“…”
Không khí chìm vào khoảng lặng hiếm gặp, chỉ nghe thấy mỗi âm thanh mưa rơi đập vào mái nhà.
Trong hành lang khách sạn Hưng Vượng, đám người Chung Sơn kiêu ngạo áp sát từng bước, còn Ôn Giản Ngôn dễ tính nhượng bộ thỏa hiệp, không nảy sinh bất kỳ xung đột nào với họ.
Mà hiện tại, Ôn Giản Ngôn lặng lẽ trở thành kẻ nắm giữ tình hình chung, thao túng hướng đi của các sự kiện.
Hắn kiên nhẫn chờ đợi.
Cuối cùng Chung Sơn cắn răng, như thể đã hạ quyết định: “Tôi… tôi chọn phương án thứ hai.”
Đây mới là phương án ổn thỏa nhất.
Mặc dù vị “khách” này sẽ được tính vào bên đội đối phương, nhưng như những gì đối phương vừa nói, Khách sạn Hưng Vượng sẽ tắt đèn ba lần trong một ngày, cho dù bỏ lỡ cơ hội lần này vẫn còn hai cơ hội nữa.
Bọn họ có thể thông qua lần tập kích này giảm thiểu đáng kể nguy cơ tử vong tiếp theo.
“Được.”
Ôn Giản Ngôn khẽ mỉm cười, tựa hồ không hề ngạc nhiên trước sự lựa chọn của Chung Sơn.
Hắn quay đầu nhìn Tóc Vàng, đoạn nói:
“Anh đi lấy tranh.”
Tóc Vàng hít sâu một hơi, gật đầu.
Mặc dù sợ hãi nhưng hắn biết rằng trong trường hợp này, đây là phương án ít rủi ro nhất để có được một bức cho riêng mình.
Nếu phân công như trên, Vân Bích Lam và Trần Mặc với tư cách là đội viên chiến đấu có thể đề phòng nguy hiểm xảy ra.
Tóc Vàng đi về phía bức tranh.
Người phụ nữ với dáng hình mơ hồ ngồi bất động trong bức vải, có vẻ vô cùng mờ ảo trong bóng tối, chỉ có khuôn mặt trắng bệch là rõ ràng, nom cực kỳ quái dị.
Hắn ta không dám nhìn nhiều, chỉ quay đầu sang chỗ khác, vừa cẩn thận tránh ngón tay chạm vào tấm vải, vừa chậm rãi nâng khung tranh lên.
Bức hoạ tuy lớn nhưng không quá nặng, ngay cả Tóc Vàng cũng có thể tự nâng lên một cách dễ dàng.
Ôn Giản Ngôn đứng ở một bên, ánh mắt không nhìn Tóc Vàng mà tập trung quan sát tình hình xung quanh.
Khoảnh khắc bức tranh rời khỏi mặt đất, Ôn Giản Ngôn nhận ra cơn mưa trên đầu dường như nhỏ bớt.
Vừa rồi còn mưa như trút nước, song giờ phút này, những hạt mưa dày đặc đập xuống nóc nhà chậm lại mà không hề báo trước.
Tiếng ồn dày đặc cùng dần nhỏ đi, thay vào đó là sự tĩnh lặng đáng lo ngại.
Dù đã sớm có dự liệu nhưng đáy lòng hắn vẫn nảy sinh bất ngờ.
Ôn Giản Ngôn nói rõ, dựa theo quy tắc… một cuộc tấn công đang đến đây.
“Đi!” Hắn nói ngắn gọn.
Vân Bích Lam và Trần Mặc lần lượt bảo vệ Tóc Vàng cầm tranh, vừa thận trọng hồi hộp quan sát tình huống xung quanh, vừa bước nhanh về phía con đường bọn họ từng bước…
“Tí tách.”
Một giọt nước mưa từ mái hiên dột nát nhỏ xuống, rơi vào vũng nước dưới đất.
Mặt nước tĩnh lặng nổi lên gợn sóng, để lộ màu trắng nhàn nhạt, tựa hồ có một tồn tại quái dị nào đó đang rục rịch dưới mặt nước.
