Xung quanh gian phòng đổ nát lọt gió, tiếng mưa rơi lộp độp đập vào mái nhà.
Dưới mái hiên, một người phụ nữ thấp bé đứng ở giữa phòng, con ngươi cô ta hơi trợn ngược lên, để lộ một màu lam xám quái dị.
Đôi môi người phụ nữ khẽ mấp máy, dường như đang nhỏ giọng lầm bầm điều gì.
Trước mặt cô ta là tờ giấy trắng được đặt ngay ngắn.
Ngón tay cô ta bày một động tác kỳ lạ nắm chặt cây bút, dường như đang vẽ loạn xạ phía trên trang giấy… Càng ngày cô ta càng vẽ thêm nhiều hình khối, càng vẽ càng nhanh, vô số đường nét lộn xộn đan xen với nhau.
Rất nhanh sau đó, hình ảnh trên giấy dần dần trở nên rõ ràng và hoàn chỉnh.
Đột nhiên, streamer thở hổn hển rồi ngã về sau.
Nếu không phải có đồng đội đứng sau lưng, nhanh tay đỡ lấy cơ đang nghiêng ngả thì có lẽ cô ta đã ngã xuống đất rồi.
“Nơi này trông giống như… Phố buôn bán?”
Lockett nhặt tờ giấy vẽ đầy đường cong ngoằn ngoèo dưới đất lên, quan sát bức tranh dần dần hiện ra trên đó, trầm ngâm cất lời.
“Thoạt nhìn trông giống thế thật.”
Chàng trai bên cạnh gật đầu đồng tình.
“Không ngờ bố cục của trấn nhỏ lại rất hoàn chỉnh.”
Lockett khẽ hừ một tiếng, sau đó đưa tờ giấy trắng cho nữ đội viên đang cố đứng dậy.
Sắc mặt đối phương tái nhợt, gật đầu với Lockett rồi cầm lấy tờ giấy, quan sát cẩn thận đường nét nom như trẻ con vẽ nguệch ngoạc.
Hiển nhiên cô ta đã quen với việc giải thích những đường nét nguệch ngoạc, song dường như lại ẩn chứa vô số thông tin này cho người khác nghe.
Chẳng bao lâu sau, nữ streamer ngẩng đầu rồi chỉ tay về một hướng nào đó:
“Đại loại là hướng kia, không xa, chắc cũng chẳng mấy mà đến.”
Lockett gật đầu: “Ừ.”
Dứt lời, ông ta quay đầu vẫy tay với mọi người: “Xuất phát.”
“…”
Vân Bích Lam âm thầm nhét chiếc điện thoại trong tay vào túi, chuẩn bị cất bước đuổi theo.
Nhưng đúng lúc này, nữ streamer bỗng dưng chỉ vào nét vẽ nguệch ngoạc trên giấy, ngập ngừng mở lời:
“Có điều…”
Lockett dừng bước, quay đầu nhìn sang: “Cái gì?”
Nữ streamer hít sâu một hơi, xoay bức tranh trong tay mình về hướng khác, sau đó chỉ vào một điểm trên tranh cho Lockett và những người khác nhìn.
Vân Bích Lam âm thầm di chuyển về trước một bước, thò đầu nhìn lên trang giấy.
Trên trang giấy trắng dày đặc đường cong màu đen lộn xộn điên cuồng – hệt như do bệnh nhân tâm thần hoạ ra – vô số đường cong hoặc đậm hoặc nhạt chồng lên nhau, tạo thành một hình ảnh mơ hồ lập thể.
Tuy nhiên ở góc bức tranh, có một chỗ mà những đường cong rất sâu và dày.
Vô số đường cong màu đen đan xen vào nhau, rậm rạp chằng chịt, không chừa một kẽ hở nào, thoạt nhìn như một cái động khổng lồ đen kịt kín mít không kẽ hở, hoàn toàn không thể nhìn thấy đường nét cùng góc cạnh nào của nó, không hiểu sao khiến người ta sinh lòng khiếp sợ.
