Chào Mừng Đến Với Thế Giới Mới Vô Hạn Lưu


"Cho nên thị trấn Thanh Bình chúng tôi đã bị tiểu nhân nguyền rủa, chuyện kỳ lạ không phải là ít," ông lão dừng lại một chút, ánh mắt nhìn mọi người càng thêm lạnh lùng: "Chết người cũng là chuyện thường.

Chúng tôi đời đời kiếp kiếp đều phải dựa vào dấu hoa sen để trừ tà, bảo vệ bình an."
"Các người đã tin lời con nhỏ này," cuối cùng ông lão nhìn Đinh Nhất, "cho rằng ta muốn hại các người, vậy thì các người đi đi."
Nói xong, ông lão làm động tác muốn cất đồ đi.
Những người khác lại sôi nổi trở lại vì lời nói của ông lão, không ít ánh mắt dò xét lại đổ dồn về phía Đinh Nhất.
Đinh Nhất nhướng mày, ý đồ gây chia rẽ của ông lão rất rõ ràng.
Chính vì rõ ràng nên mới khiến cô cảm thấy kinh ngạc, điều này cho thấy NPC trong phụ bản không phải là tư duy thiết lập đơn nhất.


Họ sẽ điều chỉnh và ứng phó dựa theo tình huống đang xảy ra.

Họ có thể suy nghĩ độc lập, điều này có đủ lý do để chứng minh rằng họ cũng có thể nói ra những lời nói dối không có nhiều sơ hở.
"Chỉ là một người mới, chắc vẫn chưa nhận thức rõ tình hình, coi đây là trò chơi để cô ta ra oai," chàng trai mặc áo sơ mi caro đột nhiên nói một câu không to không nhỏ, "Một thằng nhóc chỉ biết vây quanh con gái và ba đứa vô dụng nói nhăng nói cuội, vậy mà lại để bọn họ lừa được."
Những người khác không tiếp lời, nhưng biểu cảm trên mặt đủ để nói lên suy nghĩ của họ lúc này.
"Mày có giỏi thì nhìn tao nói lại lần nữa!" Giang Huyền Thanh đột nhiên đứng ra chỉ vào người đó mắng: "Núp ở một bên nói xấu, lại đây, nói lại lần nữa trước mặt tao.

Để tao xem mày có mấy cái mạng mà dám nói chuyện với tao như vậy."
Khí thế của Giang Huyền Thanh rất mạnh mẽ, giọng mắng người vừa lớn vừa vang.
Chàng trai chắc cũng không ngờ cô dám đối đầu trực diện, mặt đỏ bừng cũng chỉ có thể nói ra một câu "vô lý".
"Thôi, cãi nhau cái gì.

Muốn đóng thì đóng, không muốn đóng thì thôi."
Người đàn ông trung niên gần chàng trai khinh thường liếc nhìn bốn người Đinh Nhất, dẫn đầu bước đến trước mặt ông lão đưa tay ra, mu bàn tay hướng lên trên: "Ông ơi, người ta nói nhập gia tùy tục.


Phiền ông đóng cho tôi một cái."
"Thật sự muốn đóng?" Ông lão hừ lạnh hai tiếng, động tác trên tay lại nhanh nhẹn cầm con dấu chấm đầy mực: "Đừng có lát nữa lại trách ta."
"Không dám, phiền ông rồi."
Dấu hoa sen đỏ tươi in trên mu bàn tay ngăm đen của người đàn ông, trông có phần lạc lõng.
Những người khác vẫn luôn nhìn chằm chằm vào toàn bộ quá trình, thấy đóng dấu xong quả thực không có chuyện gì kỳ lạ xảy ra, rất nhiều người tranh nhau đưa tay ra để ông lão đóng dấu cho mình, người sợ chết không chỉ đóng trên mu bàn tay, mà còn cầu xin ông lão đóng dấu hoa sen lên cả hai cánh tay.
Cũng có một số người chưa hoàn toàn bị nỗi sợ hãi nuốt chửng hết lý trí thì đứng một bên tiếp tục quan sát.
Ông lão vui vẻ đóng dấu hoa sen, vì quá bận nên còn đặc biệt gọi hướng dẫn viên đang đợi ở ngoài cửa vào giúp đỡ.

Có người đến giúp, ông lão rảnh tay, liền hỏi Tần Nguyện vẫn đang đứng ở cửa nhìn: "Cậu nhỏ bên kia, có muốn đóng một cái không?"
"Đóng một cái đi."
Chưa đợi Tần Nguyện trả lời, ông lão bỏ mặc những người khác vẫn đang mong chờ, cầm con dấu lê bước về phía anh ta: "Trừ tà đó, là thứ tốt.


Đừng để bị những kẻ không biết hàng lừa gạt."
Những người chưa được đóng dấu hoa sen đều lo lắng hướng dẫn viên sẽ biến dị, tuy bây giờ anh ta đang cười híp mắt, ai biết được anh ta có nhân lúc đóng dấu mà nổi điên cắn đứt đầu của họ hay không.
Tên đàn ông chết tiệt đó làm màu cái gì, muốn đóng thì đóng, không đóng thì cút, chỉ là một câu nói mà cứ phải làm dáng ở đó.
Nếu không phải trông anh ta có vẻ khó dây vào...
Đúng lúc ánh mắt oán độc sắp hóa thành lưỡi dao đâm xuyên qua Tần Nguyện, Đinh Nhất đột nhiên đi về phía hướng dẫn viên mà không ai dám đến gần.
"Anh hướng dẫn viên, anh có thể đóng cho tôi một cái không?"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận