Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“?!”
“Đờ mờ đờ mờ, đùa nhau đấy à? Sao lại gặp nhau ở ngõ hẹp thế hả.”
“Trong Khách sạn Hưng Vượng có bao nhiêu cầu thang thoát hiểm vậy? Không ba bốn cái thì cũng năm sáu cái nhỉ?”
“Ha ha a ha ha xác suất kiểu gì đấy! Vận may này làm tôi quỳ sát đất.”
Tiếng bước chân trên đỉnh đầu đang ngày một gần, tim mọi người như nhảy thót lên tận họng.
Bọn họ bất giác nín thở, quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn, chờ đợi quyết định của hắn.
“…”
Ôn Giản Ngôn yên lặng ngước mắt, đôi môi tái nhợt mím thành đường thẳng, mắt nhìn chằm chằm bóng tối phương xa, cặp mắt nhạt màu chìm sâu trong tối.
Sự im lặng chỉ kéo dài một giây ngắn ngủi.
Gần như chỉ trong tích tắc, hắn đã vạch ra kế hoạch tiếp theo là gì.
Ôn Giản Ngôn giơ tay ra hiệu, cánh môi im lặng mấp máy chữ “đi”.
Suy cho cùng, giờ chưa phải lúc xung đột với kẻ thù.
Hiện tại bọn họ chẳng những không về được địa bàn phe đỏ, quan trọng hơn là, họ vừa thoát khỏi sự truy sát của “khách hàng” trong trấn mưa, bất kể trạng thái hay những thứ khác đều chưa phục hồi.
Hiểu biết của họ về địch thủ còn quá ít, Ôn Giản Ngôn không phải người giỏi tổ chức chiến đấu trực diện, dưới tình huống này mà xông lên thì chỉ có bất lợi chứ không có lợi ích gì.
… Trốn tránh là phương án tốt nhất.
Cả nhóm lặng lẽ lùi về phía sau, mau chóng biến mất ở đầu cầu thang tầng hai.
*
Tiếng bước chân từ trên tầng đi xuống dần phóng đại.
Chẳng bao lâu sau, một đội ngũ xuất hiện ở cầu thang.
Bất kể tác phong hay ánh mắt của đội ngũ này đều khác rất nhiều so với các đội trong phó bản.
Bọn họ hành động lặng lẽ và trật tự, ánh mắt khác thường, mang theo đặc điểm dị hoá rất rõ, không hiểu sao tạo cho người ta cảm giác áp lực khó tả, là một tiểu đội streamer cực kỳ dày dặn kinh nghiệm.
Trong số họ có hai người nổi bật nhất.
Đầu tiên là người đàn ông hào hoa phong nhã.
Y sở hữu khuôn mặt tuấn tú ngay thẳng, lúc nào cũng nở nụ cười lễ phép, song không hiểu sao mang cho người ta cảm giác không hài hoà, như thể có mối nguy hiểm quái lạ không rõ nào đó đang tận lực ẩn núp dưới vẻ ngoài bình thường kia.
Đó là “Quý Ông”.
Mặc dù lần này y không mặc bộ lễ phục như trong [Hội Đồng Bí Mật], thay vào đó là đổi trang phục dễ bề hành động hơn trong phó bản, nhưng điều này cũng không ngăn y trở thành kẻ ăn mặc cầu kỳ nhất trong đội.
Bên cạnh y là một streamer nam khác.
Anis.
Tiền nhiệm thứ tám.
Vóc dáng của gã không cao, song lại cực gầy.
Bả vai và cánh tay mảnh khảnh gầy guộc khiến gã trông như một con bọ ngựa khổng lồ đang di chuyển.
Gã có cặp mắt rất lớn, không hiểu sao khiến người ta thấy hoảng sợ.
Tốc độ di chuyển của gã rất nhanh và linh hoạt, mặc dù đường nét khuôn mặt cũng ổn nhưng khi ghép lại cùng chỗ lại không ưa nhìn là bao.
Làn da tái nhợt khiến người ta sinh cảm giác quái dị.
Hai người sánh vai tiến về phía trước, vừa đi vừa nhỏ giọng thì thầm gì đó.
