Trong đại sảnh livestream [Cao ốc Xương Thịnh], tất cả khán giả đều nín thở hồi hộp chờ đợi.
Màn hình đen xì, đồng hồ đếm ngược dừng ở 00:00:01, hồi lâu vẫn không thay đổi, cảm xúc khán giả cũng bị kéo căng cực hạn.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao đếm ngược dừng lại vào đúng phút chót?
Rốt cuộc nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng của streamer đã hoàn thành chưa?
Vô số nghi ngờ tồn đọng, những lời thì thầm sôi sục trong quảng trường rộng lớn.
Thình lình! Không hề báo trước, màn hình lại sáng lên một lần nữa!
Tín hiệu trong ba phòng livestream được khôi phục cùng lúc.
Hình ảnh quen thuộc xuất hiện trước mặt mọi người… Tứ hợp viện bị ánh sáng đỏ bao phủ, vô số người giấy trắng bệch quái đản cùng với ba streamer kỳ cựu canh trước lối vào.
Phía trên cùng phòng livestream hiển thị đồng hồ đếm ngược nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng.
00:03:35
“?!”
Khán giả đang chờ trong livestream tỏ vẻ khiếp sợ.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không phải vừa rồi còn vài giây sao? Vì sao đột nhiên thời gian tăng lên ba phút? Hơn nữa số trên đồng hồ còn không cả nhảy?”
“Tôi không biết.”
“Chẳng lẽ hệ thống lại hỏng hóc à?”
“Hoặc là tạm thời tăng thời gian nhiệm vụ cuối cùng…? Không đúng, Ác Mộng chưa có tiền lệ kiểu này!”
Trong tứ hợp viện, Kỳ Tiềm và những người khác cũng lộ vẻ hãi hùng.
Bọn họ nhìn nhau, vẻ mặt sợ hãi mịt mờ, dường như không hiểu chuyện gì xảy ra.
Rõ ràng thời hạn nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng chỉ còn vài giây, tất cả đều đã lâm vào tuyệt vọng, chuẩn bị sẵn sàng chấp nhận cái chết.
Nhưng không ngờ, khi hai mắt tối sầm lại…
Đến lúc tỉnh táo, bọn họ đã trở lại trong tứ hợp viện.
Chẳng những không chết mà thời gian còn tăng lên.
Chuyện này là sao?
Giọng Quất Tử Đường kéo họ trở lại từ cơn hãi hùng:
“Ôn Ôn đâu?”
Cô nhìn chằm chằm nơi Ôn Giản Ngôn vừa biến mất trong đống người giấy, cau mày, giọng nói lạnh lùng trầm xuống: “Cô ấy đã biến mất.”
Cả đám sửng sốt, bất giác dõi mắt theo tầm nhìn của Quất Tử Đường.
Nơi đó trống rỗng không có lấy nửa bóng người.
Nói cách khác…
Trong số bốn người bọn họ, chỉ có ba người trở lại tứ hợp viện.
Vậy người cuối cùng ở đâu?
Trong đại sảnh livestream [Cao ốc Xương Thịnh], khán giả cũng chợt nhận ra.
“Đúng vậy! Ôn Giản Ngôn đâu!”
“Ừ nhỉ, có tổng cộng bốn phòng livestream nhưng chỉ có phòng livestream của hắn là đen xì.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không lẽ chết rồi?”
“Không thể nào, nếu chết thì phòng livestream của hắn đã thông báo ngắt kết nối.
Hơn nữa tôi nhớ hắn đã ngắt tín hiệu trước khi thời gian đếm ngược kết thúc, tựa hồ không giống những streamer khác.”
Đang lúc khán giả thảo luận sôi nổi…
Thình lình, màn hình phòng livestream đen ngòm nằm ở trung tâm thảo luận từ từ sáng lên.
“!!”
“!!!”
“Ôn Giản Ngôn online rồi!!!”
Tín hiệu đột nhiên kết nối đã châm ngòi cảm xúc cho khán giả.
Phút chốc, số lượng người dùng trực tuyến đang giảm bắt đầu tăng vọt, mang theo sự tò mò và dục vọng khám phá mạnh mẽ, khán giả nhao nhao tràn vào phòng livestream của Ôn Giản Ngôn.
Chẳng qua ngoài dự liệu của mọi người, màn hình hiển thị không phải ở giữa khoảng sân tứ hợp viện, mà là trong phòng tân hôn tối om như mực.
Trông nó giống như căn phòng phía Tây.
Ánh đèn màu đỏ lạnh lẽo từ ngoài cửa sổ tràn vào, soi sáng bóng tối.
Ôn Giản Ngôn đứng trước chiếc giường gỗ màu đỏ phủ đầy bụi bặm, đầu hơi cúi xuống, mái tóc rối bù che khuất vành tai đỏ ửng.
