Trước tứ hợp viện, ánh sáng của hai ngọn đèn lồng trắng đỏ dần vụt tắt.
Cánh cửa cũ nát chậm rãi khép lại trước mặt bốn người, cuối cùng đóng lại hoàn toàn bằng một tiếng “cạch”.
Khoảnh khắc đóng cửa, bóng tối vô biên phía sau lập tức bủa vây.
Âm thanh nhắc nhở máy móc quen thuộc quanh quẩn bên tai mọi người:
[Nhiệm vụ chủ tuyến phó bản… xoẹt xoẹt… Cao ốc Xương Thịnh đã hoàn thành, phó bản đóng… đóng… đóng…]
Âm thanh hệ thống như bị quấy rối bởi một tồn tại vô hình nào đó, lặp lại một cách bất thường, cuối cùng đột nhiên im bặt.
Một giây sau, trước mắt bốn người nhoáng lên một cái.
Chờ đến khi mở mắt ra lần nữa, tứ hợp viện bị ánh sáng đỏ quỷ dị bao phủ đã hoàn toàn biến mất, xuất hiện trước mặt là tầng lầu tối tăm mờ mịt quen thuộc.
“… Đây là?”
Kỳ Tiềm rút lại hành động phòng thủ vô thức, đứng thẳng lưng lên, có chút kinh ngạc nhìn xung quanh mình.
Không trung bao phủ một tầng sương mù xám xịt, tựa như một tầng bồ hóng lơ lửng.
Đỉnh đầu là giếng trời hình vuông, ngẩng đầu nhìn lên có thể thấy được từng tầng cao vót chất chồng lên nhau, cố gắng thế nào cũng không nhìn thấy điểm cuối.
Hạch tâm – tầng năm – không tồn tại trên lý thuyết, sau khi hoàn thành [Nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng] sẽ tự động đóng lại và biến mất tăm.
Và những streamer vốn không thuộc về bất cứ nơi nào sẽ được gửi lại về nơi ban đầu, cũng chính là trong Cao ốc Xương Thịnh, nói đúng hơn thì là tầng đầu tiên.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Thành nhíu mày.
Anh và Ôn Giản Ngôn đã từng hợp tác nhiều lần, cũng từng đánh ra rất nhiều nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng, cho nên lập tức phát hiện có điều bất thường: “Vì sao không có đếm ngược đóng cửa phó bản?”
Theo lý mà nói, sau khi hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng phó bản đều có thông báo đếm ngược đóng cửa, bình thường là một phút.
Nhưng lần này lại khác, sau khi hoàn thành nhiệm vụ livestream vừa rồi, âm thanh hệ thống như hoàn toàn biến mất, như thể bị nhấn nút tắt.
Còn bọn họ cũng không được gửi trở lại không gian trắng xoá kia, thay vào đó là quay về tầng một phó bản.
Điều này… không đúng lắm.
Ôn Giản Ngôn cúi đầu liếc mắt nhìn bản thân.
Hừm, vẻ ngoài chưa được phục hồi, bây giờ hắn vẫn còn trong trạng thái bản thể mặc bộ đồ cưới.
Chuyện này cũng chẳng sao hết, dù gì hắn đã “ngã xe” trước mặt hai vị đội trưởng, tiếp tục giả vờ không quá cần thiết.
Mối quan tâm của hắn là …
Nếu vẻ ngoài hiện tại của mình không được khôi phục, bất kể nguyên nhân là gì thì đều tượng trưng cho sự kiểm soát của Ác Mộng với phó bản này đang dần suy yếu, hoặc là đã bị yếu đi?
“… Ưm.”
Cơ thể của Quất Tử Đường đứng cạnh lảo đảo, từ trong khoang mũi phát ra một tiếng rên nhẹ không rõ.
Nó chỉ diễn ra trong chốc lát, nháy mắt liền biến mất trong không khí.
Nếu không chú ý lắng nghe gần như không thể nghe được.