Tiếng bước chân lộn xộn của nhóm người văng vẳng trong cầu thang chật hẹp, át cả âm thanh nói chuyện của họ.
Ngay trước khi xuống tầng hai, Quý Ông đột nhiên dừng bước.
Những người khác cũng dừng lại.
“Sao vậy?” Một đội viên hỏi.
Quý Ông không lập tức trả lời, thay vào đó là ngồi xổm xuống, tựa hồ đang quan sát gì đó.
Ánh sáng trong cầu thang rất mờ, rất khó để thấy Quý Ông đang làm gì.
Anis: “Anh tìm thấy gì à?”
Quý Ông thong thả đứng dậy, vuốt phẳng mép áo trên người, sau đó chậm rãi bước xuống phía dưới vài bước, mắt nhìn về hướng tầng hai, cười đáp:
“Ha ha ha.”
Quý Ông miết ngón tay ẩm ướt, nụ cười trên mặt càng lộ rõ hơn: “Hình như lần này chúng ta câu được cá lớn rồi.”
Anis dõi theo tầm mắt Quý Ông.
Ánh sáng trong hành lang tầng hai chiếu vào giao lộ giữa hành lang và cầu thang, ở đó có chút vết ẩm mờ mờ, giống như có người vội vã đi qua vô tình để lại.
“Ha.”
Gã cũng bật cười.
“Đúng thật.”
Đối với những streamer trong phó bản này, phạm vi hành động của họ sau lần tắt đèn đầu tiên tất nhiên là ở địa bàn trận doanh của mình, đây là điều rõ mười mươi, bởi vì phó bản không chừa cho họ quá nhiều thời gian di chuyển.
Tuy nhiên, lần tắt đèn sau thì chưa chắc.
Đối với những streamer giàu kinh nghiệm, đặc biệt là những streamer cao cấp tự tin vào năng lực của bản thân và dám mạo hiểm, bọn họ nhất định sẽ mau chóng tiến vào địa bàn đối thủ thăm dò.
Bằng không, lượng thông tin thu được có thể sẽ thua xa bên kia.
Quý Ông và Anis làm vậy, Ôn Giản Ngôn chắc chắc cũng làm vậy.
Không thì hắn đã chẳng trở thành số 08 mới.
Thế nên, trong lần gặp mặt đầu tiên, đám Quý Ông quyết định tiết lộ danh tính của mình, cương quyết kiểm soát phe đen, dặn họ cẩn thận thành viên phe đỏ lẻn vào ở lần tắt đèn tiếp theo… Và có vẻ như họ đã thất bại.
Tuy nhiên, ngay từ ban đầu Quý Ông cũng không ôm quá nhiều kỳ vọng.
Phó bản đối kháng rất hiếm khi xuất hiện trong Ác Mộng, đã vậy còn là đối kháng sống còn nhằm vào top 10 lại càng hiếm hơn.
Ngay cả Quất Tử Đường có thâm niên cũng không nắm rõ quy trình, nhưng Quý Ông thì khác.
Y không chỉ là top 10 mà còn là phó hội trưởng Thần Dụ, y có quyền tiếp xúc với nhiều thông tin hơn bất kỳ ai, thế nên cũng hiểu rất rõ cơ chế sâu xa của phó bản này.
Bởi vì cấp bậc của bốn người họ đều được phơi bày, thế nên cấp bậc của những streamer khác không thể cao hơn bọn họ, càng không có người nào có khả năng một mình giải quyết phó bản.
Thậm chí trải qua hai vòng vừa rồi, số lượng streamer cấp thường có thể đã giảm đi nhiều.
Đây chính là sự khác biệt giữa phó bản bản đối kháng và phó bản trận doanh.
Tuy cả hai đều có phe đỏ phe đen, nhưng logic cốt lõi và phương pháp chiến đấu hoàn toàn bất đồng.
Ở đây, ngoại trừ hai vị nòng cốt của từng phe, những streamer khác đều vô dụng.
Bởi vì với trình độ của bản thân, đám đó thậm chí còn chẳng được phân vào phó bản này.
Hành động độc lập là con đường chết, trong Khách sạn Hưng Vượng, người thực sự có thể quyết định phó bản chỉ có hai đội bọn họ, còn những người khác chỉ là bia đỡ đạn và phông nền, là con tốt thí để họ sử dụng mà thôi.
