"Đừng lo lắng, cứ đi tiếp đi."
Ôn Giản Ngôn nháy mắt với mọi người, nhỏ giọng nói:
"Tóm lại, cho dù tiếp theo xảy ra chuyện gì chúng ta vẫn phải đi xem quy tắc nơi này trước đã.
Nếu vi phạm điều cấm kỵ thì sẽ chẳng tốt chút nào, đúng chứ?"
Dứt lời, hắn dẫn đầu đi về phía cổng Công viên Thư giãn.
"..."
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, mặc dù trong lòng chưa hoàn toàn yên tâm, nhưng bọn họ vẫn giả vờ như không phát hiện việc gì, tất cả đuổi theo phía bóng lưng hắn.
Một tấm biển lớn treo ngoài hàng rào đầy màu sắc.
[Quy tắc công viên Thư giãn]
Chào mừng tất cả du khách đến với Công viên Thư giãn! Đây là hạng mục vui chơi dành cho gia đình trong Công viên Giải trí Mộng Ảo, phù hợp cho du khách mọi lứa tuổi tham quan.
Để tận hưởng tối đa các tiện ích vui chơi trong công viên và nhằm đảm bảo an toàn tính mạng, xin vui lòng đọc kỹ và ghi nhớ các quy tắc sau:
1.Tất cả hạng mục trong công viên đều là hạng mục gia đình, không giới hạn độ tuổi và chiều cao, tất nhiên các thiết bị không có nguy cơ tiềm ẩn về mặt an toàn, xin hãy yên tâm du ngoạn.
2.Nếu hạng mục yêu thích của bạn đang được bảo trì hoặc đã đóng cửa, vui lòng không đến gần hạng mục và chọn một hạng mục khác để chơi.
3.Không có hạng mục Mê cung gương nào trong khu vực.
4.Công viên mới xây dựng lại gần đây, các biển chỉ dẫn và tuyến đường trong công viên có thể chênh lệch rất nhiều với bản đồ trong tay bạn.
Sau khi vào công viên, tất cả các bảng chỉ dẫn đường bộ trong công viên sẽ được ưu tiên áp dụng.
5.Trong khuôn viên chỉ có nhân viên mặc đồ ba linh thú, bao gồm mèo tam thể, gấu nâu và cừu trắng.
Nếu có nhân viên mặc đồ linh thú thứ tư bắt chuyện với bạn, vui lòng không trả lời và hãy nhanh chóng rời đi.
6.Hạng mục trong khu vực này khá nhẹ nhàng và giải trí.
Đối với trải nghiệm vui chơi tổng thể của bạn, vui lòng không chơi nhiều hơn hai hạng mục liên tiếp.
Sau khi kết thúc, xin hãy nhanh chóng rời khỏi công viên và đến khu vực Ẩm Thực để tiêu thụ.
7.Hạng mục trong khu vực này có thể tham gia theo nhóm, cũng có thể vào một mình.
Dù bạn chọn gì nhân viên sẽ không ngăn cản, nhưng mong bạn hãy chắc chắn đã đọc nội dung quy tắc để đảm bảo rằng mình không phạm quy.
8.Không có hạng mục Mê cung gương nào trong khu vực
9.
Diện tích công viên rất rộng, có nhiều khu vui chơi mới và rất dễ lạc trong công viên.
Nếu chẳng may bạn và bạn mình bị tách, xin đừng hoảng sợ và hãy đứng chờ tại chỗ.
Nếu bạn của bạn không gặp bạn trong vòng mười phút, xin hãy lập tức rời khỏi đây và không ở lại thêm nhiều.
Hãy đi tới phòng an ninh gần nhất tìm kiếm nhân viên để được giúp đỡ.
10.
Khu vực này không có mê ■ gương ■ ■ ■ ■ ■ ■ ■ ■ ■
11.■■■■■ Xin vui lòng ■■■■ ■
Chữ viết hai dòng cuối cùng mờ tịt, ngoại trừ vài chữ có thể nhìn rõ thì các từ còn lại hoàn toàn không thể nhận ra.
Ngoài điều thứ hai trùng lặp với một trong những quy tắc chung được in sau tấm bản đồ, phần còn lại đều là những quy tắc mới.
