Từng bàn tay người giấy trắng bệch từ bốn phương tám hướng vươn ra tóm lấy cánh tay và bả vai Ôn Giản Ngôn… Ngón tay lạnh lẽo cứng đờ bấu chặt vào trong da thịt mang đến cảm giác đau đớn mãnh liệt, căn bản không có khả năng để hắn giãy thoát.
Hắn bị đẩy về phía trước từ đằng sau, loạng choạng lao về phía trước.
Dưới ánh nến đỏ tù mù, quan tài mở nắp ngày càng gần hơn.
Cách đó không xa, miệng nắp quan tài đen kịt mở rộng, hệt như cái miệng đang há chờ đón sự xuất hiện của tế phẩm.
“!!!”
Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co rụt.
Đúng lúc này, cách đó không xa bỗng có tiếng quát vọng tới: “Cúi đầu!”
Gần như chẳng kịp suy nghĩ nhiều, phản ứng cơ thể nhanh hơn mọi thứ.
Ôn Giản Ngôn cúi phắt đầu, tiếng gió rít xẹt qua tai.
Chỉ nghe thấy “xoẹt” một tiếng, đầu hai người giấy cách hắn gần nhất lăn xuống dưới đất.
Bàn tay lạnh lẽo ghì chặt hắn buông lỏng.
Dưới ánh nến màu máu, ánh mắt Quất Tử Đường bén nhọn:
“Theo tôi!”
Trên tay cô cầm một con dao rựa không hợp với dáng người.
Con dao rất cũ, lưỡi dao uốn vào dính đầy máu tươi khô cạn, trông có vẻ cực kỳ đáng sợ.
Chỉ liếc mắt một cái Ôn Giản Ngôn đã biết đây không phải thiên phú của cô mà là một đạo cụ cấp truyền thuyết cực kỳ hiếm có nào đò, hơn nữa cấp bậc rất cao, có thể sử dụng nhiều lần.
“Nhanh lên!”
Dưới sự yểm trợ của Quất Tử Đường, hai người mau chóng thoát khỏi căn phòng phía Bắc và trở lại sân.
Vừa bước vào sân Ôn Giản Ngôn đã giật mình.
Không biết bắt đầu từ khi nào, hàng hiên vốn treo nửa đèn lồng trắng nửa đèn lồng đỏ đã biến hết thành đèn lồng đỏ chói mắt, ánh đỏ sền sệt như máu bao trùm cả sân.
Khắp nơi toàn là chữ “Tế” bắt mắt, thoạt nhìn âm trầm quái đản khiến da đầu người ta ngứa ran.
“Đã, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này Tô Thành và Kỳ Tiềm cũng lần lượt lao ra từ căn phòng phía Đông.
Trông thấy cảnh tượng trong tứ hợp viện, hai người sửng sốt lộ vẻ khó tin.
“Không biết.”
Sắc mặt Ôn Giản Ngôn khó coi lắc đầu, nhanh chóng đáp lại.
“Xột xoạt…”
Đúng lúc này, tiếng giấy cọ sát chói tai truyền tới từ phía sau lưng mọi người phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch.
Cả đám kinh hãi quay đầu nhìn về hướng âm thanh.
Giờ phút này, căn phòng phía Bắc đã hoàn toàn bị ánh sáng đỏ tươi bao trùm.
Từ trên mép cửa và ô cửa sổ như có máu tươi chảy ra, khuôn mặt trắng bệch cứng đờ của đám người giấy nở nụ cười quỷ dị.
Chúng bước ra từ căn phòng phía Bắc, trong phòng đỏ tươi có vẻ ngập tràn quỷ khí.
Trên mặt chúng nở nụ cười, đôi chân cứng ngắc bước qua, đồng loạt vươn tay về phía nhân loại…
“Bẩn bằng chết, cút hết cho tao!”
Quất Tử Đường nhíu chặt hàng mày, nắm con dao rựa trong tay.
Tiếng gió “vù vù” xẹt qua, lại thêm mấy con người giấy bị xé nát.
Vết máu trên dao ngày càng đậm hơn, như thể muốn bao trùm toàn bộ thân dao.
Tầm mắt Ôn Giản Ngôn dừng lại trên con dao chốc lát.
Lưỡi dao bị máu tươi bao phủ đã thu nhỏ, hiển nhiên, một khi máu tươi bao trùm toàn bộ thân dao thì đạo cụ này sẽ không thể kích hoạt tiếp trong phó bản Cao ốc Xương Thịnh.
Hắn mau chóng liếc nhìn giao diện livestream.
