Giữa trấn nhỏ chìm trong màn mưa, một nhóm người đang di chuyển về trước với tốc độ nhanh nhất.
Chẳng mấy chốc, cách màn mưa mịt mờ, một con đường chết màu xám xuất hiện cách đó không xa.
Đường phố không một bóng người, con đường quanh co kéo dài về phía xa xôi xám xịt, cứ như không có điểm cuối.
Nhà cửa hai bên trống không, cửa sổ cửa chính đen kịt mở rộng, không hiểu sao mang cho người ta cảm giác bất an.
Mặc dù tạm thời vẫn chưa tìm thấy nơi gọi là “cửa hàng tranh”, nhưng mọi thứ trước mặt gần như giống hệt bức tranh sơn dầu phòng 329.
Ôn Giản Ngôn cúi đầu, liếc mắt nhìn màn hình điện thoại bị nước mưa làm ướt nhẹp trong tay.
Chấm đỏ hơi nhấp nháy đã ở gần trong gang tấc.
Hắn nhìn theo hướng chỉ dẫn.
Đó là một cửa hàng nằm ở rìa phố buôn bán, cửa chính tối om mở toang, bên trong tĩnh lặng, không có một chút hơi thở người sống nào.
Theo định vị của hệ thống, lẽ ra Vân Bích Lam phải ở đây mới phải..
Hiển nhiên những người khác cũng ý thức được điểm này, cẩn trọng giảm tốc.
“Là chỗ này sao?” Tóc Vàng lo lắng hỏi.
“Đúng vậy.”
Ôn Giản Ngôn cất điện thoại về túi rồi trả lời.
Cách đó không xa, cửa hàng mục tiêu đứng lẳng lặng đứng dưới màn mưa.
Màn mưa mịt mù rơi xuống khiến mặt tiền cửa hàng trở nên lu mờ, bên trong không có chút động tĩnh nào, có vẻ quái dị bất thường.
Kể cả không cần nhắc nhở, tinh thần cảnh giác của mọi người cũng được đẩy lên cao nhất.
Bọn họ đều biết rằng đây là một cái bẫy.
Mặc dù biết vị trí của họ đã bại lộ, song đối phương cũng không lập tức lao lên tấn công.
Bởi vì bọn chúng hiểu rõ, mục tiêu và vị trí tiếp theo của mình đã bại lộ, kể cả lập tức loại bỏ toạ độ của Vân Bích Lam cùng lắm cũng chỉ làm chậm quá trình di chuyển của nhóm Ôn Giản Ngôn, không thể xoay chuyển thế cục.
Vậy nên, bọn chúng không giết Vân Bích Lam, thay vào đó là lợi dụng cô để chuẩn bị tóm gọn mẻ.
“Thế nên… Tiểu đội phe đen ở đâu đó quanh đây à?” Trần Mặc dán mắt nhìn cửa hàng cách đó không xa, khẽ giọng hỏi.
“Không…”
Ôn Giản Ngôn suy nghĩ chốc lát, chậm rãi lắc đầu trả lời: “Trái lại, tôi cảm thấy khả năng cao bọn họ không có ở đây.”
Tất nhiên thiết lập mai phục ở xung quanh phương án lý tưởng nhất, nhưng vấn nằm ở chỗ, thời gian ở lại trấn mưa sau mỗi lần tắt đèn có giới hạn.
Thời gian chỉ có một giờ ngắn ngủi, hiện tại đã trôi qua hơn hai mươi phút, nếu muốn quay lại Khách sạn Hưng Vượng, bọn họ cần phải lấy được bức tranh và đối phó với lời nguyền trong đó.
Không còn nhiều thời gian cho tiểu đội phe đen.
Quan trọng hơn là…
Nếu đối phương phát hiện ra rằng vị trí của mình đã bại lộ, vậy thì chắc chắn bọn họ cũng nhận ra: phe đỏ đang đuổi kịp tiến độ, ưu thế của họ đang dần biến mất.
