Sau khi hoàn tất phó bản [Cao ốc Xương Thịnh], Tô Thành được gửi trở về đại sảnh streamer.
Vừa trở lại sảnh, điện thoại của anh lập tức bị đủ các loại tin nhắn dồn dập oanh tạc.
Mở ra, tất cả đều là thành viên cùng hội gửi đến.
Sau khi Tô Thành rời khỏi phó bản, trạng thái của anh trong danh sách công hội lập tức đổi từ [Livestream] thành [Online].
Đồng thời gần như cùng lúc, tên Ôn Giản Ngôn biến thành màu xám.
Trong phòng livestream Ác Mộng, tên streamer chuyển thành màu xám là một dấu hiệu chẳng lành, điều đó có nghĩa là streamer đã chết trong một phó bản.
Ôn Giản Ngôn chết rồi?!
Không ai muốn tin điều đó, nhưng sự thật lạnh lùng đã bày ra trước mặt họ.
Và tin tức ấy gần như đã gây ra sự dao động mạnh mẽ trong công hội.
Kinh ngạc, khó tin.
Các thành viên trong công hội đều đang nóng lòng tìm hiểu sự thật, và thứ duy nhất bọn họ có thể tìm được chính là Tô Thành – người tiến vào phó bản cùng Ôn Giản Ngôn.
Vì thế sau khi trở về từ phó bản [Cao ốc Xương Thịnh], Tô Thành thậm chí còn chưa kịp nghỉ ngơi hồi sức đã vội vàng chạy tới công hội, tham dự cuộc họp khẩn cấp.
Vừa tiến vào đại sảnh công hội, bầu không khí nặng nề u ám đập vào mặt anh, đè ép khiến người ta ngộp thở.
Trần Mặc – phó hội trưởng bị bỏ lại ở trụ sở xử lý công việc công hội – ngồi ngay ngắn sau bàn dài, khuôn mặt kiên nghị đoan chính tối sầm, trầm mặc không nói lời nào.
Quý Quan ngồi thẳng lưng, vẻ mặt thấp thỏm, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn ngoài cửa một cái, có vẻ đặc biệt không yên.
Vân Bích Lam độc chiếm một chiếc ghế sô pha cách đó không xa.
Cô vẫn để mái tóc xanh như cũ, thân hình mảnh khảnh ngả về sau, vắt chân, cánh tay khoác lên lưng ghế, mặt mày vô cảm không nói lời nào, từ trong ra ngoài đều tỏa khí thế người sống chớ gần.
Văn Nhã và Tóc Vàng không nằm trong số đó.
Không lâu sau khi Ôn Giản Ngôn và Tô Thành tiến vào phó bản, bọn họ cùng hai cấp dưới khác của Trần Mặc cũng vào phó bản, đến giờ vẫn chưa ra.
Tô Thành vừa bước vào trong đại sảnh, phút chốc, tất cả tầm mắt đều đổ dồn lên người anh.
Quý Quan đứng phắt dậy, ba bước gộp làm một tiến về trước, hỏi như nã pháo về phía Tô Thành: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Cái quái gì đang diễn ra ở đây? Hội trưởng đâu?”
Hiện tại cậu ta vẫn khoác vẻ ngoài Ôn Giản Ngôn mua cho… hình ảnh một kẻ ăn chơi ngả ngớn nhằm lừa Thần Dụ.
Khuôn mặt quen thuộc ấy khiến Tô Thành sửng sốt, trong lúc nhất thời bỗng quên trả lời câu hỏi đối phương đưa ra.
“Này.”
Giọng nói lạnh lùng cáu kỉnh của Vân Bích Lam truyền đến từ sau: “Ít nhất cũng để người ta vào đã.”
“…” Lúc này Quý Quan mới nhận ra, trong lúc cấp bách mình đã chặn Tô Thành ngoài cửa.
Cậu ta rụt vai, nghiêng người nhường đường cho Tô Thành.
Tô Thành đi vào đại sảnh công hội.
