Trong bóng tối sau lưng, tiếng bước chân nặng nề vẫn luôn đồng hành cùng họ đột nhiên dừng lại, sau đó chuyển hướng tiến về khu vực cách xa cả đám.
“…?!”
Nghe tiếng bước chân dần dần đi xa, Trương Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón đợt công kích tiếp theo bỗng sửng sốt.
“Có vẻ là thành công rồi.”
Quất Tử Đường đứng cạnh nhìn chằm chằm bóng tối, đột ngột lên tiếng.
Chỉ khi tìm thấy hàng hóa thực sự bán trong cửa hàng tầng bốn “khách hàng” mới từ bỏ mục tiêu cố định của nó và tiến về phía lư hương.
“Còn chúng ta thì sao? Quay lại à?”
Vệ Thành hỏi.
“Tất nhiên.” Quất Tử Đường gật đầu: “Chúng ta vòng qua hướng khác.”
Ba người cố tình đi vòng quanh cửa hàng, kéo dài khoảng cách với tiếng bước chân của “khách hàng” hòng tránh thu hút sự chú ý của nó một lần nữa, tiến về phía quầy.
Cách đó không xa, đèn dầu toả ánh sáng nhạt giống như ngọn hải đăng duy nhất trong bóng tối vô biên vô tận tựa biển sâu.
Đám người rảo bước lao vào ánh sáng, thở phào nhẹ nhõm.
Quất Tử Đường ngước mắt liếc nhìn quanh quầy, đoạn nhíu mày:
“Người đâu?”
Dù rằng cô không đề cập đối tượng nói đến là ai, song tất cả mọi người có mặt đều hiểu rõ người được nhắc đến trong lời Quất Tử Đường là người nào.
Kỳ Tiềm sầm mặt lắc đầu.
Có điều gì đó sai sai.
Phải biết rằng nơi đặt lư hương cách quầy không xa, thời gian đi lại giữa hai bên cũng ngắn.
Nhưng tình hình hiện tại là, đám Quất Tử Đường cách quầy thu ngân xa nhất, thậm chí còn cố ý đi một đoạn vòng lớn để tránh khách hàng cũng trở về, thế nhưng vẫn không thấy bóng dáng Ôn Giản Ngôn đâu.
Cùng lúc đó…
“Cộp cộp cộp.”
Tiếng bước chân nặng nề của khách hàng đang chậm rãi đến gần.
Nếu chỉ dựa vào âm thanh để phán đoán khoảng cách, có vẻ nó sẽ sớm đến vị trí của lư hương.
Thần kinh mọi người căng thẳng.
“Chờ thêm một chút.” Kỳ Tiềm nhìn chằm chằm bóng tối cách đó không xa: “Nếu một phút nữa cô ấy còn chưa xuất hiện thì chúng ta kích hoạt đạo cụ.”
Đồng Dao đứng bên gật đầu.
Kích hoạt đạo cụ để cưỡng bức kéo người về là lựa chọn cuối cùng của họ, trừ khi thực sự cần thiết mới sử dụng.
Dù sao cũng không ai biết Ôn Giản Ngôn hiện tại đang làm gì, lỡ như hành động bộp chộp của họ quấy nhiễu việc hắn làm, vậy mọi nỗ lực trước đây đều uổng phí.
Mọi người nín thở, trái tim bất giác treo cao.
Cả đám nhìn chăm chú vào bóng tối trước mặt, đáy lòng lặng lẽ nhẩm đếm từng giây từng phút đợi chờ.
*
Ôn Giản Ngôn nhỏ máu tươi vào lư hương.
Hắn nhanh chóng nhận ra tình cảnh hiện tại của mình nguy hiểm cỡ nào.
Từng đợt khói xanh nồng nặc bay lên giống như sợi dây liên kết vô hình nối hắn với lư hương trước mặt.
Làm vậy chẳng khác nào tự biến mình thành đồ cúng, trở thành thức ăn của “khách hàng”.
Cách đó không xa, trong bóng tối mà ánh nến không thể chiếu sáng, tiếng bước chân đi theo ánh nến màu đỏ chợt dừng, sau đó lập tức chuyển hướng.
Cho dù không cần nghe kỹ thì Ôn Giản Ngôn cũng biết chắc chắn nó đi về phía mình.
Nghe tiếng bước chân tới gần, hắn hít một hơi thật sâu đè nén dục vọng muốn xoay người bỏ trốn dâng lên từ đáy lòng.
