Mưa rơi tí tách.
“Nhanh thêm chút nữa!”
Cách màn mưa lạnh thấu xương có thể nghe thấy tiếng Lockett gầm lên từ đằng xa.
Dưới nền trời xám xịt, con đường dẫn vào phố buôn bán ngày càng gần.
“…”
Vân Bích Lam cảm thấy trái tim mình đập thình thịch.
Cô tăng tốc chạy thục mạng cùng thành viên nhóm bên cạnh, cuối cùng lao vào một ngôi nhà ở cuối phố.
Tiếng mưa bị mái hiên che bớt.
Tất cả đều ướt sũng như chuột lột, đứng thở hổn hển ở khu vực khô ráo.
“Là, là chỗ này hả?”
Chung Sơn vuốt nước mưa trên mặt, sắc mặt tái mét bởi vì sinh mệnh bị cuốn trôi, thở không ra hơi hỏi.
Streamer có thể dùng ý niệm để đọc và viết móc tờ giấy vẽ đầy những nét, sau đó cẩn thận mở ra giơ lên, so sánh với khung cảnh bên ngoài.
Dưới ánh sáng tù mù, đường nét lộn xộn đan xen tạo thành hình ảnh khiến người ta bất an.
Mặc dù tạm thời chưa thể biết được toà nhà tương ứng với căn trong tranh, song vẫn có thể thấy rõ hình ảnh trong tranh là một phần của con phố này.
“Đúng vậy, chính là ở đây.”
Đối phương gật đầu khẳng định.
“Vậy… Tiếp theo chúng ta phải làm gì?” Một đồng đội trong nhóm hỏi.
Dường như Lockett cũng đang do dự.
Hầu hết các thông tin dựa vào ý niệm để vẽ ra đều khá mơ hồ, cũng rất ít khi có chỉ dẫn đặc biệt cụ thể.
Nói cách khác, tiếp theo bọn họ có hai lựa chọn, hoặc là đứng tại chỗ chờ đợi đội viên bên kia xuất hiện, hoặc là tiến sâu vào phố buôn bán, tìm kiếm khung cảnh chính xác được đề cập trong bức tranh họa bằng ý niệm.
Nhưng…
Đám Lockett cũng không quên lời cảnh báo mà ý niệm đưa ra cho mình.
Trong hình ảnh được họa bằng ý niệm, có một nơi cực kỳ đáng sợ.
Nó không có bất kỳ đường viền nào, chỉ có nét vẽ lộn xộn tạo thành một góc đen kịt, hệt như một cái lỗ đen có thể nuốt chửng hết thảy, quái dị và đầy bí ẩn.
Trong khi Lockett và những người khác đang do dự, Vân Bích Lam bước lên phía trước, âm thầm nhìn đường phố qua ô cửa sổ.
Hiển nhiên đây là một phố buôn bán bình thường, thậm chí là rất lâu đời.
Bất kể phòng ốc hai bên lụp xụp hay là con đường ngoằn ngoèo, tất cả đều mang một màu xám xịt ngột ngạt.
Cửa sổ và cửa ra vào mở toang tối om, bên trong không có lấy một bóng người, chỉ có quần áo, đồ lặt vặt và những mặt hàng khác là vẫn còn được đặt ở trên kệ, bị vùi sâu trong bóng tối, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một vài đường nét mơ hồ.
Toàn bộ đường phố trông đầy âm u.
Trong mưa cách đó không xa, thấp thoáng có một bóng đen xuất hiện.
Vân Bích Lam giật mình.
Cô nheo hai mắt nhìn kỹ…
Hình như có người đang đội mưa chạy vội về hướng này.
*
“Ù ù.”
Điện thoại di động của Ôn Giản Ngôn lại vang lên, phá vỡ sự im lặng trong văn phòng.
Hắn móc điện thoại di động ra, lập tức thấy được tin nhắn Vân Bích Lam gửi đến.
“!”
