Một con đường lầy lội quanh co trải dài tít tắp.
Trên con đường nhỏ, một nhóm người đang dốc hết sức lao như bay về trước.
Trong mảnh tĩnh lặng, tiếng bước chân vội vàng lộn xộn quanh quẩn khắp không gian.
Trong bóng tối xoè tay không thấy năm ngón, thấp thoáng có thể nhìn thấy gian tứ hợp viện.
Trước cổng có treo hai ngọn đèn lồng một trắng một đỏ tỏa ra ánh sáng âm u, thoạt nhìn hết sức quái đản kinh dị.
Ôn Giản Ngôn vừa lao về trước bằng tốc độ nhanh nhất vừa tranh thủ thời gian ngoảnh về sau.
Cách đó không xa, một nữ thi toàn thân đỏ rực đứng thẳng.
Bước chân của nó thong thả cứng đờ, từng bước từng bước tiến về phía họ.
Màu đỏ có vẻ cực kỳ chói mắt trong tối, âm trầm đáng sợ đến cực điểm, chỉ nhìn từ xa cũng đủ khiến cho toàn thân người ta tê dại.
Mặc dù bởi vì khoảng cách xa xôi nên không thể trông rõ ngũ quan thi thể, nhưng khác với ký ức, lần này Ôn Giản Ngôn có thể thấy rõ khuôn mặt nữ thi đã không còn bị bóng tối đặc quánh như mực bao phủ…
Nói cách khác, nữ thi váy đỏ đã mua được “mặt” ở tầng ba rồi.
Nếu như phán đoán khi trước của hắn là đúng, vậy thì chỉ e nữ thi đã hoàn chỉnh hơn trước mặt còn đáng sợ hơn lúc ở tầng hai.
“…”
Sau khi ý thức được điểm này, sống lưng Ôn Giản Ngôn chợt toát mồ hôi lạnh.
Hắn không dám nhìn nhiều, vội vã thu hồi tầm mắt của mình.
Quất Tử Đường chạy sát theo Ôn Giản Ngôn, vừa chạy vừa giương cao giọng hỏi:
“Cái quái gì thế?”
Tuy rằng cô chưa từng gặp nữ thi váy đỏ, nhưng qua lời giải thích của Ôn Giản Ngôn về “tầng năm”, cùng với sợ hãi hùng tột độ mà đối phương vừa biểu hiện, Quất Tử Đường vẫn có thể ý thức được, e là đẳng cấp của nữ thi váy đỏ này bỏ xa đám thi thể mình từng gặp khi trước.
“Có vẻ nó là thi thể chúng tôi gặp ở tầng hai…”
Kỳ Tiềm vừa chạy vừa đáp.
“Lúc ấy nó bị phong ấn trong một tấm gương, bởi vì chuyện ngoài ý muốn nên được phóng thích.
Sau đó thì mất tung tích.” Gã nghiến răng, vẻ mặt đanh lại: “Không ngờ nó lại xuất hiện vào lúc này…”
Sắc mặt Kỳ Tiềm có chút tái nhợt.
Dù sao gã là người duy nhất thật sự tiếp xúc gần cùng nữ thi, cũng bởi vậy mà suýt chút trả giá bằng mạng.
Gã nhắc nhở: “Hãy cẩn thận, chỉ cần nhìn vào nữ thi váy đỏ sẽ chết!”
Mọi người chạy như điên như dại.
Tuy nhiên không biết có phải ảo giác hay không, con đường dưới chân tựa hồ càng thêm lầy lội ẩm ướt, mỗi bước dẫm xuống đều phát ra tiếng lẹp nhẹp.
Trong không khí lạnh lẽo nồng nặc mùi máu tươi, dưới lớp bùn đất màu nâu đen rỉ máu, dần dần tụ lại thành một vũng nhỏ.
Có người vô thức nhìn xuống…
“Phịch!”
Người đó ngã rầm xuống đất.
“Này!” Trương Vũ đứng cạnh cả kinh, vội vàng đưa tay túm lấy hắn.
Nhưng nhiệt độ chạm qua lạnh băng cứng ngắc, hệt như đang túm một bộ thi thể.
“!”
Hắn ta há hốc mồm, bất giác buông ta.
Cơ thể người nọ cứng đờ ngã xuống.