Trong trường hợp này, Ôn Giản Ngôn sẽ không ôm tâm lý may mắn viển vông, cho rằng chỉ cần bản thân rời xa khỏi khu vực này “khách hàng” sẽ không ăn mình.
Trong phó bản Cao ốc Xương Thịnh, loại tình huống ấy chắc chắn sẽ không xuất hiện.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi buộc mình phải bình tĩnh.
Đầu tiên, “con người” chắc chắn là hàng hoá ở tầng bốn.
Ở ba tầng đầu tiên, “khách hàng” đã có hình dạng hoàn chỉnh, và ở tầng bốn, bọn chúng bước vào giai đoạn tiếp theo… đó là ăn uống.
Ở mỗi tầng, số lượng khách hàng mà streamer tiếp xúc sẽ tăng dần.
Nếu muốn đi từ tầng bốn lên trên họ phải tiếp đón ít nhất bốn khách.
Có điều, nếu mỗi lần tiếp khách đều phải hy sinh tính mạng, bọn họ muốn lên tầng năm cần phải hy sinh bốn người mới được.
Nếu đúng như vậy, tầng bốn chính là tử cục.
Bọn họ hiện tại có đủ nhân số là vì ở đây có hai tiểu đội, nhưng với các tiểu đội khác mà nói, việc chết bốn người chẳng khác toàn đoàn bị diệt là bao.
Điều này quá đơn giản và thô bạo.
Nó không chỉ vi phạm quy tắc Ác Mộng mà còn xung đột mãnh liệt với cấu trúc nghiêm ngặt của phó bản Cao ốc Xương Thịnh.
Hơn nữa lúc trước Vu Chúc đưa hắn trở lại tầng ba đã để hắn dùng một con đường khác lên lầu, từ đó chứng tỏ tầng bốn cũng không phải tử cục nan giải mà nó có cách phá giải bình thường.
Ôn Giản Ngôn cụp mắt, hai tay buông thõng bên hông nắm lại thành quyền, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Dưới ánh nến tù mù, môi hắn mím chặt, vết bầm trên cánh môi dưới còn chưa tan đi giờ lại dính vết máu tươi vừa mới chảy ra từ đầu ngón tay.
Sắc đỏ tương phản mãnh liệt với màu da nhợt nhạt của hắn.
Nghĩ đi, nghĩ đi.
[Cao ốc Xương Thịnh] là phó bản hiếm hoi dựa trên luật lệ tàn nhẫn.
Nó không có NPC, không có ghi chép văn bản và cũng không có manh mối rõ ràng, song nó lại dùng một phương thức quỷ dị để hợp thành.
Giống như cỗ máy vận hành tinh vi, mỗi một hiện tượng đều có lời giải thích riêng, mỗi một đầu mối đều có tác dụng.
… Nhất định đã có chi tiết bị hắn bỏ qua.
Trong bóng tối cách đó không xa, tiếng bước chân đang đến gần, lần lượt gõ xuống mặt đất tựa như hồi chuông báo tử.
Ôn Giản Ngôn nghe thấy nhịp tim đập loạn xa, huyết áp tăng vọt và cơ bắp trên người đều căng lên trong vô thức.
Hắn cụp mắt, đột nhiên nhìn đống tế phẩm trước mặt.
“…”
Ôn Giản Ngôn giật mình.
Nếu nói mạng người mới là vật phẩm hiển tế chân chính, vậy thì đống điểm tâm, trái cây, thịt thà này hoàn toàn vô nghĩa trong phó bản sao?
Chỉ cần nhỏ máu vào trong lư hương cũng đủ hoàn thành nghi thức.
Nhưng…
Trái với điều này, trước tất cả linh vị – bất kể trước mộ hay là trong tứ hợp viện – tất cả đều đặt đồ ăn cúng tế truyền thống tưởng như vô dụng trong phó bản này, và chúng đều trong trạng thái thối rữa.
Đây chắc chắn không phải sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Nói cách khác…
Những đồ tế lễ thông thường này có lẽ cũng là một phần không thể thiếu trong nghi thức cúng bái.
Ôn Giản Ngôn cúi người, quan sát đống tế phẩm trước mặt ở cự ly gần…
Bởi vì ánh sáng từ nến quá mờ nên đến bây giờ hắn mới phát hiện, hình như trên ba đĩa tế phẩm cũng loáng thoáng có làn khói xanh nhạt.