“Đây là…”
Lockett hơi chau mày hỏi.
“Tôi cũng không hiểu rõ lắm.” Nữ streamer hít sâu một hơi, chậm rãi lắc đầu, nói bằng giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Đội trưởng, Ngài cũng biết đấy, lúc dùng ý niệm để viết tôi không có bất kỳ ý thức gì, cũng chỉ có thể gắng gượng giải thích sau khi hết thảy kết thúc mà thôi.
Nhưng…”
Sắc mặt cô ta dường như vẫn chưa phục hồi sau trận mất sức ban nãy, vô thúc rùng mình một cái:
“Nơi này mang đến cho tôi dự cảm chẳng lành.
Nếu muốn tiến vào phố buôn bán, tốt nhất không nên tới gần nơi đây, bằng không, tôi luôn linh cảm sẽ phát sinh chuyện gì đó rất kinh khủng.”
“…”
Lockett lộ ra vẻ suy tư, chậm rãi gật đầu:
“Được, tôi đã hiểu.
Đi thôi, đến giờ xuất phát rồi.”
Vân Bích Lam đi theo phía sau đội ngũ, ngón tay đang rủ bên hông khẽ giật giật, tựa hồ muốn làm gì đó song lại dằn xuống.
Hiện tại, tất cả đang dùng tốc độ nhanh nhất di chuyển ra ngoài phòng, còn bên ngoài phòng là màn mưa liên miên quen thuộc.
Tin tức này không giống như “phố buôn bán” vừa rồi – chỉ cần gửi 1 tin nhắn ngắn gọn là được.
Trong trường hợp bây giờ, cô hoàn toàn không thể tìm thấy cơ hội nhắn tin cho Ôn Giản Ngôn.
Vân Bích Lam quay đầu nhìn bên ngoài cửa căn nhà xiêu vẹo đổ nát.
Dưới nền trời u ám ảm đạm là màn mưa liên miên, đè ép người ta không thở nổi.
Màn mưa mịt mù ngăn cản tầm mắt, hoàn toàn không nhìn rõ, rốt cuộc ở phía xa kia có cái gì.
… Chỉ đành tự hành động vậy.
Cô hít một hơi thật sâu, theo chân mọi người rời khỏi căn nhà, bước vào màn mưa.
*
Trong trường tiểu học ■■.
Ôn Giản Ngôn đứng ở cửa phòng học, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại hơi sáng trong tay, khuôn mặt trắng nõn bị ánh sáng mờ nhạt hắt vào, đáy mắt lộ vẻ trầm tư.
… Phố buôn bán?
Manh mối “Phố buôn bán” được Vân Bích Lam gửi đến không có khả năng không liên quan gì tới hình ảnh trong bức tranh sơn dầu phòng 329.
Phó bản càng cao cấp thì càng nghiêm ngặt, và đây không chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Chẳng qua, xác suất đám Lockett được di chuyển trực tiếp đến phố buôn bán là cực thấp.
Thế nên, hiện tại chỉ có một lời giải thích… bây giờ phe đen đang xuất phát, có lẽ điểm đến tiếp theo của chúng là phố buôn bán.
Còn đám Lockett thông qua cách thức nào đó biết được chuyện này nên đang đi về hướng đó.
Đây là phỏng đoán hợp lý nhất.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhét điện thoại vào túi, xoay người tiến về phía hành lang ngoài cửa, sau đó giương cao giọng nói: “Có tin tức!”
Chẳng mấy chốc, các thành viên trong nhóm đang phân tán ở các lớp học đã xuất hiện.
“Vân Bích Lam nói cái gì?” Trần Mặc hỏi.
Ôn Giản Ngôn cho họ xem màn hình điện thoại.
Tóc Vàng dán mắt vào màn hình, sửng sốt:
“Chờ chút, phố buôn bán? Chẳng lẽ…?”
Ôn Giản Ngôn cất máy, gật đầu, khẳng định suy đoán của hắn ta:
“Đúng vậy.”