Sắc mặt Trương Vũ tái mét: “Anh ta chết rồi.”
Nhìn thấy đội viên dưới trường mình bỏ mạng, sắc mặt Quất Tử Đường trở nên vô cùng khó coi:
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”
Mặc dù đồng đội tử vong là chuyện bình thường ở trong Ác Mộng, nhưng việc một streamer kỳ cựu bỏ mạng trong khi chưa đương đầu trực tiếp với nữ thi thế này thì cũng rất hiếm, kể cả là trong phó bản cao cấp.
Vệ Thành đứng ở phía sau khẽ giật mình, như thể đột nhiên nghĩ tới gì đó.
Đồng tử anh ta co rụt, thốt lên kinh hãi:
“Chờ chút, lúc trước khi ở tầng ba, lời nguyền trong bức họa cuối hình như chính là một người phụ nữ mặc quần áo đỏ…”
Trong vũng máu dần dần loang rộng phản chiếu đôi giày thêu đỏ tươi và làn váy cùng màu của người phụ nữ.
Đến giờ Vệ Thành vẫn còn nhớ rõ, khi Ngô Á suýt chút nữa bị tấn công, thiên phú của mình đã bị động kích hoạt.
Vào khoảnh khắc đó, anh ta bỗng nhiên sinh ra dự cảm đáng sợ… toàn thân lạnh toát, hãi hùng đến cực điểm.
Sắc mặt của Ôn Giản Ngôn đứng cạnh cực kỳ khó coi.
Hắn mở miệng nói:
“Cách thức giết người của nó tăng lên.”
Không chỉ là mắt đối mắt, ngay cả lời nguyền đụng phải hình ảnh phản chiếu sẽ chết ở trong lầu ba cũng được nữ thi váy đỏ này kế thừa.
“Đừng cúi đầu!” Vệ Thành tái mặt, cắn chặt răng nói: “Cẩn thận bóng tối, tránh tất cả vũng máu ra!”
“Thứ ma quỷ này chắc chắn không phải loại quái vật gì bình thường, thậm chí nó có thể là một phần cốt lõi của toàn bộ phó bản.”
Ôn Giản Ngôn chậm rãi nói.
Kết luận mà hắn đưa ra không phải nói suông không có lý do.
Trong [Cao ốc Xương Thịnh], màu sắc của một mặt hàng có ý nghĩa cụ thể của nó.
Dầu đèn màu trắng có thể bảo vệ streamer khỏi bị ‘khách hàng’ phát hiện, trong khi dầu đèn màu đỏ có thể thu hút ‘khách hàng’, thậm chí khiến chúng tấn công streamer.
Ngoài dầu đèn màu đỏ và trắng, tờ tiền Âm Phủ màu trắng tượng trưng cho độ khó thấp, còn tờ tiền Âm Phủ màu đỏ tượng trưng cho độ khó tăng gấp đôi.
Cũng với những đồ nội thất màu đỏ kết nối đến thế giới khác…
Tất cả mọi thứ đang truyền cho họ cùng một thông điệp…
Màu đỏ tượng trưng cho nguy hiểm.
Và trong toàn bộ phó bản, chỉ có nữ thi váy đỏ từ đầu đến chân là đỏ như máu.
Nó cũng là thi thể duy nhất được phong ấn bằng gương, mặc dù nằm trên tầng hai nhưng độ khó của việc mở gương gần như tương đương với tầng bốn cao nhất.
Quan trọng hơn là, trong cửa hàng tầng ba nơi nữ thi váy đỏ ghé thăm, trong bức tranh đặc biệt mà nó bước vào có một con đường rất giống với con đường dưới chân họ lúc này.
Mà con đường kia lại dẫn thẳng tới tầng năm trung tâm phó bản!
Tuy nhiên đường kia chỉ có thể vào chứ không thể ra, do đó Vu Chúc buộc phải xuất hiện và yêu cầu Ôn Giản Ngôn tìm kiếm con đường thứ hai tiến vào tầng năm.
Từ đủ thứ chuyện có thể nhìn ra rằng, rốt cuộc bức họa thứ ba kia đặc biệt cỡ nào.
“Vậy chúng ta bây giờ phải làm sao bây giờ?” An Tân hỏi.
