Kỳ Tiềm còn chưa dứt lời đã nghe thấy két một tiếng.
Cánh cửa không đóng chậm rãi trượt vào bên trong, lặng yên mở ra một cái hố đen rộng lớn trước mặt mọi người.
Phía sau, ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu hắt vào bên trong.
“!!!”
Tất cả mọi người trong đội Ám Hoả đều nhảy dựng lên, bất giác lùi về phía sau nửa bước rồi bày tư thế cảnh giác.
Thấy vậy, tiểu đội Quất Tử Đường cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Bọn họ lập tức xốc lại tinh thần, chuẩn bị sẵn sàng đối phó nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Không khí căng thẳng, toàn bộ cửa hàng rơi vào tĩnh mịch khiến người ta nghẹt thở.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thế nhưng…
Không có chuyện gì xảy ra cả.
Mọi người nhìn nhau lộ vẻ khó hiểu.
Quất Tử Đường mở đầu phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Mang đèn dầu qua đây, tôi đi vào xem một chút.”
“Cô hãy cẩn thận, xác chết bên trong sẽ được kích hoạt bởi ánh đèn.” Kỳ Tiềm hạ giọng nhắc nhở: “Cố gắng đừng đụng vào nó.”
Quất Tử Đường: “Biết rồi.”
Nói xong, cô nhận đèn dầu đã được thắp sáng từ đồng đội mình, dẫn theo hai người tiến vào căn phòng tăm tối.
Các thành viên còn lại chờ ở cửa, cảnh giác tình huống có thể xảy ra.
Ôn Giản Ngôn cùng Tô Thành đứng cuối hàng, xuyên qua bả vai mọi người nhìn vào trong.
Bên trong cánh cửa khép hờ tối đen như mực, chỉ có thể thấy ánh đèn lập loè yếu ớt, nhưng không nhìn rõ bên trong rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nín thở và chờ đợi trong lo lắng.
Thời gian trôi qua từng phút.
Ngay khi thần kinh mọi người căng đến cực hạn, bên trong bỗng vọng ra giọng nói của Quất Tử Đường : “An toàn.”
An toàn?
Đám người Kỳ Tiềm sửng sốt nhìn nhau.
Chẳng lẽ bên trong cửa hàng tầng bốn không có thi thể?
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Á đù, không ngờ bọn họ đánh cược đúng rồi… Tôi vừa lượn qua mấy phòng livestream bên cạnh, ba gian hàng khác ở trên tầng bốn đều giấu thi thể.
Thật sự rất đáng sợ, mấy tiểu đội khác sắp cùng đường bí lối rồi.”
“Nom dáng vẻ này, có lẽ trong bốn gian hàng tầng bốn thì có ba gian cất giấu nguy hiểm, chỉ có một gian coi như an toàn.
Trước kia tôi tưởng dựa vào vận may rút thăm cửa hàng, ai ngờ lại là dựa vào phương hướng để chọn.
Không ngờ streamer lại đoán đúng.”
“Streamer đỉnh chóp!”
“Ha ha ha ha ha, tôi cũng tưởng là như vậy.
Dù sao cửa hàng tầng bốn cũng không có số thứ tự, từng gian đều giống nhau y đúc, đội ngũ đi lên tầng này lại không nhiều, do đó hầu như chỉ đành dựa vào vận may.”
“Ôn Giản Ngôn, người đàn ông xui xẻo phải dựa vào đầu óc để vượt qua vận xui.”
Bên ngoài cũng cần có người ở lại canh giữ, tất cả không thể cùng xông vào đây.
Nếu thật sự có bất kỳ tình huống nguy cấp gì, bọn họ chẳng những dễ dàng bị tiêu diệt mà cho dù chống cự cũng bị hạn chế.
Do đó lần này tiến vào phòng tối chỉ có ba người Kỳ Tiềm, Ôn Giản Ngôn và Đồng Dao.
Ba người cẩn trọng bước về phía căn phòng tối.
