Tầng 4 Cao ốc Xương Thịnh.
Giữa ánh sáng mờ ảo và sương mù xám xịt, trận chiến đoàn đội thật sự bắt đầu.
Khi ở tầng ba, mặc dù tiểu đội Ám Hỏa mất Ôn Giản Ngôn nhưng thiên phú của Kỳ Tiềm cũng đến thời hạn kích hoạt, lại có Trương Vũ khôi phục trạng thái nên thực lực của cả đội đã đề cao trở lại.
Hơn nữa cửa hàng bọn họ rút được ở tầng ba cũng không quá khó.
Dưới sự trợ giúp tận tình của nhà tiên tri, tiểu đội của họ là đội đầu tiên tiến vào tầng bốn.
Sau khi tiến vào tầng bốn bọn họ cũng không lập tức dùng chìa khoá mở cửa hàng, dù sao một khi mở cửa thắp đèn, thời gian đếm ngược vô hình trong phó bản [Cao ốc Xương Thịnh] sẽ bắt đầu.
Mười lăm phút sau bầu trời sẽ tối và giết chết tất cả tiểu đội không kịp xuất hiện, vậy thì mất nhiều hơn được.
Do đó sau khi tiến lên tầng bốn bọn họ cũng không sốt sắng đi vào cửa hàng mà chỉ đứng ở hành lang, chờ đợi đội ngũ khác đến.
Mặc dù sức chiến đấu của tiểu đội Ám Hoả không bị tổn hại nhưng các tiểu đội khác lại không may mắn như họ, ít nhiều đều có thành viên chết ở ba tầng đầu tiên.
Tuy rằng có thể dựa vào một phần vận may và một phần thực lực tiến vào tầng bốn, nhưng trên cơ bản toàn là nỏ mạnh hết đà.
Một mặt là vì thực lực không bằng người ta, mặt khác là vì đề nghị của phía Kỳ Tiềm quá hợp lý… Dù sao trong một phó bản đoàn đội, nếu có quá nhiều đội ngũ xông lên đích đến thì cần giảm bớt một đội.
Vậy nên đối mặt với lời đề nghị hợp tác của Kỳ Tiềm, các tiểu đội khác cũng không phản đối.
Tuy rằng bên Quất Tử Đường có tổn thất trong quá trình chiến đấu, nhưng nhờ phúc Ôn Giản Ngôn nên không chịu bất kỳ tổn thất nào ở tầng ba khó khăn nhất.
Hơn nữa đội ngũ của cô vốn đã cực kỳ thích hợp cho đoàn chiến, các đội viên lại có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, mặc dù đối mặt với nhân số địch thủ gấp mấy lần tiểu đội mình nhưng cũng không rơi vào thế hạ phong.
Không khí thoang thoảng mùi máu, hơi thở giết chóc tràn ngập lỗ mũi.
Các bên đánh chiến kịch liệt.
Mặc dù kẻ thù mà họ đối mặt đều là con người nhưng cách xuống tay lại tàn nhẫn như khi đánh nhau với ma quỷ.
Nói đúng ra thì, đây là lẽ thường trong phòng livestream Ác Mộng.
Đẫm máu, lạnh lùng, tàn khốc.
Vì để bảo vệ đồng đội và cũng vì cho chính mình một con đường sống, bọn họ sẽ chẳng ngần ngại xuống tay giết chết những streamer nhân loại.
“Tiên tri, lùi lại!”
Kỳ Tiềm, An Tân và các streamer chiến lực khác bảo vệ Tô Thành không có vũ trang ở giữa trận doanh, tránh cho anh bị ảnh hưởng.
Tô Thành đứng ở sau lưng người khác, mắt nhìn chằm chằm chiến trường thiên biến vạn hoá cách đó không xa, hai tay nắm chặt đáy lòng rối bời.
Phải nói rằng tiểu đội Quất Tử Đường vô cùng xứng đáng với danh tiếng.
Cho dù đối mặt với quân số kẻ địch gấp mấy lần mình thì họ luôn luôn có thể tạo ra hỗn loạn bằng một phương thức kỳ lạ, vừa kéo dài chiến tuyến vừa tấn công bất ngờ.