Hắn vịn chiếc tủ bên cạnh, dường như có chút thở dốc.
Ống tay áo dài màu đỏ buông xuống, che đi khuất ngón tay thon dài trắng nõn.
Ngón tay hắn khẽ co lại, đầu ngón tay có chút co rút vì dùng quá sức, thỉnh thoảng lại run rẩy… nhưng lại sạch sẽ đến khó tin, tựa hồ đã được cẩn thận lau chùi.
Hắn hít một hơi thật sâu, ngước mắt lên nhìn.
Dưới hàng mi bạc, con ngươi lóe lên ánh nước, thế nhưng đáy mắt chỉ có thận trọng và nghiêm túc.
“…”
Gần như ngay khi trở lại phó bản, Ôn Giản Ngôn lập tức rời sự chú ý khỏi chuyện xảy ra vừa rồi giữa mình và Vu Chúc.
Hắn biết rõ rằng, giờ không phải lúc để nghĩ về nó.
Bởi vì hắn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Ôn Giản Ngôn nhớ trước khi mình tiến vào “phòng tân hôn”, thời gian nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng đã gần hết.
Tuy nhiên không biết vì sao, khi hắn vừa mở nền tảng livestream để xác nhận, thời gian còn lại biến thành gần bốn phút… Mặc dù vẫn rất gấp rút, nhưng so với trước đã tốt hơn nhiều.
Ôn Giản Ngôn không cảm thấy điều này là Vu Chúc làm.
Hắn biết rất rõ, ngoại trừ mình ra y luôn thờ ơ với nhân loại khác.
Chuyện y nguyện ý đưa hắn trở về đã là nhượng bộ lớn nhất, tuyệt đối không có khả năng chủ động ra tay kéo dài thời hạn hoàn thành nhiệm vụ.
Ác Mộng ư? Điều này ngược lại có thể lắm chứ.
Dù sao trong cuộc đối đầu hiện tại, Vu Chúc dần dần chiếm thế thượng phong.
Nếu hắn bị phó bản giết chết thì thôi đi, nhưng bởi vì không hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định nên bị xoá sổ? Ôn Giản Ngôn cảm thấy Ác Mộng sẽ không để mặc chuyện này xảy ra… dù sao hắn vẫn còn giá trị lợi dụng mà.
Tuy nhiên các đồng đội khác của hắn lại không có giá trị ấy.
Ác Mộng vậy mà lại dễ nói chuyện đến trình độ này, thả nước cho bọn họ ư?
Trong vòng vài giây ngắn ngủi, một số nghi vấn liên tiếp hiện lên trong đầu, sau đó lại nhanh chóng bị bác bỏ.
Có điều, Ôn Giản Ngôn không muốn lãng phí thời gian ở đây, cho nên hắn thu lại mớ suy nghĩ của mình, sải bước ra ngoài.
Bất kể nguyên nhân là gì, ưu tiên hàng đầu của hắn vẫn là phá cục.
Để hoàn thành điểm này, hắn nhất định phải hội họp cùng đồng đội.
“Két!”
Cánh cửa cũ nát trước mặt Ôn Giản Ngôn bị đẩy ra, nặng nề mở sang hai phía.
Yiếng ồn phá tan bầu không khí tĩnh mịch, vang vọng khắp sân, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Ánh mắt ba người còn lại đổ dồn lên hắn.
Thoáng chốc, cả đám lặng thinh.
“!!!”
“???”
Vẻ mặt ba người vô cùng đặc sắc.
Kinh ngạc, hãi hùng, hoảng hốt, khó tin, thậm chí còn mang theo chút cảm xúc mãnh liệt phức tạp khó nói thành lời.
Đúng là việc hắn xuất hiện khá bất ngờ, nhưng vì sao ánh mắt đám kia nhìn hắn lạ thế…
“Mọi người…”
Ôn Giản Ngôn há miệng, phát ra giọng nói quen thuộc.
Hắn phanh xe gấp.
“…”
Chờ chút.
Ôn Giản Ngôn vội vàng cúi đầu nhìn bản thân.
… À.
Hai cánh cửa xiêu vẹo của căn phòng phía Tây bị đẩy từ trong ra ngoài, đung đưa qua lại dưới lực tác động chưa dứt.
Chàng trai tóc bạc đứng bên trong cửa, dáng người cao gầy.
Trên người hắn khoác một bộ đồ cưới đỏ tươi xộc xệch, cổ áo tựa hồ chưa được sửa sang, mở toang hai bên để lộ bả vai trắng nõn, xương quai xanh với đường cong mạnh mẽ và khuôn ngực săn chắc phẳng lì.
