Không ai có thể ngờ rằng “khách hàng” mới này lại không bị ánh nến đỏ thu hút mà cứ như không bị quầy rấy, nó bước thẳng vào sâu trong cửa hàng.
Tốc độ chậm hơn các khách hàng khác càng mang cảm giác ngột ngạt bí bách, khiến người ta gần như khó thở.
“Khụ, khụ, khụ.”
Có tiếng ho khan vọng ra từ trong bóng tối.
Âm thanh già nua khàn khàn, tiết tấu và khoảng cách giữa từng nhịp ho đều giống hệt nhau, như thể là dùng máy hát ghi lại.
“Không, không thể chờ thêm được nữa.” Kỳ Tiềm cắn răng quay đầu nhìn sang bên cạnh: “Bây giờ phải hành động ngay…”
Nếu chờ đến khi khách hàng tới quầy thu ngân rồi mới nhỏ máu hiến tế thì quá muộn.
Cho dù là dầu đèn hay thời gian.
Đồng đội cầm nến gật đầu.
Nhưng ngay khi hắn xoay người định đi ra ngoài lại bỗng bị một giọng nói yếu ớt ngăn cản: “Chờ chút.”
Đối phương sửng sốt quay đầu nhìn qua.
Thiếu nữ tóc bạc đứng yên tại chỗ, sắc mặt trắng bệch như giấy, đôi mắt hổ phách yên tĩnh thâm trầm nhìn chằm chằm vào bóng tối cách đó không xa: “Khoan hẵng đi.”
Cả đám giật mình.
“Nhưng…”
Đồng đội cau mày, trên mặt lộ vẻ nôn nóng quay đầu nhìn về phía tiếng bước chân… từ đó vọng lại tiếng ho già nua khàn khàn.
Chẳng bao lâu nữa nó sẽ đến đây.
Khi đó, chuyện xảy ra ban nãy sẽ lặp lại.
Dưới cuộc tấn công kinh hoàng, số lượng dầu đèn còn lại trên tay bọn họ sẽ chẳng kéo dài được lâu.
Trên mặt Kỳ Tiềm cũng lộ vẻ đấu tranh dữ dội.
Ôn Giản Ngôn quay đầu bình tĩnh nhìn đối phương, nói bằng giọng điệu kiên định: “Hãy tin tôi.”
“…”
Kỳ Tiềm cắn răng, đoạn nhìn đồng đội chuẩn bị xuất phát rồi lắc đầu: “Nghe cô ấy đi.”
Trong vô số nguy hiểm từng trải qua, đối phương đã biểu hiện ra năng lực phán đoán đáng sợ của mình, thế nên gã nguyện ý mạo hiểm chờ thêm một chút.
Dù rằng do dự nhưng streamer vẫn thu chân về.
Ôn Giản Ngôn rời mắt, tiếp tục nhìn về phía bóng tối.
Hắn dám chắc rằng, về các quy tắc ẩn giấu của [Cao ốc Xương Thịnh] và những phương diện quỷ dị tồn tại trong suốt phó bản, e rằng không ai đào sâu và hiểu rõ hơn mình.
Trực giác mách bảo hắn rằng, “khác thường” lần này không chỉ đơn giản là “dùng nến đỏ thu hút kẻ địch” bị mất hiệu lực.
Trong cùng một tầng, các quy tắc sẽ được cố định.
Quy tắc sẽ không sửa đổi bổ sung chỉ vì một streamer nhìn thấu quy tắc, từ đó nâng cao tỷ lệ tử vong.
Bằng không, khuôn khổ nghiêm minh của toàn phó bản sẽ mất ý nghĩa.
Ôn Giản Ngôn tin chắc những chi tiết và quy tắc mình tổng kết được từ đợt tấn công của khách hàng trước đó là chính xác… Bất kể ý nghĩa hàng hoá, cách sử dụng hương hay phương thức phá cục, tất cả đều là giải pháp hoàn mỹ nhất mà con người có thể làm.
Do đó, vấn đề lần này là gì?
Vì sao khách hàng thứ hai ghé thăm lại khác rất nhiều so với khách hàng trước đó…
Những chi tiết khác nhau này đều nói cho Ôn Giản Ngôn biết: Nhất định phải có cơ chế bí ẩn đằng sau việc này.