Ôn Giản Ngôn sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn.
Cô gái cúi đầu, bởi vì vóc dáng thấp bé nên hắn không thấy rõ vẻ mặt đối phương, tuy nhiên có thể nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của cô.
Gần như chẳng cần nghĩ nhiều, Ôn Giản Ngôn lập tức hiểu được lý do.
Thời gian đảo ngược.
Ngay cả khi trong Ác Mộng có vô số loại thiên phú thì thiên phú này cũng quá nghịch thiên đáng sợ.
Cho dù thiên phú công kích có độ hiếm cao nhất cũng không sánh được với nó, do đó việc kích hoạt nó cũng phải trả một cái giá không nhỏ.
Ôn Giản Ngôn thậm chí còn liên tưởng việc Quất Tử Đường quá trẻ và lạc quẻ so với các streamer khác có thể có liên quan đến thiên phú của cô.
Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội.
Huống chi thiên phú đáng sợ ấy còn có tính đột phá, tất nhiên sẽ bị che giấu kín đáo không một kẽ hở.
Ôn Giản Ngôn dám chắc rằng, nếu không phải lúc trước ở tầng năm bị dồn ép đến cực hạn, e rằng Quất Tử Đường sẽ không sử dụng thiên phú của mình.
Đối với những người khác ngoài Ôn Giản Ngôn, việc đột nhiên có nhiều hơn ba phút rất có khả năng sẽ bị coi là hệ thống trục trặc, hoặc là nguyên nhân hợp lý nào khác.
Dưới tình huống không có bất kỳ manh mối tiền đề nào, rất ít người sẽ nhận ra đó là tác dụng thiên phú của Quất Tử Đường.
Hiển nhiên Quất Tử Đường cũng không tính bại lộ thiên phú cụ thể của mình cho người khác biết.
Trừ khi bị ép đến đường cùng… nếu không cô sẽ không lộ chút chân tướng nào.
Ôn Giản Ngôn không nói năng gì, thu hồi tầm mắt.
Hắn lẳng lặng nhích tới gần chỗ Quất Tử Đường, nương theo tay áo hỉ phục rộng thùng thình che giấu, vụng trộm để cho đối phương dựa lên người mình.
“?!”
Con ngươi Quất Tử Đường co rụt, cơ thể đột nhiên cứng đờ, tựa như dây cung sẽ đứt phựt ngay trong giây sau.
Cô ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Ôn Giản Ngôn.
Chàng trai không hề nhìn cô.
Từ góc độ này của Quất Tử Đường chỉ có thể thấy xương quai hàm sắc sảo của đối phương.
Trên khuôn mặt có bốn phần giống “Ôn Ôn” không có chút biểu cảm thừa thãi nào, như thể động tác săn sóc tinh tế kia không phải hắn làm.
“…”
Không biết là vì nghĩ đến chuyện đối phương che giấu vẻ ngoài, lừa gạt bọn họ suốt cả phó bản hay là bởi vì nhận ra bí mật của mình bại lộ, hay là, cho dù đã cách một lớp tay áo thì vẫn không thể bỏ qua tiếp xúc thân thể… Quất Tử Đường cắn răng, lông mày nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã xanh xao lúc này càng khó coi hơn.
Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt của Ôn Giản Ngôn mà không nói lời nào, như thể muốn dùng ánh mắt băm vằm đối phương.
Đột nhiên, đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân lộn xộn vang lên.
Mọi người ngước mắt nhìn về hướng đó.
Là đồng đội của họ.
Cả đám Trương Vũ, An Tân, Vệ Thành sải bước về phía này với vẻ mặt lo lắng và vui mừng.
“Đội trưởng!”
“Đội trưởng!!”
Xem ra thời điểm tiến vào đường mòn tầng năm, những người không có tiền mừng đổi lấy thiệp mời đều được đưa về điểm khởi đầu.
