“Thật hả?” Ôn Giản Giản ghé sát gần hơn, nói bằng giọng điệu chân thành: “Đừng miễn cưỡng quá.”
“Không miễn cưỡng không miễn cưỡng!!”
Đầu Chung Sơn lắc như trống bỏi.
Ôn Giản Ngôn “Chậc” một tiếng, thoạt nhìn có vẻ vô cùng tiếc nuối.
Hắn buông tay ra:
“Ok, nói đi, rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.”
Ánh mắt Chung Sơn chợt lóe.
Ôn Giản Ngôn nhạy bén bắt được vẻ mặt né tránh của đối phương.
Hắn nheo mắt nhìn chằm chằm người đàn ông mang vẻ mặt tái nhợt phía đối diện.
Chợt, hắn khẽ cười một tiếng, dùng giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng ôn hòa nói:
“Nhân tiện, tao khuyên mày đừng có nói dối hay che giấu bất kỳ điều gì trước mặt tao.”
“?!”
Nghe vậy Chung Sơn giật thót cả mình, vô thức ngẩng đầu nhìn Ôn Giản Ngôn.
“Nếu là thường ngày, có lẽ tao còn có thể rảnh rỗi chơi mấy trò mèo với mày.”
Ôn Giản Ngôn chớp mắt:
“Nhưng bây giờ thời gian của tao có hạn, thế nên nếu để tao bắt được mày nói dối, dù chỉ là chi tiết nhỏ nhoi nào đó không liên quan …”
Chàng trai nhoẻn cười xách cổ áo đối phương lên, ép gã nhìn về một hướng trong phòng.
Đó là một xác chết đang bước đi những bước cứng đờ.
Trên người nó mặc một chiếc áo da người màu xám đen, khuôn mặt trắng bệch như thể hoà tan trong bóng tối, thoắt ẩn thoắt hiện.
Khóe miệng nó nhếch lên cao, lộ ra nụ cười quái dị kinh khủng, tiếng máu nhỏ “tí tách” văng vẳng trong cửa hàng khiến người nghe sởn tóc gáy.
Nó giống như một cô hồn lang thang trong một cửa hàng tăm tối, tìm kiếm con mồi tiếp theo của mình.
“Thấy chưa?”
Giọng nói kèm theo tiếng cười của chàng trai trẻ kề sát bên tai, hệt như một lời nguyền rủa khiến Chung Sơn dựng tóc gáy.
Gã vô thức quay đầu nhìn đối phương.
“Lần nói chuyện tiếp theo với mày không phải tao mà sẽ là nó đấy.”
Trong căn phòng tối tăm, Ôn Giản Ngôn đứng từ trên cao nhìn Chung Sơn, cặp mắt vốn đã trong trẻo từ trong bóng tối nhìn ra ngoài, dường như khoé môi còn nở một nụ cười nhạt.
Không hiểu sao, nó khiến Chung Sơn hiểu rõ…
Đối phương không đùa mình đâu.
“Hiểu chưa?”
“…”
Một cảm giác nguy hiểm như bị kim châm truyền đến từ phía sau, khiến da đầu gã tê dại, toát cả mồ hôi.
Chung Sơn khó nhọc nuốt khan, đoạn gian nan gật đầu: “Hiểu, hiểu rồi.”
“Được rồi, bây giờ nói cho tao biết toàn bộ chuyện đã xảy ra khi trước.” Ôn Giản Ngôn hơi nhấn giọng, gằn từng chữ nói: “Không cho phép giữ lại cái gì.”
Chung Sơn hít sâu một hơi, giơ tay lau mồ hôi túa ra, mặt mày tái mét, chậm rãi gật đầu.
*
Mười phút trước khi mọi thứ bắt đầu.
Đám Quý Ông Anis xé nát chiếc mặt nạ hiền lành, để lộ bộ mặt tàn ác thật sự.
Streamer phe đỏ vốn định liều mạng mày sống tao chết cùng đám bên kia thì đột nhiên hoảng sợ nhận ra…
Bọn họ không, không thể cử động được nữa?
Tuy rằng bọn họ không biết đối phương đã làm gì, cũng không biết đối phương làm như thế nào, nhưng… bọn họ đều hiểu rõ ràng một chuyện: Hiện tại cả đám sắp bị “thịt” rồi.
