“!”
Ngay khi nhận thấy nhóm Ôn Giản Ngôn tiến về hướng này, thành viên tiểu đội Chung Sơn giật mình, vô thức xoay người muốn chạy trốn.
Song không ngờ là, vừa mới xoay người chạy được vài bước thì gã đã bị một lực kéo rất mạnh túm lấy.
“??”
Gã đàn ông kinh hãi quay đầu.
Đây là… Đạo cụ?
Hơn nữa ít nhất chỉ mua được trong cửa hàng hệ thống cấp A, là đạo cụ chuyên dùng cho streamer!
Streamer tiểu độ kia có thể vung tay chi tiêu tích phân hào phóng vậy sao?
Gã cắn răng dừng lại, khuôn mặt mang theo nụ cười, quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn: “Ồ… Trùng hợp ghê.”
“Ờm.”
Ôn Giản Ngôn cười tủm tỉm gật đầu, bước từng bước qua.
“Đúng là trùng hợp thật.”
Thành viên trong đội Chung Sơn đứng tại chỗ, mắt nhìn chằm chặp vẻ mặt khó lường của chàng trai cách đó không xa, tim bắt đầu đập loạn xạ, đánh trống điên cuồng.
Chỉ nghe đối phương nhẹ nhàng nói tiếp:
“… Nếu việc rình rập kể từ khi chúng tôi tiến vào tầng bốn được coi là trùng hợp thì công nhận là trùng hợp.”
“?!”
Nghe vậy, gã đàn ông không khỏi giật mình, lộ vẻ kinh hãi.
Sao lại thế được?!
Rõ ràng gã đã che giấu hành tung rất kỹ, hơn nữa đối phương cũng chưa từng tỏ vẻ phát hiện ra gã… Chẳng lẽ hết thảy đều là giả vờ?
“A, quả nhiên là vậy.”
Ôn Giản Ngôn quan sát biểu cảm biến hoá rất nhỏ trên mặt đối phương, nụ cười trên môi càng thêm tươi tắn: “Xem ra tôi đoán đúng rồi.”
“…”
Biểu cảm của thành viên trong đội Chung Sơn lập tức trở nên vô cùng đặc sắc.
Đúng vậy, thực chất Ôn Giản Ngôn đang lừa gã.
Trong quá trình di chuyển, phạm vi tầm nhìn của Tóc Vàng bị hạn chế, Bạch Tuyết – nhà ngoại cảm duy nhất – không tỏ rõ lập trường, cho dù phát hiện có người theo dõi, nhưng nếu bên kia không tạo ra những nguy hiểm đe doạ tính mạng thì khả năng cao là cậu sẽ không nhắc nhở bọn họ.
Do đó, ngay từ ban đầu bọn họ cũng không phát hiện có cái đuôi nhỏ đi theo sau lưng.
Cho đến khi cả nhóm bước ra từ 408.
Có lẽ vì ở một chỗ quá lâu, đối phương có chút nóng lòng sốt ruột, thế nên nhất thời bất cẩn để lộ hành tung.
Còn Ôn Giản Ngôn lại cực kỳ mẫn cảm với ánh nhìn của người khác, lúc này mới phát hiện ra vị khách không mời cách đó không xa.
Nhưng hắn không rõ đối phương tình cờ gặp mình giữa chừng, hay là đã bám đuôi ngay từ đầu.
“Để tôi đoán lại…”
Ôn Giản Ngôn nheo mắt, trên môi mang theo nụ cười, từng bước áp sát.
“Là mệnh lệnh của Chung Sơn, đúng không? Có lẽ hắn không muốn biết chuyện tôi đi đâu, nhưng hắn muốn biết thiên phú của tôi là gì, nhỉ? Vì đạt được mục đích này, mấy người có thể âm thầm tạo ra một chút nguy hiểm…”
Theo lời kể chậm rãi của Ôn Giản Ngôn, sắc mặt gã đàn ông đối diện dần dần tái trắng.