Đoàn người nhanh chóng trở lại trước cửa ngôi nhà dột nát.
Cửa phòng xiêu vẹo khép hờ, sắc trời bên ngoài u ám, bầu trời xám đen âm trầm khiến người ta hơi khó thở.
Quả nhiên giống như những gì hắn vừa nghe thấy trong nhà, cơn mưa ngoài trời quả nhiên nhỏ bớt.
Nước mưa rơi tí tách xuống, bắn tung toé thành những hạt nước nhỏ.
Nếu bây giờ trời ngừng mưa, bọn họ có thể ở bên ngoài trong khoảng thời dài.
Con đường đá xanh quanh co trải dài về phương xa.
Cách đó không xa, theo hướng lúc tới, loáng thoáng có thể nhìn thấy cánh cửa khép hờ.
Chỉ cần đi qua cánh cửa là họ có thể trở về Khách sạn Hưng Vượng.
Ngoại trừ việc mưa nhỏ hơn, bên ngoài dường như không có quá nhiều thay đổi.
Nhưng chính loại bình yên quá mức quái dị này mới khiến người ta cảm thấy cực kỳ bất ổn.
“…”
Mọi người nhìn nhau.
Dù sao bây giờ chỉ có thể ra ngoài.
Do không có gánh nặng nên đám Chung Sơn lao ra khỏi ngôi nhà dột nát trước.
Suốt dọc đường đi bọn họ không bị ngăn trở, thuận lợi đi đến đối diện đường đá.
Tuy nhiên bọn họ không lập tức trở về Khách sạn Hưng Vượng mà đứng ở cửa chờ đám Ôn Giản Ngôn.
Cái này cũng không phải vì họ có tinh thần đồng đội quá cao, mà là đứng để quan sát xem cuộc tấn công sẽ xảy ra như thế nào, đề phòng lần sau gặp phải.
Cách những hạt mưa thưa thớt, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của tiểu đội kia.
Hiển nhiên bọn họ không bị tấn công vì trong tay họ không cầm bức tranh.
Nhưng đến lượt đám Ôn Giản Ngôn thì khác.
“Hai mươi phút.”
Bạch Tuyết đột nhiên ngước mắt, lại mở miệng nói.
Có kinh nghiệm lần trước, Ôn Giản Ngôn gần như lập tức hiểu ý đối phương.
Lần này, thời gian trong mưa của họ kéo dài đến hai mươi phút.
Nói cách khác, nếu trong vòng hai mươi phút không thể trở về Khách sạn Hưng Vượng, bọn họ nhất định phải quay lại căn nhà đổ nát, chờ cơ thể phục hồi rồi lại hành động.
Ôn Giản Ngôn lấy đồng hồ quả quýt ra nhìn thời gian.
Đã hai mươi ba phút trôi qua kể từ khi đèn trong Khách sạn Hưng Vượng bị tắt, nói cách khác, đèn sẽ bật lại trong ba mươi tám phút nữa…
Nếu họ muốn quay trở lại khách sạn giữa chừng, bọn họ chỉ có nhiều nhất hai cơ hội.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn động đội mình, gật đầu.
“Đi thôi.”
Theo tiếng ra lệnh, bọn họ đồng loạt vọt ra ngoài cửa, lao thẳng về phía Khách sạn Hưng Vượng.
Những giọt nước mưa lạnh lẽo không đều đập xuống mặt họ, mang đến cảm giác lạnh lẽo.
Song không giống như lúc trước, nháy mắt cuốn theo quá nhiều thể lực, trái lại, nó từ từ ăn mòn sinh mệnh của họ, kéo dài nhưng thong thả.
Lần này bọn họ có thể đứng ở dưới mưa trong thời gian dài, tuy nhiên theo lý mà nói, khoảng cách đoạn đường ngắn như vậy thì thời gian phải không lâu mới đúng.