Đồng Dao: “Tôi e là chỉ có thể chạy trốn.”
Hiển nhiên cô còn chưa khôi phục hẳn sau trận tiêu hao vừa rồi, sắc mặt vẫn còn hơi tái.
Cô nhìn chằm chằm tứ hợp viện sáng đèn cách đó không xa, nhỏ giọng nói: “Trước khi thi thể đuổi kịp chạy vào trong đó, không chừng sẽ có một đường sinh cơ.”
“Này…”
Đột nhiên, Tô Thành đứng cạnh chợt lên tiếng.
Anh khẽ nheo mắt như có điều suy tư: “Mọi người không cảm thấy à? Chúng ta chạy lâu như vậy nhưng khoảng cách với tứ hợp viện cũng không rút ngắn.”
Nghe vậy, cả đám sửng sốt.
Hình như đúng thật…
Tuy rằng bọn họ đã chạy thục mạng gần ba phút, nhưng tứ hợp viện vẫn chẳng to ra chút nào.
Nó vẫn lẳng lặng đứng ở cuối đường, tựa như ảo ảnh không thể tiếp cận.
Ôn Giản Ngôn nhanh chóng nhìn về sau.
Nữ thi vẫn đi theo sau bọn họ.
Từng bước, từng bước.
Bước chân của nó chậm chạp mà cứng đờ, khoảng cách giữa từng bước chân đều cực kỳ ngắn.
Dựa theo lẽ thường mà nói thì nó gần như không có khả năng đuổi kịp một đoán nhân loại chạy thục mạng được.
Nhưng quái lạ thay, bóng hình nữ thi váy đỏ lại rõ ràng hơn lúc trước.
Hiển nhiên khoảng cách song phương đang rút ngắn dần.
Ôn Giản Ngôn đã có thể nhìn thấy hai bàn tay xanh xao buông thõng bên hông, cùng lớp sơn móng tay đỏ tươi chói mắt của nó rõ mồn một.
“Nó sắp đuổi kịp chúng ta rồi.”
Ôn Giản Ngôn rời mắt, trầm giọng nói.
Hắn vừa nói vừa cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh: “Xem ra… Miễn là nó còn ở đây chúng ta sẽ không bao giờ chạy được lên tầng thứ năm.”
Trên con đường này, các quy tắc của thế giới loài người không còn tác dụng.
Sau lưng có thi thể đuổi theo sát nút, đồng thời càng ngày càng có nhiều máu rỉ ra từ đống bùn đất ẩm ướt, dần dần tụ lại thành vũng máu nhỏ.
Trong mỗi vũng máu đều có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng nữ thi váy đỏ.
Lạnh lẽo, kinh dị khiến người ta phát rợn.
Càng tệ hơn là, nơi trú ẩn an toàn duy nhất của họ lại không có tác dụng gì.
Chỉ cần nữ thi váy đỏ này còn tồn tại, bọn họ không có khả năng tiến vào tầng năm.
Tệ thật.
Tuyệt vọng làm sao!
Giống như có sợi dây thừng quấn cổ cả đám, lặng lẽ chậm rãi siết chặt, thoạt nhìn không có khả năng sống sót.
“…Mẹ kiếp.”
Ôn Giản Ngôn chửi thề.
Đoạn hắn hít sâu một hơi, bước chân phanh lại: “Đừng chạy nữa, vô ích.”
Những người khác cũng dừng bước.
Quất Tử Đường khẽ thở hổn hển.
Cô quay đầu nhìn Ngô Á, dứt khoát ra lệnh: “Kích hoạt thiên phú của anh.”
Ngô Á gật gật đầu.
Một giây sau, một lớp màng mỏng giống như cao su xuất hiện, bao phủ dưới lòng bàn chân mọi người.
Bằng cách này, một khu an toàn nho nhỏ mà máu không thể xâm chiếm xuất hiện.
Tuy nhiên điều này không có nghĩa là nguy hiểm biến mất.
Nó chỉ giúp cho mọi người không chết vì bị cái bóng nữ thi trong máu chạm vào mà thôi.
Hơn nữa… chỉ là tạm thời.
Sắc mặt Ngô Á hơi trắng.
Y cố gắng cầm cự thiên phú của mình, song một số khu vực xung quanh đã bắt đầu bị máu tươi ăn mòn.
