Giọng nói the thé xuyên qua bóng tối, văng vẳng trong khoảng sân ngập tràn quỷ khí.
Cùng lúc đó, thời gian nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng cũng vào hồi đếm ngược.
Vẫn còn mười giây, thế nhưng toàn cục đã định.
Tứ hợp viện bị ánh sáng đỏ quái dị bao phủ.
Ba người Quất Tử Đường, Tô Thành và Kỳ Tiềm gắng sức chặn cánh cổng lung lay sắp đổ.
Ngoài cổng xuất hiện nữ thi váy đỏ, trong sân người giấy nghìn nghịt, hai mặt giáp công không còn chỗ trốn.
Ôn Giản Ngôn lao ra đã bị nhấn chìm trong đám người giấy, từ đó không còn tăm hơi.
Trong đại sảnh livestream phó bản [Cao ốc Xương Thịnh], streamer đang livestream đã không còn nhiều, và phòng livestream của bốn người họ thì có tín hiệu kém nhất trong số tất cả các phòng livestream còn lại.
Màn hình bắt đầu xuất hiện bông tuyết, hình ảnh âm thanh chập chờn, gần như 90% khán giả đều tập trung ở bốn phòng livestream có tín hiệu kém nhất này.
“Lần livestream này gần như đã kết thúc rồi… Dù sao cũng chẳng còn cách nào để cứu vãn.”
“Hầy, bốn streamer này đều là hạt giống tuyển thủ mà tôi theo dõi.
Tiếc ghê.”
“Hơn nữa hiện tại chỉ còn ba người, một người trong đó vừa bị kéo đi mất rồi.”
“Đừng kết luận nhanh vậy!”
“Hửm? Không đúng sao? Chỉ còn mười giây mà cũng gọi là “nhanh” á? Ông có hiểu làm gì về từ “nhanh” không đấy?”
Còn 5 giây nữa.
Ống kính trong phòng livestream chuyển sang khuôn mặt của một người.
Cô gái nhỏ tay cầm trường đao, một tay cản Tô Thành sau lưng, mắt nhìn chằm chằm nơi Ôn Giản Ngôn biến mất, vẻ mặt bình tĩnh lạ thường.
Ánh đèn màu đỏ rọi vào mặt cô có vẻ quỷ khí âm trầm.
Còn 3 giây nữa.
3, 2…
[Nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng đã hết…]
*
“!!!”
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, hai mắt mở bừng.
Sắc mặt của hắn trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi như thể vừa được vớt ra từ nước.
Cánh tay, bả vai và bắp chân dường như vẫn còn cảm giác người giấy nắm chặt lưu lại.
Bình sứ đen kịt, lạnh lẽo, cứng rắn được hắn ôm chặt trong lòng.
Từ cơ thể cho đến tứ chi đều sinh đau đớn.
Màng nhĩ ù ù, câu nói “Giờ lành đã điểm” phảng phất vẫn còn quanh quẩn bên tai, càng khiến nhịp tim hắn đập loạn nhịp như trống trận, bên tai lặng yên như tờ.
Hai mắt hắn bị màu đỏ bao phủ.
Ôn Giản Ngôn đưa tay chạm vào mảnh vải mềm mại quen thuộc,
Khăn trùm đầu màu đỏ.
Hắn siết chặt ngón tay, giật phắt chiếc khăn trùm đầu xuống.
Xuất hiện trước mặt là một căn phòng tân hôn nho nhỏ.
Đầu giường có thắp một ngọn nến dài, ánh nến chiếu sáng căn phòng được trang trí màu đỏ tươi.
Phía trên giường gỗ có trải một tấm chăn dày thêu hình uyên ương nghịch nước.
Trên giường chỉ có đúng một chiếc gối đỏ thẫm, thoạt nhìn cô độc lẻ loi.
Trong phòng bày vô số đồ đạc, của hồi môn.
Bàn ghế sơn đỏ, trên bàn đặt chiếc lược đỏ và một chiếc gương đồng mới sáng bóng.
Ôn Giản Ngôn thở hổn hển.
Tiếng thở dồn dập vang vọng trong căn phòng rộng lớn, hòa cùng nhịp tim đập dồn dập, hệt như tiếng trống trận đang đến gần.
