Ôn Giản Ngôn hơi ngửa người ra sau, dường như không chú ý đến trạng thái vạt áo mở toang hiện tại của mình.
Tứ chi hắn thả lỏng mà biếng nhác, mặc cho vải vóc đỏ tươi rơi xuống.
“Đương nhiên.”
Hắn chợt mỉm cười.
“Thời gian của chúng ta còn rất nhiều.”
Hắn hơi đứng thẳng dậy, giơ tay ôm lấy bờ vai Vu Chúc, nhìn chăm chú vào đôi mắt gần sát mình, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay quệt đi vệt máu nóng hổi còn đọng trên môi đối phương, đáy mắt màu hổ phách sâu hút hồn, mang theo nụ cười đầy ý vị:
“Vậy sao anh lại vội vàng thế?”
Hoàn toàn trái ngược với vẻ thụ động ban nãy… trái tim Ôn Giản Ngôn giờ phút này đã tĩnh lặng.
Biểu hiện ngả ngớn, thả lỏng của hắn lúc này thậm chí không hề giả tạo.
Bởi vì sự phát triển của tình thế… quá đỗi phù hợp với mong mỏi của hắn ta.
Tiến vào tầng năm [Cao ốc Xương Thịnh] là mệnh lệnh chung của Ác Mộng và Vu Chúc.
Tuy nhiên mong muốn của cả hai lại trái ngược nhau, thậm chí có thể gọi là đối nghịch.
Sự thật chứng minh, bên trong tầng năm [Cao ốc Xương Thịnh], những mảnh vỡ được phong ấn bên trong gương đồng rất quan trọng, thậm chí có thể còn liên quan đến sức mạnh nguyên bản của Vu Chúc – bóng tối đáng sợ vô tận kia.
Chỉ cần giúp Vu Chúc giải phóng mảnh vỡ bị phong ấn trong gương đồng, sức mạnh của y sẽ được tăng trưởng rất nhiều, thậm chí có thể chiến đấu chống lại Ác Mộng…
Làm sao Ác Mộng có thể cho phép điều này xảy ra?
Nhưng ngạc nhiên là, nó lại cho phép và chấp nhận một cách cam chịu.
Ngay cả sau khi Ôn Giản Ngôn giải phóng mảnh vỡ của Vu Chúc ra khỏi gương đồng và quay về phó bản, Ác Mộng cũng không có phản ứng gì… Phải biết rằng khi đó [Cao ốc Xương Thịnh] còn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của Ác Mộng, Ác Mộng vẫn có quyền khống chế cao nhất, livestream không bị ngắt kết nối, tất cả đạo cụ đều có thể sử dụng được.
Ác Mộng hoàn toàn có thể phá vỡ tất cả, cho dù Vu Chúc đạt được một phần sức mạnh quan trọng, nhưng chỉ cần “hắn” – Ôn Giản Ngôn – nhân loại duy nhất mà vị Tà Thần này để ý, đối tượng đầu tiên khiến y nảy sinh ái dục sau ngàn vạn năm còn ở đây, nhất định Ác Mộng sẽ có cơ hội lật bàn.
Nhưng…
Nó không làm gì cả.
Ác Mộng bỏ mặc mọi thứ xảy ra.
Nếu đổi thành người khác, có lẽ bọn họ sẽ tưởng Ác Mộng đã rơi vào thế hạ phong, thậm chí không thể địch lại Vu Chúc…
Tuy nhiên Ôn Giản Ngôn thì khác.
Là một kẻ lừa đảo, vũ khí duy nhất của hắn chính là cái lưỡi, và công cụ phòng thủ duy nhất là não bộ.
Quan trọng hơn là… Hắn quá hiểu cũng quá quen với việc phải đối đầu cùng các địch thủ mạnh hơn mình gấp mấy lần.
Bằng không Ôn Giản Ngôn cũng không lựa chọn con đường đang đi, đồng thời đối địch cùng Dị Thần và Ác Mộng, lang thang xoay chuyển, ba hoa chích choè, đâm bị thóc thọc bị gạo giữa hai tồn tại đáng sợ có thể nghiền nát và đè bẹp bản thân bất cứ lúc nào.
Tổ chức càng khủng bố càng càng mạnh thì càng xảo quyệt và độc ác.