Trần Mặc từ sau bàn làm việc đứng dậy.
Vẫn là dáng vẻ không rõ vui buồn, nhưng giữa lông mày lại phủ một tầng mây đen.
Anh ta hít sâu một hơi rồi nhìn Tô Thành, hỏi thẳng vào vấn đề:
“Ôn Giản Ngôn đã chết à?”
“Tôi không chắc lắm.”
Tô Thành lắc đầu, chậm rãi đáp.
Anh thực sự không chắc chắn lắm.
Nếu là bình thường, tên streamer chuyển sang màu xám đồng nghĩa 100% đã chết, nhưng lần này thì hơi khác chút… Dù sao vị trí hội trưởng cũng không bị trống vì Ôn Giản Ngôn “tử vong”, càng không có thông báo bầu lại hội trưởng cho các hội phó.
Đương nhiên, đây có thể là do sự trễ nải của hệ thống, nhưng Tô Thành càng hy vọng đáp án là… còn có biến chuyển.
“Cậu không chắc chắn?”
Lông mày của Vân Bích Lam ngồi một bên nhíu lại, tâm trạng vốn đã cáu kỉnh nay càng tệ hơn.
Cô đứng dậy từ ghế sô pha, tiến về phía trước:
“Không phải cậu vào phó bản cùng cậu ta à? Vì sao không chắc đồng đội của mình đã chết hay chưa?”
Tô Thành giơ tay vuốt mặt: “Thật ra ở cuối phó bản trước, hầu hết nguy hiểm đã biến mất, chỉ cần chờ đến thời gian kết thúc là được, nhưng trạng thái khi đó của cậu ta không ổn lắm.
Cậu ta nói đã tìm được manh mối, cần ở một mình chốc lát, sau đó chúng tôi liền tách ra.”
Nhưng không ngờ, đó sẽ là cuộc trò chuyện cuối cùng của họ.
、
Nghe Tô Thành giải thích xong, toàn bộ đại sảnh rơi vào trầm mặc.
Chuyện này… trước đây họ chưa từng gặp.
Thình lình, Quý Quan bên cạnh bỗng nhiên xen vào: “… Nói mới nhớ, mọi người xem diễn đàn chưa?”
Đám người sửng sốt quay đầu nhìn cậu ta.
Quý Quan cúi đầu, ánh mắt chuyên chú nhìn màn hình điện thoại, sắc mặt có chút khó coi: “Xem ra tin tức ‘tử vong’ của số 034 đã truyền ra ngoài, cả diễn đàn đều đang thảo luận chuyện này.”
Trong Ác Mộng, vị tân binh thần bí đột nhiên nổi lên, một đường ngang ngược tiến thẳng vào top 50 bảng xếp hạng tổng điểm, dừng ở vị trí 034, có thể nói là được ngàn vạn người chú ý.
Ánh mắt của tất cả streamer đều đổ dồn vào vị tân binh bí ẩn vừa tiến vào Ác Mộng không bao lâu này, song lại đạt được thành tích mà hầu hết streamer không dám mơ ước, tự nhiên sẽ bị mọi người chú ý mọi lúc mọi nơi.
Tên của đối phương trên bảng xếp hạng vừa biến thành màu xám, lập tức đã bị rất nhiều streamer chú ý.
Lượng truy cập diễn đàn tăng vọt tức thì, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, bài viết liên quan đến số 034 đã chiếm một nửa giang sơn trên trang chủ diễn đàn.
Có người tò mò loại phó bản nào có thể cướp đi kẻ tiềm lực như vậy, cũng có người nhớ lại những “ngôi sao băng” tương tự như hắn.
Thoáng cái xuất hiện, thoáng cái vụt tắt.
Song lại có rất nhiều kẻ đang chế nhạo và hả hê.
“Xem kìa, tôi đã đoán được lâu rồi.
Cái loại như hắn không sống lâu được trong Ác Mộng đâu, trước càng huy hoàng sau chết càng thảm.”
