Trong khoảng thời gian này Trương Vũ và Kỳ Tiềm đã trao đổi ngắn gọn kinh nghiệm của nhau.
“Vậy khách hàng kia có vấn đề à?”
Kỳ Tiềm nheo mắt hỏi.
“Ừ.” Trương Vũ gật đầu: “Tôi tận mắt nhìn thấy, sau khi Quất Tử Đường giật lá bùa màu xanh đen trên người khách hàng xuống thì nó từ từ biến mất, cho đến khi tôi tìm được cơ hội dán bùa vàng nó mới xuất hiện trở lại.”
Kỳ Tiềm trầm mặc gật đầu: “Hoá ra là thế.”
Mặc dù gã chưa tự mình trải nghiệm, nhưng dựa vào lời kể của đồng đội về những gì vừa xảy ra, Kỳ Tiềm đã lờ mờ đoán được một vài cơ chế của phó bản.
Sợ rằng người thứ hai bước vào cửa hàng không phải “khách hàng” mà họ thường hay tiếp đón, mà đó là người đến từ một cửa hàng khác.
Chức năng của bùa đen là chuyển hướng sự thù hận của nó, dẫn nó tiến vào các cửa hàng khác, còn vai trò của bùa vàng cũng ngược lại với điều này.
Kỳ Tiềm: “Sau khi cậu dán bùa vàng cho khách đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trương Vũ cười khổ lắc đầu: “Sau khi dán bùa vàng, khách hàng liền đi về phía lư hương, nhưng tôi lại mất đi khả năng di chuyển nên không đuổi theo, cũng không biết sau đó xảy ra chuyện gì.”
Chờ đã, doanh thu…
Kỳ Tiềm như chợt nghĩ tới gì đó.
Đoạn gã ngẩng phắt đầu nhìn về phía lư hương.
Nén hương trong lư hương đã tắt, chỉ còn lại nửa nén hương cuối cùng.
Dựa vào ánh sáng yếu ớt phát ra từ ngọn đèn dầu có thể nhìn thấy, trên mặt bàn màu đỏ bên cạnh trống rỗng, không có bất cứ tờ tiền Âm Phủ nào được để lại.
Sắc mặt của gã lập tức khó coi, đáy mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm.
Trong lần tập kích này, sức mạnh của hai chủ lực Trương Vũ và Quất Tử Đường đã bị tổn hại.
Ôn Ôn và một đồng đội khác trong đội Quất Tử Đường cũng mất đi một phần sinh mệnh, hương cũng bị đốt hơn nửa cây.
Chẳng lẽ… Sau khi trả cái giá lớn nhường vậy mà quyền sở hữu doanh thu cuối cùng vẫn bị cướp mất?
Nếu là vậy thật, chỉ e họ sẽ lỗ nặng mất thôi.
Đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt nhưng chắc nịch vang lên từ sau:
“Đừng lo, chúng ta cướp được doanh thu.”
Kỳ Tiềm quay đầu nhìn về hướng giọng nói.
Chỉ thấy Ôn Giản Ngôn vịn tay Tô Thành đứng dậy: “Nếu như tôi đoán không lầm, tờ tiền Âm Phủ lần này ắt hẳn nằm trong phòng tối.”
Cả đám sửng sốt.
Dưới sự nhắc nhở của Ôn Giản Ngôn, An Tân cầm nến tiến vào phòng tối.
Quả nhiên trên chiếc bàn gỗ đặt linh vị và di ảnh có đặt ngay ngắn một tờ tiền Âm Phủ màu đỏ.
“Ôn Ôn nói không sai!” An Tân trở lại quầy, tràn ngập phấn khích nói.
Anh ta đưa tiền Âm Phủ cho Kỳ Tiềm: “Doanh thu quả thật nằm ở đó!”
Sau khi nhìn thấy tờ tiền Âm Phủ màu đỏ này, mọi người không khỏi thở phào một hơi, khuôn mặt thả lỏng thấy rõ.