Muốn lừa gạt chúng, muốn cắn miếng thịt từ trên người chúng, nhất định phải giả dối và độc ác hơn chúng gấp mười lần.
Tại sao Ác Mộng không làm gì cả?
Bởi vì nó không tin tưởng Ôn Giản Ngôn “đầu hàng”.
Ngay từ ban đầu nó đã không tin.
Bằng không nó đã không chủ động dâng con mồi ngon nhất, hứa hẹn rằng hắn sẽ “không chết” trong phó bản tiếp theo, song lại ác ý thao túng “vận may” ở ba tầng đầu, từng bước dẫn hắn vào trong bức tranh “tầng ba” đi tới “tầng năm”… Chỉ cần từ đó tiến vào tầng năm, cho dù không chết thì cũng bị nhốt vĩnh viễn ở trong phó bản, thay thế “nữ thi váy đỏ”, hoà làm một thể với Cao ốc Xương Thịnh.
Nhưng sự xuất hiện của Vu Chúc khiến kế hoạch của Ác Mộng gặp trục trặc.
Tuy nhiên theo một ý nghĩa nào đó, nó cũng cải thiện đáng kể tầm quan trọng của Ôn Giản Ngôn trong toàn bộ kế hoạch.
Hiện tại vị Tà Thần này để ý quá mức đến mạng của một nhận loại… cho dù chính y có thể cũng không nhận ra.
Do đó, nhân loại này không còn được sử dụng như lúc trước, vừa sử dụng xong liền lập tức bị vứt bỏ.
Đối với một quân cờ ngỗ ngược nhưng quá có giá trị thì phải làm thế nào để sử dụng nó?
Một nụ cười thâm sâu thoảng qua môi, giống như một gợn sóng trên mặt hồ bị gió nhẹ thổi lên.
Ôn Giản Ngôn choàng tay ôm vai đối phương, sau đó dùng sức xoay người đứng dậy từ trong lòng y.
Hắn tách đầu gối, quỳ xuống trước người Vu Chúc.
Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt người đối diện.
Mắt vàng tóc đen, khuôn mặt điển trai hút hồn, phù văn kỳ lạ trải rộng trên khắp làn da tái nhợt, đường vân đen xì quanh co hệt như cành cây sinh trưởng dưới da, dùng máu thịt là nguồn sống.
Dưới lớp da giống nhân loại quá đỗi là một giống loài xấu xa không giống nhân loại chút nào.
Bị thúc đẩy bởi ham muốn nguyên thuỷ, không có lý trí, không có cảm tình, không có điểm dừng hay đạo đức cơ bản.
Ngón tay Ôn Giản Ngôn luồn vào mái tóc lành lạnh như suối nước, dùng đầu ngón tay mềm mại vuốt ve sau gáy và mái tóc dài của đối phương, chậm rãi xoa nắn, thân mật tỉ mỉ, tràn đầy kiên nhẫn.
Ôn Giản Ngôn lại nhích tới gần, chóp mũi chạm nhẹ vào y, như xa như gần.
“Nhắm mắt.”
Một tiếng nỉ non dịu dàng phát ra từ cổ họng hắn, như lời thì thầm giữa cặp tình nhân, lại như lời thủ thỉ yêu thương của người mẹ.
“…”
Như bị mê hoặc, Vu Chúc nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Ôn Giản Ngôn dán môi mình lên môi y, nhẹ nhàng cọ xát, thong thả mút cánh môi dưới có đường viền đẹp đẽ của đối phương, thuần thục dịu dàng và đầy kỹ xảo.
Một cánh tay khác của hắn đặt trên vai Vu Chúc, đầu ngón tay lơ lửng trên không trung.
Ở nơi đối phương không thể nhìn thấy, hắn ấn liên tục vào nơi nào đó mà chỉ mình hắn có thể thấy được – biểu tượng livestream màu xám tro.
Nhưng trái ngược với động tác điên cuồng và cấp bách kia, vẻ mặt Ôn Giản Ngôn lại bình tĩnh đến đáng sợ.
Ném nó vào đường cùng, cắt đứt mọi hy vọng sống, rồi sau đó… ném cho nó một sợi tơ nhện mỏng manh.
Chỉ có như vậy quân cờ không nghe lời kia mới hiểu được rằng, ai là chủ nhân, ai là nô lệ.
