Ôn Giản Ngôn: “Anh tìm thấy rồi sao? Vị trí cụ thể ở chỗ nào?”
Tóc Vàng chỉ về đằng trước, khẳng định chắc nịch: “Khoảng ba mươi mét về trước, phía bên phải có một cửa hàng đang mở cửa.”
“Được, vậy hành trình tiếp theo của chúng ta là tới đó phải không?
Chung Sơn xoa tay: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Trần Mặc nhìn khắp xung quanh con đường tĩnh mịch, thận trọng bổ sung: “Số lượng cửa hàng mở cửa trên con phố này thật sự quá ít.
Cửa hàng mở cửa vào thời điểm này sẽ không đơn giản như vậy, tóm lại, tiếp theo chúng ta nhất định càng phải cẩn thận.”
Những người khác nháo nhác gật đầu.
Cơn mưa lạnh lẽo từ trên bầu trời xám xịt xối xuống, đập tí tách vào con đường đá xanh, làm xáo động dòng nước đọng giữa các khe hở.
Phía dưới mặt nước đọng hỗn loạn mơ hồ không chiếu ra được một chút ánh sáng hay bóng tối nào.
Trên đường phố, vài bóng người đứng rải rác bất động.
Chúng quay lưng về phía mọi người, đứng thẳng tại chỗ, hệt như chiếc đinh đóng chặt xuống đất.
Mọi người nâng cảnh giác lên mức cao nhất, bước dọc theo đường phố.
Họ cẩn thận đi vòng qua từng xác chết nằm rải rác trên đường, cố gắng tránh chúng càng xa càng tốt, tránh quấy rầy đến những tồn tại mang hơi thở kỳ lạ này.
Trong suốt quá trình, các thi thể vẫn không nhúc nhích.
Cho dù nhóm Ôn Giản Ngôn đi ngang qua chúng thì chúng cũng không có bất kỳ phản ứng gì, tựa như chỉ là vật chết thuần túy nào đó, miễn cưỡng duy trì hình dáng nhân loại mà thôi.
Tuy nhiên bất kể nhìn từ hướng nào thì chúng luôn quay lưng với họ.
Khoảng cách ba mươi mét không xa cũng không gần.
Chẳng bao lâu sau mọi người đã đi tới trước “Cửa hàng còn mở” trong miệng Tóc Vàng.
Nó thực sự “mở”.
Không giống các cửa hàng khác, cửa hàng này không đóng chặt cửa song cũng không như Tóc Vàng nói mở một cửa…
Ngược lại, hai ván cửa của nó mở rộng sang hai bên, hoàn toàn không có sự ngăn cản nào, cứ như đang âm thầm truyền tải một thông điệp:
[Chào mừng]
Mọi người giật mình.
Kể cả không có mệnh lệnh của Ôn Giản Ngôn thì họ cũng theo bản năng dừng cách cửa chính vài mét.
Tóc Vàng cũng bị sửng sốt.
Hắn ta vô thức quay đầu liếc nhìn phương hướng mình vừa đi qua, trên mặt lộ vẻ mịt mờ: “Từ góc độ vừa rồi quả thật cánh cửa chỉ mở một bên… Trong suốt quá trình tôi cũng không thấy cánh cửa chuyển động, chẳng lẽ do vấn đề góc độ?”
“…”
Ôn Giản Ngôn nheo mắt, đoạn hỏi:
“Trong cửa có gì? Anh có thấy không?”
Tóc Vàng nhìn cánh cửa mở toang, chậm rãi lắc đầu, lộ vẻ quẫn bách:
“Tôi… Tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, giống như ban nãy vậy.”
Kể từ khi [cửa] ra vào thị trấn bị đóng lại và phố buôn bán “thay đổi” trong lúc không thể nhận ra, mỗi gian phòng ốc ở đây như bị bóng tối sền sệt vô biên bao phủ.
Bất kể cửa có mở hay không thì đều không thể bị ánh mắt nhìn thấu, ngay cả người có thiên phú thị giác như Tóc Vàng cũng không làm gì được.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Shhh, cái này chẳng khác gì cấm vị trí phụ trợ.”