Sau khi bốn người Ôn Giản Ngôn được gửi về nơi đây, rốt cuộc đội ngũ phân tán cũng được đoàn tụ.
“Đội trưởng! Mọi người sao không!” Đồng Dao quan tâm thăm hỏi.
Trương Vũ theo sát phía sau, hiển nhiên cũng tràn đầy nghi vấn: “Sau khi mọi người vào tầng thứ năm thì sao? Trong đó có gì, có xảy ra chuyện gì không? Còn cả âm thanh thông báo vừa rồi… Mọi người đã hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng thật hả?”
An Tân chớp mắt vài cái, nhìn quanh một vòng, đột nhiên sợ xám cả hồn:
“Chờ đã, Ôn Ôn đâu? Đừng bảo cô ấy…”
Trong khi tiểu đội Kỳ Tiềm trao đổi thông tin cho nhau, Ôn Giản Ngôn hơi nghiêng người giao Quất Tử Đường cho đội viên của họ.
Xem ra thành viên tiểu đội cũng lập tức nhận ra đội trưởng nhà mình có điều gì đó không ổn, nhanh chóng xúm lại đưa Quất Tử Đường về đội ngũ mình.
Quất Tử Đường bình tĩnh liếc mắt nhìn Ôn Giản Ngôn.
Đối phương khéo léo khống chế góc độ, che khuất tầm mắt người khác, khiến cho không ai phát hiện ra sự khác thường của cô.
“…”
Cô bình tĩnh thu hồi tầm mắt, khẽ “chậc” một tiếng.
Bên kia.
“Hai người ồn quá.” Kỳ Tiềm bị đội viên nhà mình làm nhức đầu: “Từng người hỏi một…”
“Dù sao…”
Đúng lúc này, một chàng trai xa lạ kịp thời chen vào: “Những gì xảy ra ở tầng năm khi trước không quan trọng, quan trọng nhất là vì sao bây giờ chúng ta không quay về sảnh chính.”
Cả đám sửng sốt, tất cả ánh mắt vô thức dồn hết lên người Ôn Giản Ngôn.
Tựa hồ lúc này họ mới nhận ra, không biết từ lúc nào trong đội lại có thêm một gã đàn ông lạ hoắc mặc đồ dị hợm, lập tức trở nên cảnh giác.
“Này, cậu là…”
An Tân híp mắt, trên mặt lộ vẻ đối địch.
“Hả, anh không quen em à?”
Chàng trai nghiêng đầu nhìn An Tân, đôi mắt màu hổ phách khẽ nheo, đột nhiên mỉm cười.
Trên mặt hắn, vẻ mặt bình tĩnh và lý trí như người ngoài cuộc đã biến mất.
Khoé miệng và mắt cong lên, những đường nét vốn cứng rắn bởi vậy mà mềm mại.
Rõ ràng chỉ là một vài chi tiết gần như không đáng chú ý bị khống chế và điều chỉnh, song khí chất lại như xảy ra biến hoá nghiêng trời lở đất.
Nét nam tính hoàn toàn bị xoá bỏ, nụ cười của hắn dịu dàng mà ngượng ngùng, khuôn mặt vốn chỉ giống “Ôn Ôn” ba bốn phần, giờ phút này bỗng trở nên giống đến bảy tám phần.
Không khí yên ắng một cách lạ thường.
Ôn Giản Ngôn chớp mắt: “Ủa? Em tưởng quan hệ giữa hai ta cũng khá tốt.”
“…”
“…”
Tức thì, toàn trường lặng thinh.
Cả đám ngơ ngác nhìn chàng trai mặc đồ cưới màu đỏ trước mặt.
Sắc mặt đồng loạt đông cứng, bày ra biểu cảm quái dị nào đó, tựa hồ không thể tiếp nhận sự thật trước mặt.
Kỳ Tiềm nhìn các đội viên của mình cùng biểu cảm trên mặt giống y xì đúc mình khi trước, chậm rãi tỏ vẻ khó nói thành lời.