Tầm mắt Ôn Giản Ngôn thoáng dừng trên tờ tiền Âm Phủ, vừa chạm liền rời đi ngay.
Quả nhiên.
Tờ tiền Âm Phủ lúc trước đặt trên bàn là vì dưới tác dụng của tế phẩm, “khách hàng” tiến vào lăng mộ thông qua đồ gỗ nội thất màu đỏ, cho nên tờ tiền của chúng mới được đặt gần lư hương.
Còn vị “khách hàng” trước đó chưa ăn xong tế phẩm nhưng đã giẫm lên con đường do bùa vàng dẫn tới, đi vào dưới sự dụ dỗ của ngọn nến đỏ, do đó tờ tiền của nó mới không đặt gần lư hương mà ở gần chỗ linh vị.
Điều này cũng chứng tỏ một loạt hành vi mua sắm “khách hàng” rất có thể là sản phẩm đến từ quy tắc phó bản [Cao ốc Xương Thịnh], chứ không phải sự lựa chọn chủ động của chúng.
Sau khi xác nhận doanh thu không biến mất, bầu không khí trở nên thoải mái hơn đôi phần.
Thế nhưng bầu không khí thoải mái lúc này không kéo dài được bao lâu.
“Mặc dù chúng ta chiếm được tờ tiền Âm Phủ, song tổn thất chúng ta gánh chịu vẫn là thật.” Kỳ Tiềm nhíu mày, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc: “Quan trọng nhất là, chúng ta chỉ còn lại nửa nén hương cuối cùng.”
Nghe Kỳ Tiềm nói xong, mọi người vô thức dõi mắt nhìn lư hương.
Trong lư hương, nửa nén hương trơ trọi có vẻ cực kỳ bắt mắt.
Nếu như không phải lần này “khách hàng” quấy rối, một nén hương và một tấm bùa vàng trong tay họ chỉ đủ tiếp hai khách hàng.
Bởi vì phải tiếp vị khách thứ hai do streamer từ cửa hàng khác xúi giục đi đến nên họ buộc phải tiêu hao nửa nén hương, đã thế còn bị ép buộc sử dụng bùa vàng.
Muốn rời tầng bốn bọn họ nhất định phải tiếp thêm một khách hàng.
Đúng lúc này, Quất Tử Đường bỗng mở miệng nói: “Bùa à? Chỗ tôi cũng có một tấm.”
Mọi người sửng sốt ngoái đầu nhìn Quất Tử Đường.
Chỉ thấy đối phương như làm ảo thuật, móc một tấm bùa xanh đen từ trong túi ra, đường vân đỏ tươi kỳ lạ trên đó có vẻ chói mắt lạ thường.
Đúng vậy.
Bùa vàng là do tiểu đội Kỳ Tiềm lấy được khi từ tầng hai lên trên tầng ba, vậy thì theo lý mà nói, tiểu đội Quất Tử Đường cũng có thể nhận được một tấm bùa!
“Chỉ cần dán nó lên người khách hàng thì khách sẽ tiến vào cửa hàng của streamer khác, sau đó chúng ta chỉ cần chờ đợi là được phải không?” Quất Tử Đường chêm lời.
Đây đúng là kế sách tuyệt hảo, bọn họ có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Tuy nhiên Ôn Giản Ngôn lại lắc đầu phản đối: “Tôi khuyên cô không nên làm vậy.”
“Vì sao?” Quất Tử Đường nghiêng đầu nhìn Ôn Giản Ngôn, cười hỏi: “Đùa à? Cô là kiểu người sống có đạo đức thế sao?”
“Không.”
Ôn Giản Ngôn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh ôn hoà, tựa hồ không bị giọng điệu của Quất Tử Đường chọc tức.
Hắn lắc đầu nói: “Hiện tại không còn là lúc mở màn tầng bốn, ắt hẳn những đội ngũ khác đã tiếp xúc ít nhiều cùng “khách hàng”.