Các đội viên cũng vô cùng am hiểu cách dùng một số đạo cụ chuyên dụng trong PVP, luôn thoát chết được trong những thời điểm khó lường.
Tuy nhiên những streamer khác cũng không phải dạng ăn chay.
Tất cả đều là người có kinh nghiệm, cho dù không quá quen với phó bản đoàn chiến nhưng vẫn có rất nhiều cách bảo vệ tính mạng.
Với số lượng thành viên ít ỏi, tiểu đội Quất Tử Đường nếu muốn xoay chuyển tình thế bất lợi là quá khó.
Hiện tại song phương đang tiến vào cuộc giằng co gian nan, nhất thời không có cách để chấm dứt.
Tuy nhiên điều khiến tâm tư Tô Thành thật sự hỗn loạn là những gì Quất Tử Đường vừa nói.
“Cô ấy chết rồi.”
Ôn Giản Ngôn… đã chết thật rồi sao?
Tô Thành không khỏi cắn chặt răng, tim như dao cắt, nhịn không được quay đầu nhìn tiểu đội Quất Tử Đường đi lên lầu, tựa hồ muốn mượn chuyện này để xác định một sự thật…
Đột nhiên, anh ta sững người.
Hiện tại toàn bộ thành viên trong tiểu đội Quất Tử Đường đã tiến vào tầng bốn, hơn nữa cũng bắt đầu trận hỗn chiến với các tiểu đội khác, nhưng mà không hiểu vì sao hành lang tầng ba nối liền tầng bốn sau lưng bọn họ vẫn chưa biến mất, tựa như hố đen đứng ở nơi kia.
Đã xảy ra chuyện gì vậy…?
*
Trong lúc bất giác, vị trí đã thay đổi.
Ôn Giản Ngôn trịch thượng cúi xuống, khăn voan trên đầu nghiêng lệch như thể sắp rơi, vung vẩy theo động tác cúi đầu, góc vải mềm mại rủ xuống mặt của Vu Chúc.
Giữa khe hở của khăn voan, mơ hồ có thể nhìn thấy đôi mắt trong veo sáng ngời hiếm gặp.
“Đầu tiên… phải làm thế này.”
Giọng của chàng trai rất khẽ, âm cuối hơi khàn như mang một chiếc móc câu lấy hồn người.
“Động tác phải nhẹ, phải nông và phải thăm dò.”
Hắn cúi đầu xuống, áp môi mình lên môi đối phương rồi mơn trớn nhẹ nhàng, không tiến vào sâu.
Đối phương như bị cái đụng chạm không đau không ngứa, không nặng không nhẹ, chỉ đơn thuần là thân mật làm cho hoảng hốt.
Giống như dã thú ngửi được mùi thơm máu thịt, y gấp gáp giương cao cằm lên, ngửa đầu truy đuổi, bức thiết muốn nếm được càng nhiều hơn nữa.
“Không được.”
Ôn Giản Ngôn đè Vu Chúc lại, như một người thầy nghiêm khắc vừa mạnh mẽ vừa từng bước kiểm soát toàn bộ quá trình, dụ dỗ đối phương hoà vào tiết tấu của mình.
“Gấp cái gì hả, đừng dùng răng.”
Hắn ra lệnh.
Ngón tay ấm áp của nhân loại luồn vào mái tóc lạnh băng của Vu Chúc, bắt buộc đối phương ngẩng đầu lên theo ý mình bằng một cử chỉ tưởng như nhẹ nhàng nhưng thực chất là đang kiểm soát.
“Được rồi, bây giờ ngậm lấy môi dưới của tôi.” Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng phả ra từ môi: “Có thể liếm mút, nhưng không thể dùng lực quá mạnh.”
“…”
Giọng của chàng trai trầm hơn, pha lẫn một chút ngắt quãng như tiếng thở dài.
“Đúng vậy, cứ làm như thế.”
“Môi trên cũng vậy.”
“Shhh! Đã bảo rồi mà, đừng dùng răng.”