Phải nói thế nào đây…
Là…
Chuyện này thật sự rất khó tiếp nhận! Nhỉ?
“…”
An Tân ngơ ngác nhìn Ôn Giản Ngôn, tròng mắt bất động, vẻ mặt hoàn toàn đông cứng.
Anh ta há miệng, khô khốc nói:
“Ôn, Ôn Ôn?”
“Em đây.” Ôn Giản Ngôn cười tủm tỉm đáp.
“…”
An Tân điếng người.
Trước khi anh kịp hoàn hồn từ trong bóng tối thất tình thì sau lưng bỗng truyền đến giọng nói u ám: “A, quả nhiên là mày.”
Ôn Giản Ngôn ngước mắt nhìn về phía âm thành.
Ở nơi khuất mắt phía sau mọi người xuất hiện bóng hình quen thuộc.
Khuôn mặt gầy còm khô quắt, ánh mắt âm u và ống tay áo trống rỗng một nửa.
Là Mộc Sâm.
Quần áo gã bê bết máu, thoạt nhìn còn tiều tuỵ hơn trước lúc chia tay rất nhiều.
Tuy rằng đang đứng nhưng tư thế đứng của gã vô cùng kỳ lạ, như bị sợi dây vô hình nào đó trói buộc, chỉ có thể đi theo đám người về phía trước.
Ôn Giản Ngôn nhanh chóng nhận ra lý do vì sao cảnh này xuất hiện.
Xem ra nữ thi váy đỏ không thành công giết Mộc Sâm… Đây cũng là chuyện bình thường, dù sao Mộc Sâm cũng là streamer kỳ cựu, vả lại còn là đối tượng bảo hộ trọng điểm của Thần Dụ, bài tẩy trong tay gã cũng rất nhiều, hơn nữa lá bùa trên người nữ thi vốn có thời hạn, nó sẽ lần nữa trở lại tầng năm.
Mộc Sâm vốn là kẻ làm việc không từ thủ đoạn, lại thêm đồng đội có thể bị gã đẩy ra làm đệm chống lưng, tự nhiên xác suất sống sót của gã là rất lớn.
Nhưng sự tồn tại của nữ thi váy đỏ đã tạo thành mối đe dọa cực lớn cho phe gã.
Thế nên dù rằng sống sót nhưng Mộc Sâm cũng bị thương nghiêm trọng.
Gã rời khỏi tầng bốn tiến vào tầng năm.
Giờ phút này, khéo hay đụng phải mấy người Trương Vũ Vệ Thành bị tứ hợp viện trả về, hiển nhiên bị tóm cổ ngay lập tức.
Mộc Sâm ngước cặp mắt màu xám chết chóc lên, hàm răng cắn chặt, khuôn mặt khô quắt hơi vặn vẹo, sự hận thù mãnh liệt gần như muốn trào ra từ trong hốc mắt.
“May quá, mày vẫn còn nhớ tao cơ à.”
Ôn Giản Ngôn nhoẻn cười.
Hắn bước tới, khẽ cúi người cẩn thận quan sát khuôn mặt đối phương.
“… Mày không nên vào phó bản.” Vẻ mặt Mộc Sâm không tự chủ được trở nên dữ tợn: “Bọn họ…”
“Nếu tao không vào sao chứng kiến được vẻ mặt đẹp đẽ của mày.”
Ôn Giản Ngôn cười tủm tỉm ghé sát.
“Và…”
Hắn nghiêng đầu: “Bọn họ?”
“…” Sắc mặt Mộc Sâm càng khó coi, hệt như muốn dùng ánh mắt băm vằm Ôn Giản Ngôn thành trăm ngàn mảnh.
Gã nghiến chặt răng, tự hồ không thèm nói thêm chữ nào.
“Đội trưởng bảo tôi giao cho cậu cái này.”