Ôn Giản Ngôn lập tức nâng cao tinh thần.
Hắn quay đầu nhìn những người khác: “Đi thôi, đến lúc chúng ta xuất phát rồi.”
“Vân Bích Lam đã đến chưa?”
Hai mắt Tóc Vàng sáng ngời.
“Đến rồi.” Ôn Giản Ngôn nhoẻn cười: “Không những vậy mà chắc bên kia cũng sắp gặp mặt phe đen.”
Về cơ bản, mọi thứ đang diễn ra theo đúng dự kiến.
Ôn Giản Ngôn cúi đầu nhìn chấm đỏ nho nhỏ hiển thị trên điện thoại, trong lòng tính toán phương hướng và khoảng cách của nhau.
Xem ra vị trí hiện tại của Vân Bích Lam cách bọn họ cũng không xa, cùng lắm chỉ khoảng hai ba trăm mét.
Điều này phù hợp với phỏng đoán của hắn.
Các khu vực trấn nhỏ mà cửa trong Khách sạn Hưng Vượng thông đến không phải hoàn toàn ngẫu nhiên, mà là chúng có liên quan với nhau.
Bức tranh hiện tại bọn họ tiến vào nằm ở căn phòng tầng hai, còn mục đích của đám phe đen, Lockett hiển nhiên là phố buôn bán trong bức chân dung phòng 329.
Hơn nữa, hai tầng trên dưới của Khách sạn Hưng Vượng là ảnh phản chiếu, vậy thì theo ý nghĩa nào đó, tầng ba cũng chính là tầng hai và ngược lại.
Bởi thế, bất kể ra sao thì khoảng cách giữa họ và Vân Bích Lam cũng không thể quá xa được.
Sau khi phân phát xong ba chiếc ô, cả nhóm nhanh chóng rời khỏi trường học, tiếp tục bước vào màn mưa, nhanh chóng lao tới vị trí đánh dấu mà Vân Bích Lam gửi.
*
Cùng lúc đó, bên trong phố buôn bán.
Không lâu sau khi Vân Bích Lam nhìn thấy bóng người, những người khác cũng lập tức nhận ra rằng có một tiểu đội lạ mặt đang chạy về hướng này.
Gần như chẳng cần suy nghĩ, bọn họ lập tức xác định được đấy là ai… Dù sao ngay từ ban đầu, đây cũng chính là mục đích họ có mặt ở phố buôn bán.
“Phe đen đã đến.”
Lockett mừng rỡ.
Ông ta mau chóng quay đầu thông báo cho các đồng đội của mình: “Mọi thứ đã sẵn sàng!”
Tuy rằng mục đích lần này đến đây của họ là hợp tác với phe đen, Lockett cũng vô cùng tự tin đối với vốn liếng của mình, cũng vô cùng chắc chắn đối phương sẽ chấp nhận lần hợp tác này.
Song, bất kể thế nào, về tình về lý mà nói thì bọn họ đang ở trong trạng thái đối địch, lỡ đâu đàm phán thất bại, chí ít cũng phải đảm bảo toàn thân trở ra.
Và đây cũng chính là lý do bọn họ chấp nhận tiểu đội Chung Sơn hành động cùng mình.
Khi tiếp xúc với kẻ địch trong phó bản hai phe đối lập trùng trùng nguy hiểm, hiển nhiên càng nhiều bài tẩy càng tốt.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi tất cả, Lockett cất bước về trước, đứng trong luồng sáng yếu ớt vẫy tay chào người trong mưa:
“Hey!”
Chẳng mấy chốc, bóng người trong mưa cũng chú ý tới vài vị khách không mời mà tới.
Hiển nhiên bọn họ cũng rất kinh ngạc.
Tuy nhiên sau khoảng lặng ngắn ngủi, đoàn người vẫn tiến về hướng này.
Trong phòng, cơ thể ai nấy cũng đều rơi vào trạng thái căng thẳng.