Bất kể ngoại hình hay vóc dáng đều là hàng chuẩn men.
Ánh đỏ trong sân hắt lên mặt hắn, phản chiếu ngũ quan trong trẻo và đôi mắt màu hổ phách quen thuộc.
Dù rằng khuôn mặt, khí chất đều khác một trời một vực so với hình ảnh trong ký ức, nhưng vẫn có thể nhìn ra chút đường nét và biểu cảm quen thuộc, gần như giống hệt với thiếu nữ mảnh mai nhút nhát Ôn Ôn.
Quả thực như chui ra từ một lò.
Tất nhiên, nếu bỏ qua giới tính.
“…”
“…”
Con ngươi của đám trước mặt rung lên, biển cảm vặn vẹo, như thể bị chấn động bởi một sự thật kinh hoàng nào đó mà bọn họ chưa từng tưởng tượng trước giờ.
Trong lúc nhất thời, bọn họ gần như quên mất mình đang ở đâu.
“…”
Chỉ có Tô Thành yên lặng quay đầu, giơ tay vuốt mặt.
Ôn Giản Ngôn: “.”
Mẹ kiếp.
Bởi vì sốt ruột chạy khỏi căn phòng phía Tây nên hắn quên béng chuyện này.
Tuy nhiên điều này cũng đâu thể trách hắn.
Lúc trước mỗi lần hắn từ chỗ Vu Chúc trở về phó bản do Ác Mộng quản lý, hệ thống livestream luôn bổ sung kịp thời vẻ ngoài cho hắn.
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà lần này thất bại… Ôn Giản Ngôn đoán, có lẽ nó liên quan đến “ấn ký” Vu Chúc nói khi trước.
Hiển nhiên ấn ký Ác Mộng khắc trên người hắn đang dần bị ấn ký của Vu Chúc thay thế, do đó lúc này, sau khi hắn trở về phó bản vẻ ngoài của hắn mới không có hiệu lực ngay, thay vào đó dùng dáng vẻ chân thật xuất hiện trước mặt mọi người.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Ha ha ha ha ha!”
“Ha ha ha ha ha ha ha!!!”
“Không được, tôi sắp cười chết rồi.
Biểu cảm của hai đội trưởng đối diện buồn cười chết mất! So với gặp ma còn giống gặp ma hơn!”
“Không ngờ đúng không.
Thiếu nữ trong sáng yếu ớt trong mắt mấy người thực ra là thằng đàn ông thân cao mét 8 Ôn Giản Ngôn!”
“Không được, tôi phải quay lại cảnh này! Ha ha ha ha ha ha ha!”
Tuy nhiên mọi người không ngờ tới là, Ôn Giản Ngôn chỉ ngẩn người một giây.
Hắn gần như điều chỉnh lại bản thân ngay lập tức, sau đó bước thẳng qua với vẻ mặt thản nhiên, không có chút xấu hổ gì khi bị vạch trần, như thể ngay từ ban đầu hắn đã dùng dáng vẻ này bước vào phó bản.
… Thậm chí còn dùng nó để chiến đấu.
“Này, đừng đứng đực mặt ra đấy, thời gian hiện tại của chúng ta rất cấp bách.”
Kỳ Tiềm: “?”
Tô Thành: “?”
Quất Tử Đường: “… ???”
Đùa à, mi không biết xấu hổ sao?
Mặc dù bọn họ bị sự vô liêm sỉ của Ôn Giản Ngôn làm cho ngu người, nhưng tất cả mọi người đều hiểu hắn nói không sai.
Thời gian hiện tại của họ vô cùng cấp bách.
… Còn chưa đầy ba phút nữa là kết thúc nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng.
Trong tình huống này, đồng đội nhà mình rốt cuộc là nam hay nữ đã không phải điều quan trọng.
Quan trọng là phá giải tử cục, sống sót thoát khỏi tứ hợp viện kinh dị này.
Quất Tử Đường quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn: “Cậu lấy được bình tro cốt chưa, bên trong có gì?”
“Không có quá nhiều manh mối.”
Ôn Giản Ngôn lắc đầu đáp.
Hiện tại hắn không còn nhiều thời gian giải thích tỉ mỉ, chỉ có thể đơn giản nói kết luận của mình cho đối phương nghe.
Hắn há miệng, đang định nói tiếp thì bị tiếng động cách đó không xa vọng lại cắt đứt.
Cách đó không xa, theo đống tro giấy bị đốt tung bay tứ tán, tiếng ma sát “sột soạt” lại vang lên.
Đám người giấy trắng bệch lại xúm đến, động tác cứng đờ, môi và hai má đỏ như máu dưới ánh sáng đỏ.