… Còn sáu phút nữa là hết giờ.
Ôn Giản Ngôn cắn chặt răng, não bộ điên cuồng tính toán.
Trong hoàn cảnh này, bọn họ không thể tiến vào căn phòng phía Bắc thêm lần nữa.
Mặc dù đạo cụ cấp truyền thuyết của phó bản vẫn còn trong tay nhưng họ hoàn toàn không hề biết cách sử dụng…
Họ phải phá vỡ tình hình bằng cách nào?
Lúc này hắn đột nhiên nghĩ tới gì đó, quay đầu nhìn Tô Thành hỏi vội: “Đúng rồi, hai người tìm thấy cái gì trong phòng phía Đông thế?”
“Linh vị.”
Tô Thành trả lời mà không đắn đo.
“Cái gì?”
Ôn Giản Ngôn sửng sốt.
“Rất nhiều, rất nhiều linh vị.” Tô Thành đanh mặt đáp.
Thực tế, sau khi tiến vào căn phòng phía Đông anh ta cũng bị cảnh tượng trước mặt dọa cho sợ hãi… Trong căn phòng tối đen như mực đặt một loạt linh vị rậm rạp chằng chịt.
Khác với từ đường trong căn phòng tối ở cửa hàng tầng bốn, sau lưng đống linh vị này không có di ảnh, chỉ có độc một tấm bài vị mà thôi.
Linh vị có mới có cũ, có cái bằng gỗ đã mục nát hẳn, như thể chạm vào sẽ vỡ ra ngay.
Cho dù là linh vị mới thì cũng rất cũ, phía trên phủ lớp bụi dày.
“À phải, ngoài chuyện đó ra thì tôi còn tìm được thứ này.” Tô Thành móc một cuốn sổ cũ dày từ trong túi đưa cho Ôn Giản Ngôn.
Hiển nhiên cuốn sổ đã có từ lâu, toả ra hơi thở bụi bặm mục nát.
Dây cỏ buộc ngoài bìa sách đã bị ăn mòn đứt lìa, nhưng quái lạ là, chất giấy vốn nên yếu hơn lại không bị hao tổn gì.
Ôn Giản Ngôn mở sách ra.
Ánh đèn màu đỏ hắt lên trang giấy, chiếu sáng những ký tự nhỏ dày đặc phía trên.
Gần như ngay lập tức, hắn nhận ra rằng đây không phải là một “cuốn sổ” mà là một danh sách ghi đầy những cái tên.
Hầu hết các tên đều được viết bằng bút đen, nhưng cứ khoảng chục trang thì lại có một cái tên được viết hoàn toàn bằng mực đỏ.
Trên các trang sách, hầu như toàn bộ chữ đã bị nhoè, tuy nhiên trên mỗi cái tên đều có một dấu ấn màu nâu sẫm, tựa hồ là dấu tay máu khô.
“Này! Hai người có phát hiện gì không!”
Kỳ Tiềm cố gắng cầm cự, không cả ngoảnh đầu hét lên.
“Mẹ kiếp!” Quất Tử Đường nhỏ giọng rủa thầm, lại chặt đứt tay một con người giấy sau lưng đang vươn tay về phía mình: “Toàn lũ bẩn thỉu!”
“Sao bọn chúng cứ cố tấn công chúng ta từ sau lưng vậy!”
Trán Ôn Giản Ngôn túa mồ hôi lạnh, hắn nghiến răng nói: “Sắp rồi!”
Thời gian không còn nhiều.
Hắn không đọc kỹ từng trang nữa mà lật thẳng đến trang cuối luôn.
Trang cuối trống trải.
Phía trên cùng là một cái tên được viết bằng mực đỏ ngay ngắn.
Chất mực đỏ tươi sền sệt chói mắt, tưởng chừng ngay trong giây sau sẽ rỉ máu tươi.
Trong nháy mắt đó, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Ôn Giản Ngôn.
Đó là tên hắn.
… [Ôn Giản Ngôn]
Hắn ngẩng phắt đầu, nhìn về phía đám người giấy nghìn nghịt cách đó không xa qua vai của Quất Tử Đường và Kỳ Tiềm.
Lúc này tuyệt đối không phải ảo giác.
Dưới ánh đèn đỏ khắp sân, đôi mắt vô hồn của chúng dán chặt vào hắn, miệng nở nụ cười ngoác đến mang tai, lần lượt vươn những cánh tay trắng bệch về hắn.
Đến đây.
Đến đây mau nào.
Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co rút.
