Khuôn mặt hệt như người mẫu của Quý Ông nở nụ cười không chê vào đâu được.
Động tác của y tao nhã lễ độ, vô cùng tự nhiên đưa ra lời mời với chàng trai trẻ trước mặt, tuy nhiên vẫn tồn tại cảm giác sai sai nào đấy khiến người ta cảm thấy bất an khó hiểu.
Ánh mắt Ôn Giản Ngôn chợt lóe.
Kể cả đối phương không phải top 10, nhưng chỉ với lời mời đến từ phó hội trưởng Thần Dụ, Ôn Giản Ngôn chắc chắn sẽ không từ chối.
Có điều trước khi hắn định vươn tay nhận tấm danh thiếp, đột nhiên nghe thấy giọng nói hờ hững vọng từ sau lưng:
“… Tôi sẽ nói cho cậu ta quy tắc, còn cần anh nhúng tay à?”
Con ngươi Quý Ông chuyển động, đôi mắt xám xịt tang tóc nhìn về phía sau Ôn Giản Ngôn.
Quất Tử Đường ngồi trên ghế, thân hình vốn đã mảnh khảnh càng thêm nhỏ nhắn.
Cô lười nhác chống cằm, nghiêng đầu nhìn sang, trong mắt hiện lên thần sắc khó lường.
Nụ cười trên mặt Quý Ông vẫn không chê vào đâu được:
“Tôi chỉ muốn kết bạn thôi.
Dù sao, nếu cậu ta thật sự thành công thì sau này sẽ là một phần của nhóm chúng ta, chung quy về sau vẫn phải hoà thuận mà.”
“…”
Quất Tử Đường chậm rãi nheo mắt.
Giờ phút này, dáng vẻ biếng nhác trên khuôn mặt cô biến mất như thuỷ triều rút, chỉ còn lại sự mất kiên nhân nồng đậm.
Thình lình, cô nhếch môi, nhẹ nhàng bật xuống khỏi ghế, cười hì hì bước từng bước qua, toàn thân toả ra khí chất điên cuồng bất ổn.
Quý Ông thoáng thu lại nụ cười, song vẫn không làm gì cả.
Quất Tử Đường vươn hai ngón tay, tỏ vẻ chán ghét nắm mép tấm danh thiếp trong tay Quý Ông, nhẹ nhẹ kéo ra, sau đó… “xoẹt”.
Tiếng xé giấy vụn chói tai vang trong sảnh đường rộng lớn.
Lại thêm một tiếng.
Quất Tử Đường thong thả xé nhỏ tấm danh thiếp, cuối cùng rắc đống giấy vụn như tuyết xuống đất.
Trong suốt quá trình, trên khuôn mặt cô luôn nở nụ cười rạng rỡ:
“Ai muốn kết bạn với anh, đồ ngu.”
“…”
Người đàn ông vẫn mỉm cười phong độ, tựa hồ không bị hành vi của Quất Tử Đường chọc điên, tuy nhiên khí chất toàn thân đã trầm xuống hẳn, lộ ra cảm giác áp lực trước cơn giông bão.
Giọng của Thợ Hồ phía sau vang lên:
“Quất Tử Đường, cô làm gì vậy? Người ta mới chỉ thể hiện một chút thân thiện mà thôi, sao cô phản ứng thái quá thế hả.”
Ôn Giản Ngôn khẽ ghé mắt nhìn sang, vừa lúc thấy ánh mắt Thợ Hồ nhìn mình.
Tầm mắt đối phương như một con rắn nhớp nháp, dọc theo da hắn uốn lượn lên trên: “Hay là… cô muốn độc chiếm tân binh đáng yêu của chúng ta?”
Khoảnh khắc gã vừa dứt lời, không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Cách đó không xa, Bạch Tuyết vẫn cúi gằm đầu xếp từng lá bài lên bàn, toàn thân như bị vây trong thế giới không ai có thể bước vào, cứ như chẳng thèm đoái hoài những thứ ngoài kia.
… “Ting!”
Thình lình, tiếng chuông kim loại lanh lảnh vang lên phá vỡ bầu không khí nguy hiểm trước mặt.
Mọi người giật mình, nháo nhác quay đầu về hướng âm thanh truyền đến.
Chính giữa chiếc bàn gỗ tròn màu đỏ có đặt một đồng hồ nho nhỏ bằng đồng.
Mặt trên đồng hồ trống không, chỉ có một vài cây kim có độ dài ngắn khác nhau.
Có kim đứng yên, có kim quay với tốc độ bất đồng.
