Hành động này của Ôn Giản Ngôn cũng là vì bất đắc dĩ.
Phải biết rằng chưa đầy hai mươi phút nữa [Khách sạn Hưng Vượng] sẽ tắt đèn.
Sau khi tắt đèn con đường dẫn đến trấn mưa lại được mở ra lần nữa, và streamer cũng một lần nữa có thể tiến vào bên trong mời khách đến ở Khách sạn Hưng Vượng.
Lúc trước hắn ở tầng bốn nên hết thảy đều rất tự nhiên.
Nhưng vấn đề là, bây giờ hắn đang ở tầng một, là địa bàn của phe đen.
Và lần tắt đèn này, khách sạn không còn an toàn và vắng vẻ như trước.
Kết quả dẫn tới, các yếu tố rủi ro bất ổn tăng lên rất nhiều.
Ôn Giản Ngôn không biết sau khi tắt đèn lần hai phó bản sẽ như thế nào, nếu hắn bước vào phòng của phe đen với tư cách là người phe đỏ, bức tranh bên trong sẽ trông như thế nào…
Mọi thứ đều là ẩn số, hoàn toàn không thể phán xét được gì.
Vậy nên bây giờ, trước mặt Ôn Giản Ngôn chỉ còn con đường cuối cùng.
Trà trộn vào trong tiểu đội phe đen.
Lần trước sau khi tắt đèn, Ôn Giản Ngôn đã được tự mình trải nghiệm bức tranh sơn dầu cuối cùng sẽ xuất hiện trong căn phòng.
Dựa theo đánh giá có được từ thân phận tiểu đội streamer đầu tiên tiến vào trong phòng trước khi tắt đèn, bức tranh sẽ không thay đổi… kể cả sau khi tiểu đội streamer đầu tiên đã rời khỏi phòng.
Do đó Chung Sơn mới có thể tiến vào cùng một bức tranh với họ.
Hiện tại tiểu đội phe đen đã vào trong căn phòng này, nói cách khác, khả năng cao là bức tranh sơn dầu đằng sau cánh cửa đã thay đổi.
Kể cả sau đó đám Ôn Giản Ngôn nhập bọn thì nội dung bức tranh cũng không thay đổi quá nhiều.
Bằng cách này, họ có thể ngăn chặn nhiều yếu tố bất ổn.
Ít nhất có thể đảm bảo, kể cả sau khi tiến vào bức tranh tiếp theo thì họ cũng không gặp phải nguy hiểm vượt ngoài tầm với của mình.
Hành lang chìm vào khoảng lặng.
Trong phòng không có động tĩnh, nếu không phải Ôn Giản Ngôn cực kỳ tin tưởng khả năng quan sát của mình, chỉ e đã thật sự cho rằng đây chỉ là căn phòng trống bình thường.
Hắn kiên nhẫn chờ đợi, dành đủ thời gian cho người bên kia.
Dù sao vừa rồi hai tiểu đội còn mới nghi kỵ giương cung bạt kiếm với nhau trước cửa phòng 408, hiềm nghi kẻ địch còn chưa loại bỏ hoàn toàn, thế nên khi nghe được thỉnh cầu đến từ đội đối thủ, chắc chắn đối phương sẽ do dự, buộc phải tiến hành thương thảo nội bộ mới đưa ra quyết định đồng ý hay không.
Lúc này, Ôn Giản Ngôn như bỗng nghĩ tới gì đó.
Hắn quay đầu nhìn liếc nhìn khoảng không bên cạnh, đè thấp giọng xuống, khẽ gọi: “Bạch Tuyết.”
“Cậu ra ngoài đi.”
Mặc dù là một thành viên top 10, đạo cụ tàng hình của Bạch Tuyết có cấp bậc cao hơn và thời gian sử dụng dài hơn, nhưng nếu cứ tiếp tục sử dụng như vậy cũng không phải kế lâu dài.
Dù sao, không chừng thời gian tiếp theo bọn họ phải ở tầng một sẽ lâu hơn.
Cho dù đạo cụ của Bạch Tuyết có cao cấp cỡ nào cũng không thể kéo dài suốt.
Ôn Giản Ngôn vừa dứt lời, một thiếu niên tóc trắng xuất hiện ở khoảng không đối diện.