Họ là những người chơi cờ, và đám quân cờ có thể bị loại bỏ bất cứ lúc nào.
Hơn nữa với những gì y nhìn thấy ở tầng trên, dường như đối thủ không ý thức được điểm này.
Hắn không chỉ mặc quân cờ tự tung tự tác mà còn chắp tay nhường vị trí người chơi của mình cho kẻ khác.
Đúng là ngu xuẩn.
Nụ cười trên mặt Quý Ông tươi hơn.
Nếu ngay từ đầu đối phương lựa chọn tổ đội cùng y, y sẽ chẳng ngần ngại nói tin tức này cho hắn, và hắn cũng không đưa ra phán đoán sai lầm.
Tiếc thay…
“Đi.”
Anis vung tay.
Dưới sự dẫn dắt của gã, nhóm người rời khỏi cầu thang tiến vào hành lang tầng hai.
Hành lang bị bao trùm bởi ánh đèn đỏ sậm, hai bên là phòng khách sạn đóng cửa, dưới đất là thảm trải sàn cũ nát.
Dấu vết ẩm ướt lộn xộn kéo dài về phía trước, chỉ dẫn đến một con đường rõ ràng.
Hiển nhiên đối phương đã nghe thấy tiếng họ từ trên tầng đi xuống, sau đó rút vào hành lang tầng hai để tránh mặt.
Nhưng vấn đề là, bọn họ chạy trốn vội đến độ quên mất điểm quan trọng nhất: Những kẻ đi ra từ trong trấn mưa đều ướt sũng người, và loại mưa này có sức mạnh siêu nhiên, không phải thứ có thể dễ dàng loại bỏ.
Nước mưa chảy xuống từ trên người họ chẳng khác gì mảnh vụn bánh mì dẫn đường trong truyện cổ tích, tiết lộ hành tung của họ.
Hiển nhiên đối thủ không nhận ra điểm này, bằng không cũng không để lại vết nước ở cầu thang tầng hai, từ đó bại lộ sự tồn tại của mình và thu hút sự truy đuổi của bọn họ.
Nhóm người lần theo vết ướt, một đường thẳng tiến về trước.
Nhóm họ đã được huấn luyện kỹ càng, hành động mau chóng, ánh mắt lập lòe phấn khích và đầy hung tợn, như thể vô cùng háo hức trước cuộc đụng độ bất ngờ.
Tiếng bước chân dồn dập văng vẳng trong hành lang chật hẹp.
Tốc độ của họ rất nhanh, gần như không ai có thể thoát khỏi truy đuổi của họ trong không gian khép kín này.
Nhóm người đang tiến đến gần hơn.
Vết ẩm dưới đất trở nên lộn xộn, hiển nhiên đối phương cũng nhận ra việc vệt nước sẽ làm bại lộ tung tích của mình nên đã cố gắng thay đổi tình thế bị động.
Tuy nhiên vô ích.
Họ không có thời gian để thay quần áo.
Bất kể việc họ định trốn thoát từ cầu thang khác hay định tìm một gian phòng để trốn khỏi sự truy bắt của nhóm Quý Ông, tất cả đều vô nghĩa.
Chỉ cần tung tích của họ vẫn nằm trong tay của nhóm Quý Ông, bọn họ sẽ mất lợi thế hoàn toàn.
Bởi vì, bàn về thực lực xung đột trực diện, họ không phải đối thủ của nhóm Quý Ông.
Dựa theo điều tra ban đầu của Quý Ông, số 08 mới của Ác Mộng giỏi chiến đấu, Bạch Tuyết càng là vị trí phụ trợ, hai người mạnh nhất trong nhóm cũng chỉ có vậy, những người khác càng miễn bàn.
Đang lúc cả đám phấn khích cực điểm, Anis bỗng dừng bước chân.
Mọi người sửng sốt đưa mắt nhìn gã.
Trên nền đất cách đó không xa là một vật thể đen xì, đứng thẳng bất động giữa hành lang.
“…”
Cả nhóm nhìn nhau.
Một người trong đội lắc đầu: “Không có nguy hiểm.”
Quý Ông bước tới, cúi xuống, hơi khựng lại, đoạn chậm rãi nói:
“… Là quần áo.”