“Chậc chậc chậc chậc, hồi trước ở trên diễn đàn còn thổi phồng gì mà tân binh mạnh nhất, thăng cấp nhanh nhất, giờ bị vả mặt đau không?”
“Đức không xứng vị tất gặp tai ương.
Nghe nói số 034 này rất đẹp, không chừng hồi trước nịnh bợ đại thần nào đó, dựa vào bán thân để được thăng cấp ấy chứ.”
“Ha ha ha ha ha, mấy streamer đào tẩu đến công hội nhỏ chắc đang hối hận xanh ruột nhỉ? Chỉ trong chớp mắt hội trưởng đã biến mất, còn không bằng ngoan ngoãn ở lại công hội lớn tiếp tục làm việc.”
Bình luận ác ý ùn ùn kéo đến, ngoài ra còn có rất nhiều streamer đang thảo luận về quyền sở hữu công hội của họ…
Vô số ánh mắt như hổ rình mồi dồn vào công hội nho nhỏ đột nhiên mất hội trưởng này, hệt như con sói đói khát ngửi thấy máu tươi.
Càng đọc sắc mặt Quý Quan càng khó coi.
Cuối cùng cậu ta tức lộn ruột, mở một bài viết tràn đầy ác ý, bắt đầu gõ phím trả lời, chẳng mấy cả đám đã lao vào chửi nhau túi bụi.
Đang lúc cậu ta căm phẫn chửi tiếp, ra sức tranh luận…
Thình lình, một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, chắn ngang màn hình điện thoại trước mặt: “Không sao.”
Quý Quan ngẩng đầu nhìn sang.
Tô Thành đứng trước mặt cậu ta, cúi đầu nhìn, bình tĩnh nói: “Vô nghĩa thôi.”
“…”
Quý Quan đột nhiên rơi vào hoảng hốt.
Tính ra cậu ta là người quen Ôn Giản Ngôn và Tô Thành sớm nhất trong số các thành viên của công hội, cũng là người hiểu rõ nhất dáng vẻ ban đầu của Tô Thành.
Trong phó bản [Bệnh viện Phúc Khang], lời nói và hành động của đối phương có vẻ ngây ngô non nớt.
Trong phó bản, anh luôn theo bản năng mà dựa dẫm, tin cậy đồng đội của mình… và sự cường đại của Ôn Giản Ngôn có thể thấy rõ.
Loại sức mạnh đó không liên quan đến hình thể hay thiên phú mà xuất phát từ năng lực phản ứng đáng sợ, năng lực quan sát cực cao cùng phong cách làm việc quỷ quyệt khó lường.
Ngay cả Quý Quan ban đầu không rõ về Ôn Giản Ngôn cũng phải thừa nhận, chỉ cần có người như vậy ở trong đội mình thì mới mang đến cảm giác an toàn không gì sánh nổi.
Nhưng hiện tại… rõ ràng thời gian không tính là lâu, song Tô Thành lại như thay đổi rất nhiều.
Tô Thành dời mắt, nhìn về phía các thành viên khác trong công hội đang đứng trước mặt, thản nhiên nói:
“Chờ đi, cậu ta sẽ trở về.”
Rõ ràng vừa rồi còn nói bản thân không biết Ôn Giản Ngôn sống hay chết, nhưng hiện tại anh ta như đã nhìn thấy tương lai, trong lời nói mang theo cảm giác chắc chắn nào đó.
Vẫn là khuôn mặt ấy, nhã nhặn, tuấn tú, ngay thẳng, song sự ngây ngô vụng về ở các phó bản trước kia đã hoàn toàn biến mất, gần như không để lại chút dấu vết nào.
Bây giờ trông anh gần như chẳng khác gì Trần Mặc, Vân Bích Lam – những streamer kỳ cựu.
Trần Mặc đứng cạnh khẽ nhíu mày, lý trí phân tích:
“Nhưng chúng ta cũng cần chuẩn bị phương án dự phòng, đề phòng lỡ như…”
Dù sao tên Ôn Giản Ngôn đã biến thành màu xám xịt, song vị trí hội trưởng vẫn chưa bị thu hồi.