Ôn Giản Ngôn còn chưa kịp nói hết lời, đối phương đột nhiên kích hoạt đạo cụ, thoát khỏi trói buộc rồi xoay người bỏ trốn.
Tuy nhiên, gã vừa mới chạy vài bước đã bị Vân Bích Lam và Trần Mặc sớm có chuẩn bị ấn giữ.
Hai người vốn sở hữu thiên phú hệ công kích, thiên phú cũng đồng thời ảnh hưởng đến thể trạng, tố chất thân thể, sự nhạy bén, nhanh nhẹn và sức mạnh của họ.
Gần như không ai có thể thoát khỏi hàng phòng thủ nghiêm ngặt do cả hai đồng thời tham dự.
Người nọ kêu đau “ối á”.
Trần Mặc vẫn mang dáng vẻ xử lý chuyện công, hệt như thiết diện môn thần, tuy rằng vẻ mặt vô cảm nhưng lực ấn giữ không hề nơi lỏng chút nào.
Còn Vân Bích Lam thì cười hì hì siết chặt tay, vui vẻ nhìn khuôn mặt vặn vẹo méo mó của kẻ nọ, như thể lấy đó làm niềm vui.
Khuôn mặt của gã đàn ông trắng bệch, gã cắn răng nhìn Ôn Giản Ngôn: “Dù, dù sao chúng ta cũng là người phe đỏ! Cậu, cậu không thể làm vậy với tôi…”
“Với anh?”
Ôn Giản Ngôn nghiêng đầu, tỏ vẻ kinh ngạc: “Anh nghĩ tôi sẽ làm gì anh?”
“…” Nét mặt người nọ cứng lại, líu lưỡi.
Ôn Giản Ngôn hất cằm, ra hiệu cho Vân Bích Lam và Trần Mặc buông tay.
Hai người nhìn nhau, buông gã kia ra.
Thành viên tiểu đội Chung Sơn ngơ ngác đứng tại chỗ, hệt như con gà bị nắm cổ, nhất thời không biết phải làm gì.
Lúc này, Ôn Giản Ngôn đã đi tới trước mặt gã.
Khuôn mặt tuấn tú cười tủm tỉm: “Tôi không định làm gì anh hay tiểu đội của anh cả, tôi chỉ cần mấy người giúp tôi một việc nhỏ thôi.”
“…”
Đối phương cứng đờ người, nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh niên gần trong gang tấc.
Trong cặp mắt hổ phách ẩn chứa ý cười dịu dàng khó đoán, song không hiểu sao khiến gã cảm thấy nổi da gà.
Ôn Giản Ngôn cúi đầu, nhẹ nhàng giúp đối phương sửa sang cổ áo xộc xệch, cười tủm tỉm nói:
“Bây giờ dẫn tôi đi tìm đội trưởng của anh, nhé?”
*
“Sao mày về sớm thế?”
Ngay khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của đội viên nhà mình, Chung Sơn nhíu mày tỏ vẻ không vui, truy hỏi theo thói quen: “Mới sớm như vậy mày…”
Trước khi gã kịp nói hết những lời còn lại thì chúng đã bị kẹt cứng trong cổ.
Bởi vì Chung Sơn nhìn thấy mấy bóng dáng quen thuộc theo sau đội viên.
Mà kẻ cầm đầu chính là đội trưởng tiểu đội vô tình vào cùng bức tranh với chúng sau lần tắt đèn đầu tiên.
Đồng tử của Chung Sơn co rút.
Rõ ràng vẫn là khuôn mặt tuấn tú ôn hoà kia, nhưng hiện tại ở trong mắt gã, khuôn mặt ấy không còn sự vô hại như lúc đầu.
Bởi vì xuất hiện quá đột ngột nên khiến người ta cảm thấy kinh hồn táng đảm.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?!
Gã yêu cầu đội viên theo dõi đối phương chứ không phải bảo đội viên nhà mình dẫn người về!!!
