Bầu trời bên ngoài ô cửa tối đen u ám, những hạt mưa lạnh rơi xuống.
Bên trong nhà nhỏ, ba chiếc ô làm từ da người nằm nghiêng ngả trên giá đựng ô, còn một chiếc khác thì nằm trong tay Trần Mặc.
Không khí bỗng chốc chìm vào khoảng lặng.
Mọi người đứng im tại chỗ không nói lời nào, ánh mắt thỉnh thoảng chạm nhau, một thứ cảm xúc không rõ hiện lên trong mắt từng người.
Căn nhà chìm trong bầu không khí kỳ lạ khiến người ta ngộp thở, như thể đang thầm giễu cợt có thứ gì đó sắp bùng nổ.
Cho đến khi một giọng nói thình lình vang lên, phá vỡ sự im lặng:
“Nếu đã như vậy, chúng ta cứ phái bốn người ra ngoài tìm bức tranh tiếp theo được không?”
Mọi người sửng sốt, nháo nhác quay đầu nhìn về phía thanh âm truyền đến.
Thiếu nữ trong tà váy trắng đứng tại chỗ, tóc và quần áo cô ướt nhẹp, khuôn mặt tái nhợt trông thật yếu ớt và ngây thơ.
Cô nhìn chằm chằm mọi người bằng cặp mắt nhạt màu trong veo, như thể không cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ vừa rồi:
“Ở đây có bốn chiếc ô, phải chăng là vì trong tranh có bốn người?”
“Nếu vậy chỉ cần tìm được vị trí của bức tranh tiếp theo, chẳng phải chúng ta sẽ nhận được nhiều ô hơn à?”
Ôn Giản Ngôn nói.
“… Tất nhiên.”
Đội trưởng phe đen chậm rãi gật đầu, mỉm cười với họ.
Những người khác cũng nháo nhác gật đầu theo.
Trên nét mặt họ không hề có sự mịt mờ, như thể đã nghĩ như vậy ngay từ ban đầu.
Ôn Giản Ngôn quay người bước tới chỗ kệ đựng ô, lấy ba chiếc ô còn lại.
Ngay khi xoay lưng, ánh mắt hắn liền tối sầm.
Vẻ nguỵ trang ngây thơ tan biến như lớp tuyết mỏng, chỉ còn lại sự thâm sâu khó dò.
Vừa rồi suýt chút nữa thì… Bọn họ rơi vào nguy cơ nội chiến.
Hiện tại hắn đã dần nắm bắt được một vài đặc điểm cũng như logic trong phó bản [Khách sạn Hưng Vượng].
Ác ý.
Không chỉ ẩn chứa cạm bẫy, ác niệm trong quy tắc, mà nó còn đang cố gắng khơi mào các trận đánh nhau giữa streamer.
Chỉ cần sơ sểnh chút thôi họ sẽ bị cuốn sâu vào trong đó, mù quáng tiêu hao sức mạnh của mình.
Lần này, ý niệm khác thường có thể dễ dàng bị dập tắt bởi vài câu nói, không chỉ là vì tình huống Ôn Giản Ngôn phân tích rất có khả năng xảy ra, mà càng là bởi song phương tạm thời có cùng lợi ích và chung kẻ thù.
Cho dù vừa rồi hắn không đưa ra giải pháp thì khả năng hai bên lao vào đánh nhau cũng không cao.
Ôn Giản Ngôn cầm ba chiếc ô da người từ kệ đựng ô, bước về phía mọi người.
Chẳng mấy chốc, cả nhóm đã vạch ra kế hoạch hành động tiếp theo.
Mỗi đội cử ra hai người cầm ô rời khỏi nhà nhỏ, tìm kiếm vị trí bức tranh tiếp theo và kiếm nhiều ô hơn, kể cả số lượng ô tìm được không đủ cho mọi người dùng.
Đây là biện pháp đơn giản và hiệu quả nhất.
Mặc dù một chiếc ô có thể miễn cưỡng che được hai người, nhưng điều này sẽ làm giảm tốc độ của họ, di chuyển cũng kém linh hoạt hơn.
Lỡ gặp phải chuyện bất ngờ chỉ e là sẽ khó thoát.