“Cảm giác không hay biết gì thật đáng sợ… Có đại thần nào từng xem qua phó bản này lên tiếng tiết lộ vài câu được không?”
“Mọi người quên rồi sao? Phó bản này đã được khởi động lại, có rất nhiều thiết lập tôi cũng chưa từng thấy, cho nên tôi cũng không thể tiết lộ kịch bản gì được.
”
“Nói như thế nào ta, phó bản [Khách sạn Hưng Vượng] khi trước không có nhiều gương như vậy, giữa các người chơi cũng không phân chia trận doanh.
Cơ chế giai đoạn đầu không khác nhau là bao, đều là tiến vào trong trấn kéo thêm khách hàng cho khách sạn và thỏa mãn nhu cầu của khách hàng, thông qua buổi sát hạch thực tập để được thăng chức.
Đương nhiên trong quá trình này, nguy hiểm gặp phải sẽ ngày càng nhiều, song cảm giác cũng không phức tạp như bây giờ…”
“Đúng vậy.
Hơn nữa, tôi hầu như chưa thấy streamer nào dám ở lại trong trấn sau khi bật đèn, dù sao đây cũng là ba tiếng đồng… Cho dù có người xui xẻo không trốn thoát kịp ra ngoài thì cũng chết ngay trong giờ đầu tiên.”
“Dù sao trước đây độ khó của phó bản này không cao lắm, cấp bậc streamer cũng bày cả ra đó.
Ai ngờ sau khi mở lại, Khách sạn Hưng Vượng chẳng những nhoáng cái biến thành phó bản đối kháng mà ngay cả xếp hạng cũng nhảy vọt lên cấp S, thật sự làm tôi sợ rồi.”
“Chẳng lẽ khi trước kia không có tiểu đội nào thăm dò nơi đây à?”
“Hình như có đó? Nhưng tôi quên mất tình huống cụ thể rồi…”
“Ha ha ha ha ha tôi cũng quên luôn rồi.”
“Có lẽ do thời gian quá lâu nên tôi không có ấn tượng gì cả.”
Giữa lúc bình luận trong phòng livestream rôm rả, Bạch Tuyết vẫn luôn đi theo đội ngũ không nói năng gì bỗng nhiên ngước cặp mặt đen tuyền ma quái lên, nhìn vào cửa hàng trước mặt.
“…”
Hiếm khi thấy cậu chủ động mở miệng nói: “Tạm thời không có khả năng tử vong.”
Mấy người sửng sốt, nháo nhác quay đầu nhìn qua.
Tuy nhiên sau khi nói xong, Bạch Tuyết lại cụp mắt rơi vào trầm tư, tựa hồ không có ý định mở miệng nói tiếp.
Thành thật mà nói, cho dù Bạch Tuyết không lên tiếng thì Ôn Giản Ngôn và đồng đội cũng không có lựa chọn nào khác.
Khi thời gian đứng dưới mưa ngày càng nhiều, mùi hôi thối trên chiếc áo da người ngày càng nồng nặc, hơi ẩm trong không khí gần như không thể che khuất mùi hôi kia, mặt ngoài chiếc áo bị gió tà cuốn lên, dần dần hiện ra hình dáng bóng ma kinh dị, nhìn kiểu gì cũng thấy giống như mặt người.
Nếu cứ ở lại bên ngoài, sớm muộn gì họ cũng chết dưới chiếc áo da người đang dần thức tỉnh.
Còn nếu họ thay chiếc áo thứ hai trong khi chưa biết đích đến là đâu, vậy thì hành trình tiếp theo của họ có thể tiếp tục hay không cũng là vấn đề.
Đối với bọn họ mà nói, việc tìm kiếm chỗ trú mưa đã trở thành ưu tiên hàng đầu.
Nếu Bạch Tuyết đã lên tiếng, vậy thì không còn gì phải đắn đo.
Mọi người liếc nhau, cẩn thận tiến vào bên trong cửa hàng.
