“… NHẮM… MẮT… VÀO…”
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, trong giọng xen lẫn chút ít nghiến răng nghiến lợi.
Khoảnh khắc hắn vừa dứt lời, ánh mắt như hoá thành thực thể biến mất.
Nhưng không hiểu sao, ngay cả khi Vu Chúc bị buộc nhắm mắt bởi mệnh lệnh của hắn thì dường như vẫn có một chút nhiệt độ kỳ lạ dừng ở nơi y nhìn.
Vải mỏng thấm nước dán chặt vào da, mang tới cảm giác không thể phớt lờ… Hay nên nói là, trước đây có thể không chú ý tới, nhưng sau khi bị ép phải chú ý, rất khó để tiếp tục bỏ qua.
“…”
Ôn Giản Ngôn không kìm được giơ tay kéo cổ áo, cố gắng để chiếc áo ướt không dính vào da.
Tuy nhiên tay hắn vừa giơ lên được nửa chừng bỗng khựng lại.
Không, hắn quan tâm cái này làm quái gì.
Ngực thôi mà.
Muốn nhìn thì cứ nhìn.
Ôn Giản Ngôn lại tiếp tục dán mắt vào Vu Chúc.
Đối phương vẫn bị Rắn ngậm đuôi giam cầm tại chỗ, phần cuối sợi xích biến mất trong bóng tối, vạt áo xộc xệch mở toang, chú văn phức tạp kỳ lạ phủ trên cơ bắp tái nhợt, mái tóc đen dài ngâm trong làn nước lạnh lẽo dưới đất.
Y ngồi tựa vào cuối giường, mặt không có cảm xúc nào, hoàn toàn không thể nhìn ra hành động suồng sã nhiệt tình vừa rồi, trái lại trông rất nhếch nhác, thậm chí…
Mang theo một chút vô tội.
Như thể y mới là người chịu ấm ức.
“…”
Ôn Giản Ngôn cảm thấy ngọn lửa tà ác vừa mới dập tắt trong lòng lại bắt đầu bùng lên.
Không được không được.
Không được tức giận với con thú tạm mất khả năng tư duy và ngôn ngữ.
Y làm gì có não đâu!
Ôn Giản Ngôn ra sức nhắm mắt, hít sâu vài hơi, cuối cùng mới bình tĩnh lại.
Hắn quay đầu, tiếp tục nhìn lỗ thủng lớn trên bức tường sau lưng.
Cái lỗ rất sâu, phảng phất như không tia sáng nào xuyên qua được nó.
Bên trong tối om, cực kỳ lạnh lẽo, như mang theo một lực hút kỳ dị có thể nuốt chửng hết thảy xung quanh, khiến người ta phải run sợ.
Như thể muốn chống lại lực hút đáng sợ này, Ôn Giản Ngôn thầm lùi về sau nửa bước, buộc mình phải nhìn sang chỗ khác.
Hiển nhiên Vu Chúc cũng không muốn hắn bước vào cái lỗ khổng lồ.
Tuy rằng Vu Chúc tạm thời ở trong trạng thái mất lý trí và tinh thần, nhưng Ôn Giản Ngôn cũng không cảm thấy kết luận mình vừa đưa ra là sai.
Thậm chí có thể nói rằng, dáng vẻ hiện tại của đối phương còn đáng tin hơn lúc tỉnh táo một chút.
Trạng thái trước đây của Vu Chúc thật sự khiến Ôn Giản Ngôn cảm thấy khó nắm bắt nổi, khiến hắn luôn có cảm giác đối phương đang âm mưu gì đó.
Tất nhiên hắn sẽ cẩn thận gấp bội quan sát nhất cử nhất động của y, phòng y trốn thoát rồi giở trò quỷ.
Trái lại, hành động của đối phương dưới sự kiểm soát của bản năng nguyên thủy khiến Ôn Giản Ngôn cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Bởi vì bất kể thế nào, Vu Chúc đều không hy vọng hắn chết…
Hoặc đúng hơn…
Là không hy vọng hắn chết trên tay thứ khác ngoài mình.
Như vậy, đối với hắn hiện tại mà nói, nhất định phải tránh thật xa cái lỗ chứ không phải tiến đến gần.