Có hai khả năng ở đây.
Lỡ thật sự do hệ thống chậm trễ, vậy họ có thể sẽ phải đối mặt với mối nguy hiểm cực lớn, tốt nhất là sớm bầu ra hội trưởng, phòng kẻ có tâm bất chính thừa dịp lợi dụng.
“Không cần.”
Tô Thành quả quyết ngắt lời Trần Mặc.
“Không cần?” Trần Mặc lặp lại lần nữa.
“Đúng vậy.” Tô Thành quay đầu nhìn chằm chằm đối phương không chớp mắt, bình tĩnh nói: “Tiếp theo chúng ta phải chờ, chỉ cần nửa giờ là được.”
Lúc này, Quý Quan đột nhiên phát hiện… Mắt của Tô Thành rất đen.
Khác với đôi đồng tự nhạt màu, trông giống như hạt thuỷ tinh dưới ánh mặt trời của Ôn Giản Ngôn, đồng tử của Tô Thành vốn có màu nâu sẫm.
Tuy nhiên theo thời gian… nhãn cầu của đối phương dường như trở nên tối hơn bao giờ hết.
Khi nhìn chằm chằm ai đó không chớp mắt, sẽ luôn khiến người ta sinh ra cảm giác hoảng hốt khó hiểu, như thể có một sức mạnh bí ẩn có thể nhìn thấu mọi thứ và dự đoán tương lai.
“Tôi là tiên tri, anh quên rồi à?”
Vân Bích Lam trầm ngâm nhìn anh, sau đó giơ tay: “Tán thành.”
Quý Quan hoàn hồn:
“Tôi, tôi cũng không có ý kiến.”
Đề xuất của Tô Thành được nhất trí thông qua.
Anh gật đầu, sau đó xoay người đi tới một chiếc ghế trống và ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
“…”
Không ai nói gì nữa, đại sảnh công hội rơi vào khoảng lặng.
Quý Quan cúi đầu, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn điện thoại di động trong tay.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nửa tiếng dường như chưa bao giờ dài như vậy, khiến người ta vô cùng bứt rứt.
10 phút.
20 phút.
25 phút.
Sắp tới rồi.
Quý Quan nhịn không được ngẩng đầu nhìn Tô Thành.
Đối phương vẫn giữ nguyên tư thế cũ ngồi trên ghế, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi không che giấu được… Điều này cũng dễ hiểu, dù sao Tô Thành cũng vừa mới từ phó bản đoàn đội cấp khó đi ra, tuy rằng cơ thể được Ác Mộng tự động chữa trị, nhưng tinh thần mệt mỏi không thể giảm bớt ngay lập tức.
Đang lúc Quý Quan xuất thần, đột nhiên, không hề báo trước, mí mắt Tô Thành khẽ động, cả hai cùng chạm mắt nhau.
“!”
Quý Quan bị dọa giật mình.
Trong mắt đối phương không có chút buồn ngủ nào, như thể hơn hai mươi phút vẫn giữ tinh thần tỉnh táo.
Đáy lòng Quý Quan giật thót, vội vàng nhìn sang chỗ khác như kẻ ăn trộm chột dạ.
Giây tiếp theo…
“Ù ù.”
Điện thoại di động đặt trên đầu gối đột nhiên rung lên hai cái, màn hình đen xì sáng lên.
Trên giao diện công hội, ba chữ “Ôn Giản Ngôn” nằm ở vị trí hội trưởng bỗng nhiên chuyển từ màu xám chẳng lành sang màu đen bình thường!
Và đằng sau cái tên ấy, hàng chữ [online] chậm rãi hiện ra.
“!! Là hội trưởng! Là hội trưởng!!”
Quý Quan nắm lấy điện thoại, kích động nói năng lộn xộn, nhảy bật dậy khỏi sô pha: “Hội trưởng online!!!!!”