Nếu hành động bộp chộp mà không hay biết gì, kết quả xảy ra e là khó lòng tưởng tượng.
“Khụ khụ khụ.”
Tiếng ho gần hơn.
Ngọn đèn dầu leo lét.
Ánh đèn miễn cưỡng chiếu tới dưới đất giúp họ có thể nhìn thấy đôi chân đang bước tới gần.
Đó là một đôi giày vải trông bẩn thủi, cũ kỹ và bụi bặm, giống như vật phẩm từ thế kỷ trước.
Nó chậm rãi di chuyển đến gần nguồn sáng.
Thứ tiếp theo được ánh sáng chiếu vào là chiếc quần dài màu đen dơ bẩn cùng bàn tay già nua buông thõng hai bên.
Bàn tay có vẻ già cỗi phủ đầy nếp nhăn tựa như vỏ cây cổ thụ lộ màu xám xịt, khắp mu bàn tay nổi đầy vết hoen tử thi xanh tím thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
Thấy vậy, mọi người bất giác lùi về phía sau một bước, trên mặt lộ vẻ sợ sệt.
Trước đó, mỗi lần khách đi đến đều bị bóng tối bao phủ, hoàn toàn không thể nhìn rõ diện mạo thật sự của nó là gì.
Có thể nói, mặc dù lần này chỉ có nửa dưới cơ thể được ánh đèn chiếu vào, song đây cũng là lần đầu tiên họ nhìn thấy “khách hàng”.
Ôn Giản Ngôn sững người tại chỗ, hai môi bặm chặt trắng bệch cả ra.
Ngay cả khi “khách hàng” tồn tại với tư cách không phải con người thì nó cũng phải tuân thủ một vài ràng buộc và quy tắc nhất định.
Tuy nhiên nó lại có thể bỏ qua ánh sáng của ngọn nến đỏ và chọn đi thẳng đến quầy, như vậy chỉ có duy nhất một khả năng: đã có quy tắc cao cấp hơn chi phối nó.
“Khụ, khụ, khụ!”
Tiếng ho khan truyền đến từ sau lưng mọi người, tựa hồ có người nào đó không thể nhịn được bắt đầu ho khan.
Nhưng quái dị là, nhịp điệu cùng khoảng cách giữa tiếng ho lại giống hệt vị “khách” này.
“?!”
Cảm giác tương tự quá đỗi kinh khủng khiến người ta sởn tóc gáy.
Mọi người lập tức quay đầu nhìn về phía âm thanh.
Một đồng đội xanh xao dựa vào vách tường ngồi dưới đất… chính là streamer đầu tiên dưới trướng Quất Tử Đường nhỏ máu vào trong lư hương.
Không biết có phải là ảo giác hay không, sắc mặt của hắn thoạt nhìn cực tệ, gần như phát xanh dưới ánh đèn dầu.
Hắn đưa tay lên ôm ngực, vẻ mặt thống khổ, ho bằng giọng điệu cùng với tiết tấu giống hệt “khách hàng”:
“Khụ, khụ, khụ!”
Cùng lúc đó, vết hoen tử thi dưới cổ áo hắn lan rộng, tựa như quá trình thối rữa không thể ngăn cản nhanh chóng trải rộng khắp da.
Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co rút.
Như ý thức được gì đó, hắn quay phắt đầu nhìn về phía quầy.
Không biết “khách hàng” đã thôi tiến về trước từ lúc nào.
Dưới ánh đèn dầu leo lét, có thể nhìn thấy áo vải quần vải dơ bẩn của nó cùng hai bàn tay già nua thối rữa.
Khác với khách hàng trước đó, nó không tiến lại gần quầy khiến đèn dầu cháy cạn hòng xông vào khu vực này.
Trái lại, nó đứng yên tại chỗ như một cái xác vô hồn.
Hắn lại nhìn “khách hàng”.
Trong bóng tối, đốm sáng đỏ tươi trên lư hương lẳng lặng cháy, từ từ hạ xuống bằng tốc độ quen thuộc…
“Nó khóa mục tiêu!”
Ôn Giản Ngôn hít hà một hơi, kinh hãi thốt ra thành lời.