“…” Ôn Giản Ngôn chợt nhíu mày.
Hắn đột nhiên nhận ra một điều.
Những con người giấy bị Kỳ Tiềm dùng đạo cụ châm lửa ép lui khi trước giờ mới bị thiêu đốt xong.
Mà dưới mặt đất…
Ôn Giản Ngôn đảo mắt nhìn quanh mặt đất, dễ dàng nhặt được cái bình đen xì lăn lóc khắp nơi.
So với lúc hắn nhào tới, số lượng không ít!
Nói cách khác…
Hắn ngẩn người.
Không phải nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng kéo dài… mà thời gian của họ đã lùi lại ba phút.
Ôn Giản Ngôn dừng mắt trên người Quất Tử Đường, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Không biết có phải là ảo giác không… Hắn luôn cảm thấy vóc dáng đối phương tựa hồ thấp hơn một chút so với khi trước.
Khuôn mặt vốn đã quá non, giờ phút này lại tái nhợt cực kỳ, dưới ánh đèn đỏ chiếu rọi càng thêm non nớt.
Có vẻ như… Tuổi tác đã giảm.
Phút chốc, những chi tiết trước đây không được chú ý lập tức kết nối với nhau.
Ở trong bức tranh đầu tiên tại tầng ba, Quất Tử Đường cũng mắc “lời nguyền chỉ có dầu đèn màu đỏ mới xua tan được”.
Nhưng ở trong cửa hàng tầng bốn, đối phương lại không có chút hiểu biết nào về tác dụng của “dầu đèn màu đỏ”.
Ôn Giản Ngôn còn nhớ rõ lúc ấy hắn nhìn xuống dưới, bàn tay Quất Tử Đường không bị nguyền rủa ăn mòn chút nào.
Rõ ràng, Quất Tử Đường không rõ tác dụng của dầu đèn màu đỏ, nhưng lời nguyền trên người cô lại biến mất.
Tại sao?
Và vừa rồi…
Ôn Giản Giản nhớ rõ khi mình nhào về phía bình đựng tro cốt, Quất Tử Đường đã ngăn cản Tô Thành… không phải xuất phát từ sự bảo hộ, dù sao trong lúc sinh tử kia, khác biệt vài giây cũng chẳng là gì.
Cô đang ngăn cản Tô Thành ngăn hắn tìm manh mối.
Trong mấy chục giây cuối cùng vừa rồi, Quất Tử Đường luôn là người bình tĩnh nhất… có lẽ bởi vì cô có phương án dự phòng vào phút chót.
Thiên phú.
“Vậy nên cậu không lấy được manh mối gì sao?”
Quất Tử Đường nhíu mày, khuôn mặt lộ vẻ nặng nề nghiêm nghị.
“Không, không hẳn.” Ôn Giản Ngôn bị giọng nói của đối phương đánh thức, lập thức hồi thần.
Hắn nhìn kỹ cô gái chỉ cao đến eo mình, đoạn nói: “Tôi có ý này.”
Dứt lời, hắn quay đầu nhìn Tô Thành:
“Thiên phú của anh.”
Tô Thành sửng sốt, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc: “Mấy tấm?”
“Một tấm.”
Động tác của Tô Thành rất nhanh: “… Death ngược.”
Ôn Giản Giản không hiểu nhiều về Tarot lắm, nhưng sau nhiều lần vào phó bản cùng Tô Thành, hắn đã hiểu được chút ít về ý nghĩa lá bài Tarot, cho dù không cần Tô Thành giải thích hắn cũng biết lá bài này đại biểu cho gì.
… Là tìm đường sống trong chỗ chết sao?
Lá bài có vẻ vô cùng phù hợp với phó bản [Cao ốc Xương Thịnh].
Ở đây cửa sinh cửa tử luôn phụ thuộc lẫn nhau.
Tô Thành nhìn chăm chú lá bài trước mặt, nhíu mày: “… Ở phía Nam.”
Theo cấp bậc thiên phú tăng trưởng, cảm giác của anh với các lá bài cũng tăng.
Ngoài trừ chỉ dẫn bên ngoài, Tô Thành có thể loáng thoáng cảm nhận được nhiều thông điệp ẩn trong bóng tối.
“Nhưng, không đúng lắm…”
Theo chỉ dẫn của lá bài, cho dù là hướng Đông, Tây hay Bắc thì đều có lý do và căn cứ của nó.
Bởi vì mỗi phòng đều có logic riêng, phòng phía Đông là bàn thờ, phía Bắc là trung tâm, phía Tây là an toàn, chỉ có phía Nam không có gì ngoài độc cánh cửa gỗ đóng chặt.
Chẳng lẽ…
Thẻ của anh muốn họ thoát khỏi đây?