Bạch Tuyết ngước cặp mắt đen tuyền kỳ lạ lên, bình tĩnh nhìn chằm chằm người nọ, như đang im lặng hỏi chuyện gì thế.
Ôn Giản Ngôn quan sát màu tóc bắt mắt của cậu, có chút buồn rầu nhíu mày: “Cậu có thể đổi màu tóc không?”
Bạch Tuyết không nói gì, chỉ trầm mặc cúi đầu, giơ tay điểm vào khoảng không.
Chẳng bao lâu sau, màu tóc của cậu biến thành màu nâu sẫm.
Chỉ cần không tùy tiện ngước cặp mắt đen tuyền rợn người kia lên thì thoạt nhìn Bạch Tuyết cũng chỉ là cậu trai bình thường với khuôn mặt tinh xảo kiệm lời.
Ôn Giản Ngôn biết việc thay đổi màu tóc của đối phương cũng có nguyên lý tương tự như nguyên lý thay đổi diện mạo của hắn, đều tốn lượng tích phân cao để thay đổi ngoại hình trong phó bản.
Chẳng qua, nếu đối phương chỉ thay đổi màu tóc thì tích phân sử dụng ít hơn rất nhiều so với thay đổi hoàn toàn như hắn.
“…”
Nghĩ tới đây, Ôn Giản Ngôn không khỏi cảm thấy chua xót.
Cấp bậc streamer hiện tại của hắn quá cao, tích phân tiêu tốn cho việc sử dụng nguỵ trang trong phó bản này gấp năm lần phó bản trước…
Phải kết thúc nhanh mới được, thật luôn.
Bằng không hắn lo mình sẽ vỡ nợ trong phó bản này.
Không chỉ không kiếm được tích phân mà còn biến thành ngược lại, thế thì nhọ quá rồi.
Vân Bích Lam nhíu mày: “Mặc dù màu tóc không nổi bật nữa, nhưng tự dưng đội chúng ta lại có thêm người…”
Nghĩ kiểu gì cũng không có cách lừa gạt qua ải.
“Điều này không quan trọng.” Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, buộc mình phải dừng suy nghĩ về chủ đề đáng buồn nọ.
Hắn nhún vai đáp: “Có tôi ở đây thì không có chuyện gì đâu.”
Vân Bích Lam: “.”
Thật.
Nếu đổi thành người khác, chắc chắn kiểu gì cô cũng không yên tâm nổi, nhưng…
Với cái miệng ba hoa chích chòe kia của Ôn Giản Ngôn, chỉ cần môi trên chạm môi dưới là có thể nói chết thành sống, đổi trắng thay đen.
Đối với hắn mà nói, có lẽ đây là chuyện không khó thật.
Dưới mệnh lệnh của Ôn Giản Ngôn, Tóc Vàng nhìn chằm chằm hành lang sâu thẳm trước mặt, thời thời khắc khắc chú ý hướng đi của khách hàng phòng 408.
Còn những người khác đứng chờ ngoài cửa cùng Ôn Giản Ngôn.
Tuy nhiên, thời gian trôi qua từng giây từng phút, đã rất lâu rồi mà người trong cửa vẫn không có động tĩnh gì.
Đây cũng là điều dễ hiểu.
Suy cho cùng, niềm tin là thứ xa xỉ trong Ác Mộng.
Vốn dĩ bọn họ có thể đến từ trận doanh đối lập, đối phương không muốn tổ đội cùng họ cũng là lẽ thường.
Không khí nồng nặc hơi ẩm.
Như đang nhắc nhở bọn họ:
Nguy hiểm vẫn chưa biến mất.
Trần Mặc cau mày, quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn, đè thấp giọng hỏi: “Chắc là đối phương không mở cửa đâu, bằng không chúng ta…”
“Không cần.”
Ôn Giản Ngôn lắc đầu, vô cùng bình tĩnh dịu dàng đáp: “Chờ thêm một chút.”
Bởi vì…
Hắn cực kỳ chắc chắn đối phương sẽ đồng ý với yêu cầu của mình.
Không chỉ bởi vì tình thế nguy cấp hiện tại, nhiều thêm một người nghĩa có nghĩa nhiều thêm một phần sức lực, càng nhiều đồng đội cũng đồng nghĩa là khả năng tử vong càng thấp, càng dễ tìm ra quy luật và phương thức giết người của quỷ.
