Tầng bốn Cao ốc Xương Thịnh.
Bên trong tòa nhà xám xịt cũng không tối lắm, giữa mảnh sương mù âm u mơ hồ có thể nhìn thấy kiến trúc và những tầng lầu giống nhau, nhưng lại không phải là giống hoàn toàn.
Bên trong hành lang tầng bốn ngay ngắn chỉnh tề, trước mỗi cửa hàng đều treo hai ngọn đèn lồng đã tắt, như thể là vì thời gian chưa tới nên chưa sáng lên.
Quan trọng hơn là, mỗi phía Đông Tây Nam Bắc ở trên tầng bốn chỉ có đúng một cửa hàng.
Nói cách khác, tầng bốn chỉ có bốn cửa hàng để lựa chọn, nếu số lượng đội ngũ tiến vào tầng này vượt quá “4” thì nhất định phải tiến hành chém giết lẫn nhau.
Và trường hợp này đã xuất hiện.
Trong đại sảnh livestream phó bản [Cao ốc Xương Thịnh]:
“Ái chà! Đây là lần đầu tôi thấy tình huống như vậy xuất hiện trong phó bản Cao ốc Xương Thịnh!”
“Thế mà lại có nhiều hơn bốn đội tiến vào tầng thứ tư.
Tôi xem phó bản biết bao nhiêu lần nhưng đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, xem ra sức mạnh tổng thể của đám streamer này cũng được phết.”
“Hoặc… Có lẽ bởi vì mấy hố khó nhất đều bị một tên xui xẻo nào đó giẫm lên hết rồi.”
“…”
“…”
“Người anh em nói chí lý vãi, không cãi lại được.”
Tiểu đội của Quất Tử Đường vừa mới rời khỏi tầng ba đã bị chặn ở lối vào tầng bốn.
Kỳ Tiềm đã sống lại, trạng thái của Trương Vũ và Đồng Dao đã phục hồi, cùng với An Tân và Tô Thành chung mối hận thù, cả tiểu đội đằng đằng sát khí đứng chặn lối vào cầu thang.
“Gậy ông đập lưng ông.” Tô Thành cười nhạt, nhưng trong đáy mắt không có chút độ ấm nào: “Đó là những gì các người dạy tôi.”
Một mũi tên lửa xuất hiện trong lòng bàn tay An Tân, đằng đằng sát khí nhắm thẳng về phía tiểu đội trước mặt:
“Ôn Ôn đâu rồi?”
“Trả cô ấy lại cho tao!”
*
“…?!”
Nghe được giọng nói quen thuộc kề sát bên tai, Ôn Giản Ngôn ngơ ngác ngừng giãy dụa.
Dưới sức ép căng thẳng, chàng trai vẫn còn kịch liệt thở dốc, lồng ngực phập phồng dồn đập, tứ chi và cơ thể đều căng ra hệt như dây cung bị kéo căng đến cực hạn.
Xuyên qua chiếc khăn chùm đầu màu đỏ mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét ngũ quan của hắn.
Hơi thở nóng ấm bao phủ trước miệng và mũi, cánh môi khép lại, giọng nói khàn khàn bị bóp nghẹt trong không gian chật hẹp, yếu hầu run rẩy lên xuống mang theo một chút sợ hãi chưa tan, đoạn thều thào hỏi:
“Vu Chúc?”
Không gian bên trong kiệu giấy không lớn, lúc này lại bị cơ thể hai người đàn ông trưởng thành chen chúc nên khiến không gian có vẻ càng chật chội tù túng.
Vu Chúc cúi đầu.
Mái tóc đen dài lạnh lẽo xõa xuống đậu trên người Ôn Giản Ngôn, dán chặt hai người gần sát nhau hơn.
Ôn Giản Ngôn ngẩng đầu, dưới bộ hỉ phục đỏ tươi xộc xệch là một mảng da ướt đẫm mồ hôi, sợi tóc màu bạc loà xoà dán ở trên da.
Vu Chúc đè Ôn Giản Ngôn, ánh mắt dừng trên cổ họng của hắn, lạnh lùng đáp lại:
“… Ừm.”
“Mẹ kiếp… dọa tôi vãi đái ra quần.”