“…”
Sắc mặt ai nấy đều trắng bệch, đồng tử co rút, trên trán túa đầy mồ hôi.
Bọn họ gắng sức di chuyển cơ thể song toàn hoàn không thay đổi được hiện trạng, bất kể đạo cụ hay thiên phú, toàn bộ đều không thể sử dụng.
Có, có điều gì đó sai sai ở đây!
Đám streamer phe đen trước mặt vẫn nở nụ cười trên môi, như thể không có gì khác khi trước.
Thế nhưng đáy mắt của chúng lại trông đáng sợ như ma quỷ.
Khuôn mặt Chung Sơn lộ vẻ kinh hãi.
Mặc dù gã biết đối thủ rất mạnh, nhưng… Gã chưa từng nghĩ thực lực song phương lại chênh lệch lớn đến vậy.
“…”
Chung Sơn âm thầm liếc mắt nhìn Vân Bích Lam.
Đối phương đang đứng ở cuối đội ngũ, nửa người ẩn trong bóng tối, vị trí cực kỳ xảo diệu và kín đáo, khiến người đi vào sẽ không lập tức chú ý thấy cô.
Tiểu đội Lockett không biết nguyên nhân phe đen đột nhiên trở mặt không nhận người quen, tuy nhiên đối với Chung Sơn biết sự tồn tại của Vân Bích Lam mà nói, gã hiểu rõ nguyên nhân ở trong.
Nếu thực lực của phe đen là vô song, vậy thì biện pháp tốt nhất để bảo toàn tính mạng là giao nộp Vân Bích Lam ngay bây giờ…
Làm như vậy ắt hẳn còn có một đường sinh cơ.
Chung Sơn vô thức mở miệng, song gã còn chưa kịp lên tiếng thì lời muốn nói đã bị kẹt cứng trong cổ họng.
Khuôn mặt mỉm cười của Ôn Giản Ngôn hiện lên trước mắt, chỗ bị giật tóc sau gáy bắt đầu lên cơn đau âm ỉ.
Cái bóng tâm lý mà kẻ kia mang tới cho gã khi trước thật sự quá lớn, cộng thêm lực uy hiếp đến từ danh hiệu Pinocchio 008…
Chung Sơn do dự.
Gã nhớ một nhúm tóc của mình vẫn còn nằm trong tay streamer tà môn nọ.
Nếu như lần này gã thật sự có thể chạy trốn, sau khi phát hiện đồng đội của mình chết đi, chắc chắn số 008 mới lên ngôi kia sẽ không bỏ qua cho gã.
Nếu như đối phương có thể thông qua thủ đoạn không tên nào đó khống chế tính mạng của gã từ xa, tựa như vu cổ trong truyền thuyết… Vậy thì, cho dù gã có thể chạy thật xa cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của người đó.
Mối đe dọa và sợ hãi từ những điều chưa biết biết ập đến, khiến Chung Sơn không tự chủ được rùng mình một cái.
Đang lúc gã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, đột nhiên, một giọng nói run rẩy vang lên từ bên cạnh: “Mấy, mấy người muốn tìm người đúng không? Tôi biết người cần tìm là ai!”
“?!”
Chung Sơn giống như bị chọc trúng tim đen, giật nảy cả mình, theo bản năng chuyển động tròng mắt nhìn về phía thanh âm truyền đến.
Đó là thành viên của đội gã.
Chính là streamer am hiểu che giấu hơi thở và theo dõi khi trước.
Anis đi phía trước hơi khựng lại, cũng đồng thời nhìn qua: “Hử?”
“Ý, ý của tôi là…” Gã đàn ông khó khăn nuốt một ngụm nước bọt: “Nếu tôi có thể nói cho anh…”
Tuy nhiên gã còn chưa kịp dứt lời đã bị Anis cách đó không xa cắt ngang:
“Ha ha.”
Gã cười hai tiếng.
Tiếng cười đặc biệt quái dị, lộ ra ý tứ khiến người ta run sợ.
“Có phải mày muốn nói, nếu như chúng mày cho tao thứ tao muốn, vậy thì bọn tao phải thả cho chúng mày một con đường sống à.”