Dưới mái hiên u ám lặng bặt như tờ, chỉ có thể nghe được tiếng mưa rơi tí tách trên đỉnh đầu.
Các streamer cẩn thận điều chỉnh hơi thở của mình, tránh cuộc giao tranh trực tiếp có thể xảy ra.
Như bao streamer bình thường không có gì đáng chú ý, Vân Bích Lam đứng vị trí cách cửa không xa không gần.
Cô điều chỉnh góc độ một chút, từ mép cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Trong mưa, đoàn người nọ đang nhanh chóng tới gần.
Vân Bích Lam thận trọng nheo mắt, kìm nén nhịp tim đập loạn của mình..
Mặc dù còn một đoạn nữa, song cô có thể cảm nhận được rõ… Trên người đám người kia mang theo một loại hơi thở lạnh lùng – loại hơi thở mà chỉ những ai trải qua vô số phó bản, chứng kiến vô số tử vong mới có được.
Bọn họ chắc chắn là những streamer cực kỳ lão làng, không phải kiểu dễ chung đụng.
Trong đó, nổi bật nhất là hai nam streamer dẫn đầu.
Một người điển trai ăn mặc bảnh bao, cho dù bị mưa làm ướt cũng không có vẻ nhếch nhác.
Người còn lại đi bên cạnh y, tay chân dài ngoằng khẳng khiu hệt như côn trùng, toát ra hơi thở u ám lạnh lùng.
Dù rằng ngoại hình cả hai khác biệt, song Vân Bích Lam lại ngửi thấy một mùi giống nhau từ họ…
Đó là mùi nguy hiểm.
Đúng lúc này, một giọng nói kinh ngạc vang bên tai cô: “… Quý Ông?”
“???”
Vân Bích Lam giật mình quay đầu nhìn qua
Là Lockett.
Chờ chút, chẳng lẽ trước đây Lockett có quen thành viên tiểu đội phe đối diện…?
Chuyện này hơi tệ rồi đây.
Đáy lòng Vân Bích Lam bỗng chùng xuống.
Mặc dù cô biết sứ mệnh lần này của mình là gì, cũng biết khả năng lần này song phương hợp tác thành công rất cao… Và đây cũng do một tay Ôn Giản Ngôn thúc đẩy.
Tuy nhiên, hợp tác dưới tiền đề hai bên quen nhau và hợp tác dưới tiền đề hai bên không quen nhau sẽ có sự khác biệt về mặt bản chất.
Nếu là vế hai, cho dù mặt ngoài hai bên đạt thành thỏa thuận nhưng khả năng cao song phương đều có mưu đồ riêng, bằng mặt không bằng lòng, khó đạt thành liên minh bền vững, chưa đến nỗi tạo thành mối nguy hiểm lớn.
Còn nếu là vế trước…
Mọi thứ lại khác hoàn toàn.
Hai người này, một người là phó hội trưởng Thần Dụ, một người là cấp cao bên Vĩnh Trú, xác suất hai người từng gặp mặt trước khi tiến vào phó bản thật sự không thấp.
Mang theo tâm trạng nặng nề, Vân Bích Lam dán mắt nhìn nhóm người “Quý Ông” tiến vào khu vực mái hiên khô ráo.
Tệ hơn nữa là, xét theo bầu không khí hiện tại giữa hai bên, chỉ e quan hệ giữa họ… cũng không tệ lắm.
“Quý Ông, không ngờ Ngài cũng tiến vào phó bản này.”
Lockett nhiệt tình nghênh đón, chìa tay về phía đối phương.
“Cũng giống ông thôi.”
Quý Ông cởi chiếc mũ đội đầu ướt sũng của mình, kẹp dưới cánh tay, đoạn chìa tay bắt tay cùng Lockett, trên mặt nở nụ cười lịch sự thân thiện.
Y quay đầu nhìn lướt qua những streamer khác dưới mái hiên, tò mò hỏi:
“Vậy lần này ông ở phe nào?”