Trần Mặc: “Thế không phải khéo quá à? Vừa hay chúng ta có thể giải quyết yêu cầu của khách phòng 408 trong lượt này luôn, một mũi tên trúng hai đích.”
Tóc Vàng ra sức gật đầu.
Ôn Giản Ngôn không đáp.
Hắn cụp mắt, che đi sự bất an khó hiểu trong lòng.
Mặc dù lần tắt đèn này bọn họ không tiến vào phòng 329, nhưng lòng vòng một hồi, cuối cùng họ vẫn…
Đi theo con đường ban đầu.
Tuy nhiên, bất kể hiện tại trong lòng Ôn Giản Ngôn đang âm thầm lo lắng điều gì thì tiếp theo họ vẫn phải tiến đến phố buôn bán.
Bằng không, bọn họ sẽ bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này.
Tới khi đó, nếu muốn theo kịp tiến độ phe đen chỉ e là càng khó.
Hắn ngước mắt lên, kết luận:
“Mặc dù là vậy, nhưng chỉ e tạm thời chúng ta không thể hành động.
Dù sao hiện tại trong tay chúng ta không còn đạo cụ có thể đi dưới đoạn đường mưa dài, cũng không có bản đồ trấn nhỏ, càng không biết vị trí phố buôn bán ở đâu.
Do đó, những gì chúng ta có thể làm tiếp theo là tiếp tục chờ.”
Chờ đợi khoảnh khắc Vân Bích Lam đến phố buôn bán.
Ôn Giản Ngôn không chỉ là đội trưởng tiểu đội Vân Bích Lam mà còn là hội trưởng công hội nơi cô đang ở.
Với tầng quan hệ kép này, Vân Bích Lam có thể chia sẻ vị trí của mình trong phó bản cho Ôn Giản Ngôn.
Ắt hẳn lúc này bên kia vẫn đang di chuyển, thế nên Vân Bích Lam mới không gửi thêm tin tức gì.
Đợi đến khi phe đối thủ đến đích, đó chính là lúc đám Ôn Giản Ngôn khởi hành.
“Trong khoảng thời gian này, chúng ta cứ tiếp tục tìm kiếm manh mối trong trường tiểu học”
Ôn Giản Ngôn ngước mắt nhìn mọi người:
“Vậy… Đến giờ mọi người có thu hoạch gì chưa?”
Mọi người quay mặt nhìn nhau, lắc đầu.
Tóc Vàng xấu hổ nhún vai: “Bên trong hầu như toàn là chút đồ lặt vặt bàn ghế giáo viên, bàn ghế học sinh, sách vở… Tất cả đều rất bình thường, không có manh mối đặc biệt gì.”
Trần Mặc gật đầu:
“Đúng vậy, bên tôi cũng thế.”
“Chờ chút.” Ôn Giản Ngôn tựa hồ ý thức được điều gì: “Lúc mọi người tiến vào phòng học không thấy gian nào có tranh sơn dầu à?”
Tóc Vàng và Trần Mặc đều ngây ngẩn, gật đầu.
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn Bạch Tuyết và tên đội viên bị buộc phải đổi từ tiểu đội Chung Sơn sang tiểu đội họ: “Còn mấy người thì sao? Cũng thế hả?”
“…”
Bạch Tuyết trầm mặc, gật đầu thật khẽ.
Bả vai của vị đội viên tiểu đội Chung Sơn run lẩy bẩy, sợ hãi đáp: “Đúng, đúng vậy, chỗ tôi cũng không phát hiện ra bức tranh nào.”
Bọn có tổng cộng năm người, toàn bộ trường tiểu học cũng chỉ có sáu phòng, nói cách khác, chỉ còn một phòng học và phòng giáo viên là họ chưa tiến vào.
“Đi thôi, chúng ta cùng đi xem hai gian còn lại.”
Phòng học cuối cùng tối đen như mực, ngập tràn mùi ẩm ướt lạnh lẽo.
