Ánh sáng từ ngọn đèn dầu bao phủ lấy quầy thu ngân, đám người Kỳ Tiềm lo lắng đứng chờ.
Tiểu đội Quất Tử Đường cầm nến đỏ, Ôn Giản Ngôn cầm giá nến, dầu đèn dự phòng của tiểu đội họ cũng đã bổ sung vào trong đèn dầu.
Có thể nói rằng, hiện tại trong tay bọn họ không còn bất kỳ nguồn sáng di động nào.
Kể cả có đi chăng nữa thì họ cũng không có nhiều nhân lực để di chuyển.
Tất cả những gì Kỳ Tiềm và những người khác làm được lúc này là chờ đợi.
Bên trong cửa hàng tối tăm im ắng, từng giây từng phút dài quá đỗi.
Bởi vì tầm nhìn bị chặn nên mọi âm thanh và thay đổi cách đó không xa đều tác động mạnh lên thần kinh của mọi người.
Chẳng biết đã qua bao lâu…
Đột nhiên từ trong bóng tối có tiếng bước chân dồn dập.
“?!”
Mọi người giật mình, vội vàng ngoảnh đầu nhìn về hướng âm thanh.
Chỉ thấy hai bóng người một trước một sau lau thẳng vào quầy.
Đó là Ôn Giản Ngôn và Vệ Thành.
Sắc mặt cả hai tái nhợt, thở hồng hộc như đã trải qua một chuyện gì đó cực kỳ nguy hiểm và đáng sợ.
Vừa xông vào quầy thu ngân chưa được mấy bước, Ôn Giản Ngôn đang lao về trước đột nhiên như bị rút cạn sức lực, lảo đảo ngã xuống.
“Ôn Ôn! Em không sao chứ?”
An Tân giật mình, vội vàng đưa tay đỡ lấy hắn để hắn không bị ngã xuống dưới đất.
“…” Ôn Giản Ngôn vịn tay An Tân, thở hổn hển lắc đầu ý bảo mình không sao hết.
Dưới ánh đèn dầu, khuôn mặt của hắn không có sắc máu, nhợt nhạt tựa như trang giấy, thậm chí còn tệ hơn nhiều so với trước khi rời đi, như thể đã mất một nửa cái mạng.
“May quá, cô vẫn còn sống.”
Kỳ Tiềm thở phào một hơi.
Phải biết rằng trước khi rời khỏi quầy, Ôn Giản Ngôn đã làm tế phẩm một lần.
Mặc dù có vẻ hắn đã khôi phục khả năng hành động, nhưng mọi người đều có thể nhận ra hắn đang cố gắng chống đỡ, không chỉ sắc mặt trắng bệch như giấy mà ngay cả bước chân cũng loạng choạng, lấy trạng thái này tới chỗ lư hương để làm tế phẩm lần hai rất có thể sẽ bỏ mạng.
Cho dù không hoàn thành được nhiệm vụ, việc sống sót trở lại chỉ e cũng cực khó.
Huống chi…
Kỳ Tiềm ngẩng đầu nhìn cửa hàng trước mặt.
Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, bóng tối bao phủ trước mặt dần dần tiêu tan, khung cảnh ở trong cửa hàng cũng dần rõ nét.
Tốc độ thiêu đốt của ngọn đèn từ từ ổn định, ánh sáng nhạt nhoà toả ra xua tan bóng tối.
Có vẻ Ôn Ôn và những người khác đã hoàn thành nhiệm vụ.
Tô Thành ở phía sau quầy nghỉ ngơi một lúc, trạng thái hiện tại cũng tốt hơn đôi phần.
Anh chống vách tường đứng lên, cùng An Tân đỡ Ôn Giản Ngôn nhũn chân đến sau quầy ngồi, còn chu đáo dúi cho hắn một túi nước tăng lực.
Khi Ôn Giản Ngôn được dìu đi nghỉ ngơi, mấy người còn lại nhìn vào Vệ Thành có tình trạng tốt hơn, bắt đầu hỏi thăm kỹ lưỡng chuyện vừa xảy ra.