Nhưng bên ngoài có nữ thi váy đỏ canh giữ, chỉ dựa vào bốn người họ thì gần như không có phần thắng.
Có điều lạ thay, vẻ mặt Ôn Giản Ngôn lại vô cùng bình tĩnh, như thể không hề hoài nghi với kết quả này, trái lại như… đang giật mình.
Phảng phất thuỷ triều trước mặt tản đi, để lộ bãi cát ẩm ướt đen xì và những tảng đá kỳ lạ.
Hắn cúi đầu nhìn lướt qua bộ hỉ phục trên người.
Sau đó Ôn Giản Ngôn ngẩng đầu, ánh mắt dán chặt vào cánh cửa gỗ đóng chặt đằng sau.
Không ai biết hắn nghĩ gì lúc này.
Chỉ thấy Ôn Giản Ngôn chậm rãi hít sâu một hơi, như thể đã hạ quyết định:
“… Mở cửa.”
“Cái gì?!”
Kỳ Tiềm lộ ra vẻ thảng thốt, quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn: “Mở cửa? Cậu điên rồi chắc?”
Bọn họ đã nhiều lần đối kháng cùng nữ thi váy đỏ ngoài cửa, lần nào cũng lành ít dữ nhiều.
Nếu không phải thiên phú phát huy tác dụng thì có lẽ Kỳ Tiềm đã ngủm luôn từ lần chiến đấu với nó.
Nếu thả nữ thi váy đỏ vào trong tứ hợp viện có diện tích hạn chế này, bọn họ sẽ gặp phải đòn giáp công của nó và đám người giấy.
Dưới hiệu ứng kinh khủng chồng lên nhau, hy vọng sống của họ sẽ càng thêm mờ ảo.
… Còn hai phút nữa là kết thúc nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng.
Bất ngờ làm sao, đối phương lại bình tĩnh nói:
“Tôi không điên.”
“Đây là quyết định chung của tôi và nhà tiên tri.”
Ôn Giản Ngôn kiên định nhìn chằm chằm Kỳ Tiềm.
Con ngươi hổ phách bao phủ một tầng sắc hồng nhàn nhạt, thế nhưng ánh sáng trong sâu con ngươi lại đầy kiên định, mang theo sự kiên quyết không thể khước từ.
Rõ ràng là một gương mặt xa lạ, song Kỳ Tiềm lại nhìn thấy thần thái của “Ôn Ôn” một lần nữa.
Lý trí, bình tĩnh, kiêu ngạo, và quan trọng nhất là …
Không bao giờ phạm sai lầm.
“Đó là mục đích của anh thuê chúng tôi, phải không? – Chúng tôi là mạnh nhất.”
00:01:36
Tuy nhiên lần này không còn Quất Tử Đường thứ hai giúp họ tranh thủ thời gian thêm ba phút nữa.
Phải kết thúc hoàn toàn ngay lúc này.
Rõ ràng… Lý trí hiểu cực kỳ rõ, nếu như dựa theo lời Ôn Giản Ngôn, chờ họ tiếp theo sẽ là những điều kinh khủng người thường không tưởng tượng được.
Nhưng không hiểu sao, Kỳ Tiềm cảm thấy mình bị thuyết phục.
Ma xui quỷ khiến thế nào, gã gật đầu:
“… Được rồi.
”
“Sau khi mở cửa thì sao?” Quất Tử Đường nắm chặt trường đao trong tay, máu tươi phía trên gần như bao phủ toàn bộ lưỡi đao, có lẽ chỉ dùng một lần cuối cùng là mất hiệu lực: “Đánh chính diện à?”
“Không.”
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt trước mặt.
Hắn biết, phía sau cửa gỗ là một nữ thi váy đỏ cứng đờ và đáng sợ.
Tuy rằng bọn họ cách một cánh cửa, nhưng dù vậy, Ôn Giản Ngôn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng khí tức âm lãnh toả ra từ người nó, kinh dị đến độ vượt xa sức tưởng tượng.
Không thể đối đầu với nó, không thể đối đầu với nó.
Có lẽ…
Không cần thiết phải đối đầu trực diện.
“Chúng ta sẽ chờ.” Hắn nói.
“Chờ?” Lần này tất cả mọi người đều kinh hãi.
Bọn họ thật sự thật sự không ngờ Ôn Giản Ngôn sẽ đưa ra đề nghị như vậy… Không làm gì cả, mở cửa tứ hợp viện chờ nữ thi váy đỏ tiến vào sao?
Vậy khác nào tự sát chứ!
“Ừ.” Ôn Giản Ngôn không giải thích nữa.
Hắn vươn tay, chậm rãu đặt ở trên cửa: “Chuẩn bị xong chưa?”