Chỉ e y cũng không trụ được bao lâu nữa.
Trên con đường nhỏ uốn lượn trong bóng tối, một nhóm người đứng bất động ở giữa đường, bởi vì vận động kịch liệt mà thở hổn hển.
Phía sau lưng họ, một nữ thi váy đỏ đang chậm rãi đến gần.
“Cộp cộp cộp.”
Tiếng bước chân vang lên sau lưng mọi người, càng ngày càng rõ, càng ngày càng gần.
Mọi người đứng im tại chỗ không dám quay đầu.
Lời cảnh báo vừa rồi của Kỳ Tiềm vẫn văng vẳng bên tai… “Đối mắt là chết”.
Tâm lý sợ hãi thôi thúc bọn họ quay đầu nhìn về khoảng cách giữa mình và thi thể, nhưng lý trí lại điên cuồng gào lên “Đừng quay đầu”.
Dưới tác động của hai loại cảm xúc, sắc mặt mọi người cứng đờ, trán túa đầy mồ hôi lạnh.
“Làm, làm sao bây giờ?”
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi: “Đừng hoảng sợ, tôi có phương án dự phòng.”
Hắn nhìn về phía Quất Tử Đường, đoạn vươn tay: “Cô còn tấm bùa màu đen chứ?”
“Tất nhiên là còn.” Quất Tử Đường nheo mắt nhìn Ôn Giản Ngôn, tựa hồ đột nhiên ý thức được gì: “Chẳng lẽ cô muốn…”
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi: “Ừ.”
Lúc trước hắn ngăn cản Quất Tử Đường sử dụng bùa đen không chỉ bởi vì lý do “bùa chú có thể nhìn thấu” đơn giản như vậy, càng không phải vì lòng tốt vứt đi nào đó… Đây chỉ là cớ bên ngoài của hắn mà thôi.
Quy tắc phó bản [Cao ốc Xương Thịnh] quá kỹ lưỡng.
Hầu như không có quy tắc nào là vô dụng.
Ôn Giản Ngôn không cảm thấy rằng nữ thi váy đó bị hắn vô tình thả ra từ tấm gương ở tầng hai lại dễ dàng thả cho họ đi như vậy, từ nay về sau sẽ không bao giờ xuất hiện.
Từ đầu đến cuối Ôn Giản Ngôn đều có dự cảm…
Chỉ cần hắn có ý đồ tiến vào tầng năm Cao ốc Xương Thịnh thì khả năng cao, hắn sẽ gặp lại nữ thi này.
Nếu như sự tình thật sự phát triển đến mức đó, hắn nhất định phải đảm bảo trong tay bản thân có phương án dự phòng.
Cho nên từ sau khi rời khỏi tầng ba, phong cách hành sự của Ôn Giản Ngôn trở nên cực kỳ bảo thủ.
Bất kể lựa chọn căn phòng phía Tây có độ khó thấp hơn hay bất kỳ lựa chọn nào khác… Có thể tiết kiệm hắn đều tiết kiệm, có thể tránh được thì hắn đều tránh.
Và bây giờ, hoá ra mối lo ngại của hắn là đúng đắn.
Quất Tử Đường không nói nhiều, đưa lá bùa cho Ôn Giản Ngôn.
Tấm bùa đen xì nằm gọn trong tay, đường vân màu đỏ kỳ lại phía trên có vẻ cực kỳ chói mắt, nơi nơi đều lộ khí tức chẳng lành.
“Sẽ thành công chứ?” Kỳ Tiềm đứng cạnh lo lắng: “Cô có chắc không?”
“80%.” Ôn Giản Ngôn đáp.
Tất nhiên thực tế chỉ có 50%.
Nhưng vậy đủ rồi.
“Anh quên rồi sao? Về mặt lý thuyết chúng ta vẫn còn ở trong tầng bốn.” Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, bàn tay siết chặt lá bùa: “Bắt đầu từ tầng hai, nữ thi váy đỏ đã trở thành một trong những “khách hàng”.
Nếu hiện tại chúng ta còn ở tầng bốn, vậy thì nó vẫn phải chịu ràng buộc bởi các quy tắc tầng bốn.”