Bên trong cửa hàng tối đen tỏa mùi ẩm ướt mốc meo.
Nhóm Ôn Giản Ngôn cẩn thận dừng bước ở gần cửa chính, không lập tức tiến sâu vào trong.
Nước mưa ẩm ướt từ trên người nhỏ xuống, nhanh chóng đọng lại thành một vũng nước.
Mọi người mau chóng cởi áo khoác da người trên người ra, đặt ở nơi không bị nước mưa làm ướt và bóng của nó cũng không bị rơi vào nước.
Quần áo da người đang dần trở nên kỳ quái – không còn xấu thêm nữa, bóng dáng mặt người hiện trên mặt áo cũng dần tiêu tan, chẳng bao lâu sau lẳng lẳng biết mất, trở nên giống những chiếc áo bình thường.
“…”
Mọi người vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ chí ít trong khoảng thời gian này, bọn họ không cần lo lắng về việc bị giết bởi chiếc áo khoác da người của mình.
Sau khi giải quyết vấn đề cấp bách, cuối cùng bọn họ cũng có sức quan sát vị trí hiện tại.
Streamer lấy điện thoại ra khỏi túi và bật đèn pin mặt sau.
Rõ ràng khi họ vừa mới đứng ở bên ngoài, dường như hoàn toàn không thể dùng mắt xuyên thủng bóng tối.
Nhưng sau khi tiến vào cửa hàng, điều này như thể biến mất và không tạo thành ảnh hưởng đến tầm nhìn của họ nữa.
Cột sáng mờ ảo xuyên qua bóng tối, miễn cưỡng chiếu sáng cửa hàng trước mắt.
Diện tích cửa hàng không lớn lắm, không khác cửa hàng quần áo da người là bao.
Trong cửa hàng u ám âm trầm có xếp một loạt kệ hàng kiểu cũ phủ đầy bụi bặm, vô số hàng hóa được bày trên kệ và vách tường.
Và loại hàng hóa nọ…
Hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Đó lần lượt là từng chiếc mặt nạ.
Trắng bệch, như thể làm từ gốm sứ, lít nha lít nhít, nằm bất động trong bóng tối, như thể đang im hơi lặng tiếng [quan sát] khách tới, khiến người ta sởn da gà.
Ngoài phòng mưa rả rích, khiến căn phòng càng trở nên tĩnh mịch như một nấm mồ.
“Đây… Đây là…”
Giọng của Chung Sơn phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Tuy đã kìm nén, song âm cuối vẫn có chút hơi run.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, dẫn đầu bước vào:
“Đi vào rồi tính sau.”
Dù rằng vô số mặt nạ trắng bệch ‘dõi mắt nhìn’ khiến người ta sợ hãi, nhưng dựa theo thông tin Bạch Tuyết vừa cung cấp, trước khi bọn họ làm bất cứ điều gì, ắt hẳn nơi này tạm thời vẫn an toàn.
“…”
Thấy Ôn Giản Ngôn dứt khoát bước vào, những người khác nhìn nhau rồi căng da đầu đi theo.
Tiếng mưa bị vách tường bên ngoài ngăn lại, trở nên nhỏ hơn, trong phòng văng vẳng tiếng bước chân khẽ khàng của mọi người.
Trên bốn vách tường đều treo mặt nạ lít nha lít nhít.
Vô số mặt nạ trắng bệch với vẻ mặt khác nhau nhìn xuống mọi người trong phòng, mang đến cảm giác áp bức rùng rợn.
Ôn Giản Ngôn bước tới trước một kệ hàng, ánh sáng đèn pin chiếu lên trên kệ.
Trên kệ lần lượt bày những mô hình đầu người bằng nhựa, trên mỗi mô hình đầu người đều đeo một chiếc mặt nạ trắng bệch, dưới ánh đèn mờ nhạt trông như được làm từ gốm sứ.
Phần mắt của mặt nạ là hai chiếc lỗ, có thể thông qua các lỗ nhìn thấy kết cấu bề mặt của mô hình đầu người bên dưới.