Mới chạy ra khỏi căn nhà đổ nát chưa được bao lâu, Ôn Giản Ngôn nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Không hiểu sao, càng tiến về trước cơ thể của họ ngày càng nặng nề, tốc độ cũng ngày càng chậm, như thể có thứ gì đó đè nặng sau lưng khiến họ không sao thở nổi.
Rõ ràng chỉ cách có vài chục mét ngắn ngủi, nhưng theo thời gian trôi qua, con đường đá xanh dường như kéo dài vô tận.
Chờ đến khi họ chưa đi được nửa quãng đường, lưng người nào người nấy gần như không đứng thẳng nổi, hai chân như đeo quả tạ ngàn cân, chỉ nhích về phía trước một bước cũng hao tổn mười mấy giây.
Mặt mày Tóc Vàng đỏ lựng, mũi toát mồ hôi, khó nhọc khiêng bức tranh dần trở nên nặng nề, quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn: “Đội trưởng, tôi, tôi không lết nổi nữa.”
Trần Mặc cắn răng: “Đội trưởng, cứ theo đà này, chúng ta chắc chắn không thể đi tới đối diện trong hai mươi phút.”
Ôn Giản Ngôn cũng hiểu điều ấy.
Hắn cúi đầu nhìn đồng hồ.
Bọn họ mới rời khỏi nhà chưa tới bốn phút, nếu lúc này quay lại, cho dù lần sau có đi ra ngoài e là cũng chẳng khác mấy.
Vậy nên, nếu muốn sống sót trở về Khách sạn Hưng Vượng, bọn họ nhất định phải hiểu rõ nguyên nhân và phương pháp phá giải.
“Thử sử dụng đạo cụ xem nào!”
“Vô ích…”
Tuy rằng đạo cụ gia tốc và đạo cụ tạm thời gia tăng sức mạnh đều được kích hoạt, nhưng cảm giác cơ thể nặng trĩu cũng không biến mất, ngay cả tốc độ cũng không tăng lên chút nào.
Xem ra phó bản này có chút tương đồng với phó bản trước.
Chỉ cần bọn họ tiến vào hệ thống phó bản thì không thể sử dụng đạo cụ bên ngoài hệ thống để giải quyết vấn đề.
Điều này khá rắc rối.
Ôn Giản Ngôn cảm thấy trọng lượng đè trên bả vai đã quá tải, xương cốt và cánh tay phát ra tiếng kêu răng rắc dưới sức nặng, cơ bắp cũng đau âm ỉ, cho dù chỉ đứng thẳng thôi cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Như thể chỉ cần tiến thêm một bước sẽ bị đè bẹp hoàn toàn.
Nhưng… trọng lượng này đến từ đâu?
Ôn Giản Ngôn nghiến chặt răng, não bộ hoạt động hết công suất.
Rõ ràng hết thảy đều vẫn như trước, rốt cuộc cái gì đã vây khốn họ khiến họ không thể rời đi?
“Tí tách… tí tách.”
Những hạt mưa rơi quanh hắn.
Đột nhiên… Ôn Giản Ngôn như nhận ra gì đó.
Chờ đã, không phải tất cả mọi thứ đều như trước đây.
Mưa trở nên nhỏ hơn rồi, đúng chứ?
Cơn mưa như trút nước ban đầu đã biến thành cơn mưa nhỏ, hạt mưa thỉnh thoảng rơi xuống xung quanh, lác đác đập vào vũng nước, phát ra từng tiếng tí tách không theo quy luật.
Vừa rồi trời đổ mưa to, mưa như trút xuống mặt đất khiến vũng nước luôn bị xáo động, không thể phản chiếu thứ gì.
Mà hiện tại, theo lượng mưa giảm…
Vũng nước dưới đất dường như cũng đã phẳng lặng.
Hắn nhớ lại lời cảnh báo của Bạch Tuyết trước khi tiến vào phó bản.
“Coi chừng cái bóng.”
Ôn Giản Ngôn cảm thấy tóc gáy dựng ngược.
Hắn nâng chân, đi về phía ổ gà cách gần mình nhất.
