Phía sau bức tranh là thị trấn chìm trong màn mưa quen thuộc.
Nơi này hoàn hẳn Khách sạn Hưng Vượng.
Bầu trời đen kịt âm u, mưa lạnh trút xuống nện trên con đường đá xanh dài ngoằng, phát ra âm thanh tí tách.
Xa xa là một tòa nhà hai tầng mở toang cửa chính.
Đã có kinh nghiệm lần trước, lần này mọi người không dám dừng chân, ai nấy cũng đều mau chóng lao thẳng một mạch đến chỗ căn nhà.
Mưa lạnh xối lên người họ, sức sống và nhiệt độ nhanh chóng bị cuốn trôi theo dòng nước.
May thay, tòa nhà nhỏ lần này gần hơn căn nhà lụp xụp bị bỏ hoang trước đó rất nhiều.
Chẳng mấy chốc, hai đội xông vào trong cửa trong khoảng thời gian giới hạn.
Mưa rơi lộp bộp phía trên đỉnh đầu, phát ra âm thanh nặng nề, không khí thoang thoảng mùi ẩm mốc.
Ôn Giản Ngôn thở hổn hển, sắc mặt hơi tái trắng.
Hắn giơ tay túm tóc mình, vắt mạnh một cái.
Nước mưa lạnh lẽo rơi xuống tích thành một vũng nước nhỏ dưới chân.
Nếu để tóc ngắn thì ổn hơn rồi, nhưng ngoại hình này lại có tóc dài buông xõa đến tận thắt lưng, ẩm ướt dính vào người, vừa nặng vừa lạnh, thật sự phiền chết mất.
Những người còn lại cũng đứng trong phòng, chờ đợi hiệu ứng nước mưa biến mất khỏi cơ thể.
Ôn Giản Giản Ngôn quay đầu nhìn Tóc Vàng:
“Anh đi quan sát cấu tạo của [cửa] xem sao.”
Bất kể thế nào họ cũng không thể quay về như trước.
Khu vực đó đã bị “khách” phong toả, trở về đồng nghĩa với chết, thế nên tiếp theo họ chỉ có thể ở trong trấn nhỏ, tìm kiếm một cánh cửa khác dẫn đến Khách sạn Hưng Vượng.
Chỉ bằng cách này họ mới có thể vòng qua khu vực phong tỏa, tiến vào phòng khác hoặc tầng khác của Khách sạn Hưng Vượng.
Tóc Vàng gật đầu nhìn ra ngoài cửa.
Bầu trời trong trấn nhỏ tối tăm u ám, cộng thêm việc màn mưa che khuất tầm nhìn nên người bình thường đúng thật là không có cách nào nhìn thấy cảnh vật đằng xa, nhưng hắn ta thì khác.
Có điều, mặc dù Tóc Vàng đã cẩn thận tìm kiếm trong mưa một hồi, mặt tái cả đi:
“Cửa, cửa biến mất rồi.”
“Ý cậu là sao?” Trần Mặc cau mày: “Vì sao lại bảo cánh cửa biến mất.”
“Chính, chính là biến mất theo nghĩa đen.”
Tóc Vàng dán mắt vào nơi họ vừa chạy tới, dường như cũng có chút không tin nổi vào mắt mình, lắp bắp đáp: “… Căn bản là không thấy đâu.”
Trong tầm nhìn của hắn, khu vực bọn họ vừa mới chạy vào đã bị màn mưa u ám bao phủ, phần cuối của phiến đá xanh chìm trong bóng tối âm u vô tận, xa xa còn mơ hồ thấy vô số mái nhà lụp xụp nhấp nhô.
Nhưng bất kể thế nào, hắn vẫn không thấy cánh cửa dẫn đến Khách sạn Hưng Vượng kia.
Cứ như thể, cánh cửa đã tự động biến mất sau khi bọn họ rời khỏi Khách sạn Hưng Vượng.
Phút chốc, đáy lòng mọi người đều chùng xuống.
“Không đúng, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Vân Bích Lam nhíu mày: “Lần trước chúng ta chơi không phải thế này.”
Ôn Giản Ngôn cũng khẽ giật mình.
Thành thật mà nói, lần trước bọn họ bước vào trấn nhỏ đã không để ý đến vấn đề cánh cửa.