“…”
Bị nói trúng tim đen, streamer kia sững sờ, vô thức đứng yên tại chỗ.
“Thật ngây thơ.” Anis cười nói: “Mày tưởng mày có vốn liếng để giao dịch với bọn tao sao?”
Gã nheo cặp mắt hơi lồi, hệt như một con côn trùng khổng lồ, thong thả nói tiếp: “Xin lỗi, thời gian của bọn tao có hạn, không có thời gian ngồi xem chúng mày đang chơi trò mèo gì… Bởi vì… Thế này không phải dễ dàng hơn hả?”
Lần này, mọi người đều nghe hiểu ý của gã, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi.
Dưới tiền đề kẻ địch có sức mạnh áp đảo, phần lớn việc giao tiếp đều trở nên vô ích, bởi vì kẻ địch tuyệt đối không có khả năng tin tất cả những gì họ nói.
Vì hiệu suất, đối phương hoàn toàn có thể không hề cố kỵ hành động, thay vì phí tâm ngồi phân biệt thật giả trong lời nói của họ, chi bằng cứ giết chết hết cho bớt chuyện.
“Đi, lấy tất cả bảng tên trên người chúng xuống.”
Quý Ông đứng cạnh nhẹ nhàng nói.
Dưới mệnh lệnh của y, một streamer tiến lên phía trước, bắt đầu mò mẫm trên đám người Lockett không thể di chuyển.
Mặc dù Lockett trợn mắt muốn nứt ra, song vẫn không thể di chuyển bước nào.
“Hơn nữa, ai bảo người sống có ích hơn người chết chứ?”
Nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt, Anis để lộ nụ cười méo mó có chút kích động.
Ngay khi gã vừa dứt lời, mọi người ở trong cửa hàng lập tức cảm nhận được cảm giác quái dị không nói nên lời.
Nhiệt độ trong không khí như đang nhanh chóng giảm xuống, trở nên lạnh lẽo thấu xương, khiến từ đầu đến chân ai nấy đều lạnh căm căm, như thể có một tồn tại vô hình nào đó bắt đầu thức tỉnh, dần dần hồi sinh…
Một trận gió lạnh từ trong hư không đột nhiên bốc lên, cuộn mình trong không khí.
Quần áo treo trên giá bắt đầu hơi lay động, như thể phía dưới có thứ vô hình gì đó đang khuấy động, dần dần hiện ra hình dạng quái dị.
Sắc mặt Quý Ông hơi trầm xuống, y nhìn về phía Anis:
“Anh ra tay quá sớm.”
“Không,” Khóe miệng Anis nhếch lên, ngày càng nhếch cao, lộ ra một nụ cười gần như điên cuồng, “Số lượng nhiều lắm, không tính là sớm…”
Gió tà cuộn trào.
Quần áo trên giá lần lượt phình ra.
Một, hai, ba…
Phòng [livestream của Anis]
“Ha ha ha ha ha, rốt cuộc streamer cũng động thủ!”
“A a a, quả nhiên là Người gọi hồn!! Mạnh vãi luôn!!”
“Hi hi hi, lần này phe địch xong đời thật rồi, chỉ cần bước vào nơi này thì chết là cái chắc, chết là cái chắc!”
Đột nhiên, trong góc thình lình vang lên một giọng nữ lạnh lùng: “Tôi nghĩ mấy người đang tìm tôi chăng?”
Giọng nói phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch, văng vẳng trong gian phòng trống trải, hệt như tiếng sấm.
Chỉ thấy một cô gái tóc xanh bước từng bước từ trong bóng tối ra.
Không biết từ khi nào, Vân Bích Lam đã thay đổi vẻ ngoài, khôi phục diện mạo ban đầu
Mặt mày cô tái mét, cặp mắt đen láy như một ngôi sao lạnh lẽo, sợi roi dài giống như bụi gai quấn quanh chân tay cô.
Gai nhọn ghim sâu vào da thịt, máu tươi đỏ thẫm hết như một con rắn nhỏ tinh tế, men theo người cô chảy xuôi xuống dưới.
