Ôn Giản Ngôn bước lên cầu thang tối tăm.
Ngọn nến trong tay toả ánh sáng nhạt trong đêm tối, miễn cưỡng soi sáng con đường trước mặt.
Cầu thang trống trải không một bóng người.
Bóng đèn lập loè tỏa ra ánh sáng mờ ảo, phía dưới là chiếc bàn gỗ quen thuộc, trên bàn đặt một chiếc hòm rút thăm đỏ tươi, lớp sơn trên hòm nhớp nháp tựa máu, chỉ nhìn từ xa cũng phảng phất như ngửi được mùi máu tanh nồng.
Xem ra tiểu đội của Quất Tử Đường đã đi ngang qua nơi đây, dùng tiền Âm Phủ trong tay đổi lấy đạo cụ và tiến vào tầng thứ tư.
Băng qua trạm dừng chân nhỏ hẹp, tiếp tục tiến lên cầu thang là đến tầng bốn.
Ôn Giản Ngôn ngẩng đầu nhìn chiếc cầu thang kéo dài.
Trong bóng tối, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh đánh nhau truyền đến từ hướng đó.
Hắn gần như ngay lập tức nhận ra chuyện gì đang xảy ra trên tầng bốn.
Hiển nhiên số lượng cửa hàng trên tầng bốn ít hơn dự kiến ban đầu, vì vậy để tranh giành cửa hàng, các đội streamer bắt đầu giao chiến.
Ôn Giản Ngôn híp mắt lộ vẻ trầm tư.
Nếu vẫn chưa phân thắng bại, điều này cũng có nghĩa là tạm thời chưa có đội nào tiến vào cửa hàng để thắp đèn dầu và bắt đầu mười lăm phút đếm ngược.
Vậy thì bây giờ hắn sẽ có nhiều thời gian dư dả, có thể lợi dụng cơ hội nhỏ này giải quyết một vài mối nguy tiềm ẩn mà mình bỏ lại trước đó.
Ôn Giản Ngôn cúi đầu liếc nhìn bàn tay.
Ngón tay của hắn tái nhợt lạnh lẽo, là da hiện màu bợt bạt bệnh trạng, vết hoen tử thi xanh tím lờ mờ nổi dưới làn da, giờ này đã lan lên nửa cánh tay của hắn, hơn nữa vẫn còn tiếp tục kéo dài lên trên.
Đây là lời nguyền mà Ôn Giản Ngôn dính phải trong bức tranh đầu tiên ở tầng ba.
Vì để nam thi trong tranh ngừng lại nên hắn đã chủ động chạm vào xác chết, loại nguyền rủa này không thể hoá giải bằng đèn dầu thông thường mà cần phải dùng dầu đèn màu đỏ thắp sáng mới đảo ngược được.
Nếu không kịp thời giải trừ nguyền rủa, chẳng mấy chốc nữa hắn sẽ giống như Trương Vũ trước đây, dần dần mất đi khả năng di chuyển, tận cho đến khi biến thành một cỗ xác chết.
Còn nếu để lên tầng bốn giải quyết thì có thể sẽ nảy sinh những vấn đề mới.
Hắn bước nhanh vào khu vực ánh đèn, dập tắt ngọn nến màu trắng trên giá cắm nến, sau đó lấy một ngọn nến màu đỏ trong bức tranh thứ ba cắm vào giá nến trên tay, thuần thục thắp sáng.
Cùng với ánh sáng đỏ tươi yếu ớt bùng lên, bóng đèn trên đầu cũng bắt đầu kêu xoẹt xoẹt.
Giống như lần trước.
Tuy nhiên hiệu quả của ngọn nến rõ ràng yếu hơn dầu đèn.
Tốc độ cái lạnh trên tay rút đi chậm hơn rất nhiều so với khi trước, mặc dù trạng thái hiện tại của hắn tốt hơn Trương Vũ hồi đó nhưng thời gian cần dùng có lẽ không khác là bao.
Sau khi cẩn thận quan sát xung quanh một vòng, Ôn Giản Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
Tin tức tốt là, mặc dù tốc độ chữa khỏi không nhanh bằng trước nhưng những dị tượng kinh khủng cũng không đáng sợ như trước đây.
Tuy rằng ánh sáng xung quanh cũng yếu hẳn xuống nhưng mức độ nguy hiểm trong bóng tối đã thấp hơn.
Ôn Giản Ngôn vừa chú ý tình hình cuộc hỗn chiến cuối cầu thang, vừa chú ý tốc độ giảm bớt lời nguyền trên người, luôn luôn trong tư thế sẵn sàng dập tắt ngọn nến.
“Cộp cộp cộp!”
Tiếng va đập liên tục phát ra từ bóng tối.
Ôn Giản Ngôn di chuyển ánh mắt về phía phát ra âm thanh.
Bên ngoài ánh sáng màu đỏ lạnh băng u ám là bóng tối đặc quánh sâu hút không thể xuyên thủng.
Ở nơi đó, theo thời gian trôi qua, một bóng người dần dần hiện lên rõ ràng.
Nó sẽ liên tục đập trán lên tường, phát ra từng tiếng “cộp cộp” đơn điệu cứng ngắc.