Sau khi bọn họ chạy vào căn nhà lụp xụp bỏ hoang không bao lâu, tiểu đội thứ hai liền xuất hiện và thu hút toàn bộ lực chú ý của họ.
Sau đó bọn họ bắt đầu tiến hành lục soát nhà nhỏ, không ai còn nhớ tới việc quay đầu quan sát cánh cửa [Khách sạn Hưng Vượng] rốt cuộc trông như thế nào.
Tuy nhiên, khi họ trở về cánh cửa vẫn còn đó.
… Không đúng.
Nó không tồn tại một cách trọn vẹn.
Bởi vì khi họ trở về, trước mặt bọn họ chỉ có độc một cánh cửa.
Chỉ có cánh cửa trở lại phòng họ là vẫn còn, còn cánh cửa mà nhóm Chung Sơn đi qua lại không thấy.
“Không, “
Ôn Giản Ngôn nhanh chóng tìm ra mối liên hệ ở trong.
“Là giống nhau.”
Vân Bích Lam sửng sốt, quay đầu nhìn hắn: “Cái gì?”
“Chỉ có mời được một vị khách hàng, cũng tức là sau khi lấy được bức hoạ, thì cánh cửa trở về Khách sạn Hưng Vượng mới lại xuất hiện.” Ôn Giản Ngôn giơ tay lau nước trên mặt, chậm rãi nói.
“Sở dĩ khi trước chúng ta có thể thuận lợi quay về khách sạn, là bởi vì chúng ta đã lấy được bức tranh, thế nên mới không bị kẹt ở bước này.”
Tuy rằng đã biết đáp án, nhưng đáy lòng Ôn Giản Ngôn lại có chút không yên.
Nói cách khác, trong thị trấn mưa này, sự tồn tại của [cửa] là vô hình.
Chỉ khi lấy được bức tranh thì [cánh cửa] mới xuất hiện trở lại.
Điều này cũng có nghĩa, nếu muốn trở về Khách sạn Hưng Vượng thì họ phải kéo thêm một khách hàng đến ở.
Ôn Giản Ngôn có linh cảm, hiện tại mình đang từng chút lấp đầy chuỗi quy tắc còn thiếu trong phó bản [Khách sạn Hưng Vượng].
Nó càng đầy đủ, hắn càng hoảng sợ.
Hay nói cách khác, phó bản [Khách sạn Hưng Vượng] đã chặn lối thoát cuối cùng của những streamer muốn qua màn chơi một cách yên bình.
Tuy rằng cơ chế tranh phòng khi trước sẽ khiến phe đỏ phe đen đánh nhau, nhưng dù sao đây cũng là phó bản đối kháng chứ không phải phó bản trận doanh mày sống tao chết.
Thế nên thực sự có một khả năng sẽ xảy ra được, đó là streamer hai bên đều không có ý định tranh chấp, thay vào đó là chung tay hợp tác.
Dù sao, chỉ cần không mời bất kỳ khách hàng nào vào phó bản, Khách sạn Hưng Vượng sẽ chính là nơi cực kỳ an toàn.
Nhưng… Chỉ cần có bất kỳ đội streamer nào mời khách vào phó bản khi phó bản vừa bắt đầu, cho dù chỉ là vài người lẻ tẻ, thì tất nhiên, toàn bộ phó bản sẽ bị kéo vào cơ chế tử vong bất tận.
“Khách” có thể hoạt động tự do và có thể phong tỏa đường đi.
Muốn thoát khỏi khu vực khách hàng phong tỏa thì chỉ có thể tiến vào trong tranh sơn dầu.
Tuy nhiên chỉ cần tiến vào trấn nhỏ, đường trở về sẽ biến mất.
Nếu muốn mở cửa lại, bọn họ nhất định phải mời được một “vị khách” trong vòng một giờ.
Nếu không, streamer sẽ bị mắc kẹt ở đây và không bao giờ có thể tìm thấy đường về khách sạn.
Do đó, toàn bộ phó bản chắc chắn sẽ rơi vào vòng luẩn quẩn.
Không biết có phải vì cơ thể bị nước mưa làm ướt không, Ôn Giản Ngôn cảm thấy ớn lạnh.