Làn khói như từ nén hương đang đốt bay qua, lặng lặng quấn quanh trên đĩa.
Không giống như mối ràng buộc rõ ràng trên người Ôn Giản Ngôn, làn khói trên đĩa tế phẩm trông giống như sự trùng hợp vô tình
Song Ôn Giản Ngôn biết rằng đây không phải là trùng hợp.
Điều này cũng chứng minh cho suy đoán của hắn.
Nếu chỉ dùng đồ cúng tế mà không dùng mạng con người thì quá trình cúng bái sẽ không hoàn thành.
Nhưng nếu không có đồ cúng sẽ dẫn đến việc toàn đoàn gần như bị diệt.
Nháy mắt, như có tia sáng xẹt qua trong đầu, Ôn Giản Ngôn sửng sốt, tựa hồ ngộ ra điều gì.
Hắn giơ tay lên, đặt ngón tay lên một trong những chiếc đĩa trên bàn rồi dùng sức nặn đầu ngón tay…
Vết thương còn chưa khép miệng lập tức nứt ra, máu tươi đỏ thẫm nhỏ xuống rơi vào đĩa điểm tâm trắng tuyết.
Giọt máu tức thì bị hút cạn.
Gần như là ngay lập tức, làn khói mờ ảo bao phủ ba đĩa tế phẩm ngưng tụ thành một đường mảnh, nối liền lư hương và đĩa điểm tâm được nhỏ máu.
*
Thời gian trôi qua rất chậm, mỗi giây như kéo dài hàng thế kỷ, song lại dường như rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã qua hơn nửa phút.
Còn 20 giây cuối cùng.
Mọi người nhìn chằm chằm bóng tối cách đó không xa.
Không khí tĩnh mịch, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân nặng nề cứng ngắc đang tới gần.
Không khí nặng nề đặc quánh, hô hấp dường như trở nên khó khăn.
“Cộp cộp cộp.”
Xét theo âm thanh, bây giờ “khách hàng” nên dừng lại trước nơi đặt lư hương.
Tuy nhiên vẫn còn mười giây cuối cùng của một phút.
Đáy lòng mọi người chùng xuống.
Lúc này Ôn Giản Ngôn vẫn chưa thành công quay về đội, vậy thì… khả năng tử vong của hắn đã cao đến mức khó tưởng.
“Không đợi nữa.” Kỳ Tiềm cắn răng nhìn Đồng Dao: “Hiện…”
Một chữ cuối cùng chưa kịp thốt ra, bỗng nhiên có tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ trong bóng tối.
Tựa như con thỏ bị đốt cháy đuôi, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, cả đám còn chưa kịp hiểu mô tê gì hết thì thiếu nữ tóc bạc cầm nến đã lao tới trước mặt, đâm thẳng vào đám bọn họ!
Cô ấy đã trở về!
Thực sự sống sót trở về!
Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng của Ôn Giản Ngôn, mọi người lập tức nâng cao tinh thần, hai mắt sáng rực.
Tuy nhiên khi hắn lao vào tầm mắt mọi người thì đột nhiên, tiếng bước chân của “khách hàng” dừng lại mà không hề báo trước.
Một giây sau, Ôn Giản Ngôn giống như con rối đứt dây, hai chân mềm oặt ngã nhào xuống đất.
“!!!”
Vì vậy tất cả mọi người ngẩn ra, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ.
An Tân đứng cách gần nhất tiến lên một bước, giữ lấy cơ thể mềm oặt của Ôn Giản Ngôn trước khi hắn đổ xuống đất… sau đó suýt chút ngã lộn nhào.
Anh ta không có thời gian để ý cân nặng của đối phương, kinh hãi lay lay cơ thể lạnh lẽo của hắn:
“Ôn Ôn, Ôn Ôn! Em không sao chứ?”
Đối phương vẫn nằm bất động, mặt úp xuống dưới, tứ chi mảnh mai buông thõng như người đã chết.
Cho đến khi được lật lại.
Sắc mặt thiếu nữ quá tái.
Mái tóc màu bạc mềm mại dày đặc rủ xuống tựa như thác nước, hai mắt của cô nhắm chặt, mi mắt cùng màu rủ xuống, thoạt nhìn vô cùng mong manh đáng thương.
An Tân thử đặt ngón tay dưới mũi và kiểm tra cẩn thận.