Sau khi đọc xong quy tắc Công viên Thư giãn, Ôn Giản Ngôn không khỏi rùng mình.
Các quy tắc của công viên này gần như khác hẳn các quy tắc trong khu Công viên Cảm giác mạnh.
Quy tắc của Công viên Thư giãn không đề cập đến bất kỳ hạng mục du lịch cụ thể hay bất cứ điều cấm nào trong hạng mục, đa số toàn là quy tắc bên ngoài hạng mục.
Tầm mắt Ôn Giản Ngôn dừng trên dòng chữ "Không có hạng mục mê cung gương nào trong khu vực này", bỗng dưng cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Bên ngoài Công viên Giải trí Mộng Ảo, Ộp Ộp từng nói rõ rằng Khu Thư giãn có một hạng mục Mê cung gương.
Tuy nhiên...
Không hiểu vì sao, sự tồn tại của dự án đó lại luôn bị chối bỏ bởi các quy tắc bên ngoài Công viên Thư giãn, lặp đi lặp sự "không tồn tại của nó" hết lần này đến lần khác.
Điều này thật kỳ lạ.
"Kể ra thì, cái, cái mê cung gương kia," Lilith chớp mắt, thoáng run sợ khẽ nói: "Có phải số lần được nhắc hơi nhiều không?"
Sắc mặt Vân Bích Lam hơi khó coi: "...!Đúng thật."
Mọi người chăm chú nhìn vào quy tắc giống nhau, ngay cả một chữ bên trên quy tắc cũng không thay đổi.
Tất cả đồng loạt cảm thấy một trận khí lạnh từ từ dâng lên, da đầu tức khắc run lên bần bật.
"Có thể là bị in sai chăng?" Lilith ôm một tia hy vọng, trúc trắc hỏi.
Văn Nhã lắc đầu, chậm rãi nói:
"...!Dựa vào quy định trước đây thì chuyện in sai là không thể."
Mê cung gương.
Trước khi họ tiến vào công viên, dự án này đã thành công đứng đầu bảng "địa điểm không muốn đi nhất" trong lòng mọi người.
Ôn Giản Ngôn ngước mắt, xuyên qua hàng rào rực rỡ sắc màu nhìn vào bên trong.
Khác với Khu Cảm giác mạnh chỉ có một vài hạng mục, Công viên Thư giãn trước mặt thoạt nhìn chiếm diện tích rất lớn, cây cối xanh um tươi tốt chắn ngang tầm nhìn, từng con đường trải đá cuội nhiều màu sắc kéo dài về khắp mọi nơi, bên cạnh có tấm biển báo làm bằng gỗ, chỉ dẫn về các hướng khác nhau.
Không khí tràn ngập tiếng nhạc vui vẻ duyên dáng.
Băng qua khu vực rừng rậm, có thể nhìn thấy vòng đu quay cao lớn xinh đẹp đang chậm rãi xoay tròn.
Song, tất cả các hạng mục đều nằm sâu trong rừng, khiến người khác không thể nhìn thấy rõ.
Mặc dù dựa theo phỏng đoán, các hạng mục trong công viên này chắc không quá khó, nhưng...!Ôn Giản Ngôn vốn rất cảnh giác với những hạng mục liên quan đến "gương", sau khi đọc xong mớ quy tắc này, cảm giác khủng hoảng trong lòng hắn đã đạt đến đỉnh điểm chưa từng có.
Trong lòng cứ luôn cảm thấy bất an.
"Đi thôi."
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi rồi rời mắt sang chỗ khác.
Mọi người vượt qua hàng rào nhiều màu sắc, đi tiếp về phía Công viên Thư giãn.
Trên tấm biển chỉ đường bằng gỗ đánh dấu hướng đi của các hạng mục, quả nhiên đường đi không khớp với tấm bản đồ trong tay.
Ôn Giản Ngôn gấp bản đồ nhét vào túi, quay đầu nhìn đồng đội hỏi:
"Mọi người có hạng mục yêu thích nào không?"
Mấy người liếc nhau, có chút buồn bã lắc đầu.