Không chừng bọn họ cũng đã bắt đầu tìm ra cách dùng bùa chú, cho dù chúng ta có đem khách hàng dán bùa đen đến cửa hàng khác thì khả năng cao sẽ bị vạch trần.”
“Bất kể ‘khách hàng’ bị xử lý ở cửa hàng khác hay bị đưa về cửa hàng chúng ta thì chúng ta cũng sẽ tổn thất một tấm bùa chú vô cùng quan trọng, đã thế còn phải tiếp tục sử dụng tài nguyên ban đầu để chống lại ‘khách hàng’.
Do đó, hiện tại sử dụng lá bùa này, bất kể đánh giá từ góc độ nào cũng đều ăn thiệt.”
Ôn Giản Ngôn nói một cách đầy hợp lý.
Tất nhiên đây chỉ là một cái cớ.
Đối với Ôn Giản Ngôn mà nói, trong này còn một nguyên nhân tạm thời chưa thể tiết lộ, và nó cũng khiến hắn càng không thể buông tay.
Điều này khiến Ôn Giản Ngôn hành động cực kỳ thận trọng, không muốn lãng phí bất cứ tài nguyên có thể tiết kiệm nào.
“Thế nên tôi khuyên mọi người không nên đặt hy vọng giành được tờ tiền Âm Phủ cuối cùng vào việc đứng chờ đội khác mắc sai phạm… đặc biệt là khi còn giải pháp khác.” Hắn nói thêm.
“Ồ?” Kỳ Tiềm phấn chấn, hứng thú hỏi lại: “Giải pháp khác?”
“Yên tâm, trong phó bản này, chỉ cần anh hiểu con đường quy tắc là có thể đạt được vô số giải pháp…” Ôn Giản Ngôn cười khẽ.
Trong ánh đèn dầu lờ mờ, khuôn mặt tái nhợt lộ ra một chút khí chất yêu dị bất thường: “Kể cả là dưới tình huống tài nguyên thiếu thốn.”
*
Bên trong Cao ốc Xương Thịnh, bóng tối bao trùm tầng bốn.
Bốn cửa hàng lần lượt nằm ở bốn vị trí Đông Tây Nam Bắc, trước hai bên cửa treo hai ngọn đèn lồng thắp sáng, hệt như hai con mắt tỏa sáng trong đêm.
Bên trong cửa kính trong suốt tỏa ra một chút sáng nhạt.
Ngoài ra, không có ánh sáng.
Trên tầng bốn, dường như có vô số bóng người cứng đờ đáng sợ đang lang thang trong bóng tối vô tận, đi về các hướng khác nhau dưới sự chỉ dẫn của ánh đèn.
“Leng keng!”
Cửa hàng ở phía Tây bị đẩy ra từ bên ngoài.
Một bóng người đen kịt chậm rãi tiến vào.
Không khí lạnh lẽo hôi thối từ ngoài ùa đến, nhiệt độ trong phòng lập tức giảm mạnh.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây sẽ là khách hàng cuối cùng.
Trương Vũ, Quất Tử Đường, Tô Thành và những streamer khác bị ăn mòn sinh mệnh đứng ở trong quầy – khu vực an toàn được ánh đèn dầu bao phủ – chờ đợi.
Nghe tiếng bước chân nặng nề dần tiến tới gần, Tô Thành bất giác lộ vẻ lo lắng.
“Yên tâm, kế hoạch của Ôn Ôn rất khả thi, tôi cảm thấy nhất định có thể thành công.”
Trương Vũ đứng cạnh nhỏ giọng an ủi.
“Tôi biết.” Nỗi lo trên mặt Tô Thành đượm hơn: “Nhưng với tình trạng sức khỏe hiện giờ, đáng lẽ cô ấy không nên tham gia hành động lần này…”
“Không còn cách nào khác.