Vệ Thành dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Ôn Giản Ngôn, đột nhiên giơ tay ném thứ gì đó.
Ôn Giản Ngôn giơ tay đỡ đồ, cúi đầu nhìn xem.
Đó là một túi vải nhỏ màu xám, bên trong có thứ gì đó va chạm phát ra âm thanh lanh lảnh.
Là túi thẻ gỗ của Mộc Sâm.
“Cảm ơn.” Dưới ánh mắt căm hận tột đỉnh của Mộc Sâm, nụ cười trên mặt Ôn Giản Ngôn càng thêm tươi tắm.
Hắn lắc chiếc túi trong tay rồi nói: “Rất vui được làm ăn với anh.”
“Tiếp theo giao hắn cho chúng tôi được chứ?”
Vệ Thành hỏi.
Nghe cuộc đối thoại trước đó, anh ta nhanh chóng hiểu ra Ôn Giản Ngôn đã tiêu tốn một lượng tích phân khổng lồ, lựa chọn vẻ ngoài khác biệt tiến vào phó bản, e rằng có liên quan đến kẻ tên Mộc Sâm này.
Chẳng qua khi Mộc Sâm tách khỏi tiểu đội, hơn nữa còn xuống tay dẫn dắt khách hàng đến cửa hàng của họ, khoảng cách đôi bên đã không liên quan đến Ôn Giản Ngôn.
“Tất nhiên rồi.”
Ôn Giản Ngôn đã chiếm được thứ mình muốn, do đó ước gì người khác rước tên phiền toái Mộc Sâm này đi.
Vệ Thành gật đầu với hắn.
Ngay sau đó, cả nhóm xoay người tiến về phương xa.
Hai chân Mộc Sâm ép phải nâng bước, xiêu vẹo đi theo phía sau nhóm người,, thế nhưng ánh mắt thù hằn của gã vẫn dừng trên người Ôn Giản Ngôn.
Tuy nhiên đây không phải điều quan tâm của Ôn Giản Ngôn.
Kỳ Tiềm đứng cạnh mở miệng: “Cậu vừa nói rằng, quan trọng là vì sao hiện tại chúng ta còn chưa trở về đại sảnh streamer là có ý gì?”
“Hiểu theo nghĩa đen.”
Ôn Giản Ngôn nhét túi vải vào túi rồi nhìn Kỳ Tiềm: “Anh không cảm thấy âm thanh hệ thống ban nãy có gì bất thường sao?”
Kỳ Tiềm nhíu mày: “Đúng là có vấn đề thật.”
“Nếu tôi đoán không lầm, khả năng khống chế của Ác Mộng với phó bản này đã suy yếu, nếu anh mở giao diện livestream của mình ra sẽ phát hiện, dù rằng livestream còn chưa ngắt sóng nhưng đạo cụ trong trung tâm hệ thống đã không còn.”
Đồng Dao đứng bên giật mình, mở giao diện livestream của mình ra.
Tất cả đúng như những gì Ôn Giản Ngôn nói.
“Mặc dù sức khống chế của Ác Mộng đối với phó bản đã giảm, nhưng nó vẫn kiểm soát các streamer rất chắc.”
Ôn Giản Ngôn nhìn Tô Thành:
“Còn bao lâu nữa là đến thời gian quy định của phó bản.”
Tô Thành cúi đầu nhìn đồng hồ: “Chưa đến mười phút.”
“Vậy thì cũng được.”
Đây là phó bản có thời hạn cũng có nguyên do của nó.
Không bởi chỉ vì [Cao ốc Xương Thịnh] là một vòng lặp tuần hoàn không hồi kết, mà cũng là vì áp dụng một bảo hiểm kép cho streamer đang ở bên trong, tránh những trường hợp xảy ra như bây giờ.
Ôn Giản Ngôn dừng chốc lát rồi nói tiếp:
“Tuy rằng chúng ta không thể kết thúc phó bản trước thời hạn, nhưng đợi đến khi thời hạn chấm dứt chắc cùng có thể trở về đại sảnh livestream.”