Vân Bích Lam thở dài: "Thông tin về hạng mục riêng lẻ trong quy tắc công viên quá ít, không biết mức độ nguy hiểm của hạng mục nào thấp hơn, chúng ta chỉ có thể vừa đi vừa nhìn."
"Chẳng qua trong công viên này, chúng ta tốt nhất không nên hành động riêng rẽ."
Văn Nhã suy nghĩ một chút rồi mở miệng: "Tôi luôn cảm thấy, nếu trong quy tắc đã đặc biệt đề cập đến chuyện lạc khỏi đồng đội, vậy khả năng cao đó không phải là một dấu hiệu tốt."
"Đúng thế."
"Tôi cũng nghĩ vậy."
Những người còn lại nhao nhao gật đầu đồng ý.
"Nếu đã vậy, chúng ta hãy đến nơi có nhiều hạng mục nhất xem." Ôn Giản Ngôn chỉ chỉ bảng dẫn bên cạnh.
Theo hướng biển báo chỉ, hiển nhiên đây là nơi có nhiều hạng mục nhất, tất cả được liệt kê túm tụm cùng một chỗ.
Mấy người khác không phản đối quyết định này.
"Tuy nhiên..."
Ôn Giản Ngôn thầm liếc mắt nhìn về sau lưng, nhẹ giọng cất tiếng:
"Hình như có người sắp không chờ nổi nữa."
*
Sau bụi cây thấp bé xếp chồng lên nhau, con đường ngoằn ngoèo kéo dài về xa xa, vài bóng người vừa rồi còn đứng lấp ló gần đó lại biến mất từ khi nào chẳng hay.
"...!Tại sao chúng nó biến mất?"
Gã đàn ông cau mày, đè giọng xuống hỏi.
Dáng gã cao to, khóe mắt có một vết sẹo, cũng chính bởi vết sẹo này nên khiến gã luôn nheo mắt nhìn người khác.
Gã được đồng đội xưng anh Sẹo, là streamer cấp B, vừa rồi tham gia một hạng mục trong công viên Thư giãn.
Hạng mục thứ nhất gần như cửu tử nhất sinh, miễn cưỡng mới qua được màn.
Trước khi tiến vào hạng mục thứ hai và biết chuyện cửa hàng lưu niệm, bọn chúng lập tức đi tới quảng trường phía Bắc, thế nhưng lại phát cửa hàng lưu niệm quá đông, giá cả lại càng tăng vọt.
Chẳng mấy chốc gã đã nhận ra cuộc tranh giành phiếu thưởng có thể xảy ra ở giai đoạn sau phó bản.
Nhằm đảm bảo số phiếu thưởng trong tay mình đầy đủ, gã nghe theo đề nghị của đồng đội, quyết định xuống tay với tên streamer vừa bắt đầu đã mua quà lưu niệm.
Có hai lý do để gã làm vậy.
Thứ nhất, có thể trong tay đối phương còn quà lưu niệm chưa sử dụng.
Thứ hai, khả năng cao là hắn có thông tin họ chưa biết.
Ngay cả khi hai điểm này đều không có thì bọn chúng cũng có thể cướp đoạt phiếu thưởng trên người đối phương, tiến hành bổ sung hàng tồn kho cho đội ngũ của mình.
Năm người đối diện đã gồm bốn nữ, quan trọng hơn nữa, theo những gì gã quan sát được, ắt hẳn đội ngũ bên đó có hai streamer thuộc hệ nhan sắc không có sức mạnh, đã thế một kẻ còn là người đàn ông duy nhất trong đội.
Vừa nhìn đã biết thiếu niên kia thuộc loại rất nổi trên bảng giá trị nhan sắc dạo gần đây.
Làn da vừa mịn vừa trắng, vóc người không cao, nhìn qua xinh đẹp quá phận, hoàn toàn không có chút uy hiếp nào.
Mà phe bọn chúng gồm hai đội ngũ tạo thành, tổng cộng sáu người, tất cả đều là thanh niên cường tráng.
Chỉ cần hai bên đối đầu, bọn chúng gần như không có khả năng thua.
Song không hiểu vì sao, rõ ràng vừa mới tiến vào công viên mà bóng dáng mấy người kia lại đột nhiên biến mất.