Mấy người Kỳ Tiềm nhìn nhau, cắn răng, tựa hồ cũng hạ quyết tâm.
“… Ừm.”
Mấy người giơ tay đặt lên cửa gỗ, bình tĩnh, sau đó cùng dùng sức đẩy cửa.
“Két…”
Tiếng trục cửa chuyển động chói tai vang lên, quanh quẩn trong đêm tối, như tín hiệu tử vong cào xé màng nhĩ con người.
Từ lúc mới bắt đầu, cánh cửa gỗ đã này đã bị ba người chặn lại, giờ phút này lại bị mở sang hai bên.
Ngoài cửa là bóng tối vô biên không có điểm dừng, cùng với nữ thi váy đỏ cứng ngắc đứng tại chỗ.
Nó đứng thẳng tắp ngoài cửa, áo cưới trên người đỏ tươi như máu, nửa dưới khuôn mặt trắng bệch, khóe miệng quỷ dị nhếch lên, bàn tay sơn móng đỏ tươi buông thõng hai bên, phía trên vết hoen tử thi loang lổ.
Gần như cùng lúc, nhiệt độ không khí giảm mạnh.
Cánh cửa mở ra.
Nữ thi váy đỏ chậm rãi nhấc chân đi vào trong cửa.
“Nhắm mắt lại!”
Ôn Giản Ngôn đè giọng nói.
Tất cả đều biết “cái nhìn” của nữ thi váy đỏ đáng sợ cỡ nào.
Gần như không cần Ôn Giản Ngôn nhắc, bọn họ đồng loạt nhắm chặt mắt vào.
“Cộp.”
Đôi giày thêu màu đỏ tươi nện xuống đất.
Khoảnh khắc nữ thi váy đỏ bước vào tứ hợp viện, hết thảy yên tĩnh.
Âm thanh “sột soạt” do đám người giấy tạo ra hoàn toàn biến mất, như thể chúng lại trở thành món đồ trang trí chết.
Cùng lúc đó, âm thanh máy móc xen lẫn tiếng nhiễu sóng của hệ thống vang bên tai:
“Ting! … Xoẹt xoẹt… Độ lệch cốt truyện: 50%… xoẹt xoẹt.”
“Cộp.”
Một bước nữa.
“Ting! Độ lệch… xoẹt xoẹt… cốt truyện: 55%…”
Hai mắt Ôn Giản Ngôn nhắm nghiền, con ngươi dưới lớp mí mắt mỏng manh bất an đảo qua đảo lại.
Hắn có thể cảm nhận được…
Nữ thi váy đỏ đang đến gần.
Một bước, hai bước, ba bước …
Mỗi bước về trước, độ lệch cốt truyện sẽ nhảy lên một con số.
“Ting! Độ lệch cốt truyện: 60%… xoẹt.”
Mặc dù nhắm mắt nhưng Ôn Giản Ngôn biết nó đang ở ngay trước mặt.
Nhiệt độ xung quanh nhanh chóng giảng xuống, gió tà lạnh lẽo mang mùi xác chết thối rữa đập vào mặt.
Theo tiếng bước chân đến gần, tim hắn cũng đập “thùm thụp” trong ngực.
“Cộp.”
Nữ thi váy đỏ lại nữa tiến thêm một bước.
Cứng ngắc, đều đều, khoảng cách chính xác.
Xác chết lướt qua người sống.
Nghe tiếng bước chân nữ thi váy đỏ tiếp tục tiến về phía trước, Ôn Giản Ngôn cẩn thận vén mí mắt lên nhìn đồng đội cách đó không xa.
Những người khác đứng tại chỗ, mặt cắt không còn hột máu, trán túa mồ hôi, hiển nhiên cũng chịu áp lực tâm lý cực mạnh như hắn.
“… Đi.”
Ôn Giản Ngôn cắn răng, bật một âm tiết đơn giản tự giữa kẽ răng.
“Lùi về phía sau, đi ra ngoài cửa.”
Ba người cẩn thận lùi về phía sau, kìm nén hành động muốn quay đầu nhìn, mau chóng chạy ra ngoài cửa tứ hợp viện.
Ngoài cửa tối đen không còn đường lui.
Còn ba mươi giây trước khi kết thúc nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng.
Ôn Giản Ngôn vịn tay lên khung cửa gỗ lạnh lẽo thô ráp, nhắm chặt mắt lại, tựa hồ hạ quyết tâm, hắn quay đầu chậm rãi nhìn đằng sau.
“Ting! Độ lệch cốt truyện: 85%… xoẹt.”
Âm thanh hệ thống trở nên rè hơn.
Lông mi chàng trai khẽ run.
Hắn chầm chậm mở hai mắt nhìn khoảng sân trước mặt.