Không khí ở đây đục ngầu lạnh lẽo, mùi xác thối rữa và bụi bặm hoà lẫn vào nhau khiến cổ họng người ta hơi ngứa ngáy.
Có lẽ bởi vì tầng bốn chỉ có bốn cửa hàng, cho nên ngay cả phòng tối phía sau cửa hàng cũng có diện tích gần bằng cửa hàng tầng một.
Quất Tử Đường và hai đồng đội khác của cô đứng cách đó không xa, đèn dầu trong tay toả ánh sáng nhạt, nhưng dường như luồng sáng bị áp chế, chỉ có thể miễn cưỡng soi sáng một khoảng không gian nhỏ trước mặt, phần lớn diện tích đều bị bóng tối mơ hồ bao phủ, nhìn không rõ lắm.
Bọn họ đứng tại chỗ, tựa hồ đang ngẩng đầu quan sát thứ gì.
Nghe tiếng bước chân, Vệ Thành quay đầu nhìn ba người Kỳ Tiềm đang đi tới: “Yên tâm, đội trưởng đã kiểm tra qua.
Nơi này không có xác chết hoặc là thứ khác tấn công người bước vào trong.”
Nói xong, anh ta quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn sau lưng Kỳ Tiềm:
“Xem ra lựa chọn của cô là sáng suốt.”
Cửa hàng phía Tây thực sự tương ứng với phòng an toàn trong tứ hợp viện.
“Dù rằng không có nguy hiểm.” Vệ Thành dời mắt, nghiêng người sang bên: “Nhưng mà chúng tôi cùng phát hiện ra thứ này.”
Theo khoảng cách ngày càng gần, cuối cùng Ôn Giản Ngôn cũng nhìn thấy thứ Quất Tử Đường và những người khác đang quan sát.
Đó là…
Bàn thờ?
Sâu trong căn phòng trống trải tối tăm có đặt một chiếc bàn thờ đế cao sơn đỏ.
Trên bàn bày di ảnh và linh vị, ánh sáng mờ nhạt hắt vào di ảnh đen trắng, khuôn mặt trong bức di ảnh mơ hồ, bất kể thế nào cũng không thấy rõ đường nét khuôn mặt, khiến người ta sinh ra cảm giác ớn lạnh bất an.
Ôn Giản Ngôn sửng sốt, vô thức tiến lên một bước.
Khoảng cách được rút ngắn hơn và khu vực hắn nhìn thấy cũng rộng hơn.
Ôn Giản Ngôn ngẩng đầu lên nhìn.
Rất nhiều linh vị và di ảnh xuất hiện trước mặt.
Những linh vị này được xếp từng tầng từng tầng, kéo dài lên tận trên cao và dẫn sâu vào trong bóng tối – nơi mà ánh đèn không thể chiếu đến.
Số lượng kinh khủng khiến da đầu người tê dại.
Không, không, không phải bàn thờ.
Bố cục và bài trí này giống như…
Giống như từ đường hơn là bàn thờ.
Tuy nhiên tổ hợp di ảnh và linh vị khiến Ôn Giản Ngôn bất giác nghĩ đến những gì xảy ra với mình ở trong bức tranh tầng ba.
Sau khi hắn rời khỏi tứ hợp viện đã tiến vào một nghĩa trang hoang vắng, nơi mà trước những ngôi mộ đều được bày biện di ảnh linh vị giống nhau.
Còn có…
Ôn Giản Ngôn chuyển mắt nhìn xuống dưới bàn.
Chính giữa mặt bàn đỏ thẫm có đặt một chiếc lư hương bằng đồng nho nhỏ.
Lư hương này giống y đúc lư hương hắn mang về từ tầng ba, gần như không có điểm gì khác biệt.
Ôn Giản Ngôn sửng sốt.
“Nhiều vậy…?”
Kỳ Tiềm nhìn chằm chằm đống linh vị chi chít trước mắt, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, thần kinh lại tiếp tục trở nên căng thẳng: “Chúng nó sẽ sống lại chứ?”