Nghe được hồi đáp, Ôn Giản Ngôn thở phào một hơi.
Trong phó bản [Cao ốc Xương Thịnh], chỉ số kinh dị được nâng cấp theo từng tầng, cảm giác nguy hiểm leo thang đáng sợ này được thể hiện rõ ràng nhất trong tất cả phó bản hắn từng trải qua.
Ở đây, bất kể trình độ kinh khủng hay là mức độ nguy hiểm, tất cả sẽ được chất chồng lên nhau theo thời gian.
Giống như quân bài domino, khi lật quân bài đầu tiên sẽ tạo phản ứng dây chuyền nguyền rủa, từng sự kiện kinh hoàng leo thang đủ để đẩy một con người bình thường đến giới hạn.
Huống chi con đường mà Ôn Giản Ngôn lựa chọn có lẽ chính là con đường nguy hiểm bậc nhất đối với streamer và phó bản.
Nếu như ban đầu không có đồng đội thì còn khá tốt…
Tuy nhiên sau khi mang theo lời nguyền tiến vào bức tranh thứ ba, Ôn Giản Ngôn chính thức trở thành kẻ cô độc bước lên con đường vô định có lẽ chưa ai từng bước, một mình đi trong bóng tối chết chóc cùng với vô vàn nguy hiểm kinh khủng ẩn núp xung quanh… Cho dù rất giỏi che giấu cảm xúc và kiềm chế phản ứng bản năng của mình thì khi đối mặt với hắc ám vô biên này, Ôn Giản Ngôn vẫn bị cảm giác sợ hãi cường đại chèn ép cho không thở nổi.
Và sự xuất hiện của Vu Chúc – gương mặt quen thuộc – chẳng khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Mặc dù y cũng chẳng phải con người nhưng so với đám thi thể trong toà [Cao ốc Xương Thịnh], ngay cả Vu Chúc khiến hắn ngứa mắt cũng trở nên thuận mắt hơn trước kia nhiều.
Thân thể căng thẳng cứng đờ của chàng trai thả lỏng.
Hệt như sống sót sau kiếp nạn, hắn kiệt sức tì trán lên vai đối phương.
Lần này đến lượt cơ thể Vu Chúc căng cứng.
Trán của đối phương tựa lên vai y, không nặng, nhưng bất ngờ là y lại không thể bỏ qua.
“…”
Thật kỳ lạ.
Một loại đói khát kỳ lạ nào đó lại bùng lên, nhưng cảm giác bất đồng vi diệu, mơ hồ, đen tối, xa lạ và mất kiểm soát này khiến bản thân Vu Chúc cảm thấy nôn nóng hẳn.
Y cau mày cúi đầu nhìn chằm chằm chàng trai trong ngực.
Khăn voan màu đỏ có vẻ xộc xệch trong lúc giãy dụa vừa rồi thoáng hất về trước, để lộ chiếc cổ của chàng trai.
Sợi tóc mềm mại màu bạc rối bù, trên đoạn cổ trắng nõn mảnh khảnh rịn mồ hôi, cổ áo màu đỏ phanh ra để lộ những đường xương mảnh uốn lượn về phía sâu trong cổ áo, mơ hồ có thể nhìn thấy một vùng lưng nhỏ.
Hơi nóng bốc lên.
Dường như vùng da nhỏ kia vô cùng thích hợp để in dấu răng.
Rồi y sẽ ngậm miếng thịt nhỏ và nghiền giữa hai hàm răng, cho đến tận khi nếm được hương vị máu tươi thì dùng đầu lưỡi liếm sạch một cách tham lam khoái trá.
Hình ảnh rõ ràng như vậy chợt loé lên trong đầu, như thể đã từng thật sự xảy ra.
Nhìn chằm chằm nhân loại gần trong gang tấc, sâu trong con ngươi vàng óng của Vu Chúc cuộn trào sóng ngầm, theo bản năng tăng thêm sức lực dưới lòng bàn tay.
Không hiểu vì sao, Ôn Giản Ngôn đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, cứ như đang bị tồn tại nguy hiểm nào đó thăm dò.
Tiếc là chiếc khăn trùm đầu màu đỏ vẫn che trước mắt chặn khuất tầm nhìn của hắn, hơi thở nóng ẩm bí bách dưới khăn khiến hắn không thể nhìn rõ.
