“…”
Mẹ kiếp… hắn cũng không ngờ là thành công thật.
Ôn Giản Ngôn nằm vật tại chỗ thở hổn hển, trên khuôn mặt tái nhợt ẩm ướt mang theo biểu cảm hãi hùng.
Hắn ngơ ngác nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, tựa hồ vẫn chưa hoàn hồn từ chuyện vừa xảy ra.
Chớ nhìn hành động có vẻ sấm rền gió cuốn vừa rồi của hắn, nhác trông có vẻ không hề đắn đo, nhưng thực tế đáy lòng đã hoảng gần chết.
Xuyên suốt quá trình, thần kinh của Ôn Giản Ngôn luôn trong trạng thái căng thẳng, như thể sẽ đứt phăng ngay ở giây tiếp theo.
Cuối cùng đến giờ mới được thả lỏng.
Suy cho cùng, hắn không chắc việc mình làm có hiệu quả không.
Ngay lúc ban nãy, Ôn Giản Ngôn quả thực có thể bỏ qua một con quỷ và đối đầu với một con quỷ khác.
Mặc dù rủi ro khá cao nhưng miễn là sử dụng đạo cụ hiệu quả, không phải hắn không có khả năng thành công.
Dù thế nào, cơ hội sống sót không phải là thấp.
Tuy nhiên, cuối cùng Ôn Giản Ngôn lại sử dụng cách nguy hiểm nhất – cách mà hầu hết không ai làm.
Đó là, đối phó với hai con quỷ cùng lúc.
Hắn làm vậy không phải vì ngạo mạn, cũng không phải vì ki bo kẹt xỉ.
Dẫu sao vì mạng của mình, trước giờ Ôn Giản Ngôn chưa từng bủn xỉn trong việc tiêu xài tích phân mua đạo cụ.
Hắn làm vậy để chứng minh phỏng đoán của mình.
Cho đến hiện tại, có quá nhiều điều kỳ lạ được tiết lộ trong phó bản [Khách sạn Hưng Vượng], Ôn Giản Ngôn có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác quen thuộc mãnh liệt trong đó.
Hình ảnh phản chiếu.
Ôn Giản Ngôn là người được tiếp xúc với khái niệm ảnh phản chiếu nhiều nhất.
Do đó, hắn nhanh chóng nhận ra rằng toàn bộ Khách sạn Hưng Vượng là một hình ảnh phản chiếu từ trên xuống dưới.
Mặc dù ở giữa mỗi một tầng không có điểm ngăn, nhưng hai tầng trên và hai tầng dưới lại bị ngăn cách bởi hai trận doanh đối địch.
Kể cả không tiến vào tầng khác cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ phó bản và triển khai cạnh tranh cùng trận doanh còn lại.
Đồng thời, có một cảm giác tương tự giữa Khách sạn Hưng Vượng và Thị trấn mưa.
Còn việc bật đèn tắt đèn sẽ quyết định xem, liệu nhóm streamer có thể di chuyển qua lại giữa trấn nhỏ và khách sạn không.
Và ở trong trấn mưa này cũng vậy.
Ở đây, bản thân mặt nước một tấm gương.
Dưới nước là thế giới của ma quỷ, trên nước là khu vực hoạt động của con người.
Nếu xét từ góc độ này…
Bản chất của [Khách sạn Hưng Vượng và [Trường cấp ba Đức Tài] rất giống nhau.
Từ khoá cốt lõi của chúng là ảnh phản chiếu.
Chẳng qua, khác với [Trường cấp ba Đức Tài] đơn giản, bố cục của [Khách sạn Hưng Vượng] phức tạp hơn, được tạo thành từ ba tấm gương.
Hai tầng trên và hai tầng dưới của khách sạn.
Khách sạn và trấn nhỏ.
Phía trên mặt nước và phía dưới mặt nước của trấn nhỏ.
Với ba tầng ảnh phản chiếu, các quy tắc nối xuyên nhau cũng càng nghiêm ngặt.
Trong khách sạn, nếu bạn đang ở tầng ba hoặc bốn, bạn chỉ cần băng qua thang bộ để xuống tầng một và hai mà không gặp trở ngại nào.