Cổng tứ hợp viện mở toang, trong sân đỏ bừng.
Dưới ánh đèn vui mừng và thê lương, nữ thi váy đỏ bước từng bước một về sảnh phía Bắc.
Hai bên cạnh nó là vô số người giấy, trên mặt bọn chúng treo nụ cười quỷ dị cứng đờ, đồng loạt nhường đường cho nữ thi.
[Cao ốc Xương Thịnh] là một phó bản kiểu gì?
Đó là một nghĩa trang khổng lồ.
Là một [nan đề] không thể giải quyết.
Một tầng, hai tầng, ba tầng, bốn tầng.
Mục đích là gì?
… Là để xác chết ngủ yên, lệ quỷ an nghỉ.
Là tu bổ cho xác chết của những “khách hàng” đang lang thang trong Cao ốc Xương Thịnh, hiến tế đồ cúng cho họ để họ ngủ yên mãi mãi.
Nó là một vòng khép kín hoàn chỉnh và là một cỗ máy tinh vi.
Tầng thứ năm không tồn tại là tầng cốt lõi nhất trong toàn bộ phó bản, đây là nơi những lệ quỷ đáng sợ nhất và hung tàn nhất say ngủ.
Nó là cốt lõi của phó bản và là nguồn năng lượng cho hoạt động của toàn bộ toà nhà.
Nhưng mà nó bị phân tách, suy yếu, cuối cùng bị niêm phong ở tầng thứ hai của tòa nhà, vĩnh viễn không thể nào rời khỏi gương, vĩnh viễn không thể khôi phục [Cao ốc Xương Thịnh] nguyên vẹn.
Có thể chính phó bản này còn cổ xưa hơn [Phòng livestream Ác Mộng].
Danh sách đó quá dài để có thể truy ngược lại lịch sử.
Từ đầu đến cuối, [Cao ốc Xương Thịnh] không hoàn chỉnh đang tìm kiếm “tân nương”.
Cho nên đó là lý do vì sao Ôn Giản Ngôn cầm khăn voan đỏ rơi vào kiệu giấy, bị coi là tân nương khiêng lên tầng năm.
Mặc dù bị ngăn cản nhưng hắn đã trở thành “ứng cử viên” chính thức.
Bởi vậy nên vừa rồi tên hắn mới xuất hiện trên quyển danh sách dày cộp kia, nên cũng chỉ có hắn mới rút được gao găm bằng đồng, mới bị người giấy đuổi bắt có mục đích.
“Xoẹt… xoẹt xoẹt… độ lệch cốt… xoẹt… truyện: 95%]
Bóng lưng nữ thi váy đỏ chìm trong ánh sáng đỏ tươi của căn phòng phía Bắc.
Dưới vầng sáng kinh khủng đáng sợ kia, Ôn Giản Ngôn có thể mơ hồ nhìn thấy nữ thi bước đi chậm rãi cứng đờ vào trong quan tai, sau đó đứng thẳng bên trong.
Khoảnh khắc nó đứng bên trong quan tài, âm thanh hệ thống quen thuộc vang lên:
“Ting! Độ lệch… xoẹt xoẹt… cốt truyện: 100%…”
Quả nhiên.
Ôn Giản Ngôn vô thức nín thở.
Suy đoán của hắn đã được xác nhận.
“Nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng” là gì? Thực tế “nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng” chỉ là cách nói khái quát.
Đôi khi nó có nội dung nhiệm vụ cụ thể, đôi khi thì không.
Nhưng dù có hay không, bản chất của nó vẫn là [đóng cửa phó bản vĩnh viễn].
Cao ốc Xương Thịnh là một cỗ máy bị xáo trộn.
Hạch tâm của nó… cũng tức là nữ thi váy đỏ đã bị phân chia thành nhiều mảnh nhỏ và phong ấn ở nhiều nơi trong toà nhà, dẫn đến việc nó không thể tự mình vận hành.
Vì để phó bản vận hành lần nữa, một mảnh vỡ của Vu Chúc trở thành vật thay thế.
Làm cách nào để đóng cửa phó bản vĩnh viễn?
Là để nữ thi tìm lại mảnh vỡ của mình, trở lại tầng năm cốt lõi.
Từ đó [Cao ốc Xương Thịnh] hoàn chỉnh, trở lại vòng tròn khép kín ban đầu.
Hoặc… từ nay về sau thoát khỏi kiểm soát của Ác Mộng, độc lập vận hành.
Bên cạnh đó…
Một câu hỏi khác cũng được trả lời.
Vì sao nữ thi váy đỏ tầng năm lại hung ác nhất toàn bộ phó bản?