Ít nhất… Ôn Giản Ngôn sẽ làm kiểu đó.
Đầu ngón tay tái nhợt lạnh lẽo điểm vào hư không.
Thình lình, không hề báo trước, biểu tượng phòng livestream vốn biến thành màu xám xịt từ khi phó bản kết thúc đột nhiên sáng lên và chuyển sang màu màu xanh rực rỡ trên hệ thống.
Ôn Giản Ngôn híp mắt, nụ cười chế nhạo hiện lên trong mắt hắn ta.
… Nhìn kìa.
Ngón tay chạm vào biểu tượng trên hư không, một giây sau, trước mắt Ôn Giản Ngôn lóe lên một cái.
Vu Chúc vừa rồi còn nằm hôn môi cùng hắn đã biến mất tăm mất tích, chỉ còn mình hắn đứng lẻ loi trong không gian rợn ngợp.
Âm thanh máy móc của hệ thống vang bên tai.
“Đây… xoẹt xoẹt… đây là không gian độc lập với thời gian và không gian, khi nó mở ra không gian bên ngoài sẽ ngừng chuyển động, quyền hạn cao hơn hết thảy.
Hơn nữa… xoẹt xoẹt… chỉ có thể kéo dài ba phút, mong streamer… xoẹt xoẹt… sử dụng thời gian hợp lý.”
Ôn Giản Ngôn ngước mắt, trên mặt lộ vẻ hoảng loạn cuống cuồng, hệt như con côn trùng nhỏ bị nhốt trong lọ thuỷ tinh, liên tục dùng chính thân mình đập vào vách chắn cứng rắn, sốt sắng thấp thỏm: “Này, này! Hệ thống, con mẹ mày đừng giả chết với tao.
Nói cho tao biết tao phải làm gì! Không thì tao sắp trở thành tín đồ vĩnh viễn của tên Tà Thần kia rồi! Này… Này!”
“Xin mày! Tao có thể làm bất cứ điều gì!”
“…”
Bên tai vẫn luôn im bặt.
Bất kể thái độ của Ôn Giản Ngôn có lo lắng sốt sắng ra sao thì hệ thống vẫn im lặng, như thể nó đã hỏng hóc.
Được rồi.
Vẻ mặt của Ôn Giản Ngôn bình tĩnh.
Đã làm đến nước này rồi Ác Mộng không cần chơi chiêu thêm nữa, chỉ có duy nhất khả năng nó không đáp lại…
Đó là nó không thể đáp.
Xem ra sau khi mất quyền kiểm soát [Cao ốc Xương Thịnh], sau đó lại thiết lập một “nơi không phụ thuộc vào thời gian và không gian” ở đây, ngay cả Ác Mộng cũng sẽ bất lực.
Chưa kể thực lực hiện giờ của Vu Chúc mạnh chưa từng có, Ác Mộng càng không dám trắng trợn truyền tín hiệu của mình vào trong, cho nên khả năng rất cao đây là một cái hộp rỗng, còn giọng nói vừa rồi đã được ghi âm từ trước.
Vậy thì càng dễ.
Ôn Giản Ngôn nhanh chóng mở ba lô của mình, nơi chứa tất cả đạo cụ có thể tuỳ ý sử dụng.
Hắn lấy đạo cụ cấp truyền thuyết từ phó bản [Viện điều dưỡng Bình An], một mảnh giấy kraft rách nát cũ kỹ.
Nó có nguồn gốc từ Dị Thần chế tạo ra Rắn Ngậm Đuôi, có thể trả lời ba vấn đề của người sử dụng.
Có thể nói rằng kỹ năng này khá đáng sợ, gần như được xem là tồn tại đặc biệt trong nhiều phó bản cần tìm quy tắc.
Tuy nhiên sau khi phó bản trước kết thúc, Ôn Giản Ngôn đã lấy nó ra quan sát, muốn xem liệu nó có thể đưa ra một vài đáp án về phòng livestream Ác Mộng hay không.
Nhưng… Sau khi mở tờ giấy ra, hắn nhìn thấy một hàng chữ chậm rãi xuất hiện trên mảnh giấy ố vàng.
“Một linh hồn, ba câu hỏi.”
Có thể đoán được, đạo cụ đặc biệt như vậy không thể không có bất kỳ hạn chế sử dụng nào.