Nó hướng đến quầy thu ngân không phải là vì tấn công bừa bãi, mà vì nó đã khóa chặt mục tiêu vào streamer đầu tiên nhỏ máu vào lư hương, muốn dùng hắn làm tế phẩm!
“Tôi hiểu rồi.” Streamer chuẩn bị làm tế phẩm thứ hai sầm mặt, vừa nhìn đồng đội đau đến chết đi sống lại của mình vừa nắm mép quầy: “Chỉ cần để nó thay đổi mục tiêu là được phải không?”
“Khụ khụ khụ!”
Rất nhanh sau đó, tiếng ho khan của đồng đội trở nên tê tâm liệt phế, như thể muốn ho văng hết nội tạng ra ngoài!
Giây tiếp theo, “oẹ” một tiếng, streamer phun ra một búng máu tươi, kèm lẫn trong máu là các mảnh vụn nội tạng bắt mắt.
“Chờ chút!” Ôn Giản Ngôn sẵng giọng quát.
“Còn chờ thêm cái gì nữa!” Sắc mặt của streamer vặn vẹo… Anh ta và streamer trúng chiêu đều là thành viên trong đội Quất Tử Đường.
Là đồng đội vào sinh ra tử đồng hành cùng nhau trong thời gian dài, anh ta tuyệt đối không thể trơ mắt đứng nhìn người kia bỏ mạng.
“Nếu cứ tiếp tục để vậy, anh ta sẽ trở thành cống phẩm hoàn toàn và bị khách hàng ăn sạch sẽ! Cô không thể ngăn…”
“Tôi biết.”
Thiếu nữ tóc bạc nhìn chằm chằm anh ta, chìa bàn tay mảnh mai trắng nõn về phía đối phương, nói bằng giọng điệu bình tĩnh gần như vô cảm: “Đưa nến cho tôi, để tôi ra ngoài.”
“Gì cơ…?!”
Streamer giật nảy mình, hiển nhiên không ngờ đối phương lại đưa ra lời đề nghị như vậy, lập tức sững người tại chỗ.
“Ý của tôi là, để tôi đi cho.”
Ôn Giản Ngôn bình tĩnh lặp lại.
Tô Thành đứng sau chưa kịp hoàn hồn: “Chờ, chờ đã, nhưng…”
“Tôi biết.”
Ôn Giản Ngôn đương nhiên biết Tô Thành lo lắng điều gì.
Hắn vừa mới bị hấp thụ hết 1/3 sinh mệnh, hiện tại còn chưa hoàn toàn hồi phục.
Nếu như bây giờ trở thành tế phẩm tức mục tiêu bị khoá, sau đó hiến tế sinh mệnh còn lại…
Vậy thì hắn chết là cái chắc.
“Tôi có tính toán riêng của mình.”
Ôn Giản Ngôn tuỳ tiện đi thẳng về trước.
Rõ ràng dáng người mảnh khảnh, nét mặt mềm mại nhưng ánh mắt lại mang theo ý chí cường đại đến đáng sợ, mang tới cảm giác áp lực khiến người ta khó thở:
“Hơn nữa đây vốn là đạo cụ của tôi, không phải sao?”
Hắn vươn bàn tay lạnh lẽo, nhẹ nhàng đoạt lại cây nến từ tay đối phương.
“Anh không có quyền từ chối.”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“! Đờ mờ!”
“Vợ ơi!”
“Hu hu hu hu trời ơi, ánh mắt này, tư thái này, đây là tâm thái khống chế cục diện gì vậy, tôi gục ngã luôn rồi!”
“Trình độ nhạy bén của streamer đỉnh vãi, cứ như một con cá mập cắn chặt lỗ hổng không buông, năng lực nhìn thấu quá đáng sợ.”
“? Chờ đã, câu này có ý gì vậy? Khách hàng có chuyện gì à?”
Ôn Giản Ngôn thắp nến tiến vào bóng tối.
“Khách hàng” mặc áo vải đen cũng không đuổi theo mà vẫn đứng yên tại chỗ… Hiển nhiên nó đã hoàn toàn khoá chặt con mồi, trước khi giọt máu tiếp theo nhỏ vào lư hương nó cũng không tính thay đổi đối tượng.
Ôn Giản Ngôn dùng tốc độ nhanh nhất di chuyển đến bên cạnh bàn.
Hắn cúi đầu đánh giá lư hương trước mặt.