Trước giờ Ôn Giản Ngôn luôn rất cẩn thận trong các vấn đề liên quan đến tính mạng, không bao giờ để cảm xúc và sự bốc đồng ảnh hưởng đến phán đoán.
Điều này cũng có nghĩa, manh mối duy nhất hắn có thể khám phá một mình trong căn phòng cứ vậy bị chặt đứt.
Vu Chúc trở thành lựa chọn còn lại của hắn.
Nhưng vấn đề ở chỗ, hiện tại đối phương không có khả năng trao đổi, thương lượng, thậm chí là giao tiếp.
Chẳng lẽ hắn phải buông tha cơ hội lần này, sau đó cứ vậy rời đi?
Ôn Giản Ngôn nhíu mày.
Hắn lại cúi đầu nhìn Vu Chúc.
Y vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, thoạt nhìn rất ngoan.
Nếu không phải Ôn Giản Ngôn hiểu quá rõ bản chất nguy hiểm của y, có lẽ hắn đã bị biểu hiện mặc người khống chế, gần như vô hại của ai kia lừa gạt.
“… Phù.”
Ôn Giản Ngôn thở dài một hơi, giơ tay lau vết nước còn sót lại trên mặt, sau đó quay đầu bước về phía Vu Chúc.
Dường như hắn đã đưa ra quyết định.
Dù sao Ôn Giản Ngôn không định công cốc trở về.
Theo thời gian trôi qua, độ khó của phó bản sẽ ngày càng cao.
Khi các khách hàng được tiếp đón, bên trong Khách sạn Hưng Vượng sẽ ngày càng nguy hiểm, đến lúc đó, nếu muốn tìm thêm thời gian và hoàn cảnh miễn cưỡng được coi là an toàn thì độ khó không chỉ tăng lên gấp bội.
Quan trọng hơn là, lần trước khi hắn nói chuyện cùng Vu Chúc, đối phương cũng không đề cập tới việc trạng thái mất lý trí, quay về bản năng nguyên thuỷ sẽ duy trì bao lâu…
Nhỡ đến lần sau y vẫn chưa tỉnh thì thế nào?
Ôn Giản Ngôn không có thời gian để lãng phí ở đây, cũng không định đánh cược vào khả năng lần sau đối phương tỉnh táo nói chuyện.
Do đó, hắn chỉ còn một lựa chọn cuối cùng.
… Buộc Vu Chúc phải tỉnh lại.
Ôn Giản Ngôn lật đầu ngón tay, lấy lưỡi dao giấu trong lòng bàn tay trước khi mình “ngủ” ra, rạch mạnh lên ngón tay mình.
Lưỡi dao sáng loáng xẹt qua, làn da mỏng manh rách toác, máu tươi nóng hổi tuôn trào, men theo ngón tay nhỏ xuống.
Tí tách.
Một giọt máu sền sệt rơi xuống nước, màu đỏ nhạt lan rộng trong làn nước đen.
Tựa hồ ngửi thấy mùi máu quen thuộc, Vu Chúc quay đầu [nhìn] chính xác về phía hắn.
Khuôn mặt y vẫn mang vẻ thờ ơ, như thể không có cảm xúc thay đổi rõ ràng nào hết, song Ôn Giản Ngôn lại có thể thấy rõ ràng biến hoá rất nhỏ trên mặt đối phương.
Hàm răng trắng tinh thấp thoáng sau cặp môi mỏng, giống như thú tính tham lam đói khát đã thức tỉnh, ngo ngoe rục rịch dưới lớp da con người.
Trong bóng tối, xiềng xích từ Rắn ngậm đuôi lại bắt đầu kêu loảng xoảng.
Ôn Giản Ngôn dừng lại trước mặt đối phương, một tay nắm lấy cằm y, lạnh nhạt lên tiếng:
“Há miệng.”
Đây là một mệnh lệnh mà không có tính cưỡng chế.
Vu Chúc ngoan ngoãn hé miệng, để Ôn Giản Ngôn đặt ngón tay chảy máu của mình vào.
“… Shhh.”
Ôn Giản Ngôn nhíu mày hít hà một hơi.