Tuy nhiên không giống vừa rồi, mặt trên đồng hồ thình lình xuất hiện cây kim không dài không ngắn.
Số “4” La Mã được khắc phía trên.
Cây kim quay với tốc độ cực nhanh, dần dần tiến đến đỉnh mặt đồng hồ, tạo cho người ta cảm giác điều gì cấp bách sắp xảy ra.
… Chỉ có một khả năng.
Mặc dù hiện tại Ôn Giản Ngôn vẫn chưa phải thành viên chính thức của Hội Đồng Bí Mật, nhưng ngay cả vậy hắn vẫn có thể suy đoán tình hình hiện tại dựa vào thông tin trước đó.
Số 4 – người lúc trước còn ở trong phó bản – đã trở về.
Dựa theo quy tắc Hội Đồng Bí Mật, ngoại trừ top 3, hiển nhiên… tất cả các thành viên khác đều phải có mặt.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài cửa lớn đóng chặt có tiếng bước chân.
Tiếng bước chân dừng lại ở cửa.
Thoáng chốc, không khí lặng bặt như tờ, trong căn phòng họp rộng lớn chỉ nghe thấy tiếng lật bài xào xạc máy móc.
“Két…”
Cánh cửa màu đỏ nặng nề chậm rãi đẩy ra, một bóng hình xa lạ xuất hiện ngoài cửa.
Đó là một người đàn ông cao ít nhất 1m9, khuôn mặt cực kỳ điển trai, nét mặt hằn rõ mệt mỏi, dáng người cao lớn khiến người ta cảm thấy áp lực.
Có vẻ là vì vừa rời phó bản nên trên người hắn còn mang theo mùi máu tươi sau khi sát phạt, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“…”
Ôn Giản Ngôn khẽ giật mình.
Người đàn ông này… rõ ràng chính là vẻ ngoài mà Quất Tử Đường vừa chọn.
Ngay lúc đó, Ôn Giản Ngôn lập tức hiểu được đáp án của nhiều câu hỏi.
Bởi vì streamer top 10 gần như không cần sử dụng thay đổi vẻ ngoài trong Hội Đồng Bí Mật, thế nên Thợ Hồ mới bày ra vẻ mặt ấy khi nhìn thấy Quất Tử Đường… Khi đó hắn tưởng đối phương biết bộ mặt thật của Quất Tử Đường dưới lớp ngụy trang, nhưng hiện tại xem ra, khả năng cao là đối phương biết thân phận của người mà Quất Tử Đường dùng để ngụy trang.
Do đó sau khi của lớn đẩy ra, thấy Quất Tử Đường đã khôi phục vẻ bình thường tiến vào cùng Ôn Giản Ngôn nên gã mới lộ vẻ mặt âm trầm như vậy.
Hơn nữa… địa vị của số 04 nhất định không thấp, bằng không Thợ Hồ cũng chẳng dễ dàng nhượng bộ ở ngoài hành lang.
“Không ngờ anh về sớm thế, Hugo.”
Quý Ông quay đầu, trên mặt vẫn là nụ cười không chê vào đâu được.
Người đàn ông cao lớn ngước mắt, đảo quanh đại sảnh trước mặt, tầm mắt thoáng dừng trên người Ôn Giản Ngôn.
“Người mới?”
“Đúng vậy.” Quý Ông cười nói: “Có phải rất bất ngờ không.
Bây giờ tân binh thật sự không thể kinh thường, vậy mà có thể thay thế vị trí số 08… quả là rất có tiềm năng.”
“Ờm.”
Đối phương lạnh nhạt đáp.
“Đã nói rồi?”
Quý Ông: “Ừ.”
“Xuỳ.” Quất Tử Đường cười nhạo ám chỉ: “Toàn bộ sao?”
“Cũng không hẳn.”
Bất ngờ thay, Quý Ông nở nụ cười tiếc hận, thoải mái thừa nhận: “Dù sao tôi cũng có chút tâm tư nho nhỏ.”
Y đảo mắt nhìn Quất Tử Đường và Ôn Giản Ngôn, nụ cười trên môi càng thêm tươi tắn, tựa hồ vô cùng kinh ngạc:
“Tôi chỉ không ngờ cô cũng cảm thấy hứng thú với hoạt động này… không giống cô lắm.”
“Thì?” Quất Tử Đường cười tủm tỉm đáp: “Liên quan đến anh chắc?”
“Vậy được rồi.”
Quý Ông thở dài, quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn, bất đắc dĩ nói: “Vốn định lén thương lượng riêng với cậu, nhưng giờ xem ra tôi không còn lựa chọn nào khác.”