Giống như các đạo cụ khác, nó sẽ được làm mới mỗi khi tiến vào phó bản, tuy nhiên yêu cầu mà nó đưa ra vẫn vượt qua sức tưởng tượng của Ôn Giản Ngôn…
Phải dùng một linh hồn mới đổi được ba câu hỏi?
Hắn lấy đâu ra linh hồn?
Chẳng lẽ muốn lừa gạt người khác sao?
Do đó vấn đề này bị gác lại vô thời hạn.
Cho đến khi phó bản [Cao ốc Xương Thịnh] xuất hiện.
Ôn Giản Giản hít sâu một hơi, trải giấy kraft ra sàn, sau đó móc từ trong túi một túi vải nhỏ.
Hắn cởi túi vải, đổ tất cả các mảnh gỗ nhỏ lên trên giấy kraft.
Bề mặt thô ráp dơ bẩn của giấy kraft như biến thành một vũng bùn vô hình, những mảnh gỗ nhỏ màu đen đỏ từ từ chìm vào trong đó, từng chút từng chút bị nuốt chửng.
Quả nhiên.
Ôn Giản Ngôn cử động đầu ngón tay cứng ngắc của mình, lòng bàn tay bất giác đổ mồ hôi.
Đó là lý do vì sao hắn muốn giao dịch cùng Quất Tử Đường để đổi lấy túi vải của Mộc Sâm vào tay.
Phòng livestream Ác Mộng đã mở cửa sau cho Thần Dụ và ban cho chúng đặc quyền.
Ban đầu Ôn Giản Ngôn tưởng rằng đặc quyền ấy là trao cho streamer Thần Dụ hai thiên phú, nhưng theo thời gian trôi qua, ý tưởng này của hắn bị đảo ngược.
Lý do là Mộc Sâm chưa bao giờ cất túi vải.
Bất kể đó là thiên phú của ai, nó đều có thể tùy thời thu hồi sau khi sử dụng, như cây táo giống của Ôn Giản Ngôn trước giờ chưa từng được đưa vào trong hiện thực.
Chỉ có Mộc Sâm là khác, ngay từ lần đầu họ gặp mặt nhau, cái túi vải nhỏ luôn đeo bên hông của gã chưa bao giờ bị thu hồi.
Mà trong Ác Mộng, ngay cả đạo cụ cũng có thể được thu hồi.
Tuy nhiên cái túi vải này lại không, hay nói chính xác, là đống thẻ gỗ bên trong không thể thu vào ba lô hệ thống.
Sau khi nhận ra điều này, rất nhiều manh mối bị Ôn Giản Ngôn bỏ qua trước đây liên kết với nhau.
Vì sao mỗi streamer sau khi tiến vào phòng livestream Ác Mộng sẽ đều nhận được món quà tân thủ độc đáo và được làm riêng? Kể cả bọn họ có thể không sống sót nổi trong phó bản đầu, bị coi là bia đỡ đạn hy sinh, nhưng toàn bộ đều nhận được một phần thiên phú độc nhất vô nhị cho mình.
Vì sao tất cả thiên phú của streamer đều được tùy chỉnh dựa trên “phẩm chất linh hồn” của bản thân?
Và… vì sao sau khi sử dụng thiên phú, cơ thể streamer sẽ chịu các mức độ tổn hại khác nhau.
Thiên phú càng mạnh hiệu quả tiêu cực càng nhiều, và thiên phú đặc biệt như Quất Tử Đường sao lại thu nhỏ tuổi tác cơ thể sau khi sử dụng?
Các khối gỗ bị giấy kraft nuốt chửng.
Phía trên chậm rãi xuất hiện một hàng chữ:
“Ôn Giản Ngôn tôn kính, xin chào, Ngài có thể hỏi tôi ba vấn đề.”
Quả nhiên.
Ôn Giản Ngôn thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Suy đoán của hắn đã được xác nhận.
Đầu tiên, cái gọi là “thiên phú” kia thực tế chính là hiện thân linh hồn của streamer, không phải “quà tặng tân thủ của hệ thống”, cho nên sử dụng thiên phú mới có thêm phí tổn.
Nhưng có phí tổn cao, có phí tổn thấp, hơn nữa nó sẽ thay đổi dựa theo thuộc tính thiên phú và tần suất sử dụng.