Ngay cả Vân Bích Lam cũng nhìn ra được, rằng đối phương biết rõ còn cố hỏi.
Không có chuyện thành viên phe đen không không tụ họp trò chuyện cùng nhau.
Nếu như hai người Quý Ông Lockett lần đầu gặp mặt, vậy thì Lockett chỉ có thể là thành viên phe đối địch, do đó, câu hỏi của Quý Ông nhất định là đang thăm dò thái độ hiện tại của họ.
Về điểm này, hiển nhiên Lockett cũng hiểu rõ.
“Là phe đỏ.”
Ông ta đáp.
Quý Ông giả bộ thở dài: “Vậy à, thế thì tiếc quá.
Xem ra lần này chúng ta cũng không gặp may, bị đưa vào bức tranh có đội ngũ khác.”
“Nhưng… Chỉ cần mục tiêu giống nhau, chuyện ấy cũng đâu có nghĩa lí gì, Ngài nói đúng chứ?”
Lockett ẩn ý mở lời.
“Ồ?”
Khoé môi Quý Ông nở nụ cười khó đoán: “Ông có ý gì?”
Tiếp đó, Lockett thuật lại vắn tắt chuyện của Ôn Giản Ngôn và Bạch Tuyết, đồng thời thú nhận mục đích của mình: “… Tôi không có thành kiến gì với Bạch Tuyết, nhưng như Ngài biết đấy, tên đó rất ‘tà’.”
“!”
Nghe đến đây, Vân Bích Lam giật nảy mình.
Rất ‘tà’…?
Ý ông ta là sao?
Cô không có nhiều hiểu biết về top 10.
Trước đó cô vẫn luôn tưởng nguyên nhân Lockett chuyển sang phe đen là vì không thể đoạt quyền ở bên phe đỏ, từ đó sinh ra cảm giác không cam lòng.
Nhưng giờ có vẻ… Mọi thứ không như cô nghĩ? Thay vào đó là có liên quan đến Bạch Tuyết?
Vân Bích Lam còn chưa suy nghĩ kỹ thì đã nghe thấy đối phương nói tiếp:
“Về mấy thứ như phần thưởng, mặc dù tôi cũng muốn lắm, nhưng so với mạng sống thì chúng chẳng đáng một xu.”
Lúc này, streamer có tứ chi dài khẳng khiu hệt như côn trùng, nhãn cầu hơi lồi ra, khí chất âm u đột nhiên lên tiếng:
“Thế nên, hiện tại ông định hợp tác với chúng tôi?”
Chất giọng của gã cũng y như con người của gã, mang theo một chút âm sắc khàn khàn quái dị, khiến người nghe phải rùng mình.
“Đúng vậy.”
Lockett gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười như có như không, ngữ điệu khiêm tốn đáp: “Ngài yên tâm, mặc dù năng lực của chúng tôi không thể so với bất kỳ người nào trong top 10, nhưng chỉ cần sử dụng thích đáng, nói không chừng chúng tôi có thể trở thành quân cờ cực kỳ hữu dụng…”
Trong suốt quá trình, Vân Bích Lam vẫn luôn dán mắt nhìn tiểu đội phe đen đối diện.
Cô khẽ nhíu mày.
Theo lý mà nói, khi một tiểu đội streamer kỳ cựu của trận doanh đối địch đến xin hàng, điều này chẳng khác gì việc tự tay dâng cho bọn họ con dao có thể cắm thẳng vào tim phe địch.
Đây là ưu thế đưa đến tận cửa, song, không biết có phải là Vân Bích Lam nảy sinh ảo hay không… Cô cứ luôn cảm thấy rằng đám người phe đen không quá vui mừng trước quyết định của Lockett, thậm chí ngay cả cảm thấy bất ngờ cũng rất ít.
Như thể, bọn họ đã đoán trước được tình huống này sẽ xảy ra.
“Ha ha.”