“…”
Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co lại.
Dường như nghĩ tới gì đó, ngón tay cầm đèn pin của hắn hơi siết chặt.
Cảm giác khung cảnh trước mặt mang đến quá quen thuộc… Thật sự quá chấn động.
Ký ức từ phó bản trước ùa về như một làn sóng.
Khi ở tầng hai Cao ốc Xương Thịnh, hắn từng tiến vào thế giới trong gương trên tầng hai thông qua chiếc gương đồng, cũng nhờ vậy mà hắn nhìn thấy dáng vẻ thật sự của tầng hai Cao ốc Xương Thịnh.
Trên từng kệ hàng bày những chiếc đầu xanh trắng khác nhau, gần giống hệt như khung cảnh trước mặt.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, buộc mình thoát khỏi dòng ký ức của phó bản trước.
Hắn men theo kệ hàng tiến về trước, dựa vào ánh đèn điện thoại quan sát từng chiếc mặt nạ trước mắt.
Biểu cảm trên mỗi chiếc mặt nạ đều rất mơ hồ, đường nét như thể đúc từ một khuôn, song biểu cảm trên mặt nạ cũng không giống nhau hoàn toàn.
Khóe miệng cứng đờ nhếch cao hình thành một nụ cười đầy quái dị.
Căn phòng tối tăm thoạt nhìn cực kỳ rùng rợn, khiến người ta phải lạnh sống lưng.
Ôn Giản Ngôn dừng bước, chậm rãi nhíu mày.
Hắn không cảm thấy việc mình bước vào cửa hàng chỉ là vô tình.
Quan trọng hơn cả, đây là cửa hàng duy nhất mở cửa mà họ kiếm được trên dọc đường đi, thế nên khả năng tất cả chỉ là trùng hợp cực thấp.
Và còn một điểm vô cùng quan trọng khác…
Những thứ gọi là “hàng hóa” này luôn khiến Ôn Giản Ngôn bất giác nhớ về phó bản trước mình từng trải qua.
Trên con phố buôn bán, cửa hàng đầu tiên họ bước vào cũng là cửa hàng gần lối vào phố buôn bán nhất, là cửa hàng có độ khó đi vào thấp nhất, trên giá bày áo da người.
Cửa hàng thứ hai là đầu người bằng nhựa đặt trên kệ.
Và điểm đến tiếp theo của họ là “cửa hàng tranh”.
Phải biết rằng, tranh được treo trên vách tường tầng ba của Cao ốc Xương Thịnh.
Tuy nhiên, mặc dù ở đây có một vài điểm tương đồng, nhưng chức năng thiết yếu của đống hàng hóa này lại không giống nhau, logic của phó bản lại càng khác nhau, điều đó khiến Ôn Giản Ngôn không thể liên kết cả hai làm một.
Nó giống như thiếu một mắt xích quan trọng trong chuỗi logic.
Bởi vì thiếu hụt thông tin chỗ này nên toàn bộ suy đoán liên quan không thể thiết lập, cứ như là bị chết máy, không thể thành công gắn vào mắt xích.
Ôn Giản Ngôn ngẩng đầu hỏi những người khác:
“Mọi người có tìm được manh mối gì không?”
Mọi người lần lượt thuật lại những phát hiện của mình, song hầu hết đều giống với quan sát của Ôn Giản Ngôn, cũng không có gì đặc biệt.
Chí ít hiện tại, ngoại trừ đồ bán vô cùng quái dị thì nơi này cũng chỉ là một cửa hàng bình thường bỏ hoang mà thôi.
“Thay áo da người, chúng ta rời khỏi nơi đây trước.”
Ôn Giản Ngôn suy nghĩ chốc lát, hạ lệnh.
Dù sao tin tức trong tay bọn họ vẫn còn quá ít, dưới tình huống ấy, bọn họ làm ra bất cứ hành động nào cũng có thể dẫn đến tử vong.
Do đó tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút.
Quan trọng hơn cả, bây giờ bọn họ bị hạn chế về thời gian.
