Sau khi tiễn biệt các thành viên trong công hội, Ôn Giản Ngôn trở về phòng mình.
Hắn thả mình xuống giường, chôn đầu vào chiếc gối mềm mại, để lộ nửa má ra ngoài, trong mắt lộ vẻ mệt mỏi hiếm thấy.
“…”
Hầy, mệt ghê.
Vừa mới rời khỏi phó bản đoàn đội có độ khó cao, lại đang chơi đùa giữa hai tồn tại đáng sợ có thể nghiền chết bản thân bất cứ lúc nào, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ là vạn kiếp bất phục.
Sau khi trải qua tất cả mọi chuyện, tinh thần của hắn đã đến cực hạn…
Ngay cả sau khi tiến vào Phòng livestream Ác Mộng cũng hiếm khi nào hắn rơi vào trạng thái cực đoan như vậy.
Thực sự quá mệt mỏi.
Ôn Giản Ngôn từ từ cụp mắt.
Mí mắt dần dần trĩu nặng, tầm nhìn trở nên mờ dần, cuối cùng tan rã.
Chẳng bao lâu sau, tiếng hít thở đều đều vang trong căn phòng tối tăm.
Hắn ngủ thiếp đi.
Khi quá mệt mỏi, con người thường có những giấc mơ kỳ lạ.
Như bị kẹt trong vũng lầy không đáy, lạnh lẽo từ từ chìm sâu, không thể dừng lại.
Hình ảnh vỡ vụn, những khung cảnh xa lạ, những khuôn mặt mơ hồ… giống như chiếc kính vạn hoa vỡ vụn, cuối cùng khuấy đảo hết thảy trong sự hỗn loạn, trộn lẫn với máu tươi, tiếng la hét và tiếng khóc gào.
Cho đến khi bóng tối lan rộng từ các góc của tất cả mọi hướng, nuốt chửng tất cả hình ảnh và thay thế nó.
Một đôi mắt vàng óng rực cháy trong bóng tối, lặng lẽ quan sát con mồi của mình.
Hàm răng bén nhọn cắn vào da thịt, bàn tay lạnh lẽo cùng với bóng đen lượn lờ.
Bọn họ rất gần.
Không giống như đang ôm nhau, trái lại như đang dùng cả sinh mạng đánh nhau, không chết không ngừng.
Trong mớ hỗn loạn, hắn chiếm thế thượng phong.
Hắn nhìn thẳng vào con thú hung dữ dưới lòng bàn tay, ngón tay bấu mạnh vào cổ họng nó, run rẩy chậm tãi siết chặt.
Lưỡi dao găm sâu vào trong máu thịt, cảm giác máu thịt mềm mại quấn quanh ngón tay.
Máu tươi tuôn trào, tim đập loạn xạ, adrenaline liên tục tăng vọt như ngồi tàu lượn siêu tốc, mang đến cảm giác hưng phấn ngất ngây.
Có lẽ là vì trong mộng nên đau đớn, sợ hãi, hận thù… tất cả cảm xúc tiêu cực đều bị bỏ lại phía sau, trở nên nhẹ bẫng tầm thường.
Bị bao phủ bởi những cảm xúc ấy, một loại tồn tại nào đó sâu sắc hơn, khó nhận biết hơn xuất hiện…
Gần giống khoái cảm.
Khi con người gặp nguy hiểm cận kề tính mạng, họ sẽ dễ dàng sinh ra ham muốn dục vọng và cận kề da thịt, đây là bản năng sinh học, là gen đã khắc sâu trong DNA, là khao khát được kế thừa.
Hạnh phúc làm sao.
Kiêu ngạo làm sao.
Sung sướng làm sao.
Khao khát chiến thắng và thống trị lấn át tất cả.
Đột nhiên, dị biến thình lình xảy ra.
Ôn Giản Ngôn cảm thấy hàm dưới của mình bị cưỡng ép cạy mở, dòng máu vàng óng sền sệt rót vào cổ họng.
Nóng như nham thạch, lạnh như sắt thép, thiêu đốt cổ họng, thực quản và khoang bụng.