Vệ Thành thuật lại những gì vừa mới xảy ra, từ đoạn bọn họ phát hiện “khách hàng” không theo kịp mình đến lúc phân chia hành động giật bùa chú xuống, cùng với việc ném giá nến, tóm tắt toàn bộ sự việc một lần.
Kỳ Tiềm nhíu mày: “Quất Tử Đường và Trương Vũ…”
Vệ Thành lắc đầu, trên mặt cũng lộ biểu tình sầu lo:
“Tôi cũng không biết đám đội trưởng…”
Trong lúc mọi người trao đổi tin tức, đột nhiên cách đó không xa vọng tới giọng nói cáu kỉnh:
“Này, anh làm gì thế?”
Mọi người sửng sốt, nháo nhác nhìn về phía thanh âm truyền đến.
Độ sáng bên trong cửa hàng tăng dần rồi chậm rãi trở lại bình thường.
Trong bóng tối, hai bóng người một cao một thấp khập khiễng đi về hướng này.
Là Trương Vũ và Quất Tử Đường.
Sắc mặt cả hai rất tệ, mang theo trạng thái suy yếu khác hẳn thường ngày.
Quất Tử Đường tránh không kịp, lui một bước dài sang bên cạnh, trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét, còn Trương Vũ thì xấu hổ thu cánh tay chuẩn bị đỡ đối phương về, nở nụ cười khổ.
“Đội trưởng !!!” Đội viên tiểu đội Quất Tử Đường phấn chấn, vội vàng ùa qua.
“Đừng gào cha chết mẹ, tôi chưa có ngủm.”
Quất Tử Đường trợn trừng mắt, dường như cũng không cảm động trước sự quan tâm và kích động của đồng đội.
Người của tiểu đội Kỳ Tiềm cũng vây quanh Trương Vũ, lo lắng hỏi han tình trạng của hắn ta.
Theo bóng tối tiêu tan, mùi hôi thối trong không khí cũng dần biến mất, cửa hàng rộng lớn có vẻ cực kỳ trống trải, bóng dáng “khách hàng” hoàn toàn biến mất.
Suốt thời gian dài, rốt cuộc thì bầu không khí cũng thoải mái hơn.
Ôn Giản Ngôn tựa vào tường nốc hết mấy túi nước tăng lực.
Tuy nhiên có lẽ lần này tiêu hao sinh mạng quá nhiều nên cảm giác trống rỗng và lạnh lẽo sâu trong cơ thể vẫn chưa dịu lại bao nhiêu.
Trải qua lần này, tình trạng cơ thể hiện tại của hắn đã đến giới hạn.
Ôn Giản Ngôn giơ tay lên, dùng sức vuốt mặt, cố gắng xua đuổi cảm giác hoa mắt chóng mặt ra khỏi cơ thể, chẳng qua hiệu quả cũng không quá nhiều.
Đúng lúc này có tiếng bước chân đi về phía hắn.
“Ê.”
Ôn Giản Ngôn ngẩng đầu nhìn.
Là Quất Tử Đường.
“Sắc mặt của cô khó coi như người sắp chết ấy.”
Đối phương đứng cách đó vài bước chân, cúi đầu quan sát mặt Ôn Giản Ngôn, cười giễu cợt nói.
“Cảm ơn đã quan tâm.” Ôn Giản Ngôn cười tít mắt đáp lại.
Quất Tử Đường: “Tôi không…”
Dường như nhận ra gì đó, cô đột nhiên tắt tiếng, lông mày nhíu chặt.
“Mà cô tới tìm tôi có việc gì?” Nhìn ánh mắt như có thể phóng ra đao của người đối diện, Ôn Giản Ngôn hiểu ý chuyển chủ đề, ánh mắt đảo quanh sắc mặt không tốt hơn mình là bao của Quất Tử Đường, đoạn nói: “Xem ra việc giật bùa chú cũng phải tiêu tốn một lượng sinh mệnh nhất định để trả giá, chắc cô cũng cần nghỉ ngơi một chút rồi.”
“… Này.”
Quất Tử Đường không tình nguyện bĩu môi, vươn tay ném lá bùa màu xanh đen kia qua.
Bởi vì quá nhẹ nên lá bùa rơi xuống chỗ chân cách Ôn Giản Ngôn không xa.