Quý Ông bỗng nhiên bật cười thành tiếng: “Tất nhiên đây là chuyện tốt.”
Song, Lockett còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì chợt nghe thấy đối phương chuyển chủ đề, mỉm cười nói: “Chỉ tiếc… chỉ tiếc việc ông tới đây có lẽ cũng nằm trong kế hoạch của Pinocchio.”
“!”
Con ngươi của Vân Bích Lam co lại.
“Gì chứ?”
Lockett nhíu mày, trên mặt lộ rõ vẻ không vui: “Chờ chút, Quý Ông, Ngài nói như vậy thật sự có chút vô lý.
Chẳng lẽ ý của Ngài là, để làm gián điệp hai mang nên chúng tôi cố ý biểu hiện dáng vẻ quy hàng cho Ngài xem?”
“Không, không, tất nhiên là tôi không có ý đó.”
Quý Ông vẫn nở nụ cười ôn hòa lễ độ, thế nhưng, cặp mắt kỳ lạ như được làm từ sắt kia lại chậm rãi lướt qua từng streamer trước mặt.
Vân Bích Lam buộc bản thân không được để lộ bất kỳ manh mối nào.
Song cô vẫn cảm nhận được, sau lưng mình đã toát mồ hôi lạnh khi ánh mắt đối phương lướt qua người.
“Chỉ là… Sao ông không nghĩ kỹ lại, làm sao mà ông biết được sự tồn tại của cái tên Bạch Tuyết chứ?”
Quý Ông cười hỏi:
“Chẳng phải chính miệng đối phương nói cho ông biết sao?”
Cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân vọt thẳng lên trên đỉnh đầu.
Lockett cau mày: “Nhưng…”
Tựa hồ ông ta còn muốn biện giải gì đó, song lại bị Quý Ông nhẹ nhàng cắt ngang:
“Tình cờ nghe thấy? Ông thật sự tin có chuyện tình cờ kiểu này à?”
Cuối cùng cặp mắt màu xám của y cũng rời đi chỗ khác, lần nữa dừng ở trên người Lockett: “Hoặc nói, ông tưởng một streamer cao cấp xếp hàng thứ tám sẽ sơ suất trong chuyện này?”
Mặt Lockett hết đỏ rồi trắng.
Gian phòng nhỏ hẹp chìm vào khoảng lặng, không khí lạnh lẽo ẩm ướt như ngưng tụ lại, đè ép khiến người ta không thở nổi.
Quý Ông quay đầu nhìn về phía sau.
Ngoài cửa, trên nền trời màu xám đen, mưa rơi tí tách xuống đất, xa xa là làn sương mù mịt, liếc mắt không thấy bóng người.
Y thở dài nhìn Anis bên cạnh, đoạn nói:
“Xem ra chúng ta đã quá xem thường người mới kia.
Thật sự không ngờ trong thời gian ngắn vậy hắn đã có thể đoán được tình cảnh của mình… Rõ ràng lần gặp mặt trước hắn còn chẳng biết gì về thế cục tổng thể, kết quả nhanh vậy liền bắt kịp, hơn nữa còn dùng cách này để bù đắp khoảng cách thông tin giữa chúng ta…”
Quý Ông khẽ mỉm cười, nhưng đáy mắt lại chẳng có ý cười nào hết:
“Đúng là hậu sinh khả uý, mấy lão già như chúng ta không so bì được.”
“Hừ” Anis khịt mũi không đáp.
“Đáng tiếc.”
Quý Ông lắc đầu:
“Khó khăn lắm mới chiếm được ưu thế, cứ vậy mà bị đối thủ đuổi kịp thì đúng thật là có chút không cam lòng.”
“Có gì không cam lòng.” Anis đáp: “Đây chẳng phải đúng dịp sao?”
Khuôn mặt tái nhợt của gã không có bất kỳ biểu cảm nào, mang theo vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, không hiểu sao khiến người ta rùng mình.
Phòng livestream [Khách sạn Hưng Vượng]
“Hê!”