Quất Tử Đường bỏ chút thời gian liếc gã: “Không biết.”
Một linh vị đại biểu cho một người chết, một xác chết và một mối nguy hiểm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Bây giờ con số này lớn đến mức ngộp thở, cho dù chỉ đứng nhìn thôi cũng khiến người ớn lạnh.
“Đám linh vị này không khiến tôi khó chịu lắm.”
Đồng Dao vẫn luôn nhắm mắt đứng cạnh, đột nhiên chậm rãi lên tiếng: “Ít nhất tạm thời không có nguy hiểm.”
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn Đồng Dao.
Mặc dù hắn tạm thời không biết gì về tầng bốn, nhưng hắn nghiêng về linh cảm của Đồng Dao.
Bên trong bức hoạ tầng ba cũng xuất hiện linh vị và di ảnh, chúng được đặt trước nấm mồ, mỗi cái đều tương ứng với một con đường quanh co khúc khuỷu dẫn tới tứ hợp viện nào đó.
Nói cách khác, linh vị và di ảnh trong nghĩa địa hoang kia mới là thật, có được sức mạnh đáng sợ dẫn tới một không gian khác.
Còn những di ảnh xuất hiện trước mặt bọn họ đây càng giống bản sao có được hình dạng nhưng lại không có chức năng tương tự.
Đồng Dao chậm rãi mở mắt, tròng mắt bao phủ một lớp màng trắng nhìn thẳng bàn thờ trước mặt.
Cô chỉ vào lư hương bằng đồng và nói.
“Thứ cho tôi cảm giác kỳ lạ chỉ có cái kia.”
Quả nhiên.
Trong phó bản này, tất cả đồ làm từ đồng thau đều không tầm thường.
“Lư hương…?” Kỳ Tiềm chau mày móc từ trong túi mình ra một thứ: “Nhắc tới mới nhớ, trước khi tiến vào tầng bốn tôi lấy được cái này trong chiếc rương.”
Ôn Giản Ngôn thăm dò nhìn lòng bàn tay Kỳ Tiềm.
Đó là một cây hương thon dài chưa thắp.
Không có Ôn Giản Ngôn, tiểu đội Ám Hoả của Kỳ Tiềm cũng không gặp thêm khảo nghiệm trắc trở như trước mà đi theo hướng bình thường tiếp nhận ba khách, hơn nữa còn lấy được ba tờ tiền Âm Phủ.
Một đỏ, hai bình thường.
Tiền Âm Phủ bình thường đổi được một đĩa dầu đèn màu trắng, một tờ bùa chú màu vàng.
Còn tờ tiền Âm Phủ đỏ kia không đổi được đĩa dầu đèn màu đỏ như trước mà đổi thành hương.
“Chúng tôi cũng vậy.” Vệ Thành nói.
“Chẳng lẽ phó bản muốn chúng ta cúng bái đống linh vị này?” Đồng Dao suy đoán.
“Có lẽ vậy.” Kỳ Tiềm nhíu mày: “Nhưng điều này có giúp ích gì cho việc thông quan của chúng ta?”
Lư hương… cây hương… cúng bái…
“!”
Ôn Giản Ngôn như chợt nhận ra gì đó, hai mắt trợn tròn mò vào túi mình.
Hắn lấy lư hương bằng đồng mình mang từ tầng ba ra, cùng lúc đó, có vật nào đó được lôi ra theo từ trong túi hắn, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất,
Là một tờ tiền Âm Phủ bình thường màu xám trắng.
Tiền Âm Phủ?
Động tác của Ôn Giản Ngôn khựng lại, hắn khom lưng nhặt tờ tiền Âm Phủ lên.
Ôn Giản Ngôn nhíu mày tìm kiếm một vòng trong đầu.
Lúc ở tầng ba hắn bị bắt làm con tin, chưa từng có cơ hội tiếp xúc với tiền Âm Phủ, bất kể là vào trong tranh hay là đứng ở bên ngoài thì hắn cũng chưa từng tiếp xúc với khách hàng.