Nếu trì hoãn ở đây thêm một giây, khoảng cách thành công của phe đen sẽ càng gần, và khả năng Vân Bích Lam tử vong cũng càng lớn.
Mọi người gật đầu.
Bọn họ nhanh chóng thay chiếc áo da người thứ hai chưa được kích hoạt.
Dưới sự dẫn dắt của Ôn Giản Ngôn, cả nhóm rời khỏi cửa hàng với đầy mặt nạ quái dị.
Gần giống hệt như trước khi họ bước vào cửa hàng, bên ngoài ngôi nhà không có gì thay đổi.
Vẫn là mưa dầm không ngớt, đường phố như dài vô tận và vô số xác chết bất động quay lưng về phía họ.
Đoàn người tiếp tục đội mưa lao đi.
*
Cơn mưa bất tận.
Dù rằng đã đi lâu rồi, song cảnh tượng xung quanh lại như không có bất kỳ sự thay đổi nào.
Ôn Giản Ngôn lau nước mưa trên mặt, quay đầu nhìn Tóc Vàng:
“Còn chưa thấy cửa hàng tranh sao?”
Tóc Vàng lắc đầu lộ vẻ chán chường: “không thấy gì luôn…”
Dưới sự căn dặn của Ôn Giản Ngôn, suốt dọc đường đi Tóc Vàng luôn chú ý cửa hàng hai bên đường, thậm chí hắn ta còn không tìm kiếm cửa hàng tranh, thay vào đó là đang cố gắng kết hợp con phố trước mặt với những hình ảnh trong tranh sơn dầu, song vẫn không có kết quả.
Dù con đường này quen mắt đến vậy, nhưng nó chưa từng xuất hiện trong tranh sơn dầu lấy một lần.
Bởi vì tiêu tốn quá nhiều thời gian, chiếc áo da người cuối cùng trên người họ lại bắt đầu có dấu hiệu thức tỉnh, toả ra mùi hôi thối của xác chết.
“Đờ mờ…”
Chung Sơn không khỏi trầm giọng chửi thề một câu.
Trần Mặc bên cạnh quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn, cất cao âm thanh đề nghị: “Đội trưởng, chi bằng chúng ta trở về? Ít nhất quay về cửa hàng mặt nạ trú mưa trước, chưa biết chừng chúng ta đã bỏ sót manh mối nào…”
Ôn Giản Ngôn không đáp.
Hắn cụp mắt đứng tại chỗ, che khuất vẻ do dự, như thể cũng đang loay hoay không biết nên lựa chọn thế nào.
Vật tư trong tay bọn họ thật sự quá ít, mà con đường này cứ như không có điểm dừng, cửa hàng tranh trong bức tranh sơn dầu lại càng không có bất kỳ tung tích nào, không ai biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, và liệu họ có thể tìm được cửa hàng tưởng chừng như không tồn tại trong con phố dị hóa này hay không.
“…”
Ôn Giản Ngôn ngước mắt nhìn đường phố trước mặt, đột nhiên giật mình.
Hắn chợt nhận ra…
Dường như lâu rồi bọn họ không gặp đám “thi thể”.
Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, những cái xác quái dị đứng bất động dưới mưa đã biến mất sạch, toàn bộ con đường quay về dáng vẻ tĩnh mịch không người ban đầu.
Phóng mắt nhìn quanh chỉ có màn mưa u ám, ngoài ra không thấy gì hết.
“Cứ tiếp tục tiến về phía trước.”
Ôn Giản Ngôn ra lệnh.
Những người còn lại sửng sốt.
Ôn Giản Ngôn quay đầu, cặp mắt sáng màu bị nước mưa làm trở nên mông lung, hệt như một viên bảo thạch được ngâm trong nước, trong suốt mà sáng ngời.
Hắn nhìn Tóc Vàng, nói bằng giọng điệu chắc nịch:
“Chú ý đằng trước có cửa hàng mở cửa không.”
“Hả, được.”
Mặc dù Tóc Vàng chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, song vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Đoàn người tiếp tục khởi hành.