Kỳ Tiềm nheo mắt lộ vẻ đăm chiêu.
Ôn Giản Ngôn nói thêm:
“Đừng lo, sau khi hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng phó bản sẽ tạm thời không gây nguy hại cho chúng ta, thời gian còn lại mọi người có thể nghỉ ngơi chốc lát.”
Dứt lời, hắn xoay người đi về phía xa, nhẹ nhàng bỏ lại một câu:
“Tôi đến chỗ khác nhìn chút.”
Tô Thành gật đầu với đám Kỳ Tiềm, sau đó xoay người vội vàng đuổi theo bóng lưng Ôn Giản Ngôn.
“Cậu đi đâu vậy?” Tô Thành tăng nhanh tốc độ, sóng vai cùng Ôn Giản Ngôn tiến về phía trước, tò mò hỏi: “Không phải cậu bảo tiếp theo chúng ta chỉ cần ngồi chờ thời gian kết thúc à?”
“Tôi có phỏng đoán cần xác minh.”
Ôn Giản Ngôn không ngoảnh lại, đáp.
Hắn đi thẳng đến cửa hàng gần mình nhất.
Chẳng mấy chốc, cánh cửa gian hàng đóng kín xuất hiện trước mặt hai người.
Nhìn chằm chằm cánh cửa thuỷ tinh đóng chặt, đáy lòng Tô Thành có chút run run: “Chờ, chờ chút, đừng bảo cậu muốn vào nhé?”
“Tôi không vào được.”
Ôn Giản Ngôn bớt chút thời gian nhìn Tô Thành nói.
“Chúng ta không phải ‘khách hàng’, cũng không phải ‘nhân viên’ ở đây, cho dù muốn vào cũng chưa chắc được.”
“Vậy cậu…”
Tô Thành có chút nghi hoặc nhíu mày.
Ôn Giản Ngôn không đáp, chỉ lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bật đèn pin lên rồi dán trên cửa kính, chiếu vào bên trong.
Có điều gì đó kỳ lạ xảy ra.
Bóng tối đã từng không thể xua tan bởi ánh sáng giờ bỗng trở nên cực kỳ bình thường.
Dưới ánh đèn pin chiếu rọi, cửa hàng tối tăm trở nên sáng hơn một chút, loáng thoáng có thể nhìn thấy từng dãy kệ hàng.
Quả nhiên.
Ôn Giản Ngôn nheo mắt.
“Bóng tối” đáng sợ nhất trong [Cao ốc Xương Thịnh] thực tế vốn không thuộc về nơi này, mà là đến từ mảnh vỡ Vu Chúc bị phong ấn ở đây.
Kỳ thật trước khi tiến vào tầng năm hắn đã có vài suy đoán liên tưởng.
Mặc dù Vu Chúc thường sử dụng “bóng tối” do y điều khiển như một xúc tu kỳ lạ, nhưng… Là người từng tiếp xúc gần với đám xúc tu, Ôn Giản Ngôn có thể cảm nhận được sự tồn tại tưởng như vô hình này không bình thường chút nào, nhưng vì Vu Chúc nên nó mới có vẻ vô hại mà thôi.
Một khi mất đi sự khống chế của chủ nhân, chúng sẽ trở nên kinh khủng như bóng tối bên trong [Cao ốc Xương Thịnh].
Điều này cũng chứng minh suy đoán của hắn.
Phó bản [Cao ốc Xương Thịnh] vô cùng đặc thù.
Bất kể đối với Ác Mộng hay Vu Chúc, nó đều đặc thù.
Nguyên nhân cụ thể thì Ôn Giản Ngôn chưa biết, song hắn cảm thấy mình đã cách chân tướng rất gần.
Bắt đầu liên tưởng từ những gì hắn có được.