“Hê!!!”
“Mọi thứ đang dần trở nên thú vị!!”
“Thú thật, ban đầu tôi thật sự tưởng cho đến cuối cùng phe đỏ cũng không biết gì, Kết quả không ngờ, streamer bên kia tên Ôn Giản Ngôn phải không nhỉ? Không ngờ hắn chỉ dựa vào cái đầu đã phát hiện điều bất ổn, cuối cùng binh thoát hiểm chiêu[1], cứ thế bù đắp chênh lệch về tiến độ giữa song phương, rất đỉnh.
”
“Quý Ông không hổ là phó hội trưởng Thần Dụ.
Mặc dù y chỉ đứng thứ mười nhưng thực sự rất đáng sợ, lòng dạ thâm sâu khó lường.”
“Thâm sâu có ích lợi gì? Chẳng phải vị trí hiện tại của hắn đã bị bại lộ rồi sao? Tôi vừa từ phòng livestream bên cạnh trở về, phe đỏ bên kia đã chạy tới đây, cười chết mất… Rõ ràng bên này chạy tới đây sớm hơn bên kia, không nhờ nhoắng cái đã bị đuổi kịp, tính là ưu thế quái gì chứ.”
Trong phòng livestream, những người ủng hộ phe đen và phe đỏ cãi nhau nảy lửa.
“Mấy người ầm ĩ thế, muốn đấm nhau thì ra ngoài mà đấm, đừng đứng chắn ở chỗ này làm ảnh hưởng đến trải nghiệm xem của người khác, được không?”
“Chậc, hơn nữa cãi nhau kiểu này để làm gì? Mấy người không phát hiện sao, Anis sắp ra tay rồi.”
“Hí hí, kẻ hủy diệt đoàn chiến xuất kích!”
*
“Chờ chút…”
Lockett đứng canh tựa hồ ý thức được điều gì đó, vội vàng tiến lên một bước, nói: “Tuy rằng tôi không biết vì sao mọi người lại khẳng định nhóm Pinocchio sẽ tới theo bọn tôi, nhưng chuyện này tôi quả thật không biết.
Có điều, tôi sẵn lòng phối hợp…”
“Không cần.”
Anis đáp
Chẳng hiểu sao trong giọng nói của gã lại mang theo một chút ý vị khiến người ta run rẩy.
Biết tiểu phe đỏ có thể đến bất cứ lúc nào, bầu không khí trong tiểu đội phe đối địch bỗng chốc thay đổi, dường như tất cả trở nên nóng nảy, như thể tiếp theo phải vội vàng làm cái gì đó.
Cặp mắt lồi u ám mang theo ánh sáng tà quái dị thường của Anis quét qua từng người trước mặt:
“Bọn tôi đang vội, không thể ở lại chơi trò gia đình cùng với các người.”
Lockett đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Ông ta quay đầu nhìn Quý Ông quen biết mình: “Chờ chút… Quý Ông, ngài hãy nói đỡ tôi vài câu…”
Song, Lockett còn chưa kịp dứt lời đã bị Quý Ông cắt ngang.
Đối phương vẫn mang dáng vẻ hào hoa phong nhã, phong độ nhẹ nhàng, trên mặt vẫn nở nụ cười ôn hòa lễ độ, cứ như vô cùng thân thiện với mọi người.
“Xin lỗi”
Quý Ông cười tiếc hận, nhưng cảm xúc nơi đáy mắt lại lạnh lùng bình tĩnh, như thể hết thảy đều không quan tâm, không thèm để ý.
Y thản nhiên nói:
“Đây là quyết định của đội trưởng.”
Y sẽ can thiệp.
Quả thực cứ như…
Y rất vui khi được chứng kiến cảnh mọi người bỏ mạng.
“Nếu đã như vậy, đừng trách tao không khách khí!”
Lockett cắn chặt răng, hung tợn gằn.
