiệm đã vượt xa số lần không ứng nghiệm rồi.
Nhìn chòng chọc di ảnh trong lòng bàn tay, da đầu của Ôn Giản Ngôn không khỏi run lên bần bật.
Mặc dù hắn biết độ khó của bức tranh thứ ba chắc chắn không phải là thứ hai bức tranh đầu có thể so sánh, nhưng… Ôn Giản Ngôn thật sự không ngờ, ngày cả đạo cụ ẩn giấu trong bức hoạ này cũng sẽ cất chứa nguy hiểm trí mạng.
Quan trọng hơn là, nó còn cho hắn biết một điều khác.
… Lời nguyền trong bức tranh thứ ba vẫn chưa kết thúc.
Nói cách khác, bức di ảnh trong tay Ôn Giản Ngôn không phải nguồn gốc lời nguyền.
Trong bức tranh thứ ba có ba đạo cụ ẩn!!
Khi màu xanh tím trên đầu ngón tay của Ôn Giản Ngôn nhạt dần, phía sau lưng hắn, thi thể như bức tượng đất bất động nãy giờ bỗng chậm rãi quay đầu.
Khăn voan đỏ tươi như máu nhẹ nhàng đung đưa, như thể…
Cái đầu phía dưới đang cố xoay lại, im hơi lặng tiếng nhìn Ôn Giản Ngôn.
Hết chương 238
[1] 奠: Hán Việt là Điện, nghĩa là cúng, tế.
------oOo------.