Y dùng hai ngón tay kẹp chiếc áo lên.
Là một chiếc áo khoác dày ướt nhẹp, thậm chí đến giờ áo vẫn nhỏ nước tòng tòng.
Mà ở dưới chiếc áo khoác là một chiếc xe đồ chơi.
Là đạo cụ mua từ hệ thống trung tâm thương mại.
Rẻ bèo.
Bình thường chỉ sử dụng trong phó bản cấp thấp hòng thu hút sự chú ý của đám ma quỷ, nhưng với những phó bản cấp cao, quỷ quái có thể thông qua sinh mệnh và mùi hương con người để truy bắt họ, thứ này xuất hiện cũng chẳng có ích.
Song không ai ngờ, nó lại xuất hiện trong phó bản cấp cao….
Hơn nữa còn có ích thật.
“…”
Hành lang chìm vào khoảng lặng ngắn ngủi.
Cho đến khi Quý Ông cười nắc nẻ:
“Ha ha ha ha…”
Tiếng cười của y vang khắp hành lang, khó bề phân biệt vui giận.
“Không ngờ bọn chúng lại dùng thủ đoạn trẻ con như này.” Quý Ông cười nói: “Đã thế còn có hiệu quả cơ chứ… Ha ha ha!”
“…”
Những người khác không nói gì, song vẻ mặt họ lại cực kỳ u ám.
Cũng chính vì nó trẻ con ấu trĩ nên họ mới trúng chiêu một cách ngu xuẩn… Cảm giác này khiến họ cực kỳ phẫn nộ.
“Nếu đã như vậy…” Một người trong nhóm mở miệng: “Ắt hẳn hiện tại bọn chúng đang núp trong một căn phòng chúng ta vừa đi qua, vết nước sẽ không biến mất, chúng ta chỉ cần dùng đạo cụ là có thể…”
Lời gã bị Quý Ông cắt ngang:
“Không, không cần thiết.”
Quý Ông thả tay, ném chiếc áo ướt trở lại chiếc xe đồ chơi, thôi không cười nữa.
Lúc không cười, khuôn mặt hòa nhã của y có chút đáng sợ, cảm giác không hài hòa trên khuôn mặt cũng rõ ràng hơn:
“Cậu quên mục đích tiếp theo của chúng ta là gì à?”
“….”
Người đàn ông nghẹn họng, lúng túng đáp: “Không.”
“Vậy là đủ rồi.”
Quý Ông vừa nói vừa tao nhã móc khăn tay ra, chà lau ngón tay ướt nhẹp của mình, sau đó nhẹ giọng nói.
Anis: “Cứ để bọn chúng nhảy nhót một hồi, không có chuyện gì cả, chúng ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm tiếp theo, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa.”
“Đi thôi.”
Dứt lời, Anis xoay lưng đi trước.
Mấy người còn lại lục tục đuổi theo.
*
Nghe tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, Tóc Vàng cảm thấy hai chân mềm nhũn.
Nếu không phải bên cạnh có Trần Mặc và Vân Bích Lam đỡ thì hắn ta ngã gục xuống đất mất.
Bọn họ biết rõ tình huống vừa rồi cấp bách nguy hiểm cỡ nào.
Sau khi xác nhận tiếng bước chân biến mất, Ôn Giản Ngôn khẽ đẩy cửa ra một khe nhỏ, liếc mắt nhìn ra bên ngoài.
Ngoài cửa không có một ai.
Bên cạnh khe cửa là chiếc xe đồ chơi cùng chiếc áo ướt nhẹp vắt trên xe.
Đúng vậy.
Ngay từ ban đầu chiếc xe đồ chơi chừa từng được khởi động.
Bọn họ đã trốn nhưng không phải trốn ở bất kỳ căn phòng nào trên đường đi, mà là trốn ngay cạnh xe đồ chơi.
Vừa rồi, họ chỉ cách nhóm Quý Ông Anis đúng một vách tường.
Chỉ cần nhóm Quý Ông lựa chọn tìm kiếm xung quanh và đầy vài cánh cửa, bọn họ nhất định sẽ bị phát hiện, hơn nữa cũng không còn nơi nào để trốn.