Ác Mộng mở cửa sau cho Thần Dụ… không phải để streamer bên chúng có được thiên phú thứ hai.
Thay vào đó, nó để chúng “biến” streamer thành đạo cụ.
Đó là lý do vì sao Thần Dụ là một công hội thu hút các nhà tiên tri, bởi vì chỉ có thiên phú của nhà tiên tri mới thích hợp để làm thành đạo cụ mang theo bên người.
Quan trọng hơn là, streamer sở hữu thiên phú tiên tri chỉ là phụ trợ, bình thường rất hiếm khi tiến vào hàng ngũ đứng đầu bảng xếp hạng, tử vong trong Ác Mộng cũng là chuyện bình thường.
Cho dù có một hai streamer vô danh biến mất, bị chế tác thành đạo cụ có thể sử dụng cũng không bị ai phát hiện.
Đây cũng chính là lý do vì sao ban đầu Tô Thành yêu cầu đưa đồng đội vào Thần Dụ lại bị từ chối thẳng thừng… cho dù số liệu qua màn lúc đó của Ôn Giản Ngôn vô cùng xịn sò cũng bị từ chối bay luôn.
Bởi vì ngay từ đầu, bọn chúng không tính để Tô Thành sống sót mà muốn biến anh thành công cụ hy sinh và sử dụng, do đó càng không thể để bất kỳ tên “đồng đội” nào của anh đi theo vào công hội, bằng không sẽ gia tăng nguy hiểm không cần thiết.
Tuy nhiên giờ không phải lúc nghĩ về điều đó.
Ôn Giản Ngôn nhanh chóng thu hồi suy tư phân tán của mình, ngẩng đầu nhanh chóng liếc nhìn thời gian đếm ngược trong hư không.
Hắn còn những việc và chuyện quan trọng khác hơn phải làm.
Còn một phút nữa trước khi không gian sụp đổ.
Hắn nhặt mảnh giấy kraft và hỏi một câu.
Một giây sau, từng hàng chữ nhỏ tinh tế hiện lên trên giấy kraft, con ngươi Ôn Giản Ngôn trợn trừng, ánh mắt lia như tia chớp, nhanh chớp lướt qua toàn bộ nội dung bên trên.
Còn nửa phút nữa trước khi không gian sụp đổ.
Ôn Giản Ngôn cuộn giấy kraft lại, đặt trong ba lô của mình, sau đó nhanh chóng lấy những đạo cụ cần thiết và chuẩn bị tốt tất cả.
Trong hư không, đếm ngược dần dần kết thúc.
[5, 4, 3, 2, 1…]
Khoảnh khắc con số cuối cùng kết thúc, một tia sáng chợt loé lên trước mặt Ôn Giản Ngôn, hắn phát hiện mình lại trở về nơi ban đầu.
Gương mặt tuấn tú của người đàn ông gần trong gang tấc, đôi môi truyền đến cảm giác lành lành ướt át.
Y cụp mắt xuống, bóng đen in đậm trên khuôn mặt tái nhợt tựa như đá cẩm thạch, đôi mắt vàng óng như dã thú khiến người ta khiếp sợ bị che khuất, giờ phút này thế mà lại hiện đôi chút dịu dàng không hợp với vẻ ngoài.
Phải, là nụ hôn đó.
Ôn Giản Ngôn cụp mắt, biến nụ hôn này trở nên sâu hơn.
Âm thanh tính tế của nước bọt khi môi lưỡi quện vào nhau vang lên, tất mọi thứ có vẻ hài hoà, thân mật và đẹp đẽ.
Sau đó …
Cổ tay lật ngược.
Giây tiếp theo, con dao sáng lạnh bằng đồng rỉ sét mang theo thế ngàn quân, không chút lưu tình găm thẳng vào lưng người đàn ông.
Đúng vậy, con dao bằng đồng.
Đây là mục đích ban đầu của Ác Mộng.
Đó là lý do vì sao Ôn Giản Ngôn bắt buộc phải vào tầng năm.
Nữ thi váy đỏ tầng năm bị phân chia thành nhiều mảnh nhỏ khác nhau, cuối cùng bị phong ấn ở trong gương.
Điều này thật giống với Vu Chúc.
Vì vậy, cái gì đã phân chia nó.
Có lẽ… là một con dao.