Lý do trọng yếu hơn cả… là tầm quan trọng của tiểu đội Ôn Giản Ngôn không thể thay thế.
Bởi vì vừa rồi hắn đã nhắc nhở rõ ràng trước mặt mọi người:
Có một con quỷ trong 408.
Những gì đã xảy ra tiếp theo đã chứng minh rằng hắn không nói dối.
Điều này không chỉ làm giảm đáng kể sự nghi ngờ của đối thủ với hắn, mà quan trọng hơn, nó cũng chứng minh rằng tiểu đội Ôn Giản Ngôn đã thực sự có cuộc tiếp xúc trực diện với “khách” trong 408.
Hiện tại mọi người đều bị kẹt ở tầng một, không thể chạy trốn, dưới tình huống như vậy, [thông tin] nhất định là thứ quý giá nhất.
Bây giờ xem ra…
Chỉ có hợp tác với Ôn Giản Ngôn mới có khả năng qua ải lớn nhất.
Như để chứng thực lời hắn vừa nói, gần như ngay khi Ôn Giản Ngôn vừa dứt lời, chỉ nghe thấy cửa phòng phát ra tiếng cót két, chậm rãi mở ra từ trong.
Gần như ngay giây sau, Ôn Giản Ngôn đã thuần thục đeo lên mặt mình một chiếc mặt nạ.
Sự quả quyết bình tĩnh vừa rồi biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó là khuôn mặt tái nhợt, con ngươi hoảng hốt, cánh môi run rẩy, hoàn toàn biến thành nhân vật yếu đuối đang sợ hãi trong thời khắc sinh tử.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Đờ mờ, mi đang làm ảo thuật à!”
“Vãi đạn, coi như tôi được chiêm ngưỡng thế nào gọi là lật mặt nhanh hơn lật sách.”
“… Nhìn mà chỉ biết câm nín.”
Một giọng nói cẩn trọng, bị người nói cố tình đè thấp phát ra từ trong cánh cửa:
“Vào đi.”
“Cảm, cảm ơn.”
Thiếu nữ sụt sùi, tỏ vẻ biết ơn khẽ đáp.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“…”
“Mắt tôi! Cứu với! Mắt tôi!”
Chẳng bao lâu sau, một nhóm người bước vào phòng.
Một thành viên dẫn đầu phe đen nheo mắt, cảnh giác nhìn Bạch Tuyết đột nhiên xuất hiện: “Chờ đã, tôi không có ấn tượng gì với cậu ta, vì sao nhóm mấy người lại có thêm một thành viên mới?”
“Anh quên rồi à?”
Ôn Giản Ngôn không hề hoảng loạn, như thể đã dự đoán trước được câu hỏi của tên kia.
Hắn rụt rè ngước mắt nhìn đối phương, đoạn đáp: “Không phải trước đây tôi từng bảo, sau khi chúng tôi vào 408 thì có một thành viên bị nhốt ở trong sao…”
Đám Vân Bích Lam khẽ sửng sốt, vô thức nhìn bóng lưng Ôn Giản Ngôn.
Tất nhiên bọn họ vẫn nhớ lời nói dối khi trước của hắn.
Vốn tưởng lời nói dối này chỉ để chứng minh trong 408 có một con quỷ cực kỳ hung tàn, để những kẻ khác xoá bỏ suy nghĩ tiến vào trong phòng, nhưng bọn họ không ngờ, lời nói dối ấy lại có tác dụng trong thời điểm hiện tại.
Chẳng lẽ lúc hắn nói dối… Hắn đã tính tới việc phải giải thích thế nào cho sự xuất hiện bất thình lình của Bạch Tuyết?
“Khoan đã, vậy cậu ta là…”
Một thành viên phe đen giật mình, đột nhiên dán mắt vào người Bạch Tuyết, lộ vẻ khó tin.
Ôn Giản Ngôn: “Đúng vậy, cậu ấy chính là thành viên bị nhốt trong 408.”
“Vừa rồi phòng 408 mở ra, con…”
Như thể bị lời nói của chính mình dọa sợ, bờ vai mảnh khảnh của thiếu nữ khẽ run, đến khi ổn định tinh thần cô mới nói tiếp: “… Con quỷ bên trong ra ngoài không được bao lâu thì cậu ấy loạng choạng chạy ra ngoài.”