Hắn cảm thấy đối phương đang cắn lên miệng vết thương ở ngón tay mình, mút dòng máu tươi ấm nóng sền sệt.
Bởi vì mệnh lệnh trước đó vẫn còn hiệu lực nên Vu Chúc vẫn nhắm mắt.
Hàng mi đen dày lặng lẽ rủ xuống trên khuôn mặt tái nhợt như tượng đá.
Sau khi con người vàng óng như dã thú bị che đi, sự ác độc hung hãn thuộc về dị loại đã giảm sút rất nhiều.
Trên đôi môi nhợt nhạt dính chút máu tươi của người, chiếc cằm nâng lên, yết hầu chuyển động.
[Chỉ là ngón tay!!! Không có bất cứ tiếp xúc thân mật nào hết!]
Đau.
Nhưng bởi vì miệng vết thương không lớn nên cảm giác đau đớn cũng không kịch liệt, trái lại dễ dàng bị cảm giác môi lưỡi đối phương quấn quanh bao trùm.
“…”
Phải mất một lúc Ôn Giản Ngôn mới nhận ra mình đang lần mò trong khoang miệng đối phương.
Chiếc lưỡi mềm mại lạnh lẽo như con rắn linh hoạt.
Hàm răng cứng rắn sắc nhọn.
Hắn không để ý, khẽ ấn xuống.
Đầu lưỡi mềm mại ướt át nhiệt tình quấn ngón tay Ôn Giản Ngôn, như đang đáp lại, ngày càng kịch liệt, gần như tham lam đón hùa.
Ôn Giản Ngôn giật mình, bất giác rút tay.
Vu Chúc nhíu mày, tựa hồ không mấy hài lòng.
Y há mồm cắn ngón tay hắn, ngăn không cho hắn rút tay ra ngoài.
Lực cắn không mạnh.
Giống như ve vãn hơn là đang ăn.
“!!!”
Dòng điện tê dại từ nơi bị cắn vọt lên, khiến Ôn Giản Ngôn vô thức rùng mình, lùi phắt về sau kéo giãn khoảng cách.
“Loảng xoảng.”
Tiếng xiềng xích Rắn ngậm đuôi va nhau lại vang lên.
Vu Chúc nhắm mắt, quay đầu nhìn về phía Ôn Giản Ngôn vừa lui, dường như cảm thấy vô cùng khó hiểu trước hành động rút lui của hắn.
Chiếc lưỡi đỏ tươi liếm khoé môi, cuốn chút máu tươi còn sót lại vào miệng, phảng phất còn chưa đã thèm.
“…”
Ôn Giản Ngôn đã lùi khỏi ngoài tầm với của Vu Chúc, sắc mặt liên tục thay đổi, hết đỏ lại trắng.
Rõ ràng hành động của y đã bị quản chế, thậm chí đánh mất khả năng ra oai quyền uy của mình bằng ánh mắt.
Nhưng…
Không hiểu sao hắn cứ có cảm giác mình mới là kẻ chịu thiệt.
Như thể trong lúc vô tình đã bị xúc phạm bởi một hình thức bí ẩn nào đó, thật sự khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Ôn Giản Ngôn nhắm mắt, hít sâu một hơi.
Không biết vì sao, cứ mỗi lần gặp Vu Chúc là hắn cực muốn chửi thề.
Phải văn minh.
Hắn cúi đầu liếc ngón tay mình.
Vết thương đã không còn chảy máu nữa.
Tuy nhiên thoạt nhìn Vu Chúc vẫn giống như trước, vẫn duy trì trạng thái tỉnh táo rất thấp.
Chẳng lẽ chưa đủ?
… Nếu đã bắt đầu, vì để hoàn thành mục tiêu của mình, hắn cũng chỉ đành tiếp tục.
Ôn Giản Ngôn hoàn hồn, lại tiến về phía trước thêm lần nữa.
Hắn cẩn thận né tránh mạch máu quan trọng, rạch một vết nông trên cổ tay.
Máu tươi lại tuôn ra, toả sáng lấp lánh trên làn da trắng nõn của nhân loại, men theo cổ tay gầy gò duyên dáng trượt xuống, thậm chí chảy xuôi vào lòng bàn tay.