Ngoại trừ…
Hô hấp của Ôn Giản Ngôn bất ổn.
Như thể nghĩ tới gì đó, hình ảnh quen thuộc nhanh chóng xẹt qua trong đầu, hệt như tia chớp xẹt qua bầu trời tăm tối khiến hắn đứng hình.
Trong cầu thang tầng ba lên tầng bốn, sau khi hắn thắp nến đỏ, cái bóng đứng gần đột nhiên hành động, nhưng những thứ kỳ lạ còn lại lại không được kích hoạt theo cách tương tự.
Bóng đen tới gần không công kích hắn mà biến mất.
Đây là sự tiếp xúc duy nhất giữa hắn và “khách hàng”.
Vậy nghĩa là…
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn lư hương trong tay… bên trong trống rỗng.
Nhưng hắn nhớ rõ lúc mình lấy được lư hương, bên trong rõ ràng có đồ.
Vài nén hương chưa thắp và tro hương cháy nén chặt dưới đáy, cho dù úp ngược cũng không thể đổ ra ư.
Lúc đó thời gian eo hẹp nên trông lư hương cũng không có gì khác thường, Ôn Giản Ngôn vẫn chưa chú ý quan sát tới nó.
Nhưng giờ phút này, những đoạn hương tàn và đám tro hương phía dưới đều biến mất.
Thoáng chốc, tất cả manh mối đều được nối liền với nhau.
“Khách hàng” mua quần áo da người ở tầng một, mua thính giác và thị giác tượng trưng cho tai, mắt ở tầng hai, mua mặt ở tầng ba… Nếu chiếu theo logic này phỏng đoán, một “hình hài” hoàn chỉnh được chắp vả ở ba tầng đầu tiên và không cần mua thêm các bộ phận bổ sung gì nữa.
Vậy mục đích của tầng bốn là gì?
Chúng cần gì nữa?
Chúng sẽ mua gì trên tầng bốn đây?
Khi các mảnh vỡ được bổ sung hoàn chỉnh trong đầu, đáp án liền xuất hiện.
Hô hấp của Ôn Giản Ngôn trở nên dồn dập.
Nếu đây là thế giới thực…
Cửa hàng trên tầng cao nhất của một trung tâm mua sắm sẽ là gì?
Một tồn tại hắc ám, kinh khủng, âm trầm sau khi dần dần có được hình hài và khả năng hành động, mong muốn đầu tiên và nguyên thuỷ nhất của nó sẽ là gì?
“Khách hàng ở tầng lầu này không mua hàng hoá.” Ôn Giản Ngôn nói bằng chất giọng bình tĩnh nhất có thể: “Là ăn.”
Ăn.
Những người còn lại sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn sang, tựa hồ không rõ vì sao Ôn Giản Ngôn lại đột nhiên đưa ra kết luận như vậy.
Nói cách khác, ở trong cầu thang, dưới sự bảo vệ liên tục của ánh đèn, dưới tình huống hoàn toàn không hay biết, Ôn Giản Ngôn đã hoàn thành cuộc mua bán đầu tiên.
Bởi vì khi ấy cũng không ở trong cửa hàng, xung quanh không có bất kỳ thứ gì để áp dụng nguyền rủa, đèn điện lại không cần tiêu hao, cho nên hắn mới hoàn thành giao dịch trong tình huống không gặp nguy hiểm về tính mạng.
Nhưng ở trong cửa hàng…
Mọi thứ sẽ khác.
“Lư hương và hương không phải để thờ những linh vị này.” Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, đoạn chậm rãi nói: “Chúng được dùng để cung phụng “khách hàng”.”
Hắn ngước mắt lên nhìn đám linh vị xếp cao trước mặt, nhất thời không rét mà run.
“Tầng bốn là cửa hàng bán đồ ăn.”
“Đồ ăn cho người chết.”
------oOo------.