Nhìn đối phương cố gắng duỗi tay ra với, Quất Tử Đường không hề khách khí mà cười nhạo.
“…” Ôn Giản Ngôn dùng sự lễ phép của người lớn bỏ qua sự khiêu khích không đau không ngứa này.
Hắn cầm bùa chú xanh đen trong tay, tỉ mỉ quan sát.
Sau khi sử dụng một lần, nét bùa đỏ tươi sền sệt tựa máu phía trên trở nên xám xịt ảm đạm, hiển nhiên không thể sử dụng lần hai được nữa.
Ôn Giản Ngôn lật mặt sau lá bùa, phía sau dính một sợi tóc… sợi tóc dài đen nhánh mềm mại.
Trông hơi quen mắt.
“Tôi đoán là tóc của cô.” Quất Tử Đường lạnh lùng bổ sung.
Dù sao trong hai tiểu đội này, “con gái” để tóc dài cũng chỉ có mình Ôn Giản Ngôn.
Mặc dù Quất Tử Đường cũng là tóc dài, nhưng top 10 bảng xếp hạng vốn ghét người khác đến gần, cơ hội lấy được tóc cô quá thấp, nghĩ cũng khỏi nghĩ.
Ôn Giản Ngôn liếc mắt nhìn mái tóc dài bạc xõa trên vai mình.
Từ khi kích hoạt đạo cụ Thánh Anh tóc hắn liền biến thành màu hiện tại, mà cọng tóc trong tay lại là màu đen, ngẫm lại cũng chỉ có lúc đầu bị bắt cóc, hắn hôn mê bất tỉnh là có khả năng xuống tay thôi.
Ôn Giản Ngôn quan sát lá bùa:
“Xem ra việc dùng bùa đen không chỉ dẫn khách đến cửa hàng khác, mà còn có thể định hướng tấn công cho quái nếu như trong tay có đồ thuộc về người khác.”
Đúng là đạo cụ tuyệt vời cho đám tiểu nhân âm hiểm.
“Gã ta thật sự muốn cô phải chết.”
Quất Tử Đường dùng ánh mắt quái dị đánh giá thiếu nữ trước mặt.
Đoạn cô cười híp mắt bổ sung: “Tất nhiên không chỉ có mỗi mình cô.”
Bọn họ thương lượng ở trong hành lang cũng không có kiêng dè kẻ khác.
Dù rằng Mộc Sâm sử dụng đạo cụ nào đó ẩn thân, tìm được nơi cư trú mới, nhưng gã nhất định biết rõ hai đội đã đạt thành hợp tác.
Nước cờ này không chỉ nhắm vào Ôn Giản Ngôn mà còn nhắm vào đám người Quất Tử Đường.
Hiển nhiên mối đe dọa trước đó từ Quất Tử Đường đã khiến Mộc Sâm sinh ra cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ.
Sau khi ý thức được mối hợp tác song phương đổ bể, Mộc Sâm nhân cuộc hỗn chiến bỏ trốn.
Điều này chứng tỏ gã không chỉ thức thời chuồn nhanh, chỉ e gã còn tính đánh phủ, đầu nhổ cỏ tận gốc, chấm dứt hậu hoạn sau này.
Nếu như không phải trình độ hiểu biết phó bản [Cao ốc Xương Thịnh] của Ôn Giản Ngôn đã nằm ngoài sức tưởng tượng của người khác, không chừng kế hoạch của Mộc Sâm đã thành công thật.
Mặc dù thêm một khách hàng sẽ không mang lại quá nhiều uy hiếp, nhưng nó có thể thành công cắt giảm sinh mệnh và nguồn tài nguyên hiện tại của họ.
Trong một phó bản có độ khó cao, thiệt hại vô ích là đáng sợ nhất.
Nếu Mộc Sâm thật sự thành công, chỉ e cả đám bọn họ bỏ mạng cũng không biết mình bỏ mạng thế nào.
Thật sự khiến đáy lòng người phát lạnh.
Quất Tử Đường nhăn mũi tỏ vẻ chán ghét.
“Xem ra tên kia không định giữ mạng để vào phó bản tiếp theo.”