Hơn nữa, mục đích chính của họ bây giờ vẫn là tìm tranh, thế nên nhất định phải tìm kiếm ở nhiều khu vực càng nhanh càng tốt.
Từ những điểm này, bốn người che ô rời đi là lựa chọn tốt nhất.
Tuy rằng có thể lãng phí một vài nhân lực, nhưng có thể có thể tránh được rất nhiều nguy cơ xung đột trực tiếp với “khách”.
Hơn nữa trấn nhỏ không quá rộng, kể cả sau khi tìm được nhiều ô quay về cũng không phí phạm quá nhiều thời gian.
“Được, cứ làm thế đi.”
Đội trưởng phe đen gật đầu.
Gã xoay người, bắt đầu bàn bạc với đồng đội mình về việc chọn ứng cử viên ra ngoài.
Ôn Giản Ngôn đã đưa ra quyết định.
Hắn quay đầu nhìn Bạch Tuyết: “Cậu đi với tôi, nhé?”
Dựa theo quy tắc trong phó bản, trước khi bọn họ lấy được bức tranh thì sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào xuất hiện, mối đe dọa thực sự chỉ xảy ra sau khi bọn họ lấy được bức tranh.
Đồng nghĩa, xác suất an toàn của những người ở lại nhà gỗ trong khoảng thời gian này là rất cao.
Tuy nhiên, con đường của những người ra ngoài thì khác.
Dù sao đây cũng là lần đầu bọn họ thử triển khai công cuộc thăm dò trong tranh, suốt quá trình này tồn tại rất nhiều nguy hiểm chưa biết cùng với khả năng xảy ra tai nạn.
Để tìm thấy bức tranh tiếp theo nhanh hơn, lần ra được nhiều manh mối hơn thì không thể thiếu một nhà ngoại cảm.
“…”
Bạch Tuyết tóc nâu cụp mắt, vẻ mặt lạnh tanh không có biểu cảm dư thừa, chỉ khẽ gật đầu thật nhẹ.
Chẳng bao lâu sau, hai đội đã chọn xong người.
Hiển nhiên logic tuyển người của tiểu đội phe đen cũng giống Ôn Giản Ngôn.
Bọn họ lựa chọn đội trưởng và một streamer thoạt nhìn rất có kinh nghiệm.
Thời gian còn lại không nhiều, bọn họ cũng không nói thêm gì nữa mà tranh thủ thời gian bắt đầu hành động.
Bốn người mở bốn chiếc ô da người, bước chân vào trong màn mưa.
Nước mưa âm u nện lộp bộp lên chiếc ô da người, mang theo rung động rất khẽ.
Thế nhưng lúc này, nước mưa không thể xuyên qua mặt ô rơi xuống mà chảy dọc theo sườn ô, tụ lại thành cột nước nhỏ ở mép và rơi xuống bên cạnh.
Có vẻ hữu ích thật.
Mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy yên lòng.
Vì để mở rộng phạm vi tìm kiếm, bốn người chia làm hai đội, tìm kiếm ở hai hướng Đông Tây.
Thứ nhất là vì họ muốn kiếm được nhiều ô hơn, thứ hai là vì muốn tìm bức tranh sơn dầu chỉ có “một khách hàng”.
Tìm tranh ưu tiên hàng đầu, một khi tìm được thì lập tức quay lại nhà nhỏ thông báo cho những người khác.
Ôn Giản Ngôn và Bạch Tuyết chọn con đường phía Đông.
Ngay khi xác nhận mình đã rời khỏi tầm mắt tiểu đội phe đen, Ôn Giản Ngôn lập tức nóng vội huỷ bỏ lớp ngụy trang.
Dù rằng vẫn nguy cơ bị nhìn thấy…
Nhưng với đẳng cấp streamer hiện tại của hắn, chi phí sử dụng ngụy trang trong một phó bản cao cấp thật sự lớn đến độ khiến người ta sợ tối mặt.
Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm lượng tích phân bị khấu trừ trong khoảng thời gian này, nhịn không được giơ tay ôm ngực, đau lòng đến độ không thở nổi luôn.
Đắt…
Đắt vãi cả ra!!!
Mặc dù hủy bỏ ngụy trang có thể hứng chịu một vài rủi ro, nhưng chí ít vẫn tốt hơn là sau khi hoàn thành phó bản cấp khó mà chẳng nhận được đồng nào.