Trong bóng tối lạnh lẽo tối tăm vô tận, bốn người giấy đi trên đường nhỏ quanh co, khuôn mặt trắng bệch cứng ngắc nở một nụ cười quỷ dị, tay khiêng kiệu giấy màu đỏ tươi.
Mọi thứ trông thật âm trầm và kinh khủng.
“Bộp!”
Có thứ gì đó nặng nề va vào thành trong kiệu giấy, phát ra âm thanh trầm đục và khiến chiếc kiệu thoáng rung lắc dữ dội.
Người giấy khiêng kiệu bên ngoài trông vẫn quái gở cứng đờ, hệt như vật chết không có trí lực và sinh mệnh, chỉ biết cắm đầu di chuyển, không biết và cũng không thèm quan tâm rốt cuộc bên trong chiếc kiệu mình khiêng đang xảy ra chuyện gì.
“…”
Không gian chật hẹp trong kiệu không có nổi tia sáng nào, hắc ám nặng nề áp lực không thể dùng mắt nhìn thấu.
Bên trong xen lẫn vài tiếng thở dốc khẽ khàng, tiếng vải sột soạt cọ xát cùng với tiếng nước nhớp nháp.
Khi mà được dạy đến bước thè lưỡi, Vu Chúc gần như đã tự học được toàn bộ.
Ôn Giản Ngôn vẫn ở phía trên.
Vai và lưng hắn bị ép chặt lên vách kiệu, đụng “rầm” một cái, bàn tay lạnh lẽo của người nọ ôm lấy eo hắn, dễ dàng nhấc bổng cả người hắn lên.
Vu Chúc buộc nhân loại kia giữ nguyên tư thế cúi đầu để mình hôn từ phía dưới.
Tuy rằng động tác vẫn còn dã man, thô bạo, trúc trắc nhưng đã thành thạo hơn trước rất nhiều, mang theo ý tứ xâm lược không hề che dấu.
Hàm răng sắc nhọn sượt qua bờ môi, không còn là cú gặm nhấm đơn giản thô bạo mà là nghiền mút một cách khéo léo, tham lam hút lấy hơi thở, nhiệt độ, máu tươi và nước bọt của con người.
Như muốn cướp đoạt, nhai nát, mút sạch và nuốt chửng tất cả.
“…!”
Mặc dù chỉ là hôn môi nhưng Ôn Giản Ngôn lại có ảo giác như mình sắp bị ăn tươi nuốt sống.
Từng tấc thịt mềm trong miệng không được buông tha, khung cảnh trước mặt tối sầm, hô hấp khó nhọc, tứ chi trở nên vô lực yếu ớt.
Chết tiệt…
Không được, phải dừng lại ngay.
“Dừng lại, dừng lại…”
Ôn Giản Ngôn ngoảnh mặt sang nơi khác hòng ngăn cản động tác dần dần vượt quá giới hạn của ai kia, sẵng giọng quát ngừng.
Tuy nhiên giọng nói của hắn khản đặc run run, không có lấy nổi chút uy nghiêm nào.
Một giây sau, chiếc cổ của Ôn Giản Ngôn bại lộ bởi vì động tác quay đầu.
Đôi môi ướt át lạnh băng áp lên cổ hắn, hàm răng sắc nhọn tham lam cắn hôn.
Bàn tay siết chặt bên hông khiến hai người xích gần nhau hơn một chút.
Mẹ kiếp, tên này vẫn muốn tiếp à.
Hơn nữa còn dùng chiêu hắn vừa dạy!
Ôn Giản Ngôn nghiến răng nghiến lợi, đầu óc choáng váng.
Mặc dù có thể bản thân Vu Chúc cũng không hiểu rõ mình đang làm gì, nhưng… dưới sự thống trị của bản năng nguyên thuỷ, y vẫn muốn tiếp tục.
Đột nhiên giữa khoảng thời gian hỗn loạn, Ôn Giản Ngôn chợt nhận ra điều gì.
Dường như kiệu giấy không còn chòng chành rõ ràng như ban nãy, như thể bước chân của đám người giấy bên ngoài đã chậm lại.