“!”
Nghe vậy, tất cả người bên phe đen lập tức xốc dậy tinh thần.
Hiển nhiên lời nói của Ôn Giản Ngôn đã chọc trúng nhu cầu của họ.
Trong hoàn cảnh hiện tại, không gì quý hơn tin tức trong tay một người vừa mới sống sót dưới tay lệ quỷ.
Bọn họ nháo nhào quay đầu nhìn Bạch Tuyết, câu hỏi đặt ra tằng tằng như súng bắn liên thanh:
“Rốt cuộc con quỷ phòng 408 giết người bằng cách nào?”
“Lúc trước mấy người tiến vào đã xảy ra chuyện gì?”
“Cậu sống sót ra ngoài kiểu gì?”
“…”
Bạch Tuyết cúi gằm đầu không đáp.
Cậu vốn là kiểu trầm mặc kiệm lời, cho dù không phải thì cũng chẳng thể nói dối không chớp mắt như Ôn Giản Ngôn.
Thế nên, Bạch Tuyết vốn đã tự kỷ lại càng tự kỷ dưới sự chất vấn của mọi người.
Bỗng nhiên, thiếu nữ đứng bên cạnh phát ra tiếng nức nở, thình lình vươn tay ôm chầm Bạch Tuyết.
“?!”
Cảm nhận được cái ôm đột ngột của đối phương, cơ thể Bạch Tuyết run lẩy bẩy, khuôn mặt vô cảm trước giờ bỗng trở nên cứng ngắc.
Cậu đứng đờ người tại chỗ, bất động.
Cảm nhận được sự kháng cự của người trong ngực, Ôn Giản Ngôn âm thầm siết chặt vòng tay, chất giọng mang chút nức nở vẫn hoàn mỹ y như cũ:
“Từ sau khi trở về, em, em ấy bỗng biến thành thế này…”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Ha ha ha ha ha ha tôi cười chết mất, từng cọng lông trên người Bạch Tuyết đều viết kín chữ kháng cự kìa.”
“Ha ha ha ha ha ha Bạch Tuyết kiểu: Mi thả ta ra!”
“Ý của cô là…” Thành viên phe đen đối diện cau mày: “Cậu ta bị kích thích nên không thể miêu tả rõ ràng những gì mình trải qua, phải không?”
Ôn Giản Ngôn vùi đầu vào bờ vai cứng đờ của Bạch Tuyết, gật mạnh một cái.
“Vậy chắc cô còn nhớ rõ chứ?”
Đối phương có chút nóng nảy: “Rốt cuộc trong 408 có gì? Vì sao hai người thoát được? Nó giết người như thế nào? Làm sao để đối phó với nó?”
Ôn Giản Ngôn quay đầu, đang định kết hợp tình hình thực tế mà mình trải qua trong 408, đồng thời pha chút lươn lẹo thì… Đột nhiên, dị biến xảy ra.
Cách cánh cửa phòng đóng chặt, bên ngoài hành lang bỗng truyền đến một tiếng “bụp”.
Tiếng tắt đèn.
“!”
Ôn Giản Ngôn đanh mặt, quay đầu nhìn về phía cửa.
Mắt hắn dán vào khe hở phía dưới.
Tối.
Đáy mắt Ôn Giản Ngôn trở nên nghiêm nghị.
Quả nhiên hắn đoán không sai, bất kể thế nào hắn đều phải ở lại tầng một trong vòng “tắt đèn” này.
“Tắt đèn à?”
Streamer phe đen cũng ý thức được chuyện đang xảy ra.
“Chắc lối vào bức tranh sơn dầu kia được mở ra rồi, chi bằng chúng ta vào trong…”
“Không được, chẳng phải bên trong càng nguy hiểm hơn bên ngoài sao?”
“Hơn nữa sau khi tiến vào thì làm thế nào? Chúng ta có nên mời một vị khách khác đến không? Đường ra ngoài đã bị phong tỏa, tầng một hiện tại rất nguy hiểm, lỡ như…”
Đang lúc cả đám tranh luận không ngớt, đột nhiên, thông qua vách tường mỏng manh, Ôn Giản Ngôn nghe được một âm thanh rất khẽ.