Trong căn phòng tối tăm, khuôn mặt của cô trông sắc sảo đến độ không ai có thể nhìn gần.
Chờ chút, sao cô ta có thể cử động chứ?
Chung Sơn sững sờ.
Vân Bích Lam cười nhạt, đột nhiên quay đầu nhìn sang Chung Sơn: “Nằm sấp xuống!”
“?!”
Cái gì?
Chung Sơn ngơ ngác, nhất thời chưa kịp hoàn hồn.
Tuy nhiên ngay giây tiếp theo, một cơn gió mạnh xé toạc không khí.
Chiếc roi gai dài quấn quanh người Vân Bích Lam đột nhiên buông ra, phát ra tiếng rút… “phựt” rõ mồn một.
Chung Sơn bỗng nhận ra, trói buộc trên người mình chợt biến mất, gần như theo bản năng, gã nằm sấp xuống phía dưới, tránh thoát roi gai sắc bén trên đỉnh đầu.
Dường như nó có thể xé toạc tất cả.
Tiểu đội phe đen vội vàng né tránh.
“Ưm…”
Giữa khung cảnh hỗn loạn, cách đó không xa vọng lại một tiếng kêu rên đau đớn.
Chung Sơn co ro ôm đầu nằm dưới đất, bất giác nhìn về phía thanh âm truyền đến.
Cùng lúc đó, khoé miệng của một thành viên tiểu đội phe đen rỉ máu tươi, sắc mặt trắng bệch như giấy.
Vân Bích Lam cuốn roi lên cánh tay, cơ thể nhẹ nhàng nhảy lên bệ chiếc cửa sổ mở rộng, đoạn cô quay đầu cười nhạo một tiếng:
“Muốn bắt tôi à, đến đây.”
Dứt lời, cô cũng không thèm ngoảnh đầu lần nữa, lao vào màn mưa vô tận, biến mất không thấy tăm hơi.
“…”
Khuôn mặt Anis âm u đến độ như có thể vắt ra nước.
Thành viên phe đen: “Đội trưởng, làm sao bây giờ?”
“Đuổi theo.” Giọng nói của gã như thể rít từ kẽ răng.
“Còn những kẻ khác thì sao?”
“Kệ chúng!”
Trong tầm nhìn dần dần trở nên mờ mịt và tán loạn của Chung Sơn, đây là hai câu cuối cùng lọt vào tai gã.
*
Ôn Giản Ngôn cụp mắt, nghe Chung Sơn run run thuật lại mọi chuyện, trên mặt hắn không có biểu dư thừa gì, cực kỳ khó nắm bắt.
Cuối cùng Chung Sơn cũng nói xong.
Gã run rẩy lén nhìn Ôn Giản Ngôn một cái, bắt gặp ánh mắt vô cảm của đối phương, thần kinh của gã bỗng run lên một cái, mau chóng đánh mắt nhìn sang chỗ khác, sau đó vội vàng thề thốt: “Tôi xin thề, những lời tôi nói không có câu nào giả dối, tất cả đều là sự thật! Nếu không tin… nếu không tin cậu có thể hỏi những người đã thức tỉnh khác!”
“…”
Ôn Giản Ngôn không đáp lời.
Hắn có thể nhận ra điều đó.
Mặc dù Chung Sơn sợ hắn sẽ bởi vì chuyện của Vân Bích Lam mà giận chó đánh mèo, nhưng quả thật gã không nói dối.
Qua lời kể của Chung Sơn, khéo hay đã giải đáp rất nhiều nghi vấn mà Ôn Giản Ngôn phát hiện trước đó song không thể giải đáp được.
Bất kể dựa vào thiên phú hay đạo cụ, Anis đều có thể bỏ qua điều kiện và “Kích hoạt oán quỷ”, quả thực cứ như… Là chiêu hồn vậy.
Thế nên sau khi bọn họ bước vào nơi này, dù rằng không có người đụng vào bốn bộ quần áo, cũng không ai mặc nó lên người rồi tiến vào trong mưa, nhưng, chúng nó lại như một vật môi giới thỏa mãn điều kiện thức tỉnh, bắt đầu “săn giết”.
Bởi vì chúng bị kích hoạt bằng cách phá vỡ sự cân bằng, và rõ ràng điều này trái với quy luật phó bản.