Ôn Ôn đã nhỏ máu vào lư hương khi vị khách trước đến đây.” Trương Vũ thở dài: “Cho nên, mặc dù trạng thái sức khoẻ không ổn thì cô ấy cũng buộc phải tham dự hành động lần này.”
“Nhưng cậu đừng lo, dù sao bên cạnh cô ấy cũng có đội trưởng, sẽ không có việc gì đâu.”
Trương Vũ hít sâu một hơi nhìn về phía bóng tối.
“Nếu mọi chuyện suôn sẻ, đây sẽ là khách hàng cuối cùng chúng ta tiếp đón ở tầng bốn.”
Khi hai người đang thì thầm to nhỏ, tiếng bước chân của khách hàng đã đến gần hơn.
Tiếng bước chân vang vọng trong cửa hàng tối tăm tĩnh mịch, bất kể nghe bao nhiêu lần cũng khiến người ta cảm thấy căng thẳng.
Trương Vũ và Tô Thành tắt tiếng, bắt đầu hồi hộp chờ đợi thời khắc kia.
Tiếng bước chân tiếp tục đến gần.
Nó lướt thẳng qua bộ bàn ghế màu đỏ, đi về phía quầy, sau đó lại dứt khoát lướt qua quầy thu ngân rồi tiến thẳng vào bên trong.
Phương hướng tiếng chân đi tới là căn phòng tối mở cửa.
Sâu trong phòng tối là bốn người Kỳ Tiềm, Ôn Giản Ngôn, Vệ Thành và An Tân.
Trong tay Kỳ Tiềm cầm một đĩa dầu đèn màu đỏ.
Bấc đèn đang lặng lẽ cháy toả ánh sáng đỏ chẳng lành, nồng đậm đẫm máu, tỏa ra sức hút đáng sợ hấp dẫn những tồn tại kinh khủng xung quanh.
Dầu đèn màu đỏ cùng cấp bậc với dầu đèn màu xám trắng, là đạo cụ ưu tiên cao nhất và cũng là đạo cụ đáng sợ nhất trong cả [Cao ốc Xương Thịnh].
Do đó nó chỉ có thể được thắp sáng trong phòng tối.
Nếu như thắp ở bên ngoài phòng tối, rất có khả năng nó sẽ dẫn tới nhiều tai hoạ hơn.
Bọn họ cẩn thận tránh xa chiếc bàn đặt linh vị và di ảnh.
Trên bàn không có lễ vật, chỉ có độc chiếc lư hương.
Trong lư hương, nửa nén hương đang lặng lẽ cháy, khói xanh tỏa mùi thối rữa nồng nặc chậm rãi bốc lên, lượn lờ trong căn phòng tối nửa kín.
Bóng tối ập xuống, tiếng bước chân đang đến gần.
Sau khi trải qua hai lần tập kích trước đó, trạng thái của Ôn Giản Ngôn cũng không ổn chút nào, Thế nên với tư cách là “tế phẩm” cần thiết của lần này, hắn được mọi người bảo vệ sau lưng, chỉ chờ thời cơ kết thúc là đủ.
Hắn nghe tiếng bước chân đang đến gần, chậm rãi hít sâu một hơi, hai mắt nhắm lại.
Theo suy đoán trước đó, “hương” là vật dẫn trung gian chịu trách nhiệm kết nối tro hương nhỏ máu với sinh mệnh của lễ vật để dâng cho “khách hàng”.
Vì vậy trong lần cúng bái ở cầu thang, thứ được hấp thụ thực chất là tro hương đã hút sinh mệnh của con người.
Theo nghĩa nào đó, hương rất giống với bùa vàng.
Chỉ có điều, con đường mà hương làm ra an toàn hơn và điều kiện cũng khắc nghiệt hơn.
Trong buổi hiến tế hoàn chỉnh, “khách hàng” ăn “đồ cúng” và đi vào lăng mộ bằng cách tiêu thụ hương.
Thế nhưng bùa vàng lại mở đường ra luôn.