Kỳ Tiềm sửng sốt: “Nói cách khác… Bây giờ nó vẫn được tính là một “khách hàng” trong phó bản, và lá bùa này vẫn có tác dụng với khách hàng phải không?”
Ôn Giản Ngôn gật đầu: “Đúng vậy.”
“Nhưng làm thế nào để cô có thể tiếp cận nó?” Kỳ Tiềm hỏi.
Có thể nói rằng nữ thi váy đỏ là thứ đáng sợ nhất họ gặp phải trong toàn bộ phó bản, hơn nữa hầu như không có cách phá giải nào… Ngay cả dầu đèn màu trắng có tác dụng ngăn cản các xác chết tấn công cũng không xi nhê tí nào với nó, quả thực khiến người ta tuyệt vọng kinh khủng.
Ôn Giản Ngôn muốn dám lá bùa lên trên người nó nhất định phải đến gần nó.
Cho dù có thể thông qua nhắm mắt chặn được phương thức giết người “nhìn nhau là chết”, nhưng sớm muộn gì hắn cũng bỏ mạng vì chạm vào cái bóng thi thể trong vũng máu tươi.
“Vấn đề này tôi cũng nghĩ rồi.” Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, móc thứ gì đó từ trong túi mình: “Không chừng đạo cụ này có thể phát huy tác dụng.”
Mọi người nhìn vào tay hắn, bất giác sững sỡ.
Đó là một chiếc khăn voan màu đỏ có thêu chữ “hỉ” thật lớn, hiển nhiên là một chiếc khăn trùm đầu.
Ôn Giản Ngôn có cơ sở để đoán vậy.
Đầu tiên nếu hắn đoán đúng thì chiếc khăn voan vốn nên thuộc về nữ thi váy đỏ… Và hắn cũng lấy được nó từ chỗ xác chết bức tranh tầng ba.
Quan trọng hơn là, sau khi hắn bị bắt vào kiệu giấy, trên người hắn mặc bộ lễ phục cưới màu đỏ hệt như nữ thi, trên đầu vẫn phủ chiếc khăn voan cũ.
Huống chi sau khi chiếc kiệu được người giấy nâng, chúng đi về phía “tầng năm” dọc theo đường nhỏ giống hệt như con đường này.
Ôn Giản Ngôn nhớ rõ bên trong và ngoài chiếc kiệu không có ánh đèn tồn tại, tuy nhiên chiếc khăn trên đầu lúc ấy lại có thể ngăn hắc ám xung quanh ăn mòn, giúp hắn duy trì trạng thái “người sống”.
Lại liên hệ với bộ quần áo hắn mặc trên người khi ấy… liên kết các manh mối rải rác trước đây, đáy lòng Ôn Giản Ngôn đã nảy lên chút suy đoán mơ hồ.
Đầu tiên, tứ hợp viện đại biểu cho tầng năm kỳ thật chính là toà nhà của nữ thi váy đỏ.
Mục đích tất cả những việc nó làm từ lúc rời khỏi tấm gương tầng hai… chỉ để đến được nơi này.
E rằng đó là lý do vì sao Vu Chúc xuất hiện bên trong kiệu giấy, ngăn Ôn Giản Ngôn không được tiến vào.
Bởi vì một khi hắn dùng cách này tiến vào tầng năm, hắn sẽ thay thế nữ thi ở lại tầng năm vĩnh viễn…
Chỉ có thể vào, không thể ra.
Và hai kết luận này dẫn đến phỏng đoán cuối cùng…
Chiếc khăn trùm đầu màu đỏ có thể tạm thời đánh lừa quy tắc phó bản, cho hắn địa vị tương tự như NPC.
Bởi vì ở trong kiệu giấy, ngay cả không có ánh sáng hắn cũng không chết.
Bởi vì hắn bị phán định là một thi thể, chờ được khiêng vào tầng năm là sẽ hoàn toàn trở thành một phần phó bản.
“Được rồi, nếu cô đã nói như vậy thì cứ thử xem thế nào.”
Dù sao ngoài cách này ra gã cũng không nghĩ được cách phá giải khác.
“Ngô Á.” Quất Tử Đường mở miệng: “Dùng thiên phú của anh đưa cô ta ra ngoài, đưa đi càng xa càng tốt.”
Ôn Giản Ngôn biết rõ đối phương đang giúp mình giảm bớt tỷ lệ sai sót.