Lúc này tốc độ của Ôn Giản Ngôn tăng nhanh gấp mấy lần, tựa hồ vô cùng lo lắng.
Rất nhanh sau đó, chưa được vài phút Tóc Vàng đột nhiên hô lên: “Phía trước có một căn nhà mở cửa!!”
Tinh thần mọi người phấn chấn lên hẳn.
Dù họ không biết rốt cuộc bên trong cửa hàng tiếp theo có gì, nhưng đối với cả nhóm gần như hết đạn cạn lương, chiếc áo da người gần như đã mất khống chế mà nói, đây quả thực chính là tin mừng.
Một cửa hàng mở cửa không chỉ mang ý nghĩa là họ có thể trú mưa trong một khoảng thời gian để khôi phục sức mạnh thể chất, mà nó còn có nghĩa là, nếu may mắn, họ có thể tìm thấy nhiều đạo cụ chắn mưa hơn, kể cả đó là quần áo hay ô dù thì chúng đều có thể giúp họ tiến về phía trước thăm dò.
Thế nhưng vừa mới bước vào cửa hàng, cả đám đều nghệt mặt.
Cách bố trí của cửa hàng này…
Quá quen mắt.
Những chiếc giá treo đầy áo, vết máu còn sót lại dưới đất, dấu vết lộn xộn của cuộc ẩu đả cùng với…
Chung Sơn vội vàng tiến lên vài bước, nhìn về phía sau cửa hàng.
Trong góc cửa hàng tối tăm, “thi thể” của mấy streamer nằm ngổn ngang dưới đất.
Mặc dù đã mất dấu hiệu sinh tồn, song miễn cưỡng cũng coi như còn sống.
Ngoại trừ “thi thể” bị chiếc áo khống chế biến mất, mọi thứ vẫn như trước khi bọn họ rời đi.
“Quay lại…”
Tóc Vàng lộ vẻ hoảng hốt, ngơ ngác nói.
Mọi người đứng sững sờ tại chỗ, gần như không thể tin vào mắt mình.
Sau khi rời khỏi cửa hàng hồi lâu, họ lại quay về điểm khởi đầu!
Đả kích chuyện này mang lại thật sự quá lớn.
Sau khi nhận ra điều này, bầu không khí giữa mọi người trở nên nặng nề, vẻ mặt bọn họ cực kỳ khó coi, u ám như thể vặn được ra nước.
Nói cách khác… mọi thứ mà họ vừa làm là vô ích.
Sau khi con đường nối liền giữa Khách sạn Hưng Vượng và trấn nhỏ bị đóng, con phố này đã không còn là con phố ban đầu, thay vào đó trở thành vòng lặp quỷ đả tường vô hạn.
Chẳng những không thấy cửa hàng tranh mà họ còn bị mắc kẹt ở trong này.
Nếu sau khi tắt đèn mọi thứ quay về nguyên trạng thì tốt, nhưng lỡ khôi phục không được… bọn họ chết là cái chắc.
Suy cho cùng, theo quan sát trước đây của họ, cửa hàng trên con phố này không có bức tranh sơn dầu nào cả.
Không có tranh sơn dầu có nghĩa là không có đường trở lại Khách sạn Hưng Vượng, và cũng có nghĩa là…
Tử vong.
“… Ha.”
Một tiếng cười khẽ phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch, vang vọng bên tai mọi người.
Âm thanh kia rất nhẹ, song lại mang theo cảm giác khoái trá không thể bỏ qua, khiến mọi người đều sửng sốt.
Bọn họ quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền đến.
Là Ôn Giản Ngôn.
Chàng trai với dáng người cao gầy đứng ở giữa cửa hàng, cắp mắt màu hổ phách khẽ nheo, khóe miệng hơi cong để lộ một nụ cười nhẹ, ở trong hoàn cảnh tối tăm nom rực rỡ như ánh mặt trời ấm áp:
“Thì ra là vậy.”
“Cái gì?”
Mọi người giật mình.
Mọi chuyện là như thế nào…?