Một con dao bằng đồng được khắc biểu tượng hoa sen của Bồ Tát Tà Ác trên chuôi dao, tồn tại vì mục đích phong ấn “Tà Thần”.
Một vũ khí thực sự có thể giết chết các vị Thần.
Một đạo cụ then chốt có thể lật đổ và thay đổi tất cả nếu được sử dụng đúng cách.
“!”
Vu Chúc trợn tròn mắt, đồng tử chợt co rút lại.
Bóng tối xung quanh giống như đại dương quay cuồng gầm rú, lần đầu tiên trên khuôn mặt đẹp trai quá đỗi toát lên vẻ kinh ngạc.
Một nụ cười run rẩy, hạnh phúc xẹt qua môi chàng trai.
Trong đôi mắt màu hổ phách tràn đầy sự thân mật và dịu dàng, nóng bỏng và ngọt ngào như xi-rô tan chảy, như có thể hoà tan hết thảy băng giá.
Hắn thè lưỡi ra, liếm láp môi dưới đối phương như chưa đã thèm, cắn nhẹ một cái như đùa giỡn, thậm chí còn không thèm dùng sức, chỉ để lại dấu răng mờ.
“Có đau không?”
Hắn âu yếm hỏi.
Lần này không phải con dao phẫu thuật.
Mà là con dao chân chính có thể lấy mạng, được chuẩn bị cho nỗi kinh hoàng phi nhân loại kia.
Đây là lần đầu tiên Ôn Giản Ngôn có thể thực sự làm y bị thương.
Thậm chí…
Giết chết.
Trái ngược với giọng điệu dịu dàng quá đỗi của hắn, bàn tay kia lại dùng sức thêm lần nữa, chậm rãi cắm chặt, xoay tròn con dao trí mạng vào tim.
Độc ác, tàn nhẫn, không chút lưu tình.
Máu tươi vàng óng lạnh lẽo chảy xuống, sinh mệnh điên cuồng tuôn ra từ trong cơ thể Thần Linh, quay cuồng tiêu tan…
Cho dù cả hai đã từng thân mật ôm nhau, trên môi vẫn còn đọng lại hơi thở của nhau.
Nụ cười trên môi Ôn Giản Ngôn càng thêm tươi tắn.
Như một viên kẹo tẩm độc, hoa mang theo gai, xinh đẹp, rực rỡ và chết người.
Cổ áo hỉ phục đỏ tươi xộc xệch mở toang, từng mảng da thịt trắng nõn lộ ra bên ngoài.
Hắn không thèm che đậy, tuỳ ý phô ra vẻ đẹp đáng sợ tựa như lưỡi dao sắc bén của mình.
“Cảm ơn, tôi thật sự đã rất sướng đấy.”
Chàng trai cụp mắt, nhẹ nhàng liếm khoé môi dần trở nên tái nhợt trong suốt của đối phương, giọng nói mềm nhũn như có thể chảy nước.
Hắn có vẻ ngoài xinh đẹp lộng lẫy, dịu dàng vô hại, ngoan ngoãn kề sát bên tay chân ngươi, dụi dụi thân mật làm nũng, lộ cho ngươi xem chiếc bụng mềm mại của mình.
Hiến dâng lòng trung thành, tín nhiệm và thân thể cho ngươi, vì ngươi hoàn thành nhiệm vụ, vì ngươi làm tất cả những gì ngươi muốn… chỉ để làm thỏa mãn ngươi.
Hắn như một con mèo hoang xa lạ, một con sói chưa được thuần hoá và một con rắn độc không thể sưởi ấm.
Chỉ chờ giây phút ngươi buông lỏng phòng thủ… hắn sẽ quay lại cắn nát da ngươi, xé cổ họng ngươi, ăn uống máu thịt của ngươi.
“Nhưng mà tất cả đã chấm dứt.”
Giọng hắn giống như một tiếng thở dài, nhẹ nhàng và mềm mại, nụ cười trên mặt lan tràn như cỏ dại ngày xuân, ngọt ngào se lạnh, thậm chí mang theo chút ngây thơ thẹn thùng:
“Tạm biệt, Đức Cha thân yêu.”
Ôn Giản Ngôn nói.
Con người thì sao?
Chỉ cần hắn muốn, hắn cũng có thể giết chết vị Thần bằng chính cơ thể phàm trần của bản thân.
Hết chương 275
------oOo------.