Nếu bạn muốn vào thị trấn từ đường khách sạn, bạn sẽ cần phải đợi đến khi tắt đèn.
Nhưng nếu bạn muốn ở trong trấn nhỏ…
Để từ phía trên mặt nước bước xuống phía dưới mặt nước, dường như hoàn toàn không có cách nào ngoại trừ “cái chết”.
Mặc dù bóng quỷ trong nước có thể tấn công, thậm chí giết chết con người, song hành động ấy cũng không phải không có điều kiện kích hoạt – quy tắc tấn công của “khách” đã chứng minh điểm này.
Vốn dĩ chúng và con người không cùng tồn tại trong một không gian, thế nên con người không thể thấy chúng và chúng cũng không thể thấy con người.
Trừ khi bóng streamer phản chiếu dưới nước, bằng không chúng cũng không thể hoàn thành công việc giết người.
Xét theo khía cạnh này, con người hoàn toàn ở thế bất lợi.
Mặc dù bọn họ có thể nâng cao cơ hội sống sót bằng cách hạn chế để bóng rơi xuống mặt nước, nhưng trong phó bản [Khách sạn Hưng Vượng], hành động ấy bị kìm hãm rất nhiều.
Chưa kể trấn nhỏ lại có mưa dầm, ít chỗ khô ráo, càng quan trọng hơn nữa là, kể cả ở trong Khách sạn Hưng Vượng cũng chưa chắc an toàn.
Bản thân “khách hàng” có thể tạo ra mặt gương, sau đó dùng chúng để săn con người.
Nếu tình trạng này cứ duy trì mãi, đến khi phó bản bước vào giai đoạn cuối cùng, chắc chắn không gian sinh tồn của nhân loại sẽ ngày càng thu nhỏ, gần như là cục diện chết.
Chẳng lẽ… Bọn họ không có cách nào ảnh hưởng đến thế giới dưới gương sao?
Ban đầu Ôn Giản Ngôn cũng tưởng vậy.
Tuy nhiên sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn đã đưa ra một kết luận khác hoàn toàn.
Không, điều này có thể xảy ra.
Suy cho cùng thì, gương là hai chiều.
Nếu bọn họ có thể từ trên tầng bốn tiến vào tầng một, có thể từ tầng một trở về tầng bốn, nếu họ có thể từ trong Khách sạn Hưng Vượng tiến vào trấn mưa sau khi tắt đèn, vậy thì họ cũng có thể làm điều tương tự để quay trở về Khách sạn Hưng Vượng.
Tương tự như thế, nếu quỷ không thể rời khỏi mặt nước nhưng vẫn có thể giết người, vậy con người cũng có thể tiến hành phản kích, chống lại ma quỷ trong tình huống không tiến vào thế giới phản chiếu.
Nhưng vấn đề ở đây là, làm thế nào để thực hiện?
Một đáp án dần hiện lên trong tâm trí.
[Môi giới]
Phải biết rằng, nếu họ không thể ảnh hưởng đến thế giới dưới mặt nước, vậy thì họ cũng không thể đưa “khách thuê” từ thị trấn mưa về Khách sạn Hưng Vượng.
Song trên thực tế, khi họ đưa “bức tranh” về Khách sạn Hưng Vượng, “người” trong tranh đã nghiễm nhiên trở thành khách thuê của Khách sạn Hưng Vượng.
Chiếc ô da người cũng vậy.
Tuy rằng từ đầu đến cuối con quỷ không hề lộ diện triệt để, thế nhưng lại luôn kè kè với ô.
Bất kể bên trong mặt nước tác động bên ngoài mặt nước hay là bên ngoài mặt nước ảnh hưởng bên trong mặt nước, tất cả đều cần vật môi giới.
Cả tranh và ô đều là những vật môi giới, là cách cho phép “khách hàng” xâm nhập vào thế giới thực từ trong bóng tối.
Theo cách tương tự…
Đây cũng là cách hạn chế hành động của khách.
Ôn Giản Ngôn tinh ý nhận ra một vài manh mối của quy tắc.