Cảm giác áp đảo khiến người ta không thể phản kháng, chỉ có thể cảm thấy sợ hãi mãnh liệt, đây là cảm giác độc nhất vô nhị trong toàn phó bản, không thể sao chép.
Cho dù Ôn Giản Ngôn không phải nhà ngoại cảm thì hắn cũng cảm nhận được sự sợ hãi khiến người ta không thể đối đầu trực diện đến từ nữ thi.
Nhưng… Nó khác với các khách hàng khác.
Vì sao?
Tất cả khách hàng được hướng dẫn bởi phó bản đều tiến lên một cách vô thức.
Chúng sẽ bị ánh đèn hấp dẫn, khống chế, bất kể có công kích hay không, chúng đều hỗn loạn, vô tri, hơn nữa cũng không có năng lực suy nghĩ.
Chỉ có nó…
Chỉ có nữ thi váy đỏ này dường như có một ý chí độc lập nào đó.
Chìa khóa bằng đồng trong lầu hai, bức tranh tự động xuất hiện ở lầu ba, hiện thân khi thông đạo lầu năm mở cửa…
Mục đích của nó rất rõ ràng.
Không, chính xác hơn thì, có lẽ là một loại “chấp niệm” khắc trong xương tuỷ.
Nó có giết người không? Có giết.
Nhưng đây không phải mục đích của nó.
Tựa như một người đi về đích đến, hắn sẽ không quan tâm việc dưới chân mình nghiền nát mấy con kiến hay giẫm chết mấy cọng cỏ.
Nữ thi này cũng vậy.
Nó giống như một robot được thiết lập chương trình ban đầu, ngay cả khi đã chết từ lâu, cơ thể thối rữa, ý thức tiêu tan…
Dưới chấp niệm yếu ớt kia…
Thoát khỏi phong ấn trở về tầng năm.
Vì sao?
Ban đầu Ôn Giản Ngôn không hiểu…
Cho đến khi Tô Thành tìm được danh sách, và hắn tìm được tên mình nằm trong danh sách.
Giống hắn, người giấy và tân nương đã từng là người sống.
Đó là những chiếc linh bài trong căn phòng phía Đông, những bình tro cốt nho nhỏ trong đám người giấy, và những cái tên dày đặc trong cuốn sổ.
Bên trong mỗi bình tro cốt đều đựng một chiếc gương đồng nho nhỏ khắc chữ.
Trên mỗi cái tên đều có dấu tay nâu mờ.
Đó là một lời thể cổ xưa.
Lấy máu làm thề.
Bao gồm cả cái tên màu đỏ thuộc về cô dâu.
Phía trên cũng in một dấu tay tròn nho nhỏ.
Mỗi một dấu tay giống như đang nói…
“Tôi tình nguyện.”
[Hoan nghênh các vị khách quý tham gia hôn lễ của tiểu thư nhà tôi.]
Trong câu này, không có cậu chủ, không có ông nhà, chỉ có “tiểu thư”.
Bất kể bên trong bức hoạ hay trong linh đường, luôn luôn chỉ có một chiếc quan tài.
Bởi vì đây không phải đám cưới của người sống và ác quỷ.
Ngay từ ban đầu, nơi này chỉ có một bộ thi thể cô độc.
Một con lệ quỷ bị người khác tạo ra.
Một cốt lõi được lập trình ban đầu.
Một cô dâu đã kết hôn với số phận của mình.
“Giờ… lành… đã… điểm…”
Giọng nói sắc nhọn vang lên trong đêm, quanh quẩn trong tứ hợp viện bị ánh đèn đỏ bao trùm, màng nhĩ đau đớn như bị vũ khí sắc nhọn rạch qua, khiến thể xác và tinh thần người ta run rẩy.
Cùng với tiếng báo hỷ, cổng viện cũ kỹ chậm rãi khép lại trước mặt Ôn Giản Ngôn.
Nhưng hắn vẫn không rời mắt, vẫn nhìn thẳng vào trong sân.
Cách khe cửa dần thu hẹp, Ôn Giản Ngôn có thể nhìn thấy trong căn phòng phía Bắc bị ánh sáng đỏ bao trùm, dưới sự vây quanh của vô số người giấy, tân nương mặc váy cưới đỏ chậm rãi nằm trong quan tài.
Không rõ vóc dáng, không rõ khuôn mặt.
Nhưng từ đầu đến cuối, cô gái chưa từng đắn đo.
Ánh sáng màu đỏ dần dần vụt tắt, bóng tối tựa như nước biển trầm mặc bao phủ, tứ hợp viện trước mắt như biến thành cỗ quan tài khổng lồ an yên.
[Sinh tại đây, chôn tại đây, canh tại đây]
Lấy thân là mồi, trấn áp tà linh.
Hết chương 270
------oOo------.