Như chợt nghĩ tới gì đó, hắn nhét quyển danh sách dày cộp vào ngực Tô Thành, sau đó thò tay vào trong túi mình.
Chẳng bao lâu sau, một tấm thiệp mời xuất hiện trong tay hắn.
Chữ viết và màu sắc phía trên đang dần biến mất bằng một tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Chỉ trong nháy mắt, thiệp mời trong tay hắn đã biến thành trang giấy trắng.
Chỉ những người nhận được thiệp mời mới có thể được coi là “khách” và tiến vào tứ hợp viện.
Vậy thì người có thể ở trong tứ hợp viện mà không cần thiệp mời…
Sẽ là ai?
Và tại sao chỉ có hắn mới rút được con dao nhỏ găm sâu dưới đáy hòm quan tài?
Vô số phỏng đoán hỗn loạn đáng sợ xoay mòng trong đầu, và một phỏng đoán sắp được đưa ra.
Mẹ kiếp.
Ôn Giản Ngôn rủa thầm một câu, sau đó lại quay đầu nhìn Tô Thành: “Thiệp mời của anh đâu!”
Tô Thành vừa cầm cuốn danh sách nặng trịch vừa vội vàng lục lọi túi mình, chẳng mấy đã tìm thấy tấm thiệp mời nhăn nhúm.
Ôn Giản Ngôn giật lấy nó.
Trên tờ giấy đỏ viết một chữ Hỉ to đùng, có vẻ vô cùng bắt mắt.
Ôn Giản Ngôn nhanh chóng lật tấm thiệp lại.
Quả nhiên ba chữ [Ôn Giản Ngôn] nho nhỏ xuất hiện trên tấm thiệp mời đỏ tươi.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc này, nhưng khi nhìn thấy tên mình xuất hiện trên tấm thiệp mời, thoáng chốc, Ôn Giản Ngôn có ảo giác mình đã bị giáng một cú.
Hắn siết chặt tấm thiệp mời trong tay, bởi vì dùng sức quá mạnh nên đầu ngón tay trắng bệch lạnh cóng.
Không phải khách khứa, vậy thì thân phân của hắn là gì?
… Là “cô dâu”.
Không phải chú rể, mà là cô dâu.
Bây giờ xem ra, sự tình so với tưởng tượng của hắn còn tệ hơn nữa.
Tuy rằng đã đi con đường thứ hai để tiến vào tầng năm, nhưng cuối cùng không hiểu vì sao hắn lại bước vào đường cũ.
Sắc đỏ chiếu rọi khoảng sân rộng lớn, khuôn mặt người giấy tươi cười đan xen, chen chúc lao về phía này, hệt như dòng lũ không thể chống lại, còn bốn người họ thì bị bao vây kẹt cứng.
Ôn Giản Ngôn cắn chặt răng, con ngươi hổ phách lóe lên ánh sáng nghiêm nghị, ngón tay lạnh lẽo khẽ siết, móng tay cắt tỉa gọn gàng cắm sâu vào lòng bàn tay, gây ra cảm giác đau đớn nhè nhẹ.
Hắn nhìn lướt qua giao diện livestream.
Vẫn còn bốn phút trước khi nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng chấm dứt.
Không đủ thời gian, hoàn toàn không đủ.
Càng kinh khủng là, dù đã tiến vào thời gian đếm ngược cuối cùng nhưng ngay cả nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng là gì bọn họ cũng không biết…!
Tuyệt vọng thấu xương ập đến như cơn thuỷ triều tăm tối..
Như thể sợ rằng tình hình hiện tại của họ vẫn chưa đủ xấu, đột nhiên, không hề báo trước, một tiếng bước chân quen thuộc bỗng vang lên từ ngoài cửa…
“Cộp cộp cộp”
Nặng nề, đều đều, và đáng sợ.
Thoáng chốc, đồng tử mọi người đều co rút lại, đồng loạt quay đầu về phía âm thanh…
Cửa tứ hợp viện mở toang.
Giữa mảnh bóng tối xoè tay không thấy năm ngón ngoài cổng, một bóng người đang dần trở nên rõ ràng.
Màu đỏ chói mắt, màu đen sền sệt tạo thành tương phản rõ rệt, gần như kiến cho trái tim người ta chìm xuống vực thẳm, bị nỗi tuyệt vọng rợn ngợp ép khó thở.
Đó là nữ thi váy đỏ!
Có lẽ vì bùa chú trên người bị vô hiệu, hoặc có lẽ vì toàn bộ tứ hợp viện chìm trong ánh sáng đỏ nên đã thu hút nó tới.