Về lý thuyết, tình huống này có thể tránh được.
Dù sao thẻ nhận dạng đã ghi rõ ràng “không nhất thiết phải hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính”.
Đáng tiếc… [Ác Mộng] lại cấm spoil.
Mọi nỗ lực tiết lộ cơ chế phó bản đều không được phép xảy ra.
Thế nên, tất cả streamer tiến vào phó bản [Khách sạn Hưng Vượng] hoàn toàn không hay biết gì về cơ chế ác độc của phó bản.
Trong hơn hai trăm streamer, nhất định sẽ có người cố gắng hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến, mời khách vào ở, sau đó mở ra vòng lặp tuần hoàn kinh dị.
Bất kể nghĩ như thế nào, đây chính là một cái bẫy chết người mà streamer chắc chắn sẽ bước vào trong.
Và khi mi đang thăm dò phó bản được nửa chừng, nó có thể nhảy xồ ra nói cho mi hay:
Không ngờ phải không, thực ra những chuyện mi nghĩ đều có thể không xảy ra.
Đê hèn.
Thực sự quá đê hèn.
“Nhưng nếu nghĩ theo hướng tốt…” Vân Bích Lam mở lời: “Sau khi chúng ta rời khỏi khách sạn thông đạo sẽ đóng cửa, vậy thì hai khách hành kia sẽ không đi theo chúng ta được.”
Ôn Giản Ngôn thoát khỏi dòng suy tư của bản thân.
Hắn nhìn màn mưa mịt mù ngoài cửa, lắc đầu đáp: “Khó nói lắm.”
Từ những gì hắn quan sát được, phó bản [Khách sạn Hưng Vượng] chứa đầy sự ác ý.
Sự ác ý này quá rõ, thậm chí còn ác độc hơn [Công viên giải trí Mộng Ảo] và [Cao ốc Xương Thịnh].
Bất kể thế nào, chí ít trong phó bản khác cũng sẽ tạo ra khu vực an toàn cho streamer hoặc cung cấp một số quy tắc bảo vệ nhất định, nhưng Khách sạn Hưng Vượng thì khác…
Nó giống như con quái vật tham lam lấy hoàn cảnh bi thảm của con người làm thức ăn.
Tất cả cơ chế và quy tắc đều của nó đều đang dẫn dắt streamer tấn công và tự huỷ diệt lẫn nhau.
Trong hoàn cảnh này, cho dù hai vị khách kia không đi vào theo mà chờ họ ở bên ngoài, vậy đó cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì cho cam.
“Nhưng đây tạm thời chưa phải vấn đề chúng ta nên cân nhắc.”
Ôn Giản Ngôn dừng một chút: “Dù có ra sao, việc đầu tiên chúng ta cần làm là tìm cửa, hay nói đúng hơn là tìm tranh.”
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn tiểu đội phe đen, đoạn nói:
“Tóm lại, chúng ta nên lục soát căn nhà nhỏ này trước, xem xem có thể tìm được thứ gì hữu ích không.”
Vừa rồi hắn đứng thảo luận cùng đồng đội cũng không cố tình tránh né tiểu đội phe đen bên cạnh.
Mặc dù lập trường trận doanh của hai tiểu đội khác nhau, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, tỷ lệ sống sót của hai đội hành động riêng lẻ là rất thấp.
Quan trọng hơn cả, bây giờ Ôn Giản Ngôn còn chưa tìm ra mối quan hệ giữa vị trí [cửa] và trấn nhỏ chìm trong mưa dầm.
Lỡ hắn thật sự tìm được lối ra nhưng lối ra đó vừa hay dẫn tới khu vực phe đen thì sao? Thế chẳng khác gì dê vào miệng cọp, tự chui đầu vào lưới à.
Việc hành động cùng một đội phe đen sẽ gia tăng đáng kể cơ hội thành công của họ.
Tất nhiên phe đen cũng không có phản đối nào.
Bọn họ gật đầu.
Cả nhóm nhanh chóng chia ra, bắt đầu tìm kiếm ở trong tầng một tầng hai.
Tiểu đội phe đen ở tầng hai, đám Ôn Giản Ngôn ở tầng một.