Chung Sơn bị tên đội viên mất não của mình làm cho tức điên.
Đang lúc gã vắt óc suy nghĩ, tên đội viên thành sự không đủ bại sự có thừa đã dẫn theo mấy vị khách không mời mà đến bước tới.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Chung Sơn đã hạ quyết tâm, bất kể đối phương nói gì gã cũng quyết không thừa nhận…
Tuy nhiên gã còn chưa kịp ú ớ thì Ôn Giản Ngôn đã vào thẳng vấn đề:
“Tôi cần anh giúp tôi làm một việc.”
Cái cớ Chung Sơn vừa mới chuẩn kỹ càng bị kẹt cứng trong cổ họng, lên không được xuống cũng chẳng xong.
Gã khó khăn nặn một câu: “… Cái gì?”
Lời vừa thốt ra gã liền hối hận.
Câu trả lời vừa rồi của gã quá yếu thế, quả thực cứ như một thằng đàn em phục tùng mệnh lệnh, làm mất cả thân phận.
Trái lại, Ôn Giản Ngôn dường như không chú ý đến nét mặt nghẹn họng của đối phương, tự mình ra lệnh: “Tìm cho tôi tất cả streamer phe đỏ anh có thể liên lạc.”
Hắn nói một cách đầy ẩn ý:
“Đặc biệt là vị đội trưởng trận doanh hiện được công nhận.”
Lần này, cuối cùng Chung Sơn cũng tìm được cách cứu vớt thể diện.
Gã đáp bằng giọng điệu lịch sự giả lả: “Đội trưởng… Chỉ là streamer có cấp bậc như anh ta rất bận rộn, bây giờ đi tìm có phải là hơi phiền không?”
“Hả? Anh không giúp tôi việc này à?”
Ôn Giản Ngôn nhìn gã chăm chú.
Cặp mắt nhạt màu tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn đỏ sậm, khóe môi hắn nở nụ cười như có như không: “Vậy được rồi.”
“…”
Ngay khoảnh khắc đó, Chung Sơn bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.
Nụ cười này quen quá thể.
Khi đối phương dỗ dụ nhóm gã tiến vào trong mưa, kề mũi dao lên cổ họng gã…
Hình như cũng nở nụ cười như vậy.
Chung Sơn dán mắt nhìn độ cong quen thuộc trên khoé miệng Ôn Giản Ngôn, một cảm giác chẳng lành mãnh liệt ập đến, hồi chuông báo động trong lòng reo vang, mảng da đầu khi trước bị đối phương kéo mạnh tựa hồ lại bắt đầu đau âm ỉ.
Gã quay đầu, âm thầm nhìn tên đội viên được phái đi giám sát của mình.
Người nọ cúi đầu, sắc mặt tái xanh, lộ vẻ ủ rũ sợ sệt… Vừa nhìn đã biết không lấy được tin tình báo mấu chốt gì.
Nghĩ đến mấy sợi tóc bị giựt xuống của mình cùng thiên phú bí ẩn đến nay vẫn chưa rõ của Ôn Giản Ngôn, cộng với đặc tính tà môn mà hắn biểu hiện trong trấn nhỏ…
Chung Sơn cắn răng, miễn cưỡng nở một nụ cười:
“Nhưng, cậu tìm mọi người chắc là có manh mối quan trọng cần chia sẻ nhỉ?”
Ôn Giản Ngôn cười tít mắt gật đầu: “Đúng vậy.”
Nụ cười của Chung Sơn hơi vặn vẹo: “Nếu thế, xem ra tôi buộc phải giúp cậu rồi.”
*
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện cùng Chung Sơn, Ôn Giản Ngôn dẫn theo thành viên trong đội tới đại sảnh ban đầu ở tầng bốn.
Hiện tại những streamer khác vẫn đang thăm dò phó bản, trong sảnh không có bóng người.