Ký ức của hắn dừng lại ở khoảnh khắc kinh hồn bạt vía trong sân.
Đám người giấy trắng bệch cứng đờ xúm lại, vô số nụ cười quái đản quanh quẩn trước mắt.
Ngay sau đó, hắn nghe thấy giọng nói bén nhọn “giờ lành đã điểm” rồi hắn ngất lịm đi, cuối cùng xuất hiện trong căn phòng cưới quỷ dị không một bóng người.
Không chỉ vẻ ngoài biến mất, ngay cả quần áo trên người cũng biến thành bộ váy cưới đỏ tươi.
Ôn Giản Ngôn cố gắng mở phòng livestream.
Tất cả nút bấm đều bị biến thành màu xám, hoàn toàn không có phản hồi.
Hiển nhiên không gian hắn đang ở lúc này đã nằm ngoài tầm kiểm soát của Ác Mộng.
Hắn chau mày, còn chưa kịp suy nghĩ thì đột nhiên, một vật màu đen trong ngực đập vào mắt hắn.
… Đúng vậy! Cái bình đựng tro cốt!
Ôn Giản Ngôn sửng sốt, cúi đầu nhìn chiếc bình gốm màu đen trong lòng mình.
Nắp bình bịt kín, hắn phải tốn rất nhiều sức mới mở được ra.
Bụi bặm bốc lên cùng mùi hôi thối xộc thẳng vào mặt khiến Ôn Giản Ngôn ho sặc sụa.
Hắn nhìn kỹ vào chiếc bình.
Không ngoài dự đoán, quả nhiên bên trong bình đựng xương người… Giống Tỏa Hồn Đàn trong [Tiểu khu An Khang].
Như vậy, ngoại trừ xương ra, ắt hẳn trong này vẫn còn thứ khác…
Ôn Giản Ngôn không hề do dự mà thọc thằng tay vào trong lục tìm.
Rất nhanh sau đó, đầu ngón tay hắn chạm vào một vật kim loại lạnh lẽo.
Hắn dùng hai ngón tay kẹp rồi rút nó ra ngoài.
Nhưng thật bất ngờ, thứ xuất hiện trong lòng bàn tay không phải chiếc gương bát quái dán bùa chú như trong ký ức, mà đó là một chiếc gương đồng nhỏ rất phù hợp phong cách phó bản.
Mặt sau gương nhỏ gồ ghề, tựa hồ còn khắc gì đó.
Ôn Giản Ngôn giật mình.
Hắn giơ tay vén rèm, đặt chiếc gương đồng nho nhỏ gần sát ngọn nến bên cạnh.
Dưới ánh nến tù mù, hắn cẩn thận quan sát văn tự phía trên.
Mặt sau gương đồng khắc chín chữ:
“Sinh tại đây, chôn tại đây, canh tại đây.”
Ôn Giản Ngôn khẽ nhíu mày, cảm thấy manh mối mình vừa mò được tựa hồ lại trượt qua kẽ tay, khiến hắn trở về trạng thái mù mờ ban đầu.
Hắn đứng dậy đi vòng quanh phòng cưới.
Cánh cửa đóng chặt, bên ngoài tối om như mực…
Nói cách khác, hắn không thể rời đi.
Đột nhiên, đúng lúc này, một nhiệt độ quen thuộc bốc lên từ dưới bụng.
Cái nóng ủ dưới làn da thiêu đốt hắn, thậm chí nhiệt độ còn tăng dần theo thời gian.
Ôn Giản Ngôn sửng sốt.
Từ khi hắn cùng Vu Chúc giao dịch tới nay, dấu ấn này rất ít khi nóng như vậy.
Trước kia mỗi lần dấu ấn nóng lên thì đều là lúc hắn đụng phải mảnh vỡ của đối phương…
Mảnh vỡ?
Gương?
Ôn Giản Ngôn như chợt nhận ra gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía bàn cách đó không xa.
Nơi đó đặt một chiếc gương đồng cỡ nhỏ, thoạt nhìn không khác tấm gương phong ấn nữ thi váy đỏ ở tầng hai là bao.
Hắn đứng dậy đi về phía gương đồng.
Mỗi khi hắn tiền về trước một bước, dấu ấn ở bụng lại càng nóng thêm.
Đợi đến khi Ôn Giản Ngôn tới trước gương, vùng da dưới bụng đã nóng đến độ không thể chịu nổi.