Có lẽ đó là…
Một cơ hội.
Một gợi ý.
Một cửa sinh.
Trong phó bản [Khách sạn Hưng Vượng] có quá nhiều quỷ, một con quỷ lại cần nhiều cách để xâm nhập vào thế giới thực, thế nên chúng sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Để chứng minh suy đoán của mình có đáng tin cậy không, Ôn Giản Ngôn đã thực hiện hành động đầy táo bạo và nguy hiểm.
Dù sao hắn cũng phải biết đáp án của câu hỏi này.
Nếu không, theo thời gian trôi qua, chờ đến khi số lượng ma quỷ trong Khách sạn Hưng Vượng tăng đến một ngưỡng nào đó, chờ đến sau khi tiến vào ngày thứ hai hoặc ngày thứ ba, bọn họ sẽ không còn sức chống trả.
Chỉ có thể ngồi chờ chết.
Nhưng đây chắc chắn là một trò chơi nguy hiểm.
May thay…
Hắn đã thắng cược.
Đúng là có thể thông qua các vật môi giới để kìm kẹp quỷ với quỷ.
Chiếc ô che chắn nước mưa trên đầu, quan trọng nhất là nguồn sáng đã bị cô lập nên “khách” không thể xác định vị trí hiện tại của Ôn Giản Ngôn, thế nên chỉ đành dừng hành động lại.
Còn đứa trẻ dưới ô sẽ giết người đứng dưới ô, nhưng nó không thể giết chết “khách thuê” cũng là ma quỷ như mình.
Do đó, một sự cân bằng mỏng manh được hình thành giữa đôi bên, cả hai đều bất động.
Tất nhiên nếu không thắng cược…
Ôn Giản Ngôn cũng đã thủ sẵn đường lui…
Ngay từ khi tiến vào phó bản, hắn đã đặt sẵn đạo cụ [Hài cốt Thánh Anh] vào thanh phím tắt của balo, phòng khi hắn lỡ đoán sai thì cũng có thể lập tức kích hoạt… Dù sao lúc ấy hắn đã cách cửa chính rất gần, mà đạo cụ Thánh Anh có thể mang đến hiệu quả vô địch trong thời gian ngắn.
Khoảng thời gian đó cũng đủ để hắn chạy đến khu vực an toàn.
“…”
Tóm lại là sống.
Ôn Giản Ngôn kiệt sức nằm nhoài dưới đất, toàn thân vẫn mang theo nước mưa lạnh, lồng ngực phập phồng liên tục.
Dù biết hiện tại mình đã an toàn nhưng nhịp tim hắn vẫn đập loạn xạ, như thể muốn đập vỡ khung xương sườn.
Đúng lúc này, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trên đỉnh đầu hắn.
Tóc trắng, khuôn mặt nhợt nhạt vô cảm, cặp mắt đen tuyền một cách ma quái.
“…”
Ôn Giản Ngôn chớp mắt vài cái, làm giọt nước đọng trên mi lăn đi.
Là Bạch Tuyết.
Lúc này hắn mới nhận ra Bạch Tuyết đã vào trong phòng.
Cậu ngồi xổm bên đầu hắn, cúi đầu nhìn xuống.
“!”
Dường như lúc này Ôn Giản Ngôn mới hoàn hồn.
Hắn ngồi phắt dậy nhìn Bạch Tuyết: “A! Cậu không sao chứ?”
“…”
Bạch Tuyết chẳng nói năng gì.
Sắc mặt cậu vẫn không đổi, chỉ nhìn chằm chằm vào Ôn Giản Ngôn.
Dù sao vừa rồi hai người bọn họ cùng nhau cầm ô rời khỏi căn nhà, theo lý mà nói, đáng lẽ ô của cả hai phải đồng loạt xảy ra vấn đề mới phải.
Tuy nhiên chỉ có mình hắn là bị “khách thuê” dí theo, áp lực phía Bạch Tuyết được chia sẻ rất nhiều.
Dựa theo trình độ top 10 của cậu, tránh thoát khỏi sự tấn công của một con quỷ cũng không phải việc khó nhằn.