“Phó bản tiếp theo của cậu sẽ là cuộc đối đầu với số 08 cũ.
Tuy nhiên với tư cách là người mới, hiển nhiên lợi thế của cậu ít hơn đối phương.
Do đó, thứ nhất là để tăng tỷ lệ chiến thắng của kẻ thách thức, thứ hai là vì để tăng tính thưởng thức phó bản, cậu có tư cách xin viện trợ từ bất kỳ thành viên nào trong top 10, số 08 cũng có tư cách tương tự, nhưng thứ hạng thành viên trợ giúp của hắn chắc chắn sẽ thấp hơn cậu.
Nếu thành viên đồng ý với lời mời của cậu và vào phó bản tiếp theo giúp cậu chiến thắng cuộc thi, cậu sẽ phải chia một nửa phần thưởng cho người đó.”
Quý Ông tao nhã lắc đầu:
“Tôi vốn định giới thiệu bản thân vào bữa tối nay, nhưng thật không may…”
Y ám chỉ liếc mắt nhìn Quất Tử Đường một cái:
“Xem ra sức hút của cậu còn lớn hơn tôi tưởng.”
“Chờ chút.” Ôn Giản Ngôn híp mắt, bắt được trọng điểm trong lời đối phương: “Nói cách khác, trợ thủ số 08 cũ tìm không thể xếp hạng cao hơn người tôi nhờ vả?”
“Đúng vậy” Quý Ông tủm tỉm gật đầu, nhẹ nhàng nói từng chữ: “Điều này cũng có nghĩa là, nếu cậu mời tôi, số 08 sẽ không thể mời bất cứ ai trong top 10.”
Bất kể nhìn từ góc nào thì đây cũng là một cuộc làm ăn lợi nhuận ổn định.
Vẻ mặt Quất Tử Đường trầm xuống:
“Anh…”
“…” Hugo giơ tay ngăn lời định nói của Quất Tử Đường.
Thật bất ngờ, mặc dù Quất Tử Đường trông có vẻ không phục nhưng lại không nói gì thật.
Hắn ta quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn, giọng nói trầm khàn không mang cảm xúc:
“Ngoại trừ top 3, bất kỳ thành viên nào khác đều không thể từ chối lời mời của cậu… Đương nhiên, kể cả tôi.”
“Sau khi quyết định xong, hãy nhớ nộp đơn trước khi tiến vào phó bản.”
Dứt lời, Hugo giơ tay nhéo sống mũi, sắc mặt càng thêm mệt mỏi: “Được rồi, chắc giờ không còn việc nữa, mọi người giải tán đi.”
Nói xong, người đàn ông cao lớn xoay người, đầu không ngoảnh lại rời khỏi đại sảnh Hội Đồng Bí Mật.
Ngay khi hắn ta rời đi, cảm giác áp bách khiến người ta ngộp thở cũng biến mất.
“Nếu đã như vậy tôi cũng lượn đây.” Thợ Hồ đứng dậy, chỉnh sửa quần áo rồi bước ra ngoài.
Lúc sắp lướt qua Ôn Giản Ngôn, gã dừng chân lại, tầm mắt nhớp nháp dán vào mặt hắn, gương mặt bình thường không thể khơi gợi chút ký ức nào bỗng nở nụ cười khó chịu: “Đương nhiên, nếu cậu sẵn lòng mời tôi… tôi cũng vô cùng tình nguyện tham dự.”
Ném lại câu này, Thợ Hồ gật đầu chào những người khác:
“Tạm biệt.”
Cánh cửa phòng họp Hội Đồng Bí Mật mở ra, bóng dáng tầm trung của gã biến mất sau cánh cửa.
Quý Ông bên cạnh lại tiến lên trước.
Y lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra, đưa cho Ôn Giản Ngôn, nở nụ cười khéo léo:
“Cậu có thể nghĩ thêm về đề nghị của tôi.”
“…”
Lúc này, mặc dù vẻ mặt của Quất Tử Đường vẫn không coi là đẹp mắt nhưng cô cũng không can thiệp thêm gì.
Ôn Giản Ngôn thầm đánh mắt nhìn Quất Tử Đường bên cạnh.
Hắn nhìn Quý Ông, khoé môi lập tức nở nụ cười lịch sự:
“Không cần.”
Quất Tử Đường sửng sốt, khẽ nghiêng đầu, có chút kinh ngạc nhìn Ôn Giản Ngôn, hiển nhiên không ngờ đối phương lại từ chối lời mời của Quý Ông.