Hắn nhíu mày nhìn chăm chú tấm gương đồng trước mặt.
So với gương đồng loang lổ rỉ sét ở tầng hai, mặt ngoài tấm gương đối diện mới tinh bóng loáng, nhưng dường như bị một tồn tại vô biên hỗn loạn nào đó lấp đầy.
Mặt gương mờ căm, bất kể thế nào cũng không phản chiếu khuôn mặt của hắn.
… Thử xem thế nào.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, cắn rách ngón tay rồi áp đầu ngón tay dính máu lên trên mặt gương.
Vết thương nứt toạc, máu tươi rỉ ra lập tức bị gương đồng hấp thụ.
Hệt như dã thú đói khát nuốt liếm máu tươi của con người.
Theo thời gian trôi, mặt gương tỏa ánh đỏ nhàn nhạt.
“Rắc… rắc… rắc…”
Có tiếng kim loại nứt nhẹ.
Dưới cái nhìn của Ôn Giản Ngôn, những đường vân giống mạng nhện dần dần xuất hiện trên bề mặt gương phẳng lì nhẵn nhụi.
Đường vân càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày, thẳng cho đến khi chúng đạt tới ngưỡng giá trị nào đó…
Chiếc gương nổ tung từ trong ra ngoài!
Giây tiếp theo, bóng tối tựa như trận lụt vỡ đê không hề báo trước trào ra từ trong.
Ôn Giản Ngôn hít hà, theo bản năng xoay mặt nhìn sang chỗ khác, giơ tay hòng chặn mảnh vỡ sắc nhọn đang bay.
Đến khi hắn mở mắt ra thì phát hiện ánh sáng đã hoàn toàn biến mất.
Bóng tối ngưng tụ thành một thực thể leo từ dưới mắt cá chân lên trên bắp chân.
Xúc tu lạnh lẽo áp lên làn da ấm áp của chàng trai, chậm rãi trườn dọc lên trên theo những đường cong gập ghềnh, khiến người ta phải run rẩy.
Đây là…
Ngay lúc Ôn Giản Ngôn kinh ngạc, đột nhiên, một bàn tay thon dài tái nhợt vươn ra từ trong bóng tối nắm cổ tay hắn.
“!”
Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co rút.
Hắn ngẩng phắt đầu nhìn phía gần mình.
Một khuôn mặt đẹp trai mê hồn xuất hiện từ trong bóng tối, con ngươi vàng óng lóe lên ánh sáng kim loại băng, có vẻ cổ xưa mà hoang dại.
Sợi tóc đen nhánh mềm mại rủ xuống, xuôi theo chiếc cổ đậu trên bả vai rộng lớn..
Từ phần cổ đi xuống, trên từng mảng da phủ đầy phù văn quỷ dị, hệt như dây leo đen xì.
Đường văn phức tạp quấn lấy bắp tay cường tráng, phô ra vẻ đẹp nguy thuỷ kinh dị.
Hàng mi của y rung nhẹ, hai mắt cụp xuống nhìn đầu ngón tay vẫn đang rỉ máu của Ôn Giản Ngôn.
Người đàn ông cúi đầu, áp đôi môi lạnh băng lên trên, đầu lưỡi đỏ tươi cuốn sạch vệt máu sền sệt nóng hổi.
Y liếm mút.
Chiếc lưỡi thô ráp ướt át lướt qua da thịt gần miệng vết thương, khiến đầu ngón tay chàng trai run rẩy.
Động tác của y rất chậm và tao nhã, hệt như người tình dịu dàng thân mật, tuy nhiên những gì y làm thì ngược lại… đẫm máu, man rợ và đáng lo.
Là Vu Chúc…?
Hay là mảnh vỡ của y?
Ôn Giản Ngôn đứng tại chỗ mặc đối phương liếm mút máu tươi của mình, da đầu tê dại chờ đợi.
Vài giây sau, đối phương còn chưa thỏa mãn buông tay hắn ra.
Y liếm cánh môi, đáy mắt vàng óng phản chiếu ánh đỏ hệt như màu máu.
“… Cậu làm rất tốt.”
Là Vu Chúc.
Bản thể.