Anh Sẹo nhíu mày:
"Nhanh lên, đi theo xem có chuyện gì xảy ra."
Mấy người bước nhanh về trước, vội vàng tiến lên vài bước, đi tới nơi nhìn thấy bọn họ lần cuối cùng.
Rừng rậm xung quanh rậm rạp, đường nhỏ uốn lượn quanh co, gió nhẹ từ rừng lùa qua mang theo âm thanh sột soạt.
"Mẹ kiếp, có thể đi đâu..."
Anh Sẹo nhổ nước bọt mắng một câu.
Thế nhưng chưa kịp dứt lời, một cây roi dài đen kịt xé gió lập tức đánh lên mặt gã.
Anh Sẹo hoảng hốt, theo bản năng chúi eo xuống, đồng tử co rụt, trơ mắt nhìn cây roi dài sắc bén có gai xẹt qua mặt mình trong gang tấc, suýt chút lột một miếng thịt trên mặt gã.
"Tao địt."
Một người phụ nữ mảnh mai với hàng tóc xanh khỏe mạnh đứng gần đó, tay cầm một chiếc roi dài màu đen.
Cô chế nhạo:
"Tìm tao à?"
Anh Sẹo nhảy bật về sau, nhưng vừa tiếp đất đã cảm thấy xúc cảm dưới chân bất thường.
Gã cúi đầu nhìn.
Không biết mặt đất đã biến thành đầm lầy lạnh lẽo từ khi nào, khiến cơ thể gã từ từ chìm xuống dưới.
Văn Nhã dán tay lên đất, con ngươi đen láy bình tĩnh nhìn gã đàn ông cách mình không xa.
Mẹ kiếp.
Hai mắt anh Sẹo tối sầm.
Không ngờ đội ngũ bọn này lại có rất nhiều người tài giỏi, không chỉ có thiên phú công kích hiếm gặp mà còn có một thực lực cường hóa.
Tuy nhiên loại thiên phú này thường hao sức nhiều, thời gian hồi chiêu lâu, tiết tấu nhanh, chỉ cần kéo dài thời gian một chút, chờ khi qua điểm bùng nổ thì sau đó sẽ rất khó dùng thêm lần nữa.
Bây giờ đã bị phát hiện, bọn chúng không nhất thiết phải chờ thêm.
Gã cắn răng: "Lên."
Cùng là streamer kỳ cựu, bọn họ hiểu rất rõ điểm mạnh và điểm yếu của nhau.
Dưới tình huống đánh giáp lá cà trước mặt, đầu tiên phải đề phòng đạo cụ trong tay đối phương.
Áp chế cấp bậc giữa các đạo cụ trong Ác Mộng cực kỳ rõ ràng, cho dù là một đạo cụ cũng có phân chia đẳng cấp.
Cho nên khoảnh khắc hai bên khai chiến, bọn họ sẽ kích hoạt một đạo cụ ngắn hạn mình mua được trong khả năng, cấp bậc càng cao phòng bị càng chắc, đề phòng chuyện vừa xông lên đã bị bên kia không chế.
Tuy nhiên, điều đó không thể ngăn cản thiên phú của streamer.
Tuy nói như thế, người dẫn chương trình vừa lên đã sử dụng thiên phú rất ít, dù sao thời gian hồi chiêu thường rất dài, sau khi sử dụng mỗi lần cần ít nhất ba tiếng không dùng tiếp.
Thời gian hồi chiêu càng lâu thiên phú càng mạnh, thậm chí nhiều phó bản chỉ phát động được một lần.
Một đội viên lao vọt về phía trước, nhưng còn chưa đi được mấy bước thì đã ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào.
Gã bất giác quay đầu nhìn lại, giây sau đã bị đôi mắt quyến rũ tóm được.
"Anh mệt sao?"
Lilith nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi."
Bịch.
Cơ thể nặng nề ngã huỵch đất.
Anh Sẹo chật vật rời mắt, liên tục lùi lại về sau dưới thế công kích mạnh bạo của Vân Bích Lam, đáy lòng thầm mắng.