Nữ thi váy đỏ lại xuất hiện trong tầm mắt mọi người, biến cơn Ác Mộng đáng sợ nhất thành hiện thực.
Nó bước từng bước cứng đờ về phía trước, nửa khuôn mặt trắng bệch bị bóng tối bao trùm nhìn không ra, chỉ có khóe miệng đỏ tươi là vểnh cao, lộ ra nụ cười quái dị hệt đám người giấy xung quanh.
“Chặn cửa lại…! Không thể để cho cô ta vào!”
Giọng Kỳ Tiềm khàn khàn sắc bén, gần như là lạc cả giọng.
Trong tứ hợp viện, trong một không gian nhỏ hẹp như này bọn họ đồng thời phải đối mặt với nữ thi váy đỏ đáng sợ và đám người giấy cuồn cuộn xông lên, trước tình huống này không ai có thể sống sót!
Tất cả đạo cụ và thủ đoạn bảo mệnh đều được sử dụng vào lúc này.
Kỳ Tiềm kích hoạt đạo cụ trong tay.
Thoáng chốc, một vòng lửa bắn lên trời, lập tức đốt cháy đám người giấy xung quanh thành tro.
Lợi dụng khoảng trống, bọn họ chạy thục mạng về phía cổng tứ hợp viện, đồng thời tránh né tầm mắt nữ thi váy đỏ kia, sau đó khép chặt cánh cửa gỗ cũ kỹ lại.
Dưới lực tác động, cánh cửa lung lay sắp đổ, dằm gỗ và bụi bặm rơi xuống đất.
Chỉ còn hai phút cuối cùng.
Ngọn lửa vừa rồi dần vụt tắt, đám người giấy vừa bị đẩy lùi lại loạng choạng đứng lên.
Trên khuôn mặt chúng nở nụ cười méo mó, bước từng bước xúm lại bao vây bọn họ.
Tuyệt vọng.
Nỗi tuyệt vọng sâu không đáy.
Đang lúc mọi người bó tay hết cách, thậm chí chuẩn bị ngọc nát đá tan thì đột nhiên, một bóng người lướt qua vòng bảo hộ của bọn họ, lao thẳng về phía đám người giấy trước mặt.
Là Ôn Giản Ngôn.
Đồng tử Tô Thành co rút: “Cô làm gì thế!”
Giọng nói của anh bị mắc kẹt trong cổ họng.
Thời gian chỉ còn một phút.
“Chờ chút.” Quất Tử Đường ngăn cản động tác của anh, mắt dán chặt vào bóng lưng Ôn Giản Ngôn: “Để cô ấy đi.”
Lúc này Tô Thành mới thấy, vừa rồi khi Kỳ Tiềm kích hoạt đạo cụ đã thiêu đốt hoàn toàn hai ba con người giấy, từ trong đống giấy vụn dưới đất có mấy bình sứ đen kịt rơi ra.
Giống như bình đựng tro cốt.
Nhưng bất kể là gì, chúng đều là những vật phẩm được bỏ vào trong cơ thể người giấy.
Có lẽ, có lẽ…
Bên trong có manh mối duy nhất để họ vượt ải.
Còn 30 giây nữa.
Ôn Giản Ngôn chạy như bay, hai mắt dán chặt vào một chiếc bình đen kịt.
Hắn vươn tay ra… ngón tay chạm vào bề mặt lạnh lẽo của chiếc bình.
Nhưng ngay khi hắn nắm được chiếc bình, bán tay trắng bệch của đám người giấy vươn từ mọi hướng nắm vai, tay, eo và chân Ôn Giản Ngôn…
Ngón tay lạnh cóng đáng lôi hắn, kéo hắn.
Hệt như muốn cuốn hắn vào vực sâu tăm tối vô tận.
Trên khuôn mặt trắng bệch của chúng nở nụ cười.
Không biết có phải là ảo giác không, khóe miệng đỏ tươi nhếch thành độ cong ngày càng kệch cỡm, tựa hồ bọn chúng vô cùng vui vẻ.
Còn mười giây nữa.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa gỗ phía sau mọi người, một giọng nói sắc nhọn không nghe ra giới tính đột nhiên vang lên, hệt như vũ khí sắc bén xuyên thủng hắc ám.
Âm điệu the thé quái dị, nháy mắt truyền khắp quanh tứ hợp viện.
Giọng nói gằn từng chữ:
“Giờ… lành… đã… điểm…”
Hết chương 267
------oOo------.