Nén hương đã cháy được gần một nửa, mùi hương hôi thối nồng nặc xen lẫn mùi máu toả ra khiến người ta váng đầu.
Nhưng kỳ quặc là, tế phẩm vốn nên thối rữa lại không phát sinh thay đổi, hoàn toàn ngược lại, ba đĩa đồ cúng vẫn còn nguyên si, như thể chưa bị hiến tế chút nào.
Có vẻ khách hàng lần này không chấp nhận trả góp.
Hành vi của khách hàng thứ hai đã hoàn toàn tiến vào hệ thống quy tắc khác
Quả nhiên suy đoán của hắn không sai, trong này nhất định có điều gì đó khác thường.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, điều quan trọng nhất hiện tại là làm “khách hàng” thay đổi mục tiêu.
Ôn Giản Ngôn cúi đầu, dứt khoát cắn thêm một nhát ở miệng vết thương vừa rồi trên đầu ngón tay.
Máu tươi đỏ thẫm từ miệng vết thương chảy ra nhỏ vào lư hương phía dưới.
Hắn không nhỏ máu tươi vào trong ba đĩa tế phẩm.
Bởi vì điều này vô ích.
Vừa rồi nó không chấp nhận thì lần này cũng không có lý do gì lại chấp nhận.
Ôn Giản Ngôn dùng một tay cầm nến, mút ngón tay bị thương của mình rồi chậm rãi lùi về sau…
Lần này hắn không lùi về phía quầy, càng không có ý định rời đi.
Ngược lại, hắn chỉ hơi cách xa bàn, chờ đợi khách hàng từ quầy đến chỗ lư hương.
Nhận định của Ôn Giản Ngôn đối với khách hàng thứ hai vẫn không thay đổi.
Nếu tuỳ tiện hành động mà không biết quy tắc, có lẽ tất cả mọi thứ sẽ không thể vãn hồi.
Nguồn lực trong tay bọn họ có hạn, không thể chịu thêm bất kỳ sai sót nào.
Ngay cả khi rủi ro lớn đến kinh người, nhưng vì sống sót, Ôn Giản Ngôn vẫn sẽ kiềm chế nỗi sợ trong lòng và không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để tìm ra quy tắc.
Trong bóng tối, thiếu nữ cầm giá nến đứng một mình, khuôn mặt tái nhợt không có sắc máu, bờ vai mỏng manh, tưởng chừng ngay giây sau thôi sẽ bị bóng đen xung quanh nuốt chửng.
Song trái ngược là, đáy mắt của cô không hề dao động, vững tựa bàn thạch.
Tiếng bước chân từ sau lưng chậm rãi truyền đến: “Cộp… cộp… cộp…”
Nó đang tiến về hướng này.
Thần kinh của Ôn Giản Ngôn căng thẳng, ngón tay đang cầm giá nến vô thức siết chặt, lòng bàn tay túa đầy mồ hôi.
Nó đang đến gần.
Dưới ánh nến lay lắt yếu ớt, Ôn Giản Ngôn có thể nhìn thấy “khách hàng” ăn mặc bẩn thỉu kia đang tiến đến gần… Hắn biết trước khi nó đi tới chỗ lư hương và nếm được tế phẩm tiếp theo sẽ không phát động công kích với mình, tuy nhiên nỗi sợ khi phải tiếp xúc với thế lực phi nhân loại vẫn âm ỉ dưới đáy lòng.
Gần hơn.
Ánh nến yếu ớt không thể chiếu sáng khuôn mặt bị bóng tối hoàn toàn bao phủ của “khách hàng”, Ôn Giản Ngôn chỉ có thể thấy cơ thể cứng đờ thẳng tắp của nó.
“…”
Hắn nín thở, hai mắt dán chặt vào người khách hàng, cố gắng tập trung quan sát nhất có thể, đoạn đi vòng quanh người nó hòng tìm kiếm bất kỳ manh mối nào có thể tìm.
Một mùi thối rữa tựa như xác chết phân huỷ phả vào mặt, “khách hàng” lê bước nặng nề lướt qua người hắn.
Chờ đã…
Ôn Giản Ngôn đột nhiên cau mày, ánh mắt rơi vào phần lưng khách hàng.