Nếu không nhanh tay, khoảng cách về nhận thức và thông tin giữa hai bên sẽ càng ngày càng nhỏ, thẳng đến khi hoàn toàn biến mất.
Ôn Giản Ngôn không nghĩ rằng bọn họ sẽ bỏ lỡ cơ hội quý giá như vậy chỉ để mai phục trong cửa hàng, chờ đợi một đội phe đỏ có thể đến, hoặc không – vì cảm thấy nguy hiểm.
Và tin nhắn Vân Bích Lam gửi đến…
Có hai khả năng.
Hoặc là cô nhân lúc đối phương không chú ý gửi đi… Tuy rằng sẽ rất khó khăn vì có nhiều streamer cao cấp xung quanh.
Nhưng, dù sao Vân Bích Lam cũng chẳng phải hạng tầm thường, khả năng làm ra thao tác gửi tin cực nhanh cũng không phải không thể.
Tất nhiên, còn một khả năng thứ hai.
Đó chính là, tin nhắn này được phe đen nhắm một mắt mở một mắt để cô gửi.
Nếu như phe đỏ quan tâm đến sự an nguy của đội viên của mình, vậy thì cho dù nhận được cảnh báo và cũng biết rõ nơi này sẽ có cạm bẫy, bọn họ vẫn sẽ chui đầu vào lưới.
Còn nếu phe đỏ càng quan tâm đến sự an nguy của các thành viên còn lại, vậy thì sau khi nhìn thấy cảnh báo bọn họ sẽ bỏ cuộc, khi đấy, kế hoạch của phe đen cũng thành công rồi.
Sau khi đèn thắp sáng, khả năng cao streamer bị kẹt trong trấn nhỏ sẽ phải bỏ mạng.
Nếu không sử dụng tọa độ lần này, lần sau nó sẽ không còn hữu ích.
Vậy thì, phe đen có thể giữ vững lợi thế của mình, loại trừ mối đe dọa lớn nhất trước mắt.
“Tóc Vàng.”
Ôn Giản Ngôn hô lên: “Anh có thể nhìn thấy tình hình bên trong không.”
Tóc Vàng tiến lên một bước, đoạn hít sâu một hơi, hai mắt nhắm chặt.
Chờ đến khi hắn ta mở hai mắt, con ngươi đã lóe lên ánh sáng vàng mờ nhạt, hiển nhiên là đã kích hoạt thiên phú.
Hắn ta hít sâu một hơi, cẩn thận nhìn vào bên trong.
“Tôi thấy các giá hàng.”
Giọng của Tóc Vàng bị tiếng mưa xung quanh át đi, có vẻ hơi xa xăm.
“Là một cửa hàng may mặc,” Tóc Vàng chậm rãi di chuyển bước chân, ghé mắt nhìn vào bên trong theo ô cửa sổ mở rộng, trong mắt hắn ta lóe lên ánh sáng lờ mờ: “Trên giá toàn là quần áo.”
Những người còn lại yên tĩnh lắng nghe.
Động tác của Tóc Vàng bỗng khựng lại.
“Tôi nhìn thấy người.”
“!”
Mọi người giật mình, bất giác nín thở.
“Mấy người đó… Đều dựa vào tường.” Tóc Vàng tường thuật: “Nhìn không rõ là còn sống hay đã chết.”
“Có Vân Bích Lam sao?”
Tóc Vàng chần chờ lắc đầu:
“… Tôi vẫn chưa thấy.”
Dù sao những thứ có thể nhìn từ cửa sổ và cửa chính cũng không nhiều, rất nhiều góc khuất bid ẩn nằm ở nơi không thể nhìn thẳng.
“Có điều gì kỳ lạ không?” Ôn Giản Ngôn hỏi: “Bất kỳ chi tiết nào cũng được.”
“Không có.” Tóc Vàng cẩn thận lia mắt nhìn toàn bộ cửa hàng thêm lần nữa, tiếp tục lắc đầu.
“…”
Ôn Giản Ngôn nhíu mày.
Chẳng lẽ cạm bẫy của đối phương đã mạnh đến mức này, kể cả Tóc Vàng kích hoạt thiên phú cũng không thể tìm được manh mối gì sao?