Trong đêm, tất cả giác quan càng thêm nhạy bén rõ ràng.
Điều duy nhất có thể cảm nhận rõ ràng… là sự kiềm kẹp trên cơ thể hắn tựa hồ đang dần gia tăng, hơn nữa càng ngày càng không thể bỏ qua nó.
“… Ưm.”
Ôn Giản Ngôn cau mày rên rỉ.
“Này.”
Bản năng ứng phó nguy hiểm lại vang lên trong đầu, khiến Ôn Giản Ngôn vô thức lùi về phía sau:
“Bây giờ Ngài nên thả tôi ra rồi.”
“…”
Không khí chìm vào khoảng lặng vài giây.
Bầu không khí dường như có chút kỳ lạ.
Ôn Giản Ngôn trấn tĩnh lại, chuẩn bị mở miệng nói thêm gì đó nhưng một giây sau, hắn cảm thấy xiềng xích hắc ám trói buộc tứ chi và cơ thể mình đang dần tiêu tán.
Được thả rồi?
Hắn sững người một lúc.
“…”
Ôn Giản Ngôn xoa nắn cổ tay, trầm ngâm nhìn về phía trước, nhưng trong bóng tối lại thêm cách lớp khăn voan mỏng manh nên cũng không thể nhìn rõ thứ gì.
Vu Chúc bên cạnh lặng thinh, tựa hồ cũng không định đáp lại hắn.
… Thôi quên đi.
Ôn Giản Ngôn nhún vai, gạt bỏ cảm giác kỳ quái vừa rồi sang bên cạnh.
Đoạn đi thẳng vào vấn đề: “Hiện tại chúng ta đã rời khỏi phó bản Cao ốc Xương Thịnh phải không?”
Sau khi bình tĩnh lại, Ôn Giản Ngôn nhanh chóng tổng hợp tất cả manh mối trong đầu.
Đầu tiên là sự tồn tại của [Bức tranh thứ ba].
Không gian của nó rõ ràng cao cấp hơn hẳn những bức tranh khác, nếu không bên trong cũng không xuất hiện ngọn nến có công năng tương tự như dầu đèn.
Mà dầu đèn trong phó bản Cao ốc Xương Thịnh là đạo cụ đắt giá cần trao đổi mới lấy được, thế nhưng ngọn nến lại có thể lấy trực tiếp trong bức tranh thứ ba.
Điều này chắc chắn không phải là bug.
Nói cách khác, tứ hợp viện trong bức tranh thứ ba có khả năng gần ngang hàng với Cao ốc Xương Thịnh.
Và con đường nhỏ kéo dài trong bức tranh này dẫn đến một nơi… chắc chắn không tầm thường.
Điều này cũng được thể hiện từ trong các chi tiết khác.
Đầu tiên là sự biến mất của [ngoại hình].
Thứ hai, ngoại trừ thiên phú của hắn ra thì giao diện livestream và cửa hàng hệ thống đều chuyển sang màu xám… Điều này đại biểu cho sự suy yếu trong khả năng khống chế của Ác Mộng.
Mà điều này lại quá quen thuộc với Ôn Giản Ngôn, dù sao thì hắn cũng chỉ nhìn thấy tình huống như vậy khi ở trong bóng tối của Vu Chúc.
Và điểm quan trọng thứ ba chính là bản thân Vu Chúc.
Y là thực thể.
Trong phó bản do phòng livestream Ác Mộng kiểm soát, Vu Chúc bị hạn chế rất nhiều, gần như không thể hiện thân bình thường, chỉ có thể thông qua gương và giấc mơ để tạo áp lực lên phó bản.
Vừa rồi Ôn Giản Ngôn đã nghe thấy tiếng rên rỉ không vui khi đối phương bị hắn thụi cho một cú, điều đó cũng có nghĩa là trong không gian này, đối phương tồn tại ở dạng thực thể.
Sau khi loại trừ tất cả lựa chọn không thể xảy ra thì đây là lời giải thích duy nhất còn lại…
Đó là, nói cho vuông thì bọn họ không còn ở trong “phó bản” bình thường.
“Đúng thế.”