Hắn không thở được, trong miệng và mũi toàn là mùi máu tanh tưởi nồng đậm.
Hắn nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc kia hỏi…
“Mùi vị thế nào?”
“…!”
Ôn Giản Ngôn thở hổn hển mở bừng mắt.
“Tít tít… tít tít…”
Đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường đang liên tục kêu tít tít, phát ra âm thanh chói tai bén nhọn, điên cuồng đập vào màng tai, khiến thái dương hắn giật giật đau nhức.
“… Ồn chết mất.”
Ôn Giản Ngôn cố mở hàng mi trĩu nặng, khó nhọc giơ tay, duỗi người qua mò mẫm tắt đồng hồ báo thức.
Đồng hồ báo thức không còn kêu nữa, lặng lẽ nằm trên đầu giường, lấp lánh ánh xanh trong quầng sáng mờ ảo.
Ôn Giản Ngôn xoa nắn bả vai đau nhức, liếc mắt nhìn lên.
Tính ra hắn đã ngủ mười hai tiếng.
Ngủ hơi lâu nên khiến hắn có chút bơ phờ.
Hơn nữa vì quên sấy khô tóc trước khi đi ngủ nên Ôn Giản Ngôn hiện tại hơi đau đầu.
Cơ thể như muốn rã rời, gân cốt và cơ bắp đang kêu gào ầm ĩ, như thể đang kháng nghị việc vận động quá mức của hắn.
“Ừm…”
Hắn nâng tay đè huyệt thái dương đang giật thình thịch của mình, cau mày rên rỉ vì đau.
Tóc hắn vểnh lên chĩa khắp bốn phương tám hương, bù xù như chùm cỏ dại mọc bừa bãi.
Bởi vì thế ngủ quá hư nên áo thun trên người nhăn nhúm, mép áo cuộn lên để lộ nửa bụng.
Dưới ánh sáng lờ mờ, mảng da nhỏ trắng nõn đến độ chói mắt, trơn bóng nhẵn nhụi, phù văn đỏ tươi khi trước đã biến mất, không để lại chút dấu vết nào.
Khó chịu ghê.
Rõ ràng trước khi đi ngủ đã tắm, ngủ một giấc rồi lại đổ mồ hôi, toàn thân trở nên nhớp nháp.
Trong lúc mơ màng, giấc mơ vừa rồi lỡ đãng hiện lên trong đầu.
“…”
Ôn Giản Ngôn giật mình, vô thức giơ tay sờ cổ họng mình.
Khi dòng máu vàng óng tràn vào khoang miệng, cảm giác nóng rực đáng sợ dường như vẫn còn đọng lại trong cổ, cho dù hiện tại đã tỉnh nhưng hắn vẫn cảm thấy tim đập nhanh.
… Máu.
Trong một số nền văn hóa, máu đại diện cho sự sống và linh hồn.
Ban đầu Ôn Giản Ngôn đánh thức Vu Chúc bằng chính máu mình, sau đó đối phương cũng không ngần ngại bày tỏ khát vọng với máu của hắn.
Cùng câu nói xuất hiện trên giấy kraft…
… Lấy máu của Thần đút cho rắn ăn.
Vậy… điều gì sẽ xảy ra nếu con người được ăn máu của Thần?
Trước đó hắn không có thời gian và cũng không theo bản năng không muốn suy nghĩ về vấn đề này.
Tuy nhiên giống như con voi trong phòng [1], bất kể Ôn Giản Ngôn có tự hỏi hay không, mối nguy hiểm tiềm ẩn này sẽ luôn tồn tại, và nó cũng không bởi vậy mà biến mất.
Ôn Giản Ngôn không biết điều gì sẽ xảy ra với mình sau khi nuốt máu Tà Thần?
Tất nhiên giấy kraft có thể biết, nhưng Ôn Giản Ngôn vẫn chưa quyết định có nên dùng một câu hỏi quý giá để tìm hiểu vấn đề không.
Hình ảnh trong mộng hiện lên rõ ràng, khoang miệng và mũi tựa hồ vẫn còn ngập mùi máu tươi.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, trong mắt hiện vẻ nghiêm túc sầu não.