Những người khác cũng lập tức mở máy của mình.
Sau khi xác nhận Ôn Giản Ngôn online, vẻ kích động và phấn kích không thể diễn tả hiện lên trong mắt mọi người… Quả nhiên! Ôn Giản Ngôn không chết!
Đối với Vân Bích Lam và Tô Thành đã sớm biết kế hoạch chống lại Ác Mộng của Ôn Giản Ngôn, điều này đồng thời đại biểu cho ý nghĩa khác, kích thích đến độ khiến họ rùng mình.
Trong suốt hai mươi sáu phút vừa qua, Ôn Giản Ngôn đã dùng cách nào đó vượt ngoài sức tưởng tượng của họ… thoát khỏi sự khống chế của Ác Mộng trong thời gian ngắn.
Điều này cũng chứng tỏ, sự hiểu biết và nghiên cứu về Ác Mộng của đối phương lúc này đã nằm ở mức bọn họ không thể hiểu được.
Có lẽ…
Tầm nhìn khổng lồ mà Ôn Giản Ngôn đã lên kế hoạch cho họ sau khi phó bản [Công viên giải trí Mộng Ảo] kết thúc không phải viển vông, mà là hắn đang từng bước biến nó trở thành sự thật theo cách bí mật nào đó.
Tô Thành chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, ngón tay buông thõng bên hông giật giật, lòng bàn tay không biết từ lúc nào đã trở nên ướt đẫm mồ hôi.
“Ù ù.”
“Ù ù ù ù!”
Ngay khi mọi người vui sướng tột độ thì điện thoại Quý Quan lại đột nhiên rung lên điên cuồng.
Lần này rung không ngừng lại mà rung liên tục không ngừng.
Cậu ta luống cuống tay chân cầm điện thoại, ngừa nó tuột khỏi tầm tay mình.
“Xin lỗi, tôi vừa bật thông báo bài đăng liên quan trên diễn đàn…”
Ngay sau khi mở màn hình, vô số thông báo ồ ạt nhảy ra.
Nhìn đống thông báo điên cuồng tuôn ra, Quý Quan không khỏi há hốc mồm:
“Đờ mờ, diễn đàn điên rồi.”
“Đám giòi bọ kia!” Vân Bích Lam nhìn sang.
Cô nhíu màu, vừa khinh thường vừa chán ghét: “Thấy hội trưởng không chết thất vọng vậy à?”
“… Không, không chỉ có vậy.”
Quý Quan trầm mặc một hồi, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, thoạt nhìn đáy mắt tựa hồ có chút hốt hoảng: “Tóm lại… cô xem một chút sẽ biết.”
Cả đám giật mình.
Bọn họ nháo nhác lấy điện thoại ra, mở màn hình…
Điều đầu tiên đập vào mắt không phải tin tức điên cuồng được cập nhật trên diễn đàn, mà là bảng xếp hạng đang được cập nhật theo thời gian thực.
Tài khoản livestream mà họ quen thuộc đang nhanh chóng leo lên, leo lên…
Cuối cùng dừng lại.
Dừng lại ở vị trí thứ tám!
Nói cách khác, sau khi hoàn thành kết toán tích phân ở phó bản trước, Ôn Giản Ngôn thực sự… đã nhảy vào top mười bảng tổng điểm của Ác Mộng!
Vị trí mới kia tỏa sáng rực rỡ.
Hệ thống xếp hạng trong Phòng livestream Ác Mộng bắt đầu tự động thông báo cho toàn bộ server, chúc mừng sự ra đời của top 10 mới trong bảng tổng điểm.
… Số 008, Pinocchio.
*
Bản thân Ôn Giản Ngôn cũng không biết sự náo động này, điện thoại của hắn đã tắt hết thảy thông báo từ lâu, đối với sự náo loạn bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.
Đối với hắn, việc quan trọng nhất hiện tại vẫn là nhanh chóng tắm rửa và thay quần áo.