Nếu không thể thuyết phục được đối phương, điều ông ta có thể làm chính là cá chết lưới rách: “Đừng quên, về mặt nhân số bên tao đang chiếm ưu thế!”
Cách đó không xa, Quý Ông đứng một bên lắc đầu, mỉm cười thở dài: “Đừng bảo mấy người tưởng rằng, chênh lệch về mặt nhân số thật sự có ý nghĩa đấy nhé?”
Tuy nhiên Lockett còn chưa kịp làm cái gì thì chợt nhận ra… Bản thân không thể cử động.
Hay nói đúng hơn, trong toàn đội ngũ, hầu như mọi người đều mất sức lực, như thể bị loại độc tố nào đó làm cho tê liệt, lại giống như bị tồn tại vô hình nào đó trói buộc, khiến bản thân không thể phản kháng vẫy vùng.
“Không khách khí?” Anis mỉm cười: “Mày tính làm gì cơ?”
Đáy mắt mọi người hiện rõ vẻ hoảng sợ.
Đây là… nghiền ép về mặt sức mạnh.
*
Mưa từ bầu trời ảm đạm trút xuống.
Một nhóm nhỏ đang băng nhanh qua màn mưa, tiến về phía đích của mình.
Tốc độ của họ đã là nhanh nhất, song vẫn không thể tránh khỏi việc bị thực tế làm chậm lại.
Đường trong trấn nhỏ gập ghềnh, hướng xây của các phòng ốc cũng không theo một đường thẳng, rất khó đi thẳng.
Dù rằng nhìn trên bản đồ chỉ có hai ba trăm mét, nhưng khi hành động thực tế lại dài hơn nhiều.
Mặc dù bọn họ có ba chiếc ô có thể thay phiên sử dụng, song thỉnh thoảng vẫn buộc phải chạy vào dưới mái hiên nào đó trú mưa, đề phòng con quỷ dưới ô hiện hình, và cũng để ngăn cơ thể bị ướt khiến sinh mệnh bị tiêu hao cạn kiệt.
Dù vậy, bọn họ càng ngày càng đến gần chấm đỏ.
Chỉ còn khoảng nửa chặng đường cuối cùng.
Nhưng đúng lúc này…
“Ù ù.”
Điện thoại di động trong túi Ôn Giản Ngôn vang lên.
“…”
Ôn Giản Giản dừng lại, một tay cầm chiếc ô có dấu tay trên cán, tay còn lại thò vào túi móc điện thoại.
Hắn biết, sự tình đã phát triển đến nước này thì Vân Bích Lam sẽ không vô cớ lãng phí thời gian để gửi tin nhắn vô ích, dẫn tới hậu quả có thể bị phe địch phát hiện.
Thế nên, kể cả mạo hiểm một chút thì Ôn Giản Ngôn cũng không bỏ quả tin nhắn đối phương gửi tới lúc này.
Ngón tay cái ướt sũng quẹt màn hình, màn hình lập tức sáng lên.
Quả nhiên là Vân Bích Lam gửi tới.
Tin nhắn lần này còn ngắn hơn trước.
Chỉ có hai từ ngắn ngủi.
“Đừng đến”
Không có dấu chấm câu.
Hai chữ màu đen lập lòe trên màn hình ướt nhẹp, bị nước mưa trên màn hình làm mờ phóng đại, có vẻ cực kỳ chói mắt trong màn mưa âm u vô tận, gần như khiến người ta phải giật mình.
Nhịp thở của Ôn Giản Ngôn thoáng chững lại.
Hắn đột ngột dừng chân.
Cách đó không xa, Tóc Vàng chú ý tới động tác của hắn, từ xa gọi to: “Đội trưởng, sao thế!!”
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại, chỉ vào ngôi nhà bên cạnh.
Đây là ám hiệu bọn họ đặt ra từ đầu.
Trong trường hợp có chuyện xảy ra, lập tức hông báo cho đồng đội rời khỏi màn mưa, tiến vào khu vực khô ráo.