Ôn Giản Ngôn đi thẳng đến giữa đại sảnh, lười nhác ngồi trên chiếc ghế sa lon màu đỏ nổi bất ở trung tâm.
Hắn ngước mắt: “Ngồi đi.”
Mấy người trong đội nhìn nhau, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh.
“Vậy… đội trưởng…” Tóc Vàng có chút bồn chồn: “Lần, lần này cậu tính làm gì vậy?”
Ôn Giản Ngôn dựa vào sofa, một tay chống cằm, thả lỏng cơ thể, nhẹ nhàng nhướng mày, theo thói quen dùng ý cưới che đậy cảm xúc chân thật trong đáy mắt:
“Hửm? Anh không thấy à?”
Tóc Vàng: “Không…”
Trần Mặc ngồi cạnh lên tiếng: “Bởi vì quy tắc của phó bản này không còn giống trước.”
“Hả? Ý anh là sao?”
Tóc Vàng ngơ ngác quay đầu nhìn.
Trần Mặc quay đầu nhìn qua, khuôn mặt điển trai càng thêm lạnh lùng:
“Ý của tôi là, thắng bại của phó bản này không phải việc một tiểu đội đơn thương độc mã có thể quyết định.”
Bất kể quyền sở hữu phòng ở khách sạn hay nhiệm vụ “thỏa mãn yêu cầu của khách hàng” sau này, tất cả đều cùng chỉ đến một chuyện… Kết quả cuối cùng của phó bản rất khó được quyết định bởi một nhóm nhỏ.
Và kẻ thù của họ không chỉ có phe đen mà còn có khách hàng.
Cho dù từ đầu đến cuối họ chỉ mang tranh vẽ một người vào Khách sạn Hưng Vượng và không trao đổi tin tức với streamer cùng trận doanh, vậy thì số lượng quỷ bị mang vào khách sạn cũng sẽ càng ngày càng nhiều.
Nếu không thể hoàn thành yêu cầu của chúng, không thể khống chế được chúng, vậy số quỷ công kích streamer phe mình cũng sẽ càng ngày càng nhiều, số lượng thành viên phe họ vẫn sẽ bị cắt giảm vô số.
Nhất là, hiện tại bọn họ còn chưa hiểu rõ cơ sở [chiến thắng đối kháng trận doanh] rốt cuộc là gì, thế nên, ngay cả khi tiểu độ của họ đều đưa ra quyết định và lựa chọn chính xác, thì cuối cùng cũng có thể thất bại trong phó bản này vì bị đồng đội kéo chân.
So với việc chiến thắng trận đấu đối kháng, việc sinh tồn trong phó bản rõ ràng khó hơn rất nhiều.
Thế nên, nhất định phải có sách lược.
“Nhưng mà… Đội trưởng…”
Vân Bích Lam nhìn Ôn Giản Ngôn, có chút khó hiểu hỏi: “Tôi có một chuyện rất tò mò, tôi không hiểu vì sao cậu lại khăng khăng muốn Chung Sơn gọi người giúp mình vào lúc này?”
Ôn Giản Ngôn đáp: “Bởi vì đây là thời điểm thích hợp nhất, và hắn ta cũng là ứng cử viên phù hợp nhất.”
Ôn Giản Ngôn dựa vào sô pha, khẽ ngước mắt lên nhìn mấy hành lang cách đó không xa: “Bất kể có tham gia hay không, phe đỏ nhất định sẽ tụ tập để cùng nhau trao đổi tin tức, cho dù không phải hiện tại thì cũng là lần bật đèn tiếp theo.”
Thời gian tắt đèn hơi ngắn, rất khó để nắm bắt được bất kỳ thông tin cụ thể nào.
Nhưng sau nhiều vòng luân phiên thì khác.
Khoảng thời gian dài như vậy cũng đủ để các streamer xác nhận suy đoán của mình, thậm chí dần dần tìm ra một vài quy tắc, thấy rõ một phần diện mạo của phó bản.