Bộ hỉ phúc kia đã lăn lê quá nhiều, không chỉ dính máu tươi mà còn dính cả một phần nhầy nhụa của cơn tình ái… dù rằng Ôn Giản Ngôn tự nhận mình không có bệnh sạch sẽ gì, nhưng thật sự không thể tiếp nhận đống kia ở trên người mình dù chỉ một khắc.
Chẳng mấy chốc đã tắm xong, hắn thay một chiếc áo thun rộng thùng thình, uể oải bước ra phòng tắm.
Ôn Giản Ngôn nheo mắt, giơ tay vuốt mái tóc ướt ra sau đầu, để lộ vầng trán trơn bóng, hàng mi ướt át và cơ thể toàn hơi nước nóng ấm, có vẻ lười biếng buông thả.
Ôn Giản Ngôn thả mình xuống giường, giơ tay quan sát chiếc nhẫn Rắn ngậm đuôi bám chặt vào gốc ngón giữa của mình, trên mặt lộ vẻ đăm chiêu.
Hiện tại hắn đã biết cách sử dụng thực sự của Rắn ngậm đuôi, vậy thì tiếp theo phải làm thế nào?
Thực tế, việc tránh khỏi tầm mắt Ác Mộng và giam cầm mảnh vỡ linh hồn Vu Chúc rất dễ dàng, so với điều ấy, bước khó khăn thực sự là bước tiếp theo.
Đó là phải làm thế nào để điều khiển đối phương tuân theo mệnh lệnh của mình?
Vô số giả định lướt qua trong đầu rồi nhanh chóng bị Ôn Giản Ngôn phủ nhận.
Hắn nhíu mày, giơ tay nhéo giữa trán, trên mặt lộ vẻ ưu sầu.
Thực tế không cần phải quá phức tạp.
Trong dự định ban đầu của hắn, việc tiếp theo phải làm là tranh thủ thời gian đàm phán lại với đối phương…
Một cuộc đàm phán thực sự.
Một cuộc đàm phán lý trí không pha trộn bất kỳ cảm xúc cá nhân nào, cuối cùng đạt được hợp tác chỉ để hoàn thành mục tiêu.
Dù sao, bất kể thế nào Ác Mộng cũng đều là kẻ thù chung của họ.
Nếu Ôn Giản Ngôn phải lập một bảng danh sách những chuyện mình muốn làm nhất, vậy thì phá huỷ Ác Mộng tuyệt đối đứng đầu, không cần lăn tăn gì nữa.
Bất kể ra sao, sẽ không có chuyện hắn nhượng lại quyền sở hữu linh hồn của mình, đây là điểm mấu chốt không thể chối cãi.
Chính bởi vì thế nên Ôn Giản Ngôn đã tính toán sự phản bội tiếp theo ngay từ thời điểm Vu Chúc đưa ra điều kiện “sở hữu linh hồn của hắn”.
Ôn Giản Ngôn nheo mắt, xoay tròn chiếc nhẫn Rắn ngậm đuôi trên ngón tay.
Ngay cả bây giờ nghĩ lại, kế hoạch ban đầu của hắn vẫn cứ hoàn hảo.
Lần hợp tác cuối cùng thất bại là bởi vì Thần cảm thấy hứng thú với linh hồn hắn, cho nên linh hồn của hắn mới được đặt lên bàn cân giao dịch, trở thành cái giá có thể hy sinh.
Do đó việc hắn cần làm chính là tiêu diệt hoàn toàn hứng thú và dục vọng này.
Bị tín đồ yêu dấu đâm sau lưng bằng những cái ôm và hôn… đã thế còn bị hai lần.
Phàm là bất kỳ sự tồn tại bình thường nào, cho dù có một tình yêu và sự chiếm hữu mạnh mẽ thì cũng lập tức dấy lên tâm lý phẫn nộ và trả thù.
Đối với người bình thường là vậy, đối với Thần Linh cao cao tại thượng lại càng chuẩn hơn.