“Xin lỗi…” Ôn Giản Ngôn giơ tay, gãi mái tóc ướt sũng của mình, nở nụ cười hơi áy náy: “Vừa rồi tôi tập trung quá, cậu có gặp nguy hiểm không?”
Bạch Tuyết: “…”
Cậu vẫn chẳng nói năng gì.
Ôn Giản Ngôn cảm thấy hơi rợn người dưới ánh mắt của cậu:
“Làm sao thế?”
“…” Cuối cùng Bạch Tuyết nhìn sang chỗ khác, hàng mi run nhẹ một cái, sau đó im lặng lắc đầu.
“Vậy thì tốt rồi.”
Ôn Giản Ngôn thở phào nhẹ nhõm đứng dậy.
Khi hắn đứng dậy, những giọt nước từ vạt áo ướt sũng nhỏ xuống, nhanh chóng đọng lại thành một vũng nước dưới chân.
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Ngoài cửa, cách cánh cửa không xa là chiếc ô da người vẫn lơ lửng bất động giữa không trung.
Dưới ô trống rỗng không có gì cả, thoạt nhìn cực kỳ rợn người, có điều bên trong vũng nước phía dưới lại có thể thấy hai bóng người mơ hồ.
Một cao một thấp, một lớn một nhỏ, đứng im bất động tại chỗ, giống như hai người đang rơi vào cuộc giằng co, cuối cùng đồng loạt chìm vào khoảng lặng thật dài.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Đờ mờ… Lợi dụng đồ vật có dấu vết của lệ quỷ để khiến hai con lệ quỷ đụng độ nhau… Trò này mà cũng được phép thông qua à?”
“Được phép, cách này được sử dụng trong phó bản Khách sạn Hưng Vượng từ trước rồi, nhưng hầu hết đều là ngày hôm sau, thậm chí là ngày thứ ba người chơi mới phát hiện được… Tuy nhiên giờ mới là lượt tắt đèn thứ hai của ngày đầu tiên, đúng chứ? Làm sao hắn nghĩ ra được? Tôi không hiểu nổi.”
“Tôi cũng không hiểu, hiện tại phó bản còn chưa đưa ra gợi ý, sao hắn có thể tự mình nghĩ ra nhỉ? Bị dọa sợ luôn, rốt cuộc trình độ hiểu biết của hắn về phó bản đã đến mức nào rồi! Sốc vãi mèo.”
“Thế nên, cứ vậy mà giải quyết xong hai con quỷ kia?”
“Không phải chuyện này quá dễ rồi sao…?”
Như để chứng minh cho phần bình luận của khán giả, Ôn Giản Ngôn đột nhiên cau mày, bất giác tiến lên một bước, mắt dán chặt vào chiếc ô đang lơ lửng giữa không trung.
Cách làn mưa mỏng hắn có thể thấy rõ ràng, bề mặt chiếc ô vừa rồi vẫn còn hiện ra chất liệu da người đang từ từ chuyển thành màu tím đen, hệt như vết hoen tử thi lẳng lặng xuất hiện phía dưới, như thể chiếc ô không phải là ô mà là một xác người thật.
Cùng lúc đó, trong bóng nước phản chiếu dưới ô, bóng dáng đứa trẻ đang dần trở nên mơ hồ.
Có vẻ chẳng bao lâu nữa nó sẽ biến mất.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Yên tâm, không giải quyết được đâu.
Nói đúng ra thì, cả hai con đều không thể giải quyết được.”
“Số lượng vật phẩm tương ứng với một con quỷ không chỉ có một.
Ví dụ như đứa trẻ, nó thể giết người thông qua ô, song cũng đồng thời tồn tại trong tranh.
Nếu có người mang bức hoạ kia về khách sạn, nó vẫn có thể ra ngoài.
Những vật phẩm này giống như thông đạo, mà thông đạo thì không chỉ có một.”
“Tuy nhiên đẳng cấp và chất lượng của vật phẩm lại không giống nhau.
Các bức tranh là nguồn gốc, còn như ô và vài vật phẩm sinh hoạt khác đều có đẳng cấp thấp hơn một chút.