Tựa hồ đột nhiên nghĩ tới gì đó, hắn vươn tay, vô thức chạm vào phần dưới thắt lưng gần chỗ xương hông.
Làn da nhẵn nhụi, dấu ấn đỏ tươi như thể chưa từng xuất hiện.
… Đúng là biến mất.
Sau khi xác nhận điều này, hắn thở phào nhẹ nhõm.
May ghê.
Xem ra giấc mộng vừa rồi cũng chỉ là mộng.
Ôn Giản Ngôn vuốt mặt, rũ bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Hắn trở mình chuẩn bị xuống giường, nhưng vừa mới động, hắn như cảm nhận được điều gì đó…
Ôn Giản Ngôn lập tức dừng lại.
“…”
Mặt hắn lạnh tanh, có điều tầm mắt chậm rãi di chuyển xuống dưới, nhanh chóng liếc nhìn tấm chăn mỏng lộn xộn bên hông mình.
“…”
Hắn đánh mắt sang chỗ khác.
Mặt không đổi sắc, bình tĩnh tự nhiên.
Ờm.
Đó chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường.
To tát gì đâu.
Dù sao hắn cũng là người trưởng thành có nhu cầu bình thường, chức năng sinh lý hết thảy bình thường, hơn nữa sau khi tiến vào Ác Mộng ngày nào cũng mệt như chó, hắn càng không có thời gian và tinh lực nghĩ đến chuyện này… Nếu chuyện này không xảy ra nữa, có khi hắn nên hoài nghi chính mình.
Tuyệt đối không liên quan gì đến giấc mơ vừa rồi.
Càng không liên quan tẹo gì đến nội dung giấc mơ.
Ôn Giản Ngôn mặt không đổi sắc, lý trí phân tích xong xuôi, sau đó nhanh chóng vén chăn nhảy xuống giường, lao đầu vào phòng tắm.
Vòi nước mở ra, nước ấm tuôn trào.
Ôn Giản Ngôn đứng dưới vòi, ra sức rửa mặt.
Sự bối rối ngắn ngủi biến mất, hắn vừa dùng tay vén mái tóc ướt sũng ra sau đầu vừa cúi đầu, bất giác liếc nhìn chiếc nhẫn Rắn ngậm đuôi kia.
“…”
Một ý niệm thình lình nảy ra.
Phải nói rằng Vu Chúc học rất giỏi.
Mặc dù… cảm giác kỳ lạ trong quá trình này khá mạnh, song lại mang đến cảm giác kích thích gấp đôi, nói không hưởng thụ lại giả tạo quá.
Đối với Ôn Giản Ngôn – kẻ theo chủ nghĩa khoái lạc cực đoan, lấy “tận hưởng lạc thú trước mắt” làm tiêu chuẩn cuộc sống của mình – nói chung, hắn không ghét bất cứ điều gì khiến mình sung sướng.
Ôn Giản Ngôn vuốt mặt, lau nước còn đọng trên mặt, khóe mắt bị hơi nước ấm hun ửng hồng, đuôi mắt khẽ nhếch lên, giống như con mèo đang duỗi người, ánh mắt ươn ướt mang theo móc câu, lười biếng lơ đễnh, dường như chẳng định che giấu bản chất của mình.
Hắn nghiêng đầu.
Ừm…
Nếu chấm theo thang điểm mười là được tám đấy.
Nếu là hàng hoá, có lẽ lần sau hắn sẽ sàng mua lại.
*
Ôn Giản Ngôn tắm rửa qua loa, thay quần áo rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Tắm táp xong xuôi là hắn cũng quẳng chuyện ban nãy ra sau đầu.
Ôn Giản Ngôn ngồi trên giường, lấy điện thoại di động ra mở màn hình.
Nội dung bức thư gửi đến khi trước lại xuất hiện trước mặt.
… Hội Đồng Bí Mật?
Ôn Giản Ngôn híp mắt.
Trước kia hắn tưởng mình đã tiếp xúc với streamer cao tầng trong Ác Mộng, nhưng hôm nay xem ra, tựa hồ mọi chuyện không phải như vậy.