Mặc dù “khách hàng” có thể tiến vào trong đó, song những thi thể khác đã bị dẫn vào nghĩa trang cũng có thể thông qua con đường này trở về.
“Cộp cộp cộp.”
Tiếng bước chân đến gần văng vẳng trong căn phòng nửa kín, càng thêm cứng ngắc và đáng sợ.
Lần này…
Bọn không có bùa vàng, do đó không thể làm cho con đường xuất hiện.
Bọn họ có hương nhưng số lượng không đủ để khách hàng có thể ăn hết cống phẩm và mở ra con đường hoàn chỉnh.
Tuy nhiên bọn họ có thể thay đổi một chút.
Tiếng bước chân đến gần hơn.
Ôn Giản Ngôn mở bừng mắt nhìn về phía thanh âm truyền đến.
Bởi vì tác dụng của dầu đèn màu đỏ nên ba người Vệ Thành, An Tân và Kỳ Tiềm bị tấn công.
Chẳng qua ba người bọn họ vừa có thể công vừa có thể thủ, do đó ứng phó cũng không đến mức chật vật.
Trong khi đó, “khách hàng” tiếp tục đi về phía lư hương.
Bóng tối đã hoàn toàn bao phủ tầm nhìn, gần như có thể coi là xoè tay không thấy năm ngón.
Ôn Giản Ngôn không thể nhìn rõ rốt cuộc phía trước đang xảy ra chuyện gì, chỉ có thể thông qua thính giác để phân biệt.
Tiếng bước chân dừng lại.
Dừng trước linh vị – nơi đặt lư hương.
Trước đó, khi bùa vàng có hiệu lực, phương hướng con đường lầy lội ngoằn ngoèo thông đến chính là phòng tối.
Hay nói cách khác…
Linh vị và di ảnh trong phòng tối cùng mộ phần bày đầy linh vị và di ảnh ở cuối con đường, thực tế là toạ độ chồng chéo giữa hai thế giới.
Bọn họ tiến hành hiến tế trong phòng tối tương đương với việc rút ngắn khoảng cách vật lý giữa khách hàng và nghĩa trang.
Tiếp theo chỉ cần chờ đợi kết giới giữa hai thế giới suy yếu và bị phá vỡ là được.
“A!”
Đột nhiên, cổ họng Ôn Giản Ngôn bật ra tiếng rên rỉ.
Hắn cảm nhận được sinh mệnh trong người đang nhanh chóng xói mòn.
Đúng vậy.
“Khách hàng” đang ăn!
“Chính là lúc này!!” Ôn Giản Ngôn lạnh lùng nói.
“Ok.”
Như thể đã luyện hàng trăm ngàn lần, Kỳ Tiềm lập tức rời khỏi trận chiến.
Gã giơ khay dầu đèn màu đỏ trong tay lên, sau đó vung tay ném mạnh về phía khách hàng, cũng chính là ném tới chỗ sâu nhất trong từ đường!
Luồng sáng đỏ tươi xoay tròn trên không, bay về phía xa… đến chỗ lẽ ra phải đụng vào thứ gì đó.
Nhưng quái lạ thay, nó không dừng lại mà tiếp tục lao thẳng vào bóng tối.
Như thể…
Bóng tối đằng trước còn ẩn giấu một không gian xa xôi đáng sợ hơn.
Bởi vì đã có kinh nghiệm nên Vệ Thành lần này cũng không dừng lại, nhanh chóng thắp sáng ngọn nến màu trắng thứ hai.
An Tân khom lưng, phụ trách ôm eo Ôn Giản Ngôn đang kiệt sức.
Bởi vì lần này anh ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý trước cân nặng của hắn nên chỉ hơi lảo đảo một chút, sau đó nhanh chóng đứng thẳng người dậy.
Ba người phối hợp ăn ý, gần như liền mạch, không hề lãng phí dù chỉ một giây một phút.
“Giờ thì… té lẹ!”
Hết chương 260
------oOo------.