Con đường đá xanh gồ ghề, nước mưa tụ lại thành từng vũng nước.
Mặt nước phẳng lặng, thỉnh thoảng có vài giọt mưa đáp xuống tạo thành gợn sóng lăn tăn.
Ôn Giản Ngôn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong nước.
Và…
Vô số cánh tay trắng bệch phủ lên người hắn.
Từng cái từng cái, tầng tầng lớp lớp, tứ chi dính đầy tử khí nặng nề đè lên người hắn.
Những ngón tay cứng đờ, nổi đầy bọng nước sưng tấy màu xanh trắng bấu chặt lấy hắn, ra sức kéo hắn về phía vũng nước.
Vô số xác chết như ngọn núi nhỏ đè lên người hắn, càng ngày càng nhiều xác chết bò lên kéo hắn xuống dưới.
Giây phút nhìn thấy cảnh này, tim Ôn Giản Ngôn giật thót lên tận cổ họng.
Hắn quay đầu nhìn về sau.
Không có gì ở phía sau cả.
Không có thi thể trắng bệch ướt sũng, cũng không có những cánh tay xanh trắng nối liền nhau.
Tuy nhiên Ôn Giản Ngôn biết rõ…
Theo một ý nghĩa nào đó, chúng nó đang ở trên người mình.
Mặc dù không nhìn thấy nhưng cơ thể lại cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo cũng trọng lượng nặng nề.
Hắn quay đầu, cắn răng nói với đồng đội:
“Đi thôi! Quay lại ngôi nhà!”
Xa xa, mấy người Chung Sơn xuyên qua màn mưa mỏng manh nhìn chằm chằm tiểu đội Ôn Giản Ngôn, cau mày nhỏ giọng nói chuyện.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao bọn họ lại quay về!”
“Tôi không biết nữa…”
Từ góc nhìn của họ, chỉ có thể thấy đám Ôn Giản Ngôn từ phòng ở đi ra, sau đó như bị cái gì kéo lại, càng đi càng chậm.
Đoạn cả đám xì xào nói chuyện với nhau một hồi, cuối cùng xoay người quay về căn nhà.
Chung Sơn và đồng đội giương mắt nhìn nhau, lộ vẻ ngơ ngác.
Bên trong căn nhà lụp xụp, mái hiên chắn cơn mưa nhỏ rơi xuống.
Sau khi tiến vào bóng tối, Ôn Giản Ngôn và những người khác cảm thấy sức nặng trên cơ thể dần nhẹ đi, cuối cùng dần dần trở lại bình thường.
Mọi người thở hổn hển.
Rõ ràng vừa rồi bọn họ chỉ đi chưa tới mười mét, nhưng cứ như thể đã chạy một mạch gần cả ngàn mét, trán đổ mồ hôi, thở dốc không ngừng.
“Vậy, vậy nên chuyện vừa rồi là thế nào?”
Tóc Vàng thở hổn hển nhìn Ôn Giản Ngôn, khó nhọc hỏi.
Mặt Ôn Giản Ngôn sầm lại, thuật lại thứ mình thấy trong vũng nước cho mọi người nghe.
Hắn nói rất ngắn gọn, nhưng mọi người vẫn cảm thấy ớn lạnh sau lưng.
Mặc dù vừa rồi không được tận mắt chứng kiến, nhưng chỉ cần biết thứ đè trên người vừa rồi là đống xác chết trương phình… cũng đủ khiến gan bàn chân phát lạnh.
Vân Bích Lam cau chặt mày:
“Vậy… chúng ta phải làm thế nào để loại bỏ chúng.”
Đạo cụ trong trung tâm hệ thống mua sắm vô dụng, hơn nữa lại không sờ được vào đám xác kia, một khi bị chúng quấn lấy không thể trốn thoát.
Ngay cả khi biết nguồn gốc sức nặng thì họ cũng không thể thoát khỏi đây trong hai mươi phút.
Ôn Giản Ngôn cụp mắt trầm ngâm một hồi.