Thế nên để thay đổi sự mất cân bằng này, chúng phải tìm kiếm “người” có thể ký sinh, bằng không sẽ rơi vào lỗi sai logic.
Đó là lý do vì sao phạm vi công kích và tính công kích của bốn bộ quần áo vừa rồi lại mạnh như vậy, thậm chí còn vượt xa chiếc ô da người… Ngay cả khi cái bóng của Ôn Giản Ngôn còn chưa chiếu vào vũng máu tươi thì nó cũng đã phát giác ra sự tồn tại của hắn.
Mỗi một chiếc áo trong gian phòng này đều do da người làm ra, nếu mỗi bộ quần áo đều bị kích hoạt kiểu này, vậy thì Ôn Giản Ngôn dám cá chắc, bất kể kẻ nào bước vào trong cửa hàng đều không sống nổi từ cuộc tập kích dày đặc như vậy.
Đây chính là nguồn gốc của cảm giác “nét viết nguệch ngoạc” mà Ôn Giản Ngôn cảm nhận được trước đó.
Phải biết rằng, đây chính là cái bẫy do streamer cao cấp số 008 và 010 liên thủ chế tạo, cho dù là trình độ hiểu biết về phó bản hay tích phân đạo cụ, tất cả đều vượt xa phần lớn người trong Ác Mộng.
Kể cả Ôn Giản Ngôn cũng không dám đảm bảo rằng sau khi mình đối mặt với kẻ địch như thế còn toàn mạng đi về.
Nhưng, cái bẫy bày ra trước mặt hắn lúc này dù nguy hiểm, song hiển nhiên nó chỉ là bán thành phẩm.
Chỉ có hơn một nửa streamer phe đỏ bị cướp bảng tên, còn lại chỉ hôn mê thôi.
Mặc dù trong cửa hàng có hơn trăm chiếc áo da người, tuy nhiên bị kích hoạt chính thức thành vũ khí lại chỉ có bốn chiếc.
Nếu cái bẫy này được xây dựng hoàn chỉnh, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng không sống nổi.
Có điều, chính bởi vì bị Vân Bích Lam cắt đứt giữa chừng cho nên cuối cùng mới biến thành – nét vẽ nguệch ngoạc mà Ôn Giản Ngôn trải qua nãy giờ.
Ôn Giản Ngôn cụp mắt, loại bỏ hết thảy cảm xúc nảy sinh trong lòng, dựa theo lời kể khi trước của Chung Sơn, sắp xếp lại tất cả thông tin hiện có trong đầu.
Hiển nhiên, ngay từ ban đầu một thành viên phe đen đã không chế mọi người bất động bằng năng lực của mình, ắt hẳn đó là thiên phú được hệ thống ban cho.
Nó giống như một sợi dây vô hình, nhân lúc mọi người lơ là mất cảnh giác, lẳng lặng quấn quanh người tất cả.
Có lẽ đây là lý do vì sao đám người Quý Ông phải tiến hành thương lượng cùng phe đỏ, lá mặt lá trái, thậm chí trước khi trở mặt còn cẩn thận giảng giải lý do… Bằng không, dựa theo hiểu biết trước đây của Ôn Giản Ngôn, mấy kẻ này không phải loại người thích lãng phí thời gian vào chuyện vô bổ.
Huống chi, lúc ấy bọn chúng đã đoán được điểm mấu chốt ở giữa, biết nhóm Ôn Giản Ngôn đang trên đường đến đây, nhưng chúng cũng không lập tức ra tay hành động.
Đó là bởi vì để “trói chặt” tất cả cần mất một khoảng thời gian nhất định.
… Chỉ tiếc, Vân Bích Lam không nằm trong danh sách những người bị trói.
Theo lời kể của Chung Sơn, khi di chuyển, roi gai quấn quanh cánh tay và chân cô.
Vân Bích Lam là một streamer cực kỳ linh mẫn, có được cảm giác nhận biết nguy hiểm siêu việt.
Hơn nữa, cô lại là streamer duy nhất hiểu rõ thân phận của mình, cũng hiểu rõ mức độ nguy hiểm của phe đen.