Cách lớp khăn trùm đầu đỏ, giọng nói trầm thấp và bình tĩnh của Vu Chúc vang lên, nhẹ nhàng tán thành suy đoán của Ôn Giản Ngôn.
Quả nhiên.
Ôn Giản Ngôn cụp mắt.
Hàng lông mi dài che khuất thần thái trầm ngâm trong đôi mắt nọ.
Nếu so sánh, nơi này giống như đang ở phó bản [Trường cấp ba Đức Tài], khi hắn vô tình bước vào [Ngài Gương] và không thể thoát ly khỏi phó bản.
Nơi đây không được tính là ở trong phó bản mà giống như một khe nứt giữa hai thế giới.
Nói chính xác hơn…
Rất nhiều chi tiết trong phó bản Cao ốc Xương Thịnh khiến Ôn Giản Ngôn liên tưởng tán loạn.
Và điểm mấu chốt nhất là nữ thi váy đỏ tầng hai.
Nó bị “mắc kẹt” trong gương.
Sau khi rời khỏi chiếc gương nó không biến mất mà đi đến tầng ba với tư cách là “khách hàng”, tiến vào cửa hàng thực hiện hành vi “mua sắm”…
Đợi chút.
Ôn Giản Ngôn giật mình, như thể đột nhiên nhận ra gì đó.
Mua?
Nó đã mua gì?
Thoáng chốc, một ý tưởng khiến hắn rợn tóc gáy xẹt qua, Ôn Giản Ngôn không khỏi sững sờ tại chỗ.
Ở tầng một Cao ốc Xương Thịnh, “khách hàng” bước vào cửa hàng không có hình dáng.
Khi mua hàng, ánh đèn dầu trở nên tối hơn, tờ tiền Âm Phủ xuất hiện trên quầy thu ngân.
Bắt đầu từ tầng hai, “khách hàng” đã có bàn tay khi mua hàng hoá.
Bàn tay người chết màu xanh đen xuất hiện trên quầy, để lại tờ tiền Âm Phủ rồi chậm rãi rút về bóng tối.
Sản phẩm khách hàng mua tại tầng một là bộ “quần áo” được khoác trên người ma nơ canh.
Đó là da người.
Sản phẩm ở trên tầng hai là radio và tivi, song đó cũng chỉ là lớp ngụy trang bên ngoài.
Hình dáng chân thực của những món hàng nằm ở thế giới trong gương, cũng chính là đầu người chết nằm trên kệ hàng.
Hàng hóa mà “khách hàng” mua chính là một trong những cái đầu ấy.
Radio giải phóng lời nguyền thông qua âm thanh, đạo cụ quan trọng trong đợt tấn công thứ hai Đồng Dao nhận được là nhãn cầu.
Vì vậy, hàng hoá ở trên tầng hai thực chất chính là “thính giác” và “thị giác”.
Từ đó có thể suy ra hàng hoá ở trên tầng ba.
Bất kể nam thi được phủ lớp tranh sơn dầu lên mặt trong bức tranh thứ nhất, thi thể hài đồng không mặt trong bức tranh thứ hai hay nữ thi trong bức tranh thứ ba, tất cả từ khoá đều là “mặt”.
Do đó hàng hoá ở trên tầng này là “khuôn mặt”.
Nếu như hắn đoán không lầm, vậy thì phó bản [Cao ốc Xương Thịnh] chính là quá trình “khách hàng” tự ghép cho mình cơ thể hoàn chỉnh thông qua việc mua các bộ phận cơ thể!!
Ôn Giản Ngôn dựng tóc gáy.
Tương tự như vậy, một câu hỏi hắn luôn băn khoăn trước đây nhưng chưa từng nhận được câu trả lời cuối cùng cũng có manh mối.
“Nhiệm vụ” Vu Chúc giao cho hắn là vượt ải phó bản tiếp theo, cũng chính là tiến vào tầng năm của Cao ốc Xương Thịnh.
Về phần phòng livestream Ác Mộng, mặc dù nó không trực tiếp nói rõ cho Ôn Giản Ngôn nhưng dựa theo có chế phân phối của nó, Ôn Giản Ngôn dám chắc chắn rằng phó bản tiếp theo mà mình tiến vào nhất định có liên quan tới mục tiêu của giai đoạn kế tiếp… “Đàn áp Vu Chúc một lần nữa”.