Ôn Giản Ngôn đứng tại chỗ, ánh mắt lập lòe, không thể nhìn ra là đang hồi hộp hay thả lỏng.
Vu Chúc cúi xuống, dùng đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào má Ôn Giản Ngôn.
Y vuốt dọc theo đường cong gò má, trượt xuống vùng cổ chàng trai.
Y ấn vào làn da mềm mại, thong thả vuốt ve, cảm nhận dòng máu nóng hổi đang phập phồng bên dưới.
“Cậu đã tiến vào tầng năm giải thoát một phần của ta.”
“… Phần quan trọng nhất.
”
Vu Chúc nheo mắt, lộ vẻ khoái trá hiếm gặp.
Giọng y bình tĩnh nhu hoà, như đang thủ thỉ bên tai người yêu:
“Chuyện kế tiếp cậu không cần lo.”
Ôn Giản Ngôn há miệng, giọng nói và động tác sinh ra một chút chênh lệch thời gian vi diệu.
Nửa giây sau, giọng hắn mới thoát ra khỏi cổ họng.
Hắn hít một hơi thật sâu, bình tĩnh hỏi:
“Ý anh là sao?”
“Ý của ta là, nhiệm vụ đã được hoàn thành.”
Hắc ám vô tận trào dâng bốn phía, tựa như đại dương quấn lấy thân thể nhân loại, theo ống tay áo luồn vào bên trong, ái muội mơn trớn từng tấc da thịt của hắn.
Vu Chúc giơ tay ôm eo Ôn Giản Ngôn.
Y ôm món đồ của mình vào lòng, động tác dịu dàng quá đỗi, gần như là đang âu yếm đối phương.
Giọng y trầm thấp nhẹ nhàng, như thể đang trần thuật lại sự thật, song cũng hệt như một Đấng bề trên đang buông lời tiên tri:
“Ta sẽ thay cậu hoàn thành mọi thứ cậu đã bắt đầu, còn cậu…
Chỉ cần nằm trong vòng tay của ta và đợi chờ.”
“Ta sẽ hoàn thành tâm nguyện của cậu như một phần thưởng.
Mà linh hồn, đức tin, cơ thể cậu… tất cả mọi thứ sẽ thuộc về ta.”
Người đàn ông cao lớn cúi đầu, dùng môi chạm vào cần cổ đối phương, sau đó dùng hàm răng sắc nhọn nhay liếm, dùng một động tác không thể cự tuyệt đánh dấu quyền sở hữu của mình.
Y nhếch môi cười:
“Giống như chúng ta đã nói ban đầu.”
“Cậu dâng tất cả mọi thứ cho ta, còn ta sẽ cho cậu sự bất tử.”
Vu Chúc liếm môi, sâu trong đôi mắt vàng óng lóe lên ánh sáng âm trầm nguyên thuỷ.
Chàng trai trong ngực giống như con rối đứt dây mất khả năng di chuyển.
Hỉ phục lỏng lẻo mở toang để lộ chiếc cổ trắng nõn tựa chú cừu non của hắn.
Xương quai xanh và khuôn ngực tuyệt đẹp căng ra, phập phồng theo tiếng thở dốc của, mạch máu màu xanh quanh co dưới làn da trắng bệch, phía trên mơ hồ hiện ra vết cắn đỏ nhạt.
Bộ đồ cưới màu đỏ và cơ thể trắng nõn tạo thành sự tương phản rõ rệt.
Hết thảy có vẻ lộn xộn, ướt át, nóng bỏng, toả ra khí tức yếu ớt mặc người khác thịt, bất lực khước từ.
Vu Chúc cúi xuống.
Ở sau lưng y, vô số hắc ám đan xen vào nhau khống chế cơ thể chàng trai, men theo tứ chi trườn dọc lên trên, uốn lượn như rắn.
Y lại nhích tới gần, nhìn chằm chằm chàng trai trước mặt không chớp mắt, trầm giọng hỏi:
“Cậu đã từng nói, lần gặp mặt này sẽ dạy cho ta chuyện thú vị hơn.”
“Bây giờ có thể bắt đầu.”
Editor có lời muốn nói:
Hồi xưa Zu Tiểu Chúc ngây thơ như tờ giấy trắng, giờ tờ giấy trắng bị nhuộm thành màu gỉ màu gi rồi…
Hết chương 268
------oOo------.