Chẳng lẽ…
Điểm dừng ở gần đây?
“Này, này!”
Ôn Giản Ngôn túm tóc Vu Chúc, đẩy vai y ra rồi quát vội: “Đủ rồi!”
Dường như không có xi nhê.
Hệt như con thú đói khát cuối cùng cũng tìm được cách thưởng thức đồ ăn, đối phương mê muội chìm đắm ở trong thế giới xa lạ, dùng môi và răng, ngón tay và chóp mũi khám phá từng li từng tí.
Ôn Giản Ngôn: “…”
Mẹ kiếp, cái thứ vạn năm chưa được chịch này khó dừng ghê.
Hắn hít một hơi thật sâu rồi giơ tay mò mẫm trong tối, cuối cùng tìm được mặt của Vu Chúc, sau đó dùng tay che lại, buộc môi đối phương rời khỏi cổ họng mình: “Anh, anh nghe tôi nói.”
“Lần này, lần này tạm dừng ở đây…”
Giọng nói đứt quãng của Ôn Giản Ngôn xen lẫn cùng tiếng thở dốc.
Trong bóng tối, Vu Chúc ngước hai mắt lên.
Cặp mắt vàng óng lấp lánh trong đêm mang theo khát vọng say mê cuồng dã.
Y bất mãn nhìn nhân loại trước mặt, dường như không hiểu vì sao đối phương đột nhiên ngăn cản hành động của mình.
Ôn Giản Ngôn cúi đầu, khăn voan trên đầu rủ xuống.
Từ góc độ này, Vu Chúc có thể thấy rõ khuôn mặt bị giấu dưới khăn của hắn.
Gò má ửng đỏ vì thiếu oxy, hàng mi ngập nước nhưng tròng mắt lại trong veo sáng ngời, khoé môi bị y hôn cho sưng đỏ mở ra khép vào, giọng nói khản đặc:
“Chờ tới lần sau.”
Ôn Giản Ngôn cúi xuống.
Tuy rằng bản thân đang trong tình thế bất lợi và thở hồng hộc, nhưng so với Vu Chúc đang quay cuồng mất kiểm soát thì hắn lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Hắn hít một hơi thật sâu rồi áp sát gần mặt y.
Khoé môi hắn nở một nụ cười nhạt, đoạn cất giọng nhẹ nhàng mê hoặc:
“Chờ lần sau tôi sẽ dạy anh cái khác.”
Hắn dùng ngón tay vuốt ve gò má lạnh lẽo của y, vừa chạm liền rời, ngữ điệu giương lên ẩn chứa hàm ý:
“Tôi hứa là nó sẽ vui hơn nhiều.”
*
Ôn Giản Ngôn trở lại tứ hợp viện ban đầu.
Vẫn là khoảng sân tối tăm lạnh lẽo, đèn lồng trắng đỏ lẳng lặng lay động trên không nhưng không thắp đèn, cửa phòng phía Bắc phía Tây mở toang, bên trong đen xì toả ra khí tức âm trầm lạnh lẽo.
Ôn Giản Ngôn đứng trước sân thở hổn hển, hỉ phục trên người đã biến mất, tay cầm ngọn nến tỏa sáng yếu ớt.
Nhìn chằm chằm cảnh tượng quái dị trước mặt nhưng hắn lại thở phào một hơi.
… Mẹ kiếp, cuối cùng cũng được thả về.
Nếu cứ tiếp tục thì hắn không biết tiếp theo có thể xảy ra chuyện gì.
Hắn cúi đầu nhìn bản thân.
Khi trở lại phó bản [Cao ốc Xương Thịnh], lần nữa tiến vào phạm vi điều khiển của phòng livestream Ác Mộng, ngoại hình của hắn cũng được phục hồi, biến về dáng vẻ khi hắn vừa vào phó bản.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“!!!”
“!!!! A a a a, streamer đã trở lại!”
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao tín hiệu đột nhiên bị ngắt trong khu vực mộ hoang?”
“Đúng đúng, màn hình tự nhiên đen thui, sau đó chẳng thấy cái gì.