Dưới chiếc ô da người, thiếu nữ với dáng người mảnh mai, hàng lông mày lá liễu cùng cặp mắt long lanh đã biến thành một chàng trai khôi ngô tuấn tú cao 1m8, thân hình cao gầy rắn chắc.
“…”
Bạch Tuyết mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm Ôn Giản Ngôn, sau đó trầm mặc dời mắt.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Cười chết mất thôi, thay đổi linh hoạt phết đấy.”
“Ha ha ha ha ha Bạch Tuyết kiểu: Sống tới tận giờ cũng chưa từng được thấy qua cảnh này.”
“Ha ha ha ha mở ra cánh cửa đến thế giới mới.”
Lúc trước ở tầng hai của nhà nhỏ, Ôn Giản Ngôn đã lợi dụng chỗ đứng để quan sát cẩn thận địa hình xung quanh từ trên cao, tất nhiên biết rằng khả năng tranh ở nhà nào cao hơn.
Để tiết kiệm thời gian, hắn lao thẳng đến chỗ mình đã nhắm trước.
Trong tòa nhà đầu tiên…
Không có gì cả.
Không có tranh cũng chẳng có ô da người.
Ôn Giản Ngôn đã chuẩn bị trước tâm lý cho tình huống này.
Nếu mỗi căn nhà trong trấn nhỏ đều có tranh, vậy thì độ khó của phó bản đã chẳng phải cấp S.
Cho dù dựa theo số lượng phòng trong [Khách sạn Hưng Vượng] mà suy ngược lại, nơi thực sự có tranh trong trấn nhỏ cũng không nhiều.
Với vận may của hắn, ngay từ đầu không tìm thấy cũng là lẽ hiển nhiên.
Sau khi xác nhận ở đây không có manh mối gì, Ôn Giản Ngôn vẫy tay với Bạch Tuyết:
“Đi, chúng ta qua chỗ khác nào.”
“…”
Bạch Tuyết ngập ngừng, lại ngước cặp mắt đen tuyền ma quái lên nhìn chằm chằm Ôn Giản Ngôn vài giây.
Song cuối cùng cậu vẫn không nói năng gì, ngoan ngoãn đuổi theo hắn.
Phòng livestream của [Bạch Tuyết]:
“À há, có phải tôi sinh ảo giác không? Cứ luôn cảm thấy trong phó bản này… Hình như Bạch Tuyết rất chú ý tới số 008 mới? Tôi cảm giác số lần cậu ấy ngẩng đầu trong phó bản này tăng lên, hơn nữa dường như lần nào cũng nhìn streamer lừa đảo phía đối diện.”
“Không, tôi cảm thấy cậu ấy vẫn không khác trước.
Vẫn luôn trầm mặc kiệm lời, hầu như không nói chuyện thừa thãi gì ngoài công việc.”
“Không hổ danh là Bạch Tuyết, một em búp bê thuần khiết chỉ biết mỗi chuyện vượt màn.”
“Mặc dù tôi là fan chân chính của Bạch Tuyết, nhưng tôi thật sự rất tò mò vì sao streamer kia lại chọn cậu ấy? Tôi cảm thấy không có chuyện đối phương không biết gì về “lời nguyền” của Bạch Tuyết? Biết rồi mà vẫn chọn cậu ấy, thật sự nghĩ nát óc cũng không hiểu được.”
Chẳng mấy chốc hai người đã đến tòa nhà thứ hai.
Lại không thu hoạch được gì.
Ôn Giản Ngôn vò mái tóc ướt sũng, vẫn không nản lỏng.
Hắn quay đầu nhìn Bạch Tuyết:
“Đi thôi, chúng ta đi qua hướng đó xem thế nào.
Lúc trước tôi thấy bên kia cũng có một nhà, rất có thể có tranh ở đó.”
Dứt lời, hắn cầm chiếc ô da người bên cạnh, chuẩn bị tiếp tục ra ngoài.
Nhưng còn chưa đi được mấy bước, giọng nói khàn khàn lạnh nhạt của thiếu niên bỗng cất lên:
“Vì sao anh không hỏi tôi?”
Bước chân của Ôn Giản Ngôn khựng lại.