“Tí tách, tí tách, tí tách…”
Như tiếng nước nhỏ xuống đất.
“Im lặng!”
Ôn Giản Ngôn đột nhiên sẵng giọng.
Âm sắc của hắn thay đổi quá mạnh, vừa rồi vẫn là chất giọng nhu nhược mang theo nức nở, lúc này bỗng hoá sắc bén quả quyết, mang theo cảm giác bức bách mãnh liệt khiến người ta không thể phớt lờ.
Mọi người trong phòng đều bị dọa giật thót tim, bất giác im bặt.
Căn phòng lặng ngắt như tờ.
Lúc này tất cả đều nghe thấy được âm thanh mơ hồ phát ra từ trong vách tường.
“Cộp, cộp, cộp.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nặng nề cứng ngắc.
Âm thanh có vẻ đặc biệt trầm đục trên tấm thảm trải sàn dày cộp, dường như bọn họ còn loáng thoáng nghe thấy cả tiếng nước nhỏ giọt rất khẽ, càng ngày càng thêm rõ ràng theo từng nhịp chân hạ xuống, như thể có nước đang nhỏ từ trên xuống dưới.
Dường như mùi thối rữa trong không khí càng nồng hơn trước.
Điều đó có nghĩa…
Khách hàng trong 408 đã giải quyết xong đội ngũ bên kia, cho nên bắt đầu tấn công họ à?
Căn phòng chìm vào khoảng lặng.
Cả đám tái mặt, sợ hãi nhìn chằm chằm cánh cửa.
Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân dừng lại.
Dưới khe cửa tối đen có thể nhìn thấy một cái bóng.
Như có người nào đang đứng bất động trước cửa phòng.
“…”
Không khí như lắng đọng.
Bầu không khí nặng nề áp lực khiến người ta gần như ngộp thở, nỗi sợ lan tràn trong không khí khiến nhịp tim đập nhanh hơn, lòng bàn tay túa mồ hôi hột.
“Bất kể thế nào…” Thành viên phe đen dán mắt vào cửa, cơ thể căng như dây đàn, đè thấp giọng nói: “Chuẩn bị nghênh chiến…”
Nhưng hắn còn chưa kịp dứt lời, một âm thanh quái lạ bỗng phát ra từ bên cạnh.
“Két.”
Âm thanh quá đỗi quen thuộc, quả thực cứ như… tiếng tay nắm cửa từ từ ấn xuống, phát ra âm thanh kim loại rỉ sét khó nghe.
“?!”
Mọi người giật mình, quay phắt đầu nhìn tay nắm cửa.
Bất động.
Bóng đen ngoài cửa cũng không có động tĩnh, vậy thì đó là…
Đang lúc mọi người sợ hãi hoài nghi, âm thanh thứ hai lại xuất hiện.
“Két…”
Giống tiếng cửa phòng bị mở ra từ trong, chậm rãi trượt ra bên ngoài.
Lần này mọi người đều ý thức được… Âm thanh phát ra từ phía bên kia vách tường.
Không phải đến từ chỗ họ mà đến từ căn phòng thứ hai nằm cùng phía, cách chỗ bọn họ rất gần.
“…!”
Ngay khoảnh khắc đó, đồng tử của Ôn Giản Ngôn bỗng co rút lại, đột nhiên nhận ra điều gì, hắn hít hà một hơi.
Phải biết rằng bọn họ vừa chạm trán với hai đội phe đen, một đội phía sau và đội còn lại…
Đi ra từ một cánh cửa đằng trước.
Và cánh cửa đó…
Nằm ở hướng âm thanh truyền đến.
Theo trí nhớ của hắn, cánh cửa đó cách chỗ họ ba bốn cửa.
Toàn thân cả nhóm ướt sũng, chắc là vừa từ trong tranh ra, nếu như bọn họ hoàn thành nhiệm vụ trong tranh, thật sự mời một “khách hàng” đến ở khách sạn…
Vậy thì chứng tỏ, trong hành lang này không chỉ có một con quỷ phòng 408.
Mà là có hai.
Và sau khi tắt đèn… chúng sẽ bắt đầu hành động.
Hết chương 300
------oOo------.