Hơi thở mỏng manh yếu ớt phả lên ngón tay khiến An Tân thở phào nhẹ nhõm…
May mà không chết.
*
Ôn Giản Ngôn có thể cảm nhận rõ ràng quá trình sức sống của mình đang bị rút ra khỏi người.
Rất nhanh, rất lạnh.
Ngay sau đó, hai đầu gối hắn mềm nhũn, cơ thể đổ nhào xuống dưới.
Trước khi cơ thể tiếp xúc với đất, mắt hắn bỗng tối sầm lại rơi vào trạng thái hôn mê ngắn.
“… Ôn Ôn, Ôn Ôn!”
“Em không sao chứ?”
Giọng của An Tân giống như truyền đến từ nơi xa xôi, bên trong ẩn chứa sự lo lắng thật tình.
“…”
Ôn Giản Ngôn nhíu mày, hàng mi run run chậm rãi mở mắt.
Hắn nhìn thấy mình đang nằm trong ngực An Tân, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiềm quả thực không khác gì người chết.
“?”
Góc nhìn có chút quái lại khiến Ôn Giản Ngôn đứng hình hai giây, nhất thời không rõ hiện tại mình đang ở đâu.
Thẳng đến khi có thứ gì đó trong bóng tối trào ra quấn quanh tứ chi hắn rồi từ từ siết chặt.
Một bàn tay tái nhợt lạnh lẽo ôm eo Ôn Giản Ngôn, lồng ngực lạnh căm kề sát lưng hắn.
Cảm giác này…
Sao mà quen thế.
Ôn Giản Ngôn khẽ ngoảnh đầu nhìn sang bên cạnh.
Người đàn ông vốn không nên tồn tại ở đây lại xuất hiện sau lưng hắn vào lúc này.
Vô cùng chân thật và không có chút giả dối nào.
Ôn Giản Ngôn: “…”
À rồi, bây giờ hắn đang hôn mê.
Vu Chúc bị phó bản hạn chế rất nhiều, gần như không thể xâm nhập theo cách thông thường nhưng y có thể tiến vào giấc mộng của hắn… Giống như khi ở tầng ba hắn bị Mộc Sâm làm cho ngất xỉu.
Mặc dù Vu Chúc không đề cập đến, nhưng Ôn Giản Ngôn đoán rằng đây có thể là tác dụng phụ của dấu ấn trên người mình.
Đối phương xuất hiện từ bóng tối sau lưng Ôn Giản Ngôn, lướt qua vai hắn nhìn về cách đó không xa… Tầm mắt rơi vào Ôn Giản Ngôn đang hôn mê bất tỉnh và An Tân đang ôm hắn.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, chàng trai tuấn tú ôm thiếu nữ xinh đẹp mảnh mai, vẻ mặt lo lắng không nói nên lời.
Dưới tình huống nguy cấp như vậy, hai người ôm ấp nhau trông thật thân mật.
Đôi mắt vàng óng hiện lên thần sắc tối tăm.
“…”
Không biết vì sao Ôn Giản Ngôn dấy lên dự cảm chẳng lành.
Phía sau quầy.
“Cô ấy bị sao vậy?” Quất Tử Đường chau mày hỏi.
An Tân lắc đầu: “Tôi không biết.”
Anh ta ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của đối phương, dùng tay chạm vào mặt Ôn Giản Ngôn, thốt lên với vẻ lo lắng:
“Lạnh quá.”
Cánh tay Vu Chúc chợt siết lại.
“?!”
Eo Ôn Giản Ngôn bị siết chặt, theo bản năng hít hà một hơi.
Một giây sau, người đàn ông phía sau cúi đầu, mái tóc lạnh lẽo rủ xuống tựa như rắn trường trên cổ khiến Ôn Giản Ngôn ngứa ngáy.
Ôn Giản Ngôn không khỏi rụt cổ một cái, đúng lúc này, giọng nói trầm thấp không thể nghe ra tâm trạng bỗng vang bên tai:
“Hắn ta là ai?”
Ôn Giản Ngôn: “…”
Kỳ Tiềm ngồi xổm xuống kiểm tra sơ qua mạch đập và đồng tử Ôn Giản Ngôn, sau đó kết luận:
“Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.”
Tô Thành cũng ngồi xổm xuống cầm lấy cổ tay đối phương, cẩn thận quan sát một chút rồi lắc đầu: “Trên người cũng không có dấu vết thối rữa.”