Hắn quay đầu nhìn về phía giọng nói.
Là Bạch Tuyết.
Tóc cậu vẫn là màu nâu bình thường, song nó cũng không làm giảm khí chất khác thường quá đỗi của cậu.
Cặp mắt đen láy rợn người như hai cái lỗ sâu không đáy, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào.
Cậu nhìn hắn không chớp mắt, gần như khiến người ta lạnh sống lạnh.
“Gì cơ?” Ôn Giản Ngôn hỏi ngược.
Sắc mặt Bạch Tuyết vẫn không đổi, dùng giọng điệu y hệt như cũ lặp lại câu hỏi vừa rồi:
“Vì sao anh không hỏi tôi?”
Bất kể trên người có mang thứ gọi là “lời nguyền” không thì Bạch Tuyết vẫn là nhà ngoại cảm mạnh nhất được công nhận trong [Ác Mộng], cũng là nhà ngoại cảm duy nhất nằm trong top 10…
Điều này đã được chứng minh qua sức mạnh của cậu.
Thế nên, lẽ ra Ôn Giản Ngôn phải thường xuyên sử dụng sức mạnh của cậu mới phải.
Tuy nhiên sau khi tiến vào phó bản, Ôn Giản Ngôn chưa bao giờ chủ động hỏi cậu, càng không yêu cầu cậu sử dụng thiên phú của mình lần nào.
Kể cả hiện tại.
Một nhà ngoại cảm giỏi có tác dụng rất lớn trong phó bản, không chỉ có thể dự đoán nguy hiểm mà còn có thể phát hiện manh mối.
Càng đừng nói đến nhà ngoại cảm mạnh như Bạch Tuyết.
Nếu muốn nhanh chóng tìm được bức tranh, biện pháp tốt nhất là nhờ Bạch Tuyết, để cậu chỉ rõ phương hướng tiếp theo chứ không phải thông qua manh mối mình quan sát được rồi lục soát từng căn nhà.
Tuy nhiên, chuyện này không phải vì Ôn Giản Ngôn không tin Bạch Tuyết.
Nói đúng ra thì, mỗi lần Bạch Tuyết đưa ra “đề nghị”, Ôn Giản Ngôn gần như chẳng cần suy nghĩ quá nhiều liền lập tức hiểu được hàm ý trong lời cậu nói.
Hơn nữa hắn chưa bao giờ nghi ngờ lời cậu, càng không có chuyện hỏi nguyên nhân sâu xa ở trong, thay vào đó là chấp hành ngay tắp lự.
Đó không giống hành động của một người không tin tưởng Bạch Tuyết sẽ làm.
“…”
Bạch Tuyết bình tĩnh nhìn chằm chằm Ôn Giản Ngôn, trên mặt không có cảm xúc dư thừa, tựa hồ đang chờ đáp án của hắn.
“Ờm…”
Một tay Ôn Giản Ngôn cầm ô, đầu khẽ nghiêng sang một phía, tỏ vẻ đăm chiêu.
Rất nhanh sau đó hắn mở miệng đáp:
“Bởi vì, nếu cậu muốn nói thì nói.”
Bạch Tuyết khẽ giật mình.
“Nếu gặp nguy hiểm hoặc phát hiện bất cứ thứ gì mình “cảm nhận” được, cậu toàn chủ động nói cho tôi biết, không phải sao?”
Chàng trai nhìn qua.
Sau lưng hắn là nên trời u ám cùng màn mưa dầm.
Thế nhưng đáy mắt hắn lại bình lặng sáng ngời, giống như mặt nước trong vắt không có gợn sóng, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấy được đáy hồ sạch sẽ, mang theo một loại ma lực kỳ lạ:
“Lúc trước cậu vẫn luôn làm như vậy, thế tôi còn cần chủ động hỏi à?”
“Và…”
Ôn Giản Ngôn dừng mắt trên người Bạch Tuyết, đột nhiên nhoẻn cười: “Bất kể thế nào, thiên phú của cậu cũng không nên thường xuyên sử dụng… đúng chứ?”
Tất cả thiên phú của streamer đều đang tiêu hao linh hồn của họ.
Streamer càng cao cấp, sống càng lâu, tiêu hao càng nhiều, tác dụng phụ càng mạnh.