Sau khi tiểu đội phe đen tiến lên tầng hai, Trần Mặc bên cạnh suy tư nãy giờ bỗng quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn, hỏi:
“Đội trưởng, vì sao cậu lại cảm thấy nơi này có đồ hữu dụng?”
Trong bức tranh trước bọn họ đã lục soát rất kỹ căn nhà đổ nát, nhưng kết quả cuối cùng lại khiến họ thất vọng.
Ngoại trừ bức tranh sơn dầu có chân dung của người phụ nữ kỳ lạ ra, hầu như không có thứ gì hữu ích, tất cả đều là đồ đạc linh tinh phủ bụi.
Chiếu theo lời Ôn Giản Ngôn vừa nói, hiện tại họ còn chưa thể loại trừ khả năng khách thuê đuổi theo vào tranh…
Vậy thì lựa chọn hợp lý nhất lúc này lẽ ra phải là, mau chóng rời khỏi nơi đây, tránh bị truy đuổi bởi hai khách hàng đáng sợ…
Tuy nhiên bất ngờ thay, Ôn Giản Ngôn lại đưa ra kết luận trái ngược:
Ở lại.
“Bởi vì bức tranh trong tòa nhà này nhất định không thể mang ra, bằng không chúng ta sẽ trở về điểm ban đầu.
Thế nên, để trở lại Khách sạn Hưng Vượng, chúng ta phải rời khỏi căn nhà này và đi nơi khác tìm tranh.”
Ôn Giản Ngôn quay đầu, nhìn về phía màn mưa dầm ngoài cửa, chậm rãi lên tiếng:
“Tuy nhiên hiện tại, quy mô cấu trúc của trấn nhỏ này vẫn còn là một ẩn số.
Mà cơn mưa bên ngoài lại hạn chế phạm vi hành động của chúng ta, mù quáng lao ra bên ngoài chẳng khác nào chịu chết cả.”
“Quan trọng hơn hết…”
Ôn Giản Ngôn chỉ xung quanh:
“Mọi người không cảm thấy rằng, nơi đây có dấu vết sinh hoạt của con người à?”
Mọi người làm theo chỉ dẫn của hắn, nhìn khắp xung quanh một vòng.
Quả thật nơi này có hơi thở cuộc sống hơn căn nhà trước.
Trên tường được dán giấy dán tường, đồ nội thất xung quanh được sắp xếp gọn gàng và quần áo được treo trên móc.
Cạnh bàn bày bốn chiếc ghế, số lượng bát đũa trên bàn cũng bằng tổng số ghế, trong bát đĩa vẫn còn sót lại chút thức ăn.
Theo lý mà nói, trong hoàn cảnh ẩm ướt như này, đáng lẽ đống thức ăn cặn phải mốc meo từ lâu rồi, nhưng không hiểu sao chúng vẫn còn giữ trạng thái ban đầu.
Tuy nhiên một nửa số lượng đũa, thìa, bát, đĩa lại lăn lóc trên bàn.
Cứ như…
Cả nhà đang ăn cơm được nửa chừng thì đột nhiên biến mất.
“Thời gian như bị ngừng lại.”
Ôn Giản Ngôn bày tỏ suy nghĩ trong lòng cho mọi người.
“Thế nên tôi đoán, khái niệm thời gian và không gian của trấn nhỏ này đã bị đóng băng, việc chúng ta không tìm thấy đồ vật hữu dụng nào trong căn nhà nhỏ trước đó rất có thể vì nó bị bỏ hoang, chứ không phải vì toàn bộ trấn nhỏ này không tồn tại vật hữu dụng.”
Ôn Giản Ngôn ngước mắt nhìn quanh một vòng:
“Và toà nhà nhỏ chúng ta đang đặt chân chắc chắn đã có người ở trước khi trấn nhỏ đóng cửa.
Vậy nên tôi đoán… Chúng ta sẽ không ra về công cốc như địa điểm trước.”
Như để xác nhận phỏng đoán của hắn, giọng của tiểu đội phe đen bỗng vọng từ trên lầu xuống.
Giọng nói có chút nặng nề, song lại khiến tinh thần người ta rung lên.
“Này, mấy người lên đi, chúng tôi tìm được một thứ.”
Hết chương 302
------oOo------.