Luồng ánh sáng nhạt chậm rãi lia qua phòng học, lướt qua những chiếc bàn học thấp bé xộc xệch, xẹt qua trần nhả và vách tường bong tróc, cùng với vài bức vẽ nguệch ngoạc treo trên tường.
Vẫn không có tranh sơn dầu.
Chẳng những không có mà ngay cả ô da người cũng không thấy đâu.
Dựa theo quy luật bọn họ đúc kết trước đó, nếu như trong một tòa nhà không có bức tranh sơn dầu, cũng không có ô da người, vậy thì tại thời điểm “tai nạn” xảy ra, khả năng cao là nơi đó không có người.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, bất kể hiện trường phòng học lộn xộn hay hình ảnh họ nhìn thấy trước khi tiến vào trong tranh – sau ô cửa kính thấp thoáng dáng hình trẻ nhỏ, hiển nhiên nó đang chỉ về chiều hướng ngược lại… nơi này có “người”.
Vậy thì, lẽ nào hình ảnh đó là…
Ôn Giản Ngôn dán mắt vào đống tranh vẽ nguệch ngoạc trên tường, mắt khẽ nheo lại lộ vẻ suy tư.
Hắn quay đầu nhìn những người khác, đoạn hỏi: “Trong các phòng học mọi người tiến vào có những bức vẽ nguệch ngoạc như này không?”
Mọi người gật đầu.
Vậy thì đúng rồi.
Mặc dù trong trường tiểu học không có bất kỳ bức tranh sơn dầu nào, nhưng ở đây lại dán rất nhiều bức hoạ nguệch ngoạc, xem ra đây chính là đạo cụ môi giới mà tụi nhỏ ẩn náu.
Tuy nhiên điều này lại không thể lý giải rõ ràng vì sao không có số lượng ô da người tương ứng ở đây.
Ôn Giản Ngôn thay đổi suy nghĩ: “Đi thôi, chúng ta đến văn phòng giáo viên xem thế nào.”
Đoàn người tiến về phía căn phòng cuối cùng.
Cửa phòng trước mặt Ôn Giản Ngôn phát ra một tiếng “kẽo kẹt”, chậm rãi trượt vào bên trong.
Gian phòng tối tăm xuất hiện.
Giống hệt những nơi khác trong trấn nhỏ.
Căn phòng nhìn từ bên ngoài cực kỳ bình thường, bừa bộn và cũ kỹ.
Ngoài việc không có bóng người nào ra thì nó tràn ngập hơi thở sinh hoạt.
Ôn Giản Ngôn liếc sang bên cạnh, dừng mắt bên chân tường.
Ở đó có đặt một cái ô nhỏ.
Trong kệ đựng ô mục nát cũ kỹ có ba chiếc ô được cắm xiêu vẹo.
Cảm giác da người quen thuộc.
Xem ra, học sinh chịu ảnh hưởng một kiểu, giáo viên chịu ảnh hưởng một kiểu.
Ôn Giản Ngôn rút ô ra khỏi kệ đựng ô, phát ô cho mọi người sau lưng, sau đó cắm chiếc ô đã bị dấu tay xanh đen ăn mòn gần hết vào kệ đựng ô… Có lẽ chưa đầy vài phút nữa chiếc ô này sẽ lại trở nên nguy hiểm, nếu hiện tại đã có đạo cụ có thể sử dụng, vậy thì bọn họ không cần phải mạo hiểm ứng phó với đám lệ quỷ, cầm cái ô này đi vào trong mưa.
Ôn Giản Ngôn tiến lên, bước vào văn phòng.
Ánh sáng trong văn phòng rất tối, không khí nồng mùi ẩm mốc, tiếng mưa rơi lộp độp trên đỉnh đầu khiến bầu không khí càng thêm áp lực.
Chẳng bao lâu sau, Ôn Giản Ngôn đã tìm thấy thứ mình muốn tìm.
Ở sát vách tường bày ba bức tranh sơn dầu.
Vẫn là cùng một loại khung, một loại vải vẻ và bóng hình mơ hồ sở hữu khuôn mặt tái nhợt cứng đờ bên trong.