Đầu tiên [Cao ốc Xương Thịnh] vốn tồn tại độc lập mà không phải phó bản được Ác Mộng “tạo ra”.
Ác Mộng chia nữ thi váy đỏ – nguồn gốc sức mạnh cốt lõi của toàn phó bản – thành nhiều mảnh nhỏ, phong ấn ở từng nơi khác nhau.
Sau đó lại đặt một mảnh vỡ của Vu Chúc ở tầng năm làm vật thay thế, chiếm [Cao ốc Xương Thịnh] thành của riêng, biến nó trở thành một phó bản của mình.
Còn bóng tối kinh khủng kia chắc là “một phần quan trọng” mà Vu Chúc nói.
Cho nên Cao ốc Xương Thịnh mới trở nên đáng sợ như vậy.
Hiện tại, mảnh vỡ đã bị Vu Chúc thu hồi, Cao ốc Xương Thịnh tự nhiên sẽ trở về trạng thái ban đầu.
Ôn Giản Ngôn đứng ngoài cửa kính, chậm rãi di chuyển bước chân.
Ánh sáng đèn pin di chuyển theo từng động tác của hắn, cuối cùng rơi xuống quầy thu ngân, chiếu sáng bóng người cứng đờ bất động sau quầy.
Tô Thành đứng cạnh cũng hít hà một hơi:
“Đó là…”
Ôn Giản Ngôn di chuyển cổ tay, dùng đèn pin chiếu sáng khuôn mặt bóng người.
Khuôn mặt trắng bệch, gò má và đôi môi đỏ tươi, nụ cười ngoác rộng.
Nó vẫn bất động ngồi phía sau quầy, như thể vốn đã thuộc về nơi đây.
“Là người giấy.”
Ôn Giản Ngôn chậm rãi nói.
Hắn nhìn chằm chằm người giấy trông có vẻ đáng sợ dưới luồng sáng, đoạn mở lời: “Có vẻ chúng là nhân viên bán hàng thực sự ở đây.”
[Cao ốc Xương Thịnh] vốn là vòng lặp khép kín hoàn chỉnh.
Tuy rằng những “khách hàng” kia không có năng lực suy nghĩ, song chúng đều là những lệ quỷ đáng sợ.
[Cao ốc Xương Thịnh] phụ trách dẫn dắt chúng đi qua bốn tầng lầu, sau đó đưa chúng vào mộ an nghỉ suốt đời.
“Nữ thi váy đỏ” tầng năm là động cơ cốt lõi của cả cỗ máy, là lệ quỷ mạnh nhất do người tạo ra.
Còn “người giấy” là nhân viên, là một mắt xích cần thiết nhằm dẫn dắt lệ quỷ tiếp tục tiến về phía trước.
Và bọn họ là những nhân loại dùng máu tươi để phát lời thề sinh tử, đóng quân ở đây bằng cả sinh mệnh của mình.
Nó gần giống như người gác cổng địa ngục.
Thế nhưng, theo cuộc xâm lược của Ác Mộng, cơ thể nữ thi váy đỏ bị chia ra phong ấn, khiến cỗ máy [Cao ốc Xương Thịnh] không hoàn chỉnh.
Thế nên Ác Mộng mới có thể gửi ‘streamer’ vào trong, thay thế người giấy trở thành nhân viên.
Bằng không, toàn bộ cơ chế có thể tự động vận hành mà không cần bất cứ người vô tội nào hy sinh.
Và streamer tất nhiên không thể hoàn thành tốt nhiệm vụ như đám người giấy.
Bọn họ sẽ sợ hãi, sẽ tử vong, thế nên tự nhiên sẽ có vô số quỷ hồn không thể hoàn thành luân hồi bốn tầng, dừng chân thật lâu.
Vậy… bọn họ đi đâu?
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, tắt đèn pin điện thoại rồi cất vào trong túi.
Câu trả lời vô cùng sống động.
… Nhân gian.
Hết chương 271
------oOo------.