Thế nên, ngay trước khi đối phương chưa lộ răng nanh, cô đã đề cao cảnh giác, thậm chí mau chóng dùng thiên phú của mình quấn quanh cơ thể.
Suy cho cùng, chỉ có thiên phú mới đối đầu được với thiên phú.
Và hành động của Vân Bích Lam chẳng khác nào phơi bày bản thân bằng cách thức nguy hiểm nhất, ngăn cản cục diện tất tử này thành hình.
Bởi vì cô hiểu rất rõ, sự tình đã phát triển đến mức này, bất kể thế nào kẻ địch cũng thả cô đi, bởi vì cô mới là mấu chốt hình thành nên toàn cục.
Nếu không có cô, hiển nhiên những người khác không thể chạy tới địa chỉ định vị, và họ cũng càng không bước vào nơi đây.
Nếu cô trốn thoát thành công, rất có thể cô ấy sẽ trở về đội với những thông tin quý giá.
Còn tiểu đội phe đen sẽ mất cả chì lẫn chài.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, ép buộc bản thân thả lỏng ngón tay đang nắm chặt ra.
Tuy nhiên… vẫn có câu hỏi chưa được giải đáp.
Ôn Giản Ngôn như đột nhiên nghĩ tới gì đó, ngước mắt nhìn Chung Sơn:
“Trước khi ngất xỉu, vị trí cụ thể mà mày đang đứng là ở chỗ nào?”
Mặc dù Chung Sơn chẳng hiểu gì hết, song gã vẫn chỉ cho Ôn Giản Ngôn.
Ôn Giản Ngôn nâng chân bước qua, chậm rãi nằm ở vị trí Chung Sơn vừa chỉ.
Vân Bích Lam không có chút tình cảm gì với Chung Sơn, ngoại trừ đồng đội, cô không phải kiểu sẽ quan tâm đến tính mạng của những người khác, và cô cũng không phải kiểu streamer có lòng đồng tình tràn lan, càng không có chuyện đưa ra cảnh báo cho những streamer khác như Chung Sơn.
Do đó, thay vì nói là “cảnh báo nguy hiểm”, đó là “truyền tải thông tin.”
Ôn Giản Ngôn giữ nguyên động tác nằm úp sấp dưới đất, chậm rãi tìm kiếm một vòng xung quanh.
Chẳng mấy chốc, tầm mắt của hắn dừng lại, dán vào một nơi nào đó dưới kệ cách đó không xa.
Trong góc loáng thoáng lóe lên một chút ánh sáng, có vẻ cực kỳ rõ ràng trong không gian hắc ám.
Quả nhiên.
Hai mắt Ôn Giản Ngôn sáng ngời.
Hắn bật dậy khỏi mặt đất, thậm chí không thèm phủi bụi trên người, cặp chân rảo bước chạy qua, chìa tay mò mẫm dưới kệ.
Rất nhanh sau đó, đầu ngón tay hắn chạm phải thứ gì đó lạnh lẽo cứng rắn.
Ôn Giản Ngôn đứng dậy.
Tóc Vàng và Trần Mặc vây quanh.
“Cái gì vậy?” Tóc Vàng vội vàng hỏi.
“…”
Ôn Giản Ngôn trầm mặc cúi đầu nhìn lòng bàn tay.
Đó là điện thoại di động.
Điện thoại di động của Vân Bích Lam.
Có lẽ là để đồng đội đọc được lời nhắn, điện thoại di động đã tắt chế độ tự khóa màn hình, tuy nhiên độ sáng màn hình đã được điều chỉnh xuống mức thấp nhất.
Vậy thì, miễn là không nằm bò cẩn thận tìm kiếm, người đứng gần gần như không thể phát hiện ra nó.
Ôn Giản Ngôn khẽ dừng, đoạn hắn hít sâu một hơi, chậm rãi làm sáng màn hình điện thoại.
Màn hình vẫn còn đang trong giao diện gửi tin nhắn.
[Đừng đến]
Hai từ đã được gửi thành công.
Tuy nhiên trong hộp thoại vẫn còn một dòng tin nhắn chưa được gửi đi:
[Đừng đến cứu tôi]
Hết chương 326
------oOo------.