Mẹ kiếp, Ác Mộng có hoạt động bình thường được không nữa vậy? Tôi nhớ đây không phải lần đầu bị ngắt kết nối nhỉ?”
Bản thân Ôn Giản Ngôn cũng không rõ tình hình trong phòng livestream, cho dù có biết hắn cũng không định giải đáp nghi hoặc của khán giả.
“Phù…”
Hắn giơ tay lên vuốt mặt.
Bất kể thế nào, hành động lần này đã mang đến cho hắn rất nhiều linh cảm.
Không chỉ về cấu trúc bên trong phó bản mà còn liên quan mật thiết đến Ác Mộng và Vu Chúc – kẻ đối địch của Ác Mộng.
Hiển nhiên trình độ khống chế của Ác Mộng với các phó bản khác nhau cũng khác nhau.
Phó bản Cao ốc Xương Thịnh vô cùng đặc thù, bên trong ẩn chứa một loại tồn tại mà cả hai bên đều muốn sở hữu, cho nên đối với phó bản này, trình độ khống chế của Ác Mộng rõ ràng không mạnh như trước.
Mà Vu Chúc…
Ôn Giản Ngôn híp mặt chạm vào đôi môi vẫn còn nóng hổi, hít hà một hơi.
Bất kể thế nào tốc độ của hắn cũng phải nhanh hơn mới được.
Nếu không hắn sợ mình sẽ rất khó xử lý cục diện rối rắm lúc này.
Nhưng việc đầu tiên cần làm hiện tại là rời khỏi đây.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, gạt những suy nghĩ lộn xộn trong đầu sang bên cạnh, bưng giá nến trong tay và nhanh chóng đi về phía gian phòng đằng Tây.
Bây giờ thông tin hắn biết được đã vượt xa mọi streamer trong phó bản, cho nên nhất định phải nhanh chóng hội họp cùng đồng đội rồi vượt qua tầng bốn một cách bình thường để tiến vào tầng năm.
Hắn bước nhanh vào căn phòng phía Tây, tiện tay nhét cây nến hỉ màu đỏ chưa thắp trên bàn vào túi, sau đó ngồi xuống chiếc giường bằng gỗ giữa nhà.
Toàn bộ động tác nước chảy mây trôi, vô cùng tự nhiên, có thể xưng là đục nước béo cò, không để lại chút gì cho người khác chấm mút.
Chẳng mấy chốc Ôn Giản Ngôn đã trở lại cửa hàng tầng ba.
Nơi đây tối đen tĩnh mịch, cửa hàng mở toang, bên ngoài là cầu thang dẫn đến tầng bốn.
Cũng may có vẻ tầng trên tạm thời chưa tiến vào “ban đêm”, phó bản chưa tự động phán định hắn tử vong nên còn giữ lại đường lên lầu cho hắn.
Ôn Giản Ngôn thở phào nhẹ nhõm cất bước lên lầu.
Ánh nến trong tay chiếu sáng mặt Ôn Giản Ngôn.
Ánh lửa yếu ớt hắt lên trên mặt càng khiến ngũ quan của hắn trở nên rõ ràng xinh đẹp.
Ánh nến yếu ớt rơi vào trên môi.
Bờ môi sưng tấy vẫn còn vết máu lưu lại.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Chờ chút, sao nom streamer quai quái thế nhỉ?”
“Hả? Ý lầu trên là?”
“Đúng thật, dù sao cũng rất quái lạ.”
“Hình như chuẩn đấy… chẳng lẽ do tôi mơ ngủ? Cứ luôn cảm thấy môi của streamer sưng vêu lên? Khoan đã, trên cổ hắn có dấu hôn à?”
“…”
“…”
“A a a a a, túm cái quần lại, rốt cuộc trong mười phút rớt mạng đã xảy ra chuyện gì thế?”
Editor có lời muốn nói:
Mặc dù ngày nào cũng lên web hồng đọc seg nhưng ngồi edit cảnh hôn bên web xanh lại thấy phát ngượng là sao???
Hết chương 245
------oOo------.