Dưới tác dụng của ánh sáng đỏ, nó sẽ dần dần cảm nhận được sự tồn tại của “con người”, sau đó xoay lưng tiến về phía nguồn sáng đỏ.
“Cộp cộp cộp!”
Âm thanh kỳ quái văng vẳng giữa hành lang trống trải khiến lòng người bất an.
Tuy nhiên không cần phải lo lắng nhiều.
Dựa theo phỏng đoán của Ôn Giản Ngôn, lời nguyền ở trên người hắn sẽ rút nhanh hơn.
Lần trước đến phút cuối cùng nó mới bắt đầu hành động, còn lần này, hiệu của của ngọn nến kém xa dầu đèn, thời gian để nó xoay người cũng phải lâu hơn lần trước.
Nhưng Ôn Giản Ngôn còn chưa kịp dời mắt, đột nhiên, một bóng đen chậm rãi ngưng thành thực thể xuất hiện trong tầm nhìn.
“…”
Chờ đã?
Ôn Giản Ngôn há hốc mồm kinh ngạc, quay đầu tập trung nhìn về phía âm thanh thêm lần nữa.
Chỉ thấy cách đó không xa, một bóng đen mơ hồ đang chậm rãi thành hình, càng ngày càng trở nên rõ ràng.
Không đúng!
Quá trình lần này diễn ra nhanh hơn trước nhiều!
Lần trước, sau khi đèn dầu thắp sáng gần ba phút thì bóng người kia mới từ từ ngưng tụ.
Còn lần này, ngọn nến mới chỉ thắp hơn một phút mà bóng người kia đã gần như hoàn chỉnh!
Đã xảy ra chuyện vậy?!
Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra? Hay là ngọn nến màu đỏ có gì bất thường?
Nhưng…
Ôn Giản Ngôn cẩn thận lắng nghe, phát hiện những dị tượng và quái âm khác vẫn tồn tại.
Bất kể là tiếng bước chân ở dưới cầu thang hay tiếng bi rơi từ trên cao xuống, tất cả đều không biến mất, vẫn luôn duy trì khoảng cách xa xôi với hắn, không có cách nào tạo thành tổn hại.
Tốc độ nguy hiểm tập kích cũng chậm hơn trước rất nhiều, vừa vặn tương ứng với sự khác biệt giữa dầu đèn và ánh nến.
Vậy thì vì sao tốc độ thành hình của bóng người trước mặt lại tăng nhanh như vậy?!
“Cộp!… Cộp cộp!”
Ngay lúc Ôn Giản Ngôn nhíu mày trầm tư, âm thanh đập đầu vào tường ngày càng vang dội, từng tiếng từng tiếng rồi lại từng tiếng.
Tiếng đập đầu vào tường chậm lại rồi cuối cùng dừng hẳn.
Trong sự im lặng đáng sợ, nó chậm rãi xoay người và [nhìn] về hướng này.
Chết tiệt!
Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co rút.
Sau đó hắn cúi phắt đầu thổi tắt ngọn nến trong tay.
Nguyền rủa trên người hắn đã bị áp chế đến đầu ngón tay, hẳn là chưa tới nửa phút sẽ triệt để thanh trừ.
Nhưng Ôn Giản Ngôn không dám đánh cuộc.
Nếu chỉ là vấn đề thời gian như lần trước, có lẽ hắn sẽ cắn răng kiên trì liều mạng chờ thêm một chút.
Nhưng hiển nhiên tình hình lần này đã phát sinh thay đổi.
Ôn Giản Ngôn không xác định được sự thay đổi này đã xảy ra thế nào và tại sao lại xảy ra, cho nên xuất phát từ vấn đề an toàn, hắn đành phải tắt nến đỏ trong tay, chờ khi tiến vào tầng bốn mới định đoạt.
Theo ngọn nến bị thổi tắt, những âm thanh kỳ lạ đằng xa dần biến mất, bóng đèn trên đầu cũng ngưng chập chờn, ánh sáng mờ nhạt dần dần khôi phục.
Tuy nhiên Ôn Giản Ngôn còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì…
“Cộp cộp cộp.”
Tiếng bước chân rõ ràng, cứng ngắc truyền đến từ cách đó không xa.
Ôn Giản Ngôn hít vào một ngụm khí lạnh, khó tin nhìn về phía âm thanh truyền đến.
Cái gì?!
“Xoẹt xoẹt xoẹt!”
Bóng đèn trên đầu phát ra tiếng dòng điện chạy.
Dưới ánh đèn mờ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ đang tiến từng bước tới gần.
Không khí trở nên âm u lạnh lẽo, một mùi hôi thối bốc lên ngày càng nồng nặc.
Đáy mắt Ôn Giản Ngôn thoáng dao động.
Hắn không dám tin lùi về phía sau một bước, sống lưng đụng rầm vào cạnh bàn sau lưng.
Sao có thể được?
Rõ ràng ngọn nến đã bị thổi tắt, vì sao cái bóng không hề biến mất cùng những hiện tượng siêu nhiên mà vẫn tiếp tục đi về phía sau?!