Đột nhiên như nghĩ tới điều gì đó, cô dừng lại trước mặt Ôn Giản Ngôn, cười hì hì nói:
“Nếu vậy cô thuê tôi là được rồi.”
Ôn Giản Ngôn: “Hả?”
“Mặc dù nhìn không ra, nhưng thực chất tôi là người rất có đạo đức nghề nghiệp, bình thường hiếm khi nhận hai đơn cùng một lúc… hơn nữa còn đến từ hai phe đối lập.”
Tuy sắc mặt Quất Tử Đường vẫn tái nhợt song đáy mắt lại thấp thoáng chút điên cuồng.
Cô cười nói tiếp: “Nhưng tên kia chọc giận tôi thật rồi.
Do đó tôi nguyện ý phá lệ cho cô một lần.”
Cô nghiêng đầu: “Thế nào? Cô có muốn thuê tôi giết tên kia không? Tôi giảm cho cô nửa giá.”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“!! Vãi chưởng, đây là lần đầu tôi thấy Quất Tử Đường xin được làm thuê!”
“Tôi cũng vậy.
Tôi nhớ hầu như toàn là người ta thuê cô ấy, đó giờ có thấy cô ấy chủ động rao bán đâu.”
“Chủ yếu là do tên Mộc Sâm kia quá ngoan độc.
Đương nhiên, còn có một điểm khác.
Mặc dù Quất Tử Đường sẽ không thừa nhận, nhưng thật ra cô ấy rất có thiện cảm với streamer nhà chúng ta nha.”
“Hu hu hu, hai bên hợp tác làm chết thằng Mộc Sâm kia đi! Tôi ủng hộ!”
Ôn Giản Ngôn: “Không.”
Câu trả lời quá dứt khoát và lưu loát, nói năng khí phách, thế nên bầu không khí bỗng yên lặng vài giây.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“…”
“… Hả?”
Quất Tử Đường: “…”
Cô nheo mắt, lạnh lùng nói: “Này, cô có biết thuê tôi khó thế nào không? Đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.”
Ôn Giản Ngôn yếu ớt dựa vào tường, cười tủm tỉm ngẩng đáp: “Tôi biết chứ.”
“Nhưng…” Hắn nheo mắt, tròng mắt nhạt màu tựa như mật ong nóng chảy, toát sự gian xảo y hệt hồ ly: “Cho dù tôi không thuê cô thì cô cũng không bỏ qua cho hắn, đúng chứ?”
“Cho nên tôi muốn thay đổi đề nghị.”
Ôn Giản Ngôn cười híp mắt, giơ tay vén mái tóc bạc ra sau vành tai: “Tôi không cần cô giết hắn, tôi chỉ cần một đạo cụ trên người hắn ta.”
“Thù lao à, cũng không phải tích phân.”
Ôn Giản Ngôn phân tích:
“Nếu giết Mộc Sâm, quan hệ giữa cô và Thần Dụ chỉ e cũng bế tắc.
Tôi biết lấy thực lực và phong cách hàng động của cô, hầu như đều không cần nhà tiên tri giúp đỡ.
Nhưng mà, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.”
“Để trả thù lao, tôi sẽ làm đồng đội của cô, miễn phí cùng đội cô tiến vào phó bản tiếp theo.”
Khuôn mặt thiếu nữ ốm yếu tái nhợt, thế nhưng ánh mắt lại trong veo sáng ngời, cười nói đầy hàm ý: “Bên tôi có nhà tiên tri mạnh nhất đó.”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Nghe có vẻ rất công bằng nhưng thật ra lại không đúng lắm.”
“Chờ đã, hắn cũng đâu phải nhà tiên tri đâu! Nếu làm tròn lên thì chẳng khác nào ăn hôi một đạo cụ, đã thế còn thuê miễn phí người ta vào phó bản à!”
“… Tôi hiểu rồi.
Không phải streamer không muốn thuê người ta mà là hắn không muốn trả tiền thuê! Làm vậy có thể tiết kiệm được một khoản tích phân!”
“…”
“Tôi sẽ gọi đây là loại ki bo kẹt sỉ.”
Hết chương 259
------oOo------.