“Vẫn giống như trước, cầm hai chiếc áo.” Ôn Giản Ngôn không giải thích mà chỉ mau chóng ra lệnh.
Mặc dù những streamer khác không rõ nguyên nhân nhưng vẫn làm theo lời hắn.
“Được rồi, đi thôi.”
Ôn Giản Ngôn mỉm cười, dẫn đầu bước vào màn mưa ngoài kia.
Tiếng bước chân của hắn không có do dự, như thể hắn không ngại bước đi trên con đường chết vô tận.
“…”
Mọi người nhìn nhau bằng ánh mắt khó hiểu, song vẫn rập khuôn khoác áo da người lên, đi theo sau Ôn Giản Ngôn.
Đoàn người lại khởi hành.
Suốt dọc đường đi khung cảnh vô cùng quen thuộc.
Cửa phòng tối tăm hai bên đóng chặt cửa, con phố kéo dài về phía xa xa và những xác chết cứng đờ quay lưng về phía họ dần xuất hiện.
Lần này Ôn Giản Ngôn không rảnh bận tâm về đám xác chết.
Nhưng cho dù hắn đi ngay qua bên cạnh đám xác chết thì đám xác chết vẫn bất động và không tấn công hắn dưới bất kỳ hình thức nào.
Nhóm người cố gắng chạy như điên trong mưa.
Rất nhanh sau đó, một cửa hàng mở cửa xuất hiện trước mặt mọi người.
“Đi vào!”
Ôn Giản Ngôn nheo hàng mi ướt sũng, hét lớn trong mưa.
Mọi người đi theo sau hắn, cùng nhau xông vào cửa hàng.
Vẫn là cửa hàng mặt nạ kia.
Trên bốn vách tường và các kệ hàng treo đầy những chiếc mặt nạ trắng bệch, đường nét khuôn mơ hồ như thể bị sáp hòa tan, khóe miệng cứng đờ vểnh cao, nở một nụ cười quái dị nhìn chằm chằm nhân loại trước mắt.
Không có gì khác với khi trước.
Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ Ôn Giản Ngôn phát hiện trong cửa hàng này có manh mối gì bị họ bỏ qua, chuẩn bị tìm kiếm lần nữa?
Mọi người không khỏi đoán mò trong lòng.
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn mọi người, đoạn nói:
“Mỗi người lấy một chiếc mặt nạ.”
“… Hả?”
Lần này tất cả đều sửng sốt.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, song họ vẫn bị yêu cầu bất thường của Ôn Giản Ngôn dọa sợ.
Phải biết rằng, mặc dù tạm thời những mặt nạ này chưa có bất kỳ biến hóa gì và không có ý định tấn công con người, nhưng bất kể thời gian, địa điểm chúng xuất hiện, hay là vẻ ngoài của chúng, tất cả đều thể hiện sự quỷ dị của đống mặt nạ này.
Bất kể thế nào chúng cũng không phải là những vật phẩm bình thường, thay vào đó đang chôn vùi một lời nguyền khủng khiếp nào đó.
Quan trọng hơn cả… mặc dù áo khoác da người và ô da người trông khá quái dị, nhưng chí ít chúng đều có tác dụng che mưa, còn chiếc mặt nạ này lại khác.
Nó chẳng những không thể che mưa mà còn ẩn chứa những nỗi kinh hoàng khác hẳn những đạo cụ khác, thậm chí còn gần trung tâm của phó bản.
Phải biết rằng, tất cả những streamer đã chết trong phó bản này, những vị khách ở trong phó bản và quản lý khách sạn xuất hiện ở đầu Khách sạn Hưng Vượng, khuôn mặt của họ rất giống với đám mặt nạ trước mắt… Khuôn mặt trắng bệch, đường nét mơ hồ, khóe miệng nhếch cao như đang mỉm cười.
Đây cũng là lý do tại sao lần trước bọn họ không chạm vào đống mặt nạ.
“Nhanh.”