“Vậy được rồi.”
Quý Ông thở dài tiếc nuối, nhét tấm danh thiếp vào túi áo.
Y nhặt chiếc mũ trên bàn rồi đội lên đầu, gật đầu chào Ôn Giản Ngôn: “Nếu đổi ý, cậu có thể liên lạc với tôi từ bảng xếp hạng bất cứ lúc nào.”
Dứt lời, Quý Ông xoay người biến mất sau cửa.
Trong đại sảnh rộng lớn của Hội Đồng Bí Mật chỉ còn ba người Ôn Giản Ngôn, Quất Tử Đường và Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết vẫn đắm chìm trong thế giới riêng, xếp từng lá bài lên nhau, tiếng xào xạc từ lá bài văng vẳng bên tai mọi người, có vẻ đơn điệu khác thường.
“Vì sao cậu lại từ chối anh ta?”
Quất Tử Đường nghiêng đầu, nhíu mày nhìn Ôn Giản Ngôn.
Suy cho cùng, bất cứ kẻ thông minh bình thường nào cũng nhận ra lời mời hấp dẫn từ Quý Ông.
Bởi vì top 10 không hoàn toàn xếp hạng theo thực lực, so với số 08 nằm trong top 10 lâu năm, Ôn Giản Ngôn rất có ưu thế trong việc tuyển người.
Trong trường hợp này, biện pháp tốt nhất hiển nhiên là chọn streamer có thứ hạng thấp nhất, khiến đối thủ mắc kẹt trong giới hạn quy tắc…
Nhưng không ngờ, Ôn Giản Ngôn lại dứt khoát từ chối.
“Đơn giản mà.”
Ôn Giản Ngôn cười tít mắt, đáy mắt hổ phách toát lên một tia nhu hoà:
“Cô không muốn tôi chọn, phải không?”
“…?!”
Đối phương như thình lình bị đạp vào chân đau, nóng nảy nhảy dựng: “Gì? Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ là ghét tên ngu kia thôi.”
“Ừ.”
Ôn Giản Ngôn cũng không vạch trần cô, tán thành gật đầu, tiếp lời đối phương: “Tôi cũng ghét anh ta.”
Quất Tử Đường: “…”
Cô cúi đầu “xuỳ” một tiếng, lúng túng đánh mắt sang chỗ khác.
Nụ cười trong mắt Ôn Giản Ngôn càng đậm.
Đương nhiên, nếu như dựa theo kế hoạch ban đầu, hắn rất sẵn lòng tiếp xúc riêng với Quý Ông.
Có điều sự khác thường của Quất Tử Đường khiến hắn đổi ý.
Nhiều năm lừa đảo chuyên nghiệp đã dạy hắn cách làm thế nào để ổn định đối tác của mình – đặc biệt là trong phòng livestream Ác Mộng.
Hoàn cảnh nơi này quá khắc nghiệt, dẫn đến việc streamer ở trong cũng giống vậy.
Người làm việc không cực đoan chỉ chiếm số ít, hầu như toàn là những kẻ nắng mưa thất thường, rất khó tiếp cận.
Quất Tử Đường đứng hàng thứ bảy lại càng như thế.
Chỉ vì Quý Ông gặp mặt với hắn một lần mà vứt bỏ toàn bộ hình tượng trước đó, điều này không đáng.
Quan trọng hơn là…
Ôn Giản Ngôn cảm thấy hành vi vừa rồi của Quất Tử Đường không đơn giản.
Dù sao nếu chỉ muốn hắn không đồng ý vào phó bản cùng Quý Ông, cô chỉ cần nhắc nhở hắn một tiếng sau cuộc họp là đủ, song Quất Tử Đường lại dùng phương thức cực đoan nhất khơi mào mâu thuẫn.
Ngoại trừ tính cách của cô, có thể còn vì nguyên nhân sâu xa không thể nhắc tới.
Dù sao Ôn Giản Ngôn hiện tại vẫn chưa phải thành viên chính thức, không đủ tư cách tiếp xúc với bản chất Hội Đồng Bí Mật, cho dù Quất Tử Đường thật sự biết gì, chỉ e cũng không thể cho hắn biết.
Thêm nữa…
Đại sảnh streamer không hẳn an toàn.
Phải biết, lần trước Tô Thành trúng chiêu cũng là ở trong đại streamer, bị lừa vào phó bản [Viện điều dưỡng Bình An], và người xuống tay chính là thành viên Thần Dụ.