Dưới sự chỉ đạo của Ôn Giản Ngôn, tất cả thành viên đều chạy về phía mái hiên.
Chẳng mấy chốc, cả nhóm lại tiến vào khu vực an toàn.
Bọn họ thở hồng hộc nhìn Ôn Giản Ngôn:
“Sao, sao vậy, đã xảy ra chuyện à? Có phải ô có vấn đề gì không?”
Ôn Giản Ngôn đanh mặt lắc đầu, giơ màn hình điện thoại cho mọi người xem.
Sau khi nhìn thấy hai chữ kia, ai nấy đều giật mình.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Nếu tôi đoán không sai…” Ôn Giản Ngôn ngước lên, trên mặt hiện vẻ nghiêm túc hiếm gặp, gằn từng chữ đáp: “Rất có thể Vân Bích Lam đã bại lộ thân phận.”
Không biết có khả năng là đang gặp nguy hiểm gì.
Dựa theo tin nhắn lần trước, đám Lockett đã gặp mặt phe đen.
Cưa bàn đến việc toàn bộ thành viên phe đen đều là streamer kỳ cựu thì ở đó còn có Quý Ông và Anis nằm trong top 10, hầu như không có nguy hiểm nào mà họ không giải quyết được… Hơn nữa thời gian hiện tại quá ngắn, trong thời gian ngắn như vậy bọn họ khó mà tìm được trung tâm nguy hiểm của phố buôn bán.
Vậy thì, chỉ còn lý do cuối cùng để Vân Bích Lam gửi tin nhắn kia.
Thân phận của cô đã bại lộ.
Ôn Giản Ngôn cụp mắt liếc nhìn màn hình điện thoại.
Chấm đỏ không biến mất.
Nói cách khác, tuy rằng tin nhắn được gửi đi nhưng Vân Bích Lam tạm thời vẫn chưa chết.
Gần như chẳng cần suy nghĩ, hắn lập tức đưa ra kết luận.
Đây là một cái bẫy.
Mặc dù tiểu đội phe đen phát hiện thân phận của Vân Bích Lam nhưng chúng tạm thời chưa giết cô, nhất định là vì muốn lợi dụng cô, sau đó dẫn dụ những người còn lại tới.
Thế nên Vân Bích Lam mới bảo họ đừng tới nữa,
“!!!”
Sau khi nghe xong suy luận của Ôn Giản Ngôn, mọi người đều há hốc mồm.
“Cái gì???” Giọng của Tóc Vàng bất giác lên tông: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ???”
Tuy rằng thời gian ở chung giữa hắn ta và Vân Bích Lam không tính là dài, nhưng cùng nhau trải qua phó bản và biết bao nguy nan, từ lâu hắn đã coi cô là đồng đội vào sinh ra tử.
Trần Mặc cũng nghiêm mặt, song vẫn không nói lời nào, chỉ nhìn Ôn Giản Ngôn, chờ hắn quyết định.
Ôn Giản Ngôn nhét điện thoại di động vào túi, ngước mắt nhìn mọi người trước mặt.
Bỗng, hắn nhoẻn cười, cặp mắt màu hổ phách khẽ nheo, mang theo một chút bình tĩnh như nắm chắc phần thắng:
“Được rồi, đi thôi.”
Những còn lại đều sửng sốt, hiển nhiên không theo kịp tâm tư khó lường của Ôn Giản Ngôn: “… Hả?”
“Đến phố buôn bán.”
Ôn Giản Ngôn nhún vai, đáp bằng giọng điệu nhẹ bẫng.
… Ngay cả khi biết đó là cạm bẫy, vậy thì thế nào?
Có là núi đao biển lửa hắn cũng xông vào.
Hết chương 322
[1] 兵出险招 – Binh thoát hiểm chiêu: Tìm ra cách giải quyết vấn đề mới, lạ để giành chiến thắng một cách bất ngờ.
------oOo------.