… Hơn nữa trong phó bản, khi Ôn Giản Ngôn dùng dao đâm vào lồng ngực Vu Chúc cũng không thèm che giấu sự hung ác và tàn nhẫn của mình! Bất cứ kẻ nào có chút tự trọng cũng sẽ tức giận!
Dựa theo sự hiểu biết của Ôn Giản Ngôn về Vu Chúc trong mấy phó bản trước, tên này là kẻ ghi thù.
Bằng không y cũng chẳng dí hắn từ [Trường cấp ba Đức Tài] sang [Bệnh viện Phúc Khang] rồi là sang [Tiểu khu An Khang], để lại dấu ấn trên người hắn, biến hắn trở thành công cụ bán mạng cho mình.
Dựa theo logic trên, chỉ cần hắn làm đủ ác thì tình yêu còn chưa kịp bén rễ, thậm chí còn chưa được đối phương thực sự thấu hiểu nhất định sẽ biến mất, thay vào đó là sự phẫn nộ và hận thù lạnh lùng.
Đối với Ôn Giản Ngôn, những cảm xúc ấy ngược lại càng dễ điều khiển.
Chưa kể Ôn Giản Ngôn là bậc thầy cao tay trong việc vận dụng thủ đoạn này.
Hắn tự tay đẩy Vu Chúc vào vị trí yếu thế, tất nhiên cũng có thể đeo gông xiềng lên cho y, lần nữa đưa y trở về… đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đối phương đủ phối hợp.
Ngay cả sau một loạt thao tác như vậy, đối phương vẫn ngoan cố muốn báo thù Ôn Giản Ngôn cũng chẳng sao, dù sao Rắn ngậm đuôi cũng nằm trong tay hắn, hắn có kiềm khống chế hết thảy.
Người chân chính khống chế toàn bộ cục diện không còn là Vu Chúc nữa.
Mà là hắn.
Hắn chính là Ôn Giản Ngôn, tuyệt đối sẽ tận dụng ưu thế địa vị của mình.
Hắn quyết định xem hợp đồng có tồn tại không, hắn chủ đạo sự phát triển của vấn đề.
Cùng lắm khả năng hợp tác sẽ bị lật đổ hoàn toàn, cho dù không có Vu Chúc hợp tác cũng không sao hết.
Hắn có rất nhiều biện pháp vắt cạn giá trị sử dụng của đối phương, hoàn toàn xé bỏ lớp mặt nạ ôn hoà, sử dụng cách hắn quen thuộc, cực kỳ lý trí, chiếm lấy lợi ích mình cần, sau đó lại tìm cơ hội triệt tiêu hậu hoạn, bóp chết tất cả khả năng có thể uy hiếp đến sự tự do của mình.
Nhưng…
Ôn Giản Ngôn nhíu mày, một đám mây đen bám lên đuôi lông mày hắn.
Hắn giơ tay lên vuốt mặt thật mạnh, cảnh tượng ở cuối phó bản trước lại hiện lên trong đầu… Ôn Giản Ngôn cảm thấy não mình bắt đầu đau nhức.
Phải nói rằng phản ứng của Vu Chúc ở cuối phó bản hoàn toàn không giống như hắn mong đợi…
Có thể nói là hoàn toàn ngược lại.
Điều này khiến Ôn Giản Ngôn có chút không nhìn thấu y.
“…”
Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón tay mình.
Ngay cả vừa rồi khi từ phòng tắm đi ra, kim loại đen xì lạnh lẽo cũng không nhiễm chút hơi ấm nào, chỉ lạnh lẽo nặng nề quấn quanh ngón tay hắn, hoàn toàn không thể bỏ qua sự tồn tại của nó… Như thể vẫn còn hơi thở của Vu Chúc quẩn quanh, khiến hắn cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên.
Ôn Giản Ngôn cúi đầu, khuôn mặt lộ vẻ tang thương suy sụp.
Mẹ kiếp, sao cứ cảm thấy còn khó giải quyết hơn trước nhỉ?
Hết chương 277
------oOo------.