Một người đàn ông và hai người phụ nữ.
Ắt hẳn chân dung trong những bức hoạ là các giáo viên đã từng giảng dạy ở trường tiểu học.
Trần Mặc nhạy bén phát hiện khác thường:
“Chờ chút, nếu tại thời điểm ‘tai nạn’ phát sinh bọn họ đang ở cùng một phòng, vậy vì sao lại xuất hiện ba bức tranh sơn dầu mà không phải như trường hợp lần trước chúng ta gặp – một bức tranh có ba người?”
Ôn Giản Ngôn khẽ nheo mắt đáp:
“Tôi đoán… Có thể là do quan hệ huyết thống.”
Trước đây mỗi phòng bọn họ tiến vào hầu như toàn là nhà ở bình thường, là nơi sinh sống của người một nhà, giữa đôi bên có mối quan hệ huyết thống nối liền nhau.
Còn nơi này thì khác.
Đây là nơi mà giáo viên và hiệu trưởng có mối quan hệ máu mủ không cao, thế nên mới bị phân ở các bức sơn dầu khác nhau.
“Vợ chồng thì sao?” Trần Mặc hỏi.
Nếu vợ chồng có con, hiển nhiên bọn họ có mối quan hệ máu mủ với con của mình, nhưng giữa hai người lại không có bất kỳ mối quan hệ huyết thống nào.
Theo lý mà nói, lẽ ra hai người không nên xuất hiện trong cùng một tranh, nhưng…
Ôn Giản Ngôn gần như lập tức trả lời mà không cần suy nghĩ:
“Dịch thể.”
Trần Mặc không ngờ Ôn Giản Ngôn lại trả lời nhanh như vậy, không khỏi giật mình.
Đúng vậy.
Tuy rằng vợ chồng không có quan hệ huyết thống, nhưng giữa họ sẽ sinh hoạt vợ chồng, lâu dài sẽ có thể chất tương giao.
Nếu dựa theo quy tắc nọ, quả thật họ nên xuất hiện trong cùng một tranh.
Nhưng…
Trần Mặc quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn.
Đối phương ngẩng đầu, trầm ngâm nhìn bức tranh sơn dầu trước mặt, gò má trắng nõn ẩn hiện trong bóng tối, che giấu suy tư nơi đáy mắt.
Trần Mặc há miệng, nuốt lời định nói về bụng.
Anh ta luôn có cảm giác Ôn Giản Ngôn không hề dựa vào suy đoán logic để đưa ra kết luận.
Thay vào đó, hắn biết được vài thông tin mọi người không biết, thế nên mới nhanh chóng nhảy đến bước kết luận cuối cùng, hơn nữa còn chắc chắn kết luận của mình là chính xác.
Mà thực tế, đó lại là sự thật.
… Máu.
Ôn Giản Ngôn cụp mắt.
Sở dĩ hắn dám chắc chắn như vậy là bởi vì phó bản này không thể tách rời khỏi Vu Chúc.
Và trong tất cả các thực tiễn liên quan đến y, máu tươi chính là vật môi giới chủ chốt.
Một mùi máu tươi kỳ lạ – gần giống với mùi rỉ sắt – tựa hồ còn vương trên đầu lưỡi.
Đến tận lúc này hắn vẫn còn nhớ như in cảm giác chất lỏng màu vàng nhớp nháp nóng hổi trượt xuống yết hầu của mình, như muốn thiêu cháy tất cả cơ quan nội tạng của hắn.
Máu của hắn.
Máu của Đức Cha.
Máu của hai người dung hợp chặt chẽ trong cơ thể hắn, như thể chẳng bao giờ chia lìa.
Ôn Giản Ngôn vô thứ bặm môi, yết hầu khẽ run, không tự chủ được nuốt khan một cái.
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến giọng của Tóc Vàng: “Đội trưởng.
Ở đây có cái gì nè, tôi nghĩ cậu nên nhìn xem.”
Ôn Giản Ngôn thu hồi suy nghĩ của mình: “… Tôi qua ngay đây.”