Hay là… phán đoán ban đầu của hắn là sai?
Nhưng bất kể thế nào, cứ chờ đợi ngoài đây cũng vô ích, chí ít phải tiến vào trong cửa hàng mới biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa, mấy chiếc ô trong họ cũng không chống đỡ được lâu.
Theo thời gian trôi qua, dấu tay xanh đen trên cán ô ngày càng đậm, bóng hình dưới mặt nước cũng từng chút trở nên rõ ràng.
Ôn Giản Ngôn dứt khoát quyết định: “Đi thôi.”
Cả nhóm cẩn thận bước vào bên trong cửa hàng.
Tất cả ều nâng cao tinh thần cảnh giác lên mức cao nhất, hơn nữa sẵn sàng sử dụng đạo cụ át chủ bài bất cứ lúc nào.
Một khi thật sự gặp phải chuyện gì vượt quá dự kiến, cả đám sẽ dứt khoát sử dụng… Khi đối thủ là nhân vật như Quý Ông Anis, mọi sự chuẩn bị đều là cần thiết.
Ý nghĩ bất kể thế nào “cũng không muốn lãng phí đạo cụ” tuyệt đối không được sinh ra, bằng không ngay giây tiếp theo rất có thể sẽ vong mạng.
Bọn họ cách cửa tiệm ngày càng gần.
Bên trong tối đen như mực, toả mùi ẩm thấp âm u, đường nét của các bóng đen mơ hồ, nhìn từ bên ngoài khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, cất bước đi vào trong cửa.
Quả nhiên giống như những gì Tóc Vàng nói, nơi này là một cửa hàng may mặc bình thường.
Quần áo kiểu cũ dính vô số tro bụi treo trên giá, đứng bất động trong màn đêm.
Diện tích cửa tiệm không lớn.
Ở bức tường phía xa xa là mấy người nằm la liệt bất động dưới đất, nhìn từ đằng xa rất khó phán đoán được là họ còn sống hay đã chết.
Bóng tối bao trùm lấy họ, chỉ có thể nhìn thấy số lượng nhưng không thể phân biệt được ai với ai.
Ôn Giản Ngôn nhíu mày.
Số lượng này không đúng.
Tiểu đội Chung Sơn cộng thêm Vân Bích Lam là năm người, tiểu đội Lockett cũng có năm người, mà hiện tại nằm gục dưới đất chỉ có chín người.
Tóc Vàng là người duy nhất có thể nhìn xuyên bóng tối, khẽ nói:
“Vân Bích Lam không ở chỗ đây.”
… Vân Bích Lam không nằm trong số đó?
Chuyện này là điều không thể.
Vị trí được hiển thị trên điện thoại là đây!
Và quan trọng hơn, Ôn Giản Ngôn vốn tưởng rằng khi bản thân vừa tiến vào cửa sẽ bị đánh lén.
Nhưng cho đến hiện tại, toàn bộ cửa tiệm đều có vẻ sóng yên biển lặng, hoàn toàn không thấy dấu vết cạm bẫy nào hết.
Có điều gì đó hơi lạ.
Không, không phải hơi, mà là vô cùng kỳ lạ.
Một cảm giác bất an ấp ủ trong lòng, dần dần bén rễ nảy mầm.
Ôn Giản Ngôn quay đầu phía sau.
Bạch Tuyết vẫn không nói năng gì, đi cuối đội ngũ.
Song cậu cũng bước vào bên trong cửa hàng, hai mắt cụp xuống, khuôn mặt trắng như tuyết có vẻ cực kỳ chói mắt trong hoàn cảnh tối tăm.
Trên mặt cậu không có biểu cảm gì, tựa hồ cũng không định cảnh báo gì hết.
Nếu nhà ngoại cảm không lên tiếng, vậy thì cho dù nơi này có nguy hiểm cũng không đạt đến trình độ uy hiếp tính mạng toàn đội.
“Mọi người ở chỗ này chờ tôi.”
Ôn Giản Ngôn nói.