Có thể nói rằng, hắn hoàn toàn không biết gì về cái tên [Hội Đồng Bí Mật].
Nó chưa từng xuất hiện trong cuộc giao tiếp nào trước đây của Ôn Giản Ngôn, dù chỉ một lần cũng chưa từng có, trên diễn đàn lại càng không có dấu vết nào, gần như có thể nói rằng nó “không tồn tại”.
Chỉ có duy nhất một khả năng.
… Không đủ cấp độ.
Ôn Giản Ngôn trầm ngâm xoa mép điện thoại.
Mặc dù trước đây hắn đã thuần thục trà trộn vào các hội sở cao cấp, lượn lờ giữa các công hội và streamer khác nhau, nhưng trong quá trình này, có một nhóm người hắn chưa tiếp xúc bao giờ, đó chính là top 10 streamer cao cấp của Ác Mộng.
Bọn họ thường sống kín tiếng, hiếm khi xuất hiện trước mặt công chúng – đúng vậy, hiếm khi xuất hiện vào những dịp hầu hết streamer đều có mặt.
Trong số mười streamer, cho đến hiện giờ Ôn Giản Ngôn chỉ tiếp xúc với một người trong số họ ở phó bản, đó chính là Quất Tử Đường đứng thứ bảy.
Ngoài cô, chín người còn lại hoàn toàn xa lạ với hắn.
Mà sau khi tổng tích phân tích luỹ của hắn đứng thứ tám bảng xếp hạng, lời mời của “Hội Đồng Bí Mật” nhanh chóng được gửi vào máy của hắn.
Tất cả chuyện này chắc chắn không phải trùng hợp, rất có thể… sự tồn tại này chỉ giới hạn ở top 10 mới có quyền biết, vậy nên trước đó hắn mới chưa từng nghe qua tên này, cũng không thu được tin tức liên quan.
Ôn Giản Ngôn giơ tay, dùng mu bàn tay che mắt, chậm rãi thở hắt một hơi.
Một lần nữa, hắn khẳng định rằng sự lựa chọn của bản thân là chính xác.
Dù đã qua lâu… song bí mật trong Ác Mộng vẫn quá nhiều.
Giống như là bề nổi của tảng băng chìm, hầu hết streamer đều chỉ tiếp xúc với một phần của bề nổi, còn lại mù tịt trước bức tranh toàn cảnh của Ác Mộng.
Ở đây, chỉ có cấp bậc đủ cao mới có thể tiếp xúc và lặn đủ sâu.
Đây là vật thể khổng lồ có kết cấu phức tạp.
Người bị mắc kẹt trong đó, cho dù là hắn cũng chỉ thỉnh thoảng mới thấy được vẩy của nó và không thể nhìn hoàn toàn bộ quang cảnh.
Phá vỡ khế ước cùng Vu Chúc, không chỉ vì tự do mà còn vì quyền sở hữu linh hồn.
Hơn cả là vì sợ hãi.
Trao sức mạnh cho Tà Thần, mặc kệ hắn sử dụng năng lực hàng Thần một cách máy móc, phá huỷ một tồn tại không biết toàn cảnh như vậy, đừng nói là thành công không, cho dù thành công cũng có thể mang đến tai họa kinh khủng hơn, thậm chí là sự huỷ diệt.
Huống chi…
Không ai có thể đảm bảo, sau khi thay thế Ác Mộng, sự cai trị của Tà Thần sẽ là lựa chọn tốt hơn.
Vĩnh viễn không thể tin tưởng Tà Thần.
Muốn được cứu rỗi, nhân loại chỉ có thể dựa vào chính mình.
Ôn Giản Ngôn cúi đầu, lại liếc nhìn tin nhắn trên điện thoại.
… Chưa đầy ba tiếng nữa là đến thời gian tham dự Hội Đồng Bí Mật.
Có lẽ hắn phải chuẩn bị một chút, nhanh chóng lên đường.
Hết chương 279
[1] Con voi trong phòng: chỉ một vấn đề hệ trọng ngay trước mắt nhưng mọi người đều tránh nói về nó
------oOo------.