Quất Tử Đường nhíu mày: “Vậy sao cô ấy còn chưa tỉnh?”
“Tôi không biết.” Kỳ Tiềm nhíu mày: “Nhưng hiện tại khách hàng vẫn chưa rời đi, thông tin cô ấy có được đối với chúng ta rất quan trọng, nhất định phải mau chóng đánh thức cô ấy.”
Trương Vũ đanh mặt gật đầu: “Được, để tôi tìm trong cửa hàng hệ thống xem có đạo cụ nào có thể đẩy nhanh quá trình không.”
“Ừ.”
Đồng Dao đứng cạnh gợi ý:
“Mọi người có muốn thử hô hấp nhân tạo để tăng tỉ lệ thành công không?”
Ôn Giản Ngôn đứng một bên: “…”
Vu Chúc hơi ngoảnh đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt cứng ngắc của chàng trai trong ngực, giọng nói không có lấy chút cảm xúc dao động, tựa hồ chỉ là nghi hoặc lặp lại:
“Hô hấp nhân tạo?”
Ôn Giản Ngôn: “……”
Mẹ kiếp.
Nếu giờ hắn không làm gì thì lát nữa sẽ quá muộn.
Vô số suy nghĩ lướt nhanh trong đầu, Ôn Giản Ngôn đờ đẫn rút một tay ra khỏi vòng ôm của đối phương, sau đó xoay người nắm cằm Vu Chúc.
Trước khi y kịp làm gì thì hắn đã kéo người đến trước mặt mình, dùng sức hôn chụt lên đôi môi lạnh lẽo mím chặt của y một cái.
“…”
Lần này đến lượt Vu Chúc ngây người.
Y chớp chớp mắt, vẻ mặt vô cảm như thể không phản ứng kịp.
Nhưng một giây sau, đôi mắt vàng óng bùng lên ngọn lửa quen thuộc.
Ôn Giản Ngôn đã từng nhìn thấy cảnh này trước đây và còn nhìn thấy nhiều hơn một lần.
Bất kể trong mắt những kẻ biến thái ở Viện điều dưỡng Bình An hay là ở trong kiệu giấy tầng ba, trong mắt Vu Chúc đều bốc lên ngọn lửa tràn đầy dục vọng, tham lam, khao khát, hệt như muốn thiêu đốt hết thảy trong vực sâu vàng óng lạnh lùng.
Quả nhiên một giây sau, cánh tay bên hông chợt siết chặt, khuôn mặt Vu Chúc kề sát gần.
Không giống nụ hôn mà giống như cuộc săn bắn.
Ôn Giản Ngôn dùng tay đẩy nửa mặt dưới đối phương.
Bởi vì trước đó hắn đã làm qua một lần ở trong kiệu hoa nên động tác lần này vô cùng thuần thục, quả thực cứ như nước chảy mây trôi, không có chút dừng lại chậm trễ nào.
“?”
Vu Chúc vẫn giữ nguyên tư thế khom lưng mặc Ôn Giản Ngôn che miệng mình.
Y im lặng nhìn hắn chăm chú, sâu trong đôi mắt thuộc về giống loài xa lạ mang theo một chút nghi hoặc.
Dường như y không hiểu lắm…
Vì sao đối phương là người chủ động bắt đầu nhưng hiện tại lại không để y làm tiếp.
“Không phải anh muốn biết sao?”
Ôn Giản Ngôn kề sát lại, khoé miệng nhếch lên để lộ nụ cười dịu dàng như có như không.
Hắn cười nói: “Đây chính là hô hấp nhân tạo.”
Hắn thoáng nghiêng người về trước kéo gần khoảng cách, cho đến khi chóp mũi hai người kề sát và cảm nhận được hơi thở của nhau.
Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt màu vàng gần trong gang tấc, âm cuối hơi giương cao lên, giọng điệu mang theo sự trêu chọc hờ hững, song lại có vẻ như đang khiêu khích:
“Nếu tôi không tỉnh lại, e rằng bọn họ sẽ làm như vậy.”
Chàng trai tóc bạc nhìn sâu vào mắt đối phương, thè chiếc lưỡi đỏ liếm mu bàn tay đang chắn trước môi người nọ một cách chậm rãi, để lại vệt nước lấp lánh.
Đôi mắt hổ phách của hắn cong lên, đuôi mắt tựa như chiếc móc câu nhỏ:
“Anh muốn nhìn à?”
Hết chương 253
------oOo------.