Ôn Giản Ngôn dùng tay kéo mái tóc dài của Vu Chúc, buộc y phải ngẩng đầu lên, sau đó dí cố tay lại gần, trầm giọng ra lệnh:
“Uống đi.”
Chiếc lưỡi lành lạnh rơi vào trong lòng bàn tay, quấn quýt liếm từng chút một, theo đường cổ tay di chuyển lên trên, mãi cho đến khi gần miệng vết thương mới dừng.
Không hề lãng phí một giọt máu tươi, phảng phất như một nụ hôn triền miên kéo dài.
“…”
Chẳng biết có phải vì mất máu không, dường như Ôn Giản Ngôn có chút choáng váng…
Hắn chống một tay lên trên chiếc giường phía sau Vu Chúc, tránh để bản thân ngã nhào.
Bất giác, khoảng cách giữa hai người lại được kéo gần.
Vu Chúc vẫn nhắm mắt, hàng lông mi đen nhánh phủ bóng trên khuôn mặt y.
Y liếm cổ tay Ôn Giản Ngôn, chuyên chú, mê muội và đầy tham lam.
Mái tóc đen dài như suối nước xõa xuống giữa cả hai, hệt như con rắn mềm mại hoặc một tấm lưới vô hình.
“… Ưm.”
Ôn Giản Ngôn cụp mắt, cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ thật khẽ, bất giác lại ngả người về trước một chút.
Hai người gần nhau hơn.
Lúc này, hắn gần như ngồi trên Vu Chúc, trán kề trán.
“Loảng xoảng.”
Tiếng xích của Rắn ngậm đuôi lại vang lên.
Dường như bởi vì ý thức của Ôn Giản Ngôn đang dần suy yếu, hiệu quả mệnh lệnh trước đó cũng bị yếu theo.
Đôi tay đang bị xiềng xích trói buộc của người đàn ông dần dần tự do.
Vu Chúc nâng tay đỡ eo chàng trai.
Vạt áo ẩm ướt dán sát vào da, phác họa đường cong mềm dẻo duyên dáng, dễ dàng bị bàn tay y nắm chặt xoa nắn.
Để lại một vết lõm mờ nhạt trên da.
Đôi môi lạnh lẽo mang mùi máu tươi chậm rãi di chuyển lên trên vết thương, sau đó hôn lấy cổ tay, khuỷu tay và bờ vai.
Ôn Giản Ngôn mặc y làm.
Hắn dựa trán lên đỉnh đầu đối phương, mơ màng luồn tay vào mái tóc dài của y, ôm hờ đầu y, như đang cổ vũ hành động táo bạo của y.
Cho đến khi…
Vu Chúc còn chưa kịp hôn cổ hắn, ngón tay thon dài đang nơi lỏng của chàng trai bỗng siết chặt, giật đầu y ra đằng sau!
Vu Chúc buộc phải ngẩng đầu lên nhìn.
Hàm răng sắc nhọn rời khỏi con mồi ấm áp trong ngực, một tiếng thở dài tiếc nuối phát ra từ cổ họng y.
Ôn Giản Ngôn mở mắt.
Trong con ngươi hắn vụt qua tia sáng, tỉnh táo cực kỳ, không hề có chút mịt mờ nào cả.
Khoé miệng của hắn giật giật, nở một nụ cười châm biếm, chậm rãi ra lệnh: “… Mở mắt ra.”
“…”
Hàng mi Vu Chúc run run, chậm rãi mở mắt.
Cặp mắt vàng sậm, lạnh lùng hung tàn giống như thú đã mất đi chỗ ẩn nấp, nhìn Ôn Giản Ngôn chằm chằm, đáy mắt hiện rõ ý cười sung sướng.
“Cậu cố ý.”
Y nói.
“Tất nhiên.”
Ôn Giản Ngôn nhếch môi, song đáy mắt lại chẳng có ý cười.
Hắn nhìn đối phương từ trên cao, trong mắt mang theo cảm giác áp lực vô ngần, ngón tay tiếp tục siết chặt mái tóc dài của đối phương.
Hắn tiến gần hơn một chút:
“Bằng không sao tôi biết được anh tỉnh lúc nào?”
Hết chương 313
------oOo------.