Do đó, bất kể thế nào, cuộc họp trao đổi thông tin này buộc phải tổ chức, có điều, không nhất thiết là hiện tại, nó có thể diễn ra ở lần bật đèn tiếp theo.
Đến lúc đó, cho dù Ôn Giản Ngôn không tổ chức thì vị “đội trưởng phe đỏ” hiện tại cũng sẽ tìm cách tập hợp tất cả mọi người lại đây.
Bây giờ hắn chỉ nghĩ cách để khiến chuyện này xảy ra sớm hơn.
“Về phần vì sao lại là Chung Sơn…”
Ôn Giản Ngôn cong ngón tay, nhẹ nhàng gõ lên tay vịn sô pha bên cạnh, nói: “Cô quên rồi sao? Hắn ta là người đầu tiên đến quấy rầy chúng ta.”
Lúc trước để xác lập quyền uy, vị “đội trưởng phe đỏ” hiện tại đã lợi dụng tiểu đội Chung Sơn hòng giết gà dọa khỉ… Còn bây giờ, họ lại yêu cầu Chung Sơn liên lạc với đội trưởng phe đỏ, cũng tức là đang thể hiện lập trường của mình.
Hay nói cách khác…
Đó là một sự khiêu khích.
Cho dù đối phương định triệu tập streamer phe đỏ để trao đổi thông tin sau ba lần tắt đèn, thì việc hắn làm hiện tại cũng đủ khiến đối phương phải lên kế hoạch trước.
Hắn nhờ Chung Sơn “giúp đỡ” không phải vì Chung Sơn có khả năng triệu tập tất cả streamer.
Nhưng “đội trưởng phe đỏ” lại có khả năng này.
Ôn Giản Ngôn nhoẻn cười, hất cằm về phía hành lang – nơi có tiếng bước chân từ xa vọng lại:
“Coi đi, người tới kìa.”
Ngay khi Ôn Giản Ngôn vừa dứt lời, lục tục có vài tiểu đội bước vào trong sảnh.
So với buổi tụ họp đầu tiên, số lượng người lần này không quá nhiều.
Một đội khác bước vào đại sảnh.
Bọn họ giữ nguyên dáng vẻ cẩn trọng trầm mặc, ánh mắt âm thầm liếc nhìn tiểu đội của Ôn Giản Ngôn đang ngồi giữa sảnh, khuôn mặt lộ vẻ nghiền ngẫm.
Ôn Giản Ngôn đánh mắt nhìn qua.
Hầu như những kẻ đón ý hùa theo trong buổi hội nghị đầu tiên đều biến mất, phần lớn người chơi bước vào đại sảnh đều là nhóm người lạnh lùng kiệm lời.
Hiển nhiên, những kẻ không có năng lực sinh tồn trong phó bản này gần như đã bị lọc sạch, còn lại đều là những người tìm được một phần quy tắc, đồng thời sở hữu khả năng sinh tồn nhất định.
Nói cách khác, đám chó hùa lúc trước đã chết gần hết, còn lại đều là những kẻ có chính kiến.
Đương nhiên lần này bọn họ tới đây không phải vì đồng tình với sự lãnh đạo của “đội trưởng phe đỏ”, càng không phải vì bị Chung Sơn thuyết phục, mà là vì họ muốn thu thập thêm nhiều tin tức, phỏng đoán hướng đi của sự việc mà thôi.
Dưới ánh nhìn không rõ cảm xúc từ bốn phương tám hướng đổ dồn tới, sống lưng Tóc Vàng cứng đờ, đứng ngồi không yên.
Ngay cả Vân Bích Lam và Trần Mặc cũng có chút khó chịu.
Thế nhưng, Ôn Giản Ngôn lại như quen với cảm giác được vô số người chú mục này từ lâu.
Hắn thả lỏng người dựa vào lớp nệm mềm mại, hứng chịu đủ loại ánh mắt săm soi của mọi người, hai chân thon dài vắt chéo, mắt khẽ nheo lại, vẻ mặt tự nhiên mà thích chí, như thể vô số ánh nhìn không rõ cảm xúc không phải thanh kiếm bén nhọn, mà đó là sự thưởng thức và hưởng thụ.