Thế nên, bất kể ngoại hình hay tính cách của top 10 streamer đều rất kỳ lạ và quái dị.
“…”
Đáy mắt Bạch Tuyết khẽ run lên.
Dường như cậu muốn nói gì, song cuối cùng vẫn im lặng.
Thẳng đến khi Ôn Giản Ngôn bung ô chuẩn bị tiếp tục ra ngoài mới nghe thấy giọng nói bình tĩnh đến độ không có chút tình cảm nào của đối phương:
“Hướng tám giờ, một ngôi nhà cách đây năm mươi bảy mét.”
“Đã biết.” Ôn Giản Ngôn chớp mắt vài cái, cười khẽ đáp.
Hai người một trước một sau, tiếp tục cầm ô đi vào màn mưa.
Bên trong nhà nhỏ.
Đám Vân Bích Lam Trần Mặc ở lại nôn nóng chờ đợi.
Những giọt mưa rơi trên tí tách đầu như thể chẳng bao giờ dứt, mặc dù đã có mái nhà bảo vệ khỏi mưa nhưng nó cũng cản trở họ hành động.
Thời gian chờ dài dằng dặc, gần như không thể chịu nổi.
Tóc Vàng giơ tay vuốt mặt thật mạnh, vô thức quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Hắn chợt sững người, sau đó như ý thức được điều gì, vội vàng bật dậy khỏi ghế.
“…!”
Những người khác bị hành động của hắn dọa giật mình, nháo nhác quay đầu nhìn qua: “Làm sao thế?”
“Hai chỗ trống trong mưa… Biến mất rồi.”
Tóc Vàng có chút bất an, chậm rãi nói.
Lần này ai cũng kinh ngạc: “Cái gì!?”
Quan trọng hơn là…
Nếu chúng biến mất thì chúng đi đâu?
Đáp án vô cùng sinh động.
Nháy mắt, sắc mặt mọi người tái mét.
Tuy rằng bốn người đều cầm ô che mưa trên đỉnh đầu, có thể đi xa hơn, nhưng… Một chiếc ô khó có thể ngăn cản hoàn toàn mưa tạt vào người.
Mưa có thể tạt vào trong ô, hoặc cũng có thể do họ vô tình dẫm trúng vũng nước.
Và lúc này, họ sẽ bị khách hàng “phát hiện”.
Sau khi tìm được mục tiêu, tất nhiên đám khách không cần chờ tiếp ở chỗ cũ nữa.
“Mau, mau gửi tin cho đội trưởng!”
Mọi người nhìn nhau, nhao nhác thấy được vẻ mặt nghiêm nghị của đồng đội mình.
*
Theo chỉ dẫn của Bạch Tuyết, Ôn Giản Ngôn đi vào căn nhà một tầng kia.
Vừa vào hắn đã nhìn thấy kệ để ô ở cuối phòng, trên kệ đặt hai chiếc ô xiêu vẹo.
Ôn Giản Ngôn cảm thấy phấn khởi hẳn lên.
Tiểu đội của họ có tổng cộng năm người, mặc dù không thể cho mỗi người một cái nhưng chen nhau che cùng một ô cũng đủ rồi.
Hắn vừa mới cất ô xong, chất giọng lạnh lùng của Bạch Tuyết lại vang lên lần nữa:
“Hướng ba giờ, căn nhà hai tầng cách đây một trăm hai mươi lăm mét.”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Hu hu hu hu hu, hoá ra đây là cảm giác ôm đùi nhà ngoại cảm mạnh nhất à! Quá đã!”
“Năng lực của Bạch Tuyết cũng mạnh quá rồi.
Những nhà ngoại cảm khác cùng lắm chỉ cảm nhận được chút nguy hiểm hoặc phương hướng đại khái, còn Bạch Tuyết lại nói chuẩn xác cỡ này, trâu bò thật sự…”
“Quá đã quá đã, trước giờ toàn là Ôn Giản Ngôn mệt như chó, cuối cùng cũng được thoải mái một lần.”
“Ok.”
Ôn Giản Ngôn cười tít mắt gật đầu, không hề cảm thấy xấu hổ trước hành vi bám gấu quần đồng đội của mình:
“Chúng ta đến đó đi.”
Hết chương 304
------oOo------.