Vài giây sau, hắn chậm rãi nói:
“Cũng không phải là hết cách.”
Khi mưa dần ngớt và không còn làm mặt nước xáo động, đám xác chết kia sẽ hiện lên lần nữa.
Nói cách khác, những xác chết kia không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Họ chỉ có thể thông qua mặt nước phản chiếu mới thấy được chúng, và chúng càng giống như một tồn tại nào đó ẩn dưới mặt nước…
Khi bóng của họ rơi vào mặt nước chúng mới bám được lên người bọn họ.
Còn sau khi tránh xa vũng nước – ví dụ như lúc này – mọi thứ sẽ trở lại bình thường.
“Tóm lại, tiếp theo chúng ta cố gắng tránh khỏi tất cả vũng nước dưới đất.” Ôn Giản Ngôn ngước mắt nói.
“Ban nãy chúng ta…”
“Không, không phải là không nên giẫm vào.” Ôn Giản Ngôn lắc đầu, giương mắt nhìn tất cả mọi người: “Là tránh cho bóng của mình phản chiếu trong nước.”
“…”
Mọi người sửng sốt, liếc nhau một cái lộ vẻ sực tỉnh.
Chẳng mấy chốc, sau khi chuẩn bị sẵn sàng, đoàn người tập hợp và lại xuất phát.
Lần này bọn họ vô cùng cẩn thận, không chỉ không giẫm lên vũng nước mà còn tận lực tránh cho bóng mình rơi xuống mặt nước.
Mặc dù điều này không thể hoàn toàn tránh khỏi… nhưng bọn họ có thể cảm nhận được rõ trọng lượng trên người nhẹ hơn lần trước rất nhiều.
Cả đám thở phào nhẹ nhõm.
Nói cách khác, phương pháp của Ôn Giản Ngôn có hiệu quả.
Chỉ khi bóng người phản chiếu trong nước thì những “thứ” đó mới trèo lên được người họ.
Rất nhanh sau đó, cả đám đã vượt qua nửa con đường, vượt xa tiến độ lần trước.
Nhưng… mọi người chưa kịp yên lòng, dị biến thình lình xảy ra.
Tóc Vàng ôm tranh đột nhiên cảm thấy chân mình chìm xuống.
Hắn ta giật mình cúi đầu nhìn chân.
Nửa chân của hắn đã lọt vào trong vũng nước.
Nhưng quái lạ là, rõ ràng chỉ là một vũng nước nhỏ hơi trũng, song giờ phút này lại như cái hố sâu hoắm không đáy, khiến chân hắn liên tục chìm xuống dưới, giống như…
Có thứ gì đó đang kéo hắn xuống.
“?!”
Đồng tử Tóc Vàng co rụt, khuôn mặt lộ rõ kinh hoàng.
Tim hắn thắt lại, vô thức rút chân ra khỏi mặt nước, tuy nhiên một lực kéo mạnh hơn bỗng ập đến khiến hắn loạng choạng.
Chỉ mới trải qua vài giây ngắn ngủi, phần lớn chân hắn đã chìm trong nước.
Tóc Vàng hét lên: “Mau! Đến giúp…”
Hắn ta còn chưa kịp nói hết lời, theo tiếng nước bắn tung toé, một bàn tay trắng bệch ướt sũng đột nhiên vươn ra từ trong vũng nước, nắm chặt cổ chân hắn ta.
“!!!”
Thời khắc thấy bàn tay kia, mặt của Tóc Vàng lập tức trắng bệch, cơ thể kịch liệt giãy giụa.
“A a a a a cứu mạng!!”
Hắn vừa nắm chặt khung tranh vừa gào thảm thiết.
Nghe thấy tiếng động, những người còn lại lập tức xoay người quay đầu chạy về hướng này.
Tuy nhiên “người” dưới mặt nước ngoi lên nhanh hơn bọn họ rất nhiều.
Cổ tay – cánh tay – bả vai.
Đám tay chân trắng bệch trương phình nhô ra từ dưới mặt nước.