Hắn quay đầu tiến về phía Tóc Vàng.
Đối phương đang đứng ở gần cửa sổ văn phòng, trên tường có treo một khung gỗ lớn.
Phía trên dán một vài bảng biểu nhiệm vụ giảng dạy, các thông tin mấu chốt như tên trường tiểu học, cùng với ngày tháng cụ thể đều ướt sũng, trở nên mờ nhoè, không thể luận nổi phía trên viết gì… Giống với mọi thứ khác trong trấn nhỏ này.
Tuy nhiên thứ Tóc Vàng muốn Ôn Giản Ngôn xem cũng không phải đống đó.
Một tay hắn ta cầm đèn pin, nét mặt đanh lại chỉ vào tấm ảnh cắm xiêu vẹo trên mép bảng gỗ: “Đội trưởng, cậu coi cái này.”
Mép bức ảnh ố vàng quăn queo, phía trên có vết nước mờ khiến hình ảnh bị nhoè.
Tuy nhiên, ngay cả như vậy thì vẫn có thể thấy rõ, đây chắc hẳn là bức ảnh chụp trước cổng trường.
Và trong ảnh…
Có bốn người.
Ôn Giản Ngôn đanh mặt, dán mắt vào nơi Tóc Vàng chỉ.
Ở rìa bức ảnh có người phụ nữ mặc chiếc váy đen với khuôn mặt bị mờ.
Dù rằng không thể thấy rõ khuôn mặt cô ta, nhưng trực giác mách bảo Ôn Giản Ngôn, “người” này nhất định là chủ nhân bức chân dung duy nhất trong căn nhà đổ nát nọ – cũng chính là dáng vẻ khi sống của vị khách phòng 408.
Nói cách khác, thực ra cô ta từng là giáo viên của trường học trong trấn?
Ôn Giản Ngôn đứng tại chỗ nhìn chằm chằm hình ảnh trước mặt.
Do đó, vấn đề ở đây là …
Vì sao khi “tai nạn” giáng xuống cô ta lại xuất hiện trong căn nhà đổ nát nằm rìa trấn?
Và, sự bất thường của những “học sinh” trong trường học này có liên quan đến cô ta không?
*
Mưa rơi ào ào.
Vân Bích Lam chật vật chạy về phía trước trong màn mưa, nước mưa nện trên người đã làm ướt toàn bộ quần áo của cô.
Giọng của Lockett phía trước vọng đến:
“Kiên trì một chút, sắp tới nơi rồi!”
Vân Bích Lam lau mặt, ngẩng đầu lên.
Cách đó không xa khoảng ba bốn mươi mét, loáng thoáng có thể nhìn thấy con đường dài ngoằn ngoèo, từng gian phòng lụp xụp hai bên đường tối om, có vẻ hiu quạnh khó lường.
Đáy lòng Vân Bích Lam chùng xuống.
Cô biết…
Đã đến phố buôn bán rồi.
Editor có lời muốn nói:
Xin lỗi mọi người vì mình đã lặn suốt một tuần và giờ mới ngoi lên đăng chương.
Thú thật là tuần trước là một tuần stress nặng với mình, kiểu tam tai hay vận hạn gì gì đó là nó đổ dồn hết vào tuần đấy luôn ấy.
Mình stress vì công việc và không sắp xếp được thời gian cân bằng giữa edit là làm việc, ốm đau hành phờ người (lúc đấy chỉ muốn nghỉ quách việc cho xong :> giờ thì hết rồi), xong đến lúc cần thì con lap lại dở chứng liệt bàn phím ;-;… Có lẽ tam tai nó dồn cả vào tuần trước nên sang tuần này mình bắt đầu quen với nếp sống mới, trộm vía x1000 là mọi chuyện có vẻ may mắn hơn 1 xíu và mình cũng có bàn phím mới để gõ rồi >v< Từ giờ mình sẽ cố ra chương đều nhé, cảm ơn mọi người đã chờ mình.
Hết chương 321
------oOo------.