*
Cuộc hỗn chiến ở tầng bốn vẫn tiếp tục.
Tại một góc không ai để ý, cầu thang nối từ tầng ba lên tầng bốn vẫn còn, hệt như lỗ đen mở rộng.
Tô Thành biểu đạt suy đoán của mình cho đồng đội xung quanh.
Mọi người nhìn nhau với vẻ phức tạp.
“Tôi biết tình cảm của cậu và Ôn Ôn rất đậm sâu, nhưng mỗi tiểu đội chỉ có một ngọn đèn dầu.
Chỉ cần cô ấy không xông lên đây cùng đội ngũ khác, vậy có nghĩa là…”
Trương Vũ lấp lửng, nuốt phần tính nói còn lại về bụng.
“Anh không hiểu,…” Tô Thành cuống quýt như muốn giải thích điều gì.
“Tôi hiểu ý cậu.
Quả thật đây đúng là một khả năng, nhưng cũng còn có khả năng thứ hai…” Kỳ Tiềm giơ tay cắt ngang lời Tô Thành, sau đó chậm rãi mở miệng: “Đó là, hành lang cuối cùng không phải dành cho người sống.”
“Dù sao lúc trước chúng ta cũng không ở lại hành lang, chờ đội cuối cùng đi lên, xác nhận cầu thang phía sau bọn họ có biến mất không không phải được à?”
Tô Thành sửng sốt rơi vào trầm mặc.
Phải thừa nhận rằng suy đoán của Kỳ Tiềm là hợp lý, ngay cả bản thân Tô Thành cũng không phản bác được.
Nếu khả năng thứ hai được thành lập, điều đó có nghĩa “khách hàng” có thể thông qua chiếc cầu thang này đi lên tầng bốn, bọn họ không còn lại nhiều thời gian.
Mặc dù tiến vào cửa hàng và thắp đèn dầu có thể bắt đầu thời gian đếm ngược đến đêm, nhưng điều này cũng có nghĩa là, phó bản [Cao ốc Xương Thịnh] sẽ có lỗ hổng.
Nếu tất cả streamer không chủ động tiến vào cửa hàng mà đạt thành thỏa thuận đứng câu giờ ở hành lang an toàn, chờ khi phó bản chấm dứt thì sao?
Chẳng phải màn đêm vĩnh viễn sẽ không buông xuống, tất cả mọi người đều có thể sống vượt qua phó bản hay sao?
Loại hành vi này vẫn có thể xảy ra ở một vài phó bản nhỏ.
Nhưng trong phó bản có độ khó cao như [Cao ốc Xương Thịnh], chắc chắn sẽ không xuất hiện kẽ hở đơn giản như thế.
Nói cách khác, nếu streamer nán lại hành lang quá lâu, phó bản sẽ có cơ chế tương ứng liên quan buộc streamer phải hoàn thành hành động thông qua một cách nào đó.
“Xem ra chúng ta nhất định phải tốc chiến tốc thắng…”
Kỳ Tiềm còn chưa nói hết lời, đột nhiên từ dưới cầu thang tối tăm truyền đến một tiếng bước chân đơn lẻ đang nhanh chóng đến gần tầng bốn.
“Cộp cộp…”
Nghe thấy tiếng bước chân, tất cả mọi người đều giật bắn mình.
Suy đoán đáng sợ mà Kỳ Tiềm vừa vẽ ra đã để lại bóng ma trong lòng mọi người, khiến họ kinh hồn bạt vía nhảy dựng cả lên khi nghe thấy tiếng bước chân.
“Tạm thời đình chiến!!”
Hiển nhiên không chỉ có đám Kỳ Tiềm mới nhận thấy rằng cầu thang chưa biến mất.
Với tư cách là streamer kỳ cựu, những người khác cũng đưa ra kết luận tương tự Kỳ Tiềm.
Có người lớn tiếng quát:
“Dưới cầu thang có vấn đề!”
Tiếng bước chân rõ ràng, vang dội, dồn dập, văng vẳng trong hành lang trống trải, khuếch tán đến độ ai nấy cũng nghe thấy rõ mồn một.
Bất kể vừa rồi có chiến đấu kịch liệt và dữ dội cỡ nào, nhưng dù sao những người ở đây cũng đều là streamer kỳ cựu biết phân biệt cái gì là quan trọng.
Mọi người không hẹn mà cùng dừng lại, toàn thân căng thẳng, mắt nhìn chằm chặp vào hướng âm thanh truyền đến, chờ đợi nguy hiểm có thể xuất hiện.
Tiếng bước chân gần hơn.
“Chuẩn bị!”
Không khí căng thẳng ngột ngạt, sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.
Giây tiếp theo, một bóng người chui ra khỏi cầu thang tăm tối.
Đó là một thiếu nữ với dáng người mảnh khảnh, tay cầm ngọn nến đang cháy, mũi thở hổn hển, như thể đang bị một thứ gì đó đuổi theo.
Bóng người thực sự quá đỗi quen thuộc, khiến cho tiểu đội Quất Tử Đường và Ám Hoả đều sững sờ.
“… Ôn Ôn?!”
Hết chương 246
------oOo------.