Những người còn lại dừng bước – dừng ở vị trí an toàn có thể rời khỏi cửa hàng bất cứ lúc nào.
Theo cách này, cho dù Ôn Giản Ngôn gặp phải nguy hiểm bọn họ cũng có thể ứng cứu ngay lập tức.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, mạnh dạn bước lên phía trước, cẩn thận đến bên người gần mình nhất.
Hắn ngồi xổm xuống, chiếu đèn pin trong tay vào mặt đối phương.
“…!”
Ôn Giản Ngôn kinh hãi.
Đồng tử của hắn co lại, đầu ngón tay khẽ run lên, suýt làm đèn pin trong tay rơi xuống.
Dưới ánh đèn pin chao đảo, khuôn mặt người nọ tái đến cùng cực, hệt như đang đeo một chiếc mặt nạ lạnh lẽo bằng sứ, đường nét khuôn mặt mơ hồ, thứ duy nhất có thể thấy rõ là khoé miệng vểnh cao… Quả thực giống y như những vị khách trong khách sạn và đám streamer bỏ mạng bị nước nhấn chìm.
Ôn Giản Ngôn cố gắng kiềm chế bản thân không lui về sau, hít sâu một hơi, buộc bản thân đứng tại chỗ.
Không đúng.
Nếu như người này đã chết thì lẽ ra gã ta phải giống như những người người chết khác trong trấn nhỏ, bị nước mưa vô tận nuốt chửng, chứ không phải nằm ngổn ngang bất động thế này.
Ôn Giản Ngôn lấy lại bình tĩnh, sau đó lớn mật vươn tay, nhanh chóng mò mẫm trên người “thi thể” bất động.
Mặc dù cơ thể cứng đờ lạnh lẽo nhưng động tác của hắn cực kỳ thành thạo, như thể đã diễn luyện hàng trăm hàng ngàn lần từ lâu, hiểu cực kỳ rõ nơi một người có thể cất giấu bí mật của mình nằm ở chỗ nào.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Streamer to gan thật đấy, thế mà dám hạ tay thật.”
“Ha ha ha ha ha vừa nhìn đã biết tầng trên là fan mới rồi.
Ông chưa xem livestream của streamer được mấy lần phải không? Thật ra gan hắn rất bé, sở dĩ hắn dám ra tay chắc bởi đoán được mình làm như vậy sẽ không nguy hiểm gì, do đó mới xuống tay.”
“Á đù, thủ pháp lục soát toàn thân này chuyên nghiệp thế.”
“Ha ha ha ha ha đúng vậy! Quả nhiên là tay lão làng thì biết giấu đồ ở đâu… Bằng không cũng không chính xác tới vậy.”
“Hu hu… Tôi cũng muốn lục soát vợ.”
“?”
“?”
Chẳng mấy chốc, Ôn Giản Ngôn đã tìm thấy một thứ gì đó từ “xác chết”.
Sổ cầm tay màu đen, điện thoại di động và một số thứ lặt vặt vô dụng.
Giọng nói của Tóc Vàng vang từ đằng sau: “Đội trưởng, cậu đã tìm thấy gì rồi?”
“À”
Ôn Giản Ngôn giơ tay cầm chiếc điện thoại di động.
Màn hình điện thoại sáng lên.
Không thể mở khóa.
Đây không phải “máy móc” có thể mở khóa bằng mật khẩu trong thế giới thực, nó là một phần sinh ra từ phòng livestream Ác Mộng, chỉ có streamer ràng buộc với nó mới có thể mở ra.
“Người này chưa chết.” Hắn kết luận.
“Cái gì?” Mấy người sau lưng đồng loạt giật mình.
Đúng vậy, mặc dù mất đi đường nét khuôn mặt và khuôn mặt biến thành dáng vẻ người chết, thêm nữa cơ thể lạnh băng, không có nhịp tim và hô hấp… Thế nhưng, người này quả thực chưa chết.
Bằng không “điện thoại di động” của gã cũng sẽ biến mất theo cái chết của streamer, bị phòng livestream Ác Mộng thu hồi.