Rõ ràng chỉ là một vũng nước nông nhưng dường như lại ẩn giấu một vực thẳm không đáy bên dưới.
Một khuôn mặt trắng bệch mỉm cười dần dần trồi lên.
Dưới vũng nước nông đục ngầu, cặp mắt đen xì nhìn chòng chọc vào Tóc Vàng, sau đó chậm rãi di chuyển lên trên…
“A a a a a!”
Tóc Vàng gào lên thảm thiết, càng thêm vùng vẫy dữ dội.
Lúc này, những người khác cuối cùng cũng vọt qua.
Trần Mặc và Vân Bích Lam nhanh tay lẹ mắt túm chặt Tóc Vàng.
Người cầm thì cầm tay lôi lên, người thì túm thắt lưng hắn ngừa hắn bị kéo xuống nước.
Nhưng sức con người vẫn quá bé nhỏ, cho dù hai người có giữ Tóc Vàng thì cơ thể hắn vẫn chìm xuống dưới.
Giữa tiếng gào thảm thiết chói tai của Tóc Vàng, một bóng người nhợt nhạt nở nụ cười công thức hoá chậm rãi trồi lên từ dưới nước.
“Chờ chút, đó là…”
Xa xa, một người trong đội Chung Sơn há hốc mồm, liếc mắt một cái liền nhận ra bóng người nhô khỏi mặt nước kia.
Rõ ràng chính là tên đồng đội chưa kịp chạy vào trong phòng của họ!
Vừa rồi dưới ánh mắt bao người, gã hoá thành vũng nước, biến mất không thấy tăm hơi, nhưng hiện tại lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Hơn nữa còn dùng một loại cách thức xuất hiện kinh khủng khiến người ta run sợ.
“Cứu với!!! Cứu tôi với!!!!!”
Tóc Vàng liên tục thét gào, tay quờ quạng giữa không trung nhưng vẫn không thể ngăn cản thân hình chìm xuống.
Chỉ trong nháy mắt, vũng nước không đến cổ chân đã nuốt chửng đến phần hông hắn.
Hắn ta lập tức chìm vào tuyệt vọng, bị doạ run lẩy bẩy:
“Có thứ gì đó ở dưới kéo tôi!”
“…”
Ôn Giản Ngôn nhìn xuống, dừng ở dưới chân Trần Mặc cùng Vân Bích Lam, đột nhiên hiểu ra điều gì.
Dù sao con đường đá xanh cũng không bằng phẳng, cho dù bọn họ cẩn thận hơn nữa cũng không tránh khỏi việc giẫm vào vũng nước, nhưng chỉ có Tóc Vàng bị tấn công.
Nói cách khác…
Sở dĩ Tóc Vàng bị tấn công không phải bởi vì hắn ta bất cẩn giẫm lên vũng nước, mà là bởi vì bức tranh trong tay hắn ta.
Ôn Giản Ngôn chợt ngước mắt, vươn tay về phía Tóc Vàng trong nước, mau chóng ra lệnh:
“Mau lên! Đưa tôi bức tranh!”
Tóc Vàng như vừa tỉnh mộng, vội vàng đưa khung tranh qua…
Ôn Giản Ngôn giơ tay giữ khung tranh ẩm ướt.
Đoạn, hắn ra sức bẻ khung tranh!
Chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng, khung tranh mục nát bị bẻ một góc, dễ dàng bị tháo rời thành nhiều mảnh, bị hắn tiện tay quẳng xuống dưới nước, nháy mắt liền chìm nghỉm.
Ôn Giản Ngôn giơ tay kéo mảnh vải ra khỏi khung tranh.
“…”
Con đường đột nhiên rơi vào khoảng lặng.
Những người còn lại ngơ ngác nhìn hành động to gan của hắn.
Ngay cả thi thể bám trên đùi Tóc Vàng cũng khựng lại trong chốc lát.
Ôn Giản Ngôn cuộn tấm vải lại, nhét nó vào túi:
“Còn đứng đực mặt ra đấy làm gì! Lượn mau!”
Hết chương 293
------oOo------.