Đờ mờ, trước giờ gã chưa từng thấy cách đoàn chiến nào như vậy.
Vừa vào đã thẳng tay chơi lớn...
Chẳng lẽ đám người này hoàn toàn không lo lắng hậu quả sau khi thiên phú mất hiệu lực, tiến vào thời kỳ hồi chiêu sao?
Tuy thế công của đội streamer rất mạnh, nếu là đội khác sẽ bị dập cho toán loạn, nhưng sự thiếu hụt về mặt nhân số vẫn là nhược điểm trí mạng của họ.
Mặc dù đối diện có năm người, nhưng tham chiến chân chính chỉ có ba, một người thiên phú mị hoặc chỉ có thể phát động tấn công một lần.
Dù rằng tiết tấu của chúng bị họ quấy rối ngay từ đầu, nhưng theo thời gian, bọn chúng bắt đầu chiếm thế thượng phong.
Một phút trôi qua, roi dài đen nhánh vẫn sinh long hoạt hổ, sắc bén khó tin, song hình thái ban đầu lại như ẩn như hiện, dần dần trở nên trong suốt.
Anh Sẹo ngước mắt, nhìn Vân Bích Lam cười gằn:
"Em gái, đến lúc rồi à?"
"Tao cần không nhiều lắm đâu.
Năm người chúng mày cứ xòe năm mươi điểm phiếu thưởng ra đây, chắc không nhiều nhỉ?"
Anh Sẹo bắt đầu quét mắt tìm kiếm xung quanh: "Đứa mua quà lưu niệm trong đội mày là đứa nào? Bảo nói giao con gấu còn lại cho bọn tao thì chúng mày có thể đi."
"Tao địt mẹ mày."
Vân Bích Lam không chút nể nang mắng lại.
Một giây sau, roi dài biến thành thực thể quất mạnh về phía gã.
Anh Sẹo bất ngờ không kịp đề phòng bị quất trúng tay.
Gã hét thảm thiết một tiếng lùi mạnh về sau.
Biểu cảm của gã dữ tợn: "Con ranh con, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt..."
Theo góc độ thay đổi, mắt gã đảo qua bên cạnh, một bóng người quen thuộc đứng dưới bụi cây che khuất lọt vào mắt gã.
Anh Sẹo cười gằn rồi nâng tay lên.
Đạo cụ kích hoạt, một sợi dây xích dài vọt mạnh về phía kia, sau đó kéo người qua bên gã.
Gã dùng bàn tay chảy đầy máu tươi bóp chặt chiếc cổ trắng trẻo non nớt của thiếu niên:
"Nếu mày tới rồi thì đừng trách tao không khách khí."
Vân Bích Lam sửng sốt, vẻ mặt đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Cô do dự chốc lát, cây roi đen kịt trong tay hóa thành điểm sáng biến mất.
"Giờ mới thức thời."
Anh Sẹo nhếch miệng cười tươi, vẻ mặt hiểm ác: "Nhưng mà vừa rồi tao đã cho chúng mày cơ hội...!Bây giờ năm mươi điểm phiếu thưởng cũng không đủ, để tao suy nghĩ..."
Người bị bóp chặt trong tay giật giật, mái tóc mềm mại đậu trên bàn tay khiến người khác ngứa ngáy.
"Đừng giở trò.
Mẹ kiếp, tao đã đề phòng đám streamer quyến rũ chúng mày lâu rồi.
Vô ích thôi con."
Anh Sẹo cúi đầu, mất kiên nhẫn nhìn hắn một cái.
"Này..."
Ôn Giản Ngôn ngẩng đầu, ngoan ngoãn mặc cho đối phương bóp cổ họng mình, đôi mắt hổ phách nhìn từ dưới lên, đáy mặt hiện rõ sự khoái trá.
Giọng nói hắn ngây ngô mang theo chút khàn của thời kỳ vỡ giọng:
"Mày bắt chuẩn đấy."
Thiếu niên híp mắt nở nụ cười:
"Cảm ơn, tao cũng đang chuẩn bị tới."
Tác giả có lời muốn nói:
Mi nhìn mi coi, bắt ai không bắt lại bắt đứa này.
Hết chương 91