Còn Quý Ông lại chính là phó hội trưởng công hội Thần Dụ, điều này khiến Ôn Giản Ngôn phải đề phòng y.
Do đó, vì mọi lý do cân nhắc, Ôn Giản Ngôn cuối cùng lựa chọn từ chối lời mời của Quý Ông, không cùng đối phương bí mật hẹn gặp.
“Cạch.”
Rốt cuộc tiếng lá bài xào xạc cũng kết thúc.
Vậy là xong.
Thiếu niên tóc trắng mặt không cảm xúc chậm rãi thu hồi xấp bài trên bàn, sau đó đẩy ghế đứng dậy, cất bước ra ngoài.
Khi sắp lướt qua Ôn Giản Ngôn, cậu bỗng ngước mắt lên nhìn.
Lạ thật, trái ngược màu da và màu tóc thiếu sắc tố, màu mắt của Bạch Tuyết lại đen đến khó tin, như hai hố đen sâu không đáy, có thể cắn nuốt hết thảy sáng tối, do đó trông nó trống rỗng lạ thường, u ám âm trầm.
Khi bị cặp mắt này nhìn chăm chú sẽ làm người ta sinh ra ảo giác ớn lạnh.
Ngay cả Ôn Giản Ngôn cũng cảm thấy hơi sợ.
“Cẩn thận cái bóng.”
Giọng nói Bạch Tuyết ngây ngô khàn khàn, giống như thiếu niên còn chưa thoát khỏi thời kỳ vỡ giọng.
Sau khi không đầu không đuôi quẳng lại một câu, đối phương lại thu hồi tầm mắt, mặt không đổi sắc cúi đầu, chậm rãi bước ra ngoài cửa.
“Hiếm đấy, rất hiếm khi cậu ta đưa ra lời khuyên.”
Quất Tử Đường nghiêng đầu, có chút kinh ngạc trợn trừng mắt lẩm bẩm: “Xem ra Quý Ông nói không sai, sức hút của cậu rất mạnh.”
“Lời khuyên? Cậu ta là nhà tiên tri à?” Ôn Giản Ngôn dán mắt vào bóng lưng Bạch Tuyết, đoạn hỏi.
“Không.” Quất Tử Đường nhún vai: “Cậu ta là nhà ngoại cảm.”
Cô suy nghĩ chốc lát, chêm lời: “Tôi cảm thấy mạnh nhất trong Ác Mộng.”
Quất Tử Đường như nghĩ tới gì đó, quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn: “Tuy nhiên tôi khuyên cậu không nên mời cậu ta.”
Ôn Giản Ngôn: “Vì sao?”
“Tỷ lệ sống sót trong phó bản của Bạch Tuyết là 100%, nhưng cậu có biết tỷ lệ sống sót của đồng đội cậu ta là bao nhiêu không?”
“0%.”
“Nói cách khác, mỗi đội cậu ta tham gia đều có kết quả như nhau… ngoài cậu ta ra không ai sống nổi.”
Gần như bị nguyền rủa vậy.
“Tóm lại, tốt nhất cậu nên suy nghĩ cẩn thận về việc chọn ai làm đồng đội… điều này rất quan trọng.”
Quất Tử Đường lại nhảy về ghế, lười nhác vắt chân lên bàn, cái được cái chăng lắc lư.
“Bởi vì quyết định của cậu cũng sẽ quấy nhiễu quyết định của đối phương.”
Nói cách khác…
Nếu Ôn Giản Ngôn lựa chọn đồng đội, điều đó thậm chí có thể ảnh hưởng đến tình hình chung của phó bản tiếp theo.
“Là một thành viên của Hội Đồng Bí Mật, dựa theo nguyên tắc tôi không thể tuồn cho cậu tin tức quan trọng nào.” Quất Tử Đường nghiêng đầu, nhìn chăm chú Ôn Giản Ngôn đứng bên cạnh: “Tôi có thể tiết lộ cho cậu chút ấn tượng của mình.
Hugo rất mạnh, có lẽ mạnh nhất trong số chúng tôi… cậu phải biết, tôi không thường xuyên khen ai, nhưng Hugo thật sự không thích hợp cho đoàn chiến.
Số 05 cũng được, chắc sắp về rồi, nhưng anh ta có chút tà, tôi không rõ lắm.
Có điều nếu cậu cảm thấy hứng thú có thể nói chuyện với anh ta.
Tất nhiên…”
Ánh mắt Quất Tử Đường lia qua, đoạn nói:
“Nếu cậu mời tôi cũng không phải không được…”
Hết chương 282
------oOo------.