Có điều gì đó không đúng…
Hắn vô thức tiến lên một bước, ngọn nến trong tay đung đưa một chút, sau đó đột nhiên bùng lên cháy hết một đoạn thân nến.
Dầu sáp nóng chảy nhỏ xuống mu bàn tay trắng nõn, khiến cho làm da ửng đỏ vì bị bỏng rát.
Nhưng Ôn Giản Ngôn căn bản không có thời gian để ý tới cơn đau đơn trên tay.
Ngược lại, hắn kinh sợ trợn tròn mắt nhìn chằm chằm phương hướng cách đó không xa…
Trong khoảnh khắc ngọn nến bùng lên vừa rồi hắn đã thấy rõ.
Trên lưng “khách hàng” có dán lá bùa đen xì hoạ những đường nét ngoằn ngoèo kỳ lạ đỏ tươi.
Chính là một trong nhưng những đạo cụ họ rút được từ hòm quyên góp ở đoạn cầu thang giao giữa tầng hai và tầng ba.
Phút chốc, toàn bộ manh mối đều nối lại thành những sợi tơ… xâu chuỗi hoàn chỉnh với nhau.
Đúng vậy, tài nguyên có hạn.
Nó bị hạn chế.
Dù tính thế nào thì số “hương” hoàn toàn không đủ cho bất kỳ đội nào dùng.
Đội ngũ này của bọn họ là do hai đội chắp vá mà thành, là đội ngũ mạnh nhất trong cả tầng lầu, nhưng kể cả vậy thì trong tay họ cũng chỉ có hai nén hương, như vậy có thể đoán ra số lượng hương có trong tay những đội ngũ khác.
Tuy nhiên mỗi cửa hàng phải tiếp nhận bốn “khách hàng”, đây là điều tuyệt đối không thể thay đổi.
Mà trong Ác Mộng, không có cục tất tử.
Do đó chắc chắn sẽ có vài cách thay thế sự tồn tại của “hương” và để streamer hoàn thành nhiệm vụ theo cách khác.
Bởi vì ba tầng đầu tiên khép kín khiến nhiều người quên mất thuộc tính của phó bản [Cao ốc Xương Thịnh].
Như mọi người biết, đây là phó bản đoàn đội.
Tất cả đoàn đội trong Ác Mộng bước đến hậu kỳ đều sẽ tiến vào chế độ cạnh tranh gay gắt khủng khiếp.
Vì vậy đó là lý do tại sao cuộc tấn công lần này đến quá nhanh… bởi vì nó không phải khách hàng họ sẽ tiếp đón.
Đây là vị “khách” bị tiểu đội khách lợi dụng hiệu quả của bùa chú nhằm chế tạo ra quy tắc mới, sau đó tiến vào cửa hàng của họ.
Đó là lý do tại sao nồng độ “bóng tối” không đủ, tại sao “tế phẩm” không được sử dụng để phân tách mục tiêu của khách hàng…
Chỉ e nửa còn lại của “bóng tối” đang nằm trong cửa hàng khác, tế phẩm dùng để chia sẻ thương tổn đến từ khách hàng cũng không nằm ở đây.
Ôn Giản Ngôn sởn tóc gáy.
Hắn nhận ra rằng nếu họ cứ làm theo cách ban đầu, hoàn thành nhiệm vụ sau đó đuổi “khách hàng” đi thì điều khủng khiếp sẽ xảy ra.
Bởi vì “khách hàng” sẽ trả chi phí cho cửa hàng ban đầu.
Hay nói cách khác, bọn họ sẽ tiêu hao sinh mệnh của ba người cùng một nén hương cực kỳ quý giá… tất cả đều sẽ dâng cho một cửa hàng khác.
Bọn họ không nhận được thứ gì cả!
Đang lúc Ôn Giản Ngôn cảm thấy ớn lạnh vì phỏng đoán của mình, hắn không phát hiện ra vừa rồi khi tới gần, khoảnh khắc ngọn nến bốc cháy, “khách hàng” trước mặt đột nhiên dừng bước.
Nó không đi về phía lư hương mà xoay người một cách chậm rãi và lặng lẽ.
Gương mặt bị bóng tối bao phủ nhìn thẳng về phía Ôn Giản Ngôn…
“Khụ khụ khụ!”
Hết chương 256
------oOo------.