Tuy nhiên người này cũng không thể hoàn toàn xem như còn sống, mà là ở trong trạng thái nửa sống nửa chết.
Ôn Giản Ngôn dán mắt vào cổ áo ướt sũng của “thi thể”.
Cứ như đang có nước mưa chảy ra từ trong khe hở mặt nạ, từng chút từng chút làm ướt cơ thể gã.
Hiển nhiên, khi nào mưa nuốt chửng hoàn toàn thân xác kẻ này, gã sẽ hết đường cứu chữa.
Ôn Giản Ngôn đăm chiêu nhìn lướt qua mặt đất.
Hắn quyết định mau chóng quay đầu nhìn những người khác: “Lại đây giúp tôi một chút, lục soát tất cả những người còn lại một lần xem có thiếu gì không.”
Mấy người còn lại liếc nhau, lần lượt bước đến.
Với sự trợ giúp của những người khác, năng suất làm việc của Ôn Giản Ngôn được cải thiện rất nhiều.
Chẳng bao lâu sau, nhiều thứ hơn đã được tìm thấy.
Sau khi liếc mắt nhìn đống đồ dưới đất, Ôn Giản Ngôn nhanh chóng tin tưởng suy đoán trong lòng mình.
Tất cả bảng tên của họ đã biến mất.
Lúc mới tiến vào phó bản [Khách sạn Hưng Vượng], quản lý khách sạn luôn tươi cười đã nói với họ: “Đừng làm mất bảng tên”.
Hiển nhiên, đây chính là nguyên nhân sự việc.
Ở trong trấn mưa, khả năng cao “bảng tên nhân viên” của Khách sạn Hưng Vượng đóng vai trò bảo vệ.
Nếu bảng tên bị đánh mất trong trấn nhỏ, hiệu quả bảo vệ sẽ lập tức biến mất, kể cả đứng ở nơi khô ráo thì họ cũng dần bị mưa tưới ướt, thẳng cho đến khi bị kéo vào thế giới dưới nước.
Đột nhiên, một tiếng hô to cắt ngang dòng suy nghĩ của Ôn Giản Ngôn:
“Đội trưởng, ở đây có người sống.”
Ôn Giản Ngôn giật mình, bất giác quay đầu nhìn qua.
Trần Mặc nghiêng mình, để lộ người phía sau anh.
Gã xiêu vẹo dựa vào tường, cũng bị hôn mê bất tỉnh, song bất kể là mặt, hô hấp hay mạch đập… Tất cả đều bình thường, bảng tên cũng vẫn còn trên áo.
Thành viên tiểu đội Chung Sơn đứng đằng sau nhận ra gã, ngạc nhiên hô lên:
“… Đội trưởng?!”
Là Chung Sơn.
Ôn Giản Ngôn híp mắt:
“Còn người sống nào khác không?”
“Còn ba người nữa.” Trần Mặc ở phía xa nói.
Anh bổ sung thêm: “Một người trong đội Chung Sơn, hai người trong đội Lockett.
”
Khi mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào những người đang hôn mê, có người đang cận kề cái chết thì đứng cách đó không xa, Bạch Tuyết vẫn luôn dạt khỏi đám đông chợt ngước cặp mắt đen tuyền ma quái, nhìn về phía một cái kệ.
Một trận gió lạnh âm u lặng lẽ nổi lên trong tiệm.
Mấy bộ quần áo bị gió tốc lên, góc áo tung bay trong gió, dưới ánh sáng mờ ảo bày ra đường vân bằng da kỳ dị, gần như nhẵn nhụi.
“Tới rồi.”
Giọng nói khàn khàn của thiếu niên vang lên, văng vẳng trong cửa tiệm tối đen tĩnh mịch.
Khoảnh khắc cậu vừa dứt lời, trên bề mặt quần áo xuất hiện mấy khuôn mặt đang nhô ra, hốc mắt lõm sâu, miệng ngoác thật to, cứ như đang gào thét trong im lặng.
Hết chương 323
------oOo------.