Như vậy, rốt cuộc phó bản Cao ốc Xương Thịnh đặc biệt ở đâu? Đến mức trở thành mục tiêu trọng yếu để hai bên phải tranh đoạt?
Cơ chế “khách hàng” và nữ thi váy đỏ tầng hai đã truyền cho Ôn Giản Giản cảm hứng.
Tất cả chúng đều là những mảnh vỡ bị tách rời.
Nói cách khác… Phó bản này có liên quan mật thiết đến trạng thái phân chia hiện tại của Vu Chúc.
Nó có thể phân tách tồn tại đáng sợ thành những mảnh nhỏ bất đồng và nhốt chúng vào những thế giới khác, và nó cũng có thể giúp những tồn tại đáng sợ chắp vá bản thể một cách hoàn chỉnh.
Nghe có quen không?
Đây không phải điều Vu Chúc đã làm từ đầu đến giờ sao?
Nếu suy đoán theo hướng trên, vậy thì khả năng cao là tầng năm [Cao ốc Xương Thịnh] ẩn giấu một thứ vô cùng then chốt… Không chỉ có thể phân tách xác chết kinh khủng mà cũng có thể ghép chúng trở lại.
Ác Mộng cần phải phân tách Vu Chúc thêm một lần nữa, còn Vu Chúc cần bản thân trở nên nguyên vẹn.
Có lẽ đây là lý do vì sao Ác Mộng mang đến cho Ôn Giản Ngôn điều xui xẻo nhất và những trải nghiệm kinh khủng nhất, đồng thời cung cấp cho hắn đặc quyền “bất tử”.
Có lẽ là vì…
Nó cũng muốn Ôn Giản Ngôn tiến vào tầng năm.
Tầng năm không phải nơi người bình thường có thể tùy tiện tiến vào.
Kiệu giấy đỏ tươi lắc lư, tiếng bước chân “bịch bịch” dày đặc truyền đến từ bên ngoài kiệu văng vẳng giữa bóng đêm vô tận.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, đoạn trấn tĩnh lại hỏi tiếp:
“Nếu kiệu cứ tiến về trước… Có phải là đến tầng năm Cao ốc Xương Thịnh?”
“Đúng vậy.”
Vu Chúc đáp.
Ôn Giản Ngôn giật mình.
Quả nhiên.
Trời xui đất khiến, không hiểu vì sao hắn lại đột nhiên nhảy tầng, tiến thẳng vào vùng trung tâm của toàn phó bản!
Vu Chúc: “Nhưng giờ chưa phải là lúc tiến vào.”
Ôn Giản Ngôn thoáng sửng sốt.
Nếu như tất cả điều này giống hệt suy đoán của hắn, vậy thì phía trước chính là đích đến của Vu Chúc, nhưng vì sao y lại nói ra lời này?
Trừ khi…
Đáy lòng của Ôn Giản Ngôn chùng xuống, tựa hồ nghĩ tới điều gì.
Có một cách khác để giải thích cho “đặc quyền bất tử” được Ác Mộng ban tặng.
Tầng năm không phải là nơi mà người bình thường muốn đến thì đến.
Hay nói cách khác.
Tầng năm không phải là nơi “người sống” có thể tiến vào.
Dựa theo cách hắn tiến vào trong đây, có thể nhận ra nếu muốn nhảy qua tầng bốn để tiến thẳng lên tầng năm thì cần thay thế khuôn mặt ở trong di ảnh, trở thành thi thể ở trong bức tranh thứ ba.
Tất nhiên cái giá phải trả cũng rất đắt.
“Nếu tiến vào bằng đường này cậu sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở trong.”
Vu Chúc cúi người, luồn một tay vào trong khăn trùm đầu màu đỏ, ngón tay lạnh lẽo nắm cằm chàng trai, dùng đầu ngón tay miết nhẹ cằm, đoạn trầm giọng nói:
“Nhưng cũng đừng quên thoả thuận của hai ta.”
“Cậu thuộc về ta.”