Ôn Giản Ngôn không giải thích nhiều mà chỉ thô lỗ thúc giục:
“…”
Với niềm tin vào quyết định của Ôn Giản Ngôn, mọi người cắn răng, vươn tay chọn một chiếc mặt nạ.
Khoảnh khắc bọn họ gỡ mặt nạ xuống, sắc mặt Tóc Vàng đột nhiên trắng bệch.
Hắn ta nhảy cẫng lên thét chói tai:
“Xác… Xác chết chuyển động!!”
Bên ngoài phòng là trời mưa, những xác chết ban nãy còn bất động như chiếc cọc gỗ đột nhiên nhức nhích.
Chúng vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng về bọn họ, chậm rãi bước đi, lùi về phía sau cửa hàng, dần dần tiếp cận nơi đây.
Mọi thứ đều xảy ra trong im lặng, khi Tóc Vàng chú ý tới, những xác chết kia đã xúm lại đây.
Từng xác chết tỏa mùi hôi thối bước đi cứng đờ, lùi về cửa hàng phía sau,…
Ôn Giản Ngôn như đoán được chuyện này từ lâu, vẻ mặt hắn cực kỳ bình tĩnh, không có chút dao động nào.
Hắn nói:
“Được rồi, bây giờ đeo mặt nạ vào.”
Giọng hắn đều đều, song rơi vào tai mọi người lại chẳng khác sấm sét, khiến họ nổi da gà.
Tuy nhiên bây giờ họ không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo lời Ôn Giản Ngôn.
Mọi người nghiến răng, đeo chiếc mặt nạ trắng bệch kia lên mặt mình.
Ngay khoảnh khắc đó.
Tất cả xác chết bên ngoài ngừng di chuyển.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, khẽ cử động, nghiêng người nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Trong cơn cửa, vô số thi thể đứng thẳng tắp.
Thông qua lỗ thủng trên mặt nạ, những thi thể vừa rồi còn quay lưng về phía bọn họ bây giờ biến thành [đối mặt] với họ!
Đường nét trên khuôn chúng mặt trắng bệch mơ hồ, khóe miệng vểnh cao, tròng mắt như hai cái động đen xì, không có gì bên trong cả.
Những gương mặt đang “nhìn chằm chằm” theo hướng này khiến người ta sởn da gà.
Ôn Giản Ngôn cảm thấy tóc gáy như dựng ngược lên, nhưng đồng thời hắn cũng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Không khí ngột ngạt dưới lớp mặt nạ làm ướt mặt và lông mi hắn, mang đến cho hắn cảm giác như trút được gánh nặng.
… Đoán đúng rồi.
Sở dĩ Ôn Giản Ngôn trở thành người đầu tiên trong nhóm phản ứng kịp thời và nhân cơ hội thăm dò quy tắc là có nguyên nhân cả.
Hắn là người duy nhất trong số tất cả streamer từng trải qua phó bản [Cao ốc Xương Thịnh].
Và quy tắc ở đây quả thật có liên quan đến Cao ốc Xương Thịnh.
Có điều, quy tắc không phải [giống nhau] mà là [ngược lại].
Bên trong Cao ốc Xương Thịnh, khách hàng là ma quỷ.
Chúnghoàn thiện bản thân bằng cách mua từng bộ phận và nội tạng, sau đó lấy được tế phẩm, cuối cùng bị chôn vùi vĩnh viễn trong mộ.
Còn trong phố buôn bán của trấn nhỏ, khách hàng là con người.
Bẳng cách thông qua các vật môi giới… họ mới có thể tự mình ngụy trang, hay nói cách khác là biến thành “quỷ”.
Một là trấn áp.
Một là chế tạo.
Sở dĩ khi trước bọn họ cứ qua lại cửa hàng thứ nhất và cửa hàng thứ hai không phải vì bị quỷ đả tường hay bị quỷ ám.
Lý do rất đơn giản:
Bởi vì họ là con người.
Mà khu vực bọn họ đang cố tiến vào là nơi nhân loại không thể đặt chân.
Chỉ có “quỷ” thực sự mới có thể tiến vào.
Hết chương 329
------oOo------.