“Hộc… hộc…”
Tóc Vàng thở hổn hển, một tay ấn trái tim đang đập loạn xạ trong ngực, trán và chóp mũi túa đầy mồ hôi lúc nào không hay.
Kinh khủng.
Quá kinh khủng.
Vừa rồi hắn ta có thể nghe rõ mồn một tiếng nói chuyện của kẻ thù, tất cả như đang kề sát bên tai.
Nếu chuyện như này tiếp diễn nhiều lần, hắn cảm thấy mình sẽ bị bệnh tim mất.
Sau khi xác nhận không có ai ngoài cửa, Ôn Giản Ngôn từ sau cửa bước ra.
Trên người hắn chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, chiếc áo ướt sũng dán chặt vào người, để lộ chút da thịt đầy đặn nhợt nhạt, phác họa đường nét cơ bắp mỏng manh theo từng chuyển động của hắn.
Hắn nhặt áo khoác dưới đất lên rồi khoác lên tay mình.
Hành lang trống vắng.
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn nơi đám Quý Ông biến mất, lộ vẻ trầm ngâm.
Nói thật, sở dĩ vừa rồi hắn dám chơi mạo hiểm lớn… không chỉ là để tránh phát sinh xung đột trực diện với đối phương mà còn là vì hắn cần tin tức.
Lúc ở cầu thang, hắn nghe thấy Quý Ông đang nói chuyện với người khác.
Bởi vì khoảng cách quá xa nên Ôn Giản Ngôn không thể nghe nội dung một cách rõ ràng.
Nhưng hắn biết, nội dung cuộc đối thoại ấy nhất định vô cùng quan trọng.
Bằng không, lấy tính cảnh giác của đối phương, đáng lẽ họ không phải người đầu tiên phát hiện đối phương mà là ngược lại mới chuẩn… Từ góc độ này suy ra, chắc chắn khi ấy đối phương đang thương thảo chuyện quan trọng gì đó, hơn nữa không thể trì hoãn nội dung, thế nên mới nhất thời sơ sẩy không nghe được tiếng bọn họ lên lầu.
Điều này làm Ôn Giản Ngôn bất giác nghĩ đến suy đoán của mình khi vừa tiến vào phó bản.
Với tư cách là phó hội trưởng Thần Dụ, rõ ràng cấp dưới của Quý Ông đã nhiều lần nảy sinh xung đột với hắn, vì sao Quý Ông vẫn tích cực quảng bá chính mình và hy vọng được mời vào phó bản này như vậy? Cho dù bị từ chối cũng dùng mọi thủ đoạn, dùng cái giá lớn để đưa Bạch Tuyết vào trận doạnh của hắn, miễn là được tiến vào đây?
Ôn Giản Ngôn có linh cảm, chắc chắn đối phương biết vài tin tức mình không biết.
Hoặc…
Có kế hoạch và mục đích mà hắn tạm thời không biết được.
Ngay từ đầu Ôn Giản Ngôn đã biết, nếu toàn thân ướt sũng và để lại vết nước ở cầu thang, hắn sẽ để lộ tung tích của mình.
Và hắn cố tình làm điều đó.
Nếu Quý Ông không có mục đích gì, tiến vào phó bản chỉ là vì muốn giúp phe đen đánh bại phe đỏ thì khi nhìn thấy chiếc xe đồ chơi, bọn họ tuyệt đối không có khả năng buông tha đối thủ, thay vào đó sẽ mở từng cửa phòng, tìm kiếm tung tích của nhóm Ôn Giản Ngôn… Hiện tại, xét theo phương diện năng lực mà nhóm streamer kia bày ra, chỉ cần giết được nhóm Ôn Giản Ngôn là phe đối thủ sẽ tất thắng trong phó bản đối kháng.
Đối phương không có khả khả năng buông tha cho cơ hội tốt như vậy, hoặc chắp tay tiễn phần thắng lớn như vậy về với đất mẹ.
Nhưng nếu ngược lại…
Thì khác.
Nếu Quý Ông tiến vào phó bản với mục đích khác, hơn nữa còn làm giao dịch cùng số 08 tiền nhiệm, y chắc chắn sẽ không tiến vào bất kỳ căn phòng nào xung quanh.