Giọng của đối phương vẫn lạnh lùng và bình tĩnh, nhưng khi y nói lời này, âm cuối xen lẫn một chút âm u cùng dục vọng không thể biểu đạt.
Ôn Giản Ngôn chợt phát hiện, trong chiếc kiệu giấy nhỏ hẹp, khoảng cách giữa hai người đã bị rút ngắn đến cực hạn, cơ thể dán sát vào nhau, cho dù chỉ là hít thở bình thường thì lồng ngực phập phồng cũng trúng cơ thể lạnh lẽo của y.
Hắn nhịn không được lùi về phía sau một chút, thế nhưng lưng lại đụng vào vách tường bên trong kiệu giấy.
Không còn chỗ để lui.
“Đương nhiên.”
Ôn Giản Ngôn cố gắng dùng ngữ điệu bình tĩnh trả lời, mặc cho đối phương nắm cằm nâng mặt mình lên.
“Nếu như không muốn vĩnh viễn bị nhốt ở đây thì cậu phải lên tầng năm bằng con đường khác.”
Giọng người đàn ông kề sát bên tai, một tay đặt ở eo Ôn Giản Ngôn men dọc lên trên theo đường cột sống, cuối cùng đậu xuống gáy hắn.
Ngay từ ban đầu Vu Chúc đã muốn làm vậy.
Y chậm rãi vuốt ve chiếc gáy ấm áp mềm mại của chàng trai, cảm nhận làn da khẽ run rẩy co rúm của hắn, hệt như dã thú cắn cổ con mồi đang hưởng thụ từng cử động nhỏ nhất trong miệng… Sau đó, hai ngón tay y nắm lại, một con nhện đang vùng vẫy xuất hiện trong lòng bàn tay y.
Đầu ngón tay Vu Chúc nhẹ nhàng nghiền nát.
“Rít…”
Sau khi con bọ dơ bẩn xấu xí đến từ cơ thể kẻ khác phát ra tiếng rít thê lương liền bị Vu Chúc dễ dàng nghiền chết.
Kết quả, tất cả mùi lạ trên người Ôn Giản Ngôn đều biến mất và được bao phủ bởi mùi hương của riêng y.
Cuối cùng tâm trạng Vu Chúc cũng tốt hơn hẳn.
Y cúi đầu nhìn chằm chằm nhân loại bị giam cầm trong ngực mình.
Chàng trai bị ép ngẩng đầu, gáy dựa lên trên vách kiệu bằng giấy, chiếc khăn trùm đầu màu đỏ hơi nghiêng lộ ra hơn nửa khuôn mặt.
Chiếc cằm trắng nõn vẫn còn in hằn dấu tay hình tròn hồng nhạt do Vu Chúc vừa để lại.
Chóp mũi lành lạnh, hơi thở ướt át dồn dập phả vào trong lòng bàn tay.
Ấm áp tê dại.
“…”
Những ký ức và hình ảnh đến từ mảnh vỡ linh hồn bị nghiền áp và lộn xộn, tràn ngập sự mất kiểm soát và kỳ lạ khiến người ta chán ghét, vì thế bị y phong ấn một cách vô tình.
Nhưng kể cả khi đã bị phong ấn thì không hiểu sao những hình ảnh đó chưa từng thật sự tiêu tan, thỉnh thoảng lại như ung nhọt trong xương chạy ra làm loạn khiến Vu Chúc vô cùng chán ghét và buồn phiền.
Hệt như lúc này.
Rõ ràng đói khát nhưng không hiểu sao, ánh ánh mắt Vu Chúc không tự chủ được rơi vào bờ môi đối phương.
… Ký ức chết tiệt.
Môi dưới đầy đặn nhuốm màu máu nhạt, cánh môi hé mở bởi vì hít thở không thông lộ ra niêm mạc ướt át đỏ hồng, đầu lưỡi nhạt màu đặt trên hàm răng trắng muốt khẽ rung động trong đêm, hệt như phần thịt mềm mại yếu ớt của một con hến, loé lên ánh sáng ướt át mong manh.
Khiến y muốn nếm thử và nhìn nó.
Editor có lời muốn nói:
Bổ quả cau ra thấy ông hàng xóm thèm thuồng, đúng nhận sai cãi.
Hết chương 243
------oOo------.