Hắn gật đầu, không từ chối ý tốt của cô:
“Cảm ơn.”
Hắn hít sâu một hơi, đoạn cầm chiếc khăn voan nồng múi máu trùm lên đầu.
Một giây sau, tiếng bước chân của nữ thi áo đỏ ngừng lại.
Nó đứng tại chỗ, hệt như vết thương bị rạch của bóng tối.
Xung quanh tĩnh lặng, sự tĩnh lặng khiến người ta lo lắng.
Ôn Giản Ngôn cất bước, men theo con đường do thiên phú Ngô Á tạo ra, chậm rãi tiến về phía trước.
Mọi người nín thở, thấp thỏm chờ đợi.
Sắc mặt Ngô Á nhanh chóng tái nhợt, trán đổ mồ hôi, thể lực nhanh chóng trôi qua từng giây từng phút.
Đột nhiên, đầu gối của y mềm nhũn rồi ngã xuống đất.
“Xin lỗi đội trưởng, tôi đến cực hạn rồi.” Ngô Á cười khổ nói.
Giữ cho hai chân mọi người không dính máu tươi, giờ lại muốn mở con đường dẫn thẳng đến chỗ nữ thi váy đỏ, đây thực sự là điều quá khó.
Có thể đưa đối phương đến chỗ nọ đã là cực hạn của y rồi.
Dưới khăn voan đỏ, Ôn Giản Ngôn thấy con đường dưới chân đã kết thúc.
Tiến thêm bước nữa là vũng máu màu đỏ tươi.
Sâu trong vũng máu phản chiếu đôi giày thêu màu đỏ, lên trên chút nữa chính là cơ thể cứng ngắc kinh khủng của nữ thi.
“…”
Xem ra cuối cùng vẫn phải đánh cược.
Ôn Giản Ngôn chậm rãi hít sâu một hơi, tiến thêm một bước.
Bùn nhão dưới chân phát ra âm thanh lép nhép, bóng hình hắn thoáng lướt qua vũng máu.
Nữ thi váy đỏ trong tối cũng không động đậy.
Ôn Giản Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
Suy đoán của hắn đã đúng.
Khăn voan đỏ trên đầu mình quả thật có chức năng tương tự bảo vệ.
Tuy nhiên có lẽ nó chỉ phát huy trên con đường nhỏ quanh co này.
Đi thêm hai ba mét nữa hắn sẽ tới gần nữ thi váy đỏ.
Mặc dù còn một khoảng nữa nhưng Ôn Giản Ngôn đã có cảm nhận được, luồng khí lạnh lẽo từ người thi thể tỏa ra không giống những tồn tại khác, khiến tóc gáy hắn dựng ngược.
Ôn Giản Ngôn hồi thần, cúi đầu nhìn lá bùa đen xì trong tay.
Sau đó hắn thò tay vào túi mình, móc là búa nhăn nhúm thứ hai giống lá bùa màu đen xì, tuy nhiên đường vân màu đỏ phía trên như bị xoá mờ, trở nên nhợt nhạt xỉn màu.
Hắn dán lá bùa xỉn màu lên phía mặt sau của lá bùa đen trong tay.
Thậm chí không cần keo dán, hai lá bùa dính chặt với nhau không thể tách rời… như thể mặt sau lá bùa co lại ôm chặt sợi tóc thuộc về hắn vậy.
Bùa đen có tính định hướng
Một khi vài thứ thuộc về người khác được gắn vào nó, nó có thể dẫn dắt “khách hàng” bị điều khiển bởi quy tắc đến chỗ của chủ sở hữu món đồ.
Hiển nhiên lá bùa này được dùng như một la bàn định hướng.
Nữ thi váy đỏ kia quá đáng sợ, bất kể đi tới nơi nào đều mang vô số tai họa và tử vong.
Nếu dẫn nó đến một đội vô tội, hắn cảm thấy mình không nỡ.
Ôn Giản Ngôn khẽ nheo mắt, dưới hàng mi mềm mại là đôi mắt hổ phách trong veo sâu không thấy đáy.
Khóe môi hắn như bất cẩn nhếch lên thành một đường cong.
… Mộc Sâm, mày bảo có đúng không nào?
Hết chương 263
------oOo------.