Lãng phí thời gian là một lý do.
Quan trọng hơn là, phó bản [Khách sạn Hưng Vượng] có một cơ chế hết sức đáng ngại.
[Tranh] sẽ đuổi theo kẻ tiến vào phòng.
Sau khi bật đèn, bức tranh trong phòng đầu tiên nhất định sẽ đi theo họ sau khi tắt đèn.
Thế nên, để đạt được mục đích của mình, đám Quý Ông sẽ không lãng phí cơ hội tiếp theo của mình để tiến vào một khu vực không xác định nào đó trong trấn mưa, phí hoài thời gian tìm kiếm nhóm Ôn Giản Ngôn.
Đúng vậy, đây là một canh bạc lớn.
Nếu cược thua, bọn họ sẽ phải đối mặt với kẻ thù lớn nhất khi phó bản vừa mới bắt đầu.
Trước khi bọn họ kịp hiểu ra hết quy tắc cơ bản, thậm chí cơ thể còn đang trong trạng thái kém nhất đã phải đối đầu với kẻ địch mạnh nhất, phải sống mái với chúng một phen.
Nhưng…
Ôn Giản Ngôn chưa bao giờ cược mà không nắm phần thắng.
Hắn tìm được quá nhiều manh mối, đủ để dẫn đến suy đoán cuối cùng… Và hắn chỉ cần chứng cứ then chốt mà thôi.
Vừa rồi, mấy lời đám Quý Ông nói ngoài cửa đã xác nhận suy đoán của Ôn Giản Ngôn, thay hắn bổ sung mắt xích quan trọng nhất trong chuỗi suy luận.
… Chắc chắn Quý Ông đang trù tính gì đó.
Nó được chôn sâu trong phó bản này, xác suất bị người chơi bình thường phát hiện là rất thấp, thậm chí có thể sẽ không lộ diện lần nào trong suốt quá trình thắng thua.
Nhưng, chỉ cần có nó là có thể quyết định thắng bại của hai phe đen đỏ, bằng không, Anis luôn lo lắng an nguy tính mạng sau khi thua cuộc đã không từ bỏ cơ hội đuổi giết họ, thay vào đó là rời đi cùng Quý Ông.
“…”
Ôn Giản Ngôn giật mình, như thể đột nhiên nghĩ tới gì đó.
Hắn theo vô thức vươn tay, chậm rãi xoay tròn chiếc nhẫn Rắn ngậm đuôi ở cuối ngón tay mình, chất liệu kim loại nặng trịch nằm ở trên đầu ngón tay, mang tới cảm giác đau đớn âm ỉ.
Kể từ sau khi tiến vào phó bản, thỉnh thoảng hắn cũng liếc nhìn mấy phần thảo luận trên màn hình… Theo đó hắn biết, phó bản đã từng đóng cửa, đến lúc mở lại thì tăng độ khó.
Ôn Giản Ngôn nhớ, trước khi phó bản bắt đầu hệ thống đã giao cho hắn nhiệm vụ tiếp theo [Diệt BUG].
Và ba hình ảnh phản chiếu trong Khách sạn Hưng Vượng…
“Ắt xì!”
Ôn Giản Ngôn cảm thấy sống lưng lạnh toát, cúi đầu hắt hơi một cái.
Hắn đưa tay xoa mũi, một chút nước mắt sinh lý trào ra từ trên khoé mắt.
Mẹ nó, cảm lạnh rồi.
Hắn rụt vai, xoay người đi vào trong cửa.
Trước cửa phòng, những người còn lại nhìn hắn chăm chú, khuôn mặt lộ vẻ khó hiểu cùng lo lắng.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, đoạn mở lời:
“Kế tiếp chắc tôi phải đánh một giấc.”
“… Hả? ”
Những người khác nghệt mặt, dường như không ngờ Ôn Giản Ngôn tự dưng nói thế.
“Ngủ, ngủ á?”
“Ừm, đi ngủ.”
Ôn Giản Ngôn làm mặt lạnh lùng, song vẫn gật đầu chắc nịch, chậm rãi đáp.
Vậy ngủ để làm cái gì?
Để gặp tên chó điên trong mộng chứ còn sao nữa.
Hết chương 311
------oOo------.