Kể cả có thể lợi dụng vật phẩm khiến hai lệ quỷ nảy sinh xung đột thì loại xung đột này cũng sẽ bị giải quyết rất nhanh, bên được sinh ra từ ‘nguồn’ luôn đáng sợ nhất.”
Trái tim Ôn Giản Ngôn chùng xuống.
Hiển nhiên hắn cũng nhận ra điều này.
Chiếc ô chẳng thể giữ chân “khách hàng” bao lâu, nhất định sẽ sớm bị hỏng.
Còn đứa nhỏ dùng ô làm vật môi giới xuất hiện, mặc dù nó sẽ biến mất nhưng không có nghĩa là nó sẽ “chết”.
Nếu đủ điều kiện, lần sau nó vẫn xuất hiện.
Mặc dù phó bản [Khách sạn Hưng Vượng] đã ban cho streamer khả năng chống trả nhất định, song nó không thể thay đổi hoàn toàn bất lợi của phe con người.
Đối mặt với những tồn tại đáng sợ không thể giao tiếp, không thể trao đổi, không thể tiêu diệt…
Bọn họ chỉ có thể chạy trốn.
Ôn Giản Ngôn xoay người, quét mắt nhìn quanh căn phòng một vòng, rất nhanh sau đó đã tìm thấy kệ để ô.
Một chiếc ô được cắm xiêu vẹo trong kệ.
Đúng vậy.
Đây hẳn là nơi có “tranh vẽ một khách hàng” mà họ đang tìm kiếm.
Tiếp theo bọn họ chỉ cần gọi những streamer khác đến là có thể từ nơi này trở về Khách sạn Hưng Vượng.
Chẳng mấy mà hết một tiếng đồng hồ, họ không còn thời gian để lãng phí.
Ôn Giản Ngôn vẫy tay gọi Bạch Tuyết:
“Đi thôi, chúng ta quay về gặp mọi người.”
Hai người vẫn dùng ô.
Mặc dù che ô lâu sẽ có quỷ xuất hiện, nhưng dù sao đây cũng là đạo cụ duy nhất giúp họ di chuyển tự do trong mưa.
Ôn Giản Ngôn và Bạch Tuyết mở ô của mình, vội vàng bước vào màn mưa.
Ở sau lưng bọn họ, chiếc ô nửa biến thành màu tím xanh treo lơ lửng giữa không trung, thoạt nhìn vô cùng âm trầm quái dị.
Hình ảnh phản chiếu dưới nước vẫn bất động.
“…”
Ôn Giản Ngôn ngoảnh mặt đi.
[Phản chiếu] à.
Đây là phó bản thứ hai dùng ảnh phản chiếu làm cốt lõi sau phó bản Trường cấp ba Đức tài.
Thậm chí còn là ba lần ảnh phản chiếu.
Ngoài ra, trước khi tiến vào phó bản Hưng Vượng [Ác Mộng] còn đặc biệt liên lạc với hắn, yêu cầu hắn thanh trừ “bug còn sót lại” trong phó bản này.
Đánh chết Ôn Giản Ngôn cũng không tin chuyện đấy không liên quan đến Vu Chúc.
Nghĩ vậy, hắn bất giác dùng ngón cái xoay chiếc nhẫn Rắn ngậm đuôi ở cuối ngón giữa.
Cảm giác đau râm ran truyền đến từ chỗ kim loại lạnh.
Ôn Giản Ngôn chậm rãi hít sâu một hơi.
Có vẻ sau khi trở về Khách sạn Hưng Vượng, hắn nhất định phải “nói chuyện” đàng hoàng với ai đó.
Chẳng qua không biết, hiện tại đối phương đang ở trạng thái nào…
Đã tìm được não với lý trí chưa?
“…”
Những gì xảy ra ở lần gặp mặt cuối thoáng vụt qua tâm trí, Ôn Giản Ngôn cảm thấy thái dương giật giật, có chút đau đầu nhức óc.
… Lúc nghiên cứu phó bản cũng không đau đầu thế này.
Phiền phức.
Đúng là phiền phức.
Hết chương 307
------oOo------.