Chẳng bao lâu sau, không còn ai bước vào đại sảnh nữa.
So với hai lần tắt đèn trước đó, số lượng người bên phe đỏ đã giảm gần nửa.
Đại sảnh vốn đông đúc giờ trông vắng vẻ đìu hiu.
Một bầu không khí vi diệu nào đó được duy trì, đại sảnh lại rơi vào khoảng lặng.
Sự im lặng nhanh chóng bị phá vỡ.
Một loạt tiếng bước chân phát ra từ một hành lang.
Khuôn mặt quen thuộc của Chung Sơn xuất hiện trong đại sảnh, mà ở phía sau gã…
Ôn Giản Ngôn dán mắt vào người đi cuối cùng.
Lockett.
Xếp thứ 32 bảng xếp hạng, một trong những streamer cao cấp của Vĩnh Trú, đồng thời cũng là đội trưởng tạm thời trong phó bản [Khách sạn Hưng Vượng] của phe đỏ.
Ánh mắt của ông ta lóe sáng, nhanh chóng đảo quanh đại sảnh, cuối cùng dừng ở mấy người Ôn Giản Ngôn.
“…”
Đáy mắt Lockett lóe lên ánh sáng âm u không rõ, tựa hồ nhận ra Ôn Giản Ngôn.
“Tên tân binh không có kinh nghiệm” trước đó bị đội của ông ta tìm thấy và chỉ điểm trong hành lang.
Streamer đầu tiên rời khỏi đại sảnh, không tuân theo lệnh.
Hắn ngó lơ đội trưởng, yêu cầu Chung Sơn triệu tập thành viên phe đỏ, vô cớ khiêu khích quyền uy đội trưởng của ông ta…
Cái thằng không biết sống chết.
Lockett vén môi, lộ ra vẻ mặt như cười, sau đó cất bước tiến về hướng này.
Chẳng mấy chốc, ông ta đã đứng trước mặt Ôn Giản Ngôn.
Vóc người ông ta cao to vạm vỡ, bóng đen phủ xuống vô tình bao trùm toàn bộ người Ôn Giản Ngôn, hơn nữa Ôn Giản Ngôn vẫn chưa đứng lên, do đó cái bóng mang tới cảm giác chèn ép gần như miệt thị.
Lockett nhìn Ôn Giản Ngôn từ trên cao:
“Chung Sơn nói cậu có manh mối quan trọng?”
“Đúng vậy.”
Ôn Giản Ngôn ngẩng đầu, nở nụ cười ôn hoà vô hại.
“Đầu tiên, điều thứ nhất, đội trưởng phe đỏ phải đổi người.”
“…”
Sắc mặt Lockett khó bề nhận ra vui giận..
“Ồ? Đổi thành ai đây?”
Ôn Giản Ngôn cười tủm tỉm đáp: “Tôi.”
“?!”
Tuy rằng đã loáng thoáng có dự cảm, nhưng sau khi chính tai nghe được lời khiêu khích trực diện như thế, đại sảnh vẫn vang lên tiếng ồn ào nho nhỏ.
Họ đã từng thấy kẻ cướp đoạt quyền khống chế của đội trưởng trong phó bản…
Nhưng chưa bao giờ thấy một kẻ trắng trợn như kia.
Sắc mặt Lockett u ám hoàn toàn: “… Cậu đang nói cái gì vậy?”
Ôn Giản Ngôn vẫn giữ nguyên tư thế lười nhác ngồi trên sô pha.
Hắn không trả lời câu hỏi của đối phương mà khẽ nheo cặp mắt nhạt màu sâu không thấy đáy, nhẹ nhàng vươn một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh: “Làm quen lại nhé.